← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Thế là Quốc Tri đã ở chung căn trọ với ba người bạn cùng phòng được một mùa học. Ba anh bạn này người thì ở quê lên thành phố học, người thì ở xa quá nên hùn nhau thuê căn trọ này lâu nay. Bạn bè sinh viên nghèo dễ thông cảm, giờ có thêm một người góp vào chia tiền thuê nhà trọ để giảm bớt chi phí cuộc sống nên ai cũng nhiệt tình chấp thuận ngay. Quốc Tri hội nhập với môi trường sống mới rất nhanh. Khả năng thích nghi với hoàn cảnh có lẽ là một trong những mặt mạnh rất quý của chàng thanh niên trẻ này.

Biết anh có nơi thường trú trong khu chung cư khá gần trường mà tự dưng phải dọn ra ở trọ, đám bạn trai dĩ nhiên hỏi han vặn vẹo đủ điều để tìm hiểu. Quốc Tri chỉ nhún vai cười cười đáp chung chung:

-À thì hiện tại tao thấy ở đây với tụi mày tiện hơn là ở nhà.

Về phần Nhật Hạ, lúc đầu lẽ tự nhiên nàng hết sức ngại ngùng khi nhận lời đến sống trong một tình trạng như vậy. Không ngại sao được khi nàng hiểu vì mình mà Quốc Tri phải đi ở trọ với người ta, vừa tốn kém thêm lại còn chật chội cùng bao nhiêu thứ bất tiện. Đó là một sự hy sinh hết sức lớn lao không biết có mấy người khả dĩ làm được. Nó phải xuất phát từ một tình yêu vô cùng sâu nặng chân thành. Nàng trân trọng tấm lòng của anh đến tận đáy tim và càng yêu anh tha thiết. Trong tình yêu ấy còn có cả một sự nể trọng và ngưỡng mộ cái nhân cách cao quý nơi anh.

Lần đầu tiên trong đời phải sống xa gia đình trong một thời gian tương đối dài, có những lúc Nhật Hạ chợt thấy nhớ nhà vô cùng. Đó là nơi nàng đã sinh ra và sống hơn hai mươi năm trời, với bao nhiêu kỷ niệm chồng chất, làm sao không nhớ được. Nàng nhớ cha mẹ, nhớ những người làm chân chất hiền lành đã gắn bó với mình từ rất lâu mà nàng đã xem họ cũng như chính một phần của gia đình mình.

Tuy lòng rất buồn khổ vì bị xa lìa mái ấm thân thương ấy, Nhật Hạ không hối hận với quyết định của mình. Cha nàng chỉ cho hai con đường để lựa chọn, mà con đường nào đối với nàng cũng quá chông gai đầy thương đau. Thôi thà chọn con đường này dù có gian nan nhưng ít ra cũng không phải khổ một đời, sống bên một người mà yêu một người. Nàng không thể chấp nhận cảnh đời đó.

Có khi ngồi chống cằm hồi tưởng lại những chuyện đã qua, Nhật Hạ không khỏi mỉm cười rồi đỏ mặt thầm xấu hổ với mình. Cuộc sống xa hoa từ lúc lọt lòng khiến cho nàng chẳng biết tí gì về những kỹ năng sống đơn giản, vì lúc còn ở nhà mọi thứ đều được gia đình và gia nhân chăm lo cho hết không thiếu thứ gì. Nhưng bây giờ nhìn lại nàng thấy đó là một thiếu sót rất lớn cho sự trưởng thành toàn diện của mình.

Chỉ trong một vài ngày đầu mới về ở chung với Thảo Ly, Nhật Hạ ngay lập tức nhận ra những khiếm khuyết ấy trầm trọng đến mức nào. Thảo Ly nhỏ hơn nàng đến sáu tuổi mà hết sức giỏi giang việc nhà, có thể tự mình quán xuyến hết thảy chuyện nội trợ. Quả đúng con nhà nghèo phải tự lăn lộn với những thử thách trong cuộc sống từ sớm nên tháo vát đảm đang đến chẳng ngờ.

Khi có biến loạn mới rõ ai có khả năng chịu đựng và xoay xở tốt hơn để mà tồn tại. Những thứ cha mẹ thuê thầy kèm kẹp dạy dỗ cho nàng như dương cầm, cắm hoa, thể dục dụng cụ, hoặc khiêu vũ thật ra chỉ là những thứ tiêu khiển, có thì tốt mà không có cũng chả sao, và trong hoàn cảnh như bây giờ chúng chẳng giúp gì cho nàng.

Trong khi Thảo Ly có thể đảm đương từ việc chợ búa, nấu ăn, giặt giũ, ủi đồ, may vá cơ bản, thì Nhật Hạ chẳng biết một chút gì về những thứ này. Nàng lơ ngơ vụng về hết sức khổ sở và tự cảm thấy vô cùng xấu hổ với cô em gái kết nghĩa nhỏ bé của mình.

Cũng may Thảo Ly rất dễ thương và tốt bụng nên khi thấy Nhật Hạ lóng nga lóng ngóng với những việc ấy cô chỉ mỉm cười dễ chịu rồi vui vẻ giải thích cho nàng.

Nhật Hạ cười ngượng ngùng bảo:

-Thảo Ly giỏi quá trời! Chả bù với chị chẳng biết tí gì cả.

-Dạ em thường thôi chứ có gì đâu mà giỏi chị.

Mỉm cười, Nhật Hạ khen chân thật:

-Chị thấy em thực sự rất giỏi. Mai mốt khi lập gia đình em chắc chắn có thể chăm lo cho gia đình riêng của mình thật chu đáo đó.

Nói tới đó nàng chợt nghĩ đến mình. Ôi, từng tuổi này mà nàng quá bết về nữ công gia chánh, thấy bắt chán! Gì thì gì chứ đã là phụ nữ phải biết vài thứ căn bản để chăm sóc gia đình sau này, chứ đâu thể nhờ cậy người khác mãi. Nàng thật lòng yêu Quốc Tri nên tâm nguyện được gắn bó suốt đời cùng anh. Vậy thì phải từ từ tranh thủ học hỏi cho nhuần nhuyễn mới được, chứ không thôi đến đó về làm vợ người ta mà cái gì cũng chẳng biết thì xấu hổ chết.

Nghĩ vậy Nhật Hạ mon men lại gần Thảo Ly khi cô bé đang làm bếp, hăng hái:

-Em dạy cho chị để chị biết làm mọi thứ giống như em vậy nghen Ly? Chị rất muốn học. Giờ chị bắt đầu ra sao nè?

Thảo Ly đang đứng xào món rau, nhiệt tình:

-Dạ được mà chị. Tại chị chưa quen thôi chứ mấy cái này coi vậy cũng dễ học lắm chị à. Chút xíu chị sẽ rành thôi.

Cuộc đời nhân quả xảy ra nhanh như chớp mắt. Ngày trước Nhật Hạ thương yêu ưu ái và hết sức tử tế với Thảo Ly nên mới để lại trong lòng cô bé những tình cảm tốt đẹp tràn đầy. Khi ấy nàng đâu bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình nhờ vả nương tựa vào cô bé như bây giờ. Thật sự khi làm những việc đó, Nhật Hạ chỉ đơn thuần thấy thương mến Thảo Ly và muốn đem lại niềm vui cho cô bé như một đứa em gái nhỏ, chứ đâu nghĩ gì đến chuyện xa xôi ơn nghĩa gì. Nhưng thật sự những cử chỉ trìu mến dịu dàng ấy đã khiến cho nàng có một chỗ đứng rất sáng và đẹp trong tâm tưởng non trẻ của một cô bé đang tuổi lớn. Nó có tác động rất tích cực đến sự phát triển tâm lý của Thảo Ly, cho cô thấy một bằng chứng cuộc đời vẫn còn những tấm lòng nhân ái chân tình.

Thảo Ly vẫn không quên một lần Nhật Hạ đến đưa mình đi chơi vào một sáng cuối tuần. Dạo ấy cứ mỗi hai ba tuần nàng lại đến đưa cô bé đi ăn đi chơi khắp nơi. Có lần không thấy chiếc xe gắn máy thường lệ Nhật Hạ đậu dưới sân, Thảo Ly ngây ngô thắc mắc:

-Chị Hạ ơi, hôm nay mình đi bộ chơi hả chị?

Nhật Hạ cười tươi hớn hở, khoác vai cô bé bảo:

-Đi bộ chỉ đi vòng vòng gần đây chứ làm sao đi chơi xa hơn được cưng. Xe chị đậu ngoài đường kìa.

Ra đến nơi Thảo Ly chóa mắt với chiếc xe hơi màu bạc sang đẹp khủng khiếp đang đậu dọc lề đường. Cô bé tròn vo đôi mắt hỏi:

-Chị Hạ, xe này… của chị hả?

Lại một nụ cười nhí nhảnh thân mật, Nhật Hạ vừa mở cửa xe cho cô bé vừa bảo:

-Ừ, xe của chị đó cưng.

-Sao lâu nay em không thấy chị đi?

Nhật Hạ cài dây an toàn cho Thảo Ly, nhỏ nhẹ giải thích:

-Tại nó to cồng kềnh quá nên chị cũng ít đi. Ba mẹ chị mua cho nhưng chị để nằm xẹp trong ga ra ít khi đi lắm. Hôm nay chiếc xe gắn máy bình thường của chị phải đem đi bảo trì nên chị mới lái xe này. Bộ em không thích hả?

Cười toe toét, Thảo Ly lắc đầu đính chính:

-Dạ đâu có chị. Em chưa bao giờ được ngồi xe đẹp như thế này nên làm sao không thích được.

Khi ấy còn bé Thảo Ly không hiểu biết nhiều nên nói vậy, chứ thật ra đại đa số người ta đều chưa từng được ngồi chiếc xe siêu sang này, mà giá trị của nó là cả một gia tài nhiều người làm cả đời cũng chưa có được.

Trong khoảng thời gian đó, Thảo Ly được người chị gái kết nghĩa vui tính tốt bụng ấy đưa đi ăn, đi chơi và tham quan rất nhiều nơi thú vị. Từ nhà hàng nổi sang trọng trên sông, tiệm ăn xa xỉ trên đỉnh một tòa nhà cao tầng chót vót đến chóng mặt, cho đến khu trưng bày sinh vật biển, rồi lại công viên giải trí thật hấp dẫn. Đây là những nơi mà giới bình dân lam lũ như hai anh em Thảo Ly đời nào có cơ hội được vào vì vô cùng đắt đỏ, nên cô bé thích lắm, cái cảm giác vừa lạ lẫm vừa phơi phới sao đâu. Từ đó đến nay Thảo Ly chưa có dịp may nào để được đến những chốn ấy nữa, nhưng ấn tượng và kỷ niệm vẫn còn in dấu đậm nét trong ký ức của cô bé.

-Bây giờ chị khó khăn không còn khả năng đưa Ly đi chơi như xưa nữa, đã vậy chị còn làm phiền Ly đủ thứ. Em đừng buồn chị nhé!

Câu nói nhẹ nhàng êm như làn gió thoảng mà lại mang nặng chất buồn se sắt đưa Thảo Ly ra khỏi dòng hồi tưởng. Cô nắm tay Nhật Hạ cười thật hiền:

-Đâu có gì mà phiền đâu chị. Em luôn biết ơn những gì chị đã đối đãi trước đây và tình chị thương em. Em rất thích có một người chị dễ thương như chị vậy đó.

Cúi đầu cười nhẹ Nhật Hạ thấp giọng:

-Cám ơn em.

Chợt Thảo Ly nhìn thẳng vào mắt Nhật Hạ, ánh mắt nghịch ngợm lúng liếng hỏi:

-Chị Hạ nè, có phải… chị yêu anh Hai của em không?

Câu hỏi quá bất ngờ và trực tiếp mà Nhật Hạ chưa từng chuẩn bị tinh thần để trả lời khiến nàng lúng túng. Đôi má thoáng đỏ hồng, nàng tìm cách lẫn tránh:

-Ly còn nhỏ lắm, đừng để ý chuyện đó mà!

Thảo Ly lườm nàng dài giọng:

-Anh Hai em cũng nói y như chị vậy. Thấy ghét ghê! Em đã mười lăm tuổi rồi, không còn nhỏ lắm đâu.

Gật đầu cười hiền lành, Nhật Hạ bình luận:

-Ừ, đúng là nhỏ thì không còn nhỏ, nhưng bảo lớn thì cũng chưa đủ lớn. Như chị bây giờ mà nhiều khi chị còn thấy mình còn trẻ con quá để giải quyết nhiều vấn đề.

Cầm bàn tay Nhật Hạ lay lay, Thảo Ly không bỏ qua:

-Nói cho em nghe đi chị! Có phải như vậy không chị Hạ?

Nhật Hạ liếc yêu cô bé:

-Em đã nghĩ như vậy thì còn hỏi chị làm chi nữa nè?

Nghênh mặt lên thật láu lỉnh, Thảo Ly vòng vo:

-Tại em muốn biết cho chắc, nếu không thì… em tiếc lắm!

Tròn mắt ngạc nhiên, Nhật Hạ kêu lên:

-Em tiếc chuyện gì kia?

-Thì tiếc… nếu chị không yêu anh Hai em, vì như vậy thì… chị và em mình đâu có thành chị em một nhà được!

Nhật Hạ vui vui trong lòng trước cách nói hồn nhiên dễ thương của cô bé. Xem ra được em gái của người yêu có cảm tình với mình như vậy là một điều rất quý, hứa hẹn sự hòa thuận êm ấm sau này. Chút nghịch ngợm lại trỗi dậy, Nhật Hạ cười ý nhị trêu đùa:

-Thì bây giờ mình cũng đang là chị em một nhà rồi, không phải sao?

Thảo Ly chu môi lên lý sự:

-Nhưng cái đó đâu có lâu dài! Rồi đây chị sẽ rời khỏi nơi đây. Rồi chị sẽ đi lấy chồng, mà anh Hai em cũng phải có vợ. Khi đó em và chị đâu có còn làm chị em được nữa!

Ôi trời cô bé nói chuyện tương lai nghe ngồ ngộ làm sao, nhưng suy nghĩ của cô bé có lý lắm chứ bộ! Nhật Hạ cười khúc khích trêu già:

-Nếu em sợ thì khi ấy chị vẫn thỉnh thoảng đến thăm em, mình đi chơi chung. Như vậy vẫn giữ được tình chị em chứ có sao đâu!

Thảo Ly lắc đầu phụng phịu:

-Thôi em hổng chịu vậy đâu. Mà bộ… chị hổng yêu anh Hai em thiệt hả?

Nhìn nét mặt bùng thụng có chút hoang mang lẫn thất vọng của cô bé, Nhật Hạ thấy thương lắm. Nhưng… ai lại thừa nhận mình yêu anh trai của người ta, mắc cỡ chết! Nghĩ vậy Nhật Hạ khéo léo gợi ý:

-Chị thì sẵn sàng chìu theo ý em rồi đó. Phần còn lại thì em phải hỏi ý anh Hai của em thôi chứ chị làm sao biết được.

-Chị nói vậy đợi mai ảnh sang đây ba mặt một lời em sẽ hỏi ảnh, để coi hai ông bà còn chối được hay không.

Hai chị em cùng phá lên cười vui vẻ.

Kỷ niệm nhỏ lớn như vậy với Thảo Ly thì Nhật Hạ có vô số, kể cả ngày cũng không hết. Còn với Quốc Tri, những gì anh đối đãi với nàng trong giai đoạn mạt vận vừa qua thật là trăm thương ngàn quý, tình cảm chứa chan như bát nước đầy.

Nhớ lại cái hôm mới đưa nàng về nhà ăn uống xong xuôi, thấy trên tay nàng chỉ có một chiếc giỏ nhỏ anh vội vàng ngỏ lời đưa nàng đi mua ít áo quần để cho có mà đi ra đi vào. Từ một cô tiểu thư áo lụa quần là đầy cả một phòng, bây giờ chỉ còn một vài bộ leo ngheo trong chiếc giỏ, trong người không một cắc bạc đến nỗi người yêu phải ngỏ lời mua áo xống cho, Nhật Hạ vừa cảm động vừa tủi thân đứng im mếu máo mà trào nước mắt. Cái cảm xúc cay đắng xót xa nó đau buốt tới tận tim không gì tả nổi.

Cũng may nàng còn một niềm an ủi. Anh em Quốc Tri mở rộng tấm lòng, lời lẽ anh lúc nào cũng hết sức dịu dàng, an ủi vỗ về rất chân thành nên phần nào giúp Nhật Hạ vơi bớt cảm giác mặc cảm tủi thân đè nặng.

Những hôm đi học ngày hai buổi, Quốc Tri đạp xe đưa đón Nhật Hạ cùng đi. Trường của hai người không cách nhau bao xa nên cũng chẳng có trở ngại gì đáng kể. Trên đường hai đứa kể chuyện hỏi han nhau nói cười ríu rít như đôi chim thật dễ thương.

Có lần đang đi Quốc Tri nhẹ nhàng dò hỏi:

-Hạ ơi, anh chỉ có xe đạp đưa đón em. Em có… buồn không vậy?

Véo nhẹ vào chân anh, nàng dỗi:

-Anh mà hỏi như vậy là xem thường em lắm đó. Em giận không nói chuyện với anh nữa đâu.

Quốc Tri hốt hoảng đưa tay ra sau nắm bàn tay nàng, vội vã phân trần:

-Ý anh đâu phải vậy. Chỉ là anh thấy xưa nay em là cô tiểu thơ lá ngọc cành vàng, bây giờ phải đi phương tiện đơn giản này sợ em buồn thôi. Anh biết em không phải là người xem nặng vật chất trên tất cả, nhưng sự thăng trầm lớn như vậy cũng khiến một cảm xúc buồn bã vu vơ đến với người ta đúng không em?

Nhật Hạ rạch ròi phân giải:

-Em hiểu. Nhưng anh đừng quên hồi xưa đi học em cũng thích đi xe đạp thôi không? Chiếc xe hơi của em thì cứ dẹp xó trong ga ra chứ có xài gì nhiều đâu. Cho nên em không hề buồn về chuyện đó. Điều em buồn là bị ba đuổi đi thôi! Đến bây giờ mỗi lần nhớ tới chuyện đó em vẫn còn đau lòng.

Quốc Tri thấp giọng an ủi:

-Vậy thôi em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Nghĩ gì vui vui đi, như chuyện… hai đứa mình yêu nhau chẳng hạn.

Nói đoạn anh nhăn răng cười khì khì. Nhật Hạ bĩu môi trêu:

-Nói mà không biết xấu hổ. Ai mà thèm yêu anh, ghét thì có!

Quốc Tri vẫn cười hềnh hệch, giọng tươi tắn:

-Họ vẫn bảo con gái nói có là không, nói không là có. Vậy em cứ “ghét” anh nhiều nhiều vào anh càng vui!

Nhật Hạ tủm tỉm cười hạnh phúc. Thương anh quá, thật hiếm khi thấy anh có nụ cười vui như bây giờ. Cuộc sống vất vả từ thuở mới lớn khiến cho anh khắc khổ ít cười. Vòng tay nàng đang ôm ngang hông anh khẽ siết chặt hơn như một sự biểu hiện cho tình yêu thương đang tràn ngập trong quả tim bé nhỏ.

Chiếc xe đạp vẫn bon bon lăn bánh trên con đường, mang theo hai người bạn đang lặng im nhưng có thể cảm nhận được tình yêu dào dạt dành cho nhau. Nhớ lại ngày trước Danh ăn mặc rất điệu đàng chải chuốt săn đón bằng xe hơi trước cổng trường mỗi ngày mà Nhật Hạ thấy miễn cưỡng ngượng ngùng sao đâu mỗi khi thấy anh. Còn bây giờ đi với nhau chỉ là phương tiện thô sơ này mà mỗi lần ra khỏi giảng đường nàng đều khấp khởi trông mong ra cho nhanh, để được thấy lại khuôn mặt thân quen của người mình yêu. Thế mới hay khi tình cảm sâu sắc đến từ trái tim thì những cái hào nhoáng bề ngoài chỉ là thứ yếu.

Sự xuất hiện thường xuyên của Quốc Tri bên Nhật Hạ tất nhiên khiến mấy cô bạn cùng khoa với nàng và nhiều sinh viên khác nhận ra nhanh chóng. Nhật Hạ là một cô gái xinh đẹp nổi bật trong trường nên trở thành mục tiêu chú ý và dòm ngó của nhiều người là lẽ đương nhiên. Đám con trai thì say mê đeo đuổi, còn phe con gái thì so sánh ganh tị. Vô hình trung Nhật Hạ bị gánh nhận nhiều lời xầm xì bàn tán không chính xác oan uổng. Có lần một cô bạn đã cười cợt chòng ghẹo:

-Trời ơi nhỏ Hạ tính chơi nổi gây xì căng đan hay sao mà đá ông giám đốc đi xe hơi để cặp một anh chàng thư sinh nghèo cuốc xe đạp vậy ta!

Câu nói tuy nghe như trêu đùa nhưng ẩn chứa sự chê trách đầy ác ý. Nhật Hạ nghiêm mặt đính chính ngay:

-Khổ quá bồ ơi! Mình đâu phải loại người thích xì căng đan. Không phải mình đã từng nói mình bị “bắt buộc” phải đi cùng ông ấy hay sao? Và mình cũng đã xác nhận rất nhiều lần ông ấy với mình chẳng có gì cả.

Phân trần vậy thôi chứ vài cô bạn nghịch ngợm vẫn thích trêu già. Nhật Hạ chỉ nhún vai không trả lời thêm. Ai muốn hiểu sao thì hiểu. Nàng chỉ ngại tiếng ong tiếng ve khiến Quốc Tri hiểu lầm thôi.

Nghĩ vậy trong một lần hiếm hoi hai đứa đi chơi bên nhau nàng đã thẳng thắn bảo với anh:

-Anh Tri à, chắc anh cũng đã nghe xầm xì về việc trong thời gian ba năm mình không liên lạc, anh Danh đã gần như mỗi ngày đến đưa đón em chứ?

Quốc Tri ngạc nhiên không hiểu lý do gì mà nàng tiên nhỏ của mình bỗng dưng đề cập vấn đề này. Anh gật đầu:

-Lúc trước anh có nghe Vân Thu nói sơ sơ về việc đó. Mà có gì sao Hạ?

Nét mặt nghiêm trang, nàng bộc bạch:

-Em muốn rõ ràng với anh về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Đó là khoảng thời gian em như bị giam lỏng bởi sự săn đón của anh Danh, dù em đã nói rõ với anh ta đừng nên tốn thời gian cho em.

Xem như chẳng có gì nghiêm trọng, Quốc Tri cười véo nhẹ mũi nàng:

-Anh có bao giờ hồ nghi gì em đâu. Thời gian đó hai đứa mình đều sống một cuộc đời riêng biệt, và anh cũng hiểu em bị gượng ép thôi mà.

Nhật Hạ mỉm cười mãn nguyện. Quả là lâu nay nàng vẫn mang cảm giác day dứt vì một thời gian dài đến mấy năm Danh đeo bám khắp nơi và giới thiệu bừa bãi như vậy, thế nào những người chung quanh không khỏi có những hiểu lầm về tình cảm thật sự trong lòng nàng. Vốn là một cô gái xem trọng đức hạnh người phụ nữ, Nhật Hạ rất ngại việc bị dòm ngó dị nghị là người lăng nhăng.

Quốc Tri bật lên cười rồi vui vẻ nói:

-Vậy thì anh cũng rõ ràng với em những gì trong quá khứ của anh nhé cho nó công bằng! Trước lúc quen em anh cũng đã từng tơ tưởng đến một người, dù người đó anh chưa hề thấy mặt.

Nhật Hạ mở to mắt ngạc nhiên:

-Có chuyện như vậy sao, cô gái nào mà sở hữu sức lôi cuốn đến vậy?

Đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm như đang trở về một vùng trời kỳ ức, anh tư lự:

-Đó là một nàng tiểu thơ lầu vàng có trái tim thật nhân ái. Một lần vô tình anh đi bán bánh mì dạo đã lạc đến trước tòa lâu đài của nàng, và được cô ấy mua giúp một ổ bánh mì.

Nghe đến đây Nhật Hạ đã hiểu ý Quốc Tri đang muốn vòng vo để đùa với mình. Lườm yêu anh một cái thật dài, nàng ngúng nguẩy:

-Chưa biết mặt người ta mà đã tơ tưởng, chuyện hơi lạ đó nha!

Quốc Tri ấp bàn tay xinh xắn thon thả của nàng vào đôi tay sần sùi chai sạn của mình, trầm giọng giải thích:

-Tơ tưởng ở đây chưa có nghĩa là yêu, mà là có ấn tượng sâu sắc về người con gái ấy. Hay nói chính xác hơn là về cái vẻ đẹp tâm hồn của cô ấy, dù nó chỉ mới hé lộ ra một góc rất nhỏ.

Cong đôi môi hồng thật xinh lên, Nhật Hạ cắc cớ hỏi:

-Rồi cuối cùng thì anh có yêu cô ấy không?

Quốc Tri nhìn vào đôi mắt người yêu một cách nồng nàn, âu yếm đáp:

-Anh yêu cô ấy hơn cả chính mình, mà anh nghĩ đâu cần nói ra cô ấy là người hiểu điều đó hơn ai hết.

Cúi đầu e ấp, hai bàn tay vân vê mái tóc dài bóng mượt đang xõa dài một bên trước ngực, Nhật Hạ xa vắng:

-Vậy anh có bao giờ nghĩ sẽ… cưới cô ấy làm vợ hay không?

Lòng xúc động đến gần như ngạt thở, Quốc Tri trầm ngâm một lúc rồi nhỏ nhẹ đáp:

-Đó là mơ ước của anh, được kết nghĩa trăm năm với người con gái mình yêu thương. Nhưng… anh chỉ có thể làm điều ấy khi đã có một sự nghiệp vững vàng.

Nhật Hạ đưa bàn tay mát rượi dịu dàng xoa nhẹ vào má anh, chân tình bảo:

-Anh đã có một sự nghiệp to lớn rồi, cần tìm đâu chi nữa!

Quay mặt nhìn nàng trân trối, anh hoang mang:

-Em lại khéo đùa! Anh đã có gì trong tay đâu? Vẫn chưa tốt nghiệp, tương lai còn bấp bênh kia mà!

Nàng điềm đạm bày tỏ:

-Anh chưa có sự nghiệp về vật chất, nhưng đã có một sự nghiệp to lớn trong tâm hồn rồi. Bản tính hiền lương, trái tim đầy ắp tình yêu và nhân cách sáng đẹp của anh chẳng phải là những điều rất quý báu hay sao? Đối với em đó là một gia tài tâm linh quý giá chẳng có tiền của nào mua được. Sự nghiệp của cải thì có thể đạt được mấy hồi, chứ kẻ nào với một tâm hồn đen tối xấu xa dù giàu có đến đâu cũng rất khó tìm được cái nhân cách đẹp đẽ tốt lành.

Quốc Tri ngồi sững ra vì quá bất ngờ lẫn thú vị với cách nhận định độc đáo của Nhật Hạ. Quả nhiên nàng còn trẻ mà đã có cái nhìn rất sâu sắc trưởng thành về nhân sinh quan ở đời. Khẽ chép miệng anh lý luận:

-Hạ tốt bụng nên nói vậy, chứ chẳng ai nghĩ vậy đâu! Hơn nữa anh muốn khi cưới em về phải có khả năng chu toàn đầy đủ cho gia đình mình. Anh… không muốn em phải sống khổ!

Ánh mắt long lanh tinh nghịch, Nhật Hạ chúm chím cười hỏi:

-Vậy theo anh hiện giờ… em có khổ không?

Quốc Tri đưa tay vuốt mái tóc đang phủ xòa trước trán nghĩ ngợi. Công tâm mà nói từ quan điểm của anh thì nàng quá khổ so với trước đây rồi còn gì. Xưa kia ở trong ngôi biệt thự xa hoa bậc nhất trong thành phố, có kẻ hầu người hạ phục dịch, áo quần hàng hiệu sang trọng đủ kiểu. Giờ thì sao? Một căn hộ nhỏ trong chung cư tập thể, xiêm y thì hàng chợ ít ỏi vừa đủ mặc khiêm tốn. Ngoài ra chợ búa bếp núc gì cũng phải giúp Thảo Ly hoặc tự làm.

Nói mới nhớ, gần đây nhờ chịu khó học hỏi Nhật Hạ đã biết làm rất nhiều công việc nội trợ chẳng kém gì cô em nhỏ kết nghĩa của mình là bao.

Hít một hơi thật sâu, Quốc Tri thành thật nhận xét:

-Nếu bất cứ ai biết trước đây cuộc sống của em trong căn biệt thự tráng lệ ấy ra sao, rồi so với hiện tại đều sẽ có chung một câu trả lời là hiện giờ em khổ hơn nhiều. Anh không thể chối bỏ điều đó được.

Nghiêng đầu cười thật lém lỉnh, Nhật Hạ chêm vào:

-Nếu bất cứ ai biết trước đây cuộc sống của em trong khoảnh khắc phải lang thang không nhà, không còn một nơi nương thân, không một đồng dính túi, rồi so với hiện tại đều sẽ có chung một câu trả lời là hiện giờ em sướng hơn nhiều. Anh cũng không thể chối bỏ điều đó được.

Quốc Tri ngắc ngứ như ngậm kẹo không biết nói gì hơn. Càng ngày anh càng khám phá những tính cách thâm thúy đầy thú vị của cô gái rất đặc biệt này. Nhật Hạ ngã đầu tựa vào vai anh. Mái tóc nàng thơm dìu dịu khi những sợi tóc mềm quấn quít bên má anh. Giọng nàng êm đềm thủ thỉ:

-Anh thấy đó, vật chất chỉ là tương đối. Em đã từng ở trên đỉnh cao của sự giàu sang phú quý, rồi cũng đã có lúc rơi xuống đáy vực sâu. Chính anh đã đến với em bằng một tình yêu chân thành, cưu mang che chở cho em. Anh có biết mỗi ngày trôi qua em đều vui mừng trân trọng. Em hạnh phúc khi có anh…

… Em nhớ ba mẹ vô cùng nhưng cũng hiểu mình đã lớn và sẽ phải dần dần tự lập, không thể nấp mãi dưới cái bóng của gia đình. Nhờ có tai ương này mà em mới nhận ra những yếu kém khủng khiếp của mình để kịp sửa đổi.

Thật trìu mến vuốt nhẹ suối tóc tha thướt của nàng, Quốc Tri thấp giọng:

-Anh nhất định sẽ tạo một sự nghiệp cho riêng mình để có thể là điểm tựa vững chắc cho em. Hạ, em hãy… chờ anh nhé?

Nàng đưa bàn tay lên khẽ nắm lấy tay anh đang đặt trên tóc mình, giọng êm ả như tiếng thơ:

-Đã yêu nhau thì một đời vẫn chờ nhau. Anh nhớ đừng quên lời hứa với em không bao giờ bỏ cuộc đó nhé?

Quốc Tri gật khẽ, cười thật hiền rồi cũng nghiêng đầu chạm vào đầu người yêu đang ngả trên vai mình. Hai mái đầu xanh tựa vào nhau như thầm ghi khắc cùng nhau một lời hẹn ước. Dù con đường phía trước còn nhiều trắc trở chông gai, hai đứa nguyện sẽ giữ tình yêu này cho nhau mãi mãi.

☘︎