← Quay lại trang sách

Chương 58

Kì Phương băng qua khoảng trống rồi vọt lên đài thờ thì bị thúc mạnh vào ngực ngã nhào xuống đất. Giáo sư Huỳnh Lẫm đã kịp xoay ra đạp anh ngã xuống rồi chĩa súng vào mặt. Kì Phương thấy một tia mắt rực lên đầy quyết đoán, anh biết cơ hội của mình đã hết. Thấy Kì Phương nằm thẳng đơ dưới đất, ông ta vội nới cò súng rồi ghiến răng.

- Đứng lên và tránh xa khỏi chúng tao!

Kì Phương lại lồm cồm bò dậy. Vị giáo sư biết rằng không thể yên ổn thực hiện nghi lễ trọn vẹn một khi có kẻ thứ ba vào phá đám. Bất đắc dĩ, ông ta tạm cho chiếc kim vào túi rồi lên đạn đánh roạch, mắt quắc lên nhìn trán anh nơi viên đạn sắp sửa xuyên qua. Ông ta liếc Thi Nga rồi nói:

- Tôi đã cố gắng để cô không phải chứng kiến cái chết của bạn cô, nhưng tình thế này tôi buộc phải tiễn hắn đi trước. - Ông ta lại nhìn Kì Phương. - Làm ơn lùi ra xa đi, đừng để cô ta phải nhìn thấy máu của anh.

Giờ thì Kì Phương biết mình may mắn hơn vì không phải chứng kiến cái chết đau đớn của nàng nữa. Anh sẽ lên thiên đường trước nhưng cũng không phải chờ cô quá lâu. Hẹn gặp lại. Vĩnh Biệt. Anh nhìn lên đài thờ mong được thấy cô lần cuối và bắt gặp ngay ánh mắt cô đang nhìn mình trong tuyệt vọng. Không ai nói thành lời nhưng họ biết đây là lần cuối được nhìn thấy nhau.

- Lùi ra! – Ông ta hết kiên nhẫn. - Đừng để cô ta phải ngất xỉu!

Kì Phương nín thở chờ đợi, chân lùi dần, mắt không rời Thi Nga cho đến khi cô tối nhòa rồi khuất hẳn sau bệ thờ. Chân chạm nhẹ vào gờ tường, Kì Phương nhận ra mình đã lọt vào một khe hở giữa hai pho tượng lớn hai bên. Anh tiếp tục lùi cho đến khi vách đá chắn ngang sau lưng. Hết đường. Giữa hai pho tượng Siva và Vishnu, anh mỉm cười khi nghĩ rằng sau mấy trăm năm nữa các nhà khảo cổ sẽ kinh ngạc ngần nào khi phát hiện một bộ xương người kẹt giữa hai vị thần Bàlamon giáo siêu phàm nhất. Thở hơi cuối cùng, rốt cuộc tiếng nổ cũng vang lên.

Hai tiếng nổ réo lên đồng thời bả vai anh lập tức đau nhói. Một điều không thể tin nổi hiện ngay trước mắt. Khẩu súng trong tay giáo sư Huỳnh Lẫm đã văng xuống đất. Anh chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ông ta chồm tới vồ khẩu colt rơi trước mặt anh. Cái chết và sự sống có thể hoán đổi cho nhau trong nháy mắt hệt như như trò đùa định mệnh. Tưởng đã xuống địa ngục nhưng số phận anh giờ đây bỗng vùng lên lăn lóc theo khẩu súng trên sàn. Bản năng sinh tồn nhá lên, anh lao vụt ra ngoài đá văng khẩu súng xuống cầu thang. Thần chết lại vồ hụt anh lần nữa. Kì Phương chưa kịp lấy lại thăng bằng thì bị ông thầy đâm sầm vào người làm anh đổ xuống.

Ông ta cũng sợ chết nên vùng lên thộp lấy cổ đối thủ quật mạnh xuống đất. Đầu nện xuống nền đá, mắt Kì Phương tối sầm lại. Cổ nghẹt cứng. Máu từ bả vai trúng đạn loang nhanh khắp người. Kì Phương hoàn toàn bất ngờ sau hàng loạt đòn phủ đầu, anh dồn hết sức giãy ra khỏi bàn tay đang riết chặt cổ nhưng vết thương trên vai gần như đã tước đi chút sức tàn còn lại sau trận tử chiến với rắn. Sau vài giây gân lên chống cự, anh mềm oặt xuống như sợi bún. Giáo sư Huỳnh Lẫm thấy anh thè lưỡi, da đã tím ngắt, mắt trắng dã và biết rằng thời gian đang ủng hộ ông, một ông lão đã trên 70 không còn mấy hơi nhưng thừa xảo quái để loại bỏ đối thủ trong mọi tình huống. Ông biết chỉ cần gìm chặt tay thêm lúc nữa, đối thủ trẻ khỏe hơn ông sẽ tắt thở.

- Buông anh ta ra! – Một tiếng thét vang từ phái đài thờ.

Thi Nga thừa cơ ngồi dậy vật lộn với mớ dây trói dưới chân nhưng không may bị rơi xuống đất. Một tiếng “ uỵch’’ vang lên rồi tắt ngấm. Kì Phương cố xoay đầu để nhìn cô trước khi rơi vào trạng thái hôn mê. Anh dồn hết thị lực về chân đài thờ. Ở đó, Thi Nga cũng đang nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu. Kì Phương gượng sức đạp vào chân ông ta, nhưng khối thịt trên người quắp riết anh như đỉa đói. Cơn đau ngực lại tái phát hệt như khị bị rắn nuốt. Sau mấy lần quẫy đạp anh hoàn toàn kiệt quệ nhưng đã di chuyển được một quãng đường ngắn. Kì Phương cảm thấy lưng mình hụt hẫng, trông trênh giống như nằm trên miệng hố. Ngay lập tức anh nhận ra mình đang nằm trên huyệt mộ đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Dưới lưng anh là bậc thang đầu tiên, một thế nằm hiểm nghèo. Không còn cách nào khác, Kì Phương lấy hết sức đạp thật mạnh vào trụ lan can. Như một hòn đá tảng nằm chênh vênh mép vưc, hai người ôm nhau lăn trùng trục xuống cầu thang cho đến khi một âm thanh rợn người vang lên.

Hai người văng ra hai phía rồi bất động. Kì Phương ngỡ như hồn đã lìa khỏi xác. Xung quanh im phăng phắc, phía sau lưng anh là giáo sư Huỳnh Lẫm vẫn nằm ngửa im lìm. Máu dưới lưng ông chảy túa ra sàn. Hoảng hốt, Kì Phương gượng đau bò về phía thầy mình. Ông vẫn nằm đó nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn, bọt khí màu hồng lùi sùi trào ra đầy mũi và miệng. Một cảm giác hối hận bỗng ập tới, anh vội ôm lấy vai ông.

- Thầy!... Thầy không sao chứ?

Thấy ông lịm dần, Kì Phương lay khẽ nhưng máu lại trào ra nhiều hơn. Anh lướt mắt nhìn từ đầu đến chân và phát hiện máu đang tràn ra từ vùng lưng trái. Cuộn dây dài từ túi áo sổ tung nhưng vẫn bùng nhùng quấn lấy khủy tay ông. Kì Phương banh nhẹ túi áo và rùng rợn nhận ra phần chuôi của ống tiêm dài đã lút sâu vào lá lách, đầu kim xuyên đáy phổi rồi thòi ra sau lưng. Mũi kim hiến sinh của ông đã đi qua ruột gan của chính ông. Vô phương cứu chữa. Kì Phương nhìn ông hấp hối mà đau xé cõi lòng.

- Thầy... con... con... đã giết thầy rồi!

Sau cú điểm xạ chính xác đến milimét, viên đạn duy nhất đã tước bỏ thành công vũ khí trong tay kẻ bắt cóc nhưng chưa đủ để con tin lật ngược tình thế. Lê Đại Hắc định bồi thêm viên nữa nhưng tình thế mới lại càng bất lợi. Hung thủ đè lên nạn nhân nên ông không thể mạo hiểm bắn thêm viên nào nữa. Rồi chỉ trong phút chốc, cả hai biến mất khỏi kính ngắm. Nằm chính diện dưới tầm mắt của ông lúc này chỉ còn lại cô gái gần như lõa thể đang giãy dụa đứng lên. Cô ta không hề biết rằng ngay trên đỉnh vòm có một lỗ thủng để đón những linh hồn siêu thoát cho đến khi súng nổ cô mới giật mình nhìn lên. Lê Đại Hắc vội vã rút nòng khẩu Remington ra khỏi lỗ thủng rồi hét lớn.

- Đột kích xuống, mau lên!

- Cài thuốc nổ! - Một lính nói.

- Không được! - Thet đáp. - Thuốc nổ sẽ phá sập vòm. Mang máy khoan đá và máy cắt bê tông ra đây.

- Thưa chỉ huy! Quay lại máy bay sẽ mất thời gian ảnh hưởng tính mạng nạn nhân. Chúng ta nên dùng thuốc nổ loại nhỏ.

Sĩ quan đặc nhiệm này rút ra một thỏi thuốc nổ mini chuyên dùng trong các tình huống chiến thuật như phá cửa, phá tường hay nắp hầm và sử dụng trong huấn luyện.

- Nó chỉ có 15g đủ để dọn sạch lớp đá bọc bên trên và tạo một lỗ thủng vừa đủ.

- Được, nhanh lên!

Thỏi thuốc nhỏ xíu nhưng tiếng nổ kêu như bom. Vỏ đá bị xé tung lớp ngoài nhưng không đủ khoét rộng khe hở vốn bằng đá quặng siêu cứng. Đúng lúc chiếc máy cắt sắt được mang tới và toán đặc nhiệm chỉ cần nửa phút nữa để đột nhập xuống dưới.

Kì Phương chưa hết ngỡ ngàng vì đã thoát chết trong gang tấc. Còn người cách đây mấy giây đang nắm quyền sinh sát của anh thì đã nhắm mắt. Điều gì đã lật ngược tình thế chóng mặt đến vậy? Kì Phương nhớ lại lúc đó có một tiếng súng vang lên từ trên cao, anh vội đưa mắt lên nhìn và thấy ngay chính giữa đỉnh vòm có một nòng súng đang chĩa xuống. Lúc đó anh phải lao ra giành giật sự sống mà không kịp nghĩ nữa.

Giờ thì đã rõ. Trong các kiến trúc thờ cúng hay hầm mộ cổ thường có lỗ thủng tròn trên mái. Hồi trước anh cứ ngỡ đó là lỗ thông khí hoặc lấy sáng nhưng khi tìm hiểu về kiến trúc tôn giáo thì đó thuộc về tâm linh. Theo quan niệm người xưa, nếu lễ hiến sinh diễn ra ngoài trời thì linh hỗn dễ dàng siêu thoát, còn nếu trong không gian kín thì linh hồn lởn vởn như ma.

Tại kim tự tháp Khê-ốp người ta cũng phát hiện các lỗ thủng kì lạ trong các căn phòng thờ Hoàng Đế và Nữ hoàng, đó là nơi siêu thoát của linh hồn. Điều đặc biệt hơn là tia sáng của sao Thiên Lang đi qua lỗ thủng phía Nam và chiếu đúng đầu vua Pharaong đang yên nghỉ. Người Maya với nền thiên văn vượt bậc thời đó còn sử dụng thấu kính để đưa ánh sáng vào các đài tế trên cao hay hầm mộ sâu hút dưới lòng đất. Lai dắt ánh sáng từ mặt thời hay các chòm sao Hoàng đạo vào tâm điện thờ để tăng tính thần bí là một kĩ nghệ thuật thiên văn và kiến trúc cổ xưa.

Thánh địa Naga cũng dùng thủ pháp đó. Lúc anh bước vào, hàng chục ngọn lến đang chiếu vào linga tạo hiệu hứng phát sáng đa chiều. Những con mắt trên linga được nhân lên ngàn vạn tia sáng nhìn thấu vũ trụ như trong kinh Veda. Lúc đó anh không để ý có một tia sáng sắc lạnh khác từ trên nóc của mặt trăng chiếu xuống đỉnh đầu Siva để chứng giám lễ tế thiêng liêng vẫn cử hành hàng trăm năm nay. Đồng hồ mặt trăng hoàn hảo. Một đồng hồ tự nhiên điểm nhắc thời gian hành lễ đã đến.

Lỗ thủng đỉnh vòm còn tạo nguồn sáng thiên nhiên và khí trời, nhưng ngần đó chưa đủ - phải có nước thiêng. Trong tục lệ thờ linga phải có nước thiêng. Máu mang vào Naga chỉ có khi hiến tế theo chu kì nhưng nước thiêng từ những cơn mưa rừng luôn luôn tắm mát linga như một sự thờ cúng tự nhiên quanh năm. Kì Phương nhớ lại ở ngôi đền Vat Phu ở Lào, khi các nhà khảo cổ Lào - Pháp khai quật và nghiên cứu ngôi đền Bàlamon này đã phát hiện ra nguồn nước tắm linga này được dẫn bằng hệ thống ống máng từ một hồ chứa tự nhiên trên đỉnh núi.

Không buồn nghĩ thêm, dù sao lỗ thủng kia đã cứu sống anh, Kì Phương đưa tay định vuốt mắt cho thầy nhưng anh chợt bối rối phát hiện ông đang nhìn mình chằm chằm. Kì Phương lại gần rồi quỳ xuống bên ông. Đôi mắt ngầu đỏ nhìn anh nhưng bọt máu đã làm hơi thở ông ngắt quãng.

- Con... hãy nghe đây...

- Thầy dặn gì con?

- Sau khi ta chết... kho báu này sẽ thuộc về... người Chăm...

- Vì sao lại là người Chăm?

- Bởi nó được lấy từ người Champa cổ... trả lại cho người Chăm là công bằng...

- Vâng, nhưng mà nước Champa thì đã không còn nữa. Đó là vương quốc cổ của nhiều dân tộc anh em hợp thành chứ không riêng người Chăm. Phân chia theo cách nào?

- Biết thế... ta cũng chỉ mới nảy ra ý định này... Hãy mời luật sư, nhưng điều chắc chắn là... là nó không còn của hội Naga nữa... ta là người Naga cuối cùng...

Kì Phương chờ ông nói tiếp, nhưng làn hơi xẹp dần rồi vỡ tan theo váng bọt hồng sau cuối. Đã tắt thở nhưng mắt ông vẫn chưa rời anh. Kì Phương cố đọc nốt ý ông trong ánh mắt dại đi nhanh chóng rồi lờ mờ hiểu ra ông nhân danh người kế thừa Naga trả lại kho báu này cho chủ nhân đích thực. Dù chủ nhân đó là ai thì đưa ra khỏi lãnh thổ Khmer này thì không có cơ sở thuyết phục.

Kì Phương lo rằng sau khi ông chết, liệu có xảy ra một cuộc tranh giành đổ máu giữa các dân tộc và các quốc gia liên quan hay không. Lịch sử đã chứng minh rằng, tìm ra kho báu đã khó, nhưng phân chia kho báu còn khó hơn. Mắt ông bỗng gượng sáng như ngọn nến lóe lên trước khi vụt tắt. Miệng thều thào:

- Hãy làm theo... di chúc vua... Ponhea Yat...

- Di chúc ở đâu? thầy nói tiếp đi?

- Bức thư này... trong cặp... của thầy...

- Vâng, con sẽ tìm bức thư đó. Thầy còn dặn thêm gì nữa không?

- Thi Nga đâu?... hãy cứu ông ngoại cô ta...

Kì Phương vội quay người lại và thấy Thi Nga đang rũ rượi khép mình trong chiếc áo của anh. Cô khom mình đưa tay cố kéo dài chiếc áo đã rách bươm nhưng không thể che nổi đôi chân trần đang run lẩy bẩy. Khi nghe nhắc tới ông mình, cô vội vã bước lên rồi sụp xuống bên cạnh ông.

- Ông ngoại tôi đâu? ở đâu?

Cô bò sát đất, tai ghé sát miệng nhưng ông đã im lặng vĩnh viễn. Cô quay lại hỏi tiếp Kì Phương nhưng vội phát hiện vết thương lớn trên bắp vai của anh.

- Trời! Anh bị thương rồi kìa!

Kì Phương nhìn xuống vai nơi bị viên đạn xới lên một thớ thịt dài. Lúc này anh mới thấy mình đang cởi trần và nhoe nhoét máu.

- Đau không? để tôi tìm cái gì đắp nó lên cho!

Vừa nói cô vừa nhoài tới nhưng lúng túng không biết lấy gì để cầm máu cho anh. Kì Phương thấy cô xăng xái quá bèn đứng lên rồi chỉ tay về phía hồ nước. Cô cũng cần tìm cái gì để đắp lại đi.

- Cái gì kia?

Thi Nga hiểu ý rồi vội chạy đi, sau khi mặc xong bộ váy của mình lên người, cô không quên chạy lại trả chiếc áo cho anh rồi nói.

- Giáo sư Huỳnh Lẫm lúc nãy nói gì anh nghe rõ không?

- Ông ta nói ông ngoại của cô cần được cứu.

- Nhưng ông tôi là ai và đang ở đâu cơ chứ?

Thi Nga bỗng vùng chạy ra ngoài và anh phải vội vã đuổi theo. Cô chưa từng một lần nhìn thấy mặt ông ngoại, những gì cô biết về ngoại chỉ qua lời mẹ kể năm xưa. Lúc cô nhìn tên ông ngoại mình trên tấm bản đồ cô đã sực nhớ mình là cháu của một tu sĩ Bàlamon. Cô sung sướng đến phát khóc khi biết mình đang mang dòng máu hiếm hoi của một hoàng tộc Champa vong quốc. Đã bao nhiêu lần cô giục ba đưa cô về thăm ông bà nhưng ba từ chối với lí do an toàn tính mạng và hứa sau khi giải phóng Naga sẽ đưa cô trở về.

Và hôm nay, tên tà giáo cuối cùng đã ngã xuống. Naga đã hoàn toàn được giải phóng. Ngày mà ba mẹ cô chờ đợi mỏi mòn cuối cùng cũng đã đến nhưng tất cả họ đều đã mãi mãi ra đi.

Liệu hôm nay ông cô có đến đây? Có thể lắm, chính ông cô đã từng sở hữu bản đồ gốc mà. Ông là một tu sĩ có đủ trí tuệ và bản lĩnh để tìm ra Naga vào hôm nay. Bằng một niềm tin mạnh liệt, cô tin sẽ gặp lại ông mình. Đôi chân cô băng thoăn thoắt qua những mê lộ ngoằn nghèo mờ ảo để ra phía tiền điện. Đến cánh cửa đá, một người bị trói gô nằm bất động trên sàn làm cô kinh ngạc và sợ hãi. Không lẫn được, ông lão cụt một tay này là bố nuôi của Simha. Không đời nào! Đây không thể là ông mình.

Đúng lúc đó Kì Phương cũng vừa đuổi kịp cô và nhìn thấy lão. Anh không ngạc nhiên bởi từ lúc thấy chiếc linga trên đài thờ anh đã nghĩ lão đến đây rồi. Kì Phương cởi trói cho ông già khốn khổ đã kiệt sức sau một hành trình gian nan. Sros nhìn thấy Thi Nga bèn khẽ kêu lên.

- Thi Nga... cháu của ta!... ông là ông ngoại của cháu đây!

Thi Nga khẽ lùi lại. Không có cơ sở nào chứng minh lời nói đó.

- Tôi không tin, tên thật của ông là gì? quê ông đâu?

- Ông từng là thầy Basaih, tên Yami, làng Ja. Mẹ của cháu tên là La Nga chính là con gái của ông.

Ông ta nói đúng, nhưng trên đất này nhiều người biết về gia tộc danh giá của ông ngoại cô. Thi Nga nửa tin nửa nghi, chẳng lẽ người ông mất tích bao nhiêu năm là đây sao?

- Sáng nay khi thấy tôi, sao ông lại thờ ơ và không nói ra điều này?

- Thằng Simha đang đứng đó. Nếu ông nói ra, làm sao nó chấp nhận bỗng từ trên trời rơi xuống một người tranh quyền thừa kế với nó. Nó sẽ giết con mất.

- Vậy tại sao ông lại đốt bản đồ, ai bảo ông làm việc đó?

- Cả sư ra lệnh cho ông đốt để tránh rơi vào tay bất cứ ai. Cả sư chính là chủ nhân thánh địa này. Ông buộc phải làm theo lệnh ông ta.

- Ông đã già và thương tật, ông nghe lệnh Cả sư và lên đây để làm gì chứ?

- Ông đã thề sẽ đặt chân đến đây. Ông chỉ có ước nguyện duy nhất trước khi nhắm mắt là đưa mẹ con về.

- Sao ông biết mẹ tôi ở đây?

- Kìa, thì ta là cha đẻ của mẹ cháu mà. Thôi ta sẽ kể sau, chuyện dài lắm. Hãy vào và tìm mẹ của cháu đi... ba cháu đã chôn cất mẹ cháu đâu đó trong này đấy.

Tuy chưa tin lão là ông ngoại nhưng Thi Nga đồng tình với đề xuất đó. Kì Phương cầm ngọn nến soi cho Sros khập khễnh đi trước vào bên trong. Lão cho rằng để mai táng một xác chết phải xuống tầng thấp nhất. Kì Phương và Thi Nga đi hai bên chậm rãi dìu ông đi xuống cầu thang, bước qua đống đổ nát rồi qua hành lang dài chạm khắc bằng đá. Hai bên là những thư phòng chất đầy kinh sách. Trên tủ và trên bàn đá là các cuốn sách dày đang dang trải hệt như những nhà hiền triết vừa bỏ đi đâu đó. Một kho tàng tri thức cổ hầu như còn nguyên vẹn chưa bị thiên nhiên hay con người tàn phá.

Kì Phương biết bây giờ chưa phải là lúc la cà thăm thú mặc dù đôi chân anh như đang dán chặt trên nền nhà. Trước đây anh đã bỏ ra một tháng hè để khám phá những pho tượng và các mảng phù điêu trác tuyệt dưới tầng hầm Angkor Wat và Angkor Thom nhưng nếu để xem hết Naga này cần dành một năm mà cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.

Vừa đi vừa ngó quanh, khi tới giếng thánh trung tâm, Sros bỗng dưng đứng lại hồi lâu quan sát bằng ánh mắt đục ngầu giữa không gian mờ ảo. Rất lâu sau ông cất tiếng mệt mỏi.

- Thử đi lối bên trái xem.

- Làm sao biết khu nghĩa trang ở đâu trong khu hầm bao la này? – Thi Nga hỏi.

- Theo như nhiều ngôi đền có dành đất cho lăng mộ thì người ta để chính giữa đền. Tuy nhiên mỗi đền mỗi khác. Vả lại đây là mẹ cháu, có thể ba cháu sẽ tìm một khoảng đất khiêm tốn nào đó. Thường là cuối hướng tây.

- Làm sao xác định được hướng tây bây giờ? – Thi Nga lại hỏi.

- La bàn! – Sros đáp rồi nhìn lên chiếc đồng hồ đeo tay. - Đi theo ông.

Đến vách đá dài phía cuối cùng, Sros đi dọc theo tường một cách chậm rãi để lần từng viên đá lát nền. Bỗng lão đứng lại rồi ngồi xuống trước một tảng đá tròn đặt sát góc. Vừa nhìn hòn đá được đẽo gọt thô sơ này, Kì Phương nghĩ đến một ngôi mộ của người Chăm Bàlamon.

Hồi hộp và lặng lẽ, cả ba im lặng cùng quỳ xuống rồi dùng mảnh đá sắc nhọn bới lên trong ngập ngừng và nghi ngại. Dưới những lớp đất cứng lộ lên một tảng đá xanh khá vuông vắn nhỉnh hơn mặt nghế. Vui mừng xen lẫn hoang mang, họ tiếp tục đào sâu xung quanh cho đến khi lộ lên một hình khối được ghép từ sáu viên đá vuông như một chiếc rương quần áo. Khích cỡ quá ngắn so với một quan tài và quá lớn so với một chiếc tiểu đựng hài cốt, nỗi lo sợ đào nhầm một thứ bùa mả gì đó làm ai nấy đều chùn tay.

Cuối cùng họ quyết định cạy nắp. Khi lật phiến đá lên, cả ba sững sờ nhìn chằm chằm bộ xương bên trong. Đúng hơn, đó chỉ là một nửa bộ xương của một người trưởng thành tính từ phần eo nơi xương sống bị cắt cụt lên đến hộp sọ. Tuy nhiên điều đó không làm Kì Phương và Thi Nga ngạc nhiên cho lắm. Cái thứ làm họ sởn gai ốc là người này có đến... ba bàn tay!