← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

Cuối cùng rồi buổi tiệc gặp mặt hai vợ chồng ông bà Vũ Ninh và cậu con trai quý tử của họ là Vũ Danh cũng đến. Lần này Nhật Hạ không dám chọc giận cha nữa. Cơn thịnh nộ lần trước của ông Thao làm cho nàng một phen khiếp vía. Bên cạnh đó, sự thất vọng và đau đớn vì một tình yêu chân tình trong sáng nhất nàng đã trao gởi về người ấy kết cục chỉ là một mối tình đơn phương của riêng nàng, khiến cho Nhật Hạ chán nản muốn buông xuôi. Lòng tự ái của nàng bị tổn thương nghiêm trọng. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận một sự thất bại chua cay, mà lại là chuyện tình cảm riêng tư nào dám hé môi.

Cũng may là kết quả kỳ thi tốt nghiệp của Nhật Hạ khá tốt, chứ nếu không mấy chuyện buồn dồn dập kéo đến một lượt chắc nàng ngã gục mất.

Chuẩn bị cho buổi tiệc hôm nay, Nhật Hạ đứng tần ngần trong phòng áo quần rộng lớn mà lòng chán chường kinh khủng. Sau một lúc nàng chọn đại một chiếc đầm dài màu trắng tô điểm bởi những đốm hoa hồng nhỏ li ti thật trang nhã, cùng mái tóc dài mượt mà cài chiếc nơ đỏ. Trông nàng vô cùng xinh xắn dịu dàng. Tuy nhiên trong cái hình hài diễm tuyệt ấy lại thiếu hẳn nét tinh nghịch lém lỉnh thường ngày. Đôi mắt vương một màu xám buồn u uẩn.

Bà Xuân nhận thấy sắc diện của Nhật Hạ như vậy chỉ ngỡ nàng không thích gặp mặt Danh nên mới kém tươi. Điều đó cũng có phần đúng, nhưng bà đâu biết cái tâm sự thầm kín kia đang giăng giăng chập chùng trong tim nàng.

Nhìn cô con gái xinh đẹp của mình chỉ ngồi lặng lẽ tư lự trước bàn phấn chẳng buồn trang điểm gì, bà Xuân bước lại gần, nhỏ nhẹ:

-Sao không trang điểm một chút cho rạng rỡ vào con gái? Để mẹ làm cho con nhé?

Nhật Hạ thờ ơ nhìn sự phản chiếu của mình trong gương, khẽ khàng đáp:

-Dạ chắc vậy được rồi mẹ à. Con cũng đâu thích trang điểm làm gì đâu!

Biết con không thích bà Xuân cũng không ép, chỉ căn dặn:

-Con tiếp đãi anh Danh tử tế một chút nghe chưa! Dù sao anh ấy cũng lớn hơn con nhiều, đáng vai như các anh của con. Hai bác ấy lại quen biết gia đình mình lâu năm. Đừng làm gì quá đáng mất mặt ba con thì không nên đâu.

-Dạ con hiểu rồi mẹ.

Trong buổi tiệc, chiếc ghế của Nhật Hạ đã được chủ đích xếp ngồi cạnh Danh. Anh ăn mặc sang trọng đường hoàng với phong cách lịch lãm khỏi chê. Vì đã biết trước giao tình thân thiết giữa hai nhà và sự hậu thuẫn của ông bà Thao nên Danh tỏ ra rất tự tin. Dù vậy anh cũng không nén được sự hồi hộp trong lòng trước thời điểm được tiếp xúc và chiêm ngưỡng bông hoa tuyệt mỹ này.

Hai mươi tám tuổi, Danh đã hết rồi cái tuổi bồng bột mộng mơ, không còn là một cậu trai trẻ láo ngáo ngây ngô trong vấn đề tình cảm. Qua thời gian đại học rồi lại du học tiếp xúc với nền văn hóa khác, Danh đã có một bề dày kinh nghiệm tình ái khá phong phú, với vài bản sắc khác nhau. Nhưng rồi những cuộc tình dễ đến thì cũng dễ đi, rốt cuộc chẳng đọng lại trong anh một dấu ấn nào lâu dài.

Hình như tìm được một người đồng điệu với những gì anh mong muốn khó hơn Danh đã từng nghĩ. Có người toàn vẹn về ngoại hình nhưng lại trống rỗng trong tâm hồn, hoặc nói chuyện kém duyên không thu hút. Ngược lại người có nội tâm sâu sắc lại quá khiêm tốn về dung nhan. Chọn tới lựa lui Danh vẫn chưa tìm được ai như ý.

Mà nói vậy cũng chưa hẳn đúng. Danh đã từng chọn được một hai cô khá vừa ý, nhưng chẳng may cha mẹ anh lại không chấp thuận, chỉ vì cô ta đã qua một lần đò hoặc không môn đăng hộ đối. Khi ấy Danh chưa đủ khả năng tài chính độc lập nên đành chấp nhận chia tay. Cũng may tình cảm của anh chưa thật sự sâu nặng nên việc đổ vỡ không đến nỗi quá đau thương. Qua vài lần thất bại Danh trở nên thận trọng hơn không quen biết rộng rãi dễ dàng như xưa nữa.

Từ ngày du học trở về và giúp cha cai quản công ty, Danh ít chú ý đến vấn đề tình ái. Nếu ai đó nói Danh kén chọn quá đáng thì cũng đúng. Anh bây giờ sự nghiệp đã ổn định, có học thức bằng cấp cao, ngoại hình phong lưu quyến rũ, gia thế thì giàu có đề huề, anh được nhiều cô mơ tưởng săn đón cũng là điều dễ hiểu. Danh có thể tìm được ngay một cô nhân tình nếu cảm thấy thiếu thốn trong đời sống tình cảm. Nhưng rồi như một sự bảo hòa, Danh trở nên khô khan lạnh lùng với những bóng hồng ấy. Dù sao anh vẫn còn trẻ, đàn ông ngoại quốc ngoài ba mươi họ vẫn còn thong dong chưa vội vàng gì kia mà. Cứ bình tâm lo cho công ty một thời gian cho quen thuộc vững chãi rồi hẳn tính tới chuyện thê tử vẫn chưa muộn.

Là một người đàn ông hiện đại như vậy, Danh đã rất ngỡ ngàng khi nghe cha đề cấp tới chuyện chọn vợ cho mình. Gì chứ cái vụ này không nằm trong cái gu của anh rồi. Hôm đó sau buổi cơm tối gia đình, ông Ninh cha anh đánh tiếng:

-Danh này, ba mẹ thấy con đã lớn, học hành xong xuôi. Ba mẹ thấy con nên tính chuyện hôn nhân đi là vừa rồi.

Không có hứng thú bàn chuyện này nên Danh đáp qua quít cho xong:

-Con còn trẻ mà lo gì ba. Đợi ít năm nữa cũng có sao đâu!

Bà Ninh nghiêm mặt:

-Con nói vậy không được. Con gần ba mươi rồi mà trẻ gì nữa. Tuổi con ngày trước người ta vợ con đùm đề rồi. Mấy nhỏ em con cũng đã gia thất xong xuôi. Bây giờ ba mẹ phải tính cho con thôi!

Vẫn còn chút ấm ức vì bị cha mẹ phản đối mối tình của mình ba năm trước, Danh chua cay có ý trách móc:

-Hồi đó con muốn đem con Kate về giới thiệu với ba mẹ, sao ba mẹ lại đùng đùng phản đối, rồi bây giờ lại thúc hối?

Ông Ninh tuôn ra một tràng:

-Nó là người ngoại quốc một chữ tiếng Việt cũng không biết, khó có thể hòa hợp với gia phong nhà mình, lại là gái đã một đời chồng. Con là con trưởng có trách nhiệm thờ tự ông bà tổ tiên. Không phải ba kỳ thị gì, nhưng bao nhiêu con gái Việt Nam đàng hoàng sao không chọn lại chọn một đối tượng như vậy? Con nghĩ xem, là dâu trưởng mà ba mẹ không nói chuyện được với nó thì còn ra gì nữa!

Danh cúi đầu lặng thinh. Quả nhiên điều này thì cha anh nói đúng. Kate là cô bạn anh quen khi ở ngoại quốc, rất độc lập và mạnh mẽ, nhưng lại nhất quyết không muốn học tiếng Việt vì cho rằng đó là một sự đầu tư công sức và thời gian không đáng.

Thấy con trai chưa có ý kiến gì thêm, bà Ninh thăm dò:

-Danh à, mẹ thấy con bé này xinh đẹp vô cùng, lại là con gái của người quen với nhà mình nên có thể yên tâm về gia cảnh gốc gác. Bác ấy và ba con đã đồng ý chuyện hôn nhân cho hai đứa con. Sao con không thử gặp nó một lần xem sao? Biết đâu gặp nó rồi con lại ưng ý?

Dù chẳng hề thích ý định này, Danh cũng tò mò hỏi:

-Nó là con cái nhà ai vậy mẹ?

Bà Ninh ung dung giải thích:

-Là con Nhật Hạ, con gái bác Dương Thao bạn thân của ba con chứ ai xa. Hồi xưa thỉnh thoảng con có theo ba mẹ lên nhà bác ấy chơi đó.

Danh nhăn trán cố nhớ lại. Lúc ấy anh cũng mười bốn, mười lăm tuổi chứ đâu còn nhỏ lắm mà không nhớ. Ký ức mờ mờ hiện ra. Trời, thì ra là con bé đó! Khi ấy nó mới có bốn năm tuổi, con gái gì mà nghịch ngợm và lì phát khiếp luôn, lại còn xấu xí và nhõng nhẽo một cây nữa chứ. Ngày đó Danh thích chơi với hai ông anh của cô bé vì là con trai cùng trang lứa với nhau, chứ mỗi lần đụng con bé ấy thì anh rất oải. Còn bây giờ gái đẹp bu theo anh đầy mà sao ba mẹ lại chọn con bé ấy cho anh!

Nghĩ vậy Danh giãy đựng lên:

-Thôi thôi đi, con sẽ tự tìm con dâu cho ba mẹ. Đừng nhắc đến con bé đó nữa có được không ba mẹ?

Bà Ninh vẫn kiên nhẫn:

-Con chưa gặp nó sao lại cứ nằng nặc phản đối? Ai nào ép con phải ưng nó ngay đâu. Ba mẹ chỉ muốn con đi theo sang nhà hai bác ấy xem mắt nó cho rõ ràng, rồi sau đó con tự quyền quyết định.

Danh nhếch môi khinh khỉnh:

-Chắc con nhỏ đó vô duyên xấu xí lắm, nên thời buổi này còn ưng thuận chuyện cha mẹ đặt để việc hôn nhân?

Bà Ninh mỉm cười đầy ẩn ý rồi hất mặt bảo chồng:

-Anh đưa tấm hình con bé cho Danh nó xem thử đi anh!

Ônh Ninh cầm chiếc điện thoại thông minh của mình lên tìm tìm lựa lựa rồi chồm tới đưa cho con trai:

-Xem đi con! Đám bạn gái của con có đứa nào đẹp bằng nó thì đem về đây giới thiệu.

Hờ hững đưa tay cầm lấy, Danh khì mũi miễn cưỡng nhìn vào màn hình. Hai ông bà Ninh chăm chú quan sát phản ứng của cậu con trai. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hai người, Danh lập tức chú ý mạnh, đôi mắt căng to ra, đưa tay phóng to thu nhỏ tấm ảnh đủ cỡ để nhìn cho rõ. Hình ảnh con bé nhỏ láu lỉnh nghịch ngợm đáng ghét ngày xưa trong ký ức nay được thay thế bằng một cô gái xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng của Danh. Tự nhiên ngay lúc ấy hình thành trong tâm tưởng anh nỗi khát vọng được gặp ngay cô gái này.

Danh ngượng ngùng liếm môi, vừa mới leo lẻo chê bai con người ta mà bây giờ nhận lời chịu đi xem mặt thì… xấu hổ quá! Mà không nhận lời thì lại tiếc chịu sao nổi. Tiến thoái lưỡng nan, Danh ngồi yên thộn mặt ra không biết nói sao nữa.

Ông Ninh nhìn ra những biến chuyển trên gương mặt cậu con trai và đã quá sành sỏi để hiểu tâm lý của anh. Cười khà khà, ông nheo mắt vui vẻ bảo:

-Thôi không bàn thêm nữa, hôm đó con cứ việc đi theo ba mẹ!

Danh cúi đầu “dạ” nhỏ một tiếng rồi đứng lên đi về phòng mình. Hình như đây là một lần hiếm hoi từ khi trưởng thành anh thấy ngượng và mắc cỡ với chính cha mẹ mình. Ông trời thật khéo đùa, bắt anh phải nuốt lại ngay những lời anh vừa phun ra. Ông bà Ninh liếc nhìn theo cậu con trai rồi nhìn nhau cười hóm hỉnh đắc ý.

Và đó là nguyên nhân Danh có mặt trong buổi tiệc hôm nay. Một người đàn ông bảnh trai, thành đạt, có học thức, giàu có, rất đắt đào lại được cha mẹ dắt đi hỏi vợ, một phong cách chẳng hề giống cá tính của anh tí nào, nhưng khôi hài thay lại là một sự thực không thể chối cãi. Từ hôm được cha cho xem tấm hình của Nhật Hạ, Danh đã vô cùng ấn tượng, ngày đêm mơ tưởng sẽ được gặp nàng. Lần trước bị Nhật Hạ nghịch ngợm cho leo cây vào phút chót anh đã vô cùng thất vọng, cho nên sự nôn nao trông chờ của lần này lại càng hơn gấp bội.

Rồi cái khoảnh khắc Danh mong đợi ấy cũng đến. Nhìn Nhật Hạ thướt tha từ trên cầu thang bước xuống trong bộ đầm quý phái rất vừa vặn với tay cánh thật trẻ trung, tôn lên tấm châu thân vô cùng quyến rũ của nàng, Danh sững sờ ngồi như hóa đá trước một dung nhan quá ư kiều diễm mà anh chưa từng được thấy trước đây. Trời đất, con bé khó ưa, xấu xí và phá phách thuở ấy là đây sao? Đẹp không thể tưởng! Có nằm mơ Danh cũng không tin nổi.

Trong ít giây Danh gần như tê liệt, nhưng sau đó kịp lấy lại tự chủ một cách nhanh chóng. Danh đứng dậy lịch sự kéo ghế cho Nhật Hạ, rồi trong suốt buổi tiệc ân cần lấy thức ăn vào dĩa cho nàng, chăm sóc Nhật Hạ hết sức chu đáo như một quý ông ga lăng không chê vào đâu được. Nhưng lạ thay nhìn cử chỉ lăng xăng chiều chuộng ấy của Danh tự nhiên Nhật Hạ thấy bực bực sao đâu. Phải tìm cách phá cho bỏ ghét mới được.

Nhân lúc món súp đồ biển được dọn ra, Nhật Hạ ra vẻ hào hứng cười tươi rói bảo:

-Món súp này phải ăn với loại sa tế này mới thơm và ngon. Anh Danh thử chưa? Để em lấy cho anh nghen!

Không đợi Danh phản ứng nàng múc nguyên muổng sa tế ớt cay xè bỏ vào chén súp của Danh, trộn đều lên một cách rất nhiệt tình. Danh say mê ngắm nhìn cánh tay trắng nõn nuột nà của người đẹp đang trộn súp cho mình, hồn vía như bay bổng tới cõi trời nào chẳng còn để ý gì nữa.

Thảm thương cho anh, vừa cho muỗng súp vào miệng thì cái cảm giác cay xé trên đầu lưỡi liền kéo anh về lại ngay mặt đất. Danh ngồi cứng đơ ngậm bọng súp trong miệng mà không biết làm sao cho ổn, đành ráng nuốt từ từ. Mặt đỏ ké Danh cầm ly nước nhấp một ngụm để dịu bớt vị cay đến khó chịu.

Nhật Hạ liếc đôi mắt long lanh sang thấy Danh như vậy mà ráng nhịn cười. Cho đáng đời cái tội ỷ lớn ăn hiếp “trẻ em”. Hôm nay “trẻ em” có dịp phục thù rồi!

Nghịch ngợm thì phá vậy chứ tâm tư Nhật Hạ thật sự đang mang nỗi sầu đắng ngắt, nên trong suốt buổi tiệc nàng nói khá ít, chỉ là những câu đối đáp khi được hỏi han và những lời thăm hỏi xã giao bình thường vô thưởng vô phạt, nhưng cung cách đều rất lễ phép và đúng chừng mực. Đây đó vài nụ cười nhẹ nhàng cho phải phép mà cũng đủ đẹp mê ly.

Trong khi đó bà Ninh tuy ngoài mặt xởi lởi dùng tiệc mà không quên kín đáo quan sát Nhật Hạ kỹ càng, chắc là đang muốn đánh giá cô gái mà có thể trở thành con dâu của mình. Bà chỉ có một cậu con trai nên đương nhiên vô cùng cẩn trọng khi kén dâu.

Khi ăn uống xong xuôi, ông Thao khéo léo cất tiếng bảo:

-Danh, cháu đưa em ra ngoài vườn chơi cho mát đi cháu! Chút nữa cần bác sẽ gọi vào.

Danh lanh lợi hiểu ngay ông Thao muốn tạo điều kiện cho anh được nói chuyện riêng với Nhật Hạ, chứ trong ngôi biệt thự nguy nga này máy điều hòa hoạt động ngày đêm để giữ nhiệt độ bên trong lúc nào cũng dễ chịu thoải mái, cần gì phải ra vườn mới mát. Trong buổi tiệc có đầy đủ cha mẹ hai bên thế này, ông Thao hiểu tụi nhỏ sẽ ít nhiều ngượng ngập khó nói chuyện tự nhiên với nhau. Danh mừng lắm và thầm cám ơn “ông nhạc tương lai” quá ư tâm lý và hiểu biết.

Ra đến khu vườn, hai người ngồi xuống chiếc ghế đá. Đã cuối ngày nhưng đang vào hè nên trời vẫn còn rất sáng. Chính trên chiếc ghế đá này lần ấy Nhật Hạ đã ngồi trò chuyện với Quốc Tri khi anh đạp chiếc xích lô đưa bà Thìn về trong một sự gặp gỡ tình cờ. Kỷ niệm chợt ùa về khiến lòng nàng xao xuyến khôn nguôi. Hôm nay ngồi tiếp chuyện một người đàn ông khác, lịch lãm sang trọng vô cùng chứ đâu phải lếch thếch với chiếc áo công nhân lam lũ ướt đẫm mồ hôi kia, mà sao lòng nàng mãi vấn vương nhớ về người bạn cơ hàn ấy. Giờ này người ở nơi đâu, có biết tôi luôn nghĩ đến người ngay cả lúc bị người ta đến xem mặt!

-Lâu quá rồi không gặp, Hạ còn nhớ gì về anh không nhỉ?

Câu hỏi của Danh cắt đứt dòng suy tư của Nhật Hạ. Nàng gượng cười:

-Dạ nếu ba mẹ không kể lại thì quả thực em chẳng nhớ được gì, chắc tại lúc đó còn nhỏ quá. Thật xin lỗi anh!

Danh chép miệng nhìn lơ đãng hàng cây dọc hàng rào sắt:

-Quả nhiên thời gian đi nhanh quá phải không Hạ? Thoắt cái đã mười mấy năm. Lần cuối gặp em chỉ là cô bé bốn năm tuổi gì đó, rất hiếu động và sôi nổi.

Nói đến đây Danh có thầm ngượng với chính mình khi đã cố ý dùng một hình ảnh đẹp đẽ hơn để mô tả người đối diện, trong khi chỉ cách đây có vài tuần lúc cha mẹ ngỏ ý muốn cưới Nhật Hạ cho mình, anh còn đây đẩy từ chối và chỉ nhớ lại toàn những ấn tượng không đẹp về nàng.

Nghiêng mặt thật duyên dáng, Nhật Hạ khôn khéo thăm dò:

-Anh Danh thường tháp tùng hai bác đi đây đó thế này lắm hả?

Với một cái nheo mắt thật quyến rũ, Danh lấp lửng:

-À thì cũng còn tùy, nhưng một dịp như hôm nay thì tất nhiên anh làm sao từ chối được.

Nhật Hạ làm bộ ngơ ngác hỏi:

-Bộ bữa tiệc này có gì khác thường lắm sao?

Danh cười mơn trớn:

-Dĩ nhiên rồi! Dịp may được gặp một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như em thì không khác thường sao được.

Nhật Hạ cười nhạt trước giọng điệu tán tỉnh của Danh, giọng có chút mỉa mai:

-Anh Danh có hiếu đúng chỗ đúng lúc ghê nơi!

Dang nhún vai chẳng tỏ chút gì phật ý, rồi bỗng đổi đề tài:

-Hạ chắc thi xong tốt nghiệp rồi phải không, em làm bài tốt chứ?

-Dạ xong rồi anh. Nhờ may mắn em đã đậu.

-Sắp tới em có ý định gì cho mình chưa?

Một câu hỏi thật khó trả lời. Dĩ nhiên dự định của nàng là học thi để vào đại học trước cái đã. Tuy nhiên mọi thứ còn tùy thuộc vào chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Danh thật sự thúc ép trói buộc tình cảm với nàng. Nghe qua cách nói thì ba mẹ có vẻ rất chịu anh ta rồi, và nếu ba mẹ tạo áp lực liệu nàng có đủ sức khước từ để đứng vững không, hay sẽ buông tay phó mặc cho cơn lốc của cuộc đời. Liệu Danh có để cho nàng tiếp tục đi học không, hay rồi cái bổn phận làm vợ làm mẹ sẽ chôn phủ đi tất cả giấc mơ tuổi xanh!

Mà sao anh ta nghiễm nhiên có cái quyền làm ảnh hưởng đến tương lai và cuộc đời nàng đến thế? Nàng là một cô gái xinh đẹp, thông minh và tự trọng, sao bỗng nhiên để một người đàn ông xa lạ nào chen vào giữa đời mình trong khi nàng chẳng có chút ràng buộc tình cảm hay nợ nần gì với anh ta? Vô lý quá!

Nghĩ đến đây bỗng dưng Nhật Hạ thấy bực dọc trong người và khó chịu với Danh ghê gớm. Nếu không vì anh ta thì nàng đâu có bị phiền phức thế này. Cố giằng cơn giận xuống, nàng đáp tưng tửng:

-Có ý định là một chuyện, mà có làm được hay không lại là chuyện khác.

Không hiểu được nội tâm của Nhật Hạ, và tưởng nàng đang gặp khó khăn gì, Danh nhiệt tình:

-Nếu em có bất cứ trở ngại hay khó khăn gì để đạt được tâm nguyện của mình, anh quyết sẽ giúp em bằng tất cả khả năng anh có.

Nhật Hạ chua chát khẽ thở dài. Đôi mắt Danh vẫn đang nhìn nàng một cách đắm đuối say sưa. Từ lúc tiếp xúc với Nhật Hạ trong buổi tiệc, Danh đã thực sự bị chinh phục trước vẻ mỹ miều quá gợi cảm của giai nhân. Quả thật ngoài đời nàng còn đẹp hơn cả trong ảnh rất nhiều. Danh vô cùng mừng rỡ và thầm cám ơn cha đã tìm ra cô gái này cho mình. Sẽ là một sự hối tiếc vô biên nếu như anh vì cố chấp mà khăng khăng từ chối sự sắp đặt của cha mẹ. Giờ đã gặp được Nhật Hạ, Danh dặn lòng nhất định sẽ phải có được cô gái này trong đời mình. Ánh mắt si dại của anh đã bộc lộ tất cả.

Nếu như nói thật ra điều Nhật Hạ đang nguyện vọng là Danh hãy rút lui và để yên cho nàng, liệu anh có giữ được lời đã nói không? Chắc là không rồi!

Danh lại cười tình, giọng nồng nàn lập lờ:

-Đem đến niềm vui cho em là hạnh phúc lớn lao của anh. Anh sẽ thay mặt hai bác chăm sóc cho em mãi mãi nhé Hạ?

Nhật Hạ thừa thông minh để hiểu ẩn ý của câu nói này. Nàng tìm cách lẩn tránh:

-Em có thể tự lo cho mình được mà. Hơn nữa có gì cần thì còn ba mẹ và hai anh của em rồi. Em đâu dám nhọc lòng anh đến vậy!

Danh đáp êm như lời ru:

-Sao gọi là nhọc lòng hả em? Anh đã nói đó là hạnh phúc của anh kia mà!

Hạnh phúc của anh nhưng là nỗi khổ của tôi, không biết anh có hiểu cho điều ấy chăng! Tôi cũng có tình cảm của riêng tôi, mà anh đâu cần biết. Sao anh chẳng chịu nghĩ giùm cho người ta một chút có phải đỡ khổ không trời!

Đang tự thở than trong lòng thì lại nghe Danh trầm giọng hỏi:

-Hạ này, em thấy chúng ta rất có duyên với nhau không?

Vân vê mái tóc dài xõa trước một bên ngực, Nhật Hạ hững hờ:

-Duyên gì hả anh?

Danh khoa tay lên một cách hào hứng, huyên thuyên:

-Thì anh và em đã quen biết nhau từ lúc nhỏ, đó là một cái duyên. Rồi sau thời gian dài lưu lạc xa cách nhau, nếu không có duyên thì làm sao anh lại được gặp em trong cuộc đời rộng lớn này? Em nghĩ có đúng vậy không?

Nhật Hạ cúi đầu nghĩ ngợi, chẳng biết cái điều Danh nói ấy đúng bao nhiêu và liệu nó có liên quan gì với câu chuyện đang nói, ngoại trừ anh đang dùng nó như một lời biện hộ cho sự cố tình muốn ràng buộc với nàng.

Nếu nói về duyên thì xét ra Quốc Tri có nhiều duyên với nàng hơn nữa kìa. Cơ duyên nào khiến cho hai người học cùng trường? Cơ duyên nào khiến cho anh bị lưu ban rồi được xếp vào lớp nàng? Nếu như anh lên lớp bình thường như người ta thì liệu có gặp nàng chăng? Nếu như người ta xếp anh vào một lớp khác thì hai người có gặp nhau không? Cơ duyên nào xui đẩy anh đi lạc đường rồi đến trước nhà nàng một trưa hè ngày ấy? Cơ duyên nào khiến cho trái tim nàng rung động với anh mà không với thầy Tân, với Danh, hay những tên con trai theo đuổi nàng?

Đôi mắt xa xăm lạc lỏng trong suy tưởng, Nhật Hạ buồn buồn:

-Cái đó… em cũng không biết nữa anh Danh ạ!

Lúc đó có tiếng giày lao xao, thì ra là bà Ninh đang bước lại gần chiếc bàn tròn bằng đá nơi hai người đang ngồi trong sân vườn. Nãy giờ bên trong nhà không biết hai bên bốn người lớn hàn huyên trò chuyện ra sao mà nét mặt bà vô cùng tươi tắn rạng rỡ, như thể một cuộc bàn bạc đã được hoàn tất với kết quả mỹ mãn. Nhìn dáng điệu của cậu quý tử mình bà cũng rõ anh mê say cô gái này ra sao rồi.

Nụ cười mãn nguyện nở trên môi, bà Ninh ngồi xuống bên cạnh Nhật Hạ nhỏ nhẹ:

-Hai đứa trò chuyện vui vẻ không các con?

Nhật Hạ chỉ mỉm cười “dạ” nhỏ cho qua, còn Danh thì không giấu được sự hài lòng quá mức, anh cười toe gật đầu với mẹ. Bà Ninh ngồi xuống bên cạnh Nhật Hạ rồi quay sang bảo Danh:

-Ba có chuyện gì đó muốn hỏi con. Con hãy vào trong xem ba cần gì đi Danh!

Thật ra bà chỉ khéo léo bảo con trai đi khỏi để cho Nhật Hạ tự nhiên nói chuyện hơn với bà giữa hai người phụ nữ với nhau. Khi Danh đã khuất dáng, bà nhìn nàng âu yếm:

-Cháu đẹp quá Nhật Hạ à! Trong hình cháu đã đẹp mà bên ngoài còn đẹp hơn. Bác khen thật lòng đấy!

Nhật Hạ cúi đầu ngượng nghịu:

-Dạ cám ơn bác khen tặng. Cháu cũng bình thường thôi mà bác.

Bà Ninh vui vẻ hỏi thăm:

-Bác nghe mẹ cháu nói năm nay cháu mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp tú tài phải không nè?

-Dạ thưa phải ạ.

Bà Ninh kín đáo quan sát gương mặt Nhật Hạ. Vốn là người có máu mê tín nên bà tin vào nhân tướng học khá nặng. Nhật Hạ vì e ngại trước một người vai vế cao hơn lại chưa thân thuộc nên chỉ cúi đầu lặng yên. Ngắm nghía một hồi, bà Ninh trong lòng thầm vô cùng vừa ý. Một cô gái mặt mày cân đối xinh đẹp lại dáng vẻ quý phái thế này chắc hẳn sẽ là cô con dâu hoàn chỉnh nhất theo ý bà, sẽ giúp con trai bà thăng quan tiến chức và sanh cho bà những đứa cháu nội xinh xắn thông minh. Lẽ tự nhiên bà thấy có cảm tình với Nhật Hạ thật nhiều. Bà thân mật, giọng ngọt ngào:

-Cháu có định học tiếp không Hạ?

Nhật Hạ ngước lên gật đầu đáp nhanh:

-Dạ có chứ bác. Cháu còn trẻ vậy không học ở nhà làm gì, buồn lắm bác ạ!

Gật gù làm ra vẻ đồng tình, bà Ninh tiếp:

-Ừ vậy cũng phải. Cháu tính sẽ học gì chưa?

-Dạ cháu thích học về ngành giảng dạy và giáo dục. Nhưng ba cháu thì muốn cháu học về quản trị kinh doanh hơn ạ!

Nghĩ ngợi một chút, bà Ninh thăm dò:

-Nếu… nhỡ như con đường vào đại học của cháu không được suôn sẻ như ý, cháu có ý định gì khác chăng?

Nhiều người ắt sẽ phật ý khi nghe câu này, vì con người ta chưa thi đã nói điều rủi không hên. Nhưng đối với Nhật Hạ thì nàng chẳng tin vào ba cái chuyện huyền hoặc đó. Số phận của con người đâu dễ bị định đoạt bởi một câu hỏi khơi khơi như vậy được. Bởi thế nàng chỉ cười xuề xòa đáp:

-Dạ, trong trường hợp đó thì… cháu cũng chưa biết sao nữa. Thôi đợi đến đó rồi tính bác ạ, chỉ hy vọng mọi thứ đều tốt đẹp!

Bà Ninh mỉm cười ấm áp gật đầu. Giây lát sau bà bỗng nắm tay Nhật Hạ, giọng ngọt lịm:

-Nhật Hạ ơi, làm con dâu của bác đi nghen!

Không lường trước bà Ninh sẽ hỏi thằng thừng như vậy, Nhật Hạ run rẩy ấp úng:

-Chuyện đó… cháu… cháu…

Bà Ninh vội vã tiếp lời dỗ dành:

-Ba mẹ con là bạn thân lâu năm với hai bác, nên hai bác thương quý con vô cùng. Con bằng lòng làm dâu bác thì thâm tình hai bên càng thêm thắt chặt. Bác tin chắc con sẽ được nhiều hạnh phúc.

Thật ra bà Ninh đã rất thật lòng khi nói điều này. Vì chỉ có một cậu con trai duy nhất mà lại là cháu đích tôn của dòng họ Vũ, việc kén chọn con dâu của bà vô cùng khắt khe kỹ lưỡng. Cho nên khi ngỏ ý muốn nhận Nhật Hạ làm dâu là bà đã có ý rất ưu ái đối với nàng, một điều mà không phải cô gái nào cũng dễ dàng được chấp thuận như vậy.

Nhật Hạ cũng nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của bà Ninh. Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng tìm cách trì hoãn:

-Cháu rất mang ơn sự chiếu cố của bác. Có điều là cháu và anh Danh chỉ mới gặp, chưa hiểu nhau gì nhiều nên cháu cũng không biết như vậy có nên chăng. Biết đâu khi hiểu rõ về cháu hơn anh ấy sẽ nhận ra cháu không hẳn là cô gái như anh ấy mong đợi!

Với một nụ cười thật sảng khoái, bà Ninh trấn an:

-Cái đó thì con yên tâm. Bác tin chắc anh Danh rất vừa ý con mà. Hơn nữa hai đứa đã biết nhau từ lúc nhỏ rồi chứ đâu phải xa lạ gì.

Nhật Hạ trở nên thẳng thắn hơn nhưng vẫn mềm mỏng:

-Dạ, cháu còn nhỏ nên thực lòng chưa dám nghĩ đến chuyện hôn nhân lúc này bác ạ. Cháu xin có thêm chút thời gian để học hành và trưởng thành hơn. Chuyện tình cảm cháu nghĩ nên để cho nó tự nhiên. Được không bác?

Bà Ninh không lấy làm bất ngờ vì câu trả lời này. Dù sao thì cũng chỉ mới là lần đầu gặp mặt, con bé chưa có tình cảm gì với Danh thì đâu dễ dàng gì nhận lời ngay. Hơn nữa về gia thế nó cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, nên làm gì phải ham hố vào cái gia sản kếch sù của gia đình mình như mấy đứa con gái nghèo thực dụng ngoài kia. Từ từ một chút cũng đâu sao. Cha mẹ con bé đã đồng ý gả cho thằng Danh rồi thì sớm muộn gì nó cũng là con dâu của mình thôi.

Nghĩ vậy nên bà Ninh rất tự tin, chỉ gật đầu mỉm cười dễ dãi:

-Bác chỉ nói vậy thôi để con hiểu thành ý và tấm lòng của bác. Con cứ thủng thẳng học mà thi cho tốt nhé! Không có gì gấp hết.

Buổi tiệc sau đó kết thúc. Đây là một thành công rực rỡ đặc biệt đối với Danh. Trong lúc Nhật Hạ bận rộn hầu chuyện bà Ninh ngoài sân vườn, thì trong nhà ông bà Thao trò chuyện thân mật riêng với Danh. Anh rất vừa ý vì đã được hai người cho phép tiếp cận tìm hiểu Nhật Hạ cũng như hứa gả nàng, vấn đề chỉ còn là thời gian.

Trớ trêu thay, là một người quan trọng trong cuộc mà Nhật Hạ lại chẳng hay biết gì số phận của mình đã được định đoạt ngay tại buổi tiệc định mệnh hôm ấy.

Cũng trong giờ phút này, có một người đang bận rộn chạy bàn trong một nhà hàng ngoại quốc sang trọng dưới phố. Thỉnh thoảng trong những lúc rảnh rang ngắn ngủi, anh lại thả hồn thương nhớ về một người. Người ấy xuất thân từ gia thế quá khác biệt mà anh biết trong kiếp này hai người sẽ chỉ là hai đường song song chẳng bao giờ gặp lại. Vẫn biết thế nhưng sao trái tim anh vẫn không thể quên nàng. Tự nhiên mấy câu hát thật buồn trong bài “Quên nhau quên chẳng đành” của Nhật Ngân, thơ Hà Huyền Chi vang vang trong óc, khiến cho anh cúi đầu trong một nỗi đau lịm hồn.

“Đời bé và đời anh

Hai đường thẳng song hành

Kiếp này làm sao gặp!

Quên nhau quên chẳng đành…”

Nếu biết rằng người ấy đã sắp “theo chồng bỏ cuộc chơi” như câu thơ anh đùa giỡn cùng nàng hôm ấy, liệu cõi lòng anh còn tan nát đến độ nào!

☘︎