← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Đưa tay sắp xếp lại cho ngay ngắn những mặt hàng đang được trưng bày trong tủ kiếng, Nhật Hạ hít một hơi thật sâu như để tự tìm một chút thư giãn cho riêng mình. Công việc buôn bán nãy giờ bận quá khiến nàng loay hoay một mình muốn ngất ngư, giờ mới có được một chút thư thả.

Nhật Hạ xin được việc làm tại tiệm bán hàng này cũng đã hai tháng nay. Đó là một tiệm tạp phẩm tư nhân chuyên bán lẻ những thứ như mũ nón, ví đầm, bóp da, cà vạt, ghim kẹp, mỹ phẩm, nước hoa, nói chung là linh tinh đủ cả.

Để tìm được công việc này cũng không dễ dàng gì, vì Nhật Hạ xưa giờ có kinh nghiệm tí gì trong việc săn lùng việc làm đâu. May nhờ có Nhã Yên, nhỏ bạn thân học cùng khoa chỉ điểm giúp. Nhỏ ấy quê tận miền cực Nam xa xôi của đất nước lên thành phố học, nhà nghèo nhưng tốt bụng. Hai cô chơi với nhau kể đến giờ cũng hơn ba năm, chắc do tính tình hợp nên khá thân. Nhã Yên cũng vừa đi học vừa đi làm từ ngay năm đầu nên rất lanh lợi nhanh nhạy về thị trường việc làm phụ thêm cho sinh viên.

Có những khi hè đến hoặc kỳ nghỉ Tết mà đang lúc túng bấn không đủ tiền đi xe đò về quê thăm gia đình, Nhã Yên đành chịu ở lại nhà trọ một mình, buồn hiu hắt khi ai cũng về với tổ ấm của họ. Nhật Hạ biết chuyện thương bạn lắm. Dạo trước lúc còn là một tiểu thư giàu có, nàng vẫn thường rộng lòng giúp bạn. Biết Nhã Yên tự ái đưa tiền cô chẳng bao giờ nhận, Nhật Hạ mua luôn vé xe khứ hồi đưa cho cô. Sự hòa đồng và tấm lòng của nàng dần dần khiến Nhã Yên cảm nhận được sâu sắc và thầm biết ơn vô cùng.

Trong đám bạn đại học, Nhã Yên là người duy nhất mà Nhật Hạ chia sẻ những tâm sự riêng tư của mình. Cô cũng là người duy nhất đã từ lâu biết tình cảm thật sự của Nhật Hạ trong mấy năm qua đều dành hết cho một người bạn cũ nào đó mà cô chưa từng gặp, chứ nào phải cái anh chàng tên Danh giàu sụ hay đưa đón nhỏ bạn mình bằng xe hơi đâu. Nhã Yên vô cùng hiếu kỳ không biết chàng trai đó là ai mà đánh cắp được trái tim cô bạn xinh đẹp của mình, trong khi đám con trai theo đuổi nàng ở trường xếp hàng dài mút chỉ.

Khoảng thời gian một tuần Nhật Hạ không lên giảng đường vì cơn khủng hoảng do bị đuổi khỏi nhà, Nhã Yên rất hoang mang lo lắng, rồi sững sốt khi nghe Nhật Hạ kể lại tất cả. Nhã Yên xót thương bạn vô cùng nên đã cố gắng hết sức tìm hỏi được cho Nhật Hạ công việc bán hàng này. Lương khiêm tốn nhưng có còn hơn không.

Người chủ của Nhật Hạ tỏ ra rất vừa ý vì từ hôm thuê nàng, doanh thu của tiệm bà ta tăng lên thấy rõ. Chủ thì lời thêm nên dĩ nhiên khoái chí, còn cô bán hàng lại vất vả hơn chứ chẳng được tăng lương gì. Vậy mới chán!

Tại sao tiệm đông khách hơn thì chẳng có gì khó hiểu. Một cô bán hàng xinh đẹp hiếm có như thế này, khách nam bu tới mua để được dịp ngắm nhìn và tán tỉnh người đẹp là lẽ đương nhiên. Đem chưng một đóa hoa tuyệt sắc trong tiệm thì bướm ong nghe hương thơm mà dập dìu tìm đến. Gương mặt mỹ miều ấy, bàn tay trắng muốt với làn da mịn màng thoăn thoắt lấy hàng cho khách xem, lời nói thì lễ phép êm đềm như suối chảy, nụ cười trên cánh môi xinh như hoa kia có thể làm đứng tim nhiều trang nam tử. Ôi thôi, ai mà đủ can đảm để cò kè trả giá bớt một thêm hai với giai nhân diễm kiều như thế kia chứ!

Có một điều những vị khách ấy dù không ai nói ra nhưng đều hết sức thắc mắc, là tại sao cô bán hàng trong một cửa tiệm bình thường như thế này mà phong thái cũng như dáng vẻ vô cùng đài trang quý phái. Từ dáng đi cho đến mỗi thao tác đều thanh lịch duyên dáng đến lạ thường. Nếu như họ biết được đây là một nàng tiểu thư lầu vàng đang lưu lạc nhân gian, mà trước đây chỉ cần một câu vòi vĩnh thôi là nàng có thể làm chủ cả một cửa tiệm tương tự, hẳn họ còn kinh ngạc đến nhường nào.

Nhờ công việc bán thời gian ấy Nhật Hạ có được chút thu nhập cho riêng mình. Khi nàng ngỏ ý muốn đóng góp phần lương của mình cho chi phí cuộc sống, Quốc Tri gạt đi ngay, ôn tồn bảo:

-Thôi em cứ cất đi mà trang trải cho những chi phí cá nhân mình. Không sao đâu!

Nhật Hạ lắc đầu phụng phịu:

-Nhưng lâu nay anh đã vì em mà cực nhiều rồi. Bây giờ em tìm được việc làm anh phải cho em đóng góp, em mới chịu!

Quốc Tri hiểu tấm lòng của người yêu lắm, nhưng anh biết công việc bán hàng ấy lương khá thấp, lại đâu có khoản tiền boa phụ thêm như việc của anh. Nàng cũng không kiếm được bao nhiêu, mà phụ nữ lại có nhiều chi phí riêng tư cần thiết. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên ngăn lại:

-Anh biết em có nhiều thứ tốn kém, con gái mà. Anh lo cho em được. Khi nào cần anh hứa sẽ nói với em!

Nói đoạn anh nhoẻn miệng cười, nụ cười thật đôn hậu chân chất như con người của anh muôn thuở. Nhật Hạ nghe xao xuyến dạt dào trong tâm khảm. Tri ơi, tình anh dành cho em mênh mông quá! Em xin được giữ mãi ân tình đó trong trái tim em. Dù khó khăn nhưng tình yêu của hai đứa mình vẫn ngọt ngào nồng thắm. Sẽ chẳng có gì chia cách nổi hai ta nhé anh!

Mãi chìm đắm trong suy tưởng về người bạn lòng yêu dấu, Nhật Hạ như quên hẳn người khách đang lẩn thẩn xem những món hàng chưng nơi bức tường đối diện. Nãy giờ thật ra ông ta đang kín đáo để ý nàng. Thấy Nhật Hạ bất chợt ngẩng đầu lên nhìn mình, ông lấy đại một chiếc cà vạt bước lại quầy nhờ tính tiền rồi tìm cách gợi chuyện:

-Xin lỗi hình như cô mới vào bán ở đây?

Nhật Hạ gật đầu lễ phép:

-Dạ thưa đúng vậy.

Người đàn ông dò hỏi:

-Cô chắc là con gái bà chủ phải không?

Mỉm cười thật xinh, Nhật Hạ lắc đầu:

-Dạ đâu có. Tôi chỉ làm công thôi.

-Vậy xin hỏi ngoài việc này ra, cô còn làm công việc nào khác nữa không?

Tự nhiên bị hỏi về điều không liên quan gì tới chuyện buôn bán hiện giờ, Nhật Hạ thoáng cau mày hoang mang. Nàng quan sát nhanh chóng người đối diện. Đó là một người đàn ông độ chừng bốn mươi tuổi, ăn vận lịch sự không quá màu mè, nét mặt và mái tóc có phong cách như một nghệ sĩ. Nàng đáp bằng giọng đề phòng:

-Dạ không biết điều đó có quan hệ gì với việc mua bán không ạ?

Đoán biết sự lo ngại của cô gái, người đàn ông khoa tay phân trần:

-Thật xin lỗi cô tôi hơi đường đột. Nhưng tôi thấy… hơi tiếc một người rất có tiềm năng như cô mà làm công việc… hết sức khiêm tốn như thế này.

Nhật Hạ cười chua xót, giọng nàng thoang thoảng nỗi buồn:

-Ông thật vui tính ghê! Tôi mà có tiềm năng gì hả ông! Được một công việc này là tôi vui lắm rồi.

Người đàn ông nhíu mày như hơi bất ngờ, rồi lấy giọng nghiêm nghị bảo:

-Không biết mấy giờ thì cô xong việc ở đây? Chút nữa tôi có thể gặp cô một chút được không?

Vì đã quá quen thuộc với đủ loại hình thức tiếp cận và ve vãn của nam giới, Nhật Hạ ngay lập tức dè chừng, nghiêm giọng đáp:

-Xin lỗi ông, điều đó không thể được!

Người đàn ông như nhận ra cô gái trước mặt đánh giá sai dụng ý của mình, bèn vội vàng giải thích:

-Xin cô chớ hiểu lầm! Tôi chỉ có một đề nghị muốn thảo luận với cô về công việc thôi.

Nhật Hạ băn khoăn trong bụng, chưa kịp nói gì thì lúc đó có hai người khách khác vào tiệm. Thấy không tiện nói chuyện thêm người đàn ông rút trong túi một tấm danh thiếp, thấp giọng bảo:

-Đây là danh thiếp của tôi. Xin cô suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ trở lại. Tôi chỉ hoàn toàn có hảo ý.

Nhật Hạ liếc nhanh vào tấm thiệp, trên đó ghi:

“Hoàng Lư, thiết kế thời trang các loại”

Sáng hôm sau gặp Quốc Tri, Nhật Hạ đưa tấm danh thiếp rồi kể lại tường tận những gì đã xảy ra. Nàng hỏi ý kiến người yêu:

-Anh thấy sao hả Tri? Em có nên gặp ông ta không?

Cầm lấy chiếc danh thiếp, Quốc Tri kêu lên:

-Ủa, nhà tạo mẫu thời trang nổi tiếng Hoàng Lư đây mà. Sao ông ta lại muốn gặp em? Lạ quá vậy!

Đến phiên Nhật Hạ kinh ngạc:

-Ông ta nổi tiếng lắm hả anh?

-Ừ! Bộ em chưa nghe tiếng ông ta sao Hạ? Những mẫu thiết kế thời trang của ông ta luôn được ưa chuộng vào bậc nhất.

Nhật Hạ cười khúc khích thật tự nhiên:

-Em có bao giờ để ý thời trang gì đâu. Hồi trước áo quần giày dép của em toàn là mẹ mua cho không đó, chưa từng thắc mắc hiệu gì, của ai thiết kế cả.

Quốc Tri âu yếm nhìn nàng. Một cô gái sinh trưởng trong gia đình giàu sang thượng lưu tới ngần ấy mà lại đơn giản ít chú ý đến bề ngoài như nàng chắc là trên đời có một. Nhật Hạ quả nhiên có một nhan sắc chẳng chê vào đâu được, nhưng chính cái cá tính và nét đẹp nội tâm của nàng là điều chinh phục trái tim Quốc Tri. Anh phì cười vui vẻ bảo:

-Anh cũng biết khỉ gì về thời trang đâu. Chỉ là hôm trước lấy một tờ tạp chí trong thư viện đọc, trong đó có một bài viết chi tiết về ông ấy nên mới biết thôi.

Níu cánh tay anh, nàng trăn trở:

-Vậy anh nghĩ sao hở Tri?

Ngẫm nghĩ một chút, Quốc Tri từ tốn nêu ý kiến:

-Anh thấy ông ta là một người nổi danh như vậy, lại chưa nghe vụ tai tiếng nào nên chắc không dám làm gì ẩu đâu. Gần chỗ em làm anh thấy cũng có đầy quán giải khát cà phê. Nếu không có gì quá bất tiện cứ gặp thử xem ông ta nói gì.

Ngày hôm sau Hoàng Lư trở lại thật. Nhật Hạ đồng ý gặp ông ta trong một quán giải khát gần đó khi đã tan xuất giờ làm. Buổi chiều giờ cao điểm quán khá đông. Vừa ngồi xuống sau một vài câu hỏi thăm xã giao, ông ta vào ngay vấn đề:

-Như cô đã thấy trong danh thiếp tôi đưa hôm qua, tôi là một nhà thiết kế thời trang. Sắp tới tôi sẽ giới thiệu một bộ mẫu thiết kế mới. Tôi muốn được mời cô làm người mẫu giới thiệu các kiểu thiết kế của tôi tại chương trình sự kiện thời trang mùa Xuân năm nay.

Nhật Hạ tròn xoe đôi mắt kinh ngạc, lắp bắp như không tin điều vừa nghe được:

-Ông… bảo sao? Ông mời tôi… làm người mẫu à? Ông có đùa không đó?

Thật ra Nhật Hạ kinh ngạc vì một người lạ chưa từng quen biết mà lại muốn nhờ mình làm người mẫu. Điều đó có vẻ quá lạ lùng đối với nàng, chứ không hẳn là nàng kinh ngạc vì mừng rỡ hay hứng thú gì với công việc đó.

Hoàng Lư nghiêm nghị xác nhận:

-Tôi không bao giờ đùa một chuyện liên quan đến công việc nghiêm túc của mình.

Nhật Hạ ôm miệng kêu lên:

-Nhưng tôi có biết gì về việc đó đâu? Sao ông không tìm những người mẫu chuyên nghiệp mà lại nhờ tôi?

Bật cười một cách ngạo nghễ, Hoàng Lư ung dung đáp:

-Người mẫu chuyên nghiệp thì tôi có hàng đống, và thú thật không phải khoe khoang với cô chứ họ đều tranh nhau để được trình diễn những mẫu thời trang do tôi vẽ kiểu. Nhưng tôi muốn có một phong cách mới thật độc đáo và bất ngờ cho lần trình diễn này, vì nó là sự kiện thời trang đang rất được mong đợi.

Một nhà tạo mẫu có danh tiếng mà lại nhờ một cô gái lạ chưa có kinh nghiệm gì để giới thiệu những tác phẩm của mình, nghe có vẻ khó tin quá. Hay là ông ta nghĩ mình rất thèm thuồng công việc đó rồi đưa ra nhử, với một mục đích gì khác đàng sau đây? Người ta vẫn nói đàng sau miếng bơ thơm là cái bẫy chuột kia mà!

Mím môi suy nghĩ ít giây, Nhật Hạ lắc đầu đáp:

-Nếu vậy thì ông cần phải thận trọng, không nên giao cho một người chưa biết tí gì về trình diễn thời trang như tôi. Không khéo tôi lại làm hỏng của ông thì chết!

Hoàng Lư nhếch môi cười đầy tự tin:

-Tôi đã ở trong lãnh vực này gần hai mươi năm rồi, và cũng đã làm việc với rất nhiều người mẫu nổi tiếng. Tôi cảm nhận cô có ngoại hình lý tưởng để trở thành một người mẫu xuất sắc, và tin chắc không chọn lựa sai lầm. Chỉ cần cô vui lòng đồng ý, tôi sẽ có chuyên viên đào tạo cho cô mọi thứ cần thiết. Cô không phải lo gì cả!

Thấy Nhật Hạ vẫn ngồi lặng im lưỡng lự, Hoàng Lư hớp một ngụm nước cho thông cổ rồi ôn tồn tiếp:

-Xin cô yên tâm, tôi hoàn toàn có ý nghiêm túc chỉ đơn thuần về công việc. Còn việc thù lao thì… tôi có thể bảo đảm cao hơn nhiều so với công việc bán hàng của cô hiện giờ.

Nhật Hạ nhìn Hoàng Lư thành thật đáp:

-Việc này… mới lạ và bất ngờ quá! Tôi cần phải có thời gian suy nghĩ. Ông có thể cho tôi ít ngày không?

-Dĩ nhiên, và tôi rất hy vọng cô sẽ nhận lời. Khi đó chúng ta sẽ bàn bạc về những chi tiết khác cụ thể hơn.

Cuộc nói chuyện kết thúc tại đó. Nhật Hạ cũng chưa nghĩ gì nhiều về lời đề nghị của Hoàng Lư, nhưng… biết đâu chừng…

Một buổi nọ như thường lệ Quốc Tri đang đạp xe chở Nhật Hạ trên đường về. Từ khi nàng đi làm thêm việc bán hàng, để tiện cho sự đi lại anh mua cho nàng một chiếc xe đạp nữ, nhưng khi đến trường họ vẫn đi chung một xe. Hai người đều yêu thích khoảng thời gian được ngồi cùng xe như vậy. Đó là lúc họ được bên nhau để trò chuyện trao đổi đủ mọi đề tài. Càng gắn bó và hiểu nhau thì tình cảm hai đứa ngày càng đậm đà thắm thiết. Cả hai đều vui sướng khi nhận biết đã tìm ra một nửa thất lạc của mình.

Hôm ấy khi Quốc Tri vừa tới trước ngõ để đi vào khu chung cư thì thấy nơi góc đường có chiếc xe hơi rất sang đậu sẵn. Cửa xe bật mở, rồi một người phụ nữ tuổi trung niên vô cùng quý phái bước ra đi tới. Quốc Tri nhận ra ngay đó là bà Xuân. Anh thắng xe lại quay ra sau bảo khẽ Nhật Hạ:

-Hạ ơi, hình như mẹ em đến tìm có chuyện gì?

Nhật Hạ đang ngồi một bên xoay mình về hướng bên kia nên không thấy mẹ mình ngay. Nghe Quốc Tri nói, nàng đứng xuống nhìn lại thì thấy quả nhiên đúng như vậy. Nàng nửa mừng vui nửa hoang mang, kêu lên mà nghe giọng mình như nghẹt lại:

-Mẹ… mẹ ơi!

Quốc Tri cũng gật đầu lễ phép chào:

-Dạ cháu chào bác ạ.

Bà Xuân nhếch môi với một nụ cười khinh bạc không cần giấu giếm, giọng lạnh lùng:

-Chào cậu, tôi muốn nói chuyện riêng với con gái của tôi một chút. Cậu không phiền chứ?

Bà hỏi thì hỏi vậy chứ âm điệu kẻ cả như ngầm ra lệnh. Quốc Tri hơi khó chịu trong lòng. Cung cách của bà ấy đối với anh xưa nay lúc nào cũng vậy, cứ y như là bà chủ còn anh là phận tôi đòi. Nghĩ vậy nhưng anh vẫn giữ lễ độ:

-Dạ cháu không dám. Bác cứ tự nhiên ạ. Xin phép bác cháu lên nhà trước.

Còn lại hai mẹ con, bà Xuân nhìn con gái chớp mắt mỉm cười. Khuôn mặt bà lập tức giãn ra và đượm nét yêu thương. Với anh chàng phu xe kia thì bà rắn đanh, chứ đây là cục vàng cưng quý của bà kia mà, không thương sao được. Bà nắm tay Nhật Hạ nhỏ nhẹ:

-Con vào xe ngồi với mẹ, mẹ muốn nói chuyện với con một chút!

Không đợi nàng trả lời bà Xuân đẩy Nhật Hạ vào hàng ghế sau rộng rãi của chiếc xe hơi loại lớn xa hoa, rồi nhanh nhẹn vào theo ngồi kế bên nàng. Bà ra lệnh cho người tài xế:

-Chạy đi, đưa chúng tôi đến nhà hàng Nắng Mai giùm!

Chiếc xe chầm chậm rời vệ đường rồi bon bon chạy nhanh trên đường nhựa. Trong xe, bà Xuân âu yếm nắm bàn tay con hỏi dồn:

-Hạ con, lâu nay con ra sao? Sao không về thăm mẹ? Con có hay mẹ nhớ con biết bao nhiêu không?

Nhật Hạ xụ mặt buồn hiu:

-Con cũng nhớ ba mẹ lắm, nhưng… làm sao con về được khi ba đã đuổi con đi rồi.

Bà Xuân thở ra một hơi dài, bộc bạch:

-Mẹ cũng không ngờ ba con lại tuyệt tình đến vậy, mà mẹ cũng đâu có nghĩ con dám bỏ nhà ra đi. Chứ nếu con cứ ở lại chẳng lẽ ba con ném con ra đường sao!

Nhật Hạ ngồi im một lúc lâu. Hồi ức về cái ngày khủng khiếp ấy hiện về trong tâm tưởng khiến nàng rùng mình. Nàng lắc đầu rạch ròi đính chính:

-Mẹ à, con đâu có tự ý bỏ nhà đi, mà ba đã đuổi thẳng mặt. Con lớn rồi, cũng có lòng tự trọng của mình, đâu thể lì mặt ở lại như vậy hả mẹ!

Bà Xuân rơm rớm nước mắt:

-Thật tình… lúc đó mẹ không dám can, vì khi ba con nóng giận, nếu mẹ có ý bênh con ông ấy sẽ nghĩ hai mẹ con hùa nhau mà chống lại ổng, ổng sẽ càng lên cơn thịnh nộ dữ dội hơn nữa…

… Ngoài ra mẹ chỉ nghĩ cứ để cho ba con dọa găng như vậy may ra con sẽ đổi ý mà nghe theo lời ba mẹ. Ai mà ngờ… cái máu bướng của con thật là quá trời!

Nhật Hạ chớp mắt rồi khẽ thở dài. Cũng chỉ vì muốn ép nàng lấy Danh cho được mà hai vị song thân đã vô hình trung đưa cuộc đời nàng rơi vào một ngõ rẽ đầy lao đao. Nhưng biết đâu trong cái rủi cũng có cái may, nhờ đó mà nàng bây giờ trưởng thành, tháo vát và giỏi giang việc nội trợ hơn xưa rất nhiều. Nàng thăm hỏi:

-Ba mẹ vẫn khỏe chứ, còn những người khác trong nhà có gì mới không?

Bà Xuân đưa khăn tay lên chậm nước mắt, giọng sụt sịt:

-Mẹ cũng thường, nhưng nhớ con quá nên chẳng vui vẻ gì. Còn ba con thì từ hôm ấy ổng cáu gắt lắm. Ổng bị mất thể diện với gia đình bác Ninh và đám bạn của ổng, nên trút hết sự giận dữ từ con lên mẹ, bảo là con hư tại mẹ. Những người làm trong nhà ai cũng thương và nhắc đến con luôn, nhất là bác Thìn. Nói chung từ ngày con ra đi, cả nhà mình buồn và ảm đạm lắm con à!

Nhật Hạ bùi ngùi ngả đầu vào lòng mẹ thổn thức:

-Tội nghiệp cho mẹ quá, khi không bị ba giận lây vì chuyện của con. Tuy con không ở gần nhưng lúc nào cũng nhớ thương ba mẹ.

Đưa tay xoa mái tóc dài mịn màng của con, bà Xuân rưng rưng xúc động. Đứa con gái ngọc ngà của bà đây mà, đến hôm nay bà mới được ôm nó lại trong vòng tay.

Sau hôm ấy dù không mấy hy vọng bà Xuân vẫn thầm mong mỏi Nhật Hạ sẽ trở về. Căn biệt thự rộng mênh mông thiếu vắng bước chân sáo nhảy nhí nhố và giọng nói cười lanh lảnh trong veo của đứa con gái thương yêu như buồn hẳn ra. Nhưng đợi mãi mà Nhật Hạ vẫn biền biệt như bóng chim tăm cá, bà Xuân lúc đầu trở nên tức giận rồi dần dần chuyển sang lo âu. Bà đã lân la đề nghị chồng cùng tìm con, nhưng mỗi lần đề cập đến vấn đề này là ông Thao lại như bị khơi dậy một nỗi nhục tự cảm với bạn bè. Ông nổi trận lôi đình mắng chửi cả hai mẹ con nặng nề. Riết rồi bà Xuân hết muốn nói đến.

Bà bèn tự ý dò la tìm kiếm một mình. Đến một hôm tình cờ gặp Vân Thu trong một tiệm ăn bà lại hỏi thăm và năn nỉ hết lời mới được cô tiết lộ nơi trú ngụ của Nhật Hạ.

Xe đã vào bãi đậu của nhà hàng cao cấp Nắng Mai. Bà Xuân thuê hẳn một phòng ăn biệt lập để nói chuyện riêng tư với con gái. Đã khá lâu mới bước vào lại chốn xa xỉ như thế này, Nhật Hạ nghe lòng mình một cảm giác nhẹ nhàng bình thản đến lạ lùng. Chẳng vui mừng vì được ăn ở tiệm sang, cũng chẳng tiếc nuối với quá khứ huy hoàng. Có lẽ nàng đã nhận ra cái mong manh tạm bợ của cuộc sống vật chất đến phủ phàng. Mới ngày trước là một cô tiểu thư lên xe xuống ngựa, muốn gì được nấy, ngày hôm sau đã là một kẻ vô gia cư trắng tay vất vưởng giữa dòng đời. Đúng là chỉ có những phẩm chất trong tâm hồn mới luôn ở lại với mình mà thôi!

Sau khi ngồi vào bàn và gọi món ăn xong, bà Xuân trìu mến ngắm nhìn con từ đầu đến chân, thấy nàng ăn mặc đơn giản trong chiếc áo sơ mi hồng và quần tây đen, có vẻ là hàng chợ rẻ tiền. Bà nhíu mày xuýt xoa:

-Ôi con gái ơi, sao con lại ăn vận thô sơ quá đỗi! Không được rồi! Con vốn là ngọc là ngà. Mẹ đau lòng lắm khi thấy con bèo nhèo thảm thương thế này!

Mỉm miệng cười thật lành, Nhật Hạ thành thật:

-Áo quần suy cho cùng cũng để che thân là chính! Con mặc thế này vẫn đàng hoàng lịch sự đâu có gì ghê gớm đâu mẹ.

Bà Xuân lắc đầu không đồng tình:

-Con là con gái của mẹ, sao mẹ đành để con như thế này!…

Ngập ngừng một chút, bà thấp giọng tiếp:

-Hay là Hạ à, con… theo mẹ về xin lỗi ba con đi, rồi về nhà ở với mẹ, con nhé?

Nhật Hạ đưa mắt nhìn lơ đãng vào tấm tranh treo trên bức tường đối diện bâng khuâng nghĩ ngợi. Chốc sau nàng nhỏ nhẹ bộc bạch:

-Mẹ à, con tự thấy mình không có lỗi gì với ba cả. Chính ba mới là người đã tự ý hứa gả con cho người ta mà không hề hỏi ý kiến của con. Con là một con người, đâu phải là đồ vật hay gia súc. Xin mẹ thông cảm cho con!

-Nhưng con không thể tiếp tục sống như hiện tại mãi được Hạ à! Nhìn con nghèo khổ xuống dốc thế này mẹ ray rứt lắm con hiểu không?

Nắm lấy bàn tay mẹ đang đặt trên bàn như để trấn an, Nhật Hạ mỉm cười nói bằng giọng thật tự tin:

-Con đang sống an lành lắm mẹ à, và con cũng đã trưởng thành hơn. Con của mẹ bây giờ chín chắn tháo vát hơn xưa nhiều rồi. Mẹ hãy an lòng về con!

Bà Xuân buông một tiếng thở dài, nét thất vọng in rõ trên gương mặt được trang điểm thật công phu. Ở tuổi ngoài năm mươi nhưng bà vẫn còn rất đẹp và nhìn trẻ hơn tuổi thật của mình nhiều. Nói thì nói vậy thôi chứ bà cũng không chắc chồng mình có chịu bỏ qua, ngay cả khi Nhật Hạ chịu về xin lỗi. Hai cha con đều bướng như nhau, và với tính cách độc đoán đến gần như cực đoan của ông Thao, không biết chừng nào ông mới quên chuyện này.

Chợt nhớ ra một điều, bà Xuân cau mày âu lo hỏi:

-Con gái này, lâu nay con sống ở nhà cậu bạn đó à?

-Dạ đúng rồi mẹ.

Bà Xuân đưa tên lên ôm ngực, kêu lên thảng thốt:

-Trời ơi, con là gái sao lại đến nhà một đứa con trai mà ở? Trai gái ở chung đụng như vậy thì còn ra thể thống gì!

Nhật Hạ nhắm khẽ mắt, nuốt nước bọt mà nghe cổ mình đắng ngắt. Mẹ đâu thể hiểu nàng đã bị dồn tới chân tường lúc ấy, chẳng còn chọn lựa nào, ngụp lặn trong những dòng nước mắt xót xa đến tận cùng. Nếu không có vòng tay che chở và tấm lòng thương yêu chân tình của anh em Quốc Tri thì số phận nàng giờ này chẳng biết sẽ ra sao nữa. Mẹ cũng làm sao hiểu được sự tôn trọng hết lòng của anh dành cho nàng, chưa từng tỏ ra một cử chỉ khiếm nhã sàm sỡ với nàng chứ nói chi là chuyện khác.

Khẽ lắc đầu, Nhật Hạ từ tốn đính chính:

-Mẹ ạ, con ở tại nhà của Quốc Tri, chứ không có ở chung với anh ấy. Quốc Tri nhường cả chổ ở của mình cho con mà đi ở trọ với bạn. Như vậy mẹ đã yên lòng chưa?

Bà Xuân him lại đôi mắt nhìn con gái dè chừng như bán tin bán nghi, giọng xéo sắc:

-Con bảo sao? Cậu ta bần cùng như thế mà nhường chỗ ở cho con để đi thuê nhà trọ à? Khó tin quá! Cậu ta có lợi gì khi làm như vậy chứ, nếu không phải giả vờ tử tế để quyến rũ con?

Nhật Hạ cảm thấy mệt mỏi và chán chường thật sự. Xem ra mẹ vẫn luôn có ác cảm nặng nề với Quốc Tri chỉ vì anh nghèo. Biết có nói mãi cũng chẳng mong thay đổi được cái thành kiến đã bị chôn sâu vào tâm tưởng của mẹ, nàng ủ rũ ta thán:

-Con thật sự không hiểu tại sao mẹ cứ mang những ý tưởng không tốt về Quốc Tri. Đúng như mẹ nói, anh ấy chẳng có lợi gì khi đùm bọc con cả. Anh ấy làm thế chỉ vì một tấm lòng và tình yêu sâu nặng dành cho con. Quốc Tri cũng chưa từng quyến rũ gì con cả. Con thương yêu anh ấy vì hiểu rõ con người và nhân cách của ảnh. Thế thôi!

Ghé miệng sát mặt con gái, bà Xuân thì thào thật nhỏ như sợ ai nghe trộm:

-Con hãy nói thật với mẹ, hắn… đã làm gì con chưa?

Mặt đỏ lên xấu hổ, Nhật Hạ nhăn nhó lắc đầu quầy quậy:

-Mẹ ơi, mẹ nghĩ tới đâu rồi không biết nữa! Con không có dễ dãi buông thả đâu. Còn anh Tri rất tôn trọng con. Ảnh yêu thương con hết sức chân thật mẹ à!

Bà Xuân thở ra một hơi, mím môi nhìn Nhật Hạ không bàn thêm, nhưng trong bụng đang phân vân những điều con gái nói về gã phu xe ấy. Con gái bà xinh đẹp đài các, lại sinh trưởng trong một gia đình giàu sang danh giá vào bậc nhất tại đây. Gã ấy đương nhiên đeo bám bằng mọi cách, lời ngon tiếng ngọt, khổ nhục kế bao nhiêu mưu chước đủ cả để hòng mê hoặc cô con gái ngoan ngây thơ của bà. Được vợ đẹp như tiên, lại thêm một gia tài đồ sộ của nhà vợ, một bước từ cu li lên thiên đàng, đánh cược bà cũng nói hắn có kế hoạch chủ tâm chứ chẳng thật lòng yêu thương gì con gái bà đâu. Thế mà con bé ngốc nghếch nhà mình cứ chằm chặp bênh vực cho nó. Tức chết được!

Được rồi, ta sẽ tìm cách gặp riêng gã một lần để dằn mặt và vạch mặt gã ra, để cho gã biết gia đình họ Dương này không phải ai cũng là kẻ khờ khạo để cho gã qua mặt. Con Hạ nó mới lớn còn ngây ngô nên không nhìn ra thâm ý của gã, chứ với quý bà Hồng Xuân phu nhân nhà họ Dương này thì mi đừng hòng!

Thật ra tự tâm bà Xuân không phải là người ác độc. Khi xưa lúc thời con gái gia đình bà cũng rất giàu sang trâm anh thế phiệt. Một lần có người lỡ đường gặp đêm mưa gió lạnh lẽo co ro núp ở mái hiên trước nhà. Mẹ của bà khi đó động lòng thương cảm cho vào nhà trú ẩn qua đêm, cung cấp thức ăn nước uống tử tế rồi còn tặng ít áo quần để ông ta sáng hôm sau về quê.

Nào ngờ kẻ ấy sinh lòng gian tà lợi dụng lúc đêm lấy trộm một số đồ quý trong nhà rồi bỏ trốn. Khi phát hiện mất mát, mẹ bà chỉ chép miệng than “Đúng là bần cùng sinh đạo tặc!” Câu nói ấy chẳng may đã in sâu vào bộ óc non nớt của bà Xuân từ ngày ấy, khiến cho bà có cái nhìn hết sức phiến diện và vô lý đối với những người nghèo khổ.

Dĩ nhiên trường hợp năm xưa chỉ là một kẻ tán tận lương tâm lấy oán trả ân, nó đâu có đại diện cho tất cả chúng sinh. Một sự thực không thể chối cãi là có rất nhiều người nghèo nhưng thanh bạch, và cũng có rất nhiều kẻ giàu mà vẫn gian tà. Thế nhưng đối với bà Xuân thì cái tư cách của con người luôn gắn liền với điều kiện vật chất của người ấy. Vậy mới phiền!

Suy tính xong xuôi bà Xuân nói lảng sang chuyện khác:

-Hạ à, con về nhà với ba mẹ nhé! Mẹ sẽ xin ba giúp cho con.

Nhật Hạ buồn buồn lắc đầu:

-Chắc lúc này chưa tiện đâu mẹ à, vì theo mẹ nói ba còn giận lắm. Chừng nào ba nhận ra những sai trái của mình và tự thay đổi trong tâm thì may ra con có cơ hội về lại, chỉ e ba sẽ rất khó thay đổi.

Bà Xuân hững hờ cầm ly nước cam vắt trên bàn hút một ngụm. Nước cam mát lạnh và ngọt lịm nhưng bây giờ bà lại cảm tưởng nó đắng và khó nuốt lạ kỳ. Một bên là chồng, một bên là con. Bà phải làm sao cho ổn bây giờ!

Đúng là trước đây bà đã thuận theo ý chồng gả Nhật Hạ cho Danh. Dù biết con gái mình chưa yêu người thanh niên đó, nhưng đổi lại nó sẽ được một cuộc sống an nhàn sung sướng, còn vợ chồng bà có một đứa con rể học thức danh giá như vậy thì cũng đáng. Nếu biết con gái bị tống ra khỏi nhà như thế này thì có cho vàng bà cũng không chịu.

Nhưng rồi bà chợt nghĩ lại. Dù bà có không thuận, khi ông Thao đã quyết thì cũng chẳng được với ông đâu.

Bây giờ thì vấn đề phức tạp nhiều rồi. Bà Xuân còn nhớ rõ tối hôm ấy khi Nhật Hạ đã ra đi, chồng mình bực dọc gọi phôn nói chuyện phân trần với ông Ninh căng thẳng ra sao. Gương mặt ông đỏ phừng vì vừa căm giận đứa con gái khó bảo vừa xấu hổ với bạn tâm giao. Có lẽ trong những lúc gặp gỡ cao hứng hai ông đã bốc với đám bạn thâm niên rất nhiều về một đám cưới linh đình không xa giữa đôi trẻ trai tài gái sắc kết thân thêm hai gia đình Dương - Vũ.

Ai ngờ đâu cô tiểu thư xinh đẹp nhà họ Dương dứt khoát cự tuyệt đến độ thà bị đuổi ra khỏi nhà chứ nhất định không lấy Danh và làm dâu ông bà Ninh, khiến cả gia đình hai bên đều ngượng và xấu hổ hết chỗ nói với bạn bè. Lời lỡ thốt ra rồi thật khó thu lại.

Sau vụ này ông Thao tránh gặp những người bạn ấy vì mắc cỡ. Mỗi lần có tiệc tùng bạn bè mời ông hết dám đến dự, vì sợ người này người nọ hỏi han ông sẽ nục mặt ra không biết nói sao cho êm. Cứ mỗi khi nhớ đến việc ấy ông lại nghiến răng tức giận con gái cành hông.

Thật đáng tiếc ông chỉ nhìn vấn đề từ một góc cạnh chủ quan quy chụp lỗi là của Nhật Hạ không nghe lời mình, chứ đâu bao giờ nhận ra tại vì mình độc đoán và cái mặt mũi quá lớn là căn nguyên của thảm kịch.

Bà Xuân rút trong chiếc xách tay cầu kỳ sang trọng của mình một xấp tiền mặt dày cộp đưa cho con gái, nhỏ nhẹ bảo:

-Con cất ít tiền mà dùng, của mẹ cho con. Mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên hơn.

Nhật Hạ mỉm cười lễ độ từ chối:

-Con có đi làm nên cũng đủ xài. Mẹ cứ giữ đi! Khi nào túng thiếu con sẽ xin mẹ. Con lớn rồi nên muốn tự lo cho mình. Mẹ an tâm nha!

Ra lệnh cho người tài xế lái xe đưa con gái về lại khu nhà chung cư, bà Xuân ngồi bên cạnh nắm bàn tay Nhật Hạ mân mê âu yếm như sợ nó bay khỏi vòng tay mình. Nhật Hạ cũng long lanh đôi mắt rướm lệ nhìn mẹ đầy thương yêu. Hai mẹ con lặng im không nói thêm gì.

Trong lòng bà Xuân ngổn ngang bao suy tưởng và tâm sự. Chỉ vì một lời hứa hôn ép đặt mà giờ đây gia đình bà như vỡ ra mất hẳn cái ấm cúng êm đềm ngày nào. Con gái phải sống nghèo khó lây lất xa nhà, chồng thì tâm tính thay đổi dễ quạu cọ, còn bà thì quay quắt trong nỗi nhớ con. Phải biết trước như vậy bà sẽ không đời nào muốn có sự hứa hôn đó, ngàn lần không!

Liệu còn cách nào cứu vãn chăng? Bà Xuân nhíu đôi chân mày thanh mảnh được tỉa rất kỹ. Phải đem đứa con gái cưng của mình về lại nhà bằng mọi giá, mà muốn vậy thì trước tiên cần phải tách nó ra khỏi cái thằng phu xe nghèo kiết xác kia. Quả là gần mực thì đen, mới giao du với thằng ấy chẳng bao lâu mà con bé đã trở nên quê kệch xốc xếch mất hẳn cái trang nhã đài các ngày nào. Yên tâm đi con gái yêu! Mẹ sẽ đưa con về lại với những gì xứng đáng với con. Con là gốc thiên nga tôn quý, đâu thể la cà với đám gà vịt thổ tả được!

☘︎