← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Một buổi sau đó không lâu, Nhật Hạ vừa đi dạy về thì đã thấy người tài xế của cha mẹ mình ngồi nơi bậc cầu thang nơi căn chung cư chờ sẵn tự hồi nào. Vừa thấy nàng, ông ta kêu nhỏ:

-Ôi trời, cô chủ, tui đợi cô chủ nãy giờ!

Nhật Hạ thoáng chút hoang mang không biết có việc gì mà ông tìm nàng một cách bất thường như vậy, băn khoăn hỏi:

-Kìa chú Hào, chú tìm cháu có việc gì không?

Ông Hào đứng lên phủi phủi đít quần, nhỏ giọng thông báo:

-Ông chủ mới phải nhập viện hôm qua. Bà chủ còn ở trong ấy với ông. Bà sai tui đến nhắn tin với cô.

Sững sờ như thất kinh hồn vía, Nhật Hạ thất thanh kêu lên:

-Ba cháu bị gì mà phải nhập viện vậy chú?

Mặt nhăn nhó, ông Hào kể lể:

-Thú thật tui không rõ lắm, chỉ biết ông chủ bị cảm cúm gì mấy tuần rồi mà không bớt. Hôm qua ông bảo khó thở, sốt li bì, mê man. Bà chủ gọi xe đưa ông vào bệnh viện thì họ cho nhập viện ngay.

Nhật Hạ òa lên khóc. Dù đã hơn một năm bị cha tuyệt tình đuổi ra khỏi nhà và cấm cửa, tình thương cha trong lòng nàng vẫn tràn đầy. Nàng nói qua tiếng nấc nghẹn:

-Chú đưa giùm cháu vào bệnh viện thăm ba cháu ngay được không chú?

Chiếc xe hơi do ông Hào điều khiển tức tốc đưa Nhật Hạ vào bệnh viện. Ngồi trên băng ghế sau xe nàng vừa lo sợ vừa sốt ruột khóc như mưa, lòng thầm cầu nguyện cho cha tai qua nạn khỏi.

Khi vào đến nơi thì Nhật Hạ gặp bà Xuân ở đó, sắc diện bơ phờ mệt mỏi nặng nề âu lo. Hai mẹ con ôm nhau khóc rấm rức nghẹn ngào rồi sau đó bà Xuân kể lại cho con gái nghe mọi chuyện.

Đã bệnh mấy tuần nhưng với bản tính ngoan cố bảo thủ không nghe ai nên ông Thao cứ phớt lờ lời khuyên nhủ của vợ đi khám chẩn đoán, mặc dù triệu chứng không có dấu hiệu gì thuyên giảm. Đến khi sốt cao mê man đem vào thì người ta nói ông bị cúm lâu ngày đã biến chứng qua viêm phổi nặng, dịch nước tràn cả hai buồng phổi, trong tình trạng sốc và suy hô hấp. Bệnh tình ông Thao đang hết sức nguy kịch, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt với máy trợ thở và đủ loại thuốc truyền thẳng vào tĩnh mạch trong một cuộc chiến đấu để dành giựt ông lại từ bàn tay tử thần.

Trận bệnh thập tử nhất sinh này kéo dài mấy tuần lễ trong nhà thương với đủ thứ biến chứng phụ chập chùng kinh khiếp đã biến ông Thao thành một người hoàn toàn khác. Thân thể tiều tụy gầy rộc hẳn đi vì mất sức. Nước da bủng beo bạc nhược. Cơ bắp thì teo yếu lại vì thiếu vận động. Nét mạnh mẽ phong độ ngày nào biến đâu mất hẳn.

Rất lâu sau với bao nhiêu chăm sóc và trị liệu ông Thao cũng dần dần hồi phục. Nhưng có một thứ thay đổi sâu sắc đến tận gốc rễ và trở thành vĩnh viễn chính là tâm tính ông, cũng như những triết lý về cuộc đời, về cái mong manh dễ vỡ của thể chất, về hạnh phúc gia đình của ông đã hoàn toàn đổi khác.

Giờ đây ông Thao chợt nhận ra những thứ của cải vật chất ông bỏ cả đời để bon chen sở hữu chỉ là thứ ngoại thân hết sức phù du tạm bợ. Ngay cả cái mạng sống của ông cũng còn khó giữ, nói gì là những thứ ấy. Chúng là phương tiện cho cuộc sống chứ không phải là mục đích của cuộc đời. Chính tấm lòng và tình cảm của những người thân yêu quanh mình mới là điều quý giá đáng trân trọng hơn cả.

Nhìn đôi mắt thâm đen vì mất ngủ và vẻ mệt đừ của vợ mà ông xót xa ray rứt, và hối hận khôn nguôi vì thói gia trưởng chuyên quyền của mình trước đây đối với bà.

Rồi kia nữa, đứa con gái mà ông đã nỡ thẳng tay đuổi cổ ra khỏi nhà đang đứng đó ân cần chăm lo cho ông với gương mặt nặng trĩu lo âu. Có một lần nó tìm về nhà để thăm mà ông vẫn nhẫn tâm đuổi đi không cho vào. Giờ ngồi trên giường bệnh với thời gian nhàm chán mênh mông tự vấn lòng, ông Thao thở dài thấy khinh ghét mình đến tận cùng. Ông đã ép đứa con gái ruột thịt vào một cuộc hôn nhân không tình yêu theo ý mình, mặc cho lời van xin thống thiết của con, gieo đau khổ cho nó biết bao nhiêu mà kể.

Trời ơi, sao lại có lúc ông ích kỷ, hung hăng và tàn nhẫn đến vậy! Ông ước gì có thể lội ngược lại dòng thời gian, nhất định ông sẽ xử sự hoàn toàn khác để gia đình được êm ấm thuận hòa.

Nghĩ đến đó, tự nhiên hai hàng nước mắt trong nỗi ăn năn muộn màng chảy dài trên đôi má trũng sâu vì bạo bệnh.

Muộn nhưng không có nghĩa là hết còn cứu vãn. Khi sức khỏe tương đối cải thiện và nói được khá hơn, ông muốn có dịp bộc bạch chân thật tất cả những tâm sự này với vợ con mình và thầm nguyện sẽ sửa đổi.

Từ hôm ông Thao nhập viện đến nay, ngày nào sau khi đi dạy về Nhật Hạ cũng thu xếp vào thăm cha một lúc. Quốc Tri cũng thỉnh thoảng vào bệnh viện cùng nàng. Dù chưa bao giờ trực tiếp gặp gỡ hay trò chuyện với ông Thao trước đây, Quốc Tri cũng có thể đoán biết ông Thao cũng như bà Xuân và đa số những người giàu sụ, sẽ không muốn con gái quen biết một kẻ cơ hàn như anh, và vì lẽ đó phần lớn ông sẽ không có thiện cảm với mình. Nhưng Quốc Tri chỉ đơn giản nghĩ rằng anh yêu Nhật Hạ thì phải nên kính trọng cha mẹ nàng. Đó là đạo lý thông thường trong cái tâm hồn chân chất hiền lương của anh vậy thôi.

Hôm nay sau giờ tập vật lý trị liệu, ông Thao ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng bệnh dưỡng sức thở hổn hển. Sức lực của ông giảm sút kinh khủng so với lúc khỏe mạnh trước đây, đi mới có một vòng xung quanh hành lang bệnh viện với chiếc khung tập mà ông đã muốn đuối. Một lúc thì Nhật Hạ và Quốc Tri vào thăm. Ông Thao xúc động bảo con gái:

-Hạ, lại đây ngồi gần ba đi con! Ba muốn nói chuyện với con.

Nhật Hạ rón rén lại ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cạnh cha. Ông Thao run run đưa bàn tay nắm lấy tay con gái, giọng yếu ớt:

-Hạ con, con mới tới hả?… Vất vả cho con quá!

-Ba đừng nói vậy! Con là con của ba mà. Ba thấy hôm nay trong người ra sao?

-Ba khá hơn nhiều rồi. Đừng quá lo cho ba! Lâu nay con sống thế nào hả Hạ? - ông Thao nhẹ nhàng hỏi.

-Dạ con ra trường và đi dạy rồi ba… - sợ cha còn mệt Nhật Hạ nói thêm - … ba mới bớt đừng nói nhiều quá mà mệt! Mình còn nhiều thời gian để nói mà ba.

Ông Thao đưa tay ngăn lại, ôn tồn bảo:

-Ba không sao đâu. Ba muốn nói, kẻo có gì xảy ra mà ba không nói được thì ân hận lắm. Con… chắc con giận ba lắm phải không?

Nhật Hạ lắc đầu quầy quậy, đôi mắt đỏ hoe:

-Dạ không. Con chỉ mong ba bình phục thật nhanh để về lại nhà.

Ông Thao siết chặt bàn tay con gái, đôi mắt rơm rớm ướt trong nỗi xúc động, day dứt nói:

-Hạ ơi, ba đã sai rồi! Ba… ba xin lỗi con!

Nói xong câu đó mà ông Thao cũng không nhận ra đây là lời xin lỗi đầu tiên ông thốt ra với vợ con từ khi lấy vợ đến giờ. Xưa nay trong gia đình dù có sai trái gì ông cũng vì cái sĩ diện và thói độc tài mà không hề biết mở lời xin lỗi với ai. Cho nên khi nghe vậy Nhật Hạ mở to đôi mắt hoen lệ nhìn cha vì quá bất ngờ như không tin vào tai mình. Đó quả thật là một sự thay đổi vô cùng to lớn.

Nhưng vào lúc này Nhật Hạ đâu xem nặng gì chuyện ấy nữa. Nàng chỉ tha thiết mong mỏi cha mình mạnh giỏi trở lại mà thôi.

-Con… con không nghĩ gì chuyện cũ hết. Ba ráng khỏe lại nha ba! - Nhật Hạ nhỏ nhẹ.

-Ba đã có lỗi, nên ba muốn xin lỗi. Con có tha thứ cho ba không?

-Dạ con đâu dám. Thôi ba đừng nhắc chuyện đó nữa mà mệt! Để con lấy nước cho ba uống nha!

Ông Thao lắc đầu, nhìn con gái nghẹn ngào nói:

-Ba chưa khát, con đừng lo! Ba chỉ muốn được nói chuyện với con thôi. Ba rất hối hận vì đã đối xử không đúng với con. Ba thật là hẹp hòi ích kỷ chỉ nghĩ đến mình mà không chịu thấu hiểu nỗi đau của người khác, mà người đó là con gái ruột thịt của ba. Trận bịnh này khiến cho ba suýt chết, nhưng cũng nhờ nó mà ba mới bước ra khỏi màn đêm tăm tối để nhận thấy những lỗi lầm của mình.

Nhật Hạ nghe lời tâm tình của cha, rấm rức khóc vì xúc động và thương cha. Nàng biết ông đang nói rất thật với tất cả lòng mình. Hai cha con lặng im một lúc, lệ nhạt nhòa. Ông Thao nói như nài nỉ:

-Hạ con, con trở về nhà với ba mẹ nghen! Hãy cho ba cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình, nghen con!

Nhật Hạ cúi đầu suy nghĩ. Đây sẽ là một quyết định khó khăn cho nàng. Cuộc sống hiện giờ của nàng đang yên ả ổn định, tuy có một điều lấn cấn lớn là Quốc Tri phải thuê nhà trọ sống riêng để nhường chỗ ở cho nàng. Trở về nhà là một điều hợp lý, vì nàng là con gái chưa chồng thì đúng lẽ phải sống với gia đình, nhưng nếu không khéo rất dễ vô tình trở thành kẻ qua cầu rút ván và làm cho hai anh em Quốc Tri có cảm giác tủi thân. Thôi chắc phải suy nghĩ kỹ thêm sau chứ bây giờ chưa thể vội vàng được.

Nghĩ vậy nàng làm vẻ nhí nhảnh đáp:

-Ba ơi, chuyện đó chưa có gì gấp mình từ từ bàn lại nha ba! Bây giờ nếu ba muốn chuộc lỗi lầm gì gì đó thì ba ráng ăn uống tập trị liệu cho mau khỏe là con và mẹ mừng nhất rồi.

Ông Thao nhìn con gái mỉm cười gật đầu, lòng rộn ràng vui sướng. Ôi chao, con gái ông đẹp xinh và hiếu hạnh thế này, nó chính là niềm tự hào vô bờ của ông, chứ sao ông lại đã từng xem nó là điều hổ thẹn nhục nhã với bạn bè. Nó có chút bướng bỉnh và cứng đầu thật đấy, nhưng nó rất giống ông về tính cách đó chứ ai vào đây, và điều nó tranh đấu suy cho cùng cũng đâu có gì sai.

Bây giờ trong cái thân thể suy nhược tàn tạ này ông Thao càng quý trọng tình thâm gia đình và thương con mình biết bao. Chuyến này lành lặn trở về nhà ông nguyện lòng sẽ bù đắp cho nó mới được.

Nãy giờ để cho hai cha con Nhật Hạ được tự nhiên tâm tình, Quốc Tri xách một chiếc ghế nhỏ ngồi trước cửa phòng nhìn lơ đãng vào không gian của bệnh viện. Dọc hành lang các cô y tá và nhân viên y tế đi qua lại hối hả không ngớt. Thỉnh thoảng một vài bệnh nhân lù khù đi với chiếc khung tập hoặc được dìu bởi một y tá hay chuyên viên trị liệu.

Ngồi đây một chút mà anh nghiệm ra rõ ràng một sự thật, đó là được mạnh khỏe đi lại chạy nhảy như một việc tưởng như thông thường hàng ngày thật ra là một ân huệ lớn lao không phải ai cũng có được. Người ta lúc lành lặn khỏe khoắn ít ai biết quý điều đó, cho đến khi mất đi rồi thì mới hối tiếc.

Ông Thao chợt thấy thấp thoáng bóng một chàng trai trẻ ngồi trước cửa phòng mình. Hồi nãy hăm hở nói chuyện với con gái quá nên ông quên phức hỏi về cậu ta. Ông lơ mơ nhớ lại cũng chàng trai này đã vào đây thăm nhiều lần, nhưng lúc đó ông còn yếu quá và chưa nói được vì cái ống trợ thở đáng ghét kia cắm trong cuống họng nên dù có muốn cũng chẳng hỏi han được. Ông nhớ có lần cậu ta tự giới thiệu là bạn của con gái mình nhưng tên gì thì ông quên tuốt rồi. Ghé sát mặt con gái, ông Thao thì thào:

-Cậu trẻ đó là ai vậy Hạ, bạn con à?

Nghe cha hỏi về người mình yêu, Nhật Hạ thẹn thuồng ấp úng:

-Dạ… đó là… Quốc Tri, bạn thân của con từ hồi còn ở lớp mười hai đó ba.

Nhìn đôi má thoáng ửng hồng của con gái và với kinh nghiệm tuổi tác của mình, ông Thao đã đoán ra phần nào, bèn háy mắt nhìn Nhật Hạ tinh nghịch cười bảo:

-Bạn từ hồi đó lận, bây giờ con đã xong đại học mà vẫn còn thân thiết, lại còn đến đây thăm ba nữa, chứng tỏ không phải bạn bình thường rồi. Phải không con gái?

Nhật Hạ bẽn lẽn cười cúi đầu tránh né câu hỏi của cha. Ông Thao xoa cằm cười khề khà. Rồi bỗng ông ngưng cười, trầm giọng hỏi:

-Con thương cậu ấy lắm hả Hạ?

Ôi trời ơi, ba… kỳ quá à! Bộ ba không hỏi khéo khéo tí được sao mà lại hỏi thẳng tuồn tuột kiểu này, xấu hổ quá đi mất!

Nhật Hạ càng thẹn dữ chỉ ngậm tăm, nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui thấy mình nên rõ ràng với cha về vấn đề tình cảm riêng tư một lần, nàng gật đầu rành rọt đáp:

-Dạ, Quốc Tri rất chân thật và thương yêu con hết lòng. Con… thương anh ấy lắm!

Ông Thao tủm tỉm cười nhìn lên trần nhà nói vu vơ như tự sự để trêu chọc con gái:

-Chà, chàng trai này có bản lĩnh và may mắn nhỉ, mới có thể cướp được quả tim nghịch ngợm của con gái ba!

Nhật Hạ nhăn mặt phụng phịu:

-Kìa ba, ba cứ thích ghẹo con không hà!…

Ông Thao không nói chỉ vuốt râu cười hóm hỉnh. Trận bệnh lâu ngày khiến bộ râu ông dài bồm xồm mất hẳn cái nét lịch duyệt thường ngày. Hai cha con nhìn nhau đầy thông cảm.

Ngưng một chút Nhật Hạ nói tiếp, giọng tràn ngập xúc cảm:

-Anh ấy đã không quản bao nhiêu khó nhọc để che chở bảo bọc cho con trong những lúc khó khăn nhất. Nhưng mà…

-Nhưng sao hả con gái?

-Nhưng… mẹ không thích ảnh, nên con cũng chưa biết phải làm sao nữa!

Ông Thao cau mày ngẫm nghĩ ít giây, rồi nghiêm nghị hỏi:

-Vì lý do gì mà mẹ con không thích?

Đôi mắt cụp xuống, Nhật Hạ buồn bã thổ lộ:

-Dạ… vì Quốc Tri không được giàu có như người ta, nhưng anh ấy có một trái tim sáng ngời và nhân cách vô cùng quý giá. Con không ngại khổ. Chúng con yêu nhau và sẽ cùng nhau tạo nên sự nghiệp của cải.

Nếu như Nhật Hạ nói câu này với ông Thao mấy tháng trước đây, ông đã nổi sùng và mắng cho nàng một trận tơi bời rồi. Nhưng bây giờ ông đã có cái nhìn rất khác, nên chỉ gật đầu trầm ngâm bảo:

-Ba hiểu rồi. Con gọi cậu ấy vào cho ba nói chuyện chút đi Hạ!

Nhìn về hướng cửa Nhật Hạ cất tiếng trong trẻo gọi:

-Anh Tri ơi, vào đây thăm ba chút đi anh!

Quốc Tri điềm đạm bước vào, thầm chuẩn bị tâm lý cho một cuộc đối thoại không mấy dễ chịu, lại là trước mặt người yêu mới khổ. Anh cố nở nụ cười tươi, chào hỏi ông Thao rất nhã nhặn lễ phép.

Ông Thao đưa mắt quan sát chàng trai đối diện một cách chăm chú, thấy đó là một thanh niên ăn mặc giản dị không kiểu cách nhưng lịch sự nghiêm chỉnh, tóc cắt gọn gàng, râu ria cạo sạch sẽ, gương mặt phong trần vì nhọc nhằn vất vả mà lại toát lên vẻ cương trực hiền hòa.

Trái với dự đoán của Quốc Tri về một thái độ lạnh nhạt kém thiện cảm từ phía người đối diện, ông Thao ôn hòa thân mật hỏi han trò chuyện cùng anh một lúc khá lâu. Sau kết ông nhìn anh mỉm cười nhỏ nhẹ nói:

-Cám ơn cháu đã dành thời gian đến thăm bác. Bác ở đây thời gian nhàn rỗi cũng buồn. Khi nào cháu thích cứ đến chơi với bác.

Nói chuyện ít lâu nữa rồi ông Thao bảo Quốc Tri và Nhật Hạ về, viện lẽ ông cần ngủ một chút, nhưng thật ra ông biết hai đứa đã đi làm bận rộn cả ngày cần về nghỉ ngơi. Ông không muốn quấy rầy làm mất thời gian của con cái hơn nữa. Nhìn chàng trai trẻ dịu dàng đưa con gái mình ra về, ông mỉm cười với một niềm vui lâng lâng len sâu vào hồn. Điều ông nhận thấy hết sức rõ ràng là con gái mình rất yêu thương và hạnh phúc bên cạnh người thanh niên ấy.

Con gái cưng của ba, hạnh phúc của con bây giờ chính là hạnh phúc của ba. Ba sẽ làm bất cứ điều gì có thể để cho con được an vui hạnh phúc. Yên tâm đi con gái!

☘︎