← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Lỉnh kỉnh khiêng chiếc bánh kem cùng mấy bao nhựa đựng những thứ trang trí và thức ăn vào căn hộ trong khu chung cư, Quốc Tri thở phào ra một hơi mỉm cười sảng khoái. Bận thì có chút bận nhưng anh rất vui khi hình dung ra nét hớn hở hạnh phúc của Nhật Hạ tối nay khi nàng trở về nhà sau ca làm việc.

Thảo Ly đứng mở cửa. Cô đưa tay nhón lấy số hàng phụ giúp vừa nhẹ nhàng trách anh trai:

-Trời, đồ nhiều quá sao anh Hai không lên nhắn em xuống khiêng phụ bớt. Anh một mình tay xách nách mang đủ thứ như vậy nặng nhọc khổ không, mà rủi rớt đổ xuống dọc cầu thang thì càng mệt.

Quốc Tri chỉ nhìn em gái nhe rằng cười khì khì, chẳng đồng tình hay phản đối gì. Hôm nay là sinh nhật của Nhật Hạ, ngày sinh nhật đầu tiên nàng không ở trong căn biệt thự nguy nga ấy. Từ mấy hôm trước Quốc Tri đã hỏi ý kiến em gái về việc làm một buổi tiệc nhỏ chúc mừng cho người yêu. Anh biết được trước giờ mỗi năm ông bà Thao đều tổ chức sinh nhật rất linh đình cho cô con gái cưng. Năm nay vì một khúc ngoặt của cuộc đời nàng bị cha đuổi khỏi nhà nên tất nhiên làm gì còn chuyện tiệc tùng đình đám.

Dù Nhật Hạ không hề đề cập gì đến vấn đề này, tự Quốc Tri muốn làm một chút gì cho riêng nàng. Đó là vì tấm lòng và sự quan tâm của anh luôn dành cho nàng. Anh không muốn người yêu buồn và tủi thân khi phải xa nhà mà chẳng còn chút gì để kỷ niệm ngày mình ra đời. Anh thấy tội và thương quá không chịu được.

Ý tưởng thì có nhưng chi tiết làm thế nào thì Quốc Tri hơi dở, thế là anh phải hỏi ý kiến của cô em gái. Cái vụ này không hiểu sao Thảo Ly giỏi hơn ông anh của mình hẳn. Một ổ bánh kem xinh xinh có dòng chữ màu hồng “Mừng sinh nhật Hạ 22 tuổi” được đặt làm ở tiệm bánh. Quốc Tri cẩn thận bày ra trên chiếc bàn tròn đặt giữa nhà. Một khay gỏi ngó sen tôm thịt có ớt tỉa hoa đo đỏ, ngò xanh tươi và hành phi thật hấp dẫn, bánh mì nóng giòn, thịt quay vàng tươm, bánh hỏi, giò nem và chả lụa. Tất cả được hai anh em sắp xếp ra đĩa, cùng với hai chai nước cam vắt và nước táo ép. Một lọ hoa hồng tươi đỏ thắm chưng trên bàn. Còn lại là một số dây màu trang trí tiệc tùng và chữ kim tuyến dán lên vách tường khiến căn phòng vui tươi xinh xắn hẳn ra.

Mọi chuyện đã xong xuôi, Quốc Tri ngồi xuống ghế đưa mắt ngắm nghía một vòng toàn thể căn phòng rồi gật gù hài lòng. Tiếng là nhà của mình, từ lâu rồi anh hầu như không còn vào đây, nhất là vào giờ này. Đúng ra anh đang làm ở nhà hàng như thường lệ, nhưng hôm nay ngày đặc biệt anh xin nghỉ một buổi.

Ngồi ngẫm nghĩ lại những gì đã qua, Quốc Tri thầm tạ ơn trời mình đã xong đại học ra trường một cách thành công tốt đẹp. Tấm bằng loại giỏi và những lời giới thiệu chói lọi từ các vị giáo sư giảng dạy cho anh trước đây đã giúp Quốc Tri tìm được một công việc làm khá tốt cho một hãng xe ngay khi vừa ra trường. Vào làm mới hơn một tháng nhưng anh đã khá quen với công việc rồi. Tuy vậy anh vẫn giữ công việc ở nhà hàng vào buổi tối vì thấy mình còn cáng đáng nổi. Làm hai việc, một cái toàn phần một cái bán phần như vậy đòi hỏi gần hết thời gian của anh. Thành ra chỉ có hai ngày cuối tuần anh mới có chút rảnh rỗi thư thả.

Quốc Tri lơ đễnh nhìn ra ngoài trời. Bây giờ đang là mùa hè, ngày tháng Bảy hoàng hôn muộn nên đã gần tám giờ tối mà trời còn sáng trưng. Nhớ lại có lần hai đứa đi chơi bên nhau, trong lúc tay nắm tay ung dung tản bộ trên con đường mòn trong công viên đầy bóng cây, Quốc Tri bâng quơ hỏi Nhật Hạ:

-Hạ ơi, em thích mùa nào nhất?

Nàng nhìn anh bằng đôi mắt long lanh âu yếm, nụ cười thật tình tứ trên đôi môi hồng xinh xinh:

-Mùa nào chỉ cần có anh bên cạnh em đều thích. Vắng anh thì mùa nào cũng chán ngắt như nhau.

Quốc Tri sung sướng chơi vơi trước câu nói ngọt ngào của người yêu. Anh cười hiền hỏi thêm:

-Vậy lúc xưa kia thì em thích mùa nào hở Hạ? Ý anh là trước khi mình quen nhau đó.

Nhật Hạ hếch mặt đáp nhanh:

-Chắc là mùa hè quá.

Nheo mắt nhìn nàng, Quốc Tri trêu ghẹo:

-Chắc là vì lười học nên thích hè chứ gì?

Lườm anh một cái thật bén, Nhật Hạ dài giọng:

-Hông dám đâu! Đừng có suy bụng ta ra bụng người nghen anh yêu!

Quốc Tri nhăn mặt cười cười:

-Chứ tại sao, hè nóng thấy mồ nếu không vì thích được nghỉ học thì sao em lại thích?

Nhật Hạ chu môi đáp:

-Vì mùa hè là mùa em sinh ra đời.

Quốc Tri gật gù, háy mắt cười:

-Vậy thì có lý! Từ nay… anh cũng thích mùa hè luôn.

Nàng nguýt anh, bĩu môi trêu:

-Mồm mép quá đi thôi!

Rồi nắm bàn tay anh, nàng sôi nổi:

-Anh biết không, mẹ kể lúc sinh ra em, ba mẹ đều mừng ghê lắm. Nhằm lúc ngày hè nên ba mới đặt tên em là “Nhật Hạ” đó. Còn chữ lót “Huyền” nghĩa là huyền nhiệm. Ý của ba đó là một ngày hè thật huyền nhiệm khi em đến với gia đình…

Im lặng giây lát, nàng thở ra rồi tiếp bằng giọng buồn buồn:

-Vậy mà đâu ngờ có ngày chỉ vì em dám lên tiếng phản đối sự ép đặt của ba lấy anh Danh mà bị đuổi đi.

Choàng cánh tay sang thân mình mềm mại của người yêu ôm sát nàng vào bên mình như thầm biểu hiện sự an ủi chở che, Quốc Tri âu yếm bảo:

-“Dương Huyền Nhật Hạ”… ừm… Tên của em có ý nghĩa rất hay và thú vị!… Nhưng riêng anh lại thích hiểu chữ “Nhật” là “mặt trời” hơn là chữ “ngày”. Một ngày hè thì mong manh tạm thời quá, còn mặt trời thì gần như vĩnh cửu. Em không thể là một ngày hè ngắn ngủi được, em là mặt trời hè của anh, rạng rỡ, chói ngời, không bao giờ tắt. Anh sẽ thương yêu em thật nhiều để bù đắp lại cho em, chịu chưa nè?

Nhật Hạ tủm tỉm cười hạnh phúc, nép sát đầu bên vai người yêu nũng nịu:

-Anh cũng biết cách tán tỉnh dỗ ngọt con gái quá hen!

Quốc Tri bật lên cười hềnh hệch:

-Trời đất, anh thuộc loại ngố tệ trong vấn đề đó đó, đến nỗi con bé Thảo Ly nó còn nói nữa kìa!

Đôi mắt tròn xoe, Nhật Hạ nhanh nhảu:

-Ly em nó nói sao vậy anh?

-Chuyện bí mật… ai đâu dại nói ra để tự xấu hổ chứ!

Véo nhẹ vào hông người yêu, Nhật Hạ cong môi phụng phịu:

-Nói cho em nghe đi, không thôi… em sẽ nghỉ chơi anh luôn!

Hai đứa tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ. Bước chân lao xao trên những hạt sỏi li ti nghe vui tai. Cỏ xanh lơ thơ dưới đất khô, hai bên cây cối các loại mọc hỗn tạp trong một trạng thái rất nguyên sinh. Trong công viên mà lại có một khu rừng nhỏ trông thật êm đềm lãng mạn. Gió mát dìu dịu lung lay cành lá vi vu. Tản bộ bên cạnh người mình yêu như thế này quả là một cảm giác tuyệt vời. Quốc Tri ngượng nghịu cười bộc bạch:

-Thảo Ly nó nói là anh Hai nhát gái và cù lần, yêu chị Hạ mà không dám tán tỉnh người ta.

Nhật Hạ cười khúc khích, gương mặt rạng ngời đẹp xiết bao. Quốc Tri không đè nén nổi tình yêu thương rạt rào trong tâm hồn, bèn cúi xuống hôn thật nhanh vào gò má mịn màng của người bạn lòng. Nhật Hạ ửng đỏ mặt vì thẹn thùng, nguýt anh một cái dài trách yêu:

-Liều quá vậy anh, không sợ người ta thấy à?

Trách vậy mà giọng nàng ngọt ngây, vừa chút dỗi hờn pha chất nũng nịu. Nhăn răng cười khì, Quốc Tri tinh nghịch đáp:

-Ở đây vắng hoe đâu ai thấy… Mà nếu có thấy thì… cho họ thèm ráng chịu!

-Ui trời, nói mà không biết ngượng kìa!

Nhật Hạ kêu khẽ rồi chúm chím cười mà mặt đỏ như táo chín. Nói thì nói thế thôi chứ nàng đang vui lắm, vì biết Quốc Tri yêu nàng vô cùng mới bạo gan làm như vậy để bày tỏ lòng mình.

Hai đứa nhìn nhau lúng liếng cười, nụ cười không thành tiếng nhưng chứa đựng một niềm hạnh phúc lâng lâng thấm sâu vào cả hai tâm hồn…

Tiếng của Thảo Ly vang lên đưa Quốc Tri ra khỏi luồng suy tưởng:

-Anh Hai ơi, bây giờ anh đã ra trường có công việc tốt đàng hoàng. Anh Hai có dự tính khi nào làm đám cưới với chị Hạ chưa?

Nghe em gái hỏi Quốc Tri khẽ thở dài, mặt trầm xuống nặng vẻ ưu tư. Được kết hôn và sống với người mình yêu là điều ai lại không mong muốn, nhưng giữa ước muốn và hiện thực là một khoảng cách rất xa. Hiện anh chưa có gì trong tay cả. Anh cần một sự nghiệp chắc chắn trước khi ngỏ lời xin cưới Nhật Hạ. Anh không muốn cha mẹ nàng xem thường khinh khi mình. Anh không muốn người ta nhìn vào đánh giá sai lạc mình là một kẻ cơ hội đào mỏ.

Quốc Tri thấp giọng bảo:

-Anh cũng mới ra trường đây thôi nên chưa tính chuyện đó.

Thảo Ly nhìn anh nghiêm túc:

-Dạ anh Hai thấy thế nào đúng thì làm, nhưng anh đừng quên cảm xúc của chị Hạ là được rồi. Chị ấy rất yêu anh. Em nghĩ con gái tụi em khi đã yêu thật lòng thì không ai muốn phải chờ lâu quá đâu!

Ngước nhìn em gái Quốc Tri nhíu mày hỏi:

-Bộ chị Hạ nói những điều ấy với em à?

-Không hẳn là nói thẳng, nhưng em cũng đoán được. Hai chị em ở chung rất thân thiết nên thi thoảng ngồi nói chuyện chơi chị ấy cũng tâm sự nhiều với em. Chỉ có nói đã hứa sẽ chờ anh, nhưng anh cũng đừng vì thế mà bắt chỉ chờ lâu quá tội nghiệp.

Bật ra cười thành tiếng, Quốc Tri dí dỏm:

-Em làm như phải chờ lâu như vậy anh chẳng đáng tội nghiệp không bằng!

Hai anh em cùng cười vui vẻ…

Giao lại tiệm cho bà chủ sau xuất giờ làm, Nhật Hạ lấy xe thủng thẳng đạp về. Ra trường xong đang chờ bổ nhiệm đi dạy, vì không muốn xa cách người yêu nàng xin được ở lại thành phố này nên phải chờ một thời gian. Trong lúc chờ đợi nàng tiếp tục với công việc bán hàng này. Lời mời làm người mẫu thời trang của Hoàng Lư nàng vẫn còn để đó chưa quyết định vì thật tâm chưa từng có ý muốn trở thành một người mẫu chuyên nghiệp. Xuất hiện trước công chúng là một điều quá lạ lẫm nên nàng đang dùng dằng suy xét.

Mãi nghĩ ngợi Nhật Hạ không hay mình đã về tới khu chung cư. Sống ở đây đã hơn một năm, nàng giờ thấy nó quen thuộc thân thương như mái ấm của mình. Dĩ nhiên nó làm sao bì được với điều kiện xa hoa khi còn sống trong căn biệt thự, nhưng bù lại nàng có được sự độc lập và trưởng thành hơn khi biết tự chăm lo cho mình. Nàng thấy mình có kinh nghiệm sống dồi dào phong phú hơn, chín chắn vững vàng hơn không còn yếu đuối như khi còn ru rú với cha mẹ nữa.

Từ khi có nguồn thu nhập dù hiện tại vẫn còn khiêm tốn Nhật Hạ dùng nó để giúp trang trải chi phí sinh sống cho hai chị em, giúp giảm bớt gánh nặng kinh tế trên vai người yêu. Đôi khi thấy Quốc Tri phải vì mình mà sống lây lất chia phòng với những người khác nàng rất xót xa và thương anh vô cùng. Nàng mong muốn hai đứa được mau chóng nên duyên chồng vợ để cùng nhau danh chánh ngôn thuận sống chung một nhà, nhưng hiểu những trăn trở trong tâm tư người yêu nàng không thúc hối gì mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Ngoài ra nàng cũng muốn có công việc ổn định cho riêng mình để đỡ đần gánh vác gia đình cùng chồng khi hai người thành hôn với nhau.

Khóa xe xong Nhật Hạ chợt nhận ra chiếc xe đạp của Quốc Tri cũng đang khóa gần đó. Chiếc xe này nàng làm sao có thể lẫn lộn vào đâu được, vì anh đã dùng nó chở nàng đi về mỗi ngày lên giảng đường nguyên suốt một năm qua. Tự nhiên tim nàng đập rộn ràng với một sự nôn nao hồi hộp lạ kỳ.

Giờ này bình thường anh ấy đã đi làm ở nhà hàng dưới phố, sao lại đến đây bất chợt như thế này? Có chuyện gì bất thường không ổn chăng? Có gì xảy ra với anh chăng? Anh đừng có sao nhé Quốc Tri!

Nhật Hạ lẩm bẩm rồi hoang mang đi như chạy lên tầng lầu để về căn hộ của mình xem xét.

Thật khác với điều nàng đang lo sợ, Quốc Tri bước ra mở cửa đón nàng vào với một nụ cười thật tươi trên môi. Giọng anh hồ hởi trìu mến:

-Ôi Hạ, em đã về! Anh và Ly chờ em nãy giờ. Chúc mừng em một ngày sinh nhật thật vui vẻ hạnh phúc.

Nhật Hạ mở to đôi mắt đứng ngây ra vì bất ngờ và mừng rỡ, thấy trên bàn tiệc thức ăn nước uống đã được chu đáo xếp đặt với chiếc bánh kem nổi bật lên làm trọng điểm. Căn phòng được trang hoàng tuy đơn giản nhưng đẹp mắt dễ thương. Đôi mắt rưng rưng lệ mừng vì xúc động, giọng nàng như nghẹn lại:

-Em… em cám ơn anh! Chị cám ơn Ly thật nhiều!

Quốc Tri với đôi mắt chất chứa muôn vàn yêu thương nắm tay người bạn lòng kéo nhẹ vào nhà, nhẹ nhàng bảo pha lẫn chút đùa:

-Vào đi em! Đi tắm cho khỏe khoắn rồi mình vào tiệc. Anh cam đoan bụng ai cũng xẹp lép rồi.

Nhật Hạ ngoan ngoãn “dạ” nhỏ rồi nhanh nhẹn đi vào buồng tắm. Làn nước mát gột rửa hết những mệt nhọc khiến nàng thấy khỏe khoắn hơn hẳn. Nàng bước ra trong bộ đồ mới, tươi tắn ngời ngời hạnh phúc trên gương mặt trắng hồng mỹ miều. Quốc Tri ngắm nhìn người yêu với tia mắt nồng nàn đằm thắm, hắng giọng vui vẻ lên tiếng:

-Anh đại diện Thảo Ly chúc em qua tuổi mới tràn đầy hạnh phúc và thành công rực rỡ trên mọi phương diện. Buổi tiệc nhỏ này anh và Thảo Ly muốn được chia vui cùng em!

Trong niềm xúc cảm dâng trào, Nhật Hạ run giọng đáp:

-Em xin cám ơn anh và Thảo Ly về món quà tuyệt vời đầy ý nghĩa này! Em chỉ có thể nói là… em rất vui và hạnh phúc tối nay.

Thảo Ly cười toe góp vào:

-Ngồi vào bàn đi chị Hạ! Mình bắt đầu ăn không cần khách sáo! Ai ngại ngùng đói bụng lỗ ráng chịu.

Cả ba cười vang rồi cùng nhau nhập tiệc, không khí chan hòa tình thân ấm cúng vô cùng. Thảo Ly vừa rót nước cam ra ly vừa nghịch ngợm nửa đùa nửa thật:

-Hai anh chị tính sao nhanh nhanh để mình thành một nhà nữa chứ! Em chờ hơi lâu rồi đó nhen!

Nhật Hạ đỏ hồng đôi má, liếc nhìn người yêu rồi lặng thinh cúi đầu vào đĩa thức ăn của mình làm bộ như không nghe thấy. Quốc Tri cũng lặng im vì chưa biết nói sao cho ổn. Anh tự thấy mình chưa sẳn sàng để tiến tới hôn nhân, nào phải vì thiếu lòng chân thành hay tình yêu dành cho Nhật Hạ chưa đủ chín, mà vì cái mặc cảm nghèo khó so với gia cảnh quá giàu có của nàng. Dù sao hai đứa cũng còn trẻ. Nhật Hạ đã thấu hiểu và bằng lòng cho anh thêm thời gian để phát triển sự nghiệp. Quốc Tri mỉm cười dí dỏm:

-Anh đang tập cho hai chị em sống thử với nhau trước đó chứ, để khi mình cùng một nhà không ai ăn hiếp ai!

Nhật Hạ và Thảo Ly đều ré lên cười. Thảo Ly vừa ôm miệng cười vừa liếng thoắng:

-Anh khỏi lo đi anh Hai ơi! Chị Hạ nè, hai chị em mình lâu nay ở hòa thuận đầm ấm biết chừng nào chị há! Chỉ sợ anh Hai ăn hiếp đám phụ nữ tụi này thôi.

Thảo Ly vui miệng nói đùa để chọc ghẹo Quốc Tri thôi, chứ hơn ai hết cô hiểu anh trai mình là người lành tính nhã nhặn như thế nào. Từ khi cha mất anh đã nuôi nấng dạy bảo cô với một tình thương bao la, chưa từng sừng sộ mắng nhiếc gì em. Thảo Ly thương quý, kính trọng và biết ơn anh trai vô cùng. Trong cái gia đình nhỏ bé này, anh đóng vai trò nuôi nấng của một người cha, dẫn dắt như một người anh, chia sẻ như một người bạn. Dù không may mồ côi cha mẹ, Thảo Ly tự thấy mình hết sức may mắn có được một người anh tuyệt vời đến vậy.

Trong cuộc thi viết luận văn ở trường năm ngoái khi được ra đề tài viết về “một người mà em ngưỡng mộ nhất”, bài của Thảo Ly với tựa đề “Có một người anh”, trong đó cô nói về anh trai mình với một văn phong chân thật, sâu sắc đầy xúc cảm đã được chấm giải nhất. Nó quá hay vì cô đã viết với tất cả tấm lòng mình đối với người anh yêu quý. Chính Quốc Tri khi đọc bài văn này đã ứa nước mắt, vì anh chỉ nghĩ đơn thuần yêu thương chăm lo cho em là bổn phận tự nhiên của mình mà không ngờ những điều anh xem là bình dị ấy đối với em gái sâu nặng như thế nào.

Có lần đang lúc ngồi nói chuyện này nọ giữa hai chị em với nhau, Thảo Ly cười bảo Nhật Hạ:

-Em rất ngưỡng mộ anh Hai em, mà em cũng rất ngưỡng mộ chị nữa. Hai anh chị quả đúng là đôi bạn tuyệt vời nhất.

Nhật Hạ phì cười vui vẻ nói:

-Anh Hai của em thì tất nhiên rất đáng ngưỡng mộ rồi, còn chị vụng về đủ thứ, ngay cả chuyện bếp núc còn phải học từ em thì có gì đáng ngưỡng mộ đâu!

Thảo Ly thành thật bày tỏ:

-Có chứ! Chị vừa quá xinh đẹp nè, vừa tốt bụng hòa nhã lại rất là thông minh.

Ôm miệng cười ngặt nghẽo, Nhật Hạ kêu lên:

-Ui trời ơi, em gái tính cho chị bay trên mây đó hả? Chị ngốc nghếch lắm chứ ở đó mà thông minh. Đi học thì tà tà chỉ cho đủ đậu, lại còn phá phách ương bướng một cây đó. Nói cho em biết hồi ở phổ thông chị chưa bao giờ được học sinh giỏi nữa kìa.

Lắc lắc đầu Thảo Ly nghiêm chỉnh nhận xét:

-Đó là do chị nhiều cá tính chứ chẳng phải vì chị không thông minh. Em dám chắc nếu chị học kiểu gạo bài như em thì chị đạt học sinh giỏi dễ dàng…

Rồi tủm tỉm cười, cô tiếp tục:

-Chỉ qua việc chị chọn anh Hai của em để yêu là em biết chị rất thông minh rồi!

Nhật Hạ thoáng đỏ mặt rồi ngượng nghịu đáp:

-Kìa Ly, em nói… kỳ vậy cưng! Tình yêu nó tự nhiên đến từ trái tim mình. Chị đâu có chọn lựa gì đâu!

Đưa hai tay lên khoa khoa, Thảo Ly vội vã đính chính một hơi dài:

-Ý em hông phải vậy. Điều em muốn nói là chị nhìn ra những nét đẹp sâu lắng của anh Hai em mà nhiều cô gái bây giờ sẽ không nhìn ra. Con gái nhiều người sẽ chú ý đến ngoại hình của con trai, ăn mặc chải chuốt lịch lãm bao nhiêu, đi xe loại gì, gốc gác gia thế ra sao, bằng cấp thế nào. Những thứ đó có thể anh Hai em không có hoặc chưa có, nhưng anh Hai lại có những phẩm chất khác trong tâm hồn rất tuyệt vời… Mai mốt em mong gặp được người nào chỉ có phân nửa những đức tính ấy của anh Hai là em đã mừng lắm rồi.

Câu nói chân thật của cô em về người anh trai đã lột tả hết sự tôn kính và ngưỡng phục của cô với anh mình, khiến Nhật Hạ ngẩn ngơ xúc động. Nàng nghe người ta vẫn nói cách hay nhất để đánh giá bản chất thật sự của một chàng trai không phải qua cách anh ta đối xử với cô gái mình yêu, mà là cách anh ta đối xử với những người xung quanh, vì với đối tượng đang tán tỉnh thì anh ta sẽ hiển nhiên làm màu làm mè, chứ đâu thể làm thế với tất cả mọi người.

Đang lặng im suy tưởng thì nghe tiếng Thảo Ly véo von:

-Còn như chị nè, chị đã đẹp quá sức nên khỏi nói em cũng biết có rất nhiều vương tôn công tử đeo đuổi, nhưng chị chỉ yêu anh Hai em, nên em mới ngưỡng mộ cái thông minh của chị.

Nhật Hạ nhìn Thảo Ly chúm chím cười không nói gì thêm. Đúng là anh em giống nhau gì đâu! Cô bé mới chút xíu mà đã người lớn dễ sợ giống y chang ông anh, người nào cũng sâu sắc và khôn khéo bắt nể luôn!

Ba người vừa ăn uống vừa nói chuyện đùa giỡn thật vui, ôn lại những kỷ niệm đã qua từ khi biết nhau đến giờ. Từ lần đầu Quốc Tri đi lạc vô tình đến nhà Nhật Hạ rồi vấn vương về một cô gái chưa từng thấy mặt, qua đến những lần Nhật Hạ tới nhà đưa Thảo Ly đi chơi, rồi thời gian hai chị em sống chung trong một mái nhà. Bao nhiêu là dấu ấn đậm đà trong lòng của mỗi người được khơi lại để trân quý, để nâng niu.

Người ta có câu “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, mà như kiểu này khi đôi bạn nên duyên thì “bà cô” Thảo Ly sẽ thắm thiết gần gũi với chị dâu của mình như là ruột thịt. Hình dung đến tương lai êm đềm yên ả đó mà Nhật Hạ ửng hồng đôi má lâng lâng vui sướng.

Buổi tiệc sinh nhật đang diễn ra trong không khí ấm cúng hòa thuận đầy thương yêu như vậy thì bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cửa mở ra, Quốc Tri sửng sốt nhận ra bà Xuân. Vẫn luôn rực rỡ một cách sang trọng quý phái, bà nhìn anh bằng nét mặt không còn sắt lạnh như trước đây.

Đâu ngờ bà Xuân lại bất chợt hạ cố đến nhà mình, Quốc Tri há mồm đứng ngây như phổng mất mấy giây, rồi ấp úng:

-Dạ… chào… bác ạ!

Bà Xuân nhỏ giọng:

-Con gái tôi có đây không cậu?

Quốc Tri gật đầu thật nhanh, vồn vã mời chào:

-Dạ, thưa có… mời bác vào nhà ạ!

Cả Nhật Hạ và Thảo Ly nãy giờ đều ngưng đũa chăm chú nhìn ra cửa phân vân không biết ai ghé nhà. Vừa thấy dáng bà Xuân bước vào, Nhật Hạ tròn xoe mắt kinh ngạc pha lẫn niềm vui mừng. Nàng bật ra khỏi ghế kêu lên:

-Mẹ… mẹ…

Bà Xuân bước vội lại ôm lấy con gái. Đôi mắt bà đã hoen đỏ:

-Con gái, con khỏe không?

Nhật Hạ dụi đầu vào vai mẹ, nũng nịu:

-Mẹ con mình mới gặp tuần trước mà mẹ làm như con đi đâu xa lắm rồi không bằng. Con vẫn thường, còn mẹ thì sao?

Từ khi biết Nhật Hạ sinh sống nơi đây, bà Xuân thường xuyên ghé đến thăm nàng, tuy nhiên không phải lúc nào cũng gặp vì việc học việc làm của nàng lu bu.

Nhìn cảnh hai mẹ con thắm thiết thật cảm động và muốn để cho hai người có thời gian nói chuyện riêng tư, Quốc Tri tế nhị nháy mắt ra hiệu cho Thảo Ly vào phòng trong lánh mặt. Còn mình khép cửa rồi đi ra ngoài hành lang chung cư đứng hóng gió nhìn trời mây phiêu lãng. Dù hai anh em không ai nói với ai câu nào mà đều có cảm giác ngậm ngùi buồn bã khi nhận ra cái bất hạnh của mình không còn mẹ để ôm ấp nhõng nhẽo.

Ngồi xuống ghế, bà Xuân thong thả lấy điện thoại thông minh cầm tay nhắn tin cho người tài xế đang ngồi đợi bên dưới đem mấy túi quà lên cho con gái, vừa nhỏ nhẹ bảo:

-Mẹ cũng bình thường, nhưng lòng lúc nào cũng nghĩ đến con. Hồi sáng mẹ có ghé một lần tìm con nhưng không có ai ở nhà.

Nắm bàn tay mẹ, Nhật Hạ tíu tít:

-Con sống cũng yên ổn lắm. Mẹ thấy không, anh Tri và bé Thảo Ly đối xử với con bằng những tình cảm hết sức chân tình. Con rất vui. Mẹ đừng lo nghĩ nhiều mà mệt lòng!…

…À, mẹ tìm con có việc gì không hả mẹ?

Bà Xuân đưa mắt nhìn bàn tiệc đang dùng dở dang và căn phòng khá chật so với những gì đã quen thuộc đối với bà. Buổi tiệc đơn sơ đạm bạc so với những lần sinh nhật trước đây ông bà vẫn hằng tổ chức cho Nhật Hạ, nhưng so với một người lao động bình dân thì cũng quá tươm tất rồi. Điều không thể phủ nhận là niềm hạnh phúc ngời ngời trong đôi mắt con gái hôm nay. Cốc nhẹ vào đầu Nhật Hạ, bà Xuân âu yếm mắng yêu con:

-Cha cô, hôm nay sinh nhật của cô tôi mang quà đến cho cô không được sao?

Ngay khi đó thì người tài xế khiêng lên một lô quà to nhỏ. Bà Xuân chỉ vào chúng giải thích một lèo:

-Bốn bao kia là của vợ chồng anh Hai và anh Ba con. Hai thùng quà màu xanh là của ba mẹ…

…Còn cái hộp nhỏ màu đỏ này là… của anh Danh. Nó nói vẫn luôn nghĩ đến con đó Hạ. Nó năn nỉ mẹ đưa cho con, nhận hay không mẹ để tùy ý con vậy.

Thật ra sự tức giận của ông Thao đối với cô con gái mà ông cho là ngỗ nghịch bất trị vẫn chưa hề nguôi ngoai, nên ông không muốn có quà tặng gì cho Nhật Hạ như một sự trừng phạt kéo dài. Món quà ấy là của riêng bà Xuân mua cho con gái. Bà chỉ nói vậy như là một cách nói tế nhị mà thôi.

Nhìn đống quà ngổn ngang chất đầy một góc phòng, Nhật Hạ không khỏi thấy bồi hồi một niềm xúc động. Dù nàng không còn được ở trong nhà, việc những người thân vẫn nhớ đến cái ngày trọng đại ấy của mình là một niềm an ủi không nhỏ.

Riêng đối với Danh, Nhật Hạ không hề hồ nghi về tình cảm của anh dành cho mình. Nàng đoán biết đó là một món nữ trang đắt tiền anh đã bỏ công mua tặng. Nhưng nàng chẳng thể làm gì hơn khi trái tim mình chẳng chút rung động trước anh. Mà đã không đáp lại tình cảm của người ta thì không nên nhận quà cáp làm gì. Nghĩ vậy nàng từ tốn bảo mẹ:

-Con rất cám ơn tấm lòng của mọi người tưởng nhớ đến ngày vui của con. Còn món quà của anh Danh thì… con không dám nhận. Phiền mẹ gởi trả lại anh ấy giùm con, mẹ nhé?

Bà Xuân ái ngại gật đầu. Lần gần đây gặp lại Danh bà thấy nét mặt anh thật ảm đạm buồn bã. Sau cái ngày đám hỏi hụt ấy khi hiểu ra Nhật Hạ thà chấp nhận bị cha đuổi khỏi nhà chứ nhất định không chấp nhận lấy anh bằng cách ép gả, Danh như muốn vỡ tim vì đau khổ, tự ái và thất vọng. Vốn đã biết tính Nhật Hạ rất dứt khoát và bướng bỉnh, Danh cũng không tưởng tượng nổi nàng phản ứng quyết liệt đến mức này. Lúc đó Danh mới bàng hoàng nhận ra anh không bao giờ sở hữu được trái tim nàng. Càng thất vọng Danh lại sinh ra bực dọc, rồi từ bực dọc lại càng yêu thêm và tiếc rẽ, như thể một cái gì thật đẹp, thật quý nằm lơ lửng trước mặt rất gần mà lại chẳng bao giờ với tới được.

Bà Xuân tuy tiếc rẻ hụt mất một chàng rể ưng ý, nhưng thấy cách phản ứng mạnh mẽ kiên quyết của con gái thì đã hiểu ý chí của nàng rồi.

Chợt nhận ra hai anh em Quốc Tri đã lánh mặt nãy giờ để hai người tự nhiên nói chuyện, bà Xuân khẽ hỏi:

-Buổi tiệc này là do con và cậu ấy tự làm lấy à? Sao không mời bạn bè nào hết vậy?

Nhật Hạ nhoẻn miệng cười thật tươi, lắc đầu kể:

-Dạ con đâu biết gì đâu mẹ. Năm nay tình hình khác rồi con cũng chẳng nghĩ gì đến việc tiệc tùng. Anh Tri và bé Thảo Ly muốn tạo cho con một niềm vui bất ngờ nên bí mật chuẩn bị tất cả. Con đi làm về mới biết đó chứ!

Tư lự ít giây, bà Xuân nắm tay con ray rứt bảo:

-Năm nay vì hoàn cảnh ba mẹ không tổ chức sinh nhật cho con ở nhà như thường niên được. Con đừng buồn mẹ nhé!

Mỉm cười thật hiền ngoan, Nhật Hạ trấn an mẹ:

-Mẹ đừng lo nghĩ gì hết! Con thật sự rất vui. Mẹ biết không, bé Thảo Ly nhỏ hơn con nhiều mà chưa bao giờ có tiệc sinh nhật cả, tội ghê chưa! Con bé nói với con mỗi lần sinh nhật thì anh Tri tặng cho một món quà nho nhỏ để mừng và kỷ niệm thôi. Còn anh Tri cũng chẳng biết tiệc sinh nhật là gì. Đâu phải ai cũng có điều kiện làm rình rang mỗi năm như mình đâu mẹ. Hôm nay vì rất thương và quý con nên hai anh em anh ấy mới làm buổi tiệc này để chia vui với con…

Nhật Hạ nhìn vào mắt mẹ, nhỏ nhẹ nói tiếp:

-Con xin mẹ đừng nhìn vào bàn tiệc hôm nay rồi nghĩ này nọ. Nó tất nhiên không bằng với tiệc ba mẹ làm lúc xưa, nhưng là cả một tấm lòng của anh Tri và bé Thảo Ly dành cho con đó.

Bà Xuân lườm con gái bằng ánh mắt thật trìu mến, mắng yêu:

-Thì tôi có nói gì đâu mà cô giải thích dông dài quá vậy!

Bẽn lẽn cười, Nhật Hạ ôm cánh tay mẹ vòi vĩnh:

-Mẹ ngồi ăn với tụi con luôn cho vui nghen mẹ!

Đưa tay dịu dàng sửa lại mái tóc trên vai con gái, bà Xuân ôn tồn:

-Mẹ ăn rồi. Bây giờ lớn tuổi ăn linh tinh cũng không tốt đâu con. Mẹ ghé mừng sinh nhật con và đem quà cho con. Bây giờ mẹ về.

Nhật Hạ sà vào lòng mẹ giọng buồn buồn thủ thỉ:

-Cám ơn mẹ đã tới thăm. Con nhớ ba mẹ lắm. Con mong một ngày gần đây ba sẽ hết giận thì con được về thăm ba mẹ thường xuyên. Để con đưa mẹ xuống xe!

Nói đoạn nàng khoát tay mẹ rồi hai người cùng mỉm cười cất bước. Khi ra tới hành lang gặp Quốc Tri đang đứng chống tay tựa vào lan can nhìn thơ thẩn ra ngoài vùng trời xa xăm, Nhật Hạ khẽ bảo:

-Anh Tri, em đưa mẹ xuống xe chút nghen!

Quốc Tri nghe tiếng quay lại nhìn bà Xuân lễ phép:

-Dạ, kính mời bác ở lại dùng chút cùng chúng cháu chia vui với Hạ!

Bà Xuân trong những lần nói chuyện sau này với Nhật Hạ đã hỏi ngọn ngành và được nàng kể chi tiết những đoạn trường nàng đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rời khỏi nhà, từ chuyện suýt bị ông Tình cưỡng hiếp đến việc mẹ của Vân Thu không muốn chứa chấp vì ngại liên lụy, mà thật tình trong hoàn cảnh đó bây giờ nghĩ lại nàng cũng không trách bà ấy được. Rồi qua đến lúc cùng đường bi đát thì Quốc Tri đã đến đón về và cưu mang nàng hết dạ ra sao.

Nghe kể bà Xuân không cầm nổi lòng, ôm chặt lấy con gái mà khóc nức nở vì hối hận và thương con. Từ sau lần nói chuyện ấy bà thấu hiểu tâm ý của Quốc Tri và có cái nhìn thiện cảm hơn hẳn đối với anh.

Nghe lời mời bà Xuân gật đầu, nhẹ giọng bảo:

-Tôi dùng bữa rồi, cám ơn cậu. Tôi về nghen!

-Dạ bác về cẩn thận ạ!

Nói xong anh đứng dựa vào hành lang dõi mắt nhìn theo hai mẹ con Nhật Hạ đi xuống cầu thang. Nàng hất đầu ra sau nhìn anh thật nhanh, bàn tay giấu sau lưng vẫy vẫy như ra hiệu người yêu đi theo mình. Quốc Tri ngơ ngác chẳng hiểu gì cũng lò dò đi theo đàng sau.

Xuống đến đầu đường cái, sau khi bà Xuân lên xe vẫy tay chào tạm biệt xong xuôi và xe chuyển bánh, Nhật Hạ cùng Quốc Tri quay gót trở lại nhà. Trong lúc đi, nàng nguýt anh một cái khẽ phàn nàn:

-Anh, sao khi nãy không theo em đưa mẹ về mà chỉ chào suông một tiếng rồi đứng yên vậy anh?

Quốc Tri tẻn tò, ngơ ngáo hỏi:

-Ủa vậy hả? Anh thấy có em đưa bác xuống rồi tưởng khỏi cần chứ. Nhưng anh cũng định đứng lại quan sát xem em và bác đi ra xe đó mà.

Nhật Hạ liếc anh cười, cong môi lên:

-Cơ hội lấy lòng mẹ vợ tương lai mà cũng không biết tận dụng. Anh yêu khờ quá đi thôi!

Nhận ra sơ sót của mình, Quốc Tri vò đầu cười nhăn nhó:

-Ờ phải rồi hén, đúng là ngu thiệt là ngu! Để lần sau anh rút kinh nghiệm. Cám ơn em đã góp ý!

Nàng tủm tỉm cười trêu chọc anh:

-Hên cho anh em rất hiền nên anh mới dụ được em, chứ gặp mấy cô khác đang có nhiều đối tượng tấn công một lúc mà anh khờ kiểu này thì rớt đài là cái chắc.

Quốc Tri líu ríu hỏi lại:

-Vậy… trước giờ chắc họ cũng giở ra rất nhiều chiêu trò để tán tỉnh em rồi phải không?

Nhật Hạ nghe người yêu hỏi mà thương cho sự thành thật của anh quá đỗi. Là một cô gái xinh đẹp nhiều cá tính như vậy, nàng nghe đàn ông con trai tán tỉnh là chuyện quá thường tình. Che miệng cười hinh hích, nàng dí dỏm:

-Còn phải nói, bao nhiêu chiêu trong sách vở có đủ. Nhưng em lại chỉ yêu người không có chiêu nào mới lạ chứ!

Quốc Tri nhìn người yêu bằng đôi mắt âu yếm nồng nàn thay cho lời nói. Em hãy yên lòng nhé Nhật Hạ, anh sẽ không bao giờ để em thất vọng vì tình yêu em dành cho anh đâu. Anh hứa như vậy mà!

☘︎