CHƯƠNG 23
Chiều thứ Sáu. Quốc Tri dừng xe đạp ngay bên hông giảng đường của Nhật Hạ chờ đợi như lệ thường. Vì đưa đón nàng rất thường xuyên, anh biết chính xác ngày nào nàng học ở giảng đường nào. Vài cô bạn chung khoa với Nhật Hạ ra trước thấy Quốc Tri đứng đợi như vậy bèn rù rì với nhau gì đó rồi tỉ tê cười nghịch ngợm.
Nhật Hạ uyển chuyển bước đến bên Quốc Tri với nét mặt tươi tắn sáng ngời và nụ cười thật duyên dáng. Vài ba sinh viên nam trong trường đang thầm để ý người đẹp bắt gặp hình ảnh ấy se sắt buồn chen lẫn với nỗi thất vọng mênh mang, không khỏi ganh tị khi thấy một bông hoa đẹp đến thế đã có chủ. Họ lấy làm lạ chàng trai ấy trông hết sức bình dân giản dị, bề ngoài đâu có gì nổi bật mà dành được trái tim của giai nhân. Chỉ cần để ý ánh mắt dịu dàng ấm áp và nụ cười rạng rỡ kia cũng đủ biết tình cảm chan chứa của nàng đối với anh ra sao rồi.
Nhật Hạ ngồi lên yên sau tình tứ ôm ngang hông Quốc Tri để giữ thăng bằng. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh ra mặt đường nhựa. Anh ngoái ra sau hỏi thăm:
-Hôm nay học có mệt không em?
Nàng vừa cười tủm tỉm vừa âu yếm trả lời:
-Người chỉ đang ngồi không mà anh lo mệt, còn người phải đạp xe chở em thì anh lại không lo.
Giọng nàng cao vút lanh lảnh vang vào tai anh ôi sao mượt mà. Quốc Tri nghe cách nói của nàng ngồ ngộ cũng bật cười vui vẻ. Tự nhiên bao nhiêu nhọc nhằn như tan biến thật nhanh.
-Anh mệt chút không sao, chứ có người mà mệt thì anh lo hết biết đó… - Quốc Tri trìu mến đáp.
Nàng ngồi sau hếch mặt lên trêu đùa:
-Người nào mà hên dữ vậy anh?
-Đâu phải hên, tại người đó rất có tài… - Anh nhẫn nha lấp lững.
-Tài gì nè? - nàng lúng liếng cười.
-Tài biết cách… ăn trộm được quả tim anh.
-Xạo hết chỗ chê!…
Hai đứa cười giòn tan, nụ cười ngọt ngào như tình yêu dào dạt trong đôi tim đang reo vui rộn rã.
Nhật Hạ cọ mũi vào lưng Quốc Tri. Mùi hương nhè nhẹ của riêng anh thoang thoảng khiến nàng có cảm giác dễ chịu ngây ngây khó tả. Nàng yêu sao những khoảnh khắc này khi được đi cùng bên anh, được nhìn thấy dáng vẻ thân quen mà nàng có thể hình dung ra thật dễ dàng, được hít thở cái mùi đàn ông dìu dịu ấy, được nghe tiếng nói ân cần êm ái của anh. Tất cả những gì thuộc về anh đối với nàng thân thương và yêu dấu không sao tả xiết!
Đi tiếp được một đoạn, nàng cất tiếng gọi thật ngọt:
-Tri ơi!…
-Gì vậy Hạ?
Nhật Hạ dịu dàng áp má mình vào phiến lưng rộng của người yêu, thăm dò hỏi:
-Sớm chiều Chủ Nhật này anh có rảnh không?
Câu nói của nàng êm ái như cơn gió thoảng khiến Quốc Tri nghe mát rượi cả hồn. Anh yêu thương nàng biết bao nhiêu cho vừa, nên nếu nàng cần điều gì lẽ dĩ nhiên anh sẽ tạm gác lại những chuyện khác để lo cho nàng ngay. Chuyện rảnh hay không chỉ là vấn đề tương đối tùy theo cái gì quan trọng thôi. Giọng anh hồi hộp băn khoăn:
-Có gì hả Hạ?
Thật ra Nhật Hạ thừa biết mỗi tuần chiều Chủ Nhật Quốc Tri thường có chút thời gian rảnh rỗi. Đã chính thức là người yêu của nhau lâu nay và vốn quan tâm đến người mình yêu, làm sao nàng không biết điều đó được. Tuy nhiên nàng không chắc anh đã có dự định gì khác cho mình hay chưa nên mới dò hỏi trước như thế. Nàng thỏ thẻ:
-Em mới lãnh lương, nên muốn rủ anh đi xem xi nê rồi ăn kem.
Quốc Tri cười sung sướng, vui đùa bảo:
-Được đi chơi với em là anh vui rồi, có nhịn ăn kem cũng được.
Nhật Hạ chúm chím cười, tinh quái:
-Vậy thì anh cứ việc nhịn. Em ăn kem một mình, rồi sẽ mua thêm một hộp đem về cho Thảo Ly.
Bật lên cười hềnh hệch, Quốc Tri cũng tinh nghịch không kém:
-Anh đồng ý! Em cứ tự nhiên ăn kem cho thật ngon, sau đó anh vẫn có thể cảm nhận vị ngon ngọt của kem như thường.
Chưa hiểu “gian ý” của người yêu muốn ám chỉ điều gì, Nhật Hạ ngây thơ ngơ ngác hỏi lại:
-Anh không ăn làm sao mà biết được?
-Vậy mà vẫn biết mới hay… - Quốc Tri cười cười lì lợm.
-Sao biết?
-Chỉ cần… một nụ hôn thật lâu là biết ngay chứ gì!
Nhật Hạ ửng hồng đôi má vì thẹn thuồng, véo nhẹ một cái vào hông anh:
-Còn không biết xấu hổ, ham lắm!…
Nụ cười thật ấm áp nở trên đôi môi khắc khổ của chàng trai. Chỉ mấy câu nói đùa giỡn dễ thương với người yêu dấu ấy mà sao ấm lòng quá đỗi. Hạnh phúc đơn sơ nhưng cũng thật ngọt ngào!
Chiều Chủ Nhật trong quán kem, đôi bạn ngồi bên nhau tại một bàn bên gốc cây to rợp mát. Sau khi bình luận về bộ phim vừa xem một lúc và trò chuyện linh tinh, Nhật Hạ kể lại khái quát cuộc gặp gỡ tình cờ đầy xúc động với mẹ mình mấy hôm trước. Xong nàng buồn buồn bảo:
-Mẹ muốn đưa em về lại nhà, nhưng theo như em hiểu thì ba vẫn còn giận lắm. Em rất nhớ ba mẹ nhưng không thể làm được gì hơn.
Quốc Tri lắng nghe chăm chú, xong chân tình góp ý:
-Anh nghĩ em nên theo lời bác gái về nhà thử một lần, dù gì cũng là cha con chắc bác trai không nỡ đuổi em nữa đâu.
Lắc đầu, Nhật Hạ ủ dột đáp:
-Anh không biết đâu! Mẹ nói ba vẫn còn tức giận lắm. Nếu em về ba gặp sẽ điên tiết thêm thôi! Chi bằng đợi thêm một thời gian cho mọi thứ lắng dịu rồi xem sao.
Quốc Tri nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhật Hạ, chân thành bảo:
-Thật tình lúc nào anh cũng mong em được trở về nhà Hạ à. Đó mới là nơi thích hợp với em nhất. Em sẽ được gia đình và những gia nhân trung thành tốt bụng săn sóc.
Nhật Hạ đăm chiêu nhìn ra xa bên ngoài con đường. Chiều Chủ Nhật mà đường xá vẫn đông đúc rộn rịp. Đưa một muỗng kem dâu thật hấp dẫn vào miệng, Nhật Hạ nghe vị thơm ngon của nó tan chầm chậm trên mặt lưỡi. Nàng nhã nhặn tâm tình:
-Em biết, nhưng đâu phải cứ muốn là được liền đâu anh. Hơn nữa nhờ ra ngoài đụng chạm với đời mà em giỏi hơn ra. Em học thêm được rất nhiều điều bổ ích.
Quốc Tri nhăn mặt xót xa:
-Nhưng… bây giờ cuộc sống của em bình dân thiếu thốn quá, anh thật không đành. Anh chỉ muốn những gì tốt nhất cho em!
Nàng xụ mặt phụng phịu:
-Hiện giờ em sống cũng rất thoải mái, đâu có gì là không tốt đâu. Chứ bộ anh… không muốn chăm lo cho em nữa sao?
Phì cười, Quốc Tri nhìn nàng trách yêu:
-Nói kỳ hông! Đã biết anh thương và lo cho em đến mức nào rồi mà còn nói lẫy nữa kìa.
Nhìn nét mặt ngồ ngộ của anh, Nhật Hạ cũng cười, đoạn nguýt anh dỗi yêu:
-Người ta là con gái, nói lẫy một chút cũng bắt bẻ người ta. Thấy ghét gì đâu!
Miệng thì nói vậy mà ánh mắt nàng hết sức đằm thắm, chứng tỏ nàng chỉ nhõng nhẽo chút thôi chứ đâu có “ghét” gì. Quốc Tri mân mê bàn tay mềm mại của người yêu, nhỏ nhẹ phân giải:
-Thời gian qua thật sự anh rất vui sướng được chăm lo cho em, nhưng anh đâu thể ích kỷ giữ em lại nếu như bác gái muốn đưa em về nhà. Em hiểu lòng anh không Hạ?
Dĩ nhiên Nhật Hạ hiểu điều đó một cách thấu đáo. Xưa nay nàng còn lạ gì tấm lòng của Quốc Tri nữa. Tủm tỉm cười, nàng lém lỉnh:
-Rồi, vậy thì em sẽ về nhà. Mai mốt có người nào đến xin cưới thì em cũng tiếp tục ở nhà luôn, không có đi theo ai hết. Chịu chưa?
Quốc Tri suýt kêu trời trước sự nghịch ngợm dễ thương của cô bạn gái. Anh cười sượng như mếu:
-Cái đó thì… hơi kẹt, chắc không được quá!
Nhật Hạ cong môi ngoe nguẩy:
-Cho đáng đời!…
Nhìn đôi môi hồng hồng xinh quá là xinh đang cong lên vừa trẻ con vừa nghịch ngợm, Quốc Tri như bị mê hoặc trước vẻ đẹp ngây thơ vô cùng gợi cảm ấy. Ôi, phải chi đây không phải là quán đông người chắc anh sẽ nài nỉ nàng để được hôn say đắm lên đôi môi ấy thật lâu mới thỏa lòng. Bảo đảm bao nhiêu kem ngon trong tiệm cũng không bì nổi với cái thơm ngọt của đôi môi mềm ngọc ngà tinh khiết ấy!
Chỉ một chút mộng mơ nho nhỏ mà tự dưng niềm hạnh phúc chơi vơi dâng trào trong tim không gì so sánh được.
Nhưng tiếc thay niềm vui của chàng trai ấy không kéo được bao lâu. Tiếp đó chỉ mấy hôm, vừa trở lại căn trọ sau khi đưa Nhật Hạ về sau giờ tan học, Quốc Tri thấy một người đàn ông độ tuổi bốn mươi đã đợi sẵn trước cửa nhà. Thấy anh, ông ta tiếp cận ngay cất tiếng trầm trầm, lời lẽ lịch sự kiểu cách:
-Chào anh, chủ nhân của tôi muốn xin một chút thời gian của anh để có ít chuyện cần bàn. Chủ nhân tôi đang đợi anh gần đây. Tôi xin được đưa anh đến đó!
Quốc Tri thoạt đầu ngơ ngác nhìn người đàn ông, rồi sau khi nghe xong khẽ nhíu mày như cố lục lọi trong trí nhớ xem có quen biết gì với người này không. Hoàn toàn không nhớ ra! Anh hoang mang hỏi lại:
-Chủ nhân của ông là ai, và có liên quan gì đến tôi?
Người đàn ông bình thản đáp:
-Không liên quan đến anh cho lắm, nhưng có liên quan đến cô Nhật Hạ nên chủ nhân tôi mới cần gặp anh.
Câu nói mập mờ tối nghĩa khiến Quốc Tri lập tức rối ruột lên. Điều đầu tiên vụt qua óc anh là sự an toàn của Nhật Hạ. Có chuyện gì mà liên quan đến nàng? Hy vọng đây không phải là vụ bắt cóc người tống tiền, vì nếu vậy bọn xấu không ngu dại gì làm tiền một tên sinh viên nghèo như anh. Rõ ràng anh vừa đưa nàng về bình an cách đây mới mười lăm phút kia mà.
Tim trong lồng ngực Quốc Tri nện thình thịch thiếu điều muốn rớt ra ngoài. Quả thật cô gái ấy là một nửa linh hồn của anh nên khi vừa nghe có chuyện liên quan đến nàng là anh hết sức quan tâm khẩn trương. Quốc Tri kêu lên mà nghe giọng mình lạ hoắc:
-Nhật Hạ ra sao rồi, đã có chuyện gì xảy ra cho cô ấy?
Nhún vai một cách thản nhiên, người đàn ông khẽ cười đáp:
-Tôi tin rằng cô ấy vẫn an lành. Không phải anh vừa mới đưa cô ấy về nhà sao?
Quốc Tri trợn mắt thảng thốt:
-Ông… ông đã theo dõi chúng tôi à?
Người đàn ông chép miệng, trả lời một cách khó nhọc ngượng ngùng:
-Xin lỗi anh, tôi cũng chỉ vì công việc được phó thác.
Quốc Tri bậm môi nhìn xuống chân nghĩ ngợi. Xem ra người đàn ông này không giống kẻ bất lương, ông ta chỉ làm theo lệnh của chủ mình. Người đó là ai, nam hay nữ, già hay trẻ, mà lại muốn gặp anh, và có liên quan gì đến cô gái anh yêu?
Dù muốn hay không mình cũng phải đến gặp người ta để tìm hiểu ngọn ngành. Nếu đơn thuần chuyện của riêng mình thì Quốc Tri còn dám từ chối, chứ nếu liên quan đến Nhật Hạ thì làm sao anh có thể yên ổn vào nhà bây giờ. Ngồi trong nhà mà cứ hồi hộp nơm nớp lo âu còn khổ sở hơn.
Nghĩ vậy Quốc Tri gật đầu, quay đầu xe đạp nhanh chóng quả quyết:
-Được, tôi đi với ông!
-Anh cứ để xe ở nhà, tôi đưa anh đi! Cũng gần đây thôi…
Quốc Tri khoát tay từ chối:
-Cám ơn ông, nhưng thôi chắc khỏi cần! Ông cứ đi trước, tôi theo sau.
Quốc Tri dắt xe theo người đàn ông ra trước đầu đường lớn, thấy ông ta bước lại chiếc xe hơi loại lớn thật sang đang đậu sẵn. Ông ta cố tình lái xe chầm chậm để Quốc Tri bám theo sau. Điểm đến là một tiệm ăn thanh lịch.
Sau khi cho xe vào bãi đậu, người đàn ông đưa Quốc Tri đến một phòng ăn biệt lập. Nơi đó một người phụ nữ trong tây phục quý phái đã ngồi đợi sẵn. Vừa trông thấy bà, Quốc Tri tròn mắt kinh ngạc, ấp úng:
-Chào… chào bác ạ!
Người phụ nữ ấy không ai khác hơn là bà Xuân mẹ của Nhật Hạ. Sau bữa hôm trước thấy Quốc Tri chở con gái mình về, bà đã lệnh cho người tài xế riêng theo dõi tìm hiểu nơi cư ngụ của anh. Đối với một người tài xế lanh lợi tháo vát như người đàn ông này thì việc đó chẳng khó khăn gì.
Phần Quốc Tri không hiểu lý do gì mà bà Xuân muốn gặp riêng mình. Tuy nhiên ấn tượng chẳng được đẹp cho lắm từ lần gặp gỡ lúc xưa tại tư dinh của bà trong buổi chiều mưa nặng hạt ấy vẫn để lại cho anh một vị đắng khó quên. Tự dưng anh rơi vào trạng thái dè chừng cảnh giác, vì linh cảm lành ít dữ nhiều khi tiếp xúc với người phụ nữ đài các nhưng ít thân thiện này.
Bà Xuân nở nụ cười thật nhẹ bằng một cái nhếch môi, gương mặt bà lành lạnh và giọng nói cất lên cũng lạnh lùng không kém:
-Chào cậu, mời cậu ngồi! Cậu vẫn mạnh chứ?
Rụt rè kéo chiếc ghế đối diện chiếc bàn tròn bằng gỗ đánh vẹc ni màu sô-cô-la bóng loáng, trên phủ một tấm kính và một lọ hoa trang nhã, Quốc Tri lúng búng:
-Dạ… cám ơn bác. Cháu vẫn thường. Bác khỏe chứ ạ?
-Cám ơn cậu. Cậu dùng gì để tôi gọi?
Vội vàng lắc đầu khoa tay, Quốc Tri lễ phép:
-Dạ cháu mới vừa dùng nước xong. Cám ơn bác cháu không cần gì cả ạ!
Bà Xuân chép miệng nói như tự sự:
-Tôi cũng không được khỏe cho lắm, vì cứ phải bận tâm về con gái của tôi.
Quốc Tri gật đầu thấp giọng:
-Dạ cháu hiểu ạ.
Đôi môi đầy đặn với màu son cam đỏ bóng mướt hơi bĩu ra như thể hiện một sự bất đồng và khinh khỉnh. Quả là bà Xuân dù đã đứng tuổi mà vẫn còn sở hữu đôi môi rất đẹp. Nhật Hạ thừa hưởng nét đẹp này từ mẹ không khác một li. Bà ngọt nhạt:
-Không, cậu không thể hiểu được đâu. Cậu chưa từng làm cha mẹ, chưa nuôi nấng con, chưa dành hết trái tim cho nó thì làm sao hiểu được…
Rồi giọng bà trở nên day dứt hơn, ai oán hơn:
-Con bé Hạ là con cầu con khẩn của chúng tôi. Nó là đứa con gái út bé bỏng ngọc ngà của tôi. Tôi đã không yên ổn một giây phút nào từ ngày nó rời khỏi vòng tay tôi.
Qua lời kể từ Vân Thu cũng như chính từ Nhật Hạ trước đây và những gì quan sát được, Quốc Tri có thể hiểu được Nhật Hạ được cha mẹ nàng nâng niu cưng quý đến mức nào. Cũng vì vậy mà anh đã hết sức kinh ngạc khi hay tin chính cha Nhật Hạ đuổi nàng ra khỏi nhà, một điều mà anh không thể tưởng tượng có thể xảy ra. Có lẽ bà Xuân cũng đau khổ lắm trước quyết định của chồng nhưng đành bất lực. Nghe bà bộc bạch anh bỗng có sự đồng cảm với tâm tư của bà và tội nghiệp bà. Thật chân thành, Quốc Tri nhỏ giọng:
-Dạ, cháu có thể hình dùng được nỗi lòng của bác khi thấy Nhật Hạ phải lâm vào tình cảnh như vậy. Xin bác an lòng, cháu hứa chăm sóc cho Nhật Hạ bằng tất cả những gì mình có.
Nhớ lại bộ đồ chợ rẽ tiền đơn giản mà hôm nọ Nhật Hạ mặc, bỗng nhiên bà Xuân vừa xúc động vừa uất ức, một thứ tình cảm phức tạp dâng trào lên không sao đè nén được. Bà gay gắt:
-Cậu có gì để lo cho con gái tôi đây? Cậu không thấy nó bây giờ thê thảm chẳng còn chút gì vẻ đài các quý phái của lúc trước sao?
Quốc Tri tròn mắt ú ớ, không hiểu tại đâu bà Xuân lại bực dọc với mình về việc này. Anh là một đứa sinh viên nghèo thì hiển nhiên làm sao có điều kiện như bà ấy được. Anh yêu thương và săn sóc Nhật Hạ với tất cả lòng mình, có khả năng bao nhiêu thì chăm lo bấy nhiêu. Lẽ ra bà ấy phải nói ít lời cám ơn mới phải, dù anh không cần điều đó, chớ sao lại phàn nàn!
Đương lúc lúng túng chưa biết nói sao cho xuôi thì bà Xuân chợt nhìn thẳng vào mắt Quốc Tri, đanh giọng hỏi:
-Cậu nói thật với tôi đi! Cậu cần gì ở con gái tôi?
Bị tổn thương thật sự như vừa lãnh một nhát roi da tét máu vào lòng tự trọng, Quốc Tri đáp một cách khó nhọc:
-Sao bác nỡ hỏi cháu như vậy? Cháu yêu Nhật Hạ, rất chân tình, rất sâu đậm. Cháu chỉ cần tình yêu của cô ấy.
Bà Xuân phì ra cười mũi, không khoan nhượng:
-Nói cậu đừng buồn! Chỉ nói yêu suông bằng miệng nghe nó sáo rỗng lắm. Cậu có gì để lo cho con gái tôi nào? Chẳng lẽ kéo nó theo đi làm phu xe với cậu à!
Quốc Tri cắn chặt hai hàm răng lại để tự chế ngự cơn sóng phẫn uất đang cuồn cuộn dâng trong lòng. Đúng là nghèo cũng là cái tội nên mới bị nhục như hôm nay. Đầu cúi gầm xuống soi thấy bóng mình phản chiếu từ chiếc mặt bàn kiếng, Quốc Tri lặng câm nuốt nhục vào tim, đau điếng. Bà Xuân liếc nhìn người thanh niên đang gục đầu, giọng trở nên nài nỉ xen lẫn đậm chất cáo buộc:
-Cậu hãy buông tha cho con gái tôi đi! Tôi xin cậu đó! Cậu không thấy vì cậu mà con Hạ nó khổ thế nào rồi à?…
… Nếu không vì cậu ngon ngọt và chống lưng cho nó, làm sao nó dám bỏ nhà ra đi như vậy. Phải chi cậu khá giả có khả năng như thằng Danh thì không nói gì, đằng này cậu đưa nó về một căn nhà bé như cái lỗ mũi ở chung cư, đi xe đạp, áo quần bệ rạc trông như con bé lọ lem. Nhìn con nhỏ mà tôi xót đứt cả ruột…
Đưa tay lên chận nơi ngực như để xoa dịu dỗ dành sự xúc động chất ngất của mình, bà Xuân tức tưởi tiếp lời:
-Con gái tôi là công là phụng mà cậu để nó trong chuồng gà chuồng vịt. Cậu nói yêu nó mà để cho nó tàn tạ như vậy sao, cậu nói đi! Nếu cậu thật sự yêu nó thì phải nghĩ cho nó chứ!
Càng nói bà Xuân càng hăng, cảm tính cứ theo cơn cao trào mà bộc phát lên cao khiến bà trở nên cay độc và vô lý một cách kỳ dị. Tình thương con đến mức cực đoan cộng với sự thành kiến và ác cảm quá nặng đối với chàng trai nghèo đã che mờ khả năng suy xét của bà, biến bà trở thành một người tàn nhẫn khác thường. Từ một người ân nặng tình nghĩa Quốc Tri đã bị bà méo mó bẻ cong để trở thành một kẻ ích kỷ ti tiện đáng phỉ nhổ.
Có miệng mà chẳng nói được. Có lưỡi mà không biết thanh minh cách nào. Cơn giận dữ vì bị sĩ nhục một cách oan ức và nỗi đau của lòng tự trọng bị chà đạp đến tận cùng tràn lên chận ngang cuống họng muốn ngạt thở. Lồng ngực Quốc Tri tưng tức nặng nề, ngột ngạt, bức bí. Uất ức quá, nhục nhã quá, đau đớn quá! Phải chi được gào thét lên cho vỡ tung buồng phổi, cho tất cả cái tức nghẹn bị dồn ép này được phóng thích bay lên tận mây xanh, để rồi có gục xuống một lần đoạn tuyệt tất cả cũng thỏa lòng!
Đầu vẫn cúi gầm, mặt đỏ bừng lên vì uất, chàng trai trẻ đáng thương đang dùng tất cả lòng nhẫn nhục và sức chịu đựng để khỏi phun ra một câu gì đó, mà anh biết sẽ hết sức gay gắt.
Trời ơi, sao bà ấy không nghĩ tình cảnh của một người con gái yếu đuối bị đẩy ra khỏi nhà, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, không tiền bạc thì sẽ như thế nào!
Đúng, anh đâu thể giàu sang như Danh. Anh chỉ có một nơi trú ngụ khiêm tốn nhỏ bé. Anh chỉ có xe đạp và ngân sách hạn hẹp cho những bộ y phục bình dân. Nhưng anh đã đối đãi cô gái ấy bằng tất cả trái tim và những gì mình có thể. Vậy mà bà ấy còn chưa mãn nguyện nữa sao!
Thở ra một hơi thật dài chán ngán, Quốc Tri ngước mắt lên nhìn bà Xuân buồn bã đáp:
-Cháu rất tiếc, khả năng của cháu chỉ tới vậy. Nhưng cháu không bao giờ hổ thẹn với lương tâm, vì cháu đã dành tất cả tấm chân tình cho Nhật Hạ.
Bà Xuân sau một lúc lặng im chợt nhận ra sự vô lý khi nãy của mình. Nếu đã coi thường Quốc Tri vì cái thân phận phu xe nghèo khổ trước kia của anh, thì làm sao bà có thể đòi hỏi anh có xe hơi nhà cao cửa rộng để tiếp đãi con gái mình. Nhưng đó không phải là vấn đề đáng quan tâm với bà lúc này. Điều thiết yếu là phải nói thế nào để thằng nhóc đừng tiếp tục ảo tưởng ve vãn con bé nhà mình. Nghĩ vậy bà cười nửa miệng, chì chiết:
-Nếu đã biết chỉ có khả năng đến đó, thì cậu cũng phải tự biết mình không thích hợp với con gái của tôi. Đám con gái lao động bán hàng rong, làm thợ thủ công thiếu gì cho cậu chọn, sao cậu cứ nhất định nhào vào con gái tôi? Người có tự trọng thì nên biết cái gì của mình và cái gì không thuộc về mình.
Quốc Tri nghe đắng ngắt cả họng. Quả là có những lời nói làm cho người ta đau còn hơn đâm dao vào da thịt. Cả đời anh chưa bao giờ bị sỉ nhục không thương tiếc đến mức này. Lòng tự trọng của đứa con trai cao như núi không cho phép anh tiếp tục cúi đầu cam chịu. Nếu như là một người khác anh đã đứng dậy bỏ đi ngay không thèm đếm xỉa rồi.
Nhưng ác thay đây là bà Xuân, mẹ của Nhật Hạ. Dù có tức giận bà đến bao nhiêu anh vẫn chẳng thể tỏ thái độ gì vô lễ được. Thứ nhất đó không phải là cách xử sự của anh, và thứ hai anh vẫn thầm biết ơn bà đã sinh ra cô gái anh yêu. Nếu không có bà thì không bao giờ có Nhật Hạ. Đạo lý nhớ về cội nguồn luôn khắc đậm trong ý thức anh. Là một đứa con mồ côi anh trân trọng tình cảm thiêng liêng gia đình vô cùng.
Gục đầu vào hai bàn tay đang hờ hững chống trên mặt bàn, Quốc Tri nghe tim mình như đang chảy nhũn ra, suy sụp rã rời. Phải rồi, anh chỉ là loại gà vịt tầm thường xơ xác, làm sao sánh với giống công phụng kiêu sa cao quý như nàng. Là mẹ, bà Xuân muốn bảo vệ cho con gái mình cũng là điều đương nhiên. Có người mẹ nào đủ can đảm và rộng lòng để phó thác gửi gắm cô con gái vàng ngọc của mình cho một kẻ hàn vi nhếch nhác như anh chăng!
Quốc Tri nhếch môi cay đắng tái tê. Anh chợt không thấy giận bà Xuân nữa, chỉ tự xót xa thương thân và mối tình đầu oan nghiệt vắn số của mình.
Nhật Hạ ơi, mình chắc có duyên mà không nợ rồi! Sao lúc này anh nghe đâu đây một cái gì tan vỡ, quá chua xót thảm thương. Anh yêu em vô vàn nhưng không thể vì thế mà bị sĩ nhục, mặc dù anh biết nếu quyết định rời xa em thì anh đã tự giết mình rồi! Có ai không nát lòng khi phải tự cắt đứt một nửa linh hồn mình hả em!
Hết rồi bao hớn hở rộn ràng khi sáng đưa đi chiều rước về hai đứa tíu tít bên nhau. Hết rồi ánh mắt dịu dàng nồng ấm ta nhìn nhau như đủ nói muôn lời. Hết rồi mái tóc mịn màng như suối chảy đổ dài quấn quít đùa nghịch trên môi má khi em ngả đầu trên vai anh. Hết rồi những xuyến xao êm đềm khi bàn tay nắm chặt bàn tay. Hết rồi nụ hôn ngọt ngào vụng dại ta trao cho nhau bằng tất cả tình yêu say đắm. Hết tất cả rồi!
Con người ta ai cũng bước vào đời bằng một tấm thân nguyên sơ đơn giản nhất, không bằng điếu, không tiền của, thậm chí không chút gì che thân. Vậy rồi bỗng dưng bao nhiêu vách ngăn phù phiếm được từ từ dựng lên bằng cách này hay cách khác để ngăn cách, chia rẽ những tâm hồn đang thật sự muốn tìm tới nhau, hướng về nhau. Chung quy cũng người làm khổ người, có khi thật khủng khiếp và tàn nhẫn mà vẫn chẳng biết.
Như lúc này bà Xuân đang tìm cách loại chàng trai nghèo ấy ra khỏi cuộc đời con gái mình mà đâu hề nghĩ bà đang tự tay bóp chết trái tim nàng.
Khi cơn bão của uất hận và sầu bi tạm thời lắng xuống, sự tỉnh táo trở về gợi lại trong trí não của Quốc Tri một điều quan trọng, hay đúng hơn là một lời hứa với người bạn lòng thân thương của mình. Câu nói của Nhật Hạ chợt văng vẳng bay về:
“Tri hãy hứa với Hạ… Tri sẽ cố gắng hết sức mình để có được Hạ, và sẽ không bao giờ được bỏ cuộc…”,
“Anh nhớ đừng quên lời hứa với em không bao giờ bỏ cuộc đó nhé!”
Đôi mắt mơ màng như đang trôi về một vùng ký ức xa xôi nhưng đã khắc ghi đậm sâu trong tâm tưởng, Quốc Tri nhớ lại hôm ấy bỗng dưng sao Nhật Hạ lại muốn anh hứa điều này. Khi đó anh thật sự không hiểu căn nguyên nào mà nàng lại đưa ra một yêu cầu lạ lùng như vậy, vì suy cho cùng có chàng trai nào mà lại không muốn được mãi bên người mình yêu đâu. Anh đã hứa với nàng vì thấy đó là một điều hết sức hiển nhiên, như máu dẫu có tuần hoàn khắp thân thì cuối cùng vẫn phải chảy về tim vậy thôi. Sau đó nàng lại nhắc nhở anh lời hứa này. Dù không hiểu ngọn ngành nhưng anh chẳng thắc mắc với nàng khi ấy làm gì.
Nhưng bây giờ thì Quốc Tri đã hiểu. Nhật Hạ đoán trước mẹ nàng không chấp nhận người yêu lam lũ của mình và sẽ có một ngày tìm lời nặng nhẹ đay nghiến anh. Nàng không lo sợ mối tình của hai đứa sẽ tan vỡ vì tình yêu không đủ lớn hay thiếu sự chân thành, mà chỉ sợ Quốc Tri vì tự ái mà đành đoạn rời xa mình, cho nên mới bắt anh hứa không được bỏ cuộc như thế.
Ôi Nhật Hạ, mặt trời hè trong trái tim anh, em quả là người con gái sâu sắc tuyệt vời hiếm có. Em đã hình dung ra trước cái đắng cay nhục nhã của anh ngày hôm nay, để buộc anh bằng một lời hứa hãy vì tình yêu của hai đứa mà nhẫn nhịn và chịu đựng. Em ăn gian quá Nhật Hạ ơi! Đàng nào anh cũng kẹt rồi. Tiếp tục yêu em thì bị mẹ em giày vò chì chiết như tát nước vào mặt chịu sao nỗi. Còn nếu tự ái mà rút lui thì lại thất hứa với em, cùng với một quả tim rách nát.
-Nếu có khó khăn gì trong cuộc sống thì cậu cứ nói, tôi sẵn lòng giúp cho cậu vì dù sao cậu cũng là bạn học cũ của con Hạ. Còn về chuyện khác thì tôi nghĩ cậu nên từ bỏ ý định đi!
Thấy Quốc Tri ngồi chìm đắm trong suy tưởng không nói năng gì, bà Xuân lên tiếng lôi anh về với thực tại.
Thở ra một hơi mệt dọc, Quốc Tri đưa tay lên vuốt mặt. Anh có cảm tưởng như bao nhục nhằn khổ sầu đóng đầy trên mặt bám rít theo trên lòng bàn tay. Thôi đành vậy, nuốt cục tự ái vào bụng đau buốt, cứ xem như bị cha mẹ ở nhà mắng oan đi cho nó nhẹ lòng. Nhưng không phải vì thế mà không đưa quan điểm của mình ra một cách đường hoàng khẳng khái.
Bằng giọng trầm buồn chậm rãi, Quốc Tri giải bày:
-Thưa bác, tuổi cháu đáng hàng con cháu nên bác có mắng oan thì cháu chịu. Cháu tự thấy chưa từng làm gì thất lễ với bác, cũng chưa từng có chút tâm bất chính gian dối gì từ khi quen Nhật Hạ. Xin bác dành cho cháu chút tôn trọng tối thiểu giữa người với người thì cháu rất biết ơn.
Bà Xuân liếc xéo Quốc Tri một cái rõ dài:
-Con gái tôi đang tá túc ở nhà bạn nó. Cậu đến quyến dụ đem nó về nhà cậu. Như vậy có phải là tâm địa bất chính hay không, cậu nói đi!
Quốc Tri tròn mắt chưng hửng:
-Xin bác đừng trách oan tội nghiệp! Cháu chưa hề quyến dụ Nhật Hạ. Cháu tuy nghèo nhưng không bao giờ làm điều ti tiện đó.
Bà Xuân cười mũi khinh khỉnh bảo:
-Con Vân Thu bảo con gái tôi đang ở nhà nó thì cậu tới ngon ngọt thế nào rồi đưa nó đến chỗ của cậu. Cậu bảo tôi phải hiểu hành vi này của cậu thế nào đây?
Thật ra Vân Thu không hề nói như vậy. Hôm đó tình cờ gặp cô trong tiệm ăn, bà Xuân đến tiếp cận rồi kéo cô ra hỏi riêng về tung tích của Nhật Hạ. Lẽ thường tình Vân Thu đâu muốn đề cập đến việc mẹ mình không đồng ý chứa chấp Nhật Hạ, phần vì ngại phần không muốn mẹ bạn buồn. Cho nên cô đáp chung chung:
-Dạ lúc đầu thì nó ở nhà cháu, nhưng để cho tiện bây giờ nó ở chỗ của bạn Quốc Tri rồi.
Câu nói này tuy có lấp lững nhưng quả nhiên đúng với sự thật. Chỉ có điều ý của người nói và cách hiểu của người nghe hoàn toàn khác nhau. Cái “tiện” ở đây ngụ ý của Vân Thu là Nhật Hạ được Quốc Tri mở rộng lòng bảo bọc vì anh là người độc lập hơn, không như cô còn sống với cha mẹ nên đâu thể tự do muốn làm theo ý mình.
Nhưng đối với người không hiểu nội tình chỉ nghe qua cộng thêm sự ác cảm có sẵn, bà Xuân lại suy diễn Quốc Tri đến dụ dỗ Nhật Hạ về ở với mình để “tiện” việc quan hệ trai gái. Chỉ nghe đến đó là bà đã tím mặt ứa gan lên rồi. Bà sợ tấm thân ngà ngọc của con gái bị gã thất phu ấy làm nhơ nhuốc thì bà sẽ tức đến trào máu.
Sau khi hỏi được địa chỉ của Quốc Tri, ngày hôm sau bà sai tài xế riêng đưa mình đến đó. Bà lên tìm con nơi căn hộ trong khu tập thể của anh, nhưng lúc đó Thảo Ly và Nhật Hạ đều đi học chưa về. Thế là bà xuống ngồi vào lại trong xe chờ đợi cho đến khi thấy Quốc Tri chở Nhật Hạ về trên chiếc xe đạp hôm ấy.
Về phần Quốc Tri khi nghe bà Xuân buộc tội một cách quá oan uổng như vậy thì uất ức muốn nghẽn cả tim, cứng cả hàm không nói năng gì được. Anh không rõ Vân Thu nói thế nào lại để cho bà Xuân hiểu một cách sai lạc như vậy. Đã quen biết Vân Thu từ lâu, anh tin cô là người bạn tốt không có lý gì mà dựng ra một câu chuyện độc ác đến thế.
Như vậy thì chỉ có hai khả năng. Một là bà Xuân cố tình bẻ cong câu chuyện để phác họa chân dung anh là một kẻ thật cơ hội bỉ ổi, và hai là bà vô tình hiểu nhầm ý của Vân Thu. Nhưng dù là gì đi nữa, Quốc Tri biết mình thật khó tự bào chữa cho mình trong tình huống tế nhị này.
Nhìn bà Xuân bằng đôi mắt nặng trĩu đau khổ, Quốc Tri ủ rũ phân trần:
-Cháu không hề có ý xấu đó. Nhật Hạ thực sự khi ấy không có nơi tá túc nên cháu mới…
… Mà thôi, xin bác cứ hỏi lại Nhật Hạ hoặc Vân Thu rõ ràng hơn về vấn đề này. Nếu như bác cứ cho rằng cháu có gian ý thì cháu đành chịu, nhưng cháu có thể nói với đất trời đó hoàn toàn không đúng sự thực.
Bà Xuân nhìn Quốc Tri bằng ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc. Chẳng hiểu bà có tin chút gì vào những lời bộc bạch thống thiết của anh không, chỉ nghe bà cất tiếng hỏi khô khan:
-Thôi tôi không muốn nói chuyện này nữa. Cậu nghĩ sao về đề nghị khi nãy của tôi?
-Dạ thưa đề nghị gì ạ? - Quốc Tri nhướng mày.
-Cậu hãy xa lánh con gái tôi ra, rồi tôi sẽ tặng cho cậu một số tiền, đủ để cho cậu làm vốn lập nghiệp. Cậu thấy sao?
Nhếch môi cười buồn, nụ cười chua cay nức nở cho cái phũ phàng của tình đời, Quốc Tri nghe đắng ngắt trong mồm. Thế đấy, người ta đang muốn dùng tiền để thương lượng với anh về một điều không thể mua bằng tiền, không thể đánh đổi bằng bất cứ thứ gì. Tình yêu của anh dành cho cô gái ấy là điều thiêng liêng nhất. Nó là máu đỏ tuần hoàn trong tim anh. Nó là hơi thở của anh. Nó là niềm hạnh phúc bất tận trong tâm hồn. Vậy mà người ta đang quy những thứ ấy thành tiền!
Tiền, tiền, chỉ là tiền!… Có tiền để làm gì mà sống với một cái xác thiếu mất linh hồn!… Ha ha ha…. Quốc Tri muốn phá lên cười sằng sặc cho hả cơn điên dại vì cay đắng, vì xót xa. Tiếng cười trong lòng hay tiếng khóc khô cạn khi những giọt nước mắt đã chảy ngược về quả tim đang giãy giụa trong khổ nhục ngút ngàn!
Giọng thật nhẹ nhưng cũng rất rành mạch, Quốc Tri nói:
-Thưa bác cháu còn tự lo được nên không dám nhận tiền của bác. Còn đối với Nhật Hạ, cháu yêu thương nàng hết sức chân thành nên sẽ không có bất cứ gì trên đời này có thể đánh đổi tình cảm ấy. Cháu hứa sẽ xa rời Nhật Hạ ngay, nếu điều ấy đem lại cho nàng vui vẻ hạnh phúc. Còn nếu nó làm cho nàng buồn khổ thì cháu không dám tuân lệnh bác được.
Không ngờ chàng thanh niên đối diện đưa ra lý luận này, bà Xuân đỏ bừng mặt giận dữ nhưng không biết cách gì để bẻ lại, ấp úng:
-Cậu… cậu dám…
Quốc Tri điềm đạm tiếp tục, giọng anh trầm xuống chậm rãi đượm chân tình:
-Thưa bác, hai đứa cháu thật dạ yêu nhau, xin bác mở lòng hải hà thương xót. Bác muốn cháu rời bỏ Nhật Hạ cháu nát lòng một mình đã đành, mà Nhật Hạ cũng đau khổ héo hon chứ nào sướng vui gì. Cháu biết bác tình mẫu tử đối với Nhật Hạ sâu hơn biển. Bác đâu đành lòng nhìn nàng buồn khổ, phải không bác!
Câu nói này hình như đã đánh động vào tình thương con vời vợi của bà Xuân dành cho đứa con gái. Dù là một người xem nặng sự khác biệt giàu nghèo và mang một định kiến khắc nghiệt cứ hễ ai “bần cùng” thì đồng nghĩa với “đạo tặc”, tự đáy lòng bà thương Nhật Hạ hết mực. Bà muốn con gái chọn bạn đời môn đăng hộ đối chung quy là cũng muốn điều tốt cho nó, nhưng bà lại không cân nhắc khía cạnh tình cảm của nó dành cho ai, sự hụt hẫng mất mát và đau đớn khi con gái mình phải chia lìa người nó yêu. Những điều đó bà đúng là ít khi nghĩ đến.
Đôi mắt bà Xuân chợt dịu lại buồn buồn mênh mông xa vắng. Bà quay mặt nhìn ra ngoài khung cửa sổ nhỏ bên hông căn phòng như để tìm một chút thời gian để lắng đọng lại lòng mình. Nơi đó người ta trồng vài bụi cây kiểng xung quanh nhà hàng để vừa tạo phong cảnh cho hữu tình gợi cảm vừa để cho kín đáo riêng tư. Đúng là bây giờ nghe Quốc Tri nhắc điều này bà mới nhớ. Hôm nọ gặp lại Nhật Hạ sau mấy tháng xa nhà, tưởng là nó sẽ xơ xác buồn khổ lắm, nhưng trái với dự đoán của bà cô con gái trông có vẻ cứng cáp khỏe mạnh, tự tin và yêu đời. Mặc dù có thoáng buồn khi nhắc lại chuyện bị cha đuổi khỏi nhà, Nhật Hạ toát lên một sức sống mãnh liệt. Ngoại trừ áo xống xiêm y bình dân không được kiểu cách sang trọng như lúc xưa, nhìn chung bà thấy con gái ngời lên nét hạnh phúc và mãn nguyện với cuộc sống của nó.
Vậy thì nếu như bà thành công trong việc chia rẽ hai đứa và phá vỡ cái cân bằng trong đời sống tình cảm của con gái lúc này, bà sẽ được gì, trong khi một điều chắc chắn là con gái mình sẽ khổ vì thất tình!
Đem Nhật Hạ về lại nhà đâu chắc là một giải pháp khả thi, khi ông Thao chồng bà vẫn còn hậm hực chưa bỏ qua chuyện cũ. Mà mướn nhà cho con gái ở một mình thì bà cũng chả yên tâm.
Xem ra bà muốn loại chàng trai trước mặt chỉ vì cảm tính và thành kiến, chứ bà cũng chưa hẳn có một giải pháp nào tốt đẹp để chăm lo con gái mình.
Thở dài ra với nét mặt ưu tư, bà Xuân lặng chìm trong suy tưởng. Giọng Quốc Tri lại vang lên, trầm trầm tha thiết:
-Bác ơi, Nhật Hạ rất cần tình thương của bác. Riêng cháu, cháu yêu cô ấy vô cùng. Nếu bác cho phép hai đứa cháu quen nhau thì cháu xin mang ơn bác suốt đời. Nhật Hạ cũng sẽ vô cùng hạnh phúc, vì nàng sẽ không phải khổ sở chọn lựa giữa hai thứ tình cảm thiêng liêng là tình mẹ và tình yêu. Nàng sẽ được bác yêu thương vỗ về, và lại có thêm tình yêu chân thành từ một người bạn. Bác và cháu sẽ cùng yêu thương chăm sóc cho Nhật Hạ. Xin bác cho phép cháu được tiếp tục yêu nàng!
Bà Xuân quay đầu lại nhìn thật sâu vào mắt Quốc Tri. Đôi mắt anh oằn sâu khắc khổ chất chứa chân tình. Thở ra một hơi bà chép miệng hỏi cụt ngủn:
-Hiện giờ cậu đang làm gì?
Quốc Tri hăng hái trình bày:
-Dạ thưa cháu sắp ra trường với bằng cấp kỹ sư chuyên về động cơ ô tô. Cháu dự định xin việc làm cho một hãng sản xuất xe hơi trong một thời gian, rồi khi có điều kiện sẽ mở một tiệm sửa xe nhỏ cho riêng mình.
Bà Xuân chăm chú lắng nghe, trên mặt không biểu lộ chút cảm xúc gì. Ngẫm nghĩ ít giây bà ngang ngang hỏi tiếp:
-Ba mẹ cậu làm gì, cậu có anh chị em gì không?
Cúi đầu xuống như thoáng buồn cho những mất mát của mình, Quốc Trị ngậm ngùi:
-Dạ, ba mẹ cháu không may đã qua đời. Cháu chỉ có một em gái đang còn học phổ thông!
Lần đầu tiên bà Xuân có chút xúc động vụt qua tâm tưởng. Té ra thằng bé này phải đạp xe xích lô để nuôi thân và em nó. Vậy mà nó cũng ráng học gần ra trường, cũng có chí đáng khen. Giọng bà hơi dịu lại:
-Cậu đi học vậy thời giờ đâu mà chạy phu xe?
Quốc Tri nhoẻn cười, nụ cười thật chất phác, chân thật kể:
-Dạ cháu thôi chạy xe lâu rồi bác. Bây giờ cháu làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng, rồi thỉnh thoảng làm thông dịch phụ thêm thôi… Một mình cháu thì không đến nỗi, nhưng cháu còn phải nuôi cho em cháu ăn học nên phải cố gắng bác ạ.
Nhướng đôi chân mày, bà Xuân ngạc nhiên hỏi lại:
-Cậu làm được thông dịch nữa à?
Cười xuề xòa, Quốc Tri khiêm tốn:
-Dạ, cháu cũng biết chút ít Anh ngữ nên tận dụng nó để cải thiện cuộc sống và cũng để trau dồi thêm.
Bà Xuân không hỏi gì tiếp, chỉ lẳng lặng quan sát chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt như đang nghiên cứu một sinh vật lạ. Một chút ý tưởng tích cực lần đầu tiên nảy nở trong tâm khảm bà. Một thanh niên có nghị lực, nhiều ý chí và lòng cầu tiến, lại đối xử rất có trách nhiệm với em gái. Xem ra lâu nay nó còn cưu mang con bé Hạ nhà mình nữa. Hừm, thằng bé này nghèo khổ thân thế gốc gác kém, nhưng tương lai có thể sáng sủa. Được cái là nó giỏi giang tháo vát lại xem ra có lòng, như vậy cũng có thể che chở được cho con bé mình sau này.
Có nên cho nó một cơ hội không nhỉ? Hạ nó lâu nay sống xa gia đình đã tội quá rồi, mình thật không muốn làm cho con bé khổ thêm vì chuyện tình cảm nữa. Nhưng cho nó quen với thằng này thì tương lai của nó có được bảo đảm hay không? Ôi con gái bé bỏng của mẹ, mẹ làm thế nào mới đúng đây hả con!
Hai người ngồi lặng thinh với bao ưu tư trăn trở chồng chất. Một lúc sau bà Xuân phẩy nhẹ tay, thấp giọng nói như ra lệnh:
-Cậu về được rồi! Hãy nhắn với con Hạ tôi sẽ ghé thăm nó vào lúc khác!
Quốc Tri chậm chạp rụt rè đứng dậy mà hoang mang ngập lòng, chẳng rõ bà Xuân đang suy tính gì trong đầu. Qua những gì bà đối xử với anh lâu nay cho anh biết con đường tình cảm của anh với Nhật Hạ đang còn nhiều chông gai phía trước, nhưng một chút nhẹ nhàng lúc sau cùng trong giọng nói của bà lại gieo vào tim anh một niềm hy vọng, dù nó mong manh như mây khói! Thôi kệ, có chút hy vọng để mà sống vẫn tốt hơn là chả có gì. Hãy cứ nghĩ vậy cho đời bớt màu đen!
☘︎