CHƯƠNG 20
Đang ngồi bó gối một mình trong phòng của Vân Thu, Nhật Hạ chán nản tuyệt vọng đến mức muốn chết quách đi cho rồi. Ôn lại những gì xảy ra trong một tuần qua thấy cứ như là cơn ác mộng. Nó có vẻ không hiện thực chút nào vậy mà lại sờ sờ ra đó mới khổ.
Đến giờ Nhật Hạ vẫn chẳng thể tin mình bị đuổi khỏi nhà chỉ vì không chiều theo sự áp đặt hôn nhân của cha mẹ. Thời bây giờ mà còn tồn tại những hủ tục thế này, hỏi sao hồi xưa cuộc đời những cô gái trẻ còn thê thảm đến độ nào, chẳng có chút tiếng nói gì cho chính cuộc đời và hạnh phúc của mình! Sao mà quá thảm thương!
Phải chi nàng là một đứa con hoang đàng hư hỏng gì cho cam, đàng này Nhật Hạ tự thấy mình đâu làm gì quá quắt. So với những cậu ấm cô chiêu có gia thế tương tự, nàng là một cô gái ngoan chẳng ăn chơi chưng diện đua đòi gì. Nghịch ngợm phá phách chút thì có, nhưng đó là cái nhí nhảnh hồn nhiên của một cô gái ngây thơ và năng động. Nàng cũng chẳng hề kiêu căng hách dịch với ai, nếu không muốn nói là rất có từ tâm với những mảnh đời kém may mắn hơn mình.
Còn về chuyện hôn nhân, Nhật Hạ tự nghĩ nàng có quyền từ chối lấy người mình không yêu. Đó là một điều rõ như ban ngày và hết sức công bằng. Vậy mà sao nàng lại bị trừng phạt nặng nề đến vậy? Thật khó hiểu!
Có lẽ cái tội của nàng là đã dám chống lại lệnh cha, mà điều đó kéo theo một hệ quả làm cho ông bẽ mặt với vợ chồng ông Vũ Ninh. Ông Thao bị cái tự ái quá lớn nhận chìm khi thấy mình không đủ uy lực để khuất phục đứa con gái. Tính chuyên chế và độc đoán cố hữu như một sự cộng hưởng tai hại thúc đẩy ông tung ra đòn trừng phạt khốc liệt nhất đối với con mình.
Thôi thì nhân bất thập toàn, đã làm kiếp con người chẳng ai hoàn hảo, ngoại trừ Đấng Tối Cao mới là tuyệt đối mà thôi! Than thân trách phận cũng chẳng được gì!
Mãi mê trong luồng suy tưởng Nhật Hạ chợt giật mình khi cánh cửa mở ra, rồi Vân Thu bước vào, miệng cười lúng liếng bảo:
-Đây, tao sẽ cho mày thấy điều kỳ lạ như đã nói khi nãy!
Nói đoạn cô đẩy một người khác vào. Nhận ra người đó Nhật Hạ mở to đôi mắt nhìn trân trối. Người thanh niên cũng đứng sững mất vài giây, mắt đăm đăm dán vào cô gái đang co ro dưới nền thảm trong một góc phòng. Nhật Hạ của anh đang ngồi đó, yếu đuối mong manh như cành hoa tội nghiệp. Vẻ sôi nổi lém lỉnh thường ngày bay đâu mất cả, chỉ còn là một dáng vẻ tiều tụy rã rời. Nhưng kỳ lạ thay trong ánh mắt ấy của nàng anh nhận ra vừa ánh lên một tia sáng mừng vui yêu thương chan chứa.
Vân Thu tế nhị khép cánh cửa bước ra cho hai người bạn mình có chút thời gian riêng tư để tâm sự và dàn xếp. Qua những gì quan sát được, cô không chút hồ nghi về tình yêu sâu nặng Quốc Tri dành cho bạn mình. Chỉ còn một vấn đề… với tính tự ái ấy liệu nó có chấp nhận để cho anh ta giúp đỡ trong lúc khó khăn này hay không, và liệu anh ta có thể thuyết phục được nó hay không mà thôi.
Sau giây phút ngỡ ngàng, Quốc Tri không kìm nổi lòng thương cảm trào dâng như cơn sóng thần. Anh bước nhanh tới rồi ngồi quỳ bên cạnh Nhật Hạ, đưa tay ôm chầm lấy tấm thân mảnh mai ấy vào lòng, thổn thức:
-Nhật Hạ ơi, sao mà tội cho em thế này!
Tiếng gọi của anh thê thiết như mang cả một trời yêu thương và đau xót đến tận cùng của cõi lòng. Nhật Hạ xúc động quá gục đầu vào phiến vai rộng của người bạn lòng, nức nở:
-Tri ơi, em đâu ngờ có ngày lại rơi vào cảnh này!
Vòng tay anh khẽ ôm siết lấy nàng chặt hơn, nồng nàn hơn, như truyền vào thân thể nàng tất cả hơi ấm từ trái tim ngùn ngụt ngọn lửa tình yêu của mình. Trong vòng tay anh lúc này, Nhật Hạ chợt nhớ lại chiều mưa năm ấy anh cũng đã dang rộng đôi tay che chở mình trong lúc lâm nạn. Bất kể khi đang là một cô tiểu thư gác tía lầu vàng ngày đó, hay là một kẻ lang thang vất vưởng không nhà như bây giờ, anh luôn hiện diện bên cạnh để che chở cho em. Phải vậy không Tri?
Phải, dù em có mang thân phận gì, bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ mở rộng đôi cánh tay này để che chắn bảo vệ cho em, và sẽ tiếp tục như thế cho đến khi nào trái tim anh ngừng đập.
Chưa cần nói gì thêm, chỉ lặng im ôm ấp trong vòng tay nhau họ đã cảm nhận được tiếng nói từ cõi lòng nhau như thế. Có một sự liên kết vô hình mà thật là chặt chẽ, hết sức mãnh liệt từ hai tâm hồn đã dành trọn cho nhau.
Bàn tay Quốc Tri âu yếm áp nhẹ phần sau đầu Nhật Hạ cho thêm sát vào vai mình, giọng anh run run:
-Nhật Hạ, tạ ơn tình em, và… xin lỗi em. Xin lỗi em!
Khẽ dụi gương mặt ướt lệ vào bờ vai người yêu, Nhật Hạ thỏ thẻ:
-Sao anh lại nói vậy hả Tri?
Quốc Tri tha thiết trải lòng mình mà nghe đôi mắt cay rát:
-Chỉ vì một lòng kiên quyết bảo vệ tình yêu sáng ngời dành cho anh mà em phải gánh chịu bao nhiêu cay đắng khổ sở một mình. Nhật Hạ ơi, vì anh mà em phải khổ. Anh thật có lỗi. Anh… xin lỗi!
Ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, nàng mỉm cười dịu dàng:
-Đừng nói vậy! Anh có lỗi gì đâu, chỉ là số em lận đận thôi!
Rồi liếc anh một cái, nàng nũng nịu:
-Chỉ là… nếu anh tơ tưởng đến một người con gái nào khác, hoặc gian dối với em thì anh mới có lỗi.
Quốc Tri khẽ cười mà lòng thương quá. Con gái họ đều có một mẫu số chung thì phải, trong lúc khó khăn bi thảm thế này mà vẫn không quên… ghen. Anh âu yếm:
-Nghĩ gì đâu không à! Sẽ chẳng có ai dành nổi địa vị của em trong lòng anh đâu mà lo. Chịu chưa?
Nàng e thẹn chỉ mỉm cười không đáp. Thật diệu kỳ! Dường như khi đang bên nhau như bây giờ, mọi lo lắng trăn trở cho tương lai tạm thời được trút bỏ. Bao nhiêu khó khăn chập chùng giăng kín trước mắt được dẹp sang một bên, để chỉ còn đôi tim chan hòa trong tình yêu ngây ngất dành cho nhau.
Thời gian trôi qua thật chậm. Hai người vẫn ngồi yên trong vòng tay nhau dưới sàn thảm không biết bao lâu. Nhật Hạ cất tiếng hỏi:
-Vân Thu nó đến tìm anh à?
Gật đầu, Quốc Tri chân thật kể:
-Thu rất lo cho em nên đến gặp anh. Cổ sợ em bỏ đi không nơi trú ngụ. Em có người bạn tốt thật đáng quý đó Hạ.
Nàng tư lự nhận định:
-My Trúc nó cũng tốt với em lắm, chung quy chỉ vì… hoàn cảnh đáng tiếc…
Nói đến đây Nhật Hạ nhắm mắt lắc đầu như muốn xua tan những ký ức hãi hùng về cái ngày hôm ấy. Quốc Tri chua xót:
-Vân Thu có kể khái quát cho anh nghe rồi. Tội nghiệp em quá Hạ ơi! Anh thương em biết chừng nào…
… Thôi đừng nhớ đến những điều đen đủi đã qua không đáng nhớ ấy nữa Hạ nhé?
Nhật Hạ bộc bạch bằng giọng thật buồn:
-Chẳng thể ngờ em lại lâm vào tình cảnh như hôm nay, có gia đình mà chẳng được về nhà. Bây giờ em nào khác gì một người vô gia cư. Nhưng có lẽ nhờ vậy em mới nhận ra mình thật yếu đuối và kém cỏi, từng tuổi này mà chẳng làm gì được, một nghề trong tay cũng chưa có để tự nuôi thân.
Quốc Tri chân tình an ủi:
-Đừng tự trách thân và cay đắng với mình như vậy nghe Hạ! Thời buổi bây giờ đã khác xa lúc xưa. Phần lớn thanh niên thiếu nữ đều phải mài đũng quần trên ghế nhà trường rất lâu mới có kiến thức cần thiết trước khi vào đời. Ngày nào còn được cái may mắn đến trường là một điều vô cùng quý giá. Em cũng như rất nhiều bạn bè cùng lứa tuổi thôi. Nếu như anh may mắn còn cha mẹ đầy đủ thì có lẽ vẫn vô tư ăn học chứ chắc đâu phải lăn lóc vào đời sớm như vậy.
Cuốn lịch treo trên tường trong phòng Vân Thu vô tình đập vào tầm mắt của Nhật Hạ, khiến nàng bất giác nhếch môi cười chua chát. Nếu như nàng cúi đầu chấp nhận số phận như đã vạch ra thì hôm nay là ngày đám hỏi giữa nàng và Danh. Ở nhà chắc cha nàng đang giận dữ lắm. Danh thì cũng không khỏi cay cú căm phẫn. Rồi vợ chồng bác Ninh chắc từ đây không thèm nhìn mặt nàng luôn.
Còn phần nàng, cuộc sống bỗng trở nên bấp bênh vật vờ, tương lai mù mịt chưa biết sẽ ra sao. Sự tác hợp gượng ép ấy lẽ ra không nên được định hình ngay từ đầu thì có lẽ đã tránh được bao nhiêu đau khổ và phiền toái. Tiếc thay, chỉ mình nàng với tiếng nói yếu ớt nhỏ nhoi chẳng thuyết phục được ai cả!
Cũng may nàng còn một bờ vai yêu thương này để tựa đầu vào mà khóc cho thỏa tình. Nước mắt tuôn rơi như cuốn trôi những đau khổ thương tâm từ tận cõi lòng, thấm ướt vai áo bạc màu của người bạn lòng yêu dấu. Hãy khóc đi em cho vơi nỗi ưu phiền sầu muộn, cho vai anh hoen ướt cũng như tim anh đang ướt nhòa dòng lệ khô khóc thương em. Những giọt châu lệ thiêng liêng trên mắt em đổ xuống sẽ tưới cho đóa hoa tình yêu của đôi ta trở thành bất tử, để anh được nâng niu trân quý nó cho đến đời đời.
Nhật Hạ sửa lại dáng ngồi, nhìn vào mắt Quốc Tri hỏi nhỏ:
-Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
Một nụ cười khô héo trên đôi môi, Quốc Tri nhẹ giọng:
-Anh không chắc, nhưng đoán là ngày anh Danh sang làm lễ đám hỏi với em. Đúng không Hạ?
Nàng gật đầu cười buồn, đoạn thủ thỉ:
-Vì cái chuyện này mà nó đã đeo theo ám ảnh em dai dẳng hơn ba năm qua. Khi không em giống như mắc nợ người ta vậy, khổ ghê luôn đó! Anh còn nhớ không, lần mình gặp nhau trong quán nước hôm ngày bế giảng xưa kia là lúc anh Danh sắp sang xem mắt em đó!
Gãi gãi nơi sống mũi, Quốc Tri khàn giọng:
-Anh hiểu rồi! Thì ra là vậy. Hèn gì hôm đó em có vẻ không vui một cách khác thường.
Nhật Hạ liếc yêu anh một cái, dài giọng:
-Sai rồi anh ơi! Đó chỉ là lý do phụ thôi.
Quốc Tri tròn mắt hỏi gấp gáp:
-Chứ sao nữa, chẳng lẽ còn lý do nào nữa sao Hạ? Là gì vậy em?
Xoay mặt một cách duyên dáng, nàng ngúng nguẩy:
-Tự biết lấy, không thèm nói ra đâu.
Quốc Tri âu yếm ôm gương mặt tuyệt đẹp của người yêu vào hai bàn tay, mềm mỏng thuyết phục:
-Nói cho anh nghe đi Hạ! Anh thật lòng rất muốn biết.
Nàng hơi xụ mặt ra vẻ hờn dỗi một lúc, rồi đấm nhẹ vào vai anh thỏ thẻ:
-Anh ngốc ghê lắm! Hôm đó… người ta tìm cách ướm hỏi để xem anh có nghĩ chút gì đến người ta không, mà cách anh trả lời nghe tủi thân muốn chết luôn!
Quốc Tri vẫn còn nhớ hôm ấy đang nói chuyện bỗng Nhật Hạ kém vui hẳn mà chẳng biết lý do thế nào. Xem ra anh không có năng khiếu phân tích tâm lý con gái cho lắm, mà cũng có thể khi ấy còn trẻ quá ngu ngơ chưa hiểu biết gì. Gãi đầu bối rối, Quốc Tri cười hiền lành:
-Vậy à, anh… xin lỗi nhé. Anh đâu biết em có lòng như vậy!
Nhật Hạ e ấp cười duyên, dáng điệu thật mỹ miều gợi cảm. Chợt nàng cong môi lên thắc mắc:
-Mà sao hồi đó anh đối xử với em thất thường quá vậy Tri, khi thì thật nồng ấm thân tình, rồi thoáng cái đã lạnh lùng như tảng nước đá?
Quốc Tri cười nhăn nhó, khó nhọc giải thích:
-À… thì…lúc đó chắc là… yêu em rồi nhưng lại thấy hoàn cảnh mình nghèo khổ quá, hai đứa danh phận khác xa nhau nên anh cố gắng che lấp tình cảm của mình đó thôi. Có nằm mơ anh cũng đâu ngờ được em yêu thương. Anh… thật sự không biết nói gì trước ân tình đó em dành cho anh. Cám ơn em!
Ngã đầu vào khuôn ngực rộng của người yêu, Nhật Hạ thầm thì:
-Anh đừng nói vậy mà! Em cũng chỉ là một cô gái bình thường như mọi người thôi. Tình yêu là điều thiêng liêng nảy nở từ tim mình, đâu có gì mà ơn nghĩa hở anh! Em chỉ mong anh một lòng thương yêu em là em mãn nguyện rồi.
Quốc Tri lặng người xúc động soi bóng mình trong đôi mắt tròn đen láy của Nhật Hạ. Đang trong bão tố phong ba vây bủa đời mình, khổ đau chồng chất mà nàng vẫn đẹp đến ngẩn ngơ lòng người. Nàng đẹp quá đỗi hỏi sao bao nam nhân không đắm say khao khát, mà trớ trêu thay cũng chính cái sắc đẹp huyền hoặc ấy là cội nguồn của những khổ đau nàng gánh nhận lâu nay.
-Em không phải là cô gái bình thường. Em không chỉ quá đẹp về ngoại hình mà còn tuyệt vời trong tâm hồn… Có phải em là tiên nữ trên trời vì phạm tội gì mà bị đày xuống nhân gian không Hạ? - giọng anh nồng nàn êm ái.
Che miệng cười khúc khích, Nhật Hạ lém lỉnh đùa:
-Chắc phải rồi đó. Chỉ có tiên mới biết bay, mà anh đang cho em bay cao quá rồi còn gì!
Quốc Tri cũng háy mắt đùa theo:
-Vậy em phạm tội gì trên trển nè?
-Tội… dám yêu một người trần gian! - nàng hếch cằm nghịch ngợm.
Hai đứa khẽ cụng trán vào nhau cười hinh hích. Hơi ấm tình yêu cuộn lấy đôi trái tim hồng.
Quốc Tri lùa bàn tay vào mái tóc mượt như tơ của nàng, tha thiết:
-Anh sẽ không bao giờ để cho em phải hối tiếc đã dành tình yêu trong sáng ấy cho anh. Anh yêu em nhiều khôn xiết. Em là mặt trời hè luôn sáng rực rỡ cho tới vĩnh hằng trong trái tim anh.
Lòng vô cùng xúc động, Nhật Hạ lặng im áp má vào ngực Quốc Tri, nghe được nhịp đập của con tim tràn đầy tình yêu thương của anh đang dành cho mình. Chốc sau nàng cười rúc rích đùa:
-Mặt trời hè nóng lắm đó, anh cất trong tim không sợ bị phỏng sao? Tim anh mà bị phỏng thì em buồn lắm, em không chịu đâu à!
Quốc Tri nắm lấy bàn tay của người yêu đang tựa trên ngực mình, lời êm ái:
-Bị phỏng mà được cất mặt trời hè ấy thì anh rất sẳn sàng.
Hai đứa lại cùng khe khẽ cười. Thời gian chầm chậm trôi…
Tình yêu dâng tràn chất ngất trong tim, Quốc Tri thầm thì bên tai Nhật Hạ thật mềm:
-Hạ ơi, cho phép anh… được hôn em nhé?
Đôi má chợt đỏ bừng, nàng khẽ chớp mắt nhìn anh dịu dàng không đáp, rồi rèm mi cong từ từ khép lại như một sự bằng lòng thật dễ thương. Đôi bờ môi phơn phớt chạm vào nhau, nhẹ nhàng bỡ ngỡ, tiếp theo bằng những cơn sóng tình yêu mỗi lúc một nồng nàn hơn, say đắm hơn. Họ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào kéo dài miên man khi đôi tim rung lên bao cung điệu yêu thương chân thành tha thiết nhất dành cho nhau. Nụ hôn đầu đời trinh nguyên thơm ngát sẽ lưu lại dấu son ân tình đến trọn kiếp.
Một lúc sau cơn bão tình tạm lắng xuống. Vòng đôi tay ôm lấy cổ Quốc Tri, Nhật Hạ hé môi cười mà đôi mắt long lanh ngấn lệ:
-Cám ơn anh đã đến với em. Sau lần gặp này… không biết bao giờ hai đứa mình mới được gặp lại!
Một tia kinh hãi vụt qua tròng mắt, Quốc Tri lạc giọng hỏi dồn:
-Hạ, em nói vậy là sao? Em định bỏ anh sao? Em định đi đâu?
Đi đâu bây giờ? Thật lòng Nhật Hạ cũng chưa biết chắc, nhưng có lẽ là đến một thành phố khác tạm tá túc với anh Ba của mình. Tìm được chỗ dung thân trước cái đã rồi từ từ sẽ xin chuyển trường sau. Có thể nhờ anh ấy cho một chân tiếp tân hay thư ký gì đó bán thời gian trong đại lý xe của ảnh, tới đâu hay tới đó. Sau những biến động vừa rồi, Nhật Hạ nhận ra một điều cay đắng rằng chẳng có gì là chắc chắn trong tương lai. Vạn vật có thể thay đổi nhanh chóng đến chẳng ngờ.
Tất nhiên, đâu ai muốn từ bỏ những gì thân quen để đi đến một nơi xa lạ, nhất là xa bạn bè và người mình yêu. Nhưng trong hoàn cảnh của nàng lúc này thật chẳng còn chọn lựa nào.
Bằng một nụ cười héo hắt, Nhật Hạ rũ buồn:
-Em bây giờ không nhà không cửa, nên cũng đâu có cách gì hơn đâu anh!
Quốc Tri run run ôm lấy đôi vai mềm của nàng, tha thiết bảo:
-Đừng đi Nhật Hạ nhé! Em đi sẽ mang cả trái tim anh, làm sao anh chịu cho nổi!…
…Hãy để cho anh được che chở giúp đỡ em trong lúc tối tăm này. Anh không giàu có khá giả gì, nhưng sẽ hết lòng bảo bọc cho em bằng tất cả tình yêu thương và những gì anh có. Đừng đi nha Hạ!
Tấm lòng anh mênh mông quá! Em đã nhận ra điều ấy từ lâu rồi, vậy mà lúc này những lời ấm áp chân thành của anh vẫn khiến cho tim em chảy tan ra vì xúc động. Anh nghèo về vật chất nhưng tình yêu thương anh bao la, cũng như ngày xưa ấy chỉ có tấm áo mưa trên mình anh cũng nhường lấy che chở thân em mà chịu lạnh chịu ướt.
Nhật Hạ nhìn người yêu bằng ánh mắt thật dịu dàng, rưng rưng:
-Anh đã khó khăn lắm rồi, lại còn lo cho bé Ly nữa. Em đâu thể nào trở thành thêm một gánh nặng cho anh được!
Nhìn sâu vào đáy mắt nàng, anh nhẹ giọng dỗ dành:
-Em không bao giờ là gánh nặng của anh. Em là niềm hạnh phúc vô tận của anh. Anh nói rất thật lòng đó…
Im lặng một chút như để chế ngự cơn xúc động trong tâm hồn, anh bộc bạch tiếp:
-Anh chỉ tiếc là không được khá giả như người ta để chăm lo cho em được đầy đủ. Em đừng buồn nhé Hạ!
Hai hàng lệ thánh thót lăn dài, Nhật Hạ nấc lên:
-Em đang hạnh phúc lắm, chứ làm sao buồn được hở anh! Tấm lòng của anh là niềm an ủi vô cùng to lớn cho em trong lúc này.
Quốc Tri trìu mến nắm bàn tay bé nhỏ của Nhật Hạ. Bàn tay nàng thật mềm mại, thon thả và trắng muốt như ngọc. Anh nâng niu đưa lên môi hôn, trân trọng, dịu dàng.
Khi nghe Vân Thu kể lại tình cảnh thảm thương của Nhật Hạ, Quốc Tri đã quyết định trong lòng sẽ đưa Nhật Hạ về nhà mình cư ngụ, ít nhất là tạm thời cho đến khi nàng tìm được một nơi khác ổn định hơn. Tại thời điểm này anh chỉ còn chưa đầy một năm nữa là sẽ ra trường. Công việc làm thêm ở nhà hàng càng lúc càng tốt. Anh được chủ tín nhiệm và quý mến, lương bỗng tăng hơn hẳn, và nguồn tiền boa dồi dào đóng góp một phần thu nhập rất đáng kể. Nhờ thế việc lo thêm phần thực phẩm và chi tiêu đơn giản cho một cô gái là điều anh hoàn toàn có thể xoay xở được.
Dù là một cô tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ, Nhật Hạ kỳ lạ thay lại hết sức giản dị bình dân, không có thói đòi hỏi kèo nhèo gì nên Quốc Tri tin tưởng mọi việc cũng sẽ dễ dàng.
Điều anh quan ngại nhất không phải là vấn đề chi phí, mà là làm cách nào để bảo vệ danh dự cho nàng. Miệng lưỡi thế gian dị nghị đôi khi rất ác độc sẽ dễ dàng làm tổn thương tâm hồn thơ ngây trong sáng của nàng.
Suy xét một lúc anh nhỏ nhẹ bảo:
-Anh sẽ đưa em về nhà anh, nơi đó tuy nhỏ hẹp thiếu tiện nghi nhưng cũng sống được. Em sẽ tiếp tục đi học bình thường. Anh sẽ chăm sóc cho em. Em bằng lòng không Hạ?
Nhật Hạ cúi đầu nghĩ ngợi. Những cảm xúc chấp chéo đối nghịch giằng xé trong tâm tưởng. Được ở lại thành phố và được học không bị gián đoạn ai mà chẳng muốn, lại không phải xa người mình yêu. Nhưng tạo thêm một gánh nặng cho anh nàng ái ngại vô cùng. Ngoài ra trong lúc chưa có sự ràng buộc chính thức gì với nhau, sống tại nhà một người con trai, dù cho người yêu đi nữa là một điều tối kỵ đối với nàng. Người ta sẽ đánh giá mình như thế nào? Liệu anh sẽ xem thường mình không?
Thật là một vấn đề tế nhị hết sức khó khăn để có câu trả lời xác đáng nhất. Nét mặt ưu tư nặng trĩu và tiếng thở dài lặng thinh của Nhật Hạ đã nói lên tất cả. Quốc Tri nhạy bén thấu hiểu tâm tư của người con gái mình yêu, anh mềm mỏng giải thích thêm:
-Hạ đừng ngại! Em sẽ ở cùng với Thảo Ly, hai chị em ở với nhau thôi. Còn anh sẽ ở chia phòng trọ với mấy đứa bạn hoặc ký túc xá. Từ chỗ khu chung cư nhà anh đến trường chỉ chừng mười lăm phút xe đạp.
Nét mặt ngại ngùng lẫn xúc động, Nhật Hạ bối rối:
-Nhưng… nhà của anh mà anh lại phải đi ở trọ, em thấy… nó sao sao đó. Em ngại lắm anh à!
Quốc Tri trầm giọng giải bày thật chân tình:
-Anh là đàn ông ở lây lất đâu cũng được, chứ em là thân gái phải có nơi ở đàng hoàng chút. Làm sao anh có lòng nào ở yên thân được khi em phải lang bạt bơ vơ như vậy hở Hạ? Em khổ em buồn, tim anh đau đến tận cùng. Em có hiểu không Hạ? Em là người con gái anh thương yêu bằng tất cả trái tim, anh thà chịu vất vả chứ không thể để em vất vả…
…Cuộc đời anh bây giờ chỉ còn Thảo Ly và em, hai người phụ nữ anh yêu thương nhất. Anh tâm nguyện sẽ săn sóc cho Ly và em bằng hết tấm lòng và khả năng của anh.
Nhật Hạ ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt Quốc Tri, trên sự nhọc nhằn kham khổ ấy là cả một bể chân tình yêu thương. Sao không muốn khóc mà nước mắt cứ dâng lên ướt rèm mi rồi tuôn tràn không cách gì kiềm hãm nổi. Giọt nước mắt cho niềm hạnh phúc đong đầy và tự hào vời vợi. Cho đến lúc lìa đời nàng cũng không thể quên được giây phút này. Tình anh mênh mông sâu thẳm quá! Trái tim anh cao cả bao la quá! Em thật may mắn tìm được anh trong cuộc đời này Quốc Tri ơi!
Hai bàn tay nắm chặt nhau như chia sẻ niềm tin yêu và hy vọng. Bóng đêm có dài đến bao lâu cũng không thể vĩnh viễn được. Tình yêu chân thành sẽ là ngọn đuốc sáng ngời xua tan đêm đen của đau khổ, để rồi một bình minh chói lọi sẽ thấp thoáng nơi chân trời.
☘︎