← Quay lại trang sách

Chương 56

Cách đó hơn 350 cây số, Võ Thạc Hoan cùng với đội an ninh Tòa đại sứ đang tìm cách mở một cách cửa phòng để truy cập khẩn cấp các tài liệu với hi vọng sẽ giúp được gì đó cho nhà chức trách. Cánh cửa sắt bật tung, bên trong sách vở và giấy tờ của vị giáo sư vẫn ngổn ngang chưa kịp mang đi theo. Sau khi tìm kĩ trong chiếc vali công tác, Võ Thạc Hoan thấy một ống kim loại dùng để đựng tài liệu đang bịt kín hai đầu. Mở ra, bên trong là một tấm vải lụa dài rất cũ được cuộn thành nhiều vòng quanh một lõi gỗ. Văn bản này được viết bằng tiếng Khmer cổ, tuy các chữ đã loang màu và nhạt phếch nhưng vẫn còn đọc được. Quá kinh ngạc, Võ Thạc Hoan ngồi xuống nghiền ngẫm để xem có chút manh mối gì với Naga hay không.

Thật thú vị, dải lụa cổ có in con triện của một vị vua Khmer trị vì đầu thế kỉ 15. Tuy nó không giúp gì cho việc phát hiện Naga nhưng ông vô cùng hứng chí khi tin trên tay mình là một chiếu lệnh có giá trị bậc nhất của đế quốc Khmer. Một tài liệu quý như vậy mà giáo sư Huỳnh Lẫm chấp nhận bỏ lại mà ông biết sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện ra, chứng tỏ ông quyết tâm đến kịp Naga bằng mọi giá. Việc này được ông toan tính từ lâu.

Cách đây vài tiếng đồng hồ. Võ Thạc Hoan quay lại bệnh viện sau một hồi đảo qua siêu thị và mấy hàng sách quen thuộc để mua vài thứ mà ông hi vọng sẽ làm vừa lòng người thầy khó tính đang dưỡng bệnh. Tạm hài lòng với sự chu đáo của mình, Võ Thạc Hoan tiến về phòng ông với một nụ cười hé nở trên môi. Ngay khi bước lên hành lang, nụ cười của ông đột ngột lụi tắt khi thấy một nhóm người nhốn nháo ngay trước cửa phòng. Một linh cảm không hay ập đến. Không lẽ hội Naga đã lọt vào đây ám sát ông chăng? Nỗi ân hận lại trào lên. Lại một lần nữa trong buổi sáng đen đủi, ông đã phạm hai lỗi giống nhau liên tiếp và lần này hết cơ hội sửa sai. Võ Thạc Hoan tái mặt đi xuyên qua đám đông để nhìn lên chiếc giường trống kê góc phòng. Họ đưa xác thầy đi đâu rồi chăng? Ông bước vào thì một cảnh sát trẻ chặn lại.

- Xin lỗi, mời anh ra ngoài!

- Tôi là người nhà bệnh nhân này. Ông ta đâu?

Lúc này, có vài người nhận ra ông liền đi tới nói.

- Giáo sư Huỳnh Lẫm đã bỏ đi rồi.

- Đi đâu?

- Chưa biết đi đâu. Cảnh sát đang điều tra.

Viên tham tán toát mồ hôi hột. Giờ này mà bỏ đi thì chỉ có lên Naga, ông ta luôn giấu kín mọi thứ và rốt cuộc chính ông ta đích thân đi tìm kho báu. Chợt nhớ chìa khóa xe còn để quên trong phòng, ông đi tới giường nhưng không thấy đâu nữa. Võ Thạc Hoan vội vã chạy ra gara và tá hỏa khi thấy chiếc Mercedes đã biến mất. Còn ai vào đây nữa. Ông lập tức báo cáo ngay cho nhóm cảnh sát đang nháo nhào trong bệnh viện. Đã một tiếng trôi qua đủ cho chiếc xe mang biển ngoại giao kia vượt qua mọi cửa ải để đi bất cứ đâu mà không cần xuất trình bất kì giấy tờ nào. Các trạm thu phí cầu đường lẫn chốt cảnh sát sẽ lác mắt đứng nhìn một chiếc xe được đặc cách mà có thể có nguyên thủ nước ngoài trong đó.

Sau giây phút cuồng phẫn, Võ Thạc Hoan cảm thấy một nỗi hờn tủi ngập lòng. Ông như đứa con tha hương lỡ chuyến đò về quê mẹ, hay đúng hơn là ông đã bị đẩy thô bạo khỏi chuyến xe cuối cùng trở về miền đất hứa sau quãng đời dài mòn mỏi thao thức. Thầy ơi? thầy đang ở đâu? sao thầy nỡ tệ với con như thế. Bao nhiêu năm nay con đối với thầy đâu có đến nỗi nào. Hoang hoải, bẽ bàng, đau rấm rức đến nát tim gan, viên tham tán bắt xe tuk-tuk về nhà ném tấm thân bết nhừ lên giường rồi thiếp đi.

Đột ngột thức chước, viên thám tán vùng dậy bật chiếc Iphone lên. Ông chợt nhớ ra vẫn có cách để biết vị giáo sư đã đi đến đâu bằng cách dò tọa độ chiếc xe của mình. GPS. Chưa bao giờ phải dùng đến hệ thống này nên ông quên khuấy đi mất. Màn hình bật sáng, ông mày mò bật ngay phần mềm theo dõi. Thật kì diệu, chiếc xe đang di chuyển rất nhanh về tây bắc. Ngay lập tức, ông báo tọa độ chiếc xe cho Lê Đại Hắc rồi quay lại căn phòng bỏ trống của thầy mình.

Người Cả sư nhìn Kì Phương hất hàm:

- Sao? Ngạc nhiên lắm hả?

Kì Phương trân trối nhìn người mà bấy lâu nay anh gọi bằng thầy trong bộ áo quần màu trắng truyền thống của một Cả sư Bàlamon hóa ra là bộ quần áo bệnh nhân sặc mùi. Một cảm giác ê chề khi bị lừa gạt nhói lên trong anh khi chiếc mặt nạ của ông ta rơi xuống đất. Ông ta cũng nhìn anh, đôi mắt nhân hậu ấy giờ đây ánh lên những tia hung dữ như nhìn một kẻ thù cần tiêu diệt.

- Xuống! – Ông ta rít qua kẽ răng.

Kì Phương vẫn trơ như phỗng, cảm giác bẽ bàng, tủi nhục lẫn hờn căm đan xen hỗn độn gằng xé làm anh tan nát cõi lòng. Chủ nhân Naga đích thị là đây. Kho báu khổng lồ đã nằm đây nhưng hóa ra đang thuộc về một thế lực bí hiểm không dễ gì bóc trần trong hàng thế kỉ nay mà vị giáo sư này chỉ là một tên gác cổng tận tụy nhất.

- Tôi đã khuyên các người hãy trốn ở Hội An cơ mà. - Ông ta gằn giọng. – Mục đích của tôi không phải là mạng sống các ngươi.

Cho đến lúc này, sau hàng loạt động thái của ông, Kì Phương vẫn chưa biết ông ta có tất cả bao nhiêu mục đích. Anh nhìn lên đài thờ, nơi đang án ngữ cặp linga - yoni bất hủ đang tỏa ánh hào quang rực rỡ như một nhân chứng cho bao toan tính đê hèn và bạo ngược diễn ra trong quá khứ. Nhưng ngài Siva vẫn im lìm với những ánh mắt vô can vô thường và nụ cười mỉa mai trần thế. Thần thánh cũng là nạn nhân và bị dối gạt, Kì Phương nghĩ. Thay vì ở lại Mỹ Sơn sau ngàn năm thất lạc thì nó lại phải một lần nữa giã từ cố hương để trải qua một hành trình ngược ngạo đầy bão táp rồi lạc vào hầm sâu xa lạ này.

Phá hoại cuộc khai quật của Paul. Thu hồi linga. Tiêu hủy mọi đầu mối về Naga. Đó là danh sách các nhiệm vụ bất khả thi khi phải thực hiện trong thời gian cực ngắn. Đứng trước sứ mệnh sống còn của Hội, giáo sư Huỳnh Lẫm đã huy động tất cả mối quan hệ và thủ đoạn và việc đầu tiên là mạo danh một Cả sư. Đây là ngôi cao nhất của chức sắc Bàlamon giáo nên có vị thế và uy tín không giới hạn trong cộng đồng và trên mọi lãnh thổ nên ông dễ dàng thực thi các sứ mệnh khác nhau. Để vận chuyển một báu vật quốc gia nặng tới hai chục cân vàng ròng qua biên giới ông ta đã ra lệnh cho Sros và Simha đảm trách.

Được phụng sự cha và Cả sư là một niềm vinh dự lớn lao, Simha hăm hở vào cuộc. Khi giáo sư Huỳnh Lẫm biết Kì Phương đang móc nối với Simha, ông sợ anh sẽ phát hiện ra linga nên đã tìm mọi cách ngăn cản. Nhưng điều mà giáo sư Huỳnh Lẫm không ngờ nhất là tấm bản đồ cổ đã được Paul giấu trong linga từ 12 năm trước.

Khi Paul bị giết, giáo sư Huỳnh Lẫm đã lục soát mọi hành lí nạn nhân nhưng không thấy tấm bản đồ, ông liền nghĩ Thi Nga đang mang nó nên đã ráo riết săn lùng cô cho đến khi bản mật mã được giải thì ông mới ngã ngửa ra nó nằm trong linga. Sợ đến thót tim, may thay, ông đã điện cho Sros lấy ra và thiêu hủy kịp thời.

Tưởng thế là xong, ai ngờ nguy cơ lại thình lình ập đến từ một mối khác ngay trong lòng thủ đô Pnompenh. Trong khách sạn, Phú Thành Tài mắt sáng lên khi xem buổi phát sóng của Bộ trưởng Sam kêu gọi toàn dân tìm kiếm Naga. Như vớ được vàng, thay vì sử dụng bản đồ đi tìm kho báu đầy gian nguy thì ngài tiến sĩ đã chọn phương án ngon ăn và ít mạo hiểm hơn là bán cho Chính phủ với giá cắt cổ. Hành động này làm cho giáo sư Huỳnh Lẫm vô cùng choáng váng bởi nguy cơ bại lộ Naga đã sát gáy.

Trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, giáo sư Huỳnh Lẫm không hề nao núng, ông vẫn đóng vai một nhà khoa học tận tụy hết lòng giúp đỡ Hoàng gia. Mặt khác, trong bóng tối, Cả sư đã tài tình dàn xếp một kịch bản để biệt phái chính mình vào khách sạn để hóa giải kẻ tống tiền. Không ngoài dự đoán, phương án này được bên Sứ quán và Chính phủ Hoàng gia nhiệt liệt ủng hộ. Một cơ hội không thể tốt hơn để tạo ra kẽ hở và nội ứng cho Simha đột nhập và ra tay.

Trong con mắt Kì Phương lúc đó, anh thấy thương hại cho thầy mình đã vô tình trở thành con rối cho tên Cả sư điều khiển. Nhưng kì thực giáo sư Huỳnh Lẫm đã cao tay xóa tan mọi nghi ngờ trong đầu Simha và Kì Phương khi tin rằng: Cả sư là kẻ giấu mặt nào đó chứ không thể là giáo sư Huỳnh Lẫm được. Thậm chí Simha cũng không thể ngờ rằng kẻ ra lệnh cho y chính là vị giáo sư từng giãy dụa dưới gầm giày và suýt ăn đạn của y.

Từ nguy cơ lọt vào tay Chính phủ, giáo sư Huỳnh Lẫm đã đẩy tấm bản đồ vào tay thuộc hạ của mình. Nhưng trớ trêu thay, Simha lại phản bội ông để kéo theo Kì Phương và Thi Nga tiến về kho báu. Nguy cơ vẫn hoàn nguy cơ nhưng lần này ông không thể chặn đứng cơn lốc vũ bão của chúng được nữa. Không ngăn được, ông chỉ còn cách tiếp sức cho chúng chạy thật nhanh tới đích rồi chôn vùi chúng ở đó. Càng hay, vật hiến tế tự dẫn xác đến đài tế.

Khi cả ba hăm hở trên chuyến xe định mệnh tiến về thánh địa Naga, không ai có thể ngờ rằng một cái bẫy đã giăng ra chờ họ. Khi lọt vào hang, Kì Phương vẫn còn ngây thơ cho rằng tấm bản đồ sẽ được gửi về kịp thời cho ông để lật tẩy bí ẩn ngàn năm cho nhân loại. Giờ thì... Hết. Thế là hết.

Paul đã chết, linga đã về đích, bản đồ đã cháy, số phận Phú Thành Tài và Simha cũng đã an bài, giờ chỉ còn phi tang nốt hai mạng nữa là xong. Chính giáo sư Huỳnh Lẫm cũng không ngờ nổi mình lại thành công nhanh chóng đến thần kì như vậy. Bí mật Ngaga lại hoàn bí mật. Ngàn đời nay vẫn thế.

- Xuống đây! – Giọng ông ta giờ đây bình thản đến lạnh lùng. - Ta đã khuyến cáo anh tránh xa Simha ra nhưng anh vẫn phớt lờ ta, giờ thì ta cho các người đi theo hắn luôn đây.

Kì Phương ngậm ngùi nhìn Thi Nga, cô vẫn bị trói chân và nằm nguyên trên nền đá bên dưới bộ ngẫu tượng của tổ tiên mà hội Naga đã dùng để hiến máu cầu an.

- Nếu ông khát máu, thì hãy bắn cả hai chúng tôi cùng một lúc! - Kì Phương bình tĩnh nói. - Ông hành hạ cô ta làm gì?

- Siva Bhadresvara! Siva Bhadresvara! – Ông ta hét toáng lên. – Aha! Không phải ta mà là Siva Bhadresvara đang thử lòng kiễn nhẫn và chờ đón cô ta lên thiên đường! Aha!

- Không được! Man rợ quá! Hóa ra... chính ông đã giết Paul theo cách này sao?

Kì Phương biết mình đã sểnh mồm khi nói ra câu đó trước mặt Thi Nga. Mà đến nước này thì còn dấu diếm mẹ gì nữa, cô ta cần phải biết tất cả. Nhưng lạ thay, Thi Nga không hề biểu lộ gì khi anh nói ra câu đó, cứ như cô ta đã điếc hoặc đã biết từ lâu rồi. Kì Phương kinh ngạc hết nhìn cô lại nhìn giáo sư Huỳnh Lẫm.

- Thầy... thầy đã nói cho cô ta biết...?

- Hãy hỏi chính cô ta.

- Thi Nga! Cô đã biết tất cả rồi, đúng không?

Đáp lại lời anh là tiếng bật khóc nức nở.

- Đúng thế. - Giáo sư Huỳnh Lẫm trả lời thay Thi Nga. – Cô ta biết từ lâu rồi, biết từ khi ba cô ta đặt chân xuống Đà Nẵng.

Kì Phương vội vã quay sang xem thái độ của cô. Không phản ứng, vẫn là cơn mưa nước mắt tuôn rơi. Vậy là đã rõ, im lặng là thừa nhận. Thay vì thương hại như mỗi khi nhìn cô khóc, giờ đây cơn tự ái bỗng dâng lên át lấp tình thương anh đang dành cho cô. Cô ta dối anh, lần này là vở kịch dài. Nực cười thay, hóa ra hai ngày nay cô ta đang dấu diếm và thương hại anh chứ đâu phải ngược lại. Kì Phương bỗng dưng thấy mình lẻ loi và cô độc đến nao lòng. Xung quanh là những người gần gũi thân thương nhưng trái tim họ dối gian và bí hiểm đến khôn lường. Anh nhìn giáo sư Huỳnh Lẫm:

- Tôi cần một lời giải thích về cái chết của Paul. Thầy nói hết đi! Tại sao Paul và Thi Nga phải chết? Chết một cách man rợ đến thế?

Giáo sư Huỳnh Lẫm không nghĩ phút ân huệ cuối cùng mà ông dành cho Thi Nga trước khi nhắm mắt trong phút chốc đã khơi lên một cơn thịnh nộ đến vậy. Đã đến nước này ông cũng chẳng thèm khách khí.

- Thôi được, anh hãy nghe đây, Paul là hội viên hội kín Naga!

Kì Phương choáng váng như sét nổ bên tai.

- Ai? Paul là Hội viên Naga?

Thấy Kì Phương há hốc, giáo sư Huỳnh Lẫm không buồn trả lời mà hất hàm về phía Thi Nga nhắc nhở đến lượt cô nói thay ông. Kì Phương hỏi ngay cô:

- Có đúng thế không Thi Nga? Sao cô giấu tôi?

Cái gật đầu rụt rè của Thi Nga lại là một câu trả lời nặng ngàn cân. Vòm đá trên đầu Kì Phương như đang đảo nghiêng sụp xuống. Thi Nga dàn dụa nhìn anh hệt như con nai đang cầu xin tha thứ. Với cô, dối lừa anh là một việc nghê gớm, chính sự dằn lòng này đã hành hạ cô suốt hai hôm nay nhưng nếu cô nói với anh từ đầu về sự thật tày trời của ba mình thì liệu có ai sẽ giúp cô đi tìm sự thật? Những gì ba cô nói với cô trong bữa ăn sáng cuối cùng đó đã làm cho cô hoang mang đến thẫn thờ mà chưa biết nói với ai. Và trong suốt thời gian đi tìm Naga nó không thôi đeo bám hành hạ cô.

Sáng hôm trước, lúc cô chuẩn bị đến trường đã thấy ba xuất hiện ở phòng khách với chiếc vali lớn trên tay. Chưa bao giờ thấy ba dậy sớm và chuẩn bị hành lí nhiều như vậy, cô vô cùng ngạc nhiên hỏi.

- Kìa ba? Ba đi đâu mà sớm vậy?

Ba cô mỉm cười nói như thể đang đùa:

- Con gái của ba lớn rồi, ba phải xuất gia tiếp tục sứ mệnh của mình thôi.

- Ba lại đi Camboge chứ, hay về Mỹ Sơn của ba?

- Cả hai con ạ!

- Vậy mà ba không nói sớm và cho con đi theo với.

- Con còn phải học con gái yêu ạ.

Cả hai cùng vào ăn sáng, ông nói tiếp.

- Ba về Việt Nam trước để khai quật một báu vật, sau đó một ngày sẽ đi Camboge để khai quật một thánh địa cổ. Con chưa thích hợp để về theo ba lúc này, nếu chuyến này không có gì tồi tệ xảy ra, ba hứa sẽ quay lại đưa con về quê sau.

- Khai quật Naga vẫn còn nguy hiểm đến vậy sao?

- Hi vọng là không, vả lại ba cũng không thể đợi thêm được nữa. Chả biết trời còn cho ba sống bao lâu nhưng thọ thêm một giáp nữa là khó lắm. Nếu ba có mệnh hề gì thì con phải bảo trọng, hội Naga sẽ trả thù đấy.

- Trời! Ba nói gì lạ vậy?

- Đúng thế, đó là lời nguyền có từ rất xa xưa và họ duy trì để trừng phạt hội viên nào vi phạm.

- Ba vừa nói gì? Ba là hội viên Naga?

- Con ạ, đúng vậy, con là người đầu tiên và cuối cùng mà ba tiết lộ bí mật này đấy!

Thi Nga sửng sốt đánh rơi chiếc nĩa trong tay. Cô không thể nuốt nổi miếng bánh nào nữa mà ngồi nhìn ba cô ngồi lặng đi như thể đang lùi vào quá khứ xa lắc lơ.

Lần đầu đặt chân đến thánh địa này ông chỉ là cậu bé lên mười, cái tuổi còn quá bé để lưu giữ những kỉ niệm trôi lướt qua tuổi thơ. Trên đài thờ cao chênh vênh, cha của Pual kính cẩn nâng một chiếc bình vàng chạm trổ để tưới lên linga bằng máu lấy từ ai đó mà cậu hoàn toàn không thể biết. Trong ánh sáng lập lòe và mùi trầm hương nghi ngút bao quanh không gian mờ hoặc, cậu không thể hiểu nổi người cha đang quỳ sụp và lầm rầm gì đó rất lâu cho đến khi ông kéo cậu lại và nói.

“Con yêu! Đây là giây phút thiêng liêng nhất mà không một cậu bé nào được trải qua, hãy nói lên ước mơ của con đi’’

“ Đây là ngày sinh nhật con hả ba?’’

“Không, đây là ngày đại lễ hiến sinh và cũng là ngày con chính thức bước chân vào đại gia đình Naga’’

“Đại lễ? gia đình Naga? sao con không thấy một ai là sao?’’

“Sao lại không chứ, xung quanh là các thần Siva, Vishnu, Ganesa... đang nhìn con đấy thôi, con ước gì? nói đi.

“Con muốn người thật cơ, sao không thấy ai’’

“À, hôm nay là phiên cha vào làm lễ và kết nạp hội viên cho con, những người khác họ ở ngoài. Chúng ta không cô đơn đâu, ở đây đã có Đấng tối cao nhất chứng giám. Nào, con trai của ba muốn gì?’’

Paul đã chán lời cầu ước, mỗi lần sinh nhật cậu đều hô to ba điều ước mà chẳng có gì thay đổi sau đó. Khi vào đây, hàng loạt câu hỏi đã chiếm lấy đầu óc non thơ của cậu.

“ Con cần biết cung điện này do ai xây?’’

“Nên gọi đây là thánh địa, tổ tiên người Khmer và Champa xây lên con ạ, chuyện dài lắm và con chưa hiểu được đâu’’

“ Họ làm ra cái này để làm gì?’’

“Là để tạ ơn thần linh và cất giữ kho báu cho con cháu họ, và dĩ nhiên là cả cho con nữa’’

“Của con? Họ là người xa lạ. Tại sao họ lại dành cho con?’’

“Chiếc đồng hồ trên tay con không phải do ba làm ra, nhưng nó vẫn thuộc về con đấy thôi’’

“Nhưng chuyện này thì thật khó hiểu’’

“Con chưa cần hiểu. Con chỉ cần nhớ một điều, kể từ hôm nay, con chính thức là thành viên của hội Naga’’

Thi Nga nghe xong liền thắc mắc:

- Vậy là ông con đã đưa ba vào hội Naga giản đơn như thế? Ba không hỏi ngọn ngành vì sao ông lại thuộc Hội đó và đưa ba vào để làm gì?

- Lúc đó ông con đang lâm bệnh chờ chết và không muốn con cháu của mình lại mất đi một nguồn lợi vô tận đó.

- Vậy ông con cũng là thành viên Naga? Thật khó tin! – Thi Nga thốt lên.

Paul không đáp lời cô. Sau khi ba ông mất khá lâu Paul cũng đã đi tìm câu trả lời này. Việc ba ông – một quan lớn đầy thế lực thừa sức để chui vào cánh cửa của những hội kín không phải là bất khả thi nếu ông muốn. Thi Nga hỏi tiếp.

- Nếu ba đã là thành viên. Cớ sao họ lại xử tệ với ba con mình cơ chứ?

- Dưới mắt của Hội này ba là một tên phản trắc. Ông con đã bắt ba thề mấy điều cốt tử của một hội viên phải tuân thủ. Tuy nhiên ba đã quên hết mấy thứ phù phiếm kia và chỉ ghi lại một dãy số như một thứ mật mã để vào thánh địa sau này. Ba đã phớt lờ các nguyên tắc, chính vì lẽ đó mà mười hai năm trước ba mẹ đã bị lời nguyền kia ám mệnh.

- Vậy hôm nay ba nên từ bỏ chuyện khai quật để giữ mình?

- Là nhà khoa học, ba không thể im lặng để nhìn một di sản vô giá như vậy bị ăn mòn và lãng quên. Dù muốn hay không thì ba cũng đã vi phạm giáo luật hà khắc này và có khai quật nó hay không thì hội Naga vẫn truy lùng và chờ thời cơ sát hại ba. Ba đã mang con bỏ chạy và sống ẩn giật ngần ấy năm đã quá đủ. Nay con đã khôn lớn để tự bảo vệ mình, còn ba đã đến lúc quay lại tìm mẹ con và cho thế giới biết tất cả sự thật này.

- Con hiểu, lần này ba đi lành ít dữ nhiều. Nếu có mệnh hệ gì thì con biết làm sao tìm ba?

- Giờ đây ba tin các thành viên cuối cùng của Naga đã chết từ lâu. Vả lại chính phủ Camboge sẽ bảo vệ và hộ tống phái đoàn của ba. Họa hoằn nếu hội Naga còn sống cũng không dễ gì làm hại đến ai.

- Không được. – Thi Nga dứt khoát. – Ba từng kể cho con về cái chết của mẹ và con không muốn để ba đi như vậy được. Con sẽ không để ba đi một mình!

- Ba đã nói rồi! – Ông nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. – Ba đã chuẩn bị mười hai năm cho sự trở lại này rồi, con đừng lo. Ba đi đây!

Lúc tiễn ba mình ra sân bay, nhìn người cha già lêu nghêu cô độc, Thi Nga đã linh cảm một điều chẳng lành. Cho đến khi nhìn thấy máu ở Mỹ Sơn, cô đã muộn màng hiểu ra tất cả. Kẻ thù đã ra tay mau lẹ đến không ngờ. Không cần xác minh cái chết ba mình, cô biết nên phải làm gì ngay lúc đó. Sứ mệnh của ba cô còn dang dở buộc cô phải đứng lên tiếp bước. Giờ đây, kẻ thù ba con cô là ai, Naga là gì, kho báu ở đâu đã được giải đáp rốt ráo. Có điều, chân lí chỉ đến vào giây phút chót của đời cô.