Chương 57
Những ngọn nến sắp tàn đang leo lét hắt những tia hoàng hôn đỏ đọt muộn mằn lên ba khuôn mặt quanh đài thờ.
- Thế nào? - Giáo sư Huỳnh Lẫm hất hàm nhìn Thi Nga. – Giờ thì đã thanh thản để lên đài tế rồi chứ?
- Không! - Kì Phương ngăn lời ông. – Không được giết cô ta, cô ta không có tội. Các ông quá điên rồ và tàn ác.
Bệnh nhân áo trắng lờ đờ xoay sang nhìn Kì Phương với ánh mắt đỏ quạch.
- Còn điều này thì tôi tin cô Thi Nga và ngay cả anh cũng chưa hề biết. Nhân đây tôi nói ra để cô an lòng mà chấp nhận một cái chết đã được ba cô định đoạt. Lúc bước qua cửa đá, các vị có thấy gì không?
Kì Phương nhớ lại lúc vào cửa, anh đã loáng thoáng thấy một dòng chữ Phạn phía trong nhưng không thể đọc nổi. Còn với Thi Nga, lúc đó còn tâm trí đâu mà nhìn lên tường.
- Chắc các người đã nhìn thấy? Đó chính là lời nguyền của hội Naga dành cho kẻ nào xúc phạm thần linh và phá hoại giấc ngủ của Ngài. Bất kính và man rợ hơn, vợ chồng Paul còn dám cướp cả thần Siva trốn về rồi chôn xuống đất. Đó là tội ác tày trời với đấng siêu nhiên và sự sỉ nhục đối với hội Naga. Không dừng lại ở đó, Paul còn âm mưu kéo Hoàng gia chiếm đoạt thánh địa linh thiêng này của chúng tao. Nay, nhân danh hội Naga và chiếu theo luật giáo hội. Ta tuyên bố: cả ba đời Paul sẽ phải mang ra hiến tế.
Kì Phương rùng mình nhớ lại cái chết lõa thể của Paul và người đàn ông trần truồng bị trói trong bức tranh ở cuốn sách cổ “ Hiến tế ở Naga’’ của Simha. Sao giống ở đây thế. Vòm nhà, tượng thần, ánh nến, đài thờ và Thi Nga bị trói không mảnh vải ra hồn che thân. Thôi đúng rồi. “ lễ hiến tế’’ man rợ tưởng chừng đã chết mấy ngàn năm hôm nay đột nhiên đội mồ sống dậy.
- Dã man quá! – Kì Phương bỗng ôm đầu rên lên. – Các ông đã giết mẹ cô ta rồi cả bố cô ta, nay lai định giết chết đứa con duy nhất của họ sao? Trời đất ơi! Dã man quá!
Vị Cả sư giả danh thét lên:
- Tội này chết ngàn lần cũng không hết tội! Ngay lúc này quân Chính phủ đang ráo riết săn lùng khắp nơi. – Ông ta ngưng lại nhìn Thi Nga với ánh mắt cuồng tín đến mê dại. - Nếu ngôi đền linh thiêng này của chúng tao bị phát hiện, tai họa tày trời bắt nguồn từ chính mày!
- Cô ta vô tội! – Kì Phương lại van xin. – Tất cả chỉ là lời nguyền độc địa và vòng kim cô trên đầu ông. Hãy bẻ vụn nó ra và để cô ta được sống!
Giáo sư Huỳnh Lẫm quay phắt sang anh, giọng nhói buốt:
- Anh chỉ mới quen cô ta chiều qua, làm sao đòi hiểu hết thâm cung bí sử trong gia tộc cô ta? Làm sao anh biết ba cô ta đã dặn dò cô ta điều gì? Tại sao ba mình vừa mất cô ta đã bỏ đi tìm Naga? Có đứa con nào dám làm như thế nếu không được cha mình yêu cầu. Cô ta đã dùng anh để giải mã rồi khéo léo dụ anh vào tội lỗi. Tôi đã khuyến cáo và tách anh khỏi cô ta nhưng anh đã bỏ ngoài tai. Cả anh cũng vậy, các người đã tự chọn con đường chết!
Kì Phương quay lại nhìn Thi Nga xem có biểu lộ gì không nhưng cô đang lả đi trên sàn. Cô không buồn phản kháng hoặc đã cạn sức phản kháng. Cô nhắm mắt như thể đang nhìn thấy ba mẹ cô vẫy gọi trên thiên đường. Tuy cô đã dấu tiệt anh quá nhiều điều nhưng giờ đây anh thấy cô đáng thương hơn đáng giận. Anh đến với cô là tự nguyện. Nếu được làm lại thì anh vẫn làm thế. Anh chỉ tự trách mình bất tài để sập vào bẫy của hội Naga và đẩy cô đến chỗ chết.
- Thi Nga! - Kì Phương nghẹn ngào cất tiếng. - Tôi xin cô hãy tha thứ cho tôi... Tôi đã không thể... bảo vệ cho cô...
- Lui ra! - Giáo sư Huỳnh Lẫm thét lên. - Giờ không phải là lúc khóc lóc hay hối tiếc. Đã đến giờ ta hành lễ!
Kì Phương quay lại và giật mình khi thấy khẩu súng colt xuất hiện trong tay ông.
Lê Đại Hắc quay ống nhòm quan sát theo ý mình. Một công trình dài và rộng như vậy ắt phải có cửa phụ thoát hiểm lên mặt đất hoặc cửa lấy dưỡng khí. Hướng đi đã đúng nhưng để tìm ra nó thì không hề dễ. Ông hoang mang khi nghĩ đến lễ tế người dưới đất liệu đã xảy ra hay chưa và ông còn kịp nữa hay không. Cuộc chạy đua với thời gian đang bước vào dài đoạn cực kì khẩn cấp.
Bỗng có một vệt sáng nhỏ màu tím lục hiện lên trong ống kính đen kịt khi Hắc rê qua một đỉnh núi xa xa. Ông nhìn lại và nhận ra nguồn nhiệt này không di chuyển như thú lớn đi ăn đêm. Chim chóc rắn rết thì không đủ nhiệt để hiện lên. Nhất định có gì đó bất thường. Lê Đại Hắc nhảy khỏi mỏm đá chạy như bay về chiếc trực thăng.
- Xem đây! Nhanh nhanh!
Thet nhảy ra khỏi trực thăng vồ lấy ống nhòm hướng theo ngón tay Lê Đại Hắc về phía ngọn núi cách đó chừng nửa cây số. Là người có kinh nghiệm tác chiến miền sơn cước nhiều năm, chỉ sau vài giây, Thet biết đó là cái gì. Ông rút phắt bộ đàm triệu tập toán đặc nhiệm đang tản mát xung quanh.
- Quay lại điểm xuất phát ngay lập tức!
Nói xong, anh ta dặn Lê Đại Hắc.
- Anh hãy ở đây đợi nhóm tác chiến và bắt chặt mục tiêu. Tôi sẽ đến đó trước.
Nói xong, viên đại úy cùng một người nữa biến mất trong đêm.
Giáo sư Huỳnh Lẫm chĩa khẩu colt về phía Kì Phương thét đanh giọng.
- Xuống khỏi đài thờ!
Sau sự hoảng hốt, đầu óc Kì Phương bắt đầu mụ mị, hai chân bất giác bước xuống như kẻ vô tri. Anh không bận tâm tới khẩu súng mà chăm chăm nhìn cái sợi dây màu đỏ thòng ra từ túi áo mà chưa hiểu nó là thứ gì. Câu trả lời chỉ xuất hiện khi ông ta rút hẳn nó ra ngoài. Dụng cụ này không có trong bức tranh “ lễ hiến tế’’ nhưng chức năng thì giống nhau. Kim hút máu. Mọi việc đã rõ, khẩu súng là dành cho anh còn Thi Nga là ống hút. Thấy anh như kẻ mộng du, ông quát to:
- Lùi xa đài thờ ra! Ta không muốn máu anh làm bẩn chốn linh thiêng.
Mũi súng xoay theo từng nhịp chân của anh. Tình hình đã rất nguy kịch, đầu óc Kì Phương lại quay cuồng và không thể nghĩ ra cách nào để cứu Thi Nga và cứu mình được nữa. Chốn này có lẽ chỉ có ma quỷ và thánh thần nhưng có lẽ họ đang xem anh tự cứu hoặc im lặng chờ đợi hai dòng máu tươi sau mười hai năm khô khát. Bỗng một sức mạnh vô hình níu chặt không cho phép anh bỏ lại người bạn đang trong giây phút khốn cùng. Họ đã cùng nhau vượt mọi tai ương. Thi Nga đã cứu mạng anh từ miệng rắn, không lẽ giờ đây anh lại can tâm nhìn cô chết. Giáo sư Huỳnh Lẫm bước tới thúc mạnh mũi súng cho anh té ra rồi bước lên đài thờ.
- Các người nhìn nhau như vậy đã quá đủ! Tôi đã đáp ứng ước nguyện của cô, giờ hãy thanh thản đi! - Ông ta liếc tấm thân trần của cô rỗi quay về phía Kì Phương. - Còn anh, hãy quay mặt vào tường đi!
Kì Phương thấy mình quá vô dụng lẫn vô duyên, anh tuân lệnh nhưng vẫn liếc ông ta qua khóe mắt. Khi ông ta vung chiếc kim sáng loáng trên cổ Thi Nga anh bỗng gai lạnh sống lưng. Ông quỳ xuống cạnh nàng rồi đưa tay sờ nắn chiếc cổ trắng ngần hệt như một con cọp đang lần lựa miếng nạc thơm nhất trên con mồi vừa săn được. Như sợ bị cướp mất miếng ăn, con cọp quay về phía anh nhe nanh.
- Quay mặt đi, rồi sẽ đến lượt mày!
Kì Phương đang đứng trước sự lựa chọn cuối cùng. Hành động hay là chết. Anh đã vượt qua rắn chúa lẫn cánh cổng tử thần thì lẽ nào phải khuất phục một ông lão già nua. Nhân lúc ông ta vén mái tóc cô lên cao, Kì Phương nhằm thẳng người ông rồi băng lên như một viên đạn.
***
Thet Manet lao băm bổ qua những phiến đá xanh lởm chởm nhằm đốm sáng đang chập chờn như ma trơi lao tới. Lại gần chẳng cần đến kính hồng ngoại, ông nhìn thấy bằng mắt thường và hiểu vì sao có đốm sáng kia. Đó một luồng hơi nóng từ lòng đất chiếu thẳng lên đám sương lởn vởn trên không. Nhất định đó là một cửa lấy sáng hoặc lỗ thông hơi cho mạng lưới hầm ngầm chằng chịt bên dưới, và đây chỉ là một trong rất nhiều lỗ đó. Bên trên mưa ướt, do được khoan sâu trong lòng đất nên nhiệt độ chênh lệch khá cao. Phẫn khích đến phát điên lên vì điều kì diệu này, Thet vội nằm xuống đưa mắt lên áp sát lỗ hổng. Ngay lúc đó Lê Đại Hắc và nhóm đặc nhiệm cũng rầm rập lao tới.
- Có gì không? – Lê Đại Hắc sốt sắng hỏi.
Thấy viên chỉ huy nằm bất động khá lâu mà không chịu đứng lên, Hắc sực liên tưởng đến luồng hơi độc bên dưới đã làm ông ngất xỉu nên vội vã lôi đồng nghiệp ra ngoài. Thấy vậy ông cũng không dám nhìn xuống lỗ mà sợ hãi hỏi.
- Anh bị làm sao thế? Có gì dưới đó không?
Thet định nói gì đó nhưng miệng ông đã cứng đơ tự khi nào, ông ta chỉ tay ra hiệu Lê Đại Hắc cứ nhìn xuống thì biết. Lê Đại Hắc không ngần ngại nằm xuống ghé mắt vào lỗ thủng nhìn xuống. Có ánh đèn mờ nhưng chẳng có ma quỷ nào cả. Ông đưa tay vứt cặp kính râm xuống đất rồi nhìn lại thật kĩ. Chỉ sau vài giây, dưới mắt ông lờ nhờ hiện lên một thứ, đến lúc này thì ông mới hiểu tại sao đô vật như Thet cũng khó trụ vững.