← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Sáng hôm sau thứ Bảy, Nhật Hạ thức dậy khá muộn hơn thường lệ do thức khuya vì đêm qua khó ngủ. Bước vào buồng tắm làm vệ sinh cá nhân, nàng chợt thấy chiếc áo mưa của Quốc Tri chiều hôm qua vẫn còn máng cho khô trong bồn tắm. Nhìn tấm áo mà nàng ngậm ngùi, nhớ lại người bạn nghèo chịu lạnh chịu ướt để nhường chiếc áo đang mặc che đậy tấm thân gần như lồ lộ khi ấy của nàng.

Nhật Hạ đưa tay khẽ khàng sờ nhẹ vào chiếc áo. Nó lạnh tanh vô cảm, nhưng sao nàng cảm thấy hơi ấm chân tình của anh dành cho mình qua đó vẫn còn hiện hữu đâu đây.

Rồi Nhật Hạ lại nhớ dáng anh lủi thủi dắt chiếc xe đi ra cổng dưới cơn mưa tầm tả. Sao mẹ lại không cho bạn ấy mượn một chiếc áo mưa để mặc về? Mẹ nói sẽ thu xếp ổn thỏa kia mà! Hình như… mẹ không thích bạn ấy!

Nhật Hạ chép miệng lắc khẽ đầu, thấy lòng mình có một cái gì đó lấn cấn không được yên ổn. Tuy có khi chanh chua và phá phách, thực tâm Nhật Hạ là một cô gái hiền lành giàu lòng nhân ái. Nàng dự định lát nữa sẽ đem chiếc áo mưa sang nhà Quốc Tri trả lại cho anh và nói vài lời cám ơn, sẵn xem luôn anh có bị cảm lạnh gì không.

Trong khi đó Quốc Tri đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong nhà chống cằm nhìn bâng quơ ra ngoài cửa. Sáng thứ Bảy còn sớm nhưng đây là khu chung cư nên đã rộn rã náo nhiệt với đủ loại âm thanh. Trận mưa chiều qua lớn quá sức, nước vẫn còn đọng thành vũng nơi những vùng trũng bên ngoài sân dãy nhà. Anh nghĩ ngợi không biết cô bạn ấy thân gái liễu yếu đào tơ quen được chăm bẵm từ bé liệu có ngã bệnh chăng sau khi trúng cơn mưa. Mong rằng cô ấy không sao thì tốt rồi!

Con bé Thảo Ly còn nhỏ nhưng có lẽ vì hoàn cảnh neo đơn nên khôn trước tuổi. Thấy nét mặt anh mình tư lự, cô bé lo lắng hỏi thăm:

-Anh Hai có gì lo nghĩ à, hay anh Hai dầm mưa hôm qua muốn bịnh rồi?

Lo nghĩ thì không hẳn vậy, nhưng anh đang suy tư về tình đời thì đúng hơn. Thái độ của bà Xuân chiều hôm qua khiến cho anh mãi cồn cào chua xót cho thân phận mình. Hình như dưới mắt bà ấy chỉ cần ném cho anh ít tiền thì tất cả đều được phủi tay một cách sòng phẳng. Lẽ nào người ta không hiểu có những thứ chẳng thể đánh đổi bằng tiền hay sao?

Mẹ thì thực dụng phũ phàng đến thế mà lại có một cô con gái nhân hậu dễ mến quá chừng! Đúng là cái gì cũng có sự ngoại lệ!

Nghe em gái hỏi, Quốc Tri quay lại ôn tồn:

-Anh thường thôi đâu có sao! À Ly, mùa này mưa hay đến bất chợt em đi học nhớ lúc nào cũng đem theo áo mưa nghe chưa!

Gật đầu ngoan ngoãn, Thảo Ly đáp:

-Dạ em nhớ rồi… - đoạn cô bé thắc mắc - … Mà áo mưa của anh Hai đâu sao chiều hôm qua đội mưa về ướt mem hết trơn vậy?

Quốc Tri cười nhẹ trả lời qua loa cho xong:

-Anh cho bạn mượn quên chưa lấy lại kịp.

Nói đoạn anh đứng lên đi vào trong thay bộ đồ lao động để chạy xích lô. Trước khi rời nhà, anh đứng nơi cửa quay lại dặn em:

-Ở nhà học bài cho giỏi nghen Ly! Hôm nay nếu đạp xe được khá anh sẽ mua cho em một món đặc biệt chiều ăn. Nhớ không được mở cửa cho người lạ đó!

Sau khi anh trai đi làm, cô bé soạn bài ra học chăm chỉ. Nhờ siêng năng lại sáng dạ nên Thảo Ly được chọn đi thi học sinh giỏi có năng khiếu. Hiện giờ cô bé đang luyện tập cho kỳ thi sắp tới. Học một lúc mệt Thảo Ly nằm xoải ra sàn nhà ưỡn tay chân cho giãn gân giãn cốt.

Chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ. Thảo Ly rón rén bước lại khung cửa sổ vén màn dáo dác nhìn ra, thấy có một chị nào vô cùng đẹp gái, ăn mặc sang trọng đang đứng trước cửa nhà chờ đợi.

Thảo Ly hoang mang lắm, không biết chị này là ai và tìm đến đây làm gì. Năm ngoái thỉnh thoảng cũng có một vài người bạn của anh Tri đến chơi, nhưng từ hồi niên học mới đến giờ thì không thấy họ đến nữa.

Nhìn chị ấy đẹp như vậy lại hiền, chẳng lẽ là người xấu? Để hỏi xem chị ấy cần gì!

Nghĩ vậy cô bé kéo cánh cửa sổ ra một tí, nói vọng ra:

-Chị tìm ai trong đây ạ?

Cô gái đó không ai khác hơn là Nhật Hạ. Lúc trước trong một lần nói chuyện với Quốc Tri nàng có nghe anh kể về cô em gái nhỏ của mình. Nghe tiếng hỏi với chất giọng trong trẻo của trẻ em, Nhật Hạ bước lại khung cửa sổ, thấy một cô bé đứng bên trong, đôi mắt mở to nhìn mình trông thật ngây thơ và đáng yêu. Nhật Hạ mỉm cười thân thiện hỏi:

-Chào em! Chị tên là Nhật Hạ. Chị tìm một người tên là Quốc Tri. Có phải em là Ly em gái của anh Tri không nè?

Cô bé có vẻ ngạc nhiên, chu môi hỏi lại:

-Sao chị lại biết tên em?

Nụ cười thật hiền, Nhật Hạ vui vẻ đáp:

-Chị là bạn học với anh Tri của em. Anh Tri có nhà không vậy Ly?

Bé Thảo Ly thành thật:

-Dạ anh của em đi đạp xích lô rồi. Nhưng anh Hai dặn không mở cửa cho người lạ được đâu.

Thấy vui vui với cách nói ngây ngô chân thật của cô bé, Nhật Hạ dịu dàng giải thích:

-À, em làm theo lời anh Hai dặn như vậy là đúng và ngoan lắm. Em không mở cửa cho chị cũng không sao. Chị có thể đứng đây nói chuyện với em được mà. Nhưng chị muốn em biết chị quả thật là bạn của anh Hai em chứ không phải người lạ đâu nghen cưng!

Thảo Ly lặng im như đang ngẫm nghĩ xem có nên tin câu nói ấy không. Nhật Hạ mỉm cười, mở xách lấy chiếc áo mưa ra thò vào khung cửa sổ, nhỏ nhẹ:

-Đây là chiếc áo mưa anh Hai của em cho chị mượn. Chị đem đến trả lại cho anh Hai em. Em cầm đi!

Cô bé rụt rè cầm lấy chiếc áo săm soi xem, rồi cười reo lên:

-Đúng là áo của anh Hai rồi!

Nhật Hạ cũng cười vui vẻ:

-Thấy chưa, chị đã nói chị là bạn với anh Hai em mà.

Rồi như để cho cô bé thêm tin tưởng, Nhật Hạ rút trong ví chiếc thẻ học sinh chìa trước mặt bé Thảo Ly, giọng nhí nhảnh:

-Đây em xem đi, có đúng là chị học cùng trường và lớp của anh Hai em không?

Thảo Ly lom lom nhìn vào tấm thẻ, rồi gật đầu lia lịa:

-Dạ đúng vậy rồi.

Nhật Hạ nghiêng đầu cười:

-Sao, em tin chưa?

-Dạ - Thảo Ly gật đầu.

Nhật Hạ thật tình cũng ngại không muốn vào nhà trong lúc vắng mặt người lớn, nhưng nhìn cô bé dễ thương, mà nàng lại không có em nên tự nhiên thấy rất mến và muốn trò chuyện cùng cô bé. Nàng đề nghị:

-Ly này, hay là… em ra đây hai chị em mình ngồi nói chuyện chút xíu được không em?

Thảo Ly gật đầu, bước ra hành lang rồi hai người một lớn một nhỏ chẳng e ngại gì ngồi bệt trên bờ đá xi măng trước mặt nhà. Thảo Ly thấy Nhật Hạ khả ái dịu dàng, lại nói năng nhỏ nhẹ êm ái nên hết còn rụt rè như lúc đầu. Trẻ em lại dễ làm thân nên chẳng mấy chốc cô bé trò chuyện hết sức tự nhiên thoải mái. Qua đó mà Nhật Hạ khám phá ra được nhiều điều khiến nàng ngỡ ngàng về người bạn mới cùng lớp kín miệng kia. Trong những lần nói chuyện trước đây Quốc Tri luôn có vẻ lảng tránh không muốn nói gì đến gia cảnh mình, mà lẽ thường cái gì càng bị che giấu thì lại làm cho người ta càng tò mò muốn tìm hiểu.

Sau khi nói chuyện loanh quanh một hồi về trường lớp bạn bè và những sở thích ước mơ của cô bé, Nhật Hạ ý tứ dò hỏi:

-Ly nè, bộ em ở đây với anh Hai thôi sao, ba mẹ của em đâu mà không ở chung cho vui?

Nghe hỏi Thảo Ly xụ mặt, giọng nhão ra:

-Ba mẹ em mất hết rồi chị ạ!

Tròn mắt, Nhật Hạ thảng thốt:

-Thật vậy sao em?

Thảo Ly rơm rớm nước mắt:

-Mẹ em mất lúc em nhỏ xíu. Em không còn nhớ được mặt mẹ ra sao nữa. Còn ba em thì mới mất năm ngoái.

Không ngờ hoàn cảnh của Thảo Ly lại bất hạnh đến vậy, Nhật Hạ xúc động choàng tay ôm cô bé vào lòng chia sẻ bằng sự thương cảm thật nhất của lòng mình:

-Tội nghiệp bé Ly quá! Chị thương em vô cùng.

Vòng tay êm dịu của Nhật Hạ như bao bọc chở che cô bé, khiến Thảo Ly cảm nhận được sự trìu mến và hơi ấm tình người trong cái ôm đó. Từ lúc mẹ mất lúc còn rất nhỏ, Thảo Ly sống bên cạnh cha và anh Hai. Tuy đó là những người thân ruột thịt thương yêu cô bé hết lòng, cả hai đều là đàn ông nên không thể có được sự dịu dàng mềm mại trong cách cư xử như bàn tay của một người phụ nữ. Rồi từ khi bà Lệ về sống chung, bà đâu có tình cảm thắm thiết gì với hai đứa con riêng của ông Huân nên làm sao có được những cử chỉ ôm ấp trìu mến dành cho cô bé.

Cho nên hôm nay lần đầu tiên được đón nhận một vòng tay êm ái, tràn đầy tình thương chân tình của một cô gái xinh xắn đáng yêu như Nhật Hạ, Thảo Ly thấy nỗi đau và mất mát của mình như vơi đi rất nhiều. Cô bé dụi đầu vào lòng Nhật Hạ, đầy tin tưởng và yêu quý như thể đã thân thiết nhau tự bao giờ.

Nhật Hạ vô cùng xúc động trước cử chỉ tin yêu ấy của một đứa trẻ cơ nhỡ. Tự nhiên trong tâm tư nàng thấy cô bé hết sức đáng thương và gần gũi như đứa em nhỏ của mình. Vuốt mái tóc Thảo Ly, Nhật Hạ nhỏ nhẹ:

-Rồi sau đó thì sao hả Ly, anh Hai nuôi em à?

Thảo Ly ngồi thẳng dậy, thủ thỉ:

-Dạ, anh Hai tốt và thương em lắm. Ảnh đạp xích lô để nuôi em. Hồi còn dì Lệ có thời gian ảnh vừa đi bán bánh mì vừa đạp xích lô nữa đó chị.

Càng nói chuyện Nhật Hạ càng khám phá ra nhiều bất ngờ, nàng nhíu mày khơi gợi:

-Dì Lệ là… dì ruột của em à?

Thảo Ly lắc đầu nguây nguẩy:

-Dạ không phải. Dì Lệ là bạn thân của ba, thân lắm nên ba đem về ở chung với em và anh Hai luôn, nhưng ba bảo gọi bằng dì.

Thì ra là như vậy! Cô bé còn có một bà mẹ kế. Trời ơi, không biết bà ta có hiếp đáp hành hạ gì con bé không nữa. Sao mà thương tâm quá đi thôi!

Đang suy tư Nhật Hạ chợt nghe Thảo Ly bùng thụng kể tiếp:

-Hồi đó dì Lệ còn định bắt em và anh Hai phải nghỉ học để kiếm tiền. Dì muốn em đi bán vé số, nhưng anh Hai nhất định không chịu. Ảnh nói sẽ đi làm thêm thay phần của em để cho em được đi học.

Lời nói của cô bạn nhỏ gợi lại trong tâm tưởng Nhật Hạ cái buổi chiều hè hôm ấy có người bán bánh mì dạo đã lạc đường đến trước cổng nhà nàng. Sau này Nhật Hạ mới biết người ấy chính là Quốc Tri. Thật không ngờ anh lận đận và nhọc nhằn đến vậy. Càng hiểu ra, nàng càng thấy quý mến người bạn này, một người kém may mắn hơn nàng quá nhiều mà tình thương dành cho đứa em gái nhỏ lại bao la sâu thẳm. Nàng gật đầu trầm giọng:

-Anh Hai của em thật đúng là một người anh tốt bụng quá!

-Dạ, cũng vì vậy mà ảnh bị người ta bắt ở lại lớp. Em thấy tội và thương anh Hai lắm chị ơi!

Chưa hiểu rõ lý do đàng sau câu nói thiếu rõ ràng này, Nhật Hạ cau mày hỏi:

-Tại sao lại như vậy hả Ly?

Thảo Ly nói một hơi như để giải tỏa những bức bách trong lòng đã từ lâu không được bày tỏ:

-Có lần em nghe trộm được anh Hai với ba em nói chuyện sau khi ảnh biết tin bị ở lại lớp. Anh Hai vì cần phải đem tiền về nộp cho dì Lệ, nên nhiều hôm ảnh phải bỏ học đạp xích lô để kiếm cho đủ số tiền. Khi đó ba em đã bịnh nặng đâu có đi làm được. Vì nghỉ nhiều quá mà ảnh bị bắt phải học lại, chứ anh Hai em học giỏi lắm đó chị. Hôm đó em thấy anh Hai buồn lắm! Em thương anh Hai quá mà chẳng biết làm gì hơn.

Nói đến đây cô bé lại mếu miệng, mắt long lanh như sắp khóc nữa. Nhật Hạ nghe câu chuyện từ miệng một đứa bé ngây thơ mà lòng nặng trĩu. Thật là một kết cục có phần bất công và quá đau lòng. Trong khó khăn tăm tối mà người bạn đó vẫn ráng đến lớp với tất cả khả năng của mình, hy sinh cho em được đi học đầy đủ. Vậy mà trước đây mình cứ luôn có định kiến anh ta ham chơi lêu lỏng trốn học. Thật là quá sai lạc!

Lòng chợt xốn xang trong một nỗi ân hận mênh mông, Nhật Hạ không nói được gì hơn, chỉ ôm chặt Thảo Ly vào lòng như truyền tất cả lòng thông cảm và hơi ấm tình thương vào đứa trẻ. Hai người ngồi im như vậy khá lâu, rồi bỗng Thảo Ly thỏ thẻ:

-Chị Hạ ơi, chị có còn đầy đủ ba mẹ không?

Mỉm cười thật hiền mà lòng thầm sung sướng, Nhật Hạ êm ái:

-Ừ, chị rất may mắn có ba mẹ.

Thảo Ly thơ ngây tiếp:

-Chị sướng quá ha? Vậy ba mẹ chị chắc thương chị nhiều lắm phải không?

Có thương không ư? Đối với những người biết chút ít về gia đình ông tỷ phú họ Dương nghe câu hỏi này chắc sẽ bật cười vì cái hiển nhiên quá sức của nó. Chẳng khó khăn gì ai cũng nhận thấy Nhật Hạ được cha mẹ cưng như ngà như ngọc, nâng niu như trứng như hoa. Cô ái nữ xinh đẹp duyên dáng ấy là niềm hãnh diện và hạnh phúc vô bờ của ông bà Thao kia mà.

Mà quả như vậy thật. Ông Thao và bà Xuân cha mẹ Nhật Hạ lấy nhau khi còn khá trẻ, đều thuộc dòng dõi thượng lưu nhiều đời môn đăng hộ đối. Trong vòng bốn năm sau khi cưới họ sinh liền hai cậu quý tử là Phú Việt và Phú Nam. Lẽ thường tình có tẻ thì phải có nếp cho nó đủ bộ, nhất là với gia cảnh giàu có ngất ngưởng kẻ hầu người hạ trong nhà. Ông bà mong mỏi có thêm một cô con gái nhưng không hiểu sao lại tịt ngòi không sinh được nữa. Hai vợ chồng đưa nhau đi cầu nguyện tứ phương tám hướng mà vẫn chẳng có tin vui.

Niềm ước ao và trông đợi tan dần theo ngày tháng, cho đến mãi mười hai năm sau khi chẳng còn hy vọng gì thì bà Xuân lại bất ngờ cấn thai Nhật Hạ. Khi ấy bà đã ngoài ba mươi, hai vợ chồng hay tin mà mừng đến phát khóc.

Ngày bà Xuân lâm bồn hạ sinh ra cô công chúa ấy là một niềm vui bất tận đối với ông bà. Một buổi tiệc mừng đình đám được tổ chức ngay trong ngôi biệt thự lộng lẫy để đón mừng một thành viên mới vừa đến với gia đình.

Cho nên Nhật Hạ được gọi là con cầu con khẩn cũng chẳng sai tí nào. Hai ông anh của cô bé, một người lớn hơn những mười bốn tuổi, người kia hơn mười hai tuổi, cũng chăm bẵm cô em bé nhỏ của mình chẳng khác gì cục vàng. Hai người thậm chí làm mặt nặng với nhau chỉ để được dành phần đưa bé Hạ yêu quý của họ đi chơi. Tình yêu thương của gia đình, từ cha mẹ đến hai ông anh dành cho nàng, phải nói là ai có cái may mắn được trọn vẹn đến mức vậy.

Nhưng cuộc đời cái gì cũng có cái giá của nó. Nếu như Nhật Hạ tận hưởng một cuộc sống lụa là vương giả và được chăm chút từng li từng tí hiếm ai bì được, thì có một thứ nàng có rất ít so với chúng bạn cùng trang lứa - đó là chút tự do cho riêng mình.

Từ bé, nàng đã bị quản thúc và gò bó rất chặt, hầu như chẳng được cái thú tung tăng chạy nhảy khắp xóm chơi với bọn trẻ như nhà người ta. Hở cái là cha mẹ nàng sợ đám bạn cho ăn đồ kém vệ sinh, sợ lây bệnh, sợ bị ăn hiếp, sợ bị xe đụng, sợ mẹ mìn bắt cóc, đủ thứ cái sợ.

-Nhật Hạ, đừng nhạy nhảy té trầy tay chân nghe chưa!

-Con gái của ba, muốn ăn gì nói bác Thìn mua hay làm cho mà ăn. Đừng ăn lung tung ngoài đường bị đau bụng nghen con!

-Cục cưng ơi, muốn chơi gì mẹ mua cho ở trong nhà chơi. Chớ có ra ngoài ngõ chơi mà xô xát rồi bị thương đó!

Những câu căn dặn như thế Nhật Hạ nghe hầu như mỗi ngày đến thuộc lòng.

Nhiều lúc thấy đám trẻ con hàng xóm tụ họp chơi nhảy dây, cò cò, bịt mắt bắt dê, trốn tìm vui quá xá mà cô bé Nhật Hạ đứng trong hàng rào thèm thuồng trông bắt tội nghiệp. Cô bé ao ước được chạy ra chơi với đám trẻ ấy xiết bao! Rồi những hôm mưa lớn bọn chúng tắm mưa đùa giỡn cười la í ới, cô bé lại đứng bên cửa sổ buồn xo, khao khát được cái cảm xúc tắm mưa chơi đùa như vậy, được xếp những chiếc tàu giấy nho nhỏ thả theo dòng nước mưa đang ào ạt chảy dọc hai bên lề đường. Cái thú vị ấy chắc hẳn hấp dẫn lắm!

Khi Nhật Hạ bắt đầu đi học, cha nàng thuê hẳn một tài xế ngày hai lượt đưa đón con gái cưng đến trường về nhà bằng chiếc xe hơi thuộc loại sang trọng nhiều người cả đời mơ còn không có. Chuyện này kéo dài đến khi Nhật Hạ vào cấp ba, thấy xấu hổ với bạn bè vì mình bị cai quản đưa đón như con nít, đưa rước “không giống ai” kiểu đó, nên nhất quyết không chịu nữa. Lần đó sau một hồi cò cưa “đàm phán” cuối cùng ông bà Thao nhượng bộ, dắt con gái ra tiệm bán xe của ông bà, bảo nàng lựa một chiếc xe gắn máy nữ tùy thích mà đi.

Đến nơi Nhật Hạ nhìn sơ một cái, chẳng màng tới mốt nào đời nào chỉ đại một chiếc xe gắn máy nữ nho nhỏ, thản nhiên:

-Con đi chiếc đó nha ba mẹ!

Ông Thao nhìn vợ phì cười:

-Trời đất, bao nhiêu xe đời mới vừa sang trọng lại tiện nghi nó không lựa, lại lựa một chiếc đời cũ người ta đã ngưng không sản xuất nữa. Con nhỏ thiệt là lạ!

Bà Xuân dịu dàng bảo con gái:

-Sao con không lựa một chiếc tốt tốt mà đi, con gái?

Nhật Hạ cười toe, phẩy tay dễ dãi:

-Xe nào miễn đi được tới trường là ổn rồi. Con đâu có đi trình diễn xe cộ đâu mà lựa kỹ cho mất công.

Không giống những cô tiểu thư con nhà giàu khác, Nhật Hạ chẳng chút se sua chưng diện đua đòi những thứ xa xỉ đắt tiền hoặc quần là áo lượt. Dường như đối với nàng cái gì xài được là tốt rồi. Mấy chiếc đồng hồ nữ siêu sang ông bà Thao sắm cho, nàng quẳng trong tủ, đeo chiếc đồng hồ điện tử khiêm tốn như của trẻ em. Giày dép quần áo của nàng đều do bà Xuân một tay mua sắm hết cho. Tại sao à? Vì nếu bà đưa đi thì Nhật Hạ chỉ xách đại thứ gì mặc vừa vặn coi được là xong. Nàng chẳng thèm để ý đến kiểu cọ, thương hiệu danh tiếng gì, khiến bà Xuân “coi không được”. Cô công chúa ngà ngọc của bà mà mặc mấy bộ đồ chợ bèo nhèo thì còn ra thể thống gì, mất mặt chết! Riết rồi tự tay bà đảm trách cả.

Bây giờ Nhật Hạ đến tuổi cập kê. Nhìn đứa con đẹp xinh như một bông hoa rực rỡ, ông bà Thao lại càng canh cánh lo ngại, sợ con gái cưng của mình chẳng may vơ phải một tên cù bơ cù bất nào gia cảnh hèn kém, hoặc dân khố rách áo ôm vào đào mỏ là tiêu. Ai biết được mấy thằng nhóc ấy có thương yêu con bé thật lòng không, hay chỉ nhắm vào cái gia tài đồ sộ của ông bà?

Hai đứa con trai lớn đều xong đại học, đã đi làm và lập gia đình ổn định. Phú Việt và Phú Nam mỗi người được ông bà Thao giao cho vài đại lý xe ở mấy thành phố lân cận cai quản điều hành. Cả hai đều giàu có nhà cao cửa rộng. Chỉ còn lại cô con gái út nên ông bà đã định bụng dành cho nàng một món của hồi môn khổng lồ. Cả căn biệt thự này ông bà trong tương lai cũng sẽ cho nàng. Vì lẽ đó hai người đều đặc biệt chú ý khi Nhật Hạ có bạn khác phái. Họ dòm chừng, theo dõi, hạn chế, nhất định không cho phép những đối tượng không đạt tiêu chuẩn dưới cái nhìn của họ có cơ hội tiếp cận nàng.

Càng lớn và có nhận thức hơn, Nhật Hạ khám phá ra có những niềm vui mà sự dư thừa về vật chất không đem lại được. Đó là những lúc nàng được thoải mái nô đùa với bạn bè, được tung tăng đi dạo một cách tự do không gò bó, hoặc ngồi vào mấy quán cóc bên đường thưởng thức những món ăn khoái khẩu bất chợt. Tuy rất biết ơn cha mẹ vì tình yêu thương bao la dành cho mình, Nhật Hạ có linh cảm sự quản thúc quá mức ấy đã ít nhiều tước đi mất một phần niềm vui và hạnh phúc tuổi thơ quan trọng của mình.

Bây giờ nghe Thảo Ly hỏi, Nhật Hạ nhìn vào mắt cô bé mỉm cười đáp:

-Ừ, ba mẹ chị rất thương chị, thương nhiều lắm. Nhưng mà… chị cũng có khi buồn chứ không phải lúc nào cũng sướng quá như em nghĩ đâu!

Thảo Ly tròn xoe đôi mắt hỏi:

-Sao kỳ vậy chị? Được thương nhiều thì sướng chứ sao lại buồn?

Không biết giải thích cách nào cho cô bé hiểu vì nó phức tạp quá, Nhật Hạ tìm cách lảng sang chuyện khác:

-Chuyện đó từ từ lớn lên em sẽ hiểu thôi mà. À Ly nè, em biết chừng nào anh Hai của em mới về không?

Thảo Ly lắc đầu:

-Dạ anh Hai về lúc sớm lúc muộn, thường cũng cỡ năm giờ chiều.

Liếc nhìn đồng hồ thấy đã gần trưa, không biết cô bé đói bụng chưa đây, Nhật Hạ hỏi thăm:

-Ly đói bụng chưa? Chị chở Ly đi ăn nghen?

Cô bé xoa xoa bụng thật thà gật đầu:

-Dạ, em đói bụng rồi.

Nhật Hạ nắm tay cô bé đi ra chỗ giữ xe. Trong lúc đi nàng vui vẻ hỏi:

-Em thích ăn gì nè chị đưa em đi ăn?

Thảo Ly e dè hỏi:

-Ăn gì cũng được hả chị?

-Ừ, gì cũng được, bất cứ món gì em thích. Em nói cho chị biết đi!

Dáng vẻ ngại ngùng, Thảo Ly bộc bạch:

-Em thì thích món hủ tiếu bò viên, nhưng mà… món đó mắc lắm đó chị!

Nghe giọng nói của cô bé mà Nhật Hạ xót xa trong dạ. Một món ăn đối với nàng quá đỗi bình thường, thậm chí không có gì đáng hấp dẫn nữa, nhưng lại là món ăn mơ ước của cô bé này. Chắc cuộc sống khó khăn nên lâu lắm rồi bé chẳng được ăn món gì ngon lạ. Nhật Hạ dịu dàng trấn an:

-Chị đãi Ly được mà. Em đừng có lo! Rồi, bây giờ mình đi ăn hủ tiếu bò viên.

Chỉ một loáng hai chị em vào khu chợ đồ ăn. Sau khi ăn uống no nê, Nhật Hạ nắm tay Thảo Ly hỏi:

-Ly muốn đến nhà chị chơi một chút không? Nhà chị cũng không xa đây lắm.

Thảo Ly nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu, đoạn cất tiếng phân vân:

-Chị Hạ, sao chị tốt với em quá vậy?

Nhật Hạ xoa xoa đầu cô bé, âu yếm:

-Vì em rất đáng yêu. Chị không có em nên thích em như là em gái của chị vậy.

Về tới ngôi biệt thự, Nhật Hạ đưa cô bé lên phòng mình. Thảo Ly trố mắt kinh ngạc trước căn phòng rộng hơn cả căn nhà bình thường, trang trí sang trọng đẹp đẽ vô cùng, lại thơm tho sạch sẽ. Cô bé say mê ngắm tủ thú nhồi bông đầy đống trong phòng, từ con chim cánh cụt trắng đen cho tới con mèo vàng với cái đầu thật to ngộ nghĩnh, con nào con nấy đều mới tinh. Nhật Hạ cười tươi bảo:

-Em thích con nào cứ lấy về mà chơi! Chị tặng em đó.

-Thật hả chị? - Thảo Ly mở to đôi mắt trong veo.

-Thật chứ. Em cứ đem về đừng ngại!

Nói đoạn nàng lấy một chiếc bao nylon thật to, hai tay mở miệng bao rộng ra rồi vui vẻ bảo:

-Bé Ly lựa đi, thích con nào thì bỏ vào bao này! Chút nữa mình chở chúng về nhà em nghen.

Thảo Ly thích mê tơi. Cô bé lựa ba con rồi rối rít:

-Cám ơn chị Hạ thật nhiều!

Ngồi chơi một lúc, Nhật Hạ đưa Thảo Ly xuống vườn xem hòn non bộ và hồ bơi. Hai chị em ngồi vắt vẻo trên thành hồ xem bác Sinh đang dùng chiếc vợt to đùng vớt những chiếc lá rơi rụng xuống hồ. Trận mưa chiều hôm qua lớn quá khiến lá rụng đầy cả mặt hồ, nhìn như những chiếc xuồng be bé chao đảo ngã nghiêng.

Thảo Ly khua chân xuống nước đùa nghịch, thích thú cười lanh lảnh. Nhật Hạ nhìn nụ cười trẻ thơ của cô bé mà vui lây. Chiều nay trời nắng dịu rất đẹp. Một ngày cuối tuần đẹp thế này đi chơi ai lại không thích. Vậy mà người bạn ấy giờ này đang gò lưng với chiếc xe thồ khách ở một nơi nào. Một người bạn cơ hàn nhưng có một trái tim thật cao quý!

-Chị Hạ ơi, chị cho em về kẻo đi lâu quá anh Hai rầy em.

Câu nói của bé Thảo Ly cắt ngang giòng suy tư của Nhật Hạ. Nàng nhỏ nhẹ:

-Ừ vậy thì mình về! À mà Ly này, hôm qua anh Hai của em về… có bị cảm lạnh gì không?

Thảo Ly có vẻ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

-Dạ em không thấy. Sáng nay ảnh dậy rồi đi làm bình thường.

Vậy là bạn ấy không bị bệnh. Nhật Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy bảo Thảo Ly:

-Ly vào đây đợi chị gửi ít đồ cho em đem về ăn nghe cưng!

Thế là nàng vào bếp mở tủ lạnh lấy mấy đòn chả lụa, giò chiên, nem chua, ngoài ra thịt cá đóng hộp và paté nhét đầy một bao rồi lái xe gắn máy chở Thảo Ly về. Dọc đường, cô bé ôm chặt lấy eo nàng thủ thỉ:

-Chị Hạ ơi, chị thật tốt với em. Em cám ơn chị nhiều lắm!

Đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay Thảo Ly đang ôm nơi bụng mình như để vỗ về, Nhật Hạ dặn dò:

-Chút về anh Hai có hỏi thì Ly nói thức ăn này chị cho riêng em nghen. Còn em có muốn chia bớt với anh Hai là quyền của em!

Nhật Hạ biết Quốc Tri lòng tự ái cao ngất nên có thể sẽ khó chịu khi thấy em gái mình mang thức ăn từ nhà một cô bạn của anh về, vì vậy nàng mới ý tứ căn dặn trước như thế.

Về đến nơi thì Quốc Tri đã trở về tự bao giờ. Hôm nay quả thật anh nghỉ sớm hơn mọi ngày vì có một sự thay đổi bất chợt khiến tinh thần anh phấn chấn hẳn ra. Chả là trong lúc chờ khách, anh tranh thủ đọc một cuốn sách Anh ngữ viết về nghệ thuật nói trước đám đông. Một người khách ngoại quốc đang cần đón xe chú ý thấy và đến hỏi thăm:

-Xin lỗi tôi có thể đi xe của anh bạn không? Tôi không làm phiền anh chứ?

Như sực tỉnh, Quốc Tri gấp cuốn sách ngay lại, vồn vã:

-Ồ xin lỗi ông, mời ông lên xe! Ông cần đi đâu ạ?

Sau khi nói địa điểm cần đến, ông khách thân thiện kể:

-Anh có vẻ thích cuốn sách ấy nhỉ? Hồi trước khi tôi còn trong đại học, tôi cũng đã tham khảo cuốn sách ấy rất nhiều đấy.

Quốc Tri cười nhã nhặn đáp:

-Vâng thưa ông! Tôi chưa có cơ hội vào đại học nhưng thấy cuốn sách này có vẻ rất hay nên đọc cho biết thôi.

Hai người nói chuyện xã giao qua lại ít câu. Quốc Tri dùng Anh ngữ hết sức lưu loát với người khách ngoại kiều nọ. Anh ta chặc lưỡi bảo:

-Anh bạn có khả năng Anh ngữ tốt thế này, bộ không thích sử dụng nó cho một công việc gì khác sao, để phí vậy?

Khá bất ngờ trước câu nói như khen tặng đầy gợi ý đó, Quốc Tri thăm dò:

-Ý ông là sao ạ? Ông biết có công việc gì tôi có thể làm à?

Ông khách gật đầu nhận định:

-Có chứ, tôi nghĩ anh có thể xin làm một thông dịch viên hoặc một chân bồi bàn. Tôi có anh bạn vừa mở một nhà hàng gần phố và đang tuyển nhân viên chạy bàn thông thạo Anh ngữ. Tất nhiên là nếu anh thích những việc ấy. Ở xứ tôi học sinh vừa đi học vừa đi làm là chuyện rất bình thường.

Nhờ cuộc nói chuyện tình cờ đó mà Quốc Tri được người khách ngoại quốc kia mách miệng cho anh đi thi lấy chứng chỉ để làm một người thông dịch, rồi còn hứa giới thiệu anh với người bạn nọ. Quốc Tri như sực tỉnh, tự trách mình sao ngốc nghếch không biết vận dụng tối đa những kỹ năng mình có để tìm những công việc thích hợp hơn. Biết đâu đây là cơ hội để cho anh kiếm được một nguồn thu nhập ổn định và tốt hơn lo toan cho cuộc sống.

Niềm hy vọng đó khiến Quốc Tri lạc quan trong lòng. Anh về nhà sớm hơn một chút, không quên ghé tiệm mua cho bé Thảo Ly hai lạng chả lụa. Đây là món ăn xa xỉ hai anh em ngày thường làm gì có khả năng mà ăn. Anh biết nhỏ em thèm lắm.

Anh Hai chỉ có khả năng mua loại rẻ rẻ thôi, cũng ngon chán rồi. Loại thượng hạng mắc lắm. Thông cảm cho anh Hai bé Ly nhé!

Miệng huýt sáo phấn khởi, Quốc Tri bước về phía căn hộ của mình mới phát hiện ra cửa đã khóa ngoài. Như vậy có nghĩa là Thảo Ly đi vắng. Hừm, nó đi đâu mà giờ này chưa về? Con bé đâu có thói bỏ đi chơi bất tử vậy ta! Quốc Tri cau mày thắc mắc.

Cũng may anh luôn đem theo một chìa khóa riêng nên không phải đứng đợi ngoài cửa.

Quốc Tri bước vào nhà, vừa hoang mang vừa lo âu không biết đứa em gái thương yêu của anh đi đâu mất, trên gương mặt không giấu được sự ưu tư trĩu nặng.

Nhìn ngang dọc khắp căn phòng để xem xét có dấu hiệu gì bất thường không, chợt anh khựng lại khi bắt gặp chiếc áo mưa của mình vắt hững hờ trên lưng ghế. Đôi mắt mở to kinh ngạc, Quốc Tri chầm chậm cầm nó lên mà tâm tư xao động mãnh liệt. Chiếc áo này chiều hôm qua anh đã dùng quấn lấy tấm thân kiều diễm kia đang ướt đẫm dưới cơn mưa buồn, lúc về anh vẫn còn để lại đàng ấy. Sao giờ nó lại nằm đây?

Như vậy có nghĩa là… cô ấy đã đến đây, và chắc là đã đưa bé Ly đi đâu với nàng. Ôi, vậy là bé Ly chắc không sao rồi!

Quốc Tri ngửa mặt lên trời thở ra một hơi dài như xả hết cái lo sợ phập phồng đang đè nén nãy giờ.

Chẳng bao lâu sau thì có tiếng chân đi hối hả ngoài hành lang trước nhà. Quốc Tri nhìn ra thì thấy bé Thảo Ly và bên cạnh là Nhật Hạ. Trong bộ quần tây màu hồng phấn và chiếc áo kiểu, nàng trông thật gọn gàng xinh xắn. Hai người nhìn nhau chưa biết nói gì thì Thảo Ly lên tiếng trước:

-Anh Hai, em đi chơi với chị Hạ mà chưa xin phép anh Hai, em xin lỗi.

Nghe cô bé nói vậy, Nhật Hạ ngại ngùng nói đỡ lời:

-Thật ra là do Hạ rủ bé Ly đi ăn rồi đi chơi chút. Không phải lỗi của bé Ly đâu. Lỗi của Hạ, Tri đừng rầy bé tội nghiệp!

Nói đoạn nàng đưa hai chiếc bao đựng thú nhồi bông và thức ăn cho Thảo Ly, háy mắt tinh nghịch với cô bé:

-Em đem vào cất đi! Khi nào có dịp hai chị em mình đi chơi tiếp hen. Bây giờ chị về.

Quốc Tri rất muốn mời cô bạn ngồi lại chơi chút, nhưng nhận thấy căn hộ của mình đơn sơ nhỏ bé quá, so với tòa biệt thự nàng đang cư ngụ thật một trời một vực, tự dưng thấy mặc cảm nên không muốn mở lời. Anh hơi khách sáo:

-Con bé Ly chắc làm phiền Hạ hôm nay nhiều lắm. Có gì Hạ bỏ qua giùm nhé!

Nàng cười dễ dãi:

-Đâu có gì mà phiền. Bé Ly ngoan lắm! Hai chị em chơi vui quá trời mà.

Hai người cùng bước ra ngoài hành lang. Quốc Tri trầm giọng:

-Sao Hạ biết đường mà đến hay vậy?

Nhật Hạ lém lỉnh đáp:

-Mau quên quá vậy bạn? Tri cho Hạ địa chỉ lần trước không nhớ sao, và Hạ đã nói sẽ đến nhà Tri một lần cho công bằng mà.

Phì cười, Quốc Tri đùa:

-Nhưng Tri đã đến nhà Hạ hai lần rồi. Như vậy chẳng lẽ Hạ cũng phải đến lần nữa cho huề sao?

Nhún vai rất tự nhiên, Nhật Hạ tỉnh queo:

-Có sao đâu! Bé Ly và Hạ thân nhau lắm rồi đó. Kiểu này hai chị em tui sẽ gặp nhau thường đó nha bạn.

Hai người cùng cười vui vẻ sau câu nói nửa đùa nửa thật têu tếu đó. Xéo xéo trước khu chung cư có quán cà phê và nước giải khát, giờ này đông người ngồi uống chuyện trò hàn huyên trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương. Lời hát trữ tình vi vút cất lên từ chiếc loa trong quán:

“Em đến thăm anh đêm ba mươi

Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi?

Anh nói với người phu quét đường

Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em…”

Ai cũng nhận ra đó là bài hát “Em đến thăm anh đêm 30”, nhạc Vũ Thành An, thơ Nguyễn Đình Toàn. Đúng là Nhật Hạ có đến thăm Quốc Tri thật. Nhưng hôm nay đâu phải là ba mươi Tết, và cũng chỉ mới xế chiều chứ đâu phải đã đêm khuya! Vậy mà tự nhiên cả hai ngượng ngập bối rối nhìn nhau vì cái lời nhạc tình cờ đó. Nhật Hạ cúi đầu mà đôi má chợt ửng hồng e lệ, còn Quốc Tri thì giấu tiếng thở dài vờ vuốt tóc quay mặt đi.

Người đàn ông trong bài hát ấy xem ra vẫn còn may mắn có chiếc lá vàng để làm chứng cho tình yêu của mình dành cho cô gái kia. Còn anh?…

Phải chi… có một chiếc lá vàng lúc này nhỉ!

☘︎