← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Lôi xấp bài kiểm ra khỏi chiếc cặp táp của mình, Tân cầm cây bút đỏ lên rồi bắt đầu công việc chấm bài như thường lệ. Ra trường đi dạy cho đến nay cũng gần tám năm, Tân đã chấm không biết bao nhiêu bài tập và bài kiểm. Rất nhiều cây bút đỏ của anh đã cạn mực rồi buông mình trong thùng rác tái chế sau khi hiến dâng cuộc đời ngắn ngủi của nó cho đời. Vậy mà không hiểu sao cứ mỗi lần cầm đến xấp bài kiểm của chỉ cái lớp này, cái lớp do chính anh chủ nhiệm, thì Tân lại vấn vương trong một cảm xúc nôn nao thật khó tả.

Phải chăng vì Tân có lòng và tinh thần trách nhiệm với lớp của anh quá đỗi chăng? Điều đó cũng có lẽ đúng một phần, nhưng cái lý do sâu xa hơn mà chỉ có mình anh hiểu là vì trong lớp ấy có một người.

Không hiểu từ lúc nào mỗi lần Tân lướt cây bút qua danh sách lớp để gọi tên học trò lên trả bài, thì anh đều phải nhìn qua tên của người ấy ít nhất một lần. Dường như anh bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình nào đó thật huyền bí mà cũng thật mãnh liệt, và chỉ cần nhìn thấy tên của người ấy là tim anh lại rộn lên những cảm xúc lạ kỳ không sao diễn tả được. Nhiều lúc nó bão táp đến nỗi trong vô thức anh lo sợ cả lớp sẽ nghe được mà phát giác ra cái bí mật của cõi lòng mình, mặc dù lý trí bình thường cho Tân biết đó chỉ là sự lo sợ hoang đường không đáng có.

Cũng như hôm nay ngay lúc này, vừa lôi xấp bài kiểm tra ra, việc đầu tiên Tân làm là tìm ngay bài làm của người ấy. Nó đây rồi! Cái tên “Dương Huyền Nhật Hạ” viết bằng mực tím nơi góc phải của trang giấy. Nó chỉ là những chữ cái vô tri vô giác, mà sao khi ghép lại thành những chữ như trên lại trở nên đẹp đẽ lung linh tuyệt vời. Ôi chao, sao chỉ nhìn nét chữ thôi mà Tân đã nghe lòng mình trỗi lên những cung đàn yêu thương chan chứa!

Đã gần ba mươi tuổi, Tân đâu còn trẻ người non dạ hay vụng về trong thứ tình cảm vu vơ của đám học trò loi choi hỉ mũi chưa sạch. Vậy mà sao cô bé nữ sinh ấy, cô học trò bé nhỏ của anh ấy lại khiến cho Tân ngày đêm thao thức nhớ mong, cứ y như anh đang chính là một gã học trò vụng dại lần đầu biết yêu.

Ngày nào có tiết dạy lớp nàng là Tân lại phấn chấn hồi hộp, mong tới giờ vào lớp cho nhanh chỉ để được dịp tranh thủ nhìn trộm cái gương mặt yêu kiều xinh ơi là xinh ấy. Tân không dám nhìn nàng nhiều, sợ người khác bắt gặp thì ngại lắm. Chỉ có những giờ kiểm tra trong lớp là cơ hội cho anh được ngắm nhìn nàng thỏa thuê mà không sợ ai phát giác.

Những lúc ấy, nhìn cô nữ sinh cúi đầu chăm chú làm bài, mái tóc đen mượt phủ xuống bờ vai, đôi môi hồng xinh như cánh hoa mim mím suy nghĩ, còn bàn tay be bé hý hoáy viết, thỉnh thoảng ngưng lại đưa lên vén lọn tóc sau vành tai, tim của Tân như mềm ra vì yêu thương, vì xúc cảm. Ôi trời ơi, người đâu mà đẹp đẽ duyên dáng như tiên! Anh cũng là người phàm trần thì làm sao không rung động trước giai nhân!

Mà ông trời sao lại trớ trêu xui khiến cho bóng hồng kiều diễm ấy vào lớp của anh làm chi, để cho quả tim của một người thầy khả kính như anh lại liêu xiêu run rẩy trước cô nữ sinh hồn nhiên trong sáng thế này!

Buông cây viết xuống, Tân thờ thẫn bước ra ngoài sân nhà. Những nhành cây trụi lá nhìn khẳng khiu buồn tẻ sao đâu, buồn như cái tâm trạng bế tắc của anh lúc này.

Có chút cơ hội gì cho anh chăng? Làm sao anh có thể thổ lộ lòng mình với cô học trò quá ư thánh thiện ngây thơ ấy? Có những lúc nhìn nàng cười đùa vô tư với mấy cô bạn cùng lớp, tiếng cười lảnh lót trong vắt mà Tân chơi vơi vật vờ. Hỡi trời, ta yêu em mất rồi! Ta hơn em những mười hai tuổi, lại vai vế làm thầy. Sao trái tim ta như con ngựa chứng bất kham không còn điều khiển được nữa, để chỉ run rẩy chực ngã quỵ trước đôi mắt đen huyền đẹp như ánh sao của cô học trò bé nhỏ!

Chỉ còn vài tháng nữa là niên học sẽ chấm dứt. Một năm xem vậy mà rất ngắn, và chưa khi nào Tân cảm thấy ngày tháng qua mau như bây giờ. Cô bé sẽ tốt nghiệp rồi như một cánh chim bay khỏi mái trường phổ thông này. Ta còn một dịp nào để gặp lại em chăng? Có còn kịp thời gian cho ta chăng? Lòng người hữu ý nhưng thời gian vẫn cứ trôi vô tình. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi là lòng Tân chợt nhói lên đau đớn rã rời.

Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến cho Tân trăn trở âu lo. Gần đây anh để ý thấy cô học trò đáng yêu ấy có vẻ chơi thân với một cậu bạn cùng lớp. Đứa học trò đó anh đâu lạ gì, cái thằng chuyên trốn lớp đến độ bị lưu ban năm ngoái. Năm nay không hiểu có chuyển biến gì mà nó lại đi học rất đều. Phải chăng nó tự nhiên có nhận thức hơn nên siêng ra, hay là vì… nó cũng đã đem lòng quyến luyến cô bé ấy của anh nên mới bỏ công đến lớp mỗi ngày? Dám lắm chứ! Hừ, con nít ranh mới nứt mắt không lo học mà bày đặt mê gái.

Có lẽ ai đó đã đúng khi nói người đang yêu đều thường ích kỷ, và Tân cũng chẳng phải ngoại lệ. Vì lòng hờn ghen khi yêu mà Tân không nhận ra sự phi lý của mình khi thầm phê phán Quốc Tri. Như anh đây đã trưởng thành chín chắn ra đời làm việc mà còn không răn bảo được con tim của mình, thì sao lại trách một đứa học trò mới lớn của mình?

Vậy thì lý do gì anh lại đặc biệt có thành kiến với cậu học trò ấy?

Nếu nói vì cậu ta có thành tích học hành thiếu nghiêm túc gây ảnh hưởng xấu cho lớp cũng đúng, nhưng chỉ là một phần nhỏ, vì năm nay cậu ta học hành đàng hoàng đều đặn rồi. Còn nếu nói vì cậu ta bướng bỉnh không nghe lời Tân học đều các môn thì cũng đúng luôn, nhưng đó là quyết định cá nhân của cậu ta đâu ảnh hưởng tới ai!

Cái lý do cốt lõi nhất mà Tân không thể thổ lộ chính là sự thân mật của Nhật Hạ dành cho Quốc Tri. Sự thân mật này hình như vượt quá tình bạn bè bình thường thì phải. Đôi khi tình cờ thấy hai đứa nói chuyện, Tân không nghe rõ được là những gì. Nhưng cái ánh mắt dịu dàng đằm thắm của cô nữ sinh ấy nhìn bạn mình như một mũi dao chọc vào tim Tân. Anh ao ước phải chi mình là người được nàng trao tặng cái ánh mắt ấy. Rồi vì chẳng bao giờ được mà Tân đâm ra ghen tị cay cú với cậu học trò của mình.

Làm thầy mà đi ganh ghét với trò chỉ vì cả hai đều đem lòng yêu một nữ sinh trong lớp, nghe nó kỳ cục và đáng xấu hổ quá, nhưng quả thực đúng là tình trạng của Tân bây giờ!

-Tân, làm gì mà đi lững thững như người mất hồn vậy? Chị gọi mở cửa hai tiếng rồi mà không hay!

Nghe tiếng gọi, Tân hớt hãi nhìn ra cổng, thấy chị Hương đang đứng bên ngoài đợi. À, hôm nay cuối tuần chị Hương về thăm ba má đây mà anh quên mất. Hương là chị ruột của Tân, đã lập gia đình và ở riêng nhưng tuần nào thứ Bảy cũng ghé về thăm nhà.

Mở cửa cho chị vào, Tân cười giả lả:

-Chị Hương mới đến hả? Vào đi chị! Anh rễ hôm nay không đến sao chị?

Hương thủng thẳng bước vào sân:

-Ừ, hôm nay ảnh kẹt công chuyện. Chị về một mình. Ba má vẫn khỏe hả Tân?

-Dạ vẫn khỏe hết chị. Còn chị sao rồi?

Hương vừa nói vừa bước vào trong:

-Chị cũng ổn. Để chị vào trong thăm ba má chút cái.

Vào trong một lúc thì Hương bước ra sân, thấy em trai đang ngồi trên băng ghế đá cúi đầu vặt một chiếc lá. Cô bước lại ngồi gần bên thăm hỏi:

-Sao cuối tuần mà ngồi buồn vậy Tân? Em có chuyện à?

Tân lẫn tránh:

-Dạ đâu có gì chị. Em đang chấm bài đi ra sân một chút cho thư giãn thôi.

Lúc nãy trong nhà Hương quả có thấy xấp bài kiểm Tân để trên bàn với cây bút đỏ dằn ngang trên mặt. Cô gặng hỏi:

-Chị thấy thần sắc em đầy vẻ ưu tư. Có gì không ổn nói ra đi, nếu có thể chị sẽ giúp cho!

Tân thở ra một hơi, cúi xuống tiếp tục xé nhỏ chiếc lá đang cầm trong tay thành từng mảnh nhỏ, cử chỉ lộ nét của người đang mang niềm tâm sự khó nói. Với linh cảm phụ nữ của Hương thì làm sao Tân giấu được. Tuy vậy anh chỉ nói loanh quanh:

-Cũng chỉ là chuyện trong trường thôi. Em lớn rồi tự giải quyết được. Chị đừng lo!

Hương nghiêm nét mặt lại:

-Chính vì em đã lớn nên chị mới càng lo. Em đã gần ba mươi, đi làm tám năm rồi mà chưa tính chuyện vợ con gì. Em định sống như vậy cho đến bao giờ hả Tân? Lúc nãy ba má mới than với chị đó.

Tân nhăn mặt khó chịu:

-Bộ chị nghĩ muốn là được ngay sao?

-Ăn thua là em có thật tâm muốn xây dựng gia đình hay chưa. Chị thấy con Hiền xóm mình thương em từ lâu rồi. Nó tuy không học cao nhưng lễ phép hiếu hạnh, cũng dễ thương giỏi giang. Gia đình nó lại đàng hoàng nhà mình đã quen biết từ lâu.

Tân xua tay cố phân trần:

-Chị à, em chỉ xem Hiền như em gái thôi. Em với cổ đâu có gì đâu.

-Còn con Liễu nữa chi? Nó cũng là cô giáo, hai đứa cùng ngành nghề dễ thông cảm. Nó cũng thích em lắm mà chị thấy em cứ lững lờ không à.

Nhắc đến Liễu, Tân lại thở dài buồn buồn, lòng nao nao khó xử. Liễu học sư phạm giống như anh nhưng sau hai lớp, tình cờ quen biết trong một buổi sinh hoạt ngoại khóa ở trường. Sự điềm đạm và giàu nhiệt tâm giúp đỡ người khác của Tân đã cuốn hút cô. Liễu dần dần đem lòng yêu thương anh, rồi đến khi ra trường cô xin được chuyển về chung trường để dễ bề gần gũi tiếp xúc với người mình thương.

Liễu là một cô gái ngoan, cũng rất xinh xắn. Tính đến nay cô đã mang mối tình thầm lặng với Tân tám chín năm trời. Trong đám giáo viên với nhau ở trường, ai cũng biết tình cảm của Liễu đối với Tân và đều nhận xét cả hai là một đôi thật xứng. Tiếng đồn đãi thậm chí lan đến đám học sinh. Trước những lời trêu chọc cáp đôi của bạn bè Liễu chỉ đỏ mặt thẹn thùng mà trong lòng hạnh phúc chứ không đính chính.

Tân gần như chẳng tìm ra điểm gì để không vừa ý với Liễu, chỉ đơn giản là anh chưa thật sự yêu cô. Anh vẫn quý mến Liễu và xem cô như một người bạn thân thiết có thể tâm sự hầu hết mọi vấn đề. Tân biết rõ tìm được một người bạn tri kỷ như thế thật là điều không phải dễ.

Cha mẹ Tân thấy con trai đã lớn mà vẫn chưa có ý định yên bề gia thất thì sinh ra lo lắng, bắt đầu nhắc nhở gần xa, rồi sau đó là nói thẳng. Trước sự đốc thúc của hai ông bà cụ, Tân định bụng sẽ tiến tới chuyện lâu dài với Liễu. Dù chưa yêu cô nhưng cả hai đã quen và hiểu nhau cũng lâu, có nhiều điểm tương đồng. Liễu chắc chắn sẽ đảm nhận tốt vai trò của một người vợ mà Tân rất an tâm.

Nhưng rồi bước ngoặt trớ trêu đã xảy ra khi Tân tiếp nhận vai trò chủ nhiệm lớp học này. Ngay trong hôm khai giảng, anh đã nghe tiếng đồn vo ve từ đám nam sinh về một cô nữ sinh xinh đẹp nổi tiếng trong lớp sắp tới của mình. Tân cũng chẳng còn lạ gì về cái tâm lý của tuổi mới lớn và những biến chuyển tình cảm của chúng, những sôi nổi bồng bột, những cảm xúc nhất thời thoáng qua, và cả sự háo thắng thích chơi nổi rất trẻ con nữa.

Tuy có chút tò mò, Tân chẳng hề quan tâm đến những lời đồn đại mà anh xem có tính cách khuếch đại để gây chú ý ấy.

Khi bắt đầu vào đứng lớp, Tân không khó khăn gì nhận ra ngay một cô bé có khuôn mặt xinh đẹp cân đối và sáng ngời một cách kỳ lạ, lại lém lỉnh tinh nghịch, đôi môi thường cười vô tư rạng rỡ. Một buổi vào lớp thấy đám học trò lớp mình đang túm tụm gần chỗ ngồi cô bé ấy cười cợt la hét, anh bước vào bàn giáo viên, lớn tiếng chấn chỉnh:

-Vào giờ học rồi, các em về chỗ ngay! Có gì mà la hét hỗn loạn thế?

Một đứa nào bên dưới cười cười nói leo:

-Dạ có bạn nào bỏ thơ tình vào hộc bàn của bạn Nhật Hạ đó thầy.

Nhiều tiếng cười rúc rích vang lên đây đó. Tân nghiêm mặt nhìn xuống chỗ Nhật Hạ:

-Có đúng như thế không?

Cô bé bối rối đứng lên:

-Dạ… dạ đúng vậy, thưa thầy!

-Đem lên đây cho tôi!

Tân đinh ninh chắc cô bé sẽ ngượng ngùng và mắc cỡ lắm khi phải đem lá thơ ấy lên trình thầy. Bên dưới, Vân Thu ngồi kế bên nằm chồm ra mặt bàn đưa tay che miệng cười, đôi mắt lúng liếng đầy nghịch ngợm.

Đúng là cái đám học trò này phá hơn giặc! Tân nghĩ bụng, rồi chợt nghe cô bé nói một câu khiến anh muốn té bổ xuống đất vì bất ngờ:

-Dạ xin thôi thầy ạ! Tụi nó bỏ thơ kiểu này vào hộc bàn em hoài à, không có gì lạ đâu ạ!

Nhìn xuống thấy mặt cô bé tỉnh bơ ra vẻ rất thành thật, chứng tỏ cô ta không hề nói đùa và rõ ràng chẳng quan tâm gì đến chuyện ấy. Tân ngoắc tay:

-Em cứ đem lên cho tôi!

Nhật Hạ cầm tờ giấy đã được gấp lại làm bốn, le lưỡi cười nhìn Vân Thu rồi thủng thỉnh bước lên trình thầy. Tân mở tờ giấy ra, thấy một bài thơ nỉ non được ai đó nắn nót:

Ngày em vào lớp học

Tim tôi bỗng rộn ràng

Vì trót nặng vương mang

Một tình yêu tha thiết

Nhưng em nào có biết

Mãi vô tư hững hờ

Lòng tôi quá chơ vơ

Như kẻ khờ lạc lối

Nhớ thương em sớm tối

Tâm tư đã hao gầy

Mong em sẽ một ngày

Hiểu tình tôi ấp ủ!

(thơ Hồi Kha)

Tân nhìn bài thơ nhíu mày ngẫm nghĩ chưa biết nói gì, chỉ nghe bên dưới lại có vài tiếng cười nho nhỏ. Nhìn xuống thấy cô bé hai tay chống cằm, miệng chúm chím như đang nén một nụ cười. Đôi mắt liếc sang cô bạn thân thật nhanh rồi nhìn lên hướng thầy. Cái mặt trông tinh nghịch mà lại toát ra một nét dễ thương cuốn hút đến chết người.

Từ lần đó anh đã hiểu ra cô bé này chính là cái người mà đám nam sinh đã đồn đại lâu nay. Xinh thì quả rất xinh mà lém cũng hết biết!

Một lần khác sau đó không lâu, Tân vào lớp thì thấy nguyên bàn thứ nhì dãy giữa trống trơn. Thì ra là ba cô nữ sinh ngồi ở bàn đó đều vắng mặt. Bộ ba Nhật Hạ, Vân Thu, My Trúc chơi thân và ngồi chung một bàn, hôm nay tự dưng vắng mặt cùng một lượt thì chỉ có là cúp học chung đi chơi thôi. Nhưng rồi chợt thấy tập vở của cả ba vẫn còn để trên mặt bàn. Tân hơi ngạc nhiên trong bụng rồi tiếp tục giờ dạy bình thường của mình.

Đâu khoản mười phút vào giờ thì anh thấy ba tà áo dài trắng đứng lấp ló ngoài cửa. Tân nhìn ra thấy ba cô học trò mặt mày dáo dác lo âu. Anh khoác tay bảo:

-Các em vào lớp đi!

Được thầy cho phép ba cô mừng rơn chạy vội vào chỗ mà thở phào nhẹ nhõm. Ba khuôn mặt đang căng thẳng sợ sệt giãn ra nhanh chóng cùng những nụ cười kín đáo láu lỉnh.

Nhưng sự vui mừng ấy chưa kịp lắng xuống thì đã nghe giọng Tân nghiêm khắc:

-Các em đi đâu mà vào lớp trễ thế hả? Đây là lớp học hay rạp chiếu phim đây?

Thật ra hôm đó có hai tiết trống giữa giờ. Ba cô gái đang rù rì bàn tính sẽ tận dụng thời gian đó để làm gì cho khuây khỏa. Nhật Hạ bỗng sáng ngời đôi mắt lên đề nghị:

-Hay là ghé nhà nhỏ Trúc làm bánh bông lan ăn đi tụi bây! Hôm qua mày khoe mới học được cách làm ngon lắm đó.

Ai chứ sở thích làm bánh nấu nướng thì My Trúc nổi tiếng rồi nên cô khoái chí hưởng ứng ngay. Còn cái khoản ăn vặt thì Vân Thu luôn ủng hộ hết mình. Tuy vậy cô nàng vẫn còn đủ sáng suốt để e ngại:

-Về nhà con Trúc à? Nhưng… làm cả một mẻ bánh cũng lâu phải không? Làm có kịp không đó?

Ra vẻ rất tự tin, My Trúc khoát tay:

-Vật liệu tao có sẵn hết rồi, chỉ việc trộn lại rồi bỏ vào khuôn nướng lên thôi. Chừng năm chục phút là xong. Nhà tao đâu có xa đây bao nhiêu, chắc chắn trở lại kịp cho tiết Văn của thầy Tân mà tụi bây lo gì.

-Rồi vậy thì đi!

Nghe tới đó là cả ba khoái chí hí hửng đi ngay. Chẳng may chuyện nấu nướng có chút trục trặc không được suôn sẻ như dự định nên xuất ăn vặt “đột xuất” của ba cô phải bị trì hoãn chút đỉnh, không nhiều nhưng cũng đủ khiến các cô bị muộn. Thấy giờ vào tiết kế tiếp đã gần kề, Nhật Hạ hối thúc:

-Trở về lẹ tụi bây ơi, không thôi thầy cho đứng ngoài hành lang thì quê chết!

My Trúc bỏ vội chỗ bánh còn dư vào một chiếc bao giấy:

-Đem vào lớp chút nữa giữa tiết chia cho tụi nó ăn thử cho biết tài của tao… hí hí…

Vân Thu dí ngón tay vào đầu bạn trách:

-Đã gần trễ rồi mà còn thích nổ nữa. Mày đúng là hết thuốc chữa!

Ba cô gái cười khúc khích rồi dọt lẹ. Cuối cùng họ cũng về được lại lớp, chỉ có trễ khoảng… mười phút.

Giờ nghe thầy cật vấn ba đứa lấm lét nhìn nhau, không ai dám mở lời. Thầy Tân lại lên tiếng, giọng có phần dịu bớt:

-Nói cho tôi biết ba em làm gì mà vào lớp trễ? Các em có biết làm như thế là gây trở ngại và xáo trộn trong giờ học của các bạn không?

Một chút im lặng trôi qua, nghe được cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ điện treo trên tường. Chợt Nhật Hạ đứng lên, giọng thật ngoan:

-Dạ tụi em… có chút việc phải ra ngoài. Xin lỗi thầy lần sau tụi em không làm vậy nữa ạ!

Đám học trò trong lớp nãy giờ đã thấy My Trúc giấu bịch bánh bông lan đàng sau lưng, vết dầu ăn từ bánh thấm loang lổ ra chiếc bao giấy. Ai cũng đoán biết mấy cô nàng đi ăn hàng đâu đó rồi. Nghe cách nói của Nhật Hạ, cả bọn bật lên cười ngặt nghẽo. Tân vỗ bàn quát lên:

-Giữ trật tự! Có gì đáng đâu mà các em cười thế!

Một tên con trai nào đó mách lẻo:

-Các bạn ấy có việc ra ngoài để xoa dịu cái bao tử đó thầy.

Lại một trận cười nghiêng ngả. Tân nhìn lớp nghiêm giọng:

-Im lặng! - Rồi anh quay sang Nhật Hạ hỏi:

-Ai đầu têu việc trốn ra ngoài?

Vân Thu kín đáo đưa tay giật giật vạt áo dài của Nhật Hạ ra hiệu, nhưng không kịp rồi, Nhật Hạ đã lí nhí trả lời:

-Dạ, là… em ạ! Em… xin chịu trách nhiệm, và xin lỗi thầy!

Hai cô bạn còn lại cảm thấy xốn xang ái ngại khi Nhật Hạ tự nhận hết trách nhiệm về mình. Quả đúng là nàng chủ xướng việc đi ra ngoài chơi, nhưng nếu hai cô không đồng tình thì chẳng lẽ Nhật Hạ đi một mình. Chơi thân nhau đã lâu, cả hai đều biết Nhật Hạ rất lì và bướng bỉnh, nhưng không ngờ hôm nay nàng dám một mình nhận tội cho cả đám như thế này.

Quốc Tri ngồi dãy bàn kia ngay bên trái Nhật Hạ cũng thầm lo cho cô bạn gan góc này. Đã học qua thầy Tân năm ngoái, anh còn lạ gì sự nghiêm khắc của thầy.

Cả lớp đang im lặng chờ đợi hình phạt của Tân, thì lại nghe Nhật Hạ líu ríu:

-Tụi em lỡ lần này, xin thầy tha cho ạ!

Tân nhìn xuống thấy Nhật Hạ đang cúi đầu, rèm mi cong vút phủ đôi mắt nai đen. Mái tóc che một bên trán rồi đổ xuống bờ vai như dòng suối chảy, màu đen nhánh càng nổi bật trên nền áo dài trắng tinh. Đôi môi hơi cong lên như phụng phịu, vẻ buồn buồn trông đẹp đến nao lòng. Nét yêu kiều quá trong sáng đủ làm tan chảy quả tim của người đàn ông sắt đá nhất, nói gì là Tân.

Cô bé này khi giận hờn hay nhõng nhẽo với người yêu thì anh ta chỉ còn có nước mà gục chết!

Tân nghĩ thầm rồi khẽ thở dài, khoát tay bảo:

-Thôi em ngồi xuống đi, lần sau đừng làm như thế nữa!

Đôi mắt cô bé vụt sáng lên, nụ cười tươi thắm lập tức nở trên đôi môi mọng đỏ:

-Dạ cám ơn thầy.

Đó chỉ là vài ấn tượng mà cô học trò ấy đã lưu lại cho Tân, để dần dần anh có một cảm nhận rõ ràng đây là một cô nữ sinh xinh đẹp rực rỡ, hồn nhiên trong sáng nhưng cũng hết sức láu lỉnh nghịch ngợm, bộc trực rõ ràng, dám làm dám chịu, đầy cá tính. Chẳng ai ngờ một người thầy đạo mạo khó tính như Tân mà cuối cùng lại gục ngã trước cô bé học trò của mình. Quả là tình yêu đến với người ta qua trăm nghìn vạn cách!

Mong muốn được tiếp cận thân mật với cô bé ấy càng lúc như ngọn lửa đốt cháy tim gan Tân, khiến anh sống trong một tình cảnh thật khổ sở ray rứt. Ngoài mặt phải ra vẻ nghiêm trang đứng đắn mà trong dạ thì muốn gào thét lên những lời yêu đương nồng ấm nhất dành cho nàng. Phải chi anh không bị trói buộc vào cái khuôn phép lễ nghi thầy trò này, để được sống đúng với lòng mình! Phải chi anh đồng trang lứa với nàng để có thể cùng tham gia những trò chơi nhí nhố trẻ con ấy! Phải chi anh có đủ can đảm để dứt khoát với Liễu, người đồng nghiệp đã thầm yêu anh lâu nay! Phải chi… phải chi…

Nhưng rồi Tân nghĩ lại. Xưa nay thầy trò yêu nhau cũng đâu phải là hiếm. Bây giờ thời buổi văn minh cởi mở rồi đâu còn những tư tưởng phong kiến rề rà nữa? Còn nói về chuyện tuổi tác, nhiều ông lấy vợ nhí kém hơn hai ba chục tuổi là chuyện thường. Anh chỉ hơn Nhật Hạ một con giáp là cái mùi gì mà ngại?

Tự nhiên Tân lên tinh thần và kiên quyết hơn. Vài hôm sau có tiết dạy lớp Nhật Hạ, sau giờ học khi nàng cùng mấy cô bạn đi ngang qua bàn giáo viên để ra khỏi lớp, anh làm mặt nghiêm trang gọi:

-Nhật Hạ, nán lại thầy nhờ chút!

Nghe thầy gọi cô bé tròn mắt phân vân, rồi quay sang bảo hai cô bạn:

-Tụi bây xuống dưới trước đi, chút tao xuống liền!

My Trúc và Vân Thu háy mắt nhau cười cười bỏ đi. Còn lại một mình Nhật Hạ bước lại lễ phép:

-Dạ thầy gọi em.

Giọng Tân thật mềm:

-Chút em ghé phòng giáo viên giúp tôi cho nhập điểm bài kiểm tra của các lớp vào máy tính được không Hạ? Tôi nghe nói em thuần thục xử dụng máy tính phải không?

Điều này thì đúng là Nhật Hạ có biết thật. Từ lúc nhỏ cha nàng đã sắm cho một chiếc máy tính, mở ra nghịch phá mày mò riết cuối cùng cũng biết kha khá, có gì không biết thì sẵn hai ông anh lúc nào cũng nhiệt tình chỉ dạy. Lớn lên chút nữa nàng học chính quy hơn nên bây giờ rất thành thục.

Nhật Hạ ham chơi thật nhưng thầy nhờ thì đâu bao giờ dám tránh né, bèn gật đầu nhận lời ngay:

-Dạ được thưa thầy! Bây giờ em cũng rảnh em có thể giúp thầy.

-Cám ơn em.

Tân đáp rồi ôm cặp táp đứng lên. Nhật Hạ bước theo thầy đến phòng giáo viên, và chính một trong những lần cho nhập điểm ấy giúp thầy mà nàng đã tận dụng cơ hội để tìm hiểu hồ sơ học bạ của Quốc Tri xem vì sao anh bị lưu ban.

Ngồi bên này bàn vờ xem giáo án mà Tân như ngây ngất khi ngắm nhìn cô học trò xinh đẹp duyên dáng anh thầm yêu đang chú tâm làm việc trên màn ảnh máy tính. Ôi, đến tuổi này Tân mới lần đầu cảm nhận được tình yêu nó kỳ lạ mà cũng bạo tàn đến mức nào!

Nếu như chị Hương của Tân còn nhận ra những thay đổi trong tâm tư anh thì Liễu làm sao không nhận ra, khi cô cũng có những trực giác nhạy bén của phụ nữ, lại thường xuyên tiếp xúc với Tân ở trường. Dạo gần đây cô quan sát thấy Tân hay ngồi tư lự trong giờ ăn trưa, không nói năng cười đùa thoải mái với cô như trước nữa. Liễu ái ngại dò hỏi:

-Anh không khỏe hả Tân, hay có gì khiến anh lo nghĩ?

Tân gượng cười tránh né:

-Anh đâu sao! Bộ anh nhìn bất ổn lắm hả?

Liễu buồn thiu:

-Mấy lúc gần đây em thấy anh ngồi với em mà hồn vía như đang lơ lửng nơi đâu. Có khi anh không để tâm tới điều em vừa mới nói tức thì nữa kìa. Chuyện gì vậy Tân?

Biết trả lời sao đây! Nhìn vào mắt Liễu, Tân nghe một thoáng ngậm ngùi chua xót, không biết đang thương người hay thương thân nữa. Liễu yêu anh chân thật bao nhiêu năm rồi mà anh cứ mãi vô tình, còn anh bây giờ đã trót phải lòng cô học trò dễ thương lém lỉnh ấy. Mang mối u hoài chất ngất trong hồn nên lúc này hơn bao giờ Tân càng thấu hiểu nỗi đau ngút ngàn mà bao năm qua Liễu đã phải âm thầm chịu đựng. Bất chợt anh lại nhớ đến bài thơ của đứa học trò nào đã lén bỏ vào hộc bàn của Nhật Hạ mà anh bắt được hôm trước, thấy nó chính là cảm xúc của anh lúc này. Đứa học trò ấy hình như làm bài thơ cho anh luôn vậy!

☘︎