CHƯƠNG 8
Từ sau cái hôm gặp gỡ hết sức tình cờ kỳ lạ đó, vào lớp Nhật Hạ và Quốc Tri nói chuyện tự nhiên thoải mái hơn hẳn. Dường như tất cả những hiểu lầm và thành kiến trước kia đều đã được gột bỏ, và cả hai có ít nhiều sự ngưỡng mộ thầm kín dành cho nhau.
Nhật Hạ vốn không được xuất sắc trong bộ môn Anh văn, bây giờ trở nên tự tin và thoải mái hơn khi nhờ Quốc Tri chỉ dẫn hoặc góp ý cho những bài viết của nàng. Người ta có câu “học thầy không tày học bạn” quả không sai. Thầy thì thỉnh thoảng có giờ mới vào lớp, tìm gặp để hỏi cũng có ít nhiều trở ngại, thêm ngại ngùng kém tự nhiên nữa. Còn bạn trong lớp gặp mỗi ngày, lại cùng trang cùng lứa trao đổi hỏi han lúc nào cũng được.
Tuy vậy Nhật Hạ vẫn chưa hề ghé nhà Quốc Tri một lần “cho công bằng” như đã nói. Thật ra nàng không quên, chỉ chưa tìm được một cơ hội thích hợp. Còn phần Quốc Tri lại không chắc ý nàng lúc đó chỉ nói đùa cho vui hay nghiêm túc. Vậy mà mỗi cuối tuần đến anh lại nhìn ra ngoài cổng khu chung cư như trông đợi vu vơ một điều gì. Cái e dè lo ngại nhà cửa mình chật hẹp bèo nhèo và cái mặc cảm nghèo kém khiến anh một mặt cầu mong cô bạn đài trang ấy đừng bao giờ đến, nhưng rồi cứ cảm thấy thất vọng từ nơi sâu kín nhất cõi lòng khi mỗi tuần qua lại vắng bóng nàng.
Hôm ấy lớp được trống hai tiết cuối vì cô giáo bộ môn bận đột xuất. My Trúc rủ hai cô bạn thân là Nhật Hạ và Vân Thu về nhà mình nấu chè bột lọc ăn chơi. Nghe bùi tai và ham vui hai cô đồng ý tức thời.
Vừa đến nhà My Trúc, các cô xắn tay áo bắt đầu ngay, vì gần đến trưa đói bụng nên tinh thần ăn uống của cô nào cô nấy đều gần mức cực đại.
My Trúc nhồi bột trong lúc Nhật Hạ châm nước sôi từ từ vào. Vân Thu ngồi kế bên cắt dừa thành hạt lựu, vừa cười cười châm chọc:
-Dạo này tao thấy con Hạ và ông Tri có vẻ thân với nhau à nhen. Có gì chưa bật mí cho bà con biết cái coi!
Nhật Hạ đang chú ý vào thau bột, nghe nói chợt thấy một chút xôn xao khó hiểu trong lòng. Tuy vậy nàng chỉ bĩu môi nạt khẽ:
-Khùng vừa thôi đi con kia! Chỉ hỏi thăm mấy bài luận tiếng Anh chút xíu mà đã bị mày cáp đôi rồi. Nghe khiếp quá!
Vân Thu càng cười dữ:
-Đó đó, thấy chưa Trúc! Rõ ràng con Hạ có tật nên giật mình, nhìn cái bộ nó phản ứng là dám đúng lắm chứ chẳng chơi.
Lắc đầu như kiểu chào thua, Nhật Hạ chặc lưỡi:
-Tao sợ mày luôn đó Thu. Lý luận kiểu mày chắc tao hết dám nói chuyện với tên con trai nào luôn quá!
Hích nhẹ vai bạn, Vân Thu tủm tỉm:
-Nói vậy thôi đừng giận thiệt nghen nhỏ! Mà biết đâu tao đoán tá lả lại trúng tùm lum cũng hông chừng.
Cái hích của Vân Thu khiến bàn tay đang châm nước sôi của Nhật Hạ khẽ chao đi. My Trúc trợn mắt ré lên:
-Nè nè hai đứa kia, nói gì thì nói coi chừng làm phỏng tay tao à!
Vân Thu giật mình lè lưỡi như biết lỗi. Cô chống cằm lim dim rồi nói như bình luận:
-Nhưng mà chuyện này tao đang nghi còn dữ dội hơn nữa nè!
-Là chuyện gì nữa? - My Trúc thắc mắc.
Lấy giọng ra vẻ nghiêm trọng, Vân Thu rù rì:
-Tao nghi… thầy Tân thích nhỏ Hạ. Mày có thấy vậy không Trúc?
Nhật Hạ giãy nãy lập tức:
-Đủ rồi đó nhỏ thầy bói kia! Nói linh tinh không hà.
My Trúc vỗ tay bình bịch vào cục bột trắng bóc đã nhồi xong, điềm đạm nhận định:
-Tao chưa để ý kỹ nên không dám quả quyết, nhưng nếu đúng như vậy thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
-Tại sao? - Nhật Hạ cùng Vân Thu cùng kêu lên.
My Trúc lấy hơi rồi giải thích ý kiến mình:
-Dễ hiểu thôi, tại vì con Hạ đẹp quá, mà thầy Tân vẫn còn trẻ, cũng là một người đàn ông, thì có gì không bình thường nếu thầy thích nó?
Câu nói thẳng thắng này khiến Nhật Hạ thoáng suy tư và buộc phải nhìn nhận lại vấn đề một cách nghiêm túc hơn. Quả là gần đây thầy Tân hay tìm cách tiếp cận và kín đáo nhìn nàng, trong lớp cũng như dưới sân trường. Đôi khi nàng bắt gặp cái nhìn ấy thì có khi thầy lảng sang nơi khác lẫn tránh, có khi nhìn nàng lâu hơn với ánh mắt là lạ. Nhật Hạ không biết chắc ánh mắt ấy chuyển tải điều gì, chỉ có điều nàng thấy nó giống giống như mấy gã con trai cùng trường và mấy anh trên đại học vẫn phục trước cổng trường hay nhìn và theo đuôi tán tỉnh nàng. Nó dại dại say say làm sao ấy khiến nàng nổi gai ốc mỗi khi bị nhìn như thế.
Tuy hoang mang trong bụng, Nhật Hạ quả thật không dám nghĩ đến cái điều kỳ lạ đó, bởi vì nàng luôn xem thầy là một nhân vật vai vế cao hơn, như cha mẹ mình. Nhưng bây giờ nhỏ bạn cũng để ý thấy như vậy thì có lẽ đúng thật rồi.
Chép miệng ra vẻ không quan tâm, Nhật Hạ phe phẩy tay:
-Thôi ai làm gì kệ họ. Bây giờ nấu chè lẹ lẹ để cùng thưởng thức đi tụi bây!
-Đúng là con nhỏ này, chỉ có cái ăn là nhất đối với nó - Vân Thu lườm bạn.
My Trúc tươi cười dễ dãi:
-Có cơm, thịt kho trứng vịt và đậu đũa xào với tôm nữa. Tụi bây muốn ăn gì thì cứ tự nhiên.
Ăn uống no nê xong, vì là chiều thứ Sáu nên tâm lý thoải mái rảnh rang, ba cô gái ngồi nói chuyện đùa giỡn đến hơn hai giờ chiều. Trời mùa thu nên mưa nhiều lại bất chợt. Mấy đám mây đen từ đâu kéo đến thật nhanh. Bầu trời u ám não nề khiến cho người ta có cảm tưởng đã rất chiều. Nhật Hạ xem đồng hồ rồi đứng dậy:
-Thôi cũng chiều rồi, tao phải về tụi bây ơi!
My Trúc níu kéo:
-Mai là cuối tuần nghỉ mà, ở chơi đã về sớm chi mày?
Nhật Hạ lắc đầu:
-Tao cũng ham chơi lắm tụi bây biết rồi, nhưng đi học về trễ ba mẹ tao la cho phiền phức lắm! Với lại trời cũng sắp mưa.
Vân Thu còn ham vui thích ngồi lại nữa, nhưng thấy Nhật Hạ về nên cũng miễn cưỡng đeo cặp vào đứng lên:
-Vậy thôi tao cũng về. Khi nào rảnh tụi mình hẹn tụ lại chơi tiếp nha!
Ba cô bạn thân chào nhau rồi đường ai nấy về. Nhà Vân Thu và My Trúc khá gần nhau nên chỉ một lúc là cô đã về tới, còn Nhật Hạ thì xa hơn. Đi được nửa chừng thì cơn giông đổ xuống bất chợt. Mưa vô cùng nặng hạt lại ngay khúc đường chẳng có chỗ nào để núp được khiến Nhật Hạ trở tay không kịp, chỉ tích tắc là nàng đã ướt mem. Mưa lớn quá nên tầm nhìn xa hết sức giới hạn, gió lại ngược hướng khiến nàng đạp xe hết sức khó khăn và mệt nhọc.
Nhật Hạ vừa thở hổn hển đạp xe, vừa than thầm phải chi nàng đi xe gắn máy hôm nay thì đỡ khổ biết bao nhiêu. Lúc trước nàng vẫn thường đi xe gắn máy, nhưng từ hôm đọc được một bài viết trên tạp chí y tế về tình trạng bệnh béo phì tràn lan và sự thiếu vận động ở giới trẻ, nàng quyết tâm dùng xe đạp làm phương tiện di chuyển chính, chỉ trừ khi phải đi xa, xem đó là một hình thức tập thể dục để giữ gìn sức khỏe luôn.
Mãi chú ý vật lộn với con mưa lớn và việc đạp xe, Nhật Hạ không để ý thân thể sũng ướt của mình. Chiếc xe đạp vừa lướt qua một ngôi chợ. Cảnh chợ chiều lại trong cơn mưa u ám nhìn thật buồn bã hiu hắt. Một số người bán hàng rong trước chợ bị trúng mưa dùng tấm bạt nylon phủ tạm. Vài người chạy xích lô và xe ôm trùm kín mít trong những chiếc áo mưa đậu rải rác trước chợ.
Thôi, lỡ ướt rồi bây giờ có vào trú cũng chẳng giúp ích gì, chỉ càng lạnh thêm do phải dầm nước lâu hơn. Chi bằng ráng đạp cho lẹ mà về. Nhật Hạ nhủ thầm rồi lại cắm cúi đạp xe.
Bỗng chiếc xe sụp vào một cái ổ gà sâu trên mặt đường, bấy giờ đã bị che mất bởi nước mưa lấp loáng nên Nhật Hạ không thể nhận ra, khiến nàng mất thăng bằng té nhào ra đường. Cũng may là con đường khá vắng không có xe lớn đàng sau nên nàng không bị tai nạn gì nguy hiểm, nhưng cái vành trước bánh xe đã bị cong không đi tiếp được nữa.
Lồm cồm ngồi dậy với chiếc xe bị hư, Nhật Hạ dở khóc dở cười, đứng đơ ra không biết xử lý ra sao cho ổn.
Tệ hại hơn nữa, bộ áo dài trắng đi học bị ướt nước dính bết vào người, như để lộ ra một tấm thân con gái trinh nguyên thon thả đẹp như nữ thần của nàng. Vài tên con trai không biết học trường nào đứng núp mưa cạnh đó thấy vậy, phóng những cái nhìn hau háu đầy thú tính vào nàng, lại còn ré lên những tiếng cười khả ố, khiến cho Nhật Hạ vừa xấu hổ vừa tức giận mà chẳng làm gì được. Nàng mím chặt đôi môi đã bắt đầu tím tái vì lạnh uất ức muốn bật khóc lên được.
Đang trong tình cảnh khổ sở bi đát đó, bỗng có một chiếc xích lô lao nhanh tới rồi thắng lại ngay bên cạnh Nhật Hạ. Người phu xe trong chiếc áo mưa lùng xùng màu xanh rêu vội vàng nhảy xuống xe. Anh hối hả chạy đến cởi ngay chiếc áo mưa đang mặc trên mình, dùng nó choàng lấy thân thể nàng, như che chở bảo bọc tấm châu thân ngà ngọc tinh khiết ấy khỏi những cái nhìn săm soi trần tục kia.
Nhật Hạ quá bất ngờ chưa kịp hiểu gì, quay sang nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Nàng kêu lên, giọng run rẩy vì lạnh pha lẫn xúc động:
-Quốc Tri, là… Tri à?
Người phu xe ấy quả đúng là Quốc Tri, người bạn học nghèo khổ bị lưu ban của nàng.
Chiều nay sau giờ học về anh đạp xích lô như thường lệ. Chiều thứ Sáu là thời gian rảnh rỗi, bạn bè của anh thường rủ rê hẹn hò nhau đi chơi này nọ, nhưng đối với anh thì nó cũng chỉ là một buổi làm việc vất vả khác để phụ trang trải cho cuộc sống của mình và đứa em.
Đang chờ khách trước chợ thì cơn mưa nặng hạt ập đến, Quốc Tri khoác vội chiếc áo mưa vào rồi quan sát địa hình tìm chỗ ẩn trú. Chợt thấy thấp thoáng bóng áo dài trắng của một cô gái đang chật vật với chiếc xe đi ngược gió, anh cau mày ái ngại. Cô gái này đi đâu mà trúng mưa bất tử khổ thân chưa!
Quốc Tri nghĩ thầm mà tự nhiên thấy lo lắng giùm cho cô gái. Của cải thì nghèo thật nhưng tấm lòng cho tha nhân thì anh lại rất giàu. Thế mới hay có những người nhìn bề ngoài rất hàn vi bần cùng nhưng lại chứa đựng một kho tàng vô giá và đẹp đẽ trong tâm hồn.
Rồi vì đứng khá gần chỗ đám nam sinh đang trú mưa kia, anh không khó khăn gì nhận ra cái nhìn mê say thèm khát và những câu xuýt xoa bẩn tai của bọn họ.
Đồ một đám có học mà thật mất dạy! - Quốc Tri chửi thầm - thấy con gái người ta bị mắc mưa như vậy không tội nghiệp thì thôi, lại còn có những thái độ quá tồi. Nếu gặp chị hay em gái của tụi bây bị như vậy thì xem có còn cười cợt được không!
Vì trời mưa lớn và tóc Nhật Hạ ướt mềm phủ bết hai bên má, Quốc Tri không nhận ra nàng ngay. Nghe tiếng kêu của Nhật Hạ, anh sững sốt, giọng như lạc đi:
-Ủa, Nhật Hạ, sao lại… thế này?
Lần thứ nhì hai người bạn gặp nhau trong một tình huống không thể ngờ, và cũng như lần trước, họ lúng túng nhìn nhau vài giây mà không biết phản ứng ra sao vì quá kinh ngạc. Chỉ có cái khác là lần ấy họ gặp nhau trong một buổi sáng nắng đẹp rực rỡ nơi sân vườn nhà nàng, còn hôm nay lại dưới cơn mưa tầm tả trong một buổi chiều mù mịt ngay con đường trước mặt chợ.
Sau phút bàng hoàng, Quốc Tri vội vàng bảo:
-Để Tri đưa Hạ về. Hạ lên xe đi! Nhanh lên kẻo dầm nước lâu sẽ bệnh.
Nhật Hạ lạnh run vừa xấu hổ vì phải đối diện người bạn cùng lớp trong một hoàn cảnh thật oái ăm như thế này. May là có chiếc áo mưa của Quốc Tri quấn quanh mình che thân giúp cho nàng bớt ngượng. Nàng líu ríu nghe theo anh. Quốc Tri đỡ Nhật Hạ lên xe trước rồi vác chiếc xe đạp chất lên, che bạt cho nàng cẩn thận xong anh mới đạp xe đi.
Trong xe, Nhật Hạ im thin thít, nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mui và tấm bạt chống nước Quốc Tri phủ kín che cho mình. Dù thân thể đang lạnh ngắt nhưng kỳ lạ thay có một ngọn lửa ấm áp vừa nhen nhóm lên sưởi ấm tâm khảm nàng.
Chẳng mấy chốc thì xe đã dừng trước cửa biệt thự nhà Nhật Hạ. Quốc Tri bước xuống ghé mặt gần lại, thông báo:
-Mình về tới rồi. Hạ cứ ngồi yên đây, để Tri gọi cửa đã nghen!
Nói đoạn anh bước tới bấm chuông ngay chiếc cổng sắt. Giây lát sau thấy bà Thìn mang dù nón chạy ra mở cửa. Bà nhận ra Quốc Tri, lúc này ướt như chuột lội cùng chiếc xích lô trùm kín bít bùng. Bà ngơ ngác chưa hiểu gì thì anh đã nhanh chóng đẩy chiếc xe vào sân vừa giải thích:
-Nhật Hạ đi đường bị trúng mưa và té xe. Cháu chở Hạ về đây. Bác phụ giùm cháu đưa Hạ vào nhà!
Bà Thìn thảng thốt kêu lên:
-Ôi trời cô chủ, cô có sao không?
Nhật Hạ ngồi trong xe run run giọng đáp:
-Dạ cháu không sao hết.
-Tạ ơn bề trên che chở cho cô - bà Thìn thốt lên rồi hớt hải chạy trở vào nhà thông báo.
Bước xuống chiếc xích lô đậu ngay bên dưới mái vòm cao ngất lộng lẫy tại mặt tiền tòa biệt thự, Nhật Hạ mặt tái tái vì lạnh, vẫn đang choàng chiếc áo mưa cũ kỹ của Quốc Tri quanh thân. Bà Dâu, một gia nhân khác chuyên lo dọn dẹp và lau chùi trong nhà, và bà Xuân mẹ nàng đã ra đón nơi cửa chính, trên tay là chiếc khăn lớn dày.
Bà Xuân quàng chiếc khăn lên mái tóc ướt mem của nàng, miệng xuýt xoa:
-Con gái tôi! Đi đâu ra nông nổi này hả con? Có bị sao không con?
Nhật Hạ khẽ đáp:
-Dạ, con không có sao đâu mẹ.
Nàng đưa mắt nhìn người bạn cùng lớp đang căng lại tấm bạt. Cả người anh ướt sũng, nước mưa nhễu thành dòng bên dưới hai gấu quần dài bạc phếch. Mái tóc ngắn cũng ướt dầm lòa xòa bết xuống trán, từng giọt rơi rơi từ chiếc cằm vuông cương nghị. Tự nhiên Nhật Hạ thấy thương và trân quý cái hình ảnh đó vô cùng. Hình ảnh này chắc sẽ ở lại trong tâm khảm nàng cho đến không biết bao giờ.
Đêm đó có lẽ là đêm đầu tiên trong đời mà Nhật Hạ khó ngủ. Những gì xảy ra lúc chiều cứ chập chờn hiện ra thật rõ nét. Nàng nhớ như in cái ánh mắt Quốc Tri khi thấy nàng run rẩy dưới cơn mưa. Nó vừa đau đớn, vừa thương cảm, lại như xót xa, khác hẳn cái ánh mắt sỗ sàng chòng chọc đáng ghét của mấy tên con trai kia. Nàng nhớ đôi tay anh dang rộng chiếc áo mưa ôm phủ tấm thân nàng. Nó như đôi cánh vững chãi che chở cho nàng trong lúc bối rối xấu hổ ấy. Rồi anh đã vì nàng mà chịu dầm mưa suốt quãng đường đưa nàng về. Giờ này anh đã về nhà chưa, có lạnh lắm không? Xin trời thương mà đừng để anh bị cảm lạnh, vì nếu thế thì mình sẽ tội lỗi lắm.
Nhưng dù có đang bị cảm lạnh cũng không làm cho Quốc Tri đau đớn bằng chính cách cư xử của mẹ Nhật Hạ đối với anh. Khi đã biết con gái mình trở về bình an vô sự, bà đẩy Nhật Hạ vào nhà sau khi ra lệnh cho người giúp việc:
-Chị Dâu mau đưa cô chủ vào nhà giùm tôi!
Nhật Hạ cố nán lại ân cần mời Quốc Tri:
-Tri vào nhà uống trà hay cà phê cho ấm. Đợi mưa tạnh hãy về!
Quốc Tri đưa tay vuốt những dòng nước mưa lạnh buốt trên mặt, giọng khẩn khoản:
-Hạ vào nhà mau đi, đừng lo cho Tri! Chạy xe thế này thỉnh thoảng Tri cũng bị trúng mưa. Quen rồi, không sao đâu!
Nghe qua cách nói chuyện Bà Xuân đoán biết hai đứa đã quen biết thân mật rồi, chứ đây nào phải một người phu xe xa lạ bình thường. Chắc cũng là cái thằng lần trước tới nhà tìm con bé đây. Tự dưng thấy bực mình, bà gắt khẽ:
-Con vào thay đồ rồi mau sưởi ấm đi, có gì nhờ bác Dâu. Mặt lạnh tái mét rồi kìa! Chuyện ở đây để mẹ thu xếp.
Sau khi ép Nhật Hạ vào nhà, bà Xuân quay sang người phu xích lô mà bà tin chắc là cái thằng bạn cùng lớp khố rách áo ôm lần trước con gái mình đã tường trình. Sao nó có vẻ đeo bám con bé thế nhỉ? Nó có ý đồ gì đây?
Nở một nụ cười xã giao không mấy thiện cảm, bà khách sáo:
-Hình như cậu có quen với con bé Hạ nhà tôi thì phải?
Nghe cách xưng hô lúc nãy, Quốc Tri hiểu người phụ nữ quý phái này là mẹ Nhật Hạ. Gật đầu, anh chân thật đáp:
-Dạ, thưa bác cháu học chung lớp với Nhật Hạ.
Bà Xuân khách sáo:
-Vậy hả? Cám ơn cậu đã đưa con Hạ về nhé. Chi phí bao nhiêu cho cuốc xe cậu cứ nói để tôi gửi lại!
Tự nhiên Quốc Tri nghe rùng mình, không biết vì cái lạnh từ cơn mưa nhiễm vào da thịt hay nhận ra sự lạnh lùng bạc bẽo của câu nói kia vừa thấm qua tim.
Thế đó, té ra tấm lòng tận tụy và nghĩa cử của anh đối với bà ấy đều quy ra bằng tiền, chỉ là tiền!
Anh thở ra một hơi, lừng khừng chưa biết xử sự ra sao.
Cử chỉ đó lại làm cho bà Xuân hiểu là Quốc Tri đang muốn vòi thêm. Bà bèn tỏ ra rộng rãi một cách cay độc:
-Cậu cứ nói thành thật, đừng ngại gì hết! Tôi sẽ bồi dưỡng thêm cho cậu thỏa đáng mà.
Trời đang mưa lạnh mà Quốc Tri nghe mặt mình nóng bừng. Nhếch môi cười cay đắng, anh trầm giọng rạch ròi đáp:
-Thưa bác, cháu tình cờ gặp Nhật Hạ lâm nạn thì giúp thôi. Cháu đưa Hạ về chỉ đơn giản là một người bạn giúp một người bạn, chứ nào phải với tư cách là một người phu xe và một người khách. Vì vậy cháu xin không nhận thù lao.
Bà Xuân quá bất ngờ trước lời lẽ sâu sắc và chính trực này. Bây giờ đến lượt bà lưỡng lự không biết làm thế nào cho đúng. Bà chưa kịp nói gì thêm thì đã nghe Quốc Tri lễ phép chào:
-Thôi xin phép bác cháu về. Bác vào nghỉ kẻo lạnh!
Nói đoạn anh quay bước đẩy chiếc xích lô đi nhanh ra khu vườn, hướng về phía chiếc cổng sắt đang còn mở toang vì lúc nãy trong lúc hối hả bà Thìn vẫn chưa kịp đóng. Trời vẫn đang mưa như trút nước, lá vàng theo từng cơn gió gào thét dữ dội rụng khỏi cành bay lả tả khắp sân vườn. Chàng trai phu xe lặng lẽ đi đầu trần dưới cơn mưa lạnh. Bóng anh nhạt nhòa trong làn mưa rào rạt. Trên lầu vàng bên khung cửa sổ, có một đôi mắt đẹp như ngọc rợp buồn trông theo, trông theo rồi khẽ chớp. Hai giọt lệ long lanh lăn xuống đôi gò má mịn màng.
☘︎