← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Đoạn đường đến cổng trường hôm nay sao dường như quá ngắn. Nhật Hạ và Quốc Tri đứng bên nhau tần ngần, chút bối rối ẩn hiện trên nét mặt thật dễ thương. Đã thân quen học cùng nhau cả năm rồi, đã trò chuyện thân thiết bao nhiêu lần rồi, mà tự nhiên lúc này lại chẳng biết nói gì với nhau. Cơn gió mát mùa hè bất chợt ùa tới, thổi tung bay mái tóc và tà áo dài trắng học trò của Nhật Hạ. Quốc Tri ngẩn người ra ngắm hình ảnh quá đẹp ấy, bồi hồi cất tiếng:

-Hôm nay mình xa trường rồi, chẳng biết bao giờ gặp lại. Hạ rảnh không? Tri muốn mời Hạ đi uống sinh tố.

Trong lòng rất muốn nhận lời mời này, nhưng Nhật Hạ vốn biết tan giờ học thường Quốc Tri phải đi làm ngay. Nàng ý tứ không muốn gây ảnh hưởng đến công việc kiếm sống của anh, bèn nhẩn nha dò hỏi:

-Bộ hôm nay… Tri không phải đi làm sao?

Anh gãi đầu cười hiền:

-À, chuyện đó thì không gấp. Tri thu xếp được. Hạ an tâm đi!

-Nếu vậy thì Hạ nhận lời - nàng vui vẻ đáp.

Hai đứa đạp xe song song bên nhau. Ngày hè nắng trưa khá gay gắt. Cũng may đoạn đường không xa nên chỉ một chốc họ cũng đã tới quán giải khát.

Giờ này quán khá đông người. Nhiều khuôn mặt trẻ trong màu áo trắng đồng phục, chứng tỏ đây là một địa điểm rất quen thuộc đối với giới học sinh. Quán tấp nập nhưng được cái là rộng và có nhiều cây bóng mát, rất dễ chịu.

Vừa bước vào quán, chẳng cần phải tinh ý Quốc Tri cũng nhận ra ngay có nhiều cặp mắt chú mục vào cô bạn đang đi bên mình. Có người kín đáo lấm lét quan sát, có người nhìn chòng chọc rất khiếm nhã. Lại có bàn đang trò chuyện bỗng ngưng lại, người này ra dấu cho người kia, thế là người đang ngồi khuất mặt nghe xầm xì cũng ráng quay đầu lại nhìn. Trước ánh mắt ngưỡng mộ và ganh tị không giấu giếm của những vị khách kia, tự nhiên chút hãnh diện xôn xao trong lòng Quốc Tri được vinh hạnh đi bên người đẹp. Còn Nhật Hạ thì phớt tỉnh như chẳng có gì xảy ra.

Thật ra thì trước đây nàng cũng rất ngượng ngùng lẫn bực bội mỗi khi bị người ta nhìn ngắm riết róng như vậy. Tuy nhiên, nhận thức được mình đang ở quán xá, là chỗ công cộng, nàng chẳng có lý do gì để quạu quọ với người ta. Riết rồi thành quen nên chẳng còn thấy khó chịu hay lạ thường gì nữa.

Quốc Tri kéo ghế mời cô bạn ngồi rồi đến quầy gọi sinh tố. Khi trở lại bàn, anh mở cặp trao cuốn lưu bút cho Nhật Hạ:

-Tri giữ hơi lâu mới viết xong. Hạ thông cảm giùm nghen!

Đưa tay nhận cuốn sổ nhưng chẳng vội mở ra xem, nàng cười giọng trêu đùa:

-Tri giữ lâu như vậy chắc viết cả một bài luận văn luôn rồi phải không đó?

Quốc Tri vuốt mái tóc khá bồm xồm, cười đáp:

-Viết cho Hạ phải chọn lọc lời cẩn thận, đâu viết lung tung được.

Nhật Hạ nhìn cuốn lưu bút trên bàn, tư lự bảo:

-Mới đó mà thời học sinh của mình đã hết, nhanh dễ sợ! Bây giờ nó qua rồi thấy tiếc sao đâu! Chỉ còn giữ lại được chút ít kỷ niệm của bạn bè qua cuốn lưu bút này.

Phì nhẹ ra cười, Quốc Tri nhận định:

-Đó chính là cái vô tư hồn nhiên rất dễ thương người ta vẫn nói về tuổi học trò…

Ngập ngừng một chút anh hít sâu vào, nói tiếp:

-Còn như Tri thì tiếc thay chỉ mong học xong cho nhanh để hy vọng có việc làm ổn định lo cho cuộc sống.

Câu nói rất chân thật khiến Nhật Hạ cắn môi suy tư. Ừ phải rồi, chỉ với những đứa như mình được cơm no áo ấm chẳng phải lo nghĩ gì, chỉ ăn và học thì mới có những cảm xúc vô tư mơ mộng ấy. Còn với những người nhọc nhằn như bạn ấy thì cảm xúc phải khác rồi.

Nhưng… nếu nói như vậy, chẳng lẽ bạn ấy không nghĩ chút gì về mình sao, không chút vấn vương gì khi sắp chia tay nhau hết sao?

Bỗng dưng thấy tự ái, Nhật Hạ xụ mặt hờn mát:

-Hạ biết rồi, Tri muốn năm hết cho nhanh để đi tiếp con đường đã định của mình. Có gì đáng để nhớ đâu!

Hơi bất ngờ với cái nắng mưa bất chợt rất con gái ấy, nhưng Quốc Tri cũng vừa nhận ra câu nói quá bộc trực đến mức thiếu khéo léo của mình. Anh bèn vội vã phân trần:

-Ý Tri đâu phải như vậy. Trường lớp bạn bè là những điều rất đẹp, rất thiếng liêng và đáng nhớ chứ…

Rồi với một nụ cười tươi đầy tinh nghịch, anh nửa đùa nửa thật nhận xét:

-Và Tri biết khi Hạ rời khỏi ngôi trường này, sẽ có rất nhiều người buồn tiếc ngẩn ngơ đó, giống như vầy nè:

Ngày mai lắm gã buồn thao thức

Có kẻ xa trường bỏ cuộc chơi…

Anh lấy giọng nhừa nhựa đọc để đùa cho vui. Hai câu này thật ra Quốc Tri cố ý phóng tác từ hai câu thơ trong bài “Mùa Xuân Chín” của Hàn Mạc Tử, trong ấy viết:

“…Ngày mai trong đám xuân xanh ấy

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…”

Ngày mai người ấy chỉ xa trường mà lòng mình đã vương mang mối sầu thăm thẳm thế này rồi. Nếu một mai người ấy “theo chồng” thì sao nhỉ?

Nghĩ đến đó Quốc Tri nhăn mặt vờ quay đầu nhìn ra đường để cố đè nén một nỗi đau không tên từ đâu ùa đến muốn vỡ cả tim.

Nhật Hạ không để ý thấy, nghe câu thơ anh đọc che miệng cười khúc khích:

-Trùi ui, công nhận Tri biết cách áp dụng văn thơ hết ý nghen!

Nhìn gương mặt nàng đang cười sáng rực lên đẹp vô ngần, Quốc Tri xao xuyến đến tận cùng của tâm cang nhưng không dám ngắm nhìn lâu, ngại rằng ánh mắt đắm đuối quá sẽ khiến cô bạn mình thẹn. Anh cũng cười theo, niềm vui rạng ngời qua nét mặt.

Cười thì cười vậy chứ nỗi buồn âm ỉ vì viễn cảnh không còn được gặp lại Nhật Hạ cứ đeo bám trong tim, Quốc Tri xa vắng:

-Sau hôm nay ai cũng có việc riêng của mình. Người có điều kiện và khả năng thì vào tiếp đại học. Kẻ kém may mắn hơn thì vào đời kiếm sống. Không biết đến bao giờ bạn bè trong lớp mới gặp lại phải không Hạ?

Lời nói này chợt khiến Nhật Hạ nhớ lại buổi tiệc sắp tới để gặp Danh mà nàng bị buộc phải dự. Rồi sau đó thì sao? Không chừng nàng bị ép đi lấy chồng cũng nên! Nàng thật sự chưa biết cuộc đời mình sẽ rẽ về hướng nào.

Thở dài ra một hơi, Nhật Hạ bâng khuâng:

-Tri nói nghe buồn gì đâu ấy! Nhưng Hạ nghĩ nếu có lòng đối với nhau thì cơ hội gặp lại vẫn đâu phải là không có.

Quốc Tri cười buồn đáp:

-Lòng thì Tri bảo đảm có nhiều rồi, còn cơ hội thì chắc phải hy vọng vào một điều may mắn nào đó quá!

Nhật Hạ liếc anh một cái:

-Cơ hội phải do mình ráng mà tạo ra, chứ đừng ngồi không mà đợi nó đến nhé!

Dạo sau này hai đứa chơi thân với nhau, tâm đầu ý hợp, nhưng Nhật Hạ vẫn chưa biết rõ tình cảm của Quốc Tri đối với mình thế nào. Anh che giấu quá, kín đáo quá, lúc nào cũng tạo một lớp vỏ lành lạnh quanh mình. Mặc dù ánh mắt anh nhiều khi thật nồng nàn, chan chứa tràn đầy yêu thương, ngay sau đó nó lập tức chuyển sang vô cảm hững hờ. Sự thay đổi nhanh chóng bất chợt như thế khiến Nhật Hạ hoang mang vô kể.

Nhật Hạ nào đâu biết những lúc đó Quốc Tri đang vật vã giằng xé khốc liệt trong tâm tưởng giữa một tình yêu cháy bỏng dành cho nàng và cái mặc cảm hèn kém ngút trời.

Phải làm cách nào để biết tình cảm của anh ấy đối với mình đây? Thân mật quý mến thì chắc có rồi, nhưng có chút nào là tình yêu không?

Nhật Hạ đưa ly sinh tố lên hút nhè nhẹ mà ánh mắt thoáng ưu tư, đôi môi hồng hồng chúm chím ngậm chiếc ống nhựa trông đáng yêu chi lạ. Chợt như nhớ ra điều gì, nàng đặt ly lại xuống bàn, giọng lanh lảnh:

-Sao Tri không hỏi thầy Tân cần gặp Hạ để làm gì? Bộ không thắc mắc chút nào sao?

Khẽ nhún vai, Quốc Tri trầm giọng đáp:

-Thắc mắc thì dĩ nhiên là có, nhưng hỏi thì Tri không hỏi đâu, vì có những điều riêng tư của Hạ mà Tri phải tôn trọng chứ.

Nheo mắt thật tinh nghịch, nàng cười cười lấp lửng:

-Tri đoán thử thầy nói gì với Hạ xem?

Quốc Tri tựa cằm trên bàn tay nhìn vẻ mặt đầy lém lỉnh của cô bạn, cố suy đoán xem trong cái đầu xinh xắn ấy đang nghĩ gì. Chút sau anh cũng cười một cách bí ẩn:

-Thầy nói gì thì Tri chịu thôi không đoán được, nhưng điều Tri có thể biết khá chắc là thầy cũng là một trong những người trong câu thơ lúc nãy đó!

Đôi mắt đen tròn xoe kinh ngạc, Nhật Hạ kêu lên:

-Tri… cũng biết?

Mặt kênh lên ra vẻ tự tin một cách cố tình để làm trò, anh đáp:

-Tất nhiên là biết chứ.

-Sao hay vậy? - đôi mắt nàng lúng liếng.

“Vì tôi yêu em vô bờ bến nên luôn chú ý đến những gì xảy ra quanh em”. Suýt chút nữa Quốc Tri đã buột miệng thốt lên như vậy nhưng kịp thời ngưng lại. Nói ra điều ấy có ích gì đâu, hay chỉ sẽ mất luôn tình bạn này. Thôi, hãy chôn chặt tình cảm ấy vào tận đáy lòng, một mối tình lặng câm chỉ riêng mình tôi biết.

Lúng túng ra mặt, anh cố giải thích khác đi:

-À… ờ… thì chắc tại Tri thấy thầy hay quan tâm đến Hạ nên đoán bừa vậy thôi.

Nhật Hạ gật đầu nhận xét:

-Xem ra Tri cũng nhạy cảm ghê đó chứ! Vậy mà lâu nay Hạ vẫn tưởng con trai thường hời hợt vô tâm.

Quả là Quốc Tri đang rất muốn biết thật ra thầy Tân cần gặp riêng Nhật Hạ để làm gì. Tuy không chắc, anh cũng có thể lờ mờ đoán ra nó liên quan đến vấn đề tình cảm cá nhân, chứ bây giờ niên học đã kết thúc thì còn gì quan hệ đến chuyện học hành nữa. Sự thắc mắc ấy là cái cảm xúc bình thường khi người ta thấy một kẻ khác tìm cách tiếp cận người mình yêu. Tuy vậy, anh cũng biết lý lẽ và tự trọng không săm soi quá sâu vào chuyện riêng của nàng. Nó trở nên tò mò tọc mạch rất vô duyên khi hiện giờ anh chỉ là bạn bè chẳng có tư cách gì để hỏi về những điều tế nhị như vậy.

Nhưng đối với Nhật Hạ, sự né tránh hỏi han của Quốc Tri lại vô tình đưa đến một thông điệp không mong muốn là anh chẳng quan tâm và chưa thật sự yêu nàng, nên anh mới tỏ ra bàng quan dửng dưng khi có một người đàn ông khác ve vãn nàng như vậy. Người ta khi yêu thì sẽ ghen không nhiều cũng ít. Thế mà anh chẳng có dấu hiệu gì là ghen cả. Vậy thì chắc là chẳng có tình yêu rồi!

Sắc diện của Nhật Hạ bỗng trở nên ảm đạm như thu sầu. Nàng cúi đầu đưa tay khua chiếc ống nhựa lòng vòng trong ly sinh tố một cách hững hờ không chủ đích. Quốc Tri nhận ra sự thay đổi đột ngột trong xúc cảm của cô bạn, âu lo hỏi han:

-Hạ không khỏe à, sao tự nhiên buồn vậy?

Nàng lắc đầu mà vẫn không ngẩng mặt lên:

-Hạ không sao. Tri đừng lo!

-Có mà, Tri thấy Hạ có gì đó không vui. Nói cho Tri biết được không?

Lặng im một lúc, Nhật Hạ từ từ ngước lên, thấy trong mắt anh đượm nét chân tình đầy lo lắng. Lòng nàng băn khoăn vô hạn. Nét mặt ánh mắt thì vô cùng thiết tha nồng ấm, nhưng cung cách cư xử lại có cái gì đó nhợt nhạt kém mặn mà. Như vậy là sao, hiểu thế nào cho đúng đây?

Ấm ức không chịu nổi, Nhật Hạ bất ngờ hỏi một cách gián tiếp để thăm dò cảm xúc của anh dành cho mình:

-Lúc nãy Tri ngồi chờ trong lúc thầy nói chuyện với Hạ, Tri có… khó chịu hay bực bội gì không?

Dĩ nhiên nếu biết một người đàn ông nào đó, dù là thầy Tân hay ai đi chăng nữa thốt ra những lời tình tứ ve vãn cô gái mình yêu, Quốc Tri sẽ thấy rất khó chịu trong lòng. Tuy đã từ đầu hoàn toàn ý thức mình chẳng bao giờ mảy may có cơ hội nhận được tình yêu từ nàng, cái cảm xúc đó là tự nhiên của con người khó tránh khỏi! Cho nên nếu bảo có khó chịu hay không thì câu trả lời thật lòng dĩ nhiên là có, đâu còn gì để bàn cãi.

Nhưng chẳng may Quốc Tri lại hiểu câu hỏi này từ một khía cạnh khác. Trong khi Nhật Hạ đang cố gắng mở một con đường để cho anh bày tỏ lòng mình, thì Quốc Tri chỉ đơn thuần cho rằng nàng ngại để mình đợi lâu. Cả hai đều còn quá trẻ chưa từng trải qua thứ tình cảm kỳ diệu này bao giờ, hãy đều còn rất ngây ngô trong sáng, nên cái e ngại, ngượng ngùng, nhút nhát trong việc bày tỏ lòng mình là một điều thông thường dễ thông cảm. Mà chính điều đó mới làm cho những mối tình học trò này dễ thương và đẹp như một bài thơ.

Ngồi chờ bạn mình có chuyện riêng một chút mà cũng khó chịu hay bực bội thì còn gì để nói nữa. Đã là một tình cảm chân thành sâu sắc, dù là tình bạn hay tình yêu cũng vậy người ta còn hy sinh rất nhiều nữa kìa, chứ chờ đợi chút xíu như vậy thì có đáng gì! Sao cô ấy lại ngại một chuyện cỏn con như vậy nhỉ? Hay là nàng vì lịch sự tử tế nên hỏi vậy thôi?

Nghĩ vậy nên Quốc Tri lắc đầu đáp ngay, rất dứt khoát:

-Không đâu, Tri chờ Hạ bao lâu cũng được, đâu có gì mà bực bội!

Câu trả lời thành thật với một chủ tâm vô cùng ngay thẳng ấy ai ngờ lại như gáo nước lạnh tạt vào mặt Nhật Hạ, khiến cho nàng choáng váng muốn đổ gục xuống ngay tại bàn nước. Thì ra anh ấy hết sức dửng dưng khi biết một người đàn ông đang để ý mình muốn gặp riêng mình để tán tỉnh. Ôi sao mà đau đớn quá! Con trai bao nhiêu người theo đuổi mi thì mi vẫn thản nhiên vô tư. Để rồi người mà mi trót phải lòng lại chẳng hề yêu thương gì mi cả! Nhật Hạ ơi, chắc là mi bị quả báo rồi!

Gương mặt đờ đẫn thất thần của Nhật Hạ khiến Quốc Tri càng thêm rối ruột, chẳng hiểu mình nói gì sai mà càng lúc tình huống càng tệ đi. Nhìn nàng kém vui anh càng đau tâm khổ trí, lúng búng hỏi:

-Hạ ơi, Hạ… sao vậy? Hạ bệnh à?

Đưa tay vuốt cho mái tóc dài đổ ra sau lưng, nàng lắc đầu tránh né mà lòng buồn rười rượi:

-Hạ không sao thật mà. Thôi… cũng chiều rồi mình về đi Tri!

Quốc Tri xoắn xít hai bàn tay trên bàn, mặt nghệch ra chẳng biết làm sao cho đúng nữa. Hôm nay là buổi cuối cùng bế giảng, anh mong muốn có được một khoảng thời gian riêng bên người con gái anh yêu thương, để cùng nàng trò chuyện và đem lại cho nhau một chút niềm vui và nụ cười trước khi mỗi người bước vào một khúc quanh mới của cuộc đời. Nào ngờ kết cục lại tệ hại thế này! Niềm vui đâu chẳng thấy mà chỉ thấy đôi mắt đẹp như ngọc kia vương nặng tơ sầu. Nụ cười đâu chẳng thấy mà giờ chỉ là đôi môi mím chặt ngậm hờn. Vì đâu mà nên nổi!

Tự dưng Quốc Tri cảm thấy mình là người có lỗi gây ra sự phiền nhiễu này cho cô bạn đối diện, lòng anh bất an và nặng nề đến khó thở. Anh ấp úng cố gắng diễn đạt lòng mình:

-Hạ ơi,… Tri biết Hạ đang có gì buồn hay không vừa ý. Tri thật sự không biết đã nói gì sai khiến cho Hạ như vậy… Tri chỉ có thể nói một điều, là… Tri không bao giờ muốn làm gì tổn thương Hạ, và… được thấy Hạ hạnh phúc là niềm vui rất lớn đối với Tri.

Câu nói đầy chân tình của anh xoa dịu được phần nào sự hụt hẫng trong tim người con gái, nhưng tất nhiên chưa đủ. Nó vẫn chung chung quá! Mỉm miệng cười buồn, Nhật Hạ đáp:

-Cám ơn Tri đã có lòng. Mình về đi! Chúc Tri thi thật tốt và đạt được kết quả mỹ mãn, hoàn thành tâm nguyện của mình.

Quốc Tri nhận ra Nhật Hạ thực sự không còn hứng thú tiếp tục cuộc nói chuyện, nên cũng buồn bã đứng lên cùng nàng ra về. Anh không hề muốn cuộc gặp gỡ hôm nay chấm dứt như thế này, khi một người thì u uẩn buồn, còn người kia hoang mang ngơ ngác với cảm giác tội lỗi mà chẳng biết mình đã làm lỗi gì. Sự mặc cảm quá nặng và tâm lý chủ bại, cộng với cái ngây ngô trẻ dại của tuổi mới lớn đã khiến cho chàng trai không nắm bắt được những tín hiệu tình yêu rất dễ thương mà cô gái ấy thể hiện.

Giá như anh biết được mình là người may mắn được nàng trao trái tim vàng, trong hàng đống những người đang đeo đuổi theo nàng để cầu xin nó, thì liệu anh có đủ can đảm để nói lên tiếng nói của con tim mình chăng, hay lại tiếp tục lặng câm vì mặc cảm? Chưa ai biết!

☘︎