- 4 -
Trời đã về khuya trong tiếng dương cầm ngái ngủ của một bản nhạc ngoại quốc, trong quầng mắt sâu, đen thẫm của Hélène, và ly rượu vơi nửa của Tuấn.
Hélène đưa tay che miệng ngáp, ngả người về phía trước một khuỷu tay chống lên mặt bàn. Chiếc áo hở cổ hơi trễ xuống. Một khoảng ngực trắng, no tròn đập vào mắt Tuấn. Cơn sốt váng vất được men rượu dẫn dắt, phả vào thân thể chàng.
Hélène đặt những ngón tay búp măng trắng muốt lên cánh tay đen đúa, gân guốc của Tuấn, nũng nịu:
– Mình về thôi anh… Em thấy mệt quá.
Tuấn búng tay gọi bồi tính tiền. Xấp giấy bạc dày cộm, thơm mùi giấy của chàng khiến Hélène cười nho nhỏ:
– Chà! Hồi này giàu quá ta! Liệu chi được mấy bữa?
Tuấn tặc lưỡi:
-Không biết nữa. Chuyện đó hậu tính. Hãy lo việc… đêm nay cho rồi,
Hélène nguýt chàng, xô ghế đứng dậy, bước chậm ra cửa, Tuấn rảo bước theo sau. Không khí khô lạnh trong nhà hàng có lắp máy điều hòa khiến Tuấn hơi khó chịu khi vừa ra tới hè đường. Phố đã hoang vắng và nhem nhuốc bóng tối thứ bóng tối mệt mỏi, rã rượi của con bạc sau một canh bạc dài, của một tên lính vừa thanh toán xong mục tiêu sau những giờ bị cầm chân dài dằng dặc, đầy kinh hoàng, chết sống chỉ xê xích ở đường tơ, kẽ tóc,
Những tấm bảng hiệu néon xanh đỏ, những thân thể to lớn, kềnh càng ăn mặc lố lăng, cười đùa, la hét ầm ĩ, vài ba cô điếm già đứng lẩn khuất vào bóng tối để đợi chờ người lính Mỹ say nào đó, bốn năm chiếc Vespa, Lambretta, Honda «chở Mỹ» tụ họp trước một vài Snack bar khiến Tuấn thầm chua chát Saigon đã biến đổi nhiều. Cảnh tượng Saigon Tuấn nhận biết ở ngày tái ngộ đầu tiên quả thật khác xa với Săigon trong tâm tưởng Tuấn ở những đêm, ngày xa cách, lắng nghe tiếng nói, tiếng hát hậu phương vượt muôn trùng vọng lại.
Một chiếc xe taxi trống chạy tới. Tuấn dơ tay vẫy.
Người tài xế thản nhiên chạy thẳng. Điếu thuốc lá ngậm lệch trên môi hắn cũng rung rinh ngạo nghễ. Tuấn lầu bầu chửi thề:
– Đù má…ở chỗ anh chắc thằng này ốm đòn, quá.
Hélène tặc lưỡi:
– Thôi, giận họ chi anh. Thời buổi gạo châu củi quế mà… Để họ kiếm mối Mỹ.
Tuấn gay gắt:
– Bộ Việt Nam không tiền sao?
Hélène bật cười nho nhỏ, giọng thoáng chế riễu:
– Việt Nam sức mấy… Nhiều lắm đồng hồ cũng chỉ tới 5, 6 chục bạc là cùng. Chở Mỹ một, hai trăm ngon lành hơn.
Tuấn vẫn còn bực bội:
– Nếu vậy dẹp tiếng taxi cho rồi. Chăm chăm rước Mẽo, không sợ tụi nó khinh cả dân tộc này sao?
Hélène níu áo chàng, kéo đi.
– Anh có vẻ Tặc Dăng nổi giận quá – Nàng nhỏ nhẹ: -Thôi, nhà gần mà. Ráng đi bộ chút xíu. Lâu quá rồi, tụi mình chẳng có dịp nào giung giăng, giung giẻ cả…
Tuấn định nói cho hả cơn bực tức. Nhưng chàng chợt im lặng vì thấy mình thật vô lý khi hằn học với Hélène về một sự việc nhỏ mọn, không liên quan gì tới nàng. Chàng dịu giọng:
– Ờ đi bộ nói chuyện cho vui cũng được.:. Anh xin lỗi nghe, Hélène. Dạo này anh như người khùng ấy. Anh hay nóng bất tử quá. Bọn lính tráng các anh tự ái cao lắm … Anh không chịu được cái lối khinh rẻ người đồng chủng như thế. Em thấy không … Bọn lính tráng các anh ăn bờ, ngủ bụi, khi về tới thành phố chỉ mong mọi người đừng khinh rẻ, hắt hủi, xa lánh mình. Không được dành quyền ưu tiên thì cũng nên đối xử ngang hàng với người dân đô thị đi…
Hélène đi sát vào người Tuấn hơn. Nàng nói lảng sang chuyện khác:
– Anh chẳng được ưu tiên là gì… Về phép có em làm hướng dẫn viên ngay buổi tối đầu tiên. Dân Saigon muốn mời em còn sút đầu gối à…Mà này, anh Tuấn ơi. Em cấm anh giở cái bùa linh tráng của anh ra nghe. Em không thích…hơi một tí là lại «bọn lính các anh». Mấy ông lính chỉ có ngần ấy sách thôi.. Bộ cứ xưng cái nghề nghiệp lính ra, thiên hạ đều phải chiều lòng mình sao?
Tuấn quay sang nhìn Hélène dò hỏi. Chàng thoáng bắt gặp một nét buồn sâu thẳm trong đáy mắt nàng. Tuấn nhíu mày:
– Em nói gì vậy?
Hélène ngắt vào cánh tay chàng thật mạnh, lắc đầu nói:
– Anh ngu thật…Vì anh là lính nên em mới phải xa anh hơn một năm nay. Anh đừng nhắc đến tiếng lính khi ở bên em, để em khỏi nghĩ tới lúc anh hết phép, trở về đơn vị.
Một xúc động mạnh mẽ tràn vào hồn Tuấn như con nước vỡ bờ. Cái ngắt đau điếng của Hélène gợi lại trong trí Tuấn buổi chia tay nhiều nước mắt hôm nào. Chàng vòng tay ngang lưng Hélène, âu yếm gọi tên nàng. Hélène ngả đầu vào vai Tuấn. Những bước chân nàng nhẹ hẫng, hầu như chỉ còn trông cậy vào cánh tay gân guốc của Tuấn dìu nàng đi. Tiếng gọi âu yếm của Tuấn như một món quà vô giá, như chiếc nhẫn cưới mà bấy lâu nàng hằng mơ ước.
Hélène muốn nhắm mắt lại để có cảm tưởng thân xác mình đang trôi bồng bềnh trên những cánh mây hạnh phúc rực rỡ hào quang. Nàng không đòi hỏi gì ở Tuấn cả. Chỉ cần Tuấn biết nàng yêu Tuấn và đừng khinh rẻ mối tình tinh khiết nhất đời nàng. Tiếng gọi của Tuấn là một bằng chứng xác định điều đó.
Hélène chợt muốn khóc, khóc vì niềm hân hoan, hãnh diện đang tràn ngập trong tâm hồn nàng, mỗi lúc một sâu, dày khiến nàng sẽ điên lên nếu không biến chúng thành nước mắt được. Từ ngày chớm biết buồn, biết vui, đêm nay là đêm đầu tiên Hélène được vui trọn vẹn. Nàng thấy hoàn toàn thoả mãn với mình, với tình yêu Tuấn. Chỉ cần Tuấn đừng khinh rẻ nàng. Thế đã đủ. Vô cùng đầy đủ. Bằng tình yêu ấy, Hélène tin rằng nàng sẽ sống với trọn vẹn niềm vui và lòng can đảm. Nàng sẵn sàng chấp nhận đương đầu với cái xã hội khắt khe, ti tiện này, cái xã hội loại nàng ra ngoài biên giới của nó. Chỉ những lúc một tên ma vương nào đó cần đến xác thịt nàng để giải quyết cơn dục vọng, hắn sẽ dùng những cỗ xe ngựa bít bùng đón nàng vào. Xong việc, nàng lại được ném trả về vị trí cũ. Hắn lại xoa tay hể hả, lớn tiếng tuyên bố nàng là một con bé đáng ghê tởm, một con bé làm nhơ nhớp xã hội. Người ta vẫn biết, vẫn thấy cỗ xe ngựa bít bùng nọ chạy vào xã hội mỗi ngày, mỗi đêm. Nhưng người ta cố ý không cần biết có ai trong cỗ xe nọ và cỗ xe chạy vào xã hội làm gì. Chỉ cần biết nàng đứng đó. Ngoài lề xã hội. Tuấn thì khác. Tuấn biết về cỗ xe, biết về vị trí nàng. Nhưng Tuấn đón Hélène bằng vòng tay mở rộng. Chính vì thế, hình bóng Tuấn trong nàng đã mỗi ngày một đậm nét, Tuấn không còn là một thứ «của lạ» ở những lần đầu tiên. Càng gần Tuấn, Hélène càng thấy chàng có những cá tính độc đáo, đánh tan lớp sương mù ngăn cách, hủy diệt niềm kiêu hãnh, khởi phát từ sự tủi hổ của nàng. Rồi tình yêu hiện hình đâm chồi nẩy lộc ở những chuyến về phép vội vã mỗi tối thứ bảy hay ngày chủ nhật. Và khi Tuấn mãn khóa, mười ngày phép ân huệ đã sưởi nóng nụ tình yêu, biến nó thành mối tình thắm thiết sâu xa. Mối tình mà Hélène biết chắc rằng nó sẽ mang lại cho nàng nhiều đắng cay hận tủi. Suốt mười bốn tháng xa cách đã nhiều lần Hélène muốn vùng vẫy, thoát ra ngoài vòng ảnh hưởng của Tuấn bằng đủ mọi phương tiện có thể có. Nàng cố tìm những nét đáng yêu, đáng mến trên khuôn mặt những kẻ đến tìm nàng.
Nhưng khi được đặt trước hình bóng Tuấn, họ bị nhòe nhoẹt đi một cách thảm bại. Tuấn luôn luôn là Tuấn. Hélène đành chịu chấp nhận sự thảm bại đầy êm ái và cũng đầy nước mắt…
Thấy Hélène bỗng dưng im lặng, ngả đầu lên vai chàng, rồi nước mắt trào ra, Tuấn biết Hélène cũng đang xúc động mạnh. Chàng lặng dìu Hélène bước trên những con phố nhiều bóng đêm và nhiều gốc soan già um tùm. Những vòng kẽm gai và những con mắt tò mò của mấy người lính gác trước cổng một cơ sở quân sự khiến Tuấn khó chịu. Saigon, đã phảng phất không khí chiến tranh rồi. Plastic, lựu đạn bắt người dân Saigon không thể giữ mãi thái độ lạ mặt với chiến cuộc
Có tiếng một người lính mà Tuấn đoán còn rất trẻ đuổi theo Tuấn và Hélène khi hai người vừa rẽ sang một con đường dốc thoai thoải:
– Chà, mùi mẫn quá ta.
Một giọng khác:
– Nè, cô ơi. Đừng nghe thằng chả dụ khị nghe. Đàn ông thời buổi này sở khanh lắm.
Một giọng khác nữa xen lẫn trong những tiếng cười chế riễu:
– Thằng đó có vợ con rồi đó, em Hai ơi. Nghe nó tán hươu, tán vượn, thì… lên Đà Lạt nghỉ mát sớm.
Chợt có tiếng quát lớn của người chỉ huy:
– Ê, tụi mày… Làm gì kỳ dzậy, hả?
Hélène bật cười nho nhỏ:
– Mấy ông lính đó nói đúng ghê… Anh là chúa «dụ khị». Vợ anh đâu rồi?
– Ở dưới đơn vị.
– Đẹp không anh?
– Đẹp ác, hơn cả em nữa. Chuyến nào cũng có nàng theo anh đi hành quân.
– Chà, le quá hé… Đâu có thua bà nữ hổ tướng gì gì đó.
– Ừa… Em ghen không?
Hélène ngắt mạnh vào lưng chàng:
– Sức mấy mà ghen… Em thuộc hết sách của mấy ông nhà binh rồi anh ơi. Súng là vợ, đạn là con. Nghe quê một cục luôn. Vậy mà đi đâu cũng chỉ một sách đó mang ra.
Tuân lắc đầu, cười:
– Cái gì em cũng biết hết… Bể nồi cơm anh rồi.
Hélène chợt hỏi:
– Anh nè. Mấy ông lính sao kỳ quá. Thấy gái không trêu chọc một vài câu có mất đi kílô nào không mà ham vậy hả anh?
Tuấn bật cười ròn rã, trêu Hélène:
– Em chắc không hay nghe la-dô hả? Lính vốn nòi đa tình mà!
Hélène bỉu môi:
– Đa tình cái kiểu ấy thì đổ thóc giống ra mà ăn…
Tuấn vẫn lì lợm:
– Có thóc giống ăn đã sướng bằng tiên. Nhiều khi kẹt hành quân phải ăn lá tàu bay, chuối non luộc nữa em ơi.
Hélène cắt ngang:
– Thôi, đừng có tả oán nữa ông. Để dành mà viết thư tình cho các cô nữ sinh, cho mấy cô em gái hậu phương Dạ Lan, Thẩm Thúy Hằng…
Tuấn trợn mắt:
– Bộ em không phải là em gái hậu phương của anh sao?
Hélène đáp ngay:
– Ừa… Anh là… chúa dụ khị đàn bà, con gái.
Vừa lên tới đầu dốc. ngôi nhà nhỏ bé, xinh xắn của Hélène đã hiện ra trước mắt hai người. Hélène có thói quen để đèn sáng cả những lúc đi vắng. Ánh đèn néon dịu hắt qua khe cửa sổ mang ý nghĩa một câu mời mọc, hẹn hò Tuấn những giờ phút hạnh phúc nhất, nồng nhiệt nhất.
Mỗi lần đến nhà Hélène vào buổi tối, Tuấn thường dừng lại thật lâu ở đầu con dốc. Để trấn tỉnh những nô nức dậy sóng trong hồn. Để mỉm cười thoải mái như một người chủ gia đình khi đứng trước ngôi nhà quen thuộc, nơi cư ngụ của những người thương yêu nhất đời mình. Bao nhiêu dằn vặt mang đến từ cuộc sống sẽ lắng xuống, nhường chỗ cho một tình thương bao la, một niềm hãnh diện cao lớn.
Hélène mở ví, đưa chìa khóa cửa cho Tuấn, hỏi:
– Anh còn giữ chiếc chìa khóa kia không?
Tuấn vượt lên mở cửa, cười nhẹ:
– Mất rồi.
Hélène nhún vai:
– Anh thì… cái gì cũng chẳng còn…
Tuấn vừa định nói ừ, cái gì anh cũng đánh mất khi bước vào trận địa. Ngay đến tính mạng anh cũng chẳng biết mất đi lúc nào huống hồ gì cái chìa khóa nhỏ bé. Nhưng chàng chỉ im lặng sợ Hélène hiểu lầm. Dù sao Hélène cũng chỉ là một người đàn bà – một người đàn bà khôn ngoan, lịch lãm – nhưng thiếu sự tế nhị mà chỉ học vấn mới có thể bồi dưỡng nên.
Cánh cửa mở rộng ra. Ánh sáng ngã sấp xuống mặt hè, phủ ngập thân thể Tuấn và Hélène. Tuấn nghiêng người, bắt chước một nhân vật «cải lương Tây»:
– Xin kính mời công nương.
Hélène đưa bàn tay thon nhỏ, trắng muốt cao sang cho Tuấn đỡ lấy, dìu nàng vào nhà. Nàng mỉm cười rạng rỡ nhìn Tuấn. Cử chỉ và ngôn ngữ của Tuấn chỉ là một trò khôi hài, nhưng mang vẻ âu yếm, vị nể của một người tình.. Những tên đàn ông đặt chân vào căn nhà này thường đã bị dục vọng làm mờ mắt. Ngôn ngữ chúng xử dựng bỉ ổi, trắng trợn đến buồn nôn mửa. Thảng hoặc một vài tên cố tình tỏ ra lịch lãm, điệu nghệ, nhưng cử chỉ và ngôn ngữ chúng chẳng khác những anh kép cải lương bôi son, trát phấn, ca vọng cổ. Tuấn thì khác. Ở giọng nói điệu bộ của Tuấn có một nụ cười chua chát, đắng cay nào đó, vẻ bình thản, chững chạc nào đó – vẻ bình thản, chững chạc của người anh, người tình và người chồng.
Tuấn dìu Hélène tới bộ salon đắt tiền kê giữa nhà đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế nệm mousse vừa đủ cho một cặp tình nhân ngồi chung, định bước ra đóng cửa. Nhưng Hélène đã níu chặt tay Tuấn, ngả người vào thành ghế, ngước mắt nhìn chàng khẽ gọi:
– Anh Tuấn!
Tuấn cúi xuống, bắt gặp ánh mắt long lanh, bờ môi hé mở và một khoảng cồn ngực chắc nịch, phập phồng theo hơi thở dồn dập của nàng. Cơn sốt váng vất chợt bộc phát dữ dội khiến Tuấn nhận biết mạch máu hai bên thái dương căng thẳng và đầu óc thèm muốn kỳ lạ. Nhưng Tuấn còn đủ tỉnh táo và nghị lực để chỉ hôn nhẹ lên hàng mi dài, cong vút của Hélène, thì thầm:
– Để anh ra khép cửa lại đã.