← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Chiều Chủ Nhật trong một ngày mùa hè, nắng vàng tươi rực rỡ. Trời xanh ngắt và khá nóng. Cũng may gió nhiều như chiếc quạt thiên nhiên khổng lồ làm dịu bớt cơn oi bức.

Nhưng bên trong rạp chiếu phim có máy lạnh thật dễ chịu này thì thời tiết bên ngoài có ra sao cũng chẳng hề hấn gì. Tay xách bịch bắp rang bơ vàng óng thơm lừng, tay kia ôm hai chai nước suối, Quốc Tri thong thả bước vào rạp, bước chân rộn ràng như nhịp đập của con tim. Với chiếc quần khaki nâu và áo thun trắng, giày thể thao, trông anh rất năng động khỏe mạnh. Bên cạnh Nhật Hạ tha thướt trong chiếc đầm dài xanh điểm những bông hoa trắng nho nhỏ nép sát đi bên người yêu. Nụ cười sáng rỡ trên gương mặt đôi bạn cũng đủ nói lên niềm hạnh phúc dạt dào thế nào rồi.

Mới đây Nhật Hạ vừa nhận được tin mừng đã có việc làm đúng với nguyện vọng tại một trường học gần nhà. Nàng vui lắm và chia sẻ với người yêu ngay. Sẵn dịp đó hôm nay hai người hẹn nhau đi chơi xem phim như một cách chúc mừng nhau nho nhỏ.

Còn rất sớm nên trong phòng chiếu phim chưa có ai. Rạp này họ có cả chục phòng chiếu nhiều phim khác nhau, nên vì thế hiếm khi nào xảy ra tình trạng đông đúc ngột ngạt. Hai đứa ngồi trong góc rạp nho nhỏ trò chuyện. Ánh đèn vàng mờ mờ dịu mắt, không gian yên ả mát rượi thật thoải mái khác hẳn bên ngoài trời.

Hôm trước Nhật Hạ có dịp gặp lại hai cô bạn thân cũ là Vân Thu và My Trúc. Qua đó mà nàng đón nhận hai tin mới mẻ đầy bất ngờ liên quan đến bạn mình.

Tin vui là Vân Thu sắp làm đám hỏi. Người yêu của cô là một anh chàng láng giềng ở ngay nhà đối diện lớn hơn cô cũng gần chục tuổi. Quen nhau từ khi cô còn nhỏ xíu như hai anh em rồi lớn lên tình yêu nảy nở lúc nào không hay. Nói chung cũng là một cuộc tình đẹp, dễ thương trong sáng.

Hôm đó Vân Thu chạy xe đến tìm Nhật Hạ để báo tin. Hai đứa kéo nhau ra quán kem ngồi thủ thỉ kể lể gần một buổi rất vui vẻ. Nhật Hạ lườm bạn cười trêu:

-Mày đúng là lù đù vác cái lu mà chạy. Chưa nghe yêu đương bồ bịch bao lâu đùng một cái chuẩn bị đám hỏi. Phục mày luôn!

Vân Thu cười khanh khách giải thích:

-Tao cũng chưa hoàn toàn muốn vậy đâu, nhưng mà ảnh hối thúc quá. Tại vì ba má ảnh lớn tuổi rồi muốn ảnh lấy vợ để có cháu cho ổng bả. Tao thấy ảnh năn nỉ hoài cũng… tội nghiệp nên nhận lời.

-Rồi ba mẹ mày đồng ý cái một hả?

Vân Thu nhìn bạn với chút ái ngại. Cô hiểu quá rõ nhỏ bạn mình đã chông chênh vật vã thế nào vì sự can thiệp rất mạnh của phụ huynh trong chuyện tình cảm của nó, nên mới thốt ra câu hỏi này như một sự lo sợ đã hình thành trong tiềm thức. Vân Thu gật đầu trấn an bạn:

-Ba mẹ tao quý ảnh lắm. Nói chung là tao may mắn không bị trở ngại nào từ ba mẹ tao khi quen ảnh.

Nhật Hạ mỉm cười, thầm mừng cho bạn. Xem ra trên dòng sông tình ái con thuyền của Vân Thu trôi hết sức êm đềm nhẹ nhõm, không như nàng đầy bão tố phong ba. Mà nói cho cùng nàng có tội tình gì đâu. Đẹp thì rất đẹp nên biết bao nhiêu người để ý theo đuổi. Thế nhưng nàng chẳng tham vọng đòi hỏi gì cao, chẳng kén chọn, chẳng đèo bòng, chẳng phách lối. Chung quy từ khi vừa lớn lên trước sau chỉ yêu một người, rất chân tình trong sáng, rất thủy chung sâu nặng. Vậy mà sao nàng cứ phải long đong chưa biết đến bao giờ.

Nói chuyện cà kê dê ngỗng một hồi, Vân Thu tiết lộ với Nhật Hạ một tin có thể gọi là buồn xảy ra với My Trúc. Đó là ông Tình cha cô vừa mới qua đời. Theo lời kể của những nhân chứng và điều tra của cảnh sát thì ông ấy sau khi la cà với mấy cô gái làng chơi ở quán bar, rượu qua rượu lại khá nhiều, ra về trời tối nhấp nhem sao đó mà lạc tay lái tông xe vào gốc cây gây tử vong. Họ đưa ông đi giám nghiệm pháp y rồi gởi vào nhà xác.

Hai mẹ con My Trúc mới nhận được tin đây thôi. Với một người cha thiếu trách nhiệm hư hỏng như vậy, My Trúc đón nhận tin ấy với một cảm giác chênh vênh khó tả. Từ trong sâu thẳm cô không tránh khỏi một cảm xúc buồn vì mất mát, nhưng rồi cách sống sa đọa và mối liên hệ tình cảm hết sức mờ nhạt của ông dành cho gia đình thật tình chẳng để lại luyến tiếc gì nhiều cho vợ con. Thôi thân làm thân chịu, vậy cũng là một cách để kết thúc một cuộc đời phong lưu tội lỗi.

Nhưng có một kết cục bất ngờ không ai đoán trước là vì ông Tình chưa bao giờ chính thức li dị vợ, tất cả tài sản đứng tên ông bao gồm căn nhà ông mua và sinh sống mấy năm nay từ tiền thừa kế riêng và cả số tiền bảo hiểm nhân thọ đều theo luật được chuyển sang người thừa kế là vợ hợp pháp của ông, chính là mẹ của My Trúc. Như vậy ít ra ông xuôi tay mà còn để lại chút gì cho vợ con. Liệu đó có thể xem là một lời tạ lỗi muộn màng hay không cũng tùy cách nhìn của mỗi người!

Nhật Hạ ngồi lặng im chăm chú nghe bạn kể, đôi mắt đẹp nai tròn nhìn thơ thẩn vào khoảng không buồn buồn. Ký ức hãi hùng về lần chạm mặt ông Tình tại nhà My Trúc hôm ấy lại lãng đãng hiện về, khiến nàng mím môi cau mày lại như cố đè nén nỗi khiếp đảm. Một lúc sau nàng thở dài ra bảo Vân Thu:

-Ông ấy đối với tao là một cái gì thật kinh sợ chỉ muốn quên đi, nhưng dù sao nhỏ Trúc cũng là bạn thân. Giờ nó mới mất cha, tụi mình đến thăm an ủi nó chút đi Thu!

Thế là hai cô gái đèo nhau đến nhà My Trúc ngay. Lúc đó cũng đã xâm xẩm tối nên cô có nhà. Cô không tỏ vẻ bi thảm nức nở gì cho lắm, chỉ có chút u hoài lẩn quẩn trên đôi mắt. Điều đó cũng dễ hiểu vì khi còn sanh tiền người cha ấy đã gieo bao nhiêu đau khổ cho vợ con, nên khi thác đi sự tiếc thương của người ở lại đâu mong gì đầy đặn cho được.

Ba cô bạn cũ ngồi tâm sự trò chuyện một lúc. Có những lời chia buồn an ủi và những phút trầm mặc lặng lẽ. Không khí ảm đạm bao trùm căn phòng. Sau một hồi My Trúc ngồi thẳng dậy hô lên:

-Thôi nãy giờ tụi mình nói chuyện buồn nhiều quá rồi. Có nói đến sáng mai cũng chẳng thay đổi được gì. Hai đứa bây có gì vui kể tao nghe với cho lên tinh thần chút coi!

Mấy đôi mắt nhìn nhau lưỡng lự, rồi Nhật Hạ chỉ vào Vân Thu bảo:

-Có nhỏ Thu sắp đám hỏi nè. Tin vui đó!

My Trúc nguýt bạn dài giọng:

-Xì, nó nói tao biết rồi! Tin của mày… cũ mốc hà!

Nhật Hạ cười rinh rích, xuề xòa đáp:

-Ai biết đâu, tao hay tin gì thì nói ra thôi!

My Trúc hất càm nhìn Nhật Hạ, cười cười lém lỉnh hỏi:

-Còn mày thì sao, nghe nói ông Tri rước mày về dinh cả năm nay rồi phải không?

Quả là từ cái vụ không may xảy ra ở nhà mình khiến cho Nhật Hạ phải bỏ chạy thoát thân, My Trúc xấu hổ với bạn quá nên hạn chế không gặp Nhật Hạ nữa. Tuy nhiên cô vẫn thỉnh thoảng nói chuyện với Vân Thu và được biết chút ít thông tin về nhỏ bạn qua Vân Thu. Sau này từ từ Nhật Hạ mới biết người đàn ông suýt xâm hại mình lại là cha của My Trúc, khiến nàng vừa sững sốt vì kinh ngạc vừa tội nghiệp cho bạn.

Nhìn ánh mắt “gian gian” của My Trúc, Nhật Hạ biết cô đang có ý nghĩ “đen tối” gì rồi, bèn nhăn nhó giải thích:

-Ảnh cho tao trú ngụ tại nhà của ảnh thật, nhưng không phải theo cái kiểu “rước về dinh” như mày nghĩ đâu con ranh!

Đến lượt Vân Thu nhảy vào trêu chọc. Cô lúng liếng cười hỏi một cách hồ nghi đầy ẩn ý:

-Vậy chẳng lẽ ông ấy… không hề tới với mày sao?

Trừng mắt nhìn bạn, Nhật Hạ kêu lên:

-Mày nói mập mờ kiểu gì đây con kia? Đầu óc đầy sạn của mày nghĩ tới đâu rồi vậy? Ảnh tới chở tao đi học, còn tao ở với em gái ảnh thôi. Được chưa hai con quỷ?

-Nghĩa là… không có gì thật sao? - My Trúc nheo nheo mắt.

Nhật Hạ mặt đỏ như mận chín phần vì mắc cỡ, phần vì ấm ức trước sự nghịch ngợm tai quái của hai đứa bạn. Dù nàng và Quốc Tri yêu nhau hết sức mặn nồng, hai đứa vẫn trong sáng chưa từng làm gì buông thả. Vậy mà hai con nhãi này dám to gan nghi ngờ mình. Giơ hai tay lên trời như cử chỉ chào thua, Nhật Hạ chép miệng nói như than thở:

-Hai đứa mày thành quỷ hết trơn rồi! Người ta là con gái đồng trinh từ tóc xuống móng chân mà cứ ngồi đó nghĩ bậy bạ. Thật là… đáng ghét gì đâu!

Thấy hai nhỏ bạn vẫn tinh quái nhìn mình lom lom, Nhật Hạ dẫu môi phang luôn:

-Ừ, mà tao nói cho tụi bây biết nha, nếu tao và anh ấy… có gì thật thì tao cũng cóc sợ gì mà phải chối với hai đứa mày. Hiểu chưa lũ quỷ?

Biết đã trêu đùa quá trớn, Vân Thu hích nhẹ vào đùi My Trúc làm hiệu rồi cười giả lả:

-Tụi tao giỡn chút thôi mà, đừng giận nghen nhỏ!

Liếc hai bạn một cái thật bén, Nhật Hạ trề môi nhại lại giọng Vân Thu, ngọt nhạt:

-Ờ, giỡn chút thôi hen?… Vô duyên hết sức!

My Trúc bèn nói lảng sang chuyện khác:

-Ê tụi bây biết gì chưa? Thầy Tân vừa mới đám cưới đó.

-Vậy hả, thầy cưới ai vậy? - Vân Thu tròn mắt hào hứng.

-Cô Liễu chứ ai.

-Sao mày rành vậy nhỏ? - Nhật Hạ thắc mắc.

My Trúc vươn tay nhón lấy miếng bánh tằm trên dĩa bánh đặt trên bàn cho vào miệng nhai ngon lành. Những dây bánh xanh vàng đỏ mũm mĩm tẩm đầy dừa sấy khô và đậu mè trông thật hấp dẫn. Chỗ bánh này cô mới làm hôm qua nên nhân tiện mang ra mời bạn để khoe tài luôn. Thú đam mê nấu ăn của cô vẫn như ngày nào.

Xem vậy mà nhỏ này khá thiệt! Nhật Hạ nghĩ bụng. Mai mốt có gia đình biết nấu nướng giỏi cũng là một điều tốt. So với nó thì… mình còn kém xa! Ngại hết biết! Chắc từ từ phải bắt chước nó học hỏi tập tành thêm.

Nuốt xong miếng bánh, My Trúc thong thả kể:

-Con bạn trên đại học của tao có bà chị là giáo viên dạy trường cũ tụi mình. Cô Bắc dạy Sử tụi mày còn nhớ không? Hôm đó tao ghé nhà nó chơi, ai nhè gặp cô Bắc ở đó. Bốn năm gặp lại mà cô vẫn nhận ra tao. Công nhận trí nhớ bả siêu! Cô hỏi thăm vài câu. Tao cũng hỏi lại cô ở trường cũ có gì thay đổi không. Cô vui vẻ kể rất thân tình, rồi tao mới biết chuyện về thầy Tân đó chứ.

Nhật Hạ gật gù:

-Vậy cũng tốt. Một kết thúc có hậu đáng mừng!

Vân Thu liếc Nhật Hạ, cười ý nhị léo nhéo chêm vào:

-Cũng hy vọng vậy! Không biết thầy Tân có quên được cô học trò xinh đẹp trong tim chưa mà quyết định đi lấy cô Liễu, chứ nếu còn tương tư người ta mà vội vã lấy vợ thì tội cho cổ.

-Bốn năm rồi mà vội vã gì nữa, khùng vừa thôi mày! - Nhật Hạ trừng mắt cãi.

My Trúc chặc lưỡi bình luận:

-Công nhận thầy Tân si tình con khỉ Hạ quá trời! Thầy yêu nó ai cũng thấy mà cái mặt nó cứ bư bư vô tư gì đâu! Tao cũng thấy tội cho thầy!

Nhật Hạ cười ngặt nghẽo:

-Vậy sao mày không nhảy vào xung phong giúp thầy?

Bĩu môi dài ra, My Trúc vừa cười vừa chót chét:

-Tao làm gì đẹp được như mày mà thầy chú ý.

Ba cô gái ngồi trò chuyện rôm rả thêm một lúc thì chợt có tiếng chuông cửa. Thì ra là người yêu của My Trúc đến thăm. Đó là một thanh niên tử tế, đã tốt nghiệp đại học và đang làm chuyên viên phần mềm với một công việc ổn định. My Trúc tình cờ quen anh trong lúc đang loay hoay mày mò những máy điện toán trưng bày trong một cửa hàng bán lẻ, cùng lúc anh đang trong tiệm tìm mua một máy mới cho mình. Thấy My Trúc lơ ngơ tội nghiệp, lại có nét duyên dáng trầm buồn đầy lôi cuốn, anh đã đến bên tận tình hướng dẫn. Thế rồi hai người làm quen rồi dần dần sinh ra yêu nhau.

Từ hôm biết cha cô qua đời, anh rất thường xuyên đến chia sẻ an ủi cô. Cũng mừng cho My Trúc có được một người đàn ông tốt chân thật yêu thương, coi như đó là một sự bù đắp cho những mất mát về tình cảm gia đình của cô.

Quốc Tri thấy Nhật Hạ ngồi lặng im như đang tư lự, bèn nhẹ nhàng nắm bàn tay người yêu êm ái hỏi:

-Hạ em, có điều gì khiến em băn khoăn à?

Nàng mỉm cười quay sang nhìn anh dịu dàng:

-Dạ đâu có! Em chỉ nhớ lại lần gặp hai nhỏ Thu và Trúc mới đây thôi. Hai đứa nó đều có người yêu cả rồi đó anh. Riêng nhỏ Thu thì sắp đám hỏi nữa.

Phì cười, Quốc Tri nhận xét:

-Thì hai cô ấy cũng lớn hết cả rồi, có người yêu là chuyện bình thường chứ có gì lạ đâu.

Nhật Hạ gật đầu cùng quan điểm, rồi chậm rãi nói:

-Nghe nhỏ Trúc nói thầy Tân lấy cô Liễu rồi đó anh. Em và hai nhỏ bạn dự định khi nào ghé thăm chúc mừng thầy luôn. Anh thấy có được không?

Quốc Tri vui vẻ tán đồng:

-Điều đó tốt chứ sao… - đoạn anh cười nói tiếp… - anh nhớ hồi xưa nhóm tam cô nương của em rất thân nhau và chắc cũng phá nhất trường luôn quá.

Lườm người yêu một cái, Nhật Hạ phụng phịu:

-Người ta đùa giỡn vui thôi mà, chứ có phá phách gì đâu mà anh nói nghe ghê quá. Làm như tụi em là dân bất hảo phá trường phá lớp không bằng!

Quốc Tri ôm miệng cười khùng khục:

-Vậy chứ ai lấy thư tình hộc bàn của mấy đứa con trai đọc giữa lớp để làm trò cười cho mọi người? Ai dán mấy lá thư đó lên thân cây trong sân trường rồi còn ghi phấn “Tìm Trẻ Lạc” bên cạnh?

Nhật Hạ cười khúc khích:

-Cái đó… là nhỏ Trúc với nhỏ Thu đó, không phải tự em đâu à!

Quốc Tri nheo nheo mắt nhìn nàng:

-Nhưng những tờ thư đó đám con trai viết cho em đúng không?

-Dạ đúng, nhiều lắm anh! - nàng gật đầu xác nhận.

Vừa cười khì khì, Quốc Tri vừa nói:

-Thì đó, nếu em không đưa cho hai cô bạn của em thì làm sao họ làm những trò nghịch phá ấy được. Rồi khi họ làm như vậy, em cũng thích chí mà cười như nắc nẻ đúng không hở?

Nhật Hạ bẽn lẽn cười, “thú tội” một cách hết sức ngây thơ:

-Dạ, thì… vui quá làm sao hông cười được anh!

Ôi trời ơi, nghe cục cưng của anh nhìn nhận mà anh “ghét” dễ sợ luôn. Lúc ấy nàng hết sức hồn nhiên và tinh nghịch đã vô tình làm vỡ tim không biết bao nhiêu tên con trai lần đầu biết vấn vương cô nữ sinh quá xinh đẹp trong trường. Không những chẳng được người đẹp đoái hoài mà nàng còn đưa những cánh thư mà họ đã trau chuốt gửi gắm hết tâm tình vào đó cho hai cô bạn thân để cùng xem, nghịch phá rồi…cười. Đã ghê chưa!

Nhìn Quốc Tri tủm tỉm cười không nói gì. Nhật Hạ níu tay người yêu nũng nịu hỏi:

-Anh, bộ anh cười em hả? Chắc anh đang nghĩ em lúc đó hư lắm phải không?

Quốc Tri hôn nhẹ một cách đầy yêu thương vào mái tóc mịn như tơ của nàng, âu yếm đáp:

-Lúc nhỏ ai mà chẳng nghịch, còn bây giờ em ngoan thế này sao ai lại dám bảo em hư được. Anh muốn ôn lại kỷ niệm cũ vì… em quá đáng yêu thôi!

Nàng bĩu môi ngoe nguẩy đùa:

-Xì, nói chuyện dư thừa! Người ta đáng yêu từ khuya rồi!

Lấy tay bốc vài hạt bắp rang cho vào miệng nhai nhóp nhép, Quốc Tri làm mặt xụ xuống, bệu bạo:

-Ừ, vì người ta đáng yêu quá nên có người mới đang khổ đây!

Nhật Hạ nhướng cặp chân mày cong cong thanh tú, chu môi ngạc nhiên:

-Cái này hơi lạ à nghen! Đàn ông ai mà chẳng thích có bạn gái hoặc vợ dễ thương đáng yêu. Tại sao anh lại khổ?

Quốc Tri nhăn nhó làm mặt rầu rĩ:

-Thì tại em đáng yêu quá nên đàn ông con trai bám theo nườm nượp. Không phải anh khổ vì lo sẽ mất em sao?

Đưa tay véo vào cánh tay anh một cái, Nhật Hạ nhăn mặt lầu bầu:

-Nói vậy là xem thường tình cảm chân thật của em rồi. Bộ không sợ em buồn em giận sao?

Quốc Tri trong bụng chỉ muốn đùa với người yêu chút chứ thật sự đâu nghĩ xa xôi gì, nghe Nhật Hạ nói vậy liền nhận ra sai sót của mình. Anh choàng tay ôm siết thân nàng sát vào lòng, mỉm cười giả lả thấp giọng bảo:

-Anh đùa chút xíu thôi mà. Xin lỗi cưng!

Nàng nguýt anh rõ dài, cong môi dỗi:

-Đùa gì vô duyên quá đi! Lần sau không đùa kiểu đó nữa à!

-Rõ rồi! Thưa… phu nhân - anh gật đầu nhanh nhẩu, giọng khôi hài.

Chút hờn giận chưa kịp bén đã tan biến ngay. Hai đứa cùng rúc rích cười. Coi vậy mà đứa nào tính trẻ con vẫn còn ẩn nấp trong tâm hồn, có dịp là hiển hiện ra ngay để đùa giỡn. Cả hai đều còn rất trẻ nên điều đó cũng chẳng có gì lạ! Nhưng có một điều chắc chắn không hề non trẻ ở hai người là tình yêu vô cùng tha thiết chân thành họ dành cho nhau.

Quốc Tri bốc mấy hạt bắp rang nữa, đưa tay láu lỉnh dứ dứ trước mặt người yêu, cười âu yếm bảo:

-Ùm ùm ngoan nào!…

Nhật Hạ toe miệng cười rồi hé đôi môi hồng xinh xinh ra như trẻ con, thế là Quốc Tri nựng nịu đặt mấy hạt bắp rang vào miệng nàng. Hai hàm răng trắng đều nhai bắp sột soạt. Quốc Tri cười, nồng nàn hỏi:

-Ngon hông cưng?

-Anh mớm cho ăn kiểu đó thì dĩ nhiên ngon rồi! - nàng lí lắc đáp.

Đôi mái đầu chụm lại cười rúc rích nghịch ngợm như chuột phá nhà. Nhìn hai đứa thật dễ thương quá đi thôi!

Một chút im lặng trôi qua. Nhật Hạ ngã đầu vào bờ vai rộng của Quốc Tri thỏ thẻ:

-Nói chứ anh đừng bao giờ lo sợ chuyện hồi nãy nha!… Em yêu anh, chỉ yêu anh thôi.

Quốc Tri bồi hồi xúc động mơn man đôi môi hôn trên gò má mịn màng của nàng, tha thiết:

-Anh cũng vậy, anh yêu em biết bao nhiêu Hạ ơi!

Ngước đôi mắt long lanh thật đẹp lên nhìn anh, nàng khe khẽ:

-Có bao giờ… anh hết yêu em không hở Tri?

Giọng anh êm như hơi thở:

-Em là mặt trời hè trong trái tim anh. Chỉ khi nào nó ngừng đập thì anh mới không thể còn yêu em được.

Nói đoạn anh cúi xuống đặt trên đôi môi hồng chín mọng của nàng một nụ hôn đắm đuối say sưa. Nụ hôn thật dài và nồng cháy khiến cả hai chếnh choáng ngất ngây như lạc vào một cõi thần tiên mơ hồ nào. Giọng nàng thủ thỉ thật ngoan:

-Mình mãi yêu nhau và hãy vững lòng tin vào nhau, anh nhé!

Quốc Tri nhìn thật sâu vào đôi mắt Nhật Hạ, gật đầu trầm trầm:

-Nhất định là vậy! Nếu không có lòng tin vào tấm lòng và tình yêu của em dành cho anh, thì anh… chắc đã chịu không nổi mà buông xuôi rồi!

Nhật Hạ hiểu ý Quốc Tri muốn ám chỉ gì liền. Khi nghe mẹ mình tiết lộ đã gặp riêng anh để “nói chuyện”, nàng hình dung ra ngay những móc xéo chì chiết mà anh phải đón nhận, mức độ nặng nhẹ thế nào thì nàng không dám chắc. Sau lần đó nàng đã vô cùng phập phồng lo sợ người yêu sẽ không chịu nổi sự chà đạp sĩ nhục của mẹ mà đoạn tuyệt lánh xa mình. Nàng thầm cầu nguyện anh giữ lời hứa nhẫn nhục chịu đựng vì tình yêu hai đứa. Rồi nàng đã mừng vui xiết bao khi thấy anh vẫn đối đãi với mình bằng tất cả tình yêu thương chăm chút, mà nàng hiểu rất rõ để làm được điều ấy anh đã nuốt bao nhiêu cay đắng nhục nhã vào tận đáy tim.

Nhật Hạ dịu dàng thủ thỉ:

-Em xin lỗi anh, và cũng cám ơn anh đã giữ lời hứa với em!

Mỉm cười thật hiền, Quốc Tri nhỏ nhẹ:

-Không, em đâu có lỗi gì đâu!… Mà thôi, mình nói chuyện khác vui hơn… Há miệng ra anh mớm nước cho uống nào!

Nhật Hạ ngoan ngoãn làm theo, để cho Quốc Tri đưa chai nước suối vào miệng mình uống ngon lành. Nàng cảm nhận được tình yêu thương nồng nàn của người yêu qua từng ánh mắt âu yếm, giọng nói dịu dàng và cử chỉ săn sóc của anh. Lòng nàng lâng lâng một niềm vui nhẹ nhàng mà dịu ngọt vô bờ bến.

Ngay lúc đó có tiếng nói lao xao của ai đó từ hướng cửa ra vào phòng chiếu. Nhật Hạ luống cuống đẩy chai nước ra vì sợ người ta bắt gặp, thẹn thùa bảo:

-Anh, có người vào kìa!

Quốc Tri nhe răng cười hì hì, lì lợm đáp:

-Có sao đâu, anh yêu em thì cưng quý chăm chút cho em là chuyện bình thường. Ai thấy cho họ ganh tị ráng mà chịu!

Nàng bĩu môi liếc anh trách yêu:

-Nói mà không biết xấu hổ kìa!

Buổi đi chơi tuy đơn giản nhưng thật ấm áp đầy kỷ niệm đó khiến cho đôi bạn vui như tết và mênh mang hạnh phúc. Tình yêu của họ càng lúc càng đậm đà thắm thiết. Tự sâu trong tâm tưởng cả hai đều thầm nguyện mãi mãi là của nhau trong suốt cuộc đời này.

☘︎