← Quay lại trang sách

- 5 -

Sau những môi hôn tham lam nóng bỏng Hélène chỉ còn biết nhắm mắt lại, mười ngón tay cắm sâu vào bờ lưng rộng và phẳng của Tuấn mà vẫn có cảm tưởng thân thể bềnh bồng, cuốn trôi hun hút xuống một vực thẳm. Và sự bám víu vào thân thể Tuấn thì thật lỏng lẻo, trơn tuột. Tất cả đàn trải ra để chờ đợi. Như không khí oi bức của một vài giờ trước cơn giông bão. Như cái lạnh cuối cùng của núi rừng trước khi sa mù tan vào ánh nắng mặt trời.

Cơn sốt váng vất trong đầu óc, da thịt Tuấn cũng mỗi lúc một gia tăng nhiệt độ. Da thịt Hélène mềm dịu, mát lạnh thật thân mật, gần gũi. Đã lâu lắm chưa một thân thể đàn bà nào cho Tuấn một kích xúc cao độ đến thé. Mấy cô gái làm tiền trong các phòng ngủ, ở các xóm điếm thường trơ trơ như khúc gỗ. Những điệu bộ hưởng ứng nếu có chỉ cốt cho mau xong công việc, để lau rửa vội vã, hy vọng tiếp một người khách khác. Mấy cô gái làm vợ… khế ước của binh sĩ, ở dưới người này vài tuần, người khác ít tháng tùy theo tình trạng kinh tế, lâu lâu nhảy dù một lần, vừa đi khách vừa nơm nớp lo sợ chồng vác lưỡi lê tông cửa vào đánh ghen. Nhiều thật nhiều hạng đàn bà đã nằm trong tay chàng. Nhưng chưa ai có thể khiến Tuấn ngây ngất, si dại như Hélène. Ở Hélène có một người yêu và một người vợ, nàng nồng nhiệt như một cô gái yếu lòng trước tình quân. Ngoan ngoãn, dịu dàng như người vợ chiều chồng. Nàng là một thế giới huyền bí mê hoặc kẻ khám phá. Một cây táo thần mà ngọn cây sẽ vươn lên cao tùy theo sức dẻo dai, chịu đựng của kẻ leo cây

Vì thế, mỗi lần nằm bên Hélène, sự thèm muốn nối tiếp nhau như những cơn sóng biển. Chưa bao giờ Tuấn cảm thấy chán chường sau cuộc ân ái. Lúc nào Hélène cũng là một thứ trái cấm nhà trời khiến Tuấn sẵn sàng chết vì bội thực. Và nếu ông trời cho phép, trước khi đưa ra pháp trường hay hạ lệnh lưu đày, cái đặc ân cuối cùng mà tên tử tội Tuấn đòi hỏi vẫn là trái cấm nhà trời Hélène..

Bàn tay Tuấn vẫn lì lợm, chậm chạp khiến Hélène khó chịu vì đợi chờ quá lâu. Nàng hé mắt nhìn khuôn mặt Tuấn nhòe nhoẹt trong khoảng ánh sáng tối của ngọn đèn ngủ, thầm thì:

– Tắt đèn đi, anh…

Tuấn cũng chẳng biết làm gì hơn là đưa tay tìm công-tắc đèn. Ánh sáng vụt tắt. Bóng tối phủ chụp xuống để hơi thở hai người nồng ấm, rao rực hơn…

Những ngón tay trắng muốt, mềm dịu của Hélène lướt nhẹ trên bờ lưng Tuấn, vượt qua bờ gáy to và dầy, luồn vào mái tóc khô cứng, đỏ quạch – Như muốn kiểm chứng một sự thực đẹp như giấc mơ. Thân thể người đàn ộng này là Tuấn – Tuấn – Tuấn: Người đàn ông rọi xuống hang động sâu thẳm, tối tăm của đời nàng những vạt nắng thơm tho. Người đàn ông cho nàng những buồn vui tinh khiết nhất giữa thể khối nhầy nhụa, đặc quánh tủi hổ. Người đã dạy nàng biết thế nào là nhớ nhung, là trống vắng của ngày tháng xa cách, đã tạo dựng nên một hình hài thứ hai bên lớp xác mang tên Hélène, con điếm thượng lưu này. Mỗi lúc tưởng nhớ đến Tuấn, nằm bên Tuấn, Hélène có cảm tưởng nàng vừa lột xác. Sự lột xác đầy hãnh diện – cao lớn niềm vui – mơn mởn hạnh phúc.

Nàng không còn là con bé Tây lai của những con phố đầy ổ gà và rác rưởi, bụi bậm, của những cống rãnh đen ngòm trong khu Bạch Mai nữa. Nàng không còn là một tàng tích khổ nhục của mẹ nàng – người đàn bà có cặp mắt lá dăm và một thân thể xồ xề, bèo nhèo sau tấm áo cánh nâu – người đàn bà từ ngày mở mắt chào đời, chưa hề được biết hương vị tình ái, nhưng đã biết quá sớm về đàn ông và những trò vui bỉ ổi, cuồng nộ của họ – những trò vui thường chỉ diễn ra trong một hốc kẹt, xó xỉnh tối tăm nào đó. Hélène còn may mắn hơn mẹ. Dù rằng Hélène cũng trở thành đàn bà rất sớm, ở số tuổi mà một đứa bé gái chưa nghĩ và biết đến tình yêu hay thú vui xác thịt với một ngưới khác phái. Mười bốn tuổi. Dù thân thể đã nẩy nở như một cô gái mười tám, mười chín, Hélène mới chỉ biết ham ăn ngon, mặc đẹp và đi xem xi nê ở những rạp bình dân, 5 đồng bạc một vé hai người trong một xuất chiếu hai phim ông Tây bà Đầm cũ hay một phim Ấn độ thật ly kỳ, huyền hoặc. Hồi đó Hélène mê mấy cô đào Ấn độ lạ. Đẹp nhất là những xen một công chúa nhảy múa, lượn qua lượn lại trước mặt hoàng tử bụ bẫm, đẹp trai, có hàm râu con kiến tỉa xén khéo léo.

Nhiều tối, về nhà nàng bắt chước vị công chúa đó, miệng hát nho nhỏ những tiếng vô nghĩa, một tay đặt sau lưng, một tay vòng lên đầu, ưỡn ẹo theo tiếng hát cầm nhịp. Hélène chỉ dám nhảy múa vụng trộm khi mẹ và dượng nàng đi vắng. Mẹ nàng rất khe khắt và mở miệng là mắng chửi không tiếc lời. Dượng nàng cũng thế. Mỗi lần về nhà hơi thở hắn thường nồng nặc mùi rượu thân thể lảo đảo, chuếnh choáng. Người đàn ông khổ người to lớn, mặt mũi sần sùi, hàm răng vàng choé những chiếc bịt vàng tây ấy thường coi nàng như một mọn nợ tiền kiếp.

Một tối, hắn bắt gặp Hélène đang thủ vai «công chúa Ấn Độ » Hélène đã tưởng hắn sẽ quát mắng ầm ĩ hùng hục tìm roi đánh nàng như mỗi lần nàng phạm lỗi, phạm lỗi theo nhận xét của hắn, dù rằng Hélène chẳng có lỗi gì. Nhưng hắn chỉ mỉm cười bí mật, dịu dàng khen nàng múa khéo. – Hắn hỏi mẹ con chưa về sao và sai nàng mang cho hắn chiếc khăn ướt để hắn lau mặt. Rồi hắn lẵng lặng tháo giày, cởi bỏ quần áo chỉ mặc một chiếc si-líp nhà binh ố vàng. Mừng rỡ vì thoát được trận đòn chí tử thấy trước mắt, Hélène hí hửng vò kỹ khăn mặt mang lên. Hắn bảo tao say, mày lau mặt hộ thày. Ngồi lên giường này cho đỡ mỏi chân. Hắn còn móc ví cho Hélène mười đồng bạc. Hélène mừng rỡ sung sướng đến rơm rớm nước mắt. Nàng bảo hắn con đấm lưng cho thày nhé. Hắn cười vàng chóe răng vàng. Ù, nắn bóp tay chân cho thày đi. Mệt quá! Hélène còn nhớ da thịt hắn chắc nịch và nóng hổi. Nàng chỉ còn nhớ được tới đó. Không hiểu tại sao, nàng bị hắn kéo ngã xuống giường. Hình như nàng không dám chống cự vì cặp mắt hắn đỏ ngầu và nàng cũng chưa biết hắn muốn gì.

Khi nàng biết thì đã muộn. Hắn dúi cho nàng tờ giấy năm chục bắt phải im lặng. Từ đó, mỗi đêm sau khi ôm ấp mẹ nàng, hắn lại kiếm cách mò sang chỗ Hélène. Ít tháng sau hắn lên tàu sang Algérie đánh giặc. Cũng may mẹ nàng dành dụm được một món tiền nhỏ, mở một cái quán cóc. Cái quán cóc ấy thay hình đổi dạng dần theo tầm vóc và số tuổi Hélène. Khi chiếc mái lá vừa được thay thế bằng những tấm tôle, chiếc bàn gỗ tạp được thay bằng hai chiếc bàn đánh vẹc-ni bóng nhẫy thì Tuấn hiện đến từ những hè phố bụi bậm. Khuôn mặt khờ dại, búng ra sữa của Tuấn đầy dấu vết si mê. Và Hélène muốn bắt bồ với Tuấn cũng chỉ để thay đổi món ăn hàng ngày và mượn Tuấn để trả thù bọn đàn ông cho bõ ghét. Ai ngờ, mình thua đậm. Mèo vờn chuột mà bị chuột cắn gãy cẳng. Hélène cười thầm. Thằng cha này như quỉ sứ ấy. Cái gì hắn cũng chơi trội hơn mình cả. Ghét quá. Hélène chợt ngắt mạnh vào lưng Tuấn, cười khúc khích:

– Anh có biết em nghĩ gì không?

Tuấn hơi rướn người lên, xuýt xoa:

– Ái chà! Đau quá!

– Cho bõ ghét! Anh là món nợ đời của em. Không hiểu sao bom đạn không ăn anh cho rồi…

Tuấn cười:

– Sức mấy. Anh chỉ sợ móng tay đàn bà thôi…

Những vòng tay ghì xiết thô bạo, mãnh liệt hơn. Hélène thì thầm:

– Tuấn. Yêu em không?

Tuấn hôn tới tấp lên cổ, lên ngực Hélène, im lặng.

Vòng tay ghì xiết thêm như muốn nghiền nát nàng làm muôn vạn mảnh nhỏ. Rồi vòng tay nới lỏng ra, Hélène gục đầu vào ngực chàng, nhắc lại:

– Tuấn. Yêu em không?

Tuấn đưa tay vuốt tóc Hélène, ngậm lấy những sợi tóc mềm óng như tơ lụa. Chàng cố dấu một tiếng thở dài, hỏi:

– Chữ «yêu» của anh có cần thiết không?

Hélène gật đầu, không đáp. Tuấn nghe tiếng mình mơ hồ, mong manh như của một người lạ mặt nào, đứng thật xa, thật xa với chàng:

– Chính anh cũng đang tự hỏi anh có yêu em không. Và một thằng lính có quyền yêu ai hay không.

Giọng Hélène ướt nước mắt:

– Em không tin. Anh nói dối. Chắc anh yêu Diễm hơn em, đúng không?

Tuấn bật cười nho nhỏ:

– Diễm! Cô Diễm nào đó ta?

Hélène phụng phịu, trách Tuấn:

– Em không muốn anh cười lúc này. Em biết anh quen cô Diễm từ lâu rồi. Em chẳng có có gì xứng đáng để so sánh với cô Diễm của anh. Nhưng em mưốn biết với em, anh có một đôi chút thương yêu nào chăng. Em không đòi hỏi anh phải trả lời yêu em….

Tuấn vẫn giữ tiếng cười:

– Em…cù-là thấy mồ. Anh cho Diễm doọc từ khuya rồi. Hiện giờ, anh đang phân vân chưa biết yêu em hay là..cô bé bà cụ định hỏi cưới cho anh.

– Nàng đẹp không anh?

– Anh chưa gặp đương sự lần nào. Chắc cũng khá đẹp. Nhưng …. sao qua mặt được Hélène của anh.

Hélène dấu một nụ cười sung sướng, ngắt mạnh Tuấn, nói:

– Xạo! Cứ làm như ông chân chỉ hạt bột lắm ấy. Thú thực đi. Chắc tại uống cỡ một triệu bạc thuốc mê rồi chứ gì?

– Ghen hả?

– Ghen là cái chắc. Anh biết không. Nhiều lúc em định dấu một con dao nhọn ở dưới gối. Lụi cho anh một mũi rồi tự tử luôn. Vậy chắc không ai cướp anh được.

Tuấn cao giọng:

– Chà!Sợ quá! Nhưng thực ra, anh sợ móng tay em hơn dao nhọn nữa.

Hélène bật cười, ngắt mạnh vào đùi Tuấn:

– Đừng tưởng em nói đùa. A, này anh…dấu ngắt kỳ anh xuống Bạc Liêu mấy ngày mới lặn?

– Sức mấy mà lặn. Em ác thật. Bây giờ tay anh còn có cái sẹo nhỏ đây nè.

Hélène hỏi đâu, ngón tay lần mò tìm kiếm vết sẹo. Nàng cười thích thú:

– Đáng đời anh lắm. Ai bảo anh…hay dụ khị đàn bà con gái!

Tuấn phát mạnh vào bờ mông tròn vo của Hélène, nghiến răng ra vẻ giận dữ:

– Mỗi lần nhìn vết sẹo, anh lại muốn đánh cho một cái thật đau. Yêu thương gì mà dữ như cọp ấy.

Hélène bám sát người chàng, khiêu khích:

– Ừa, dậy đó… Tức đi thưa lính coi…