CHƯƠNG 14
Nhận giấy báo đậu đại học, Quốc Tri mừng vui quá sức đến muốn phát điên. Với tình cảnh khó khăn vừa học vừa làm tự kiếm sống nuôi thân và một đứa em mà đạt được kết quả như vậy là một điều rất đáng tự hào. Niềm vui như được nhân đôi khi anh dành được phần học bổng cho toàn bộ chương trình bốn năm để lấy bằng cấp cử nhân của trường.
Quốc Tri ghi danh khoa cơ khí kỹ thuật ô tô, hy vọng sau này ra trường nếu điều kiện thuận lợi sẽ có thể mở một tiệm sửa xe nhỏ cho riêng mình. Với sự bùng nổ của động cơ xe máy hiện đại và nhu cầu giao thông gia tăng, bảo trì và sửa chữa những phương tiện vận chuyển sống còn này trở thành một thị trường vô cùng hấp dẫn nhiều hứa hẹn.
Đúng ra muốn trở thành một thợ máy anh chỉ cần lấy bằng cao đẳng hai năm, nhưng bây giờ có học bổng thì tội gì không học tiếp để lấy luôn bằng kỹ sư, chuyên sâu hơn kiến thức và kỹ năng của bản thân.
Vậy là ít ra trong bốn năm tới chuyện ăn ở cho cá nhân mình Quốc Tri tạm yên tâm đã được bảo đảm. Giờ anh chỉ còn quan tâm làm kiếm thêm để lo cho cô em gái Thảo Ly và để dành phòng lúc ngặt nghèo bất chợt. Dạo sau này Quốc Tri đã gần như nghỉ hẳn đạp xích lô. Công việc phục vụ chạy bàn ở nhà hàng rất ổn định, tuy lương không nhiều nhưng tiền boa nhận được vô cùng đáng kể.
Nhờ trình độ giao tiếp Anh ngữ tốt và kiến thức rộng lớn về địa bàn thành phố qua thời gian rong ruổi đạp xích lô khắp hang cùng ngõ hẻm, Quốc Tri hoạt bát trò chuyện và nhiệt tình giới thiệu với khách ngoại quốc những địa điểm hay đẹp để tham quan, hoặc đôi khi chỉ là những lời hướng dẫn góp ý tổng quát. Sự tận tình niềm nở và phong cách phục vụ lịch sự nhã nhặn khiến cho anh rất được lòng khách và được họ boa hậu hĩnh. Còn việc làm thông dịch thì lúc có lúc không, chỉ xem đó là phụ thêm chứ không thể xem là nguồn thu nhập chính.
Niềm vui quá lớn khiến Quốc Tri quyết định làm một buổi tiệc nhỏ để ăn mừng. Gọi là tiệc cho sang chứ thật ra chỉ là một bữa ăn xôm tụ hơn thường ngày, và lui tới cũng chỉ có hai anh em mà thôi chứ có khách khứa nào đâu. Trước đây trong thời gian anh đạp xích lô thu nhập hên xui bất định, điều kiện kinh tế eo hẹp nên bữa ăn thường nhật của hai anh em đều đạm bạc đơn giản. Có khi nhìn nhỏ em gái đang tuổi ăn tuổi lớn mà khẩu phần bèo bọt quá khiến anh chạnh lòng, ray rứt thương em vô hạn, không biết có đủ dinh dưỡng cho nó để phát triển mạnh khỏe như người ta không. Từ lúc có việc làm ổn định thu nhập cải thiện Quốc Tri chú trọng bồi dưỡng cho em thường xuyên hơn.
Quốc Tri đạp xe ra chợ mua ba lạng chả lụa, nửa con vịt quay, mấy ổ bánh mì, ít rau rán ăn thêm, và một chai nước cam. Vậy là xong, hai anh em có ngay một “bữa tiệc”. Đối với nhiều người đây là những món ăn hết sức bình thường, nhưng với những kẻ nghèo khó như anh em Quốc Tri thì đó là rất thịnh soạn rồi.
Thảo Ly cũng vô cùng hân hoan chia sẻ niềm vui với anh mình. Cô bé hớn hở reo lên:
-Chúc mừng anh Hai đậu vào đại học. Em rất tự hào về anh Hai của em.
Quốc Tri rót nước cam ra ly, cười tươi vui vẻ đáp:
-Cám ơn bé Ly. Ăn uống thoải mái đi em! Lâu lâu anh Hai mới đãi em được một bữa Ly thông cảm cho anh nghen!
-Dạ đâu có sao anh Hai!
Thảo Ly gắp một miếng chả lên đưa gần mũi hít hà. Mắt lim dim khoan khoái như đang tận hưởng mùi thơm của nó trước khi cho vào miệng. Nhìn cử chỉ trẻ con của em, Quốc Tri vừa thương xót vừa buồn cười. Phải chi nó được đầy đủ như người ta thì đâu có thòm thèm đến tội nghiệp như vậy.
Nhưng thôi, nhìn lên không bằng ai chứ nhìn xuống vẫn hơn vạn người. Thiếu gì trẻ em đang sống lây lất không nhà không cửa, chẳng được học hành, bữa đói bữa no còn khổ cực hơn nhiều. Cứ nhìn đó mà biết quý những gì mình đang có và hãy bằng lòng, chứ ham muốn nhiều hơn thì chẳng bao giờ mới đủ!
Đang nhóp nhép ăn một cách ngon lành, Thảo Ly bỗng ngừng nhai băn khoăn hỏi:
-Ủa mà anh Hai, sao một tin vui lớn thế này mà anh không mời chị Nhật Hạ cùng ăn cho vui?
Nghe câu hỏi vô tư của em, Quốc Tri chùng lòng hẳn xuống, một nỗi buồn mênh mang từ đâu tràn tới muốn ứ nghẹn buồng tim. Đã một tháng rồi anh không gặp nàng. Sau cái hôm cuối cùng gặp nhau tại quán sinh tố ấy, anh về nhà ray rứt khôn nguôi chẳng hiểu mình đã nói gì sai khiến nàng buồn. Thương nàng anh thương không hết chứ đâu đời nào nỡ làm nàng buồn, vậy mà!… Biết có còn cơ hội nào gặp lại để hỏi người ta không?
-Anh Hai tệ lắm đó nha! Chị Hạ tốt như vậy mà anh Hai không nhớ mời chỉ!
Lời trách móc nhẹ nhàng của cô em gái vang lên khiến Quốc Tri cúi mặt ngậm ngùi, lòng xót xa mà không biết nói sao cho ổn. Thật ra sau ngày bế giảng đó Nhật Hạ có đến vào một sáng thứ Bảy như mọi lần nàng vẫn đến chơi với bé Thảo Ly, và cũng như mọi lần Quốc Tri đi làm nên không gặp. Chiều về cô bé có kể lại nên anh mới biết.
Giọng trầm buồn, Quốc Tri lên tiếng sau một lúc im lặng:
-Lâu nay chị Nhật Hạ có còn đến chơi với em không?
Thảo Ly lắc đầu buồn bã đáp:
-Dạ không có anh Hai à! Từ cái lần cuối sáng thứ Bảy đầu hè không thấy chỉ đến nữa. Em cũng chẳng biết tại sao.
Tại sao ư? Quãng đời học sinh của anh với nàng đã vĩnh viễn khép lại, tất cả từ từ sẽ lùi vào quá khứ để chỉ còn là kỷ niệm. Rồi đây mỗi người sẽ đi theo một con đường của riêng mình, nẻo đời vạn ngõ biết ngày nào gặp lại đây! Lớp học của anh như một bầy chim bay vào vùng trời xanh bao la thăm thẳm ấy. Những tình bạn cũ trong sáng ngây thơ với thời gian rồi sẽ phôi pha nhạt nhòa.
Giờ còn lại anh nơi đây với một tương lai còn bỏ ngỏ. Tình cảm thầm kín ấy dành riêng cho nàng anh vẫn mang theo bên lòng, cho đến bao giờ chẳng ai biết chắc được. Có thể là ngắn hạn mà cũng có thể là thiên thu! Ở lứa tuổi này, người ta rất dễ lẫn lộn những rung động phớt qua với tình yêu đúng nghĩa, chỉ có thời gian là câu trả lời chân thật nhất.
Còn đối với nàng, mình chỉ là một người bạn như rất nhiều những người bạn nàng đã từng gặp, có khác chăng là thân hơn một chút. Dần dần nàng sẽ có những người bạn mới, mình sẽ đi vào quên lãng. Cũng như chuyến xe lao vun vút trên con đường thiên lý của thời gian, mình là một cột cây số bên lề chuyến xe vừa lướt qua, chốc lát lớp bụi đường sẽ phủ mờ xa khuất.
Nhưng không như Quốc Tri tưởng, trong ngôi biệt thự xa hoa ấy Nhật Hạ cũng đang đối diện với những khổ tâm và phiền toái của riêng mình. Từ sau buổi tiệc đó, Danh đến nhà nàng rất thường xuyên, ít ra là vài lần mỗi tuần, có khi tạt qua thăm hỏi nàng một chút, gửi tặng một món quà nho nhỏ gì đó dù nàng chẳng muốn nhận, có khi ở lại lâu hơn.
Danh muốn tạo sự hiện diện của mình bên Nhật Hạ càng nhiều càng tốt, hay đúng hơn là anh lo sợ, một sự lo sợ mơ hồ nhưng rất dữ dội. Danh hiểu nếu để nàng tự do bay nhảy, với một nhan sắc lộng lẫy đầy gợi cảm như thế, ắt hẳn sẽ có nhiều đàn ông say mê ve vãn nàng. Rồi biết đâu gặp số xui nàng lại phải lòng một tên nào đó thì anh mệt dữ. Kinh nghiệm dày dạn cho Danh biết phải làm gì để dành chắc phần thắng.
Sự cố tình gần gũi này của Danh ngược lại làm cho Nhật Hạ càng lúc càng khó chịu. Thời gian đó nàng đang học để thi đại học, nên mất thời gian tiếp đón anh thường xuyên là điều nàng không hề mong muốn. Đương nhiên với giác quan thứ sáu của mình, Nhật Hạ dễ dàng nhận ra ngay từ đầu Danh rất say mê mình. Điều này khiến nàng hoảng sợ hơn là vui thích. Có lần nàng đã khéo léo gợi ý:
-Anh Danh ạ, lúc này em đang học thi nên không có thời gian nhiều nói chuyện với anh được. Anh cảm phiền giùm nghen!
Danh nheo mắt cười nồng nàn:
-Sao lại phiền chứ! Em cứ học bình thường, anh chỉ cần được thấy em là hạnh phúc lắm rồi.
Tưởng nói vậy Danh sẽ hiểu ý mà bớt lui tới, ai nhè anh vẫn tỉnh queo. Nàng ỉu xìu:
-Nhưng làm thế thành ra em kém lịch sự, em ngại lắm!
Mặt vẫn bơ bơ, Danh xởi lởi:
-Đối với riêng anh thì em chẳng có gì là kém lịch sự!… mà nếu ngại thì… em ngồi chơi nói chuyện với anh là xong thôi mà!
Nhật Hạ hơi bực mình, nhấm nhẳng:
-Vậy lỡ như em thi rớt anh có đền được cho em không?
Nở nụ cười thật tình, Danh mơn trớn:
-Anh sẽ đền cho em bằng cả cuộc đời anh, em chịu không?
Nhật Hạ bĩu môi đáp vô tư:
-Thôi cáí đó lớn quá em không dám nhận đâu!
Danh đứng lên đút tay vào túi quần, giọng trở nên nghiêm túc:
-Thật ra em thi đậu cũng được mà không đậu cũng chẳng sao. Anh sẽ lo cho em tất cả! Em không cần phải căng thẳng quá về chuyện thi cử làm gì cho mệt óc. Em xứng đáng chỉ được thảnh thơi àn nhàn.
Lắc đầu, Nhật Hạ kiên quyết:
-Em không thích làm một con búp bê để chỉ được chưng trong tủ kiếng đâu anh Danh! Em muốn theo đuổi những gì mình yêu thích và là một người hữu dụng.
Danh nhún vai phân trần:
-Thì anh có nói em không được theo đuổi điều em thích đâu! Anh chỉ cần được bên cạnh trò chuyện với em, được nhìn thấy em mỗi ngày là anh vui rồi.
Đưa tay vuốt mái tóc lên rồi bóp khẽ hai bên thái dương, Nhật Hạ thở ra mệt mỏi. Danh quả thật đã quá si tình nàng, khiến cho nàng vừa bực mình vì bị quấy rầy vừa thương hại. Chẳng có gì khổ bằng phải ngồi nghe một người líu lo những lời tình tứ trong khi lòng mình lại nghĩ về một người khác. Tình cảnh này không biết phải giải quyết như thế nào, chứ bây giờ mỗi lần nghe Danh đến là Nhật Hạ lại hết sức miễn cưỡng tiếp đón. Mặc dù ngoài mặt nàng vẫn phải tỏ ra nhã nhặn lịch thiệp cho phải phép mà trong lòng rầu rĩ chán ngán muốn chết luôn!
Suy nghĩ tới lui, Nhật Hạ quyết định phải tìm kế hoãn binh, bèn đề nghị lấp lửng:
-Anh Danh nè, bây giờ mình khoan nói đến chuyện đó đi nha! Em muốn tập trung học thi cho xong cái đã, sau đó đầu óc thoải mái rồi thì em mới tính đến chuyện khác được. Vậy nghen anh?
Danh nhìn vào mắt Nhật Hạ, lưỡng lự suy tính. Nàng đưa ra lý do nghe hợp lẽ quá rồi, anh không thể cứ mặt dày đến quấy rầy người ta trong lúc học thi như vậy mãi, thấy cũng kỳ!
Thật ra đúng như Danh nói, anh chẳng quan tâm việc Nhật Hạ có học tiếp hay không. Điều anh quan tâm là nàng sẽ trở thành vợ của anh và sẽ sinh cho anh những đứa con xinh đẹp thông minh, xây dựng một gia đình hạnh phúc. Danh tự tin với bản lĩnh của mình sẽ dư sức lo cho Nhật Hạ một cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Lập luận đó của Danh mới nghe qua thì có vẻ hợp lý và rất tốt đẹp, nhưng nó có một điều thiếu sót nghiêm trọng là anh đã hoàn toàn bỏ qua cảm xúc của cô gái ấy. Làm sao anh có thể chủ quan cho rằng nàng sẽ hạnh phúc khi phải về làm vợ một người mình không yêu? Làm sao anh đinh ninh nàng sẽ cần sự chăm lo của anh, trong khi với một gia sản kếch sù cha mẹ để lại và là một người thông minh, nàng không thể tự lo và tìm hạnh phúc được cho chính mình sao?
Từ giờ đến ngày thi chỉ chưa tới một tháng, thôi cũng chẳng lâu lắc gì, chiều ý cô bé một chút cũng đâu có sao. Danh thầm tính nhanh gọn rồi nhận lời, nhưng vẫn ráng vớt vát:
-Được rồi, em đã nói vậy thì anh làm sao từ chối được, nhưng ngày cuối tuần anh sẽ sang thăm và đưa em đi ăn… À còn nữa, nếu em cần đi đâu thì anh sẽ đưa em đi. Em có bằng lòng vậy không?
Nghe cách mặc cả của Danh mà Nhật Hạ phải phì cười:
-Bây giờ em chỉ ở nhà học thi thôi chứ có đi đâu hở anh. Còn cuối tuần nếu anh thích thì ghé tùy ý anh, nhưng bác Thìn nấu nhiều món ngon ăn ở nhà được rồi. Đi ra ngoài mất công lắm anh ạ.
Thật sự thì Nhật Hạ thích đi ăn vặt hàng quán linh tinh, song đi với một người đàn ông mình không có tình cảm thì đâu được tự nhiên thoải mái như đi với đám bạn gái phá phách của nàng, hoặc làm sao lãng mạn bằng đi với người ấy!
Ôi, nhưng người ấy có nhớ gì đến mình đâu mà cứ nghĩ đến người ta hoài thế này! Khổ thân gì đâu!
Ngày thi cuối cùng cũng qua. Trong lúc Quốc Tri cùng cô em gái ăn mừng bằng một bữa ăn nho nhỏ thì ông bà Thao quyết định làm một bữa tiệc linh đình để khao con gái cưng, và tất nhiên làm sao thiếu vắng sự hiện diện của Danh được. Tuy bên ngoài là những câu chúc tụng nồng nàn, thật bụng Danh đón nhận tin đỗ đạt của Nhật Hạ một cách không mấy nồng nhiệt cho lắm. Anh ngại nàng sẽ vì lý do này mà trì hoãn chuyện thành hôn, điều mà anh càng lúc càng nôn nao. Cái câu cưới vợ phải cưới liền tay chưa khi nào Danh thấy chí lý đến mức vậy.
Cho nên ngay tối hôm đó Danh tranh thủ cơ hội gặp riêng Nhật Hạ, chính thức thổ lộ lòng mình và đi ngay vào vấn đề:
-Nhật Hạ, lâu nay chắc em cũng hiểu tình cảm của anh đối với em rồi. Anh thật lòng yêu em và muốn được có em bên mình mãi mãi. Em bằng lòng làm vợ anh nhé?
Nhật Hạ khổ sở trong dạ, biết sớm muộn gì cái ngày này cũng sẽ đến. Dù đã chuẩn bị tâm lý để phải đối phó, vậy mà khi nghe rồi nàng cũng chếnh choáng bàng hoàng. Nàng còn quá trẻ, chưa có được một cuộc tình đúng nghĩa trong đời, chưa có được một ngày hẹn hò yêu thương, vậy mà đã sắp sửa bị nhốt vào chiếc lồng hôn nhân rồi sao?
Khủng khiếp quá! Xinh đẹp để làm gì, nhung lụa thừa mứa để làm gì khi chuyện tình cảm lại bất hạnh như thế này!
Mím môi, nàng nhẹ nhàng thoái thác:
-Em… em cám ơn anh Danh đã có lòng nghĩ đến em. Nhưng mà em còn nhỏ lắm, muốn học cho xong cái đã. Em chưa nghĩ đến chuyện chồng con lúc này anh à!
Lâu nay Danh vẫn cứ đinh ninh Nhật Hạ đã biết việc ông bà Thao đồng ý gả nàng cho anh, và nàng cũng đã bằng lòng với quyết định ấy nên mới luôn đón tiếp anh một cách nồng ấm lịch thiệp mỗi khi anh đến. Anh cho rằng một cô gái hiện đại và đầy cá tính như Nhật Hạ nếu không có cảm tình với mình thì sẽ phản đối tới cùng và tỏ thái độ ra mặt, chứ đâu dễ gì dịu dàng nhu mì như vậy.
Thật ra anh đã nhầm. Ông bà Thao chưa hề chính thức nói với con gái mình ý định gả nàng cho Danh, có chăng chỉ là những lời mập mờ gợi ý vòng vo. Tuy có hứa với vợ chồng ông Ninh về chuyện hôn nhân của lớp trẻ, ông Thao muốn Danh tận dụng những điều kiện mà ông đã mở đường thênh thang cho để anh chinh phục Nhật Hạ. Như vậy sự tác hợp của hai người sẽ trọn vẹn đẹp đẽ hơn là phải dùng giải pháp cuối cùng là cưỡng ép.
Về phần mình, Nhật Hạ đoán ra ý định của cha mẹ muốn mình lấy Danh, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là sự giới thiệu gợi ý thôi chứ đâu thể ngờ hai bên đã đồng ý sắp xếp tất cả sau lưng mình cả rồi. Nàng chỉ đối xử tử tế với Danh đơn giản vì nể tuổi tác của anh như anh trai mình, và quan hệ lâu năm giữa cha mẹ hai bên. Dù sao nàng cũng không muốn gây mất hòa khí và khiến cha giận. Vô tình cách đối xử ấm áp vì lễ nghĩa ràng buộc ấy mà khiến cho Danh hiểu lầm dụng ý của nàng.
Cho nên bây giờ nghe Nhật Hạ tỏ ý muốn trì hoãn, Danh phân vân vô cùng. Anh cân nhắc đến ba trường hợp.
Một là Nhật Hạ đang làm bộ để treo giá ngọc, cái kiểu lòng đã chịu nhưng từ chối lấy lệ của con gái vậy thôi. Đây tất nhiên là trường hợp dễ chịu nhất cho anh.
Hai là Nhật Hạ sẽ chấp nhận nhưng chưa phải bây giờ. Nếu vậy anh phải chờ thêm những bốn năm nữa cho đến khi nàng ra trường, một thời gian khá lâu và đi kèm nhiều trắc trở có khả năng xảy ra. Tuy không tối ưu nhưng cũng còn chấp nhận được.
Ba là nàng thật sự hoàn toàn không muốn kết hôn với anh. Đây là trường hợp tệ nhất mà Danh không tin xảy ra, và nếu đúng vậy thì chắc anh phải trông cậy vào lời hứa của cha mẹ nàng. Dù không được trọn vẹn nhưng anh vẫn có được nàng, rồi sau khi thành vợ chồng anh hy vọng tình yêu sẽ nảy nở.
Nghĩ như vậy Danh hỏi một câu để thăm dò:
-Mười tám tuổi đối với con gái cũng không nhỏ lắm đâu em. Nếu muốn khi kết hôn rồi em vẫn có thể đi học bình thường. Không có gì trở ngại đối với anh cả!
Cúi xuống nhìn vào đôi tay đang đặt hờ hững trên đùi, Nhật Hạ nghe một nỗi buồn mênh mông. Hình như cái điều rất quan trọng là tình cảm của nàng thì Danh không hề cần biết. Nếu thực sự yêu nàng, sao anh không quan tâm đến nàng nghĩ gì, thương yêu ai, mong muốn điều gì. Hay anh chỉ xem nàng như một đóa hoa vô cảm, thấy nó đẹp nên muốn đem về nhà chưng vậy thôi sao!
Ngước lên nhìn Danh, hít một hơi thật sâu nàng đáp bằng giọng nhẹ nhàng mà dứt khoát:
-Anh Danh, em nói rồi, em thật sự chưa muốn lấy chồng lúc này!
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị và chất giọng của nàng, Danh lập tức nhận ra Nhật Hạ không đang trả treo làm bộ làm tịch. Anh nhăn mặt thất vọng, đưa mắt nhìn ra con đường chạy bên ngoài tòa biệt thự như để có thêm thời gian suy xét. Giờ này trời đã tối, hai hàng đèn đường tỏa ánh sáng trắng bàng bạc trong khu gia cư sang trọng tĩnh mịch vắng lặng, không một chiếc xe ra vào. Giây lát Danh gục gặc đầu thương lượng:
-Nếu em cảm thấy chưa sẵn sàng thì anh đành chờ vậy. Chúng ta có thể làm lễ đính hôn, rồi khi nào em ra trường mình sẽ đám cưới Hạ nhé?
Nhật Hạ lập tức giãy nãy:
-Anh Danh, sao lại như vậy chứ? Giữa chúng ta đã có gì đâu mà đính hôn, anh không thấy quá vội vàng và kỳ cục sao?
Danh chưng hững:
-Sao lại không có gì? Anh yêu em kia mà, và cha mẹ hai bên đều đã đồng ý chuyện hôn nhân của hai đứa mình. Anh chỉ yêu cầu đính hôn để an tâm mà em cũng không bằng lòng sao Hạ?
Câu nói như một quả bom thả ngay trước mặt. Đến lượt Nhật Hạ sững sờ vì sự chấn động quá khủng khiếp. Nàng run giọng lắp bắp:
-Anh… anh nói gì? Ba mẹ em đã… đồng ý chuyện hôn nhân cả rồi à?
Trợn tròn mắt, Danh kêu lên:
-Sao em có vẻ kinh ngạc quá vậy Hạ? Hai bác đã bằng lòng cho hai đứa mình kết hôn. Chẳng phải em cũng biết và đồng ý sao?
Nhật Hạ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, mà cái nào cũng quá kinh động. Nàng thảng thốt:
-Em đồng ý? Hồi nào vậy? Em… chẳng biết gì cả!
Danh ngỡ ngàng thật sự, vừa thất vọng vừa đau đớn. Anh hơi mất bình tĩnh tuôn ra một hơi:
-Hạ, em đừng đùa với anh như vậy chứ! Anh nói thật, anh không phải loại đàn ông ế ẩm, và đúng ra anh cũng chưa có ý định lập gia đình. Là do ba anh giới thiệu em cho anh từ mối quan hệ bạn bè giữa hai ông bạn già. Anh đến với em bằng tình cảm chân thật, có sự tác hợp giữa hai gia đình. Anh muốn cưới em vì yêu em. Vậy mà em cho anh cảm giác em đang bị lừa dối khiến anh đau lòng quá!
Nhật Hạ liếm môi phân trần:
-Em xin lỗi nếu như anh cảm thấy tổn thương, nhưng thật sự em không biết gì về chuyện ba mẹ em đồng ý gả em cho anh. Riêng em, em nhớ là chưa từng hứa hẹn với anh điều gì kia mà!
Danh căng thẳng:
-Chẳng lẽ hai bác không nói gì với em sao?
Nhật Hạ nhún khẽ vai, chân thành:
-Như vậy thì không hẳn. Ba mẹ có nói là anh sẽ thường xuyên đến chơi, khen ngợi anh rất nhiều và muốn em tiếp đón anh tử tế!
Lời xác nhận của Nhật Hạ khiến Danh muốn té ngửa. Hóa ra những gì anh đinh ninh đều là sai bét. Lâu nay anh cứ tưởng ông bà Thao đã nói rõ ràng quyết định của mình gả nàng cho anh. Nàng đã thầm bằng lòng nên mới đối đãi anh thân mật ấm áp như vậy, mặc dù chưa hẳn là tình tứ nồng nàn nhưng có thể là do chưa tiếp xúc nhau nhiều hoặc nàng còn mắc cỡ. Ai nhè đâu nàng chẳng biết gì và chỉ tiếp anh tử tế vì cha căn dặn. Ôi sao mà phủ phàng!
Cũng như Tân, Danh đã là một người đàn ông chín chắn trưởng thành, trong tình trường thậm chí anh còn dày dạn kinh nghiệm hơn. Vậy mà lần này anh như một con thú bị trúng tên, chỉ chực gục ngã trước khuôn trăng diễm kiều ngây thơ của một cô bé mới lớn. Anh run giọng thống thiết:
-Hạ, vậy bây giờ đã biết rồi, em nghĩ sao về lời đề nghị của anh? Em nói thật lòng đi, anh có điểm nào không xứng đáng với em không?
Nghĩ sao? Nhật Hạ cắn khẽ môi trầm ngâm nghĩ ngợi. Thế đấy! Tình yêu là một cái gì thật nghịch ngợm. Bao nhiêu người xin có được trái tim mình thì chẳng được, còn mình tình nguyện trao tặng trái tim cho người ấy thì người ta chẳng màng. Còn chút gì để mong đợi ở mối tình đơn phương tội nghiệp ấy của mình chăng?
Còn như Danh, quả là không có điểm nào để chê anh được - sáng trai, tài năng, thành đạt, thông minh, giàu có, ga lăng, một tình yêu say đắm dành cho nàng, hậu thuẫn từ cha mẹ hai bên, anh có đủ. Thật là một đối tượng hoàn hảo mà ít người có được.
Nhưng khổ nổi nàng không rung động trước anh thì làm sao bây giờ! Dẫu như chưa trót yêu ai nàng cũng không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân gượng ép sắp đặt như vậy, huống gì…
Hay là cứ nhận lời quen Danh một thời gian thử xem, khoan hứa hẹn gì, biết đâu dần dần mình sẽ quên được người ta và mở lòng hơn với anh Danh?
Nhưng lỡ như… mình không thể quên người ta, và cũng không thể có cảm xúc gì hơn với Danh, liệu như vậy có lãng phí thời gian và công sức của anh ấy không, có tàn nhẫn với tấm lòng của anh ấy quá chăng?
Còn như nếu nhận lời Danh thì lại càng không nên. Mình đâu thể làm vợ một người mà lòng vẫn nghĩ về một người khác. Đó là ngoại tình tư tưởng. Không, mình không thể làm như vậy được!
Vất vưởng với bao trăn trở, Nhật Hạ thấy đầu căng ra nhức buốt. Mấy đứa bạn thi xong biết tin đậu chắc ai cũng đang vui mừng hớn hở, chứ có ai lại đang đau đầu như nàng không? Thiệt khổ hết sức!
Quay mặt đi để tránh ánh mắt của Danh, Nhật Hạ nhỏ giọng:
-Dạ, anh Danh là một người giỏi giang thành đạt, rất đáng ngưỡng mộ. Em… em vô cùng quý anh. Còn chuyện khác… em thật sự chưa nghĩ được gì cả!
Câu trả lời này tất nhiên không thỏa mãn Danh, nhưng quả thật lúc này Nhật Hạ chẳng thể nói gì cụ thể hơn. Thấy nét mặt Danh rầu rầu kém vui, nàng cười đứng dậy nói lảng ra:
-Mà hôm nay để ăn mừng em thi đậu, mình hãy vui lên đi anh! Đi, đi theo em vào nhà lấy đồ tráng miệng ăn thêm nha anh!
Danh gượng cười miễn cưỡng cùng đi vào nhà. Sự vô tư nhí nhảnh thể hiện bên ngoài của Nhật Hạ làm cho anh vừa buồn bã vừa hoang mang. Nhưng ngay lúc này có muốn anh cũng chẳng thúc hối được gì hơn.
Hôm sau thì My Trúc và Vân Thu cùng đến tìm Nhật Hạ. Hai cô cũng đều vừa được tin đậu đại học nên tâm trạng lúc này vô cùng phấn chấn, hẹn nhau qua rủ nhỏ bạn thân cùng đi chơi ăn uống cho thỏa thuê. Nhật Hạ lúc này tâm tư nặng trĩu vì chuyện tình cảm bế tắc của mình nên sắc diện kém tươi thấy rõ, dù đã cố gắng che giấu.
Cả đám kéo vào phòng riêng của Nhật Hạ. Nói chuyện qua lại một hồi, bạn gái thân tình với nhau lại đang có nhiều tâm sự ngổn ngang đè nén trong lòng khó chịu quá, Nhật Hạ thành thật kể hết với hai cô bạn. Nghe xong, My Trúc gật gù nhận định:
-Kể ra theo mày nói thì anh chàng Danh đó cái gì cũng tốt, lại đã được ba mẹ mày chọn. Ca này coi bộ khó rồi nhỏ ơi!
Nhật Hạ ủ rũ đáp:
-Tao chưa hỏi thẳng ba mẹ tao, nhưng nhìn qua cũng thấy đúng như vậy thật. Bởi vậy tao mới đang chán đây nè!
Nhẩn nha cắn chiếc bánh bích quy, Vân Thu bình luận:
-Nếu quả là ba mẹ mày đồng ý với bên kia, thì coi như mày bị hứa hôn rồi còn gì.
Giọng My Trúc bức bách:
-Thời buổi này mà còn cái chuyện hứa hôn. Ông ta cũng là người, mày cũng là người. Tội gì vì một lời hứa của người lớn mà để bị cột mũi xách đi. Nghe là tao thấy ghét!
Tính khí của My Trúc thẳng thắn nghĩ gì nói đó không vòng vo rào đón. Còn Nhật Hạ đúng là nói chuyện có ý tứ hơn một chút, nhưng trong chuyện này thì My Trúc khỏi cần phải bức bối. Nhật Hạ nổi tiếng lì và bướng đời nào chịu cái chuyện cưỡng ép tình cảm như vậy.
Vân Thu nhìn lom lom vào mặt Nhật Hạ, cười cười ghẹo:
-Mà mày thấy có chút… “xương xương” (thương thương) gì ông Danh đó không?
Giọng cô đả đớt dẻo quẹo để pha trò. Nhật Hạ phì cười phát vào vai bạn mắng:
-Con quỷ, tao đang rầu muốn chết mà ở đó bỡn cợt!
Dường như quá khó chịu với tình cảnh của bạn, My Trúc phán:
-Chẳng có gì mà rầu rĩ, không thích thì cứ nói không thích. Đời còn dài, giai còn nhiều. Lo gì!
Vân Thu lườm bạn:
-Vô duyên! Nó đẹp như vậy, bộ mày không thấy con trai theo nó hàng đống chứ có phải ế ẩm gì mà mày nói kiểu đó!
My Trúc bụm miệng cười:
-Ý lộn, nói hăng quá nên tao quên chút làm gì dữ vậy!
Nghe hai nhỏ bạn đùa giỡn mà Nhật Hạ vui lên không nổi. Đôi mắt nai tròn thăm thẳm buồn nhìn ra vuông cửa sổ. Thấy bạn úa sầu, hai cô cũng không cười nữa. Cả ba im lặng một lúc, rồi Vân Thu lay nhẹ vai Nhật Hạ, giọng chân thành:
-Nói chứ mày cũng đừng nên buồn quá không tốt đâu Hạ! Suy cho cùng nhỏ Trúc nói cũng đúng thôi. Nếu mày không thích thì cứ nói thật lòng mình, đừng miễn cưỡng mà khổ thân mày mà người ta cũng chưa chắc vui gì.
Nhật Hạ thở ra một hơi dài, bộc bạch:
-Giờ tao thấy chông chênh ghê luôn tụi mày ạ! Lâu nay cứ phải gượng vui tiếp anh Danh rồi, bây giờ nếu phải đối phó với áp lực của ba mẹ nữa chắc tao sợ chịu hết nổi. Mệt mỏi quá chừng!
Ngưng ít giây, nàng chép miệng tiếp:
-Tao biết ba mẹ rất thương tao, còn anh Danh cũng tỏ ra yêu tao lắm, nhưng dường như tất cả chỉ dàn xếp thế nào để cho tao có chồng ăn sung mặc sướng, chứ chẳng ai hiểu tình cảm của tao như thế nào.
My Trúc chu môi lên băn khoăn:
-Nói như vậy chẳng lẽ mày vẫn còn nhớ tới… Quốc Tri?
Dạo sau này trong lớp Nhật Hạ chơi thân với Quốc Tri nên mấy cô bạn đã nghi ngờ tình cảm của hai người. Khi được hỏi nàng chỉ cười lấp lửng, không phản đối mà cũng chẳng thừa nhận. Ai lại nói ra tình cảm thầm kín của lòng mình, quê chết! Vậy mà sao hai con ranh vẫn biết mới lạ! Cũng may chúng đều kín miệng chứ không có nước độn thổ.
Giờ tự nhiên nghe hỏi liên quan về người ấy Nhật Hạ lại thấy lòng xao xuyến mênh mông. Còn nhớ hay không ư? Không chỉ nhớ mà còn nhớ rất nhiều. Nhưng hỡi ôi càng nhớ lại càng đau, vì tôi yêu người mà người có yêu tôi đâu. Tôi chỉ là một cô bạn học trong mắt người thôi!
Không nói một lời, Nhật Hạ lặng lẽ đứng dậy bước lại bên rèm cửa sổ tư lự nhìn ra ngoài. Cũng chính từ khung cửa này, nàng nhớ lại hình ảnh Quốc Tri lầm lủi bước đi cùng chiếc xích lô trong buổi chiều thành phố mưa bay nặng hạt. Toàn thân anh ướt ngoi ngóp khi đưa nàng về. Rồi chiếc bàn đá tròn kia nữa, nơi đó hai đứa đã ngồi nói chuyện một lần. Kỷ niệm ơi, sao tôi chẳng thể quên người!
Còn cô bé Thảo Ly dễ thương ấy nữa chứ. Lâu rồi mình không gặp cô bé. Nhiều khi rất muốn đến chơi với nhóc ấy, nhưng lại ngại người ta nghĩ mình viện cớ mà tìm tới thì xấu hổ chết! Dù gì đi nữa mình là con gái, bây giờ không còn học chung mà đến nhà người ta như vậy hoài coi sao được.
My Trúc và Vân Thu đưa mắt nhìn nhỏ bạn đang thả hồn qua khung cửa. Nhìn đàng sau từ góc độ này, nàng thanh thoát duyên dáng một cách lạ kỳ. Mái tóc đen mượt uốn qua một bên vai để lộ chiếc gáy trắng nõn nà, cùng bộ đầm hồng nhạt phủ lấy bờ lưng thon thả, phải nói là đẹp rụng tim người. Trong ba đứa thì Nhật Hạ đẹp vượt trội, lại có gia thế giàu sang được cưng chiều nhất, vậy mà lúc này sau mùa thi kết quả thành công, trong lúc bạn bè rộn rã vui tươi thì chỉ riêng nàng mang một tâm tư nặng trĩu. Vì đâu nên nổi này!
Tự nhiên không khí trong phòng chùng hẳn xuống. My Trúc và Vân Thu nhìn Nhật Hạ một lúc rồi lại nhìn nhau. Dù không nói ra, cử chỉ của nàng cũng đã là câu trả lời rồi. Cả hai chưa biết nói gì thêm thì Nhật Hạ bỗng xoay mặt lại nói trông trổng như tự tình:
-Ước gì… có một cái gì đó đem lại cho mình chút niềm tin ha?
Câu nói tối nghĩa khiến hai cô bạn ngơ ngác. Vân Thu nhíu mày:
-Mày nói vậy là nghĩa làm sao?
Nhún vai, Nhật Hạ bước lại ngồi xuống giường:
-Tức là… có một chút niềm tin hay hy vọng thì mình còn tìm được sức mạnh để dám đương đầu với bão tố, còn không thì con người ta dễ đầu hàng số phận mà buông xuôi tất cả!
My Trúc hiểu câu nói này theo nghĩa khác. Với đôi mắt tròn vo, cô ngập ngừng lo lắng hỏi:
-Mày… không có ý định… làm gì dại dột chứ phải không Hạ?
Bật lên cười, Nhật Hạ véo von:
-Khùng vừa thôi nhỏ ơi! Tao còn yêu đời lắm, không ngốc đến mức đó đâu!
Vân Thu đưa tay lên cao tuyên bố:
-Thôi bây giờ tạm gác lại chuyện buồn đã tụi bây! Cái bao tử của tao nó biểu tình rồi. Giờ tụi mình đi ra ngoài kiếm món gì ngon ngon chén một bữa cho no nê rồi mới có sức… buồn tiếp!
Cả đám phá lên cười khanh khách. Bầu không khí ảm đạm tạm thời bị lãng quên để nhường chỗ cho sự hăng hái đáp ứng cái khẩu vị đang nhiệt tình réo gọi.
☘︎