← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Ngồi lặng im đầy vẻ cam chịu trước cơn giận dữ của cha, Nhật Hạ vừa buồn tê tái vừa uất ức cho tình cảnh của mình. Buồn vì từ nhỏ nàng đã bị gò bó quá mức như con chim sống trong cái lồng vàng, bây giờ tới tuổi biết rung động yêu thương thì có mòi bị cưỡng bức vào một mối quan hệ tình cảm đầy gượng ép. Còn uất ức là chỉ vì một người con trai xa lạ nào đó mà tự dưng nàng bị cha la rầy thật nặng nề.

Chưa bao giờ nàng bị cha mắng nhiều đến mức vậy. Sao cha không chịu hiểu cái khổ tâm của nàng khi phải tiếp xúc với một người mà nàng không có tình cảm kia chứ?

Xem tình hình này, nếu như cha mẹ biết người mà nàng đã mang lòng thương yêu là ai, chắc nàng sẽ bị cạo đầu luôn quá! Nghĩ mà rùng cả mình!

Giọng ông Thao lại vang lên cứng rắn như quân lệnh:

-Tuần sau con sẽ ở nhà để cùng ba mẹ đón tiếp bác Ninh và anh Danh. Từ giờ đến đó ba cấm con không được tự ý ra ngoài. Cần đi đâu phải xin phép ba mẹ, và nếu hợp lý thì chú Hào tài xế sẽ đưa con đi. Nghe rõ chưa Hạ?

Cúi đầu nuốt uất nghẹn vào lòng, Nhật Hạ ủ rũ đáp:

-Dạ con biết rồi, thưa ba!

Ngồi thêm ít giây để xem cha mẹ còn rầy trách gì thêm không, nàng lễ phép:

-Nếu ba mẹ không còn gì để nói với con, con xin được về phòng.

Nhìn con gái u hoài, bà Xuân cũng xót lòng. Bà thở nhẹ ra rồi nhỏ giọng:

-Thôi cũng tối rồi, con đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!

Nhật Hạ lủi thủi về phòng mà ngổn ngang tâm sự. Kể như nàng bị giam lỏng nguyên một tuần tới, mà có thể sẽ còn lâu hơn nữa nếu không làm vừa ý cha mình. Thương nàng thì ông thương rất mực, nhưng độc đoán chuyên quyền thì cũng khó ai bằng ông. Người nào nhìn vào cũng nói nàng sướng như tiên, tiền bạc thừa mứa muốn tiêu xài bao nhiêu cũng được, có người hầu kẻ hạ chẳng phải đụng tới móng tay. Vậy mà có những nỗi khổ tâm thầm kín chỉ mình nàng mới hiểu được.

Có ai đời là người đã đủ tuổi thành niên mà vẫn bị đối đãi như trẻ em, bị giam cầm thế này? Lại còn bị ép tiếp đón một người xa lạ mà mình không muốn, rồi sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra chưa biết chừng! Càng nghĩ tới càng chán ghê luôn!

Năm học cuối cấp của Nhật Hạ thế là đã kết thúc, đời học sinh vô tư ngọc ngà nay đã sang trang. Sự nuối tiếc cho một thời hoa mộng vừa mới chia xa chưa kịp lắng đọng thì đã phải hốt hoảng đối phó với một “thảm họa” tình cảm sắp sửa ập đến. Ôi sao mà rầu thế này!

Lật nhẹ từng trang cuốn lưu bút một cách hững hờ, Nhật Hạ dừng lại nơi trang viết của người ấy. Vẫn nét viết cứng cỏi thật mạnh mẽ này, anh đã viết tặng nàng một bài thơ bằng màu mực tím nàng vốn hằng rất yêu:

Hè về nhắc nhở phút chia tay

Kỷ niệm thân thương vẫn đong đầy

Mặt trời mùa hạ giờ xa quá!

Hương ấm mãi còn hoa nắng bay.

(thơ Hồi Kha)

Bài thơ này Nhật Hạ đã đọc nhiều lần đến thuộc lòng mà vẫn xúc động bâng khuâng mỗi khi xem lại. Nó phảng phất một âm điệu thật buồn, và mặc dù không phải là một người am tường chuyên sâu về văn chương, Nhật Hạ cũng cảm nhận được tâm tư của tác giả gởi gắm trong đó.

Cái “mặt trời mùa hạ” anh viết ấy còn ai khác hơn là chính nàng, “Nhật Hạ”. Đối với anh nàng luôn là ánh mặt trời rạng rỡ nhất, một mặt trời của ngày hè. Nhưng ôi nghịch lý thay, đau đớn thay, bây giờ khi hè về lúc mặt trời chói ngời nhất thì cũng là lúc anh sắp mãi xa cái “mặt trời mùa hạ” thân thương ấy, vì anh và nàng sẽ rẽ sang hai con đường cho riêng mình. Mặt trời giờ đã quá xa, mà anh vẫn mãi còn giữ lại cái “hương ấm” của nó cho riêng mình.

Liệu đó có thể xem là một lời tỏ tình kín đáo không nhỉ? Thật khó đoán gì đâu!

Ngày cuối cùng trên lớp hôm ấy là một buổi liên hoa nhẹ để bạn bè chia tay. Đám con gái như Nhật Hạ vẫn mặc áo dài trắng như thường lệ, dù không ai bắt buộc vì các cô muốn chụp hình lưu niệm cho đẹp. Mà thật vậy! Sân trường phượng nở hoa đỏ rực, bên màu áo dài trắng tinh khôi của các cô nữ sinh tạo nên một màu sắc tương phản nổi bật quá tuyệt vời và trong sáng. Quả là một nét đẹp không tìm đâu có được.

Trong buổi tiệc hôm ấy tất nhiên cũng có thầy giáo chủ nhiệm. Tân nhìn các học trò liên hoan đùa giỡn. Có những đôi môi cười xinh xắn mà cũng có vài đôi mắt đo đỏ ướt long lanh, chắc là xúc động lưu luyến trong cái khoảnh khắc sắp xa trường lớp bạn bè.

Ngày xưa anh cũng đã có một lần như thế. Giờ cái tuổi thơ dại ấy đã qua, nhưng sao hôm nay Tân lại buồn man mác, cái cảm xúc như chính mình là một học trò trước giây phút giã từ đời học sinh. Phải chăng vì anh cũng đang tiếc nuối vì từ đây sẽ không còn được ngắm nhìn cô học trò ấy?

Đi ngang qua bàn Nhật Hạ, Tân cúi thấp xuống nhỏ giọng:

-Chút nữa tôi gặp riêng em một chút được không Hạ?

Nhật Hạ thoáng nhíu mày nghĩ ngợi. Niên học đã tan còn gì để thầy muốn gặp? Nhưng… thầy đã gọi nàng thật không thể dám trái lời. Thôi cứ hãy xem thầy cần gì.

Nghĩ vậy Nhật Hạ chỉ “dạ” khẽ một tiếng, liếc nhanh nhìn Quốc Tri bàn bên kia rồi tiếp tục trò chuyện với mấy nhỏ bạn.

Ngoài mặt vẫn ra vẻ nhí nhảnh vui cười chứ thật ra trong lòng nàng lúc này đang bời bời tơ rối. Về chuyện học hành thì kỳ thi tốt nghiệp sắp tới rồi thi đại học. Cha muốn nàng học quản trị kinh doanh để khi ra trường phụ coi sóc công việc gia đình, nhưng Nhật Hạ lại chẳng mấy hứng thú với việc đó. Nàng thích làm cô giáo cấp một hơn. Ai trong nhà cũng bảo nghề đó khá vất vả, không thích hợp với một cô tiểu thư được kẻ hầu người hạ từ bé như nàng, nhưng thực tâm Nhật Hạ rất yêu thích trẻ em. Nhiều khi nàng ao ước có một đứa em nhỏ để chăm sóc cưng chìu mà không được, nên có lẽ vì vậy mà vừa gặp Thảo Ly là Nhật Hạ đem lòng thương mến ngay.

Còn về chuyện tình cảm thì từ khi biết sẽ phải gặp Danh con trai bác Ninh, Nhật Hạ chán nản gì đâu. Gặp một người không yêu mà gia đình đang ra sức tác hợp, trong khi người nàng đã đem lòng yêu thì lại sắp phải xa nhau, một người mà phần chắc gia đình sẽ phản đối kịch liệt.

Bây giờ lại còn thầy Tân nữa. Dù có vô tư đến mấy, với cái trực giác con gái của mình Nhật Hạ cũng đã nhìn ra tình cảm của thầy dành cho mình. Vậy mới khổ!

Hết giờ. Tân đứng lên nói vài lời dặn dò và cầu chúc thành công cuối cùng với lớp rồi bước ra cửa, không quên đưa mắt nhìn Nhật Hạ như ngầm nhắc nhở lời dặn lúc nãy.

Khi bước ra khỏi ghế, Nhật Hạ chạm mặt Quốc Tri, nàng mỉm cười khẽ bảo:

-Thầy gọi Hạ lên văn phòng gặp thầy một chút. Tri khoan về đợi Hạ dưới sân trường nha!

Nói đoạn nàng thoăn thoắt đi ngay. Quốc Tri thẫn thờ nhìn theo dáng nàng thanh thanh khuất sau cánh cửa lớp. Trong chiếc áo dài trắng đơn giản ấy mà sao nàng đẹp quá dịu dàng mong manh, đã nhìn bao nhiêu lần rồi mà mỗi lần nhìn lại anh vẫn thấy cuốn hút một cách lạ kỳ.

Quốc Tri lững thững bước ra khỏi chỗ rồi đi xuống sân trường. Thời gian gần đây anh có những biến chuyển thuận lợi hơn trong cuộc sống. Nhờ lấy được cái chứng chỉ thông dịch và vốn Anh ngữ vững vàng, anh xin được một chân thông dịch cho một công ty chuyên cung cấp thông dịch viên theo nhu cầu thường xuyên hay đột xuất. Ngoài ra nhờ sự giới thiệu của người khách ngoại quốc kia, anh cũng đã được nhận vào làm bồi bàn bán thời gian cho một nhà hàng gần phố. Với công việc này anh tiếp xúc nhiều với người ngoại quốc và nhận được một khoản tiền boa rất khá. Quốc Tri không còn chạy xích lô nhiều như xưa nữa và đang dự định nghỉ hẳn công việc lao động nặng nhọc này, dành sức cho việc học và hai công việc kia hơn.

Ngồi xuống một gốc cây phượng chờ Nhật Hạ theo lời nàng dặn, Quốc Tri nhặt một nhánh hoa lên lơ đãng nhìn, tự hỏi lòng không biết nên vui hay buồn. Học xong một năm thành công sắp tốt nghiệp, lại có công việc tốt hơn đều là những tin mừng. Đáng để vui lắm chứ! Vậy mà sao anh vui không nổi mới lạ!

Nếu phủ nhận những tình cảm thật nhất tự đáy tim dành cho cô bạn ấy thì rõ ràng Quốc Tri đang dối lòng, mà nếu thừa nhận thì nó nghiệt ngã oan trái quá. Nàng diễm lệ, tinh khiết và rực rỡ như châu ngọc pha lê được chưng nơi bệ nhung trên cao, còn anh là hạng thất phu cùng đinh lam lũ. Nếu ai lỡ nghe được một thằng nhóc làm bồi bàn phu xe như anh mà dám mơ tưởng tới cô tiểu thư ái nữ của một nhà tỷ phú nổi danh bốn phương, người vừa đẹp như tiên nữ giáng thế vừa giàu sang danh giá, chắc họ sẽ cười bỉ vào mặt cái thứ nghèo rệp mà không biết thân, bày đặt đèo bòng ham hố.

Đúng ra hôm nay Quốc Tri chả cần phải đến trường, vì nó chỉ là một buổi liên hoan tất niên với lớp chứ đâu còn học hành gì nữa. Đến cũng được mà không đến cũng đâu sao. Thời gian đó anh có thể dùng để tranh thủ đạp xích lô chắc cũng được vài cuốc, kiếm được ít tiền phụ trang trải cuộc sống. Nhưng chẳng hiểu sao có cái gì thôi thúc anh phải đến cái buổi họp mặt cuối cùng này. Phải chăng vì tận nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, anh khao khát một lần nữa được nhìn cô bạn ấy, nghe giọng nói ấy. Một lần nữa thôi rồi sẽ là niềm nuối tiếc mênh mông với lời chia tay chẳng dám mơ ngày được gặp lại.

Rồi Quốc Tri lại nghĩ đến thầy Tân. Là đàn ông với nhau, anh nhận ra cái ánh mắt say đắm nồng nàn những lúc thầy nhìn cô bạn của mình nó không còn đơn thuần là tình cảm thầy trò nữa. Dẫu biết một tình cảm chân thật trên lý thuyết không phụ thuộc vào những yếu tố râu ria, thực tế ngoài đời nó khác xa như vậy. Trong một cuộc đua giả tưởng giữa anh và thầy để đến trái tim cô gái ấy, thì phần thua về anh ai cũng cho là cái chắc.

Thầy Tân lớn tuổi chững chạc kinh nghiệm hơn, gia cảnh khá giả hơn, là một người đã thành danh tốt nghiệp đại học với một công việc cao quý được nhiều người nể trọng. Còn anh có cái gì? Một thằng học sinh lưu ban, mồ côi, nghèo khổ chạy xích lô. Rõ là hài!

Còn trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình Quốc Tri đã từng xem qua, nếu nhân vật thầy và nam sinh cùng yêu một cô nữ sinh, thì hầu hết đều có một kết cục là phần thắng thuộc về nhân vật thầy. Trái tim cô nữ sinh sớm muộn gì cũng sẽ ngả về người thầy khả kính trong vai vế, bản lĩnh trong ứng xử, độc lập về tài chính, sành đời trong tán tỉnh, chứ đời nào chọn một tên con trai cùng lớp còn đi học, sự nghiệp chưa có, loi choi lóc chóc đầy tính trẻ con kia chứ!

Nghĩ đến đó Quốc Tri nhếch miệng cười cay đắng. Xin lỗi mi nhé trái tim, mi đã chọn nhầm đối tượng rồi! Mi là một trái tim mù lòa ngốc nghếch!

Buông nhánh hoa phượng xuống đất bên cạnh vô số những nhánh hoa khác đã rơi rụng đỏ thắm trên mặt đất dưới gốc cây, Quốc Tri máy móc mở cặp ra. Trong đó là cuốn lưu bút của Nhật Hạ anh dự định sẽ gởi trả lại nàng. Anh là người sau cùng nàng nhờ viết. Chỉ có bốn câu thơ mà anh phải mất mấy ngày thao thức. Tâm tư tràn đầy quá, nói sao cho hết, mà nói ra chi thêm buồn! Thôi chỉ nhắn nhủ người ấy qua bốn câu thơ. Mặt trời sẽ khuất xa nhưng hương ấm sẽ còn ở lại sưởi ấm lòng mình. Mặt trời mùa hạ sẽ không còn nhưng mãi để lại “hoa nắng” bay khắp bầu trời, để nhìn đâu ta cũng thấy bóng người!

Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng anh còn được thấy nàng. Thời gian sắp đến ai cũng sẽ ở nhà miệt mài học thi, hai kỳ thi quan trọng đánh một dấu mốc lớn trong cuộc đời con người. Với Quốc Tri thì vẫn tiếp tục công việc kiếm cơm của mình như thường lệ. Giờ chỉ còn có hai anh em nương tựa nhau, không làm lấy gì mà sống. Anh đã tâm nguyện sẽ lo cho đứa em gái vào đại học xong xuôi mới nghĩ đến mình. Cầu xin ơn trên che chở cho hai anh em qua những cơn giông bão cuộc đời!

Nhớ về chuyện liên quan đến nhỏ em gái Quốc Tri chợt mỉm miệng cười một mình. Không biết tâm tính hòa hợp nhau thế nào mà cô bé và Nhật Hạ có vẻ rất quyến luyến nhau. Sau lần nàng đến nhà anh trả lại chiếc áo mưa hôm ấy, thỉnh thoảng thứ Bảy hoặc Chủ Nhật nàng lại ghé sang chơi với cô bé. Tất nhiên mọi lần anh đều không gặp vì phải đi làm việc. Chỉ biết khi chiều về liền nghe Thảo Ly thông báo huyên thuyên, đại loại như:

-Hồi sáng chị Nhật Hạ có đến. Chị ấy ngồi chơi với em một lúc, vui lắm. Em thích chỉ vô cùng luôn đó anh Hai.

-Hôm nay chị Hạ đến chở em sang nhà chỉ chơi. Chỉ còn chở em đi ăn. Hy vọng tuần sau chỉ tới chơi nữa.

-Anh Hai nè, hôm nay em được chị Hạ chở đi chơi bằng xe hơi. Thích lắm anh Hai ơi! Xe của chỉ đẹp và sang vô cùng.

Và lần nào nàng cũng hoặc là mang đến, hoặc là gửi cho cô bé đem theo về rất nhiều đồ ăn. Quốc Tri vốn tự ái cao ngất nên khó chịu hết sức và đã mấy lần bảo nàng đừng làm vậy nữa, nhưng Nhật Hạ chỉ cười xuề xòa, nói là cho Thảo Ly. Hỏi Thảo Ly thì cô bé báo cáo chị Hạ ép phải nhận, không được từ chối. Hai người phụ nữ họ thân thiết với nhau. Anh chẳng tìm được lý do gì hợp lệ mà can thiệp. Vậy mới phiền!

Mà sao nãy giờ thầy Tân nói gì với nàng mà lâu thế nhỉ? Giờ năm học đã chấm dứt, có gì nữa để nói?

Tự dưng một cảm xúc khó chịu không định nghĩa được trỗi dậy trong tim Quốc Tri.

Trong sân trường lúc này hầu hết học sinh đều đã ra về, trả lại cho nó cái không gian vắng vẻ hắt hiu. Nơi đây Quốc Tri ngồi suy tư một mình bên gốc phượng, thì trên kia trong văn phòng mình Tân cũng đang có những nỗi niềm khắc khoải của riêng anh. Chỉ có cái khác là anh được cơ hội bộc bạch với cô học trò yêu dấu của lòng.

Nhìn Nhật Hạ ngại ngùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của anh, đôi mắt đen huyền đẹp não nùng ngước nhìn thầy mình như đang chờ đợi, Tân trầm buồn hỏi:

-Nhật Hạ, hôm nay là ngày cuối cùng dưới mái trường phổ thông, em… có chút gì lưu luyến nơi này không?

Đối với rất nhiều người đã qua một thời áo trắng, câu trả lời dĩ nhiên là có, và Nhật Hạ cũng vậy. Riêng đối với nàng cảm xúc lưu luyến ấy còn hơn bình thường rất nhiều nữa kìa.

Vì sao ư? Người bạn đang ngồi chờ dưới sân trường kia, hay nói đúng hơn cái tiếc nuối vì không còn được học chung với người ấy, chính là câu trả lời chân thật nhất. Nhưng cái lý do đó thì… dĩ nhiên không tiện nói với thầy rồi.

Cho nên nàng chỉ dè dặt đáp chung chung:

-Dạ… xa cuộc đời học sinh dễ thương như thế này, em cũng rất lưu luyến chứ thầy.

Tân gật đầu, giọng càng buồn hơn:

-Tôi cũng vậy!

Nhật Hạ hờ hững thắc mắc:

-Thầy… đã đứng lớp nhiều năm và cũng đã chia tay với bao lứa học sinh. Em nghĩ… thầy đã quen với cảm xúc chia tay với lớp của mình hàng năm rồi chứ?

Lại gật đầu thừa nhận, Tân xa gần bằng giọng trầm ngâm như tự sự:

-Em nói đúng, nhưng năm nay tôi lại có cảm giác lưu luyến một cách kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy trống vắng khi xa lớp mình như lần này.

Giọng thầy nghe sao buồn quá! Nhật Hạ nhìn vào mắt Tân rồi cụp làn mi xuống, đôi môi hồng khẽ mím lại nghĩ ngợi nhưng không đáp gì. Dáng điệu cô học trò đang ngồi lặng im trong bộ áo dài trắng quá ư xinh đẹp tinh khiết khiến trái tim Tân rung lên cuồng loạn trong lồng ngực. Giọng anh tha thiết:

-Em có biết tại sao không Hạ?

Vẫn cúi đầu như tránh ánh mắt dại khờ của Tân, Nhật Hạ lắc đầu nhỏ giọng:

-Dạ… em không biết ạ!

Một thoáng im lặng trôi qua. Hình như Tân đang thu hết can đảm để thốt ra một lời của tâm khảm mình.

Còn Nhật Hạ lại đang hồi hộp phải đón nhận một điều mà nàng đã biết nhưng không hề muồn nghe.

-Vì… em đó Hạ! - sau cùng Tân thổ lộ bằng giọng thật mềm.

Rốt cuộc thì thầy cũng đã nói ra điều ấy một cách gián tiếp. Nhật Hạ khổ sở trong dạ nhưng vẫn nhã nhặn:

-Em chỉ là một học trò bình thường của thầy thôi mà. Xin thầy đừng vì em mà nặng lòng như vậy!

Không, em không phải là một học trò bình thường! Em là Dương Huyền Nhật Hạ. Em là người tôi yêu, là người đã chi phối toàn bộ tâm tưởng tôi biết bao nhiêu ngày qua, là người mà chỉ nghe đến tên ai nhắc thôi đã làm cho trái tim tôi cuống quít loạn nhịp! Em có biết hay không?

Tân muốn gào lên tất cả những ẩn khuất trong lòng mình như thế, mà miệng cứ cứng lại. Cô học trò vẫn ngồi đó, nhỏ bé và mong manh, vẻ nghịch ngợm thường ngày hôm nay thiếu vắng. Trong cơn bão tình đang dâng lên cuồn cuộn, Tân muốn đập phá tất cả những rào xích của khuôn phép để được nói lên tiếng nói của một người đàn ông bình thường đang hừng hực trái tim yêu dành cho cô gái diễm kiều e ấp kia. Sự giằng co mãnh liệt trong vài giây ngắn ngủi khiến Tân căng thẳng đến tột độ. Anh đứng lên lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi dài như để tự trấn tĩnh, rồi quay lại nhẹ giọng:

-Không đâu Nhật Hạ, em là một người rất đặc biệt đối với tôi…

-Em… cũng như các bạn thôi mà thầy! Em…

Tân vội đưa tay lên ngăn lại, giọng chậm rãi mà đầy ray rứt:

-Để cho tôi nói hết đã! Em đã để lại cho tôi những ấn tượng vô cùng đặc biệt, và dần dần em đã chiếm một vị trí không thể thay đổi trong lòng tôi. Mỗi ngày vào lớp được thấy em là tôi vui lắm, cũng như bây giờ khi em rời khỏi trường tôi chỉ còn một sự hụt hẫng mênh mông! Em hiểu không Nhật Hạ?

Nhật Hạ nghe nặng nề trong lồng ngực. Ôi, người thầy mà nàng vẫn hằng xem như bậc cha chú bây giờ lại đặt nàng vào một tình cảnh khó xử muốn chết luôn! Thầy ơi, thầy là một thầy giáo dạy giỏi và khả kính. Em cũng nghe nói cô Liễu yêu thầy lắm kia mà. Sao thầy không chọn mà lại bận lòng với một con bé học trò của mình chi cho phiền thế này!

Làm sao bây giờ để cho thầy đừng giận? Phải nói thế nào cho thầy hiểu mà không bị tổn thương? Ui chao, nhức đầu quá!

A, hay là cứ nói là mình sắp lấy chồng đi cho xong. Mà cũng dám thiệt lắm chứ chẳng chơi. Ba mẹ chẳng phải có ý định bắt mình gặp cái ông Danh gì đó hay sao? Trời ơi, nhắc tới chuyện đó lại càng nẫu ruột!

Thôi cứ tạm thời thoát khỏi chuyện hôm nay đi đã, còn vấn đề với ông Danh tìm cách gỡ sau chứ làm sao bây giờ!

Vân vê vạt áo dài bối rối, Nhật Hạ tìm cách bày tỏ:

-Em… em cám ơn những tình cảm tốt đẹp thầy dành cho em. Nhưng mà… thật tình thì… em sắp có người đến coi mắt rồi, là do ba mẹ em dàn xếp. Xin lỗi thầy!

Đôi mắt tối sầm lại đầy giông bão, Tân thảng thốt:

-Thật vậy sao em?

Nhật Hạ gật đầu mà vẫn không nhìn lên:

-Dạ, thật đó thầy!

Tân như chết lặng trong giây lát, sững sờ không nói được gì hơn. Cô bé xinh đẹp đáng yêu như thế này, tên con trai nào đến xem mắt mà không mê mẫn cô bé ngay mới là chuyện lạ! Hắn sẽ ưng lập tức thôi chớ còn gì nữa mà mong!

Tuy nhiên có một điều ai cũng sẽ dễ dàng nhận ra, đó là giọng Nhật Hạ khi nói câu ấy nghe sao buồn quá, vì quả đúng là nàng đang buồn da diết vì điều ấy thật. Như vậy… có vẻ như cô bé không hề trông đợi hay hứng thú gì với người đàn ông kia. Vậy… Tân có còn một cơ hội nào không nhỉ?

Trong lòng chợt nhen lên một tia lửa hy vọng, Tân ý tứ dò xét:

-Em có hạnh phúc về điều đó không Hạ?

Đang sùng vì buổi tiệc tiếp đón Danh mà nàng bị cha mẹ bắt phải tham dự, Nhật Hạ tuôn ra ngay những ấm ức trong lòng:

-Em ghét lắm chứ chẳng thấy hạnh phúc chút nào.

Mừng thầm như vừa bắt được vàng nhưng Tân vẫn ráng dằn lòng xuống, tiếp tục khơi gợi:

-Chẳng lẽ… em không có tình cảm với cậu ấy hay sao?

Nhật Hạ thành thật bộc bạch:

-Dạ em có quen anh ta đâu mà có tình cảm hả thầy! Nhưng ba mẹ em bắt thì em phải nghe thôi.

Tân nghe xót xa trong dạ. Anh yêu nàng quá nên thật sự thấy đau đớn khi nàng bị song thân bức ép chuyện tình cảm. Nhưng đó là chuyện riêng của gia đình người ta, anh không thể dùng tư cách làm thầy để can thiệp. Còn nếu dùng tư cách của một chàng trai đang yêu đứng lên để bảo vệ người mình yêu thì lại càng không ổn, vì hiện giờ nàng nào phải là người yêu của anh đâu!

Im lặng ít giây, Tân bạo dạn hơn bằng một giọng thống thiết:

-Vậy… với tôi, em có chút cảm xúc gì không hở Hạ?

Thầy ơi, xin đừng bắt em nói ra điều đó mà! Hãy để cho em luôn giữ lại hình ảnh của thầy cao đẹp và tôn nghiêm trong lòng. Nhật Hạ khổ sở than thầm trong bụng. Hai bàn tay cảm thấy quá thừa thải bối rối xoắn xít vào nhau. Nàng ấp úng:

-Em… em không biết! Em chỉ có thể nói… em luôn kính trọng thầy như một người thầy đúng nghĩa nhất.

Dù có yêu Nhật Hạ đến nhũn cả tim, Tân cũng thừa chút tỉnh táo còn lại để hiểu đó là một sự từ chối lễ phép nhất mà cô bé có thể nói với một người là thầy mình. Anh rũ ra dựa vào lưng ghế mà nghe tuyệt vọng đến cùng cực. Đầu óc căng ra như dây đàn, Tân cảm giác như chỉ có ít chục phút mà mình già đi hẳn.

Chưa có cuộc đối thoại nào mà Tân có trạng thái căng thẳng như thế này, kể cả những kỳ thi vấn đáp trước đây với những vị giáo sư khó tính hoặc khi đi phỏng vấn xin việc làm. Mà đây chỉ là cuộc nói chuyện với một cô bé mới lớn, là học trò anh. Anh lớn tuổi hơn nàng nhiều, lại trên vai vế người thầy, vậy mà bỗng trở nên yếu đuối một cách khó hiểu trước cô gái ngây thơ này. Quả là trớ trêu đến kỳ lạ!

Nhật Hạ nhìn dáng vẻ khổ não thất vọng của Tân lòng cũng xốn xang vô cùng, nhưng chẳng thể làm gì khác hơn đành lặng im. Chỉ sau hôm nay nàng sẽ không còn gặp Tân nữa. Hy vọng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu để anh quên đi tình yêu trái ngang này!

Sau một lúc suy tư Tân phá vỡ sự tim lặng:

-Sau này nếu điều kiện cho phép, tôi muốn thỉnh thoảng được đến thăm em. Được không Hạ?

Nhật Hạ mỉm cười, bản tính nghịch ngợm đột nhiên trở lại:

-Ý, thầy mà thăm học trò, em mang tội chết! Thôi thế này, thỉnh thoảng nếu điều kiện cho phép, em sẽ rủ vài nhỏ bạn đến thăm thầy. Được không thầy?

Tân nhìn nụ cười thật xinh và nét mặt tinh nghịch của Nhật Hạ, dù lòng đau tái tê vẫn phải bật cười. Cô bé quả hết sức thông minh và lém lỉnh gì đâu! Chắc hẳn ngoài cái dung mạo mỹ miều kia, chính cái cá tính rất đặc biệt này khiến cho nàng cuốn hút kỳ lạ! Ngay đến già đầu trưởng thành như mình mà còn bị lôi cuốn mãnh liệt, thì hỏi sao đám con trai mới lớn không mê say cô nàng như điếu đổ!

Đứng lên, Tân trầm giọng:

-Thôi em về đi Hạ, cám ơn em đã trò chuyện chân thật với tôi hôm nay. Chúc em thật nhiều thành công nhé!

Nhật Hạ cũng đứng lên lễ phép:

-Dạ, em cám ơn thầy. Em cũng chúc thầy tìm được niềm vui lâu dài trong cuộc sống. Em về nha thầy!

Nói dứt lời nàng quay gót bước ra khỏi văn phòng. Tân thả người xuống ghế trong một cảm xúc trống rỗng chơi vơi. Chỉ được ít giây, anh lại máy móc đứng dậy chống tay lên thành cửa sổ ném cái nhìn vô hồn ra ngoài, chợt thấy bóng áo trắng của Nhật Hạ đang đi dưới sân trường. Ở phía cây phượng đàng xa hình như có một người, một nam sinh thì phải đang vội vã đi về phía nàng. Tân nhíu mày cố căng đôi mắt ra quan sát, rồi bàng hoàng nhận ra đó là Quốc Tri. Hai gương mặt với nụ cười tươi tắn sáng ngời, đôi mắt họ nhìn nhau âu yếm rồi đôi bạn ấy cùng sánh vai đi ra khỏi cổng trường. Một hình ảnh học trò áo trắng trên sân trường rợp phượng đỏ đẹp đến ngẩn ngơ hồn. Vậy mà sao với Tân lúc này lại đau đến xé lòng!

☘︎