- 6 -
Lòng đêm nhức buốt tiếng phi cơ phản lực lên xuống. Đại bác nổ ì ầm thật gần mang âm hưởng tiếng thở dài phiền muộn xót xa. Làn da mềm ấm của một thân thể đàn bà. Tấm nệm mousse êm ái. Màu trắng nhợt nhạt của chiéc màn tuyn. Sự tương phản của tiếng động đêm chiến tranh và cảm giác êm ấm của giấc ngủ hiền hòa khiến Tuấn vừa thức giấc đã rơi vào một khoảng trống vắng hỗn mang. Tuấn đưa tay sờ sẫm chung cuanh. Nhưng chàng vẫn chưa dám hoàn toàn tin tưởng vào xúc giác mình. Đã nhiều lần chàng bị xúc giác đánh lừa một cách phũ phàng đến rưng lệ. Diễm hay Hélène trong giấc mộng biến thành người lính hầu cận đang nằm ngủ há mồm, ôm chặt khẩu Garant như ôm ấp người tình nhỏ bé. Tấm nệm mousse êm ái biến thành những tầu lá dừa, lá chuối trải trên mặt đất để tránh rắn rít và phòng ngừa bệnh phong thấp.
Trí nhớ bắt đầu mọc thêm tay chân, vươn dần lên khỏi vùng thung lũng sương mù và những sợi tơ nhện ma quái bám víu lấy thân thể. Trụ mốc vững chắc sáng chói nhất để Tuấn bám víu vào đó vẫn là tờ giấy phép mười lăm ngày. Tờ giấy phép in ronéo lờ mờ chữ còn chữ mất có dấu mộc đỏ chói chang chồm lên gần nửa chữ ký nguệch ngoạc bằng bút nguyên tử xanh của người đơn vị trưởng. Và rồi con đường mòn dần dần hiện rõ. Những giọt nước mắt mừng vui của mẹ chàng. Tiếng cười nói nghịch ngợm của Tuyết Mai. Buổi tối du hí cùng Hélène, Tuấn thở dài nhẹ nhỏm như một tiếng reo vui mơ hồ. Phải – Chính là căn phòng quen thuộc. Chính là thân thể quen thuộc. Hélène. Một
sự thực đẹp như giấc mơ. Một sự thực hoang đường, mộng mị.
Tunâu yếm hôn lên vừng trán mát lạnh của Hélène. Những ngón tay thô kệch cố gắng dịu dàng đến mức tối đa, vuốt ve mái tóc óng mượt, thơm ngát. Hélène. Anh sung sướng quá. Anh vô cùng hãnh drện và thoải mái – Em biết không – Hélène – Hélène – Đã mười bốn tháng qua anh chưa một lần thức giấc với niềm vui trọn vẹn như đêm nay. Chỉ có những dấu hằn buồn nản, đắng cay trong tâm trí, trên thân xác. Biết bao đêm ngâm nửa mình dưới kinh rạch, nước giá cóng như băng, mệt mỏi đến độ từng thớ thịt nhão ra, bầy nhầy trộn lẫn với bùn đất, anh thường thiếp đi một giây, một phút ngắn ngủi. Chỉ cần một giây một phút ấy đã đủ để những cảnh tượng huyễn hoặc xâm nhập tâm trí anh. Nhưng đang đi bên Diễm trong lòng thành phố, đang ôm ấp em trong căn phòng chất chứa đầy kỷ niệm, thì tiếng hò hét xung phong tanh tanh mùi máu, tiếng súng đủ loại đủ cỡ đánh thức anh đột ngột. Thật đột ngột. Không bao giờ anh nhận biết ngay rằng mình đang nằm giữa trận địa. Việc đầu tiên của anh là đưa tay sờ sẫm chung quanh. Để rơi xuống khoảng trống vắng chua xót, tủi lạnh mênh mang. Có lúc anh đụng phải một thi thể co quắp của một thuộc hạ. Có lúc anh lầu bầu chửi thề vì một vũng máu đọng, một mô đất nhơm nhớp, một góc chuối thum thủm. Thất vọng khiến anh điên cuồng giận dữ. Khẩu Carbine M2 báng gắp quen thuộc rung chuyển từng hồi ném vào làng, bờ kinh đối diện những đốm lửa đỏ máu. Anh hục hặc gào thét, điều động binh sĩ, bắn, giết, đâm chém không cần suy tư, không cần biết tại sao mình chiến đấu hay chiến đấu cho ai, cho đối tượng gì.
Rồi khi mặt trời vươn lên rạng rỡ, quân địch đã lẩn lút bỏ chạy về một phương hướng nào anh không biết rõ, anh lại trầm ngâm nhìn những thây ma, thù hay bạn lúc chết cũng chỉ còn là những thây ma, nằm rải rác đó đây. Hay anh cáu kỉnh lột hết bộ quần áo bê bét sình lầy, ẩm ướt hôi thối để tìm tòi những chú đỉa trâu háu ăn, đã hút máu no nê, dài mọng như một chiếc lạp xưởng ngon mắt. Hay vừa ngữa cổ tu rượu đế vừa cười hềnh hệch khoái trá, khích lệ một chú lính mới mò được một cây thượng liên, một cây trung liên chiến lợi phẩm.
Tiếng phản lực vẫn nhức nhối. Đại bác vẫn rền rĩ, Hélène còn chìm trong giấc ngủ yên bằng – giấc ngủ người vợ hiền trong vòng tay người chồng. Và Tuấn thì bị lạc vào một thế giới mông lung, ở đó cảm nghĩ như những cánh mây là đà chao lượn. Năm tháng miệt mài giữa lòng trận đia. Nước da sạm đen, ánh mắt đục lờ của những người bạn lính. Tất cả qui tụ lại nhấp nhô ẩn hiện mang một ma lực quyến rủ dị thường
Rồi đến số tuổi và thân phận chàng. Có tiếng thở dài não nề nuối tiếc khởi đầu cho hai chữ thân phận. Thân phận một thằng lính là gì? Không, không có gì đáng nói. Mày hãy sống âm thầm, chết âm thầm. Sống và chết lạ mặt. Khoảng đường sau lưng nứt nẻ ánh sáng sẽ làm chói chang mắt mày. Mày chẳng còn nhận biết được điều gì về thực tại, tương lai ngoài những thú vui hèn mọn, những tính toán vị kỷ. Và, chính những khuôn mặt xưa cũ trên khoảng đường sau lưng ấy cũng đã bắt đầu biến dạng. Lớp phấn son thời gian, bàn tay trang điểm của ngăn cách là những hóa phẩm xúc tác cho sự biến dạng trên.
Diễm! Tiếng gọi Diễm thầm vang trong hồn – Chấn động niềm đau ngủ quên. Tôi đã dâng hiến cho em tuổi hai mươi ngây dại, mơ nộng về em vung phí. Để em tính toán so đo và cười cợt. Tôi còn gì nữa đâu. Diễm ơi. Diễm ơi. Diễm ơi! Em bảo mỗi trái tim có một lý lẽ riêng của nó. Em bảo hành trang tôi quá nghèo nàn để khởi đầu một cuộc phiêu lưu tình cảm. Tại sao em phải hành hạ tôi điêu đứng rồi mới chấp nhận vòng tay mở rộng của tôi? Tại sao em phải dùng nlững kế nghi binh, những cạm bẫy và con đường độc đạo để đẩy đưa tôi tới thung lũng ước mơ của em. Không. Tôi không thích là một thứ ngựa quý thuần thục. Tôi muốn là những cánh mây. Tôi muốn là loài gió hoang, loài ngựa man dã yêu thích đồng cỏ ngút ngàn. Tôi muốn là một thi sĩ không bút biệu, không tác phẩm. Một người kể chuyện hoang đường không có cốt truyện. Nhưng em chỉ là một người con gái đẹp, kiêu hãnh thông minh và ngu dốt. Em muốn trở thành thần tượng, thành nàng tiên nhỏ bé có đôi cánh mỏng tơ nhung, đầy quyền phép. Tôi cũng vậy, mong vậy. Nhưng em chỉ là một người con gái. Một người con gái rất thông minh và vô cùng ngu dốt. Nên tôi là kẻ leo núi hỏng chân ngã xuống vực thẳm. Linh hồn thoát ra khỏi cái thể xác vụn vỡ, bàng hoàng ngây ngất nhìn những thương tích trầm trọng. Và không có được cả một giọt nước mắt xót thương. Ở ngày tháng rất gần vừa qua, tôi thường nô nức với ý nghĩ khi về tới Sàigòn, người đầu tiên ôi «bay» đến gặp mặt là em đó Diễm ạ. Hélène chỉ là một nhân vật phụ – một loại doublure của những ngôi sao bàn bạc. Đáng lẽ không bao giờ có sự so sánh giữa em và Hélène. Mỗi người cư ngụ trên một khu vực, một đường phố khác nhau. Đáng lẽ em phải nghĩ rằng ngăn cách làm phai nhạt nhiều ân tứ. Ít nữa em phải đủ tế nhị để đừng quá ngăn cách với người yêu em. Cứ nguyền rủa anh đi Diễm – Diễm ơi – Sở khanh – Đĩ thõa. Tất cả mnhững tiếng nguyền rủa trên thế gian nầy chỉ là những ước lệ, những danh từ «hóa thạch».
Tuấn chợt thở dài nhè nhẹ – Bờ mi khô cứng, ráo hoảnh. Chàng thèm hút một điếu thuốc nhưng sự luời biếng khiến tay chân rã rượi, níu kéo chàng nằm bất động trên giường – Đầu óc Tuấn đầy những thèm khát. Nhưng thân thể thì vẫn bất động – Tuấn muốn đánh thức Hélène, làm ái tình một lần nữa – Muốn vươn mình ngồi dậy mồi một điếu thuốc, hí hoáy pha cà phê rồi thu mình trong lòng ghế buông trôi cảm nghĩ theo dòng suối hiền hòa kỷ niệm. Nhưng tôị vẫn nằm bất động trên chiếc giường này. Mệt mỏi cùng độ. Lười biếng cùng độ. Tội nghiệp thân tôi – Tội nghiệp thằng Tuấn. Tôi là kẻ chuug thân bất mãn. Một loại rác rưởi. Một thứ thiên thần gẫy cánh. Tôi đã được sinh ra trong sự nuông chiều của gia đình. Thày tôi là một ông giáo quận ly. Gia đình tôi không có lấy một tước vị quan cách để tôi khoe khoang. Nhưng tôi có niềm hãnh diện gia tộc làm vốn liếng. Ông nội tôi trước khi nhắm mắt buông xuôi hai tay đã cố thều thào: Tuấn ơi, hãy nhớ lời cuối cùng của ông, ông không buồn vì thiếu một, hai cây gậy chống sau quan tài ông. Ôag nội đã chết khi thày tôi là kẻ lưu đày ở những xứ Lào Kay, Lang Hít, Thái Nguyên. Khi bác Trưởng người anh thứ hai của thày tôi lưu lạc sang Lào, sang Tàu. Và anh em thày tôi bị săn đuổi như những con chuột mang vi trùng dịch hạch. – Dịch hạch Tự Do – Tuổi thơ ấu của tôi thật ngẳn ngủi. Ngày tôi biết tiêu đồng năm xu – năm xu một que kẹo mấm, năm xu một chiếc bánh rán mật – cái xóm nhỏ hiền hòa nơi tôi mở mắt chào đời bắt đầu bị chấn động vì tao biến – Một bọn người trang bị gậy gộc, dáo mác bắt thày tôi ra đi – Chúng gầm gừ, chửi rủa thày tôi là Việt gian, là tay sai của Thực đân, Đế quốc. Chú út tôi biến thành cán bộ thông tin xã. Ông tôi thường rít lên mỗi lần tiếng chú lồng lộng trong đêm qua miệng loa gò bằng vỏ thùng dầu lửa han rỉ:
– Thằng mõ! Thằng mõ. Con tôi làm thằng mõ rồi!
Bà nội và mẹ tôi chỉ biết khóc. Người đàn bà Việt Nam chỉ biết khóc và sì sụp khấn vái trước những tượng Phật đẽo bằng gỗ đã bị mối đục ruỗng ruột. Rồi, tôi bắt đầu nghe đến những tiếng «Tây về càn », «chạy loạn »…Năm sáu tuổi tôi đã biết chui vào hầm trú ẩn đào sâu dưới cầu tiêu – đã ngửi mùi thịt người cháy khét lẹt buồn nôn mửa – đã hoảng hốt thức giấc giữa đêm vì tiếng bom đạn gầm thét – đã nghe người nói chuyện cô này bị hiếp, cô khác bị hiếp đến chết đi sống lại. Những thằng bé đồng lứa tuổi hát ong ỏng tối ngày: «Ai yêu bác Hồ chí Minh hơn chúng em nhi đồng». Có lần đang nằm trong lòng bà, cao hứng tôi hát nho nhỏ câu hát trên. Ông nội giận dữ đánh tôi một trận thật dau. Mẹ và bà không có lấy một lời can gián. Tôi đã tủi thân khóc thúc thít suốt đêm. Và ông nội ngồi trầm ngâm bên chén rượu, thỉnh thoảng lại thở dài não nề.
Em thấy đó, Diễm. Tôi xuất thân từ giới nông dân. Tôi không phải là người đẻ bọc điều. Tôi không có những tước vị của Thực dân pháp ban phát làm đồ trang sức. Lên năm lên bốn tuổi tôi đã được nghe tiếng đạn bay trên đầu những âm thanh quen thuộc gần gũi với tôi hiện tại. Nhưng thật xa lạ và khủng khiếp như ông ba bị chín quai ở số tuổi ấy. Chiến tranh đẩy đưa tôi ra thành phố, đúng hơn, một thị trấn nhỏ có những con đường đầy ổ gà, cống rãnh đen ngòm, những thằng Tây say ngất ngưởng mỗi hoàng hôn, hò hét, đập phá và những con điếm, những mụ me Tây phấn son trét đầy mặt. Thày tôi, sau hơn ba năm tù đày được phóng thích. Viết thư cho mẹ và các bác việc đầu tiên của ông là nghĩ tới tôi. Thày nhấn mạnh. Phải đưa thằng Tuấn ra khỏi tỉnh với bất cứ giá nào. Con tôi không thể thành một thằng Cộng Sản. Người đồng chí của thày mang thư về cho mẹ tôi thật trễ. Chú Thoan. Chú bảo tôi gọi chú như thế. Chú uống rượu mặt đỏ gay cười nói oang oang. Thằng Tuân này chẳng giống bố tí nào cả. Nè cháu. Cháu biết hát «Mắt bác sáng như sao» không? Tôi im lặng, nước mắt viền quanh bờ mi. Bà đỡ lời: Trẻ nhà này không được phép họp hành, ca hát gì cả. Chú Út, lưỡi mã tấu trên tay bước vào nhà. Tay chú Thoan luồn vào lớp áo cánh nâu. Nhưng chú Út tôi còn một chút lương tri. Đầu chú cúi xuống – «này anh Thoan. Tôi để anh tự đo mang thằng Tuấn và chị Giáo đi. Cho tôi gửi lời thăm anh Giáo. Nhắn với anh tôi rằng bác Am gởi lời mừng anh Giáo tôi tai qua nạn khỏi”. Chú Thoan cầm lại đôi đũa son, tiếp tục ăn uống. Chú nói với chú Út tôi cái gì về những tiếng quân tử, anh hùng, quốc gia, dân tộc, Cộng Sản. Đưa tôi và mẹ ra tới thành phố chú Thoan hí hửng mừng rỡ như một đứa trẻ. Chú uống rượu say bò lê, bò càng. Chú ép tôi uống rượu vang, hút thuốc Cotab. Say rượu và thuốc, tôi nôn mửa ầm ĩ, hai ba ngày sau chưa tỉnh. Đó thành phố đã tiếp đón tôi bằng tình thương của thày, của các đồng chí thày và kích thích của những xa xí phẩm mới lạ. Ba năm lao tù khiến thày tôi hối hả. Một tháng sau, tôi bắt đầu được đưa vào chương trình huấn luyện nghiêm khắc – Tôi tập làm quen với mẫu tự a, b, c, với những con số vô tích sự, và khó hiểu – Chiều chiều trong khi tôi tập đếm bằng những hạt đậu phọng rang thơm phứt, béo ngậy thì bọn Tây say cũng bắt đầu hò hét ngêu ngao ca hát giữa đường phố. Rồi khi bóng tối nghiêng xuống, cái tỉnh ly tiêu điều, chết chóc đó biến thành một ổ chuột người. Những con chuột liều mạng với bọn quân cảnh Pháp, cho những tên lính say trôi sông, tháo trần, rui, cửa sổ về tu bổ cho ổ chuột của mình và bán lại cho những người mới hồi cư. Nhà tôi đối diện với con sông Hàn quanh năm đục ngầu màu nước. Mùa hạ, mặt sông đầy những bè bèo tây xanh thẫm, điểm hoa màu tím nhạt. Mỗi sáng, mỗi trưa mỗi chiều có những thây ma sình thối rồi vật vờ về hướng biển.
Tôi lớn khôn lên để thấy những căn nhà nát, nám đen lửa đạn, những bãi đất trống cỏ cao ngút đầu người được thay thế dần bằng những ngôi nhà tráng lệ. Tôi cũng quen dần với không khí nhà trường, những chiếc xe bán bánh mì, thịt bò khô, kẹo kéo, những bàn cờ quay. Tôi đã biết tò mò nhìn vào các quán rượu, các nhà thổ dành riêng cho bọn lính viễn chinh. Thì thào bàn tán, bĩu môi, nhổ nước bọt khi thấy những túi cao su mỏng dính, màu vàng nhạt ướt bầy nhầy vứt trên những đống rác trước cửa một maison rouge hay maison bleue. Khoảng thời gian tuổi thơ là một chuỗi ngày êm ả, đầy thích thú với những khám phá mới lạ học được ở ngoài đường phố và bạn bè đồng trang lứa. Là một nếp sống khắt khe trong gia đình với vẻ nghiêm khắc đến dữ tợn của thày. Năm tôi vừa trúng tuyển bằng Tiểu học, thày tôi bị mật thám Pháp bắt giữ. Mấy người bạn đồng chí đưa gia đình tôi lên Hà Nội. Thày tôi được thả ít tháng sau do sự can thiệp của một bạn tù đang làm lớn trong chính quyền. Nhìn mắt ông bầm tím, cái đầu trọc lóc và những cơn sốt hành hạ liên miên ngày đêm, tôi nép mình lo sợ. Nhưng rồi tất cả lại đi qua. Tôi bắt đầu biết nhớ nhung, yêu thương một cô bé ở cùng phố. Lệ – Nhà Lệ là một tiệm bán xe đạp. Vì thế mỗi tối tôi có cơ hội đứng với hai, ba thằng bạn ở vỉa hè đối diện, vừa hút thuốc vừa nhìn Lệ rực rỡ cười, nói trong nhà. Năm đồng bạc quà sáng mẹ cho tôi đã phải trích ra cho khoản thuốc lá Cotab. Một đồng hai điếu. Hai đồng bánh mì pâté, bánh mì chả lụa hay xôi lạp xưởng. Một đồng uống nước hay ăn kem. Và một đồng còn lại, bao giờ tôi cũng chọn đồng bạc mới nhất, nhét vào chiếc phong bì màu xanh. Món quà tặng đầu tiên. Rồi tôi và Lệ quen nhau trong lớp học luyện thi đệ thất buổi tối. Cả lớp chỉ có hai học trò gái. Nhiều thằng bạn học lớn hơn tôi cũng ngấm nghé, định tán tỉnh Lệ. Tôi phải đánh nhau với chúng suốt một tháng đầu. Những cú đá gót, trái đấm estomac tay mặt và những đòn crochet tay trái mà tôi được huấn luyện thật kỹ càng do một bạn đồng chí của thày tôi dạy dỗ mỗi khi rảnh rỗi giúp tôi thắng chúng dễ dàng. Lệ thường lau mồ hôi, phủi đất cát bám trên quần áo cho tôi sau mỗi trận quần thảo. Một tối, tôi rủ Lệ trốn học đi ciné. Rạp ciné dành cho người lớn. Tôi vụng về hôn Lệ. Vuốt ve bộ ngực vừa nhú lên như một rún cau. Mối tình «đầu» lọt đến tai cậu mợ Lệ. Lệ bị một trận đòn nên thân. Rồi hai đứa xa nhau. Tôi yêu lang bang cô bé này, cô bé nọ quanh quẩn cũng chỉ đi ciné, uống nước và dạo vườn bách thú,. Thày mẹ tôi vẫn không chút nghi ngờ. Xếp hạng tôi luôn luôn đứng đầu lớp. Tôi làm toán không cần giấy nháp. Giáo sư nào cũng phê thông minh, giỏi ngoam. Tiền quà hàng ngày được tăng lên mười đồng vì thày tôi xoay sang buôn bán và khá phát đạt. Thày vào tù ra khám ít lâu nữa. Tôi thắc mắc mãi về thế giới lạ lùng của thày. Từ ngày tôi lên bậc trung học thày đã bớt nghiêm khắc hơn. Mắt thày thường rực sáng mỗi lần đón nhận quyển thông tín bạ của tôi. Thày bảo: «Cố gắng hơn nữa. Thày không có một gia tài to lớn cho con để mai mốt con sống ung dung, nhàn hạ. Thày không mong ước con đền đáp công ơn sinh thành. Chỉ cần con ghi nhớ con là người Việt. Một dân tộc nhược tiểu, một mối ô nhục gánh nặng trên vai cần phải hất xuống, chôn dấu dưới vực thẳm. Con phải tập làm một người lớn, tập suy nghĩ, tính toán, cân nhắc mỗi hành động, mỗi câu nói». Nhưng tôi chỉ nhớ vâng vâng, dạ dạ cho qua. Tuổi trẻ nhem nhuốc đam mê tầm thường, nhỏ mọn. Tôi qụy lụy trước tình yêu, trước nỗi phiền muộn. Tôi không đủ cương quyết để vượt qna những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tôi là một cánh lá khô, bị cuốn vào cơn lốc. Tội nghiệp thân tôi. Tội nghiệp Diễm, Diễm ơi. Tôi đã yêu em bằng phần tinh khiết, trong trắng nhất của con người tôi. Tôi là một con bạc trông chờ ở láng cuối cùng. Tôi đã làm tất cả những gì khả năng cho phép để tôi tôn thờ em lên ngai vị thần tượng. Tôi tránh cả những môi hôn tham lam, vuốt ve cuồng bạo. Tôi muốn ánh sáng tình yêu gột rửa những tì ố trên thân xác để mỗi lần bên em, mỗi lần tưởng nhớ đến em tâm hồn tôi sẽ dịu lại. Y phục trên thân thể tôi không còn là giáp sắt, là chiếc áo ngũ sắc để chống đỡ với thù hằn, tị hiềm biển lận của đồng loại. Mà là lớp áo tơ mỏng nhẹ, trong suốt. Tôi đã nhiều lần nói với em rằng tình yêu chúng mình như sương khói. Em hãy nâng niu gìn giữ nó kẻo hai đứa lại mua chuốc lấy những buồn tủi mênh mông. Sự vụng về của em đã làm vụn vỡ dần lớp áo thủy tinh tình yêu trên thân thể tôi. Vì một người con trai – một người đàn ông nào khác? Vì một nguyên do nào tôi không biết được? Diễm! Diễm! Những tiếng gọi đầy bàng hoàng, tủi cực lồng lộng trong hồn Tuấn. Chàng hiểu rằng tình yêu không phải là một đồ vật vô tri, vô giác mà người ta chỉ việc chôn sâu xuống đất nó sẽ không con dấu tích gì. Cũng không phải là những cảm giác đơn thuần nhận biết bằng buồn, vui bất chợt. Nó là một khối lượng vô hình bao trùm càn khôn. Là một dấu kim nhỏ châm chích trong hồn. Thật hoài công để nhận diện, quan sát nó. Vì nó là sự kết hợp của một chuỗi dài cảm xúc ngẩu nhiên, sinh sinh hóa hóa, không bao giờ bị tận diệt và dây chuyền sinh hóa có thể tăng biến, bất cứ lúc nào.
Tuấn trở mình nằm nghiêng. Khuôn mặt Hélène đẹp não nùng. Chàng lại để ý tới những nếp nhăn dọc theo đuôi mắt Hélène. Già rồi. Tuổi già đã chớm tới. Tuổi già lạnh lùng, khe khắt..
Đã dến lúc phải chọn lựa một con đường để nhờ tuổi già dìu đi. Lấy vợ. Lấy vợ. Tuấn ngạc nhiên khi thấy hai tiếng «lấy vợ» không còn mang chút âm hưởng khôi hài, riễu cợt nào nữa. Cũng không mang ý nghĩa chiếm hữu vị kỷ của thuở mới lớn. Già rồi. Tuấn chép miệng, tự nhủ với mình như thế. Già rồi. Phải chọn lấy một con đường mòn mà đi. Phải tìm một cỗ xe ngựa để buộc giây cương vào cổ mà kéo.
Hélène chợt mở lớn mắt nhìn Tuấn. Một thoáng ngơ ngác. Rồi dán sát vào người chàng, nũng nịu:
– Dậy sớm thế anh? Ngủ một lát nữa cho khoẻ. Em buồn ngủ quá!
Tuấn im lặng đặt tay lên lưng Hélène vuốt ve, mơn trớn. Ngủ. Ngủ đi em. Anh muốn em ngủ thật no tròn, thật đầy giấc. Vì khi em tỉnh dậy không còn là em rữa. Em sẽ bị chi phối bởi trăm ngàn sự việc. Như một mối tóc rối, càng gỡ càng thắt chặt hơn. Em sẽ hờn, vui, giận, luôn kiêu hãnh và tủi hổ. Ngủ; ngủ đi em. Giấc ngủ hiền hòa êm ái. Những giây phút bồi dưỡng nghị lực và can đảm để em có thể tiếp tục kiếp sống cúi đầu gục mặt. Kiếp sống của loài chuột chù, của những cọng rác rưởi. Ngủ, ngủ đi chúng mày. Ơi chúng mày, những thằng anh hùng vô danh. Những thằng anh hùng rơm. Đ.m… nó. Ngủ đi. Ngủ để sáng tinh sương hôm sau thức dậy tiếp tục kiếp sống trâu cày. Ngủ đi để ngày mai đủ tỉnh táo phân biệt những hầm chông, những trái lôi hiểm ác. Ngủ đi để ngày mai mắt sẽ tinh tường, linh tính sẽ bén nhạy hơn để phát giác kịp thời một ổ phục kích, hai ba thằng du kích «chém vè» bắn xâu táo hay cánh sẻ. Hãy ngủ đi và mơ thật nhiều, thật đẹp. Ngủ đi chúng mày những thằng đã chết. Ngủ thật say trong lòng đất lạnh. Đừng lưu luyến gì những tiếng cha già, mẹ yếu, vợ dại, con thơ. Đừng bận tâm đến sự nghèo khó của gia đình, cảnh nheo nhóc, khốn khổ, đau thương của quyến thuộc. Đừng chửi thề vì cuộc đời biển lận, gian ngoan. Kệ cha đứa nào muốn thành văn nhân, triết nhân, vĩ nhân hay lịch sử gia. Ngần ấy tước vị chúng mày đã có hết. Vì lịch sử là gì nếu không có chúng mày nằm xuống?
Hélène lại mở mắt ra nhìn Tuấn:
– Anh không ngủ được à?
Tuấn cười thật hiền:
– Đừng bận tâm đến anh. Ngủ đi!
Hélène cười nho nhỏ:
– Em cũng không thể ngủ được nữa. Đêm nay ô-buýt bắn nhiều quá anh nhỉ. Sốt cả ruột. Chắc lại đánh lớn ở gần đây rồi.
– Ờ có lẽ cũng gần Sàigòn.
– Ở chỗ anh có đánh lớn thường không?
– Lâu lâu khoảng vài tháng mới có một trận lớn, ít khi đại bác bắn suốt đêm lắm.
– Việt Cộng ra sao hở anh?
Tuấn bật cười:
– Thì tụi nó cũng là người Việt như mình vậy.
– Ai chả biết điều đó. Nhưng em muốn hỏi là tụi nó khác với bên mình ra sao. Em chưa thấy mặt một tên V. C nào nên không thể tưởng tượng được mặt mũi, quần áo, hình vóc tụi nó.
Tuấn trêu cợt:
– Bộ em định..làm vợ V.C sao?
Hélène lắc đầu:
– Nhiều lúc em ghét lối nói chuyện của anh ghê. Cứ như lấy dùi đục đâm vào tai người ta không bằng. Thảo nào chẳng bị cô Diễm cho uống một tễ thuốc thất tình.
– Vứt cô Diễm của em đi.. Chỉ cần em mê anh là được rồi.
– Sức mấy mà em mê anh. Em ghét anh thấy mồ.
– Còn lâu bạn ơi. Nói thiệt với bạn chớ muốn mê tôi đâu có dễ. Tôi dzậy mà khó lắm đa.
Hélène bĩu môi:
– Cô nào mê bạn thì đúng là đân ở nhà thương Biên Hòa leo rào trốn ra hay mấy em Rhadé, Căm Bốt.
– Bạn cũng mới ở nhà thươog Biên Hòa leo rào trốn ra phải không?
– Có lẽ – giọng Hélène chợt trùng xuống – Có lẽ khùng… mới «chịu » anh,
– Em sức mấy mà khùng… Mê anh là khôn ngoan nhất đời rồi.
Hélène úp mặt vào ngực Tuấn, im lặng. Những ngón tay nghịch ngợm của Tuấn lơ đễnh trườn trên thân thể mát lạnh của nàng, Hélène chợt nhích ra, nhìn sâu vào mắt Tuấn, hỏi đột ngột:
– Nếu phải chọn giữa em và cô Dễm anh chọn ai?
Tuấn tránh câu trả lời bằng một câu bỡn cợt:
– Anh cho doọc cả hai người luôn.
Câu khôi hài của Tuấn không được Hélène hưởng ứng. Nàng định bắt Tuấn trả lời thẳng câu hỏi dù là một lời nói dối cho qua chuyện. Nhưng Hélène chợt nhận ra nàng đã đi quá giới hạn của mình. Không nên đẩy Tuấn vào trường hợp nan giải. Nàng đã chấp nhận Tuấn như một chiếc bóng trong cuộc đời. Lúc nào cũng có Tuấn ở bên cạnh nàng. Đứng nằm ngồi. Nhưng không thể ôm chặt chàng trong vòng tay. Tình yêu đã khiến nàng mê muội ích kỷ và nhỏ nhen. Nàng không có quyền đòi hỏi ở Tuấn quá nhiều. Dù nàng muốn đòi hỏi, khao khát được đòi hỏi ở Tuấn một chỗ đứng cho ngai vị người yêu. Hélène muốn cất tiếng cười ròn rã tìm một câu khôi hài nào đó để khỏa lấp được câu hỏi nàng vừa đặt ra trong một giây vô ý, chìm ngập giữa xúc động. Nhưng nàng rụt rè, ngượng ngùng như cô gái mới lớn, có một vài sơ xuất về y phục, ngôn ngữ ở buổi hẹn hò đầu tiên với người tình.
Sự im lặng của Hélène cũng khiến Tuấn phải băn khoăn. Chàng không thể ngờ được rằng tình yêu biến đổi Hélène quá nhiều.Tự ái và và lớp vỏ đá vôi kiêu hãnh bao quanh Hélène đã bị nó soi mòn dần để chỉ còn là một lớp phấn mỏng tan rữa lúc nào không biết. Người con gái lai khỏa thân nằm bên chàng lúc này không còn là Hélène của những tay trọc phú nữa. Không còn là người con gái đẹp dẫm nát gia đình thiên hạ dưới gót chân nữa.– Tình yêu! – Một danh từ vô nghĩa trơ lạnh – Mà gói ghém trong nó một tổ hợp sự kiện diễn biến bất ngờ, hàng hà sa số.
Tuấn kéo Hélène sát vào mình trong một tư thế che chở, trìu mến. Tội cho em quá Hélène – Em là một hiệp sĩ, mệt mỏi, yếu đuối sau một trận thách đấu dài dằng dặc, vừa tháo bỏ lớp giáp sắt và cất binh khí vào giá – Là một nhà cách mạng vào tù, ra khám cho lý tưởng đến nhà một người bạn năn nỉ mượn năm, bảy chục cho vợ con và chính mình có bữa cơm tối.
Hélène khẽ rùng mình:
– Em lạnh quá.
Tuấn ghì sát người Hélène, thầm thì:
– Ngủ đi em.
Hélène muốn nói tiếp em thấy lạnh tận trong hồn. Anh hãy giúp em sưởi ấm nỗi giá buốt của em. Nhưng nàng lại im lặng, bờ mi dài, cong vút khép lại như dỗ dành giấc ngủ. Nàng nói thầm em yêu anh, em yêu anh Tuấn ơi. Tuấn ơi. Đừng phụ bạc em nhé anh. Mất anh em sẽ không đủ can đảm để kéo dài những ngày tháng cô đơn, lạnh lùng. Và lần đầu tiên từ buổi quen biết. Tuấn tự hỏi có nên đưa Hélène xuống chỗ đóng quân, một cuộc sống già nhân ngãi non vợ chồng, một «mối tình» thuần túy của lính. Ý tưởng mới lạ ấy khiến Tuấn hoảng hốt, bàng hoàng. Mẹ chàng Tuyết Mai, Diễm, Tố Khanh và những chiến hữu. Họ sẽ nghĩ sao về dáng dấp Tây Phương, về dĩ vãng của Hélène. Tuấn chợt thấy mình thật là kỳ cục. Ờ kỳ quá.. Già đầu, lẩm cẩm rồi. Thêm một cuộc sống «già nhân ngãi non vợ chồng » là bắt đầu thích tự trói buộc bằng tình, nghĩa. Mày sắp hết phong độ rồi. Tuấn ơi. Tuấn tặc lưỡi. Hậu xét. Giờ ráng ngủ thêm chút xíu cho khỏe đã. Nhưng tiếng phi cơ phản lực lên xuống, tiếng đại bác ầm ĩ vẫn xua đuổi giấc ngủ ra ngoài cơ thể Tuấn. Hélène cũng vậy. Và hai người cùng có một ý nghĩ trùng hợp. Giấc ngủ sẽ đến thật nhanh chóng, thoải mái sau…việc đó, vì thế ngay khi bàn tay Tuấn vừa được sưởi nóng bằng nhiệt lượng từ các góc cạnh, xó xỉnh trên thân thể đổ về, Hélène mở mắt nhìn chàng chờ đợi. Rồi lại nhắm mắt, buông thả tất cả để bị cuốn trôi đi trong vòng tay ghì xiết của người đàn ông cường tráng và khá lọc lõi..