← Quay lại trang sách

- 7 -

Lòng kiên nhẫn của Tuấn đã bắt đầu mòn mỏi. Bốn năm chiếc taxi trống chạy qua nhưng chàng hoài công với vẫy vô ích – Not for hire – Một bàn tay rời vô-lăng ra hiệu từ chói. Chiếc băng sau tháo ra, gác chồm lên phía trước – Tôi về nghỉ ăn cơm thày Hai, tới giờ rước mối rồi thày cảm phiền đón xe khác – Tuấn mím môi để khỏi bật ra tiếng chửi thề.

Chàng trút sự bực tức vào mũi giày, đá mạnh một viên sỏi nhỏ cho nó lăn lóc trên mặt đường nhựa đầy xác lá và bóng râm mát lạnh. Một chiếc xe buýt xanh cồng kềnh bò tới, thở khói đen ngòm, khét lẹt. Hành khách chèn ép như cá hộp. Con gái mà di chuyển bằng xe buýt là điều tối nguy hiểm. Tuấn lại thúc mạnh mũi giày, vào một hòn sỏi khác.! Hòn sỏi lao vút đi một khoảng khá xa, rồi nép vào đường rãnh. Đời người chẳng khác gì viên sỏi này. Tuổi trẻ hăng hái, vội vàng rồi mệt mỏi, chậm chạp dần. Và cuối cùng, tấp vào một xó xỉnh nào đó với tuổi già nặng nhọc.

Tuấn lúc lắc cái đầu cho những đốt xương cổ kêu răng rắc theo thói quen. Hai bả vai chàng nặng như đeo chì. Có lẽ mình thành ông cụ non mất. Mỗi sáng thức dậy đã bắt đầu thấy đau lưng, cơ thể bần thần bải hoải

Tuấn thầm lo ngại vu vơ. Thằng lính nào ít nhất cũng có một vài căn bệnh nho nhỏ. Đau bao tử. Đau gan. Yếu tim. Sốt rét. Phong thấp, đó là chưa kể những bệnh cần dùng thuốc trụ sinh. Nhưng ít khi họ chịu vào nằm nhà thương hay nghe lời chỉ bảo của bác sĩ.

Tuấn chạnh nhớ tới Phan một người bạn cùng đơn vị ngày xưa. Ho lao sang thời kỳ thứ hai, Phan vẫn nhậu nhẹt ngày hai bữa, kéo ống vố như tàu thở khói. Xuất viện được ít lâu, Phan lười đến nỗi không thèm chích cả mấy lọ Strep nữa. Phan thường cười hề hề, truyền bá thuật điều trị mới mẻ của hắn:

– Chích thuốc tẩm bổ hoài bệnh càng tăng thêm. Mình phải chữa bệnh bằng tâm lý, hiểu không. Mày có đọc Psycho Pathologique chưa? Vì thế tàn hương, nước thải có thể chữa được bách bệnh. Không phải các cụ mình mê tín, dị đoan đâu nghe.

Tuấn lại lúc lắc cái cổ. Hai bả vai mỗi lúc một nặng nhọc hơn. Mình sắp già thật rồi, Tuấn thấy thèm nhớ nuối tiếc những ngày tháng mới làm quen với trận địa. Sinh lực phồng cứng trong từng tế bào, xô đẩy lượng máu luân lưu dồn dập vũ bão. Khao khát này chưa qua, khao khát kế tiếp đã ào ạt kéo tới. Xa xôi quá rồi. Đã bắt đầu có dấu tích mệt mỏi, bải hoải sau những đêm trác táng. Đã hơn nửa năm nay, Tuấn phải bỏ cái thói quen nhào tới phòng ngủ «xổ xui » trước khi leo lên trực thăng nhảy diều hâu. La-ve khoảng chục chai đã thấy choáng váng, mặt đỏ như mặt trời mọc về đêm.

Nỗi buồn mòn mỏi gậm nhấm trong hồn Tuấn. Ý nghĩ đến thăm Diễm thoáng qua. Nhưng chàng không đủ can đảm để níu kéo, sưởi ấm nó. Chàng sợ sẽ lạnh nhạt, hờ hững của Diễm – Và ngần ngại vì hình bóng Diễm đã phai nhạt ít nhiều đam mê – Chàng sợ mình phải kịch và sợ thấy Diễm kịch diễn xuất cảnh yêu đương, thương nhớ không khó với Tuấn. Chắc cũng chẳng khó khăn gì cho Diễm. Nhưng Tuấn sợ ở một giây phút nào đó, ở một cử chỉ, một ánh mắt nào đó hai người sẽ bắt gặp sự giả dối của nhau. Những ảo giác êm ái sẽ vụn vỡ như bọt nước để chỉ còn nỗi miệt thị lạnh lẽo.

Tình yêu xưa cũ đầy mộng mơ biến thành tiếng cười mai mỉa, phiền trách. Đoạn kết một câu chuyện tình không thể là mỉa mai, hờn giận. Thà xa nhau trong lưu luyến, đủ thâm tình cho một câu chào hỏi.

Tuấn khum tay che gió, mồi thuốc. Điếu thuốc đầu tiên trong ngày ngọt lịm, thơm ngát. Tiếng thắng xe ken két gấp rút trước mặt khiến Tuấn giật mình ngước lên. Chàng vừa kịp thấy chiếc Solex đen bóng hút mạnh vào mũi một chiếc taxi và người con gái mặc áo trắng có mái tóc đen, óng mượt xõa tới ngang lưng bị hất tung xuống mặt đường. Chiếc Solex đổ xuống phát ra một tiếng động khô lạnh.

Khuôn mặt trái soan của cô gái trắng xanh nhăn nhó vì đau đớn và kinh hoàng. Tuấn rảo bước lại phía cô gái. Chàng loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi thề của người tài xế taxi. Tuấn quắc mắt nhìn hắn đang hậm hực mở cửa xe bước xuống. Cô gái đã gượng đứng dậy, đưa mắt tìm tòi thương tích và những vết ố bẩn trên quần áo. Kinh hoàng còn khiến chân tay cô gái run rẩy và lời trách móc tắt nghẹn trong cuống họng. Tuấn vội hỏi:

– Cô không việc gì chứ?

Cô gái lắc đầu, vụng về đỡ chiếc Solex lên. Tuấn nhanh nhẹn phụ giúp cô gái và chăm chú kiểm soát lại các bộ phận xe. Chàng cười trấn an cô gái:

– Cũng may không sao. Bình xăng bẹp chút xíu thôi. Cô thiệt may đó,

Tiếng cám ơn lí nhí trong miệng cô gái. Và khuôn mặt nàng đã bắt đầu hồng hào hơn. Tuấn chợt để ý đến hai chữ Trưng Vương thêu chỉ đỏ trên ve áo và vẻ đẹp đài các quý phái của nàng. Chàng thầm e ngại vì «nghĩa cử» của mình. Chàng rất sợ dây dưa đến các cô nữ sinh T.V. nhất là những cô nữ sinh đẹp. Việc giúp đỡ một người đẹp bị nạn thường hay bị đàm tiếu dù rằng ngay một giây trước khi thực hiện nghĩa cử đó Tuấn không hề nghĩ rằng cô gái này đẹp hay xấu, già hay trẻ. Người lính nào cũng có một chút hào hiệp trong huyết quản. Nhưng người ta thường nhìn những hành động hào hiệp ấy qua chiều hướng suy luận chật hẹp, bẩn thỉu. Chính vì thế Tuấn định bỏ đi, chàng không sợ những ánh mắt đầy gian ý, những nụ cười «ma giáo» của đám người hiếu kỳ đang vây quanh để hóng chuyện. Cũng không phải chàng không muốn gần gũi, quen biết với người đẹp.

Lý do sâu sắc nhất khiến Tuấn định bỏ đi là vì chiếc huy hiệu Trưng Vương trên ve áo nọ. Tuấn kéo một hơi thuốc dài, quay lưng bước đi.

Nhưng điệu nói thô lỗ, cộc cằn của người tài xế taxi khiến Tuấn đứng dừng lại, nheo mắt nhìn hắn. Hắn đang múa máy chân tay, phân trần với đám đông – Bà con thấy đó. Tui đã thắng lại rồi mà cổ còn tông dzô xe tui. Đi xe dzậy có bữa dzô nghĩa trang luôn. Câu chửi thề lúc bước xuống xe của người tài xế, thái độ hung hăng hiện tại và nhất là đợi taxi gần một giờ chưa vẫy được chiếc nào khiến Tuấn khó chịu. Chàng cao giọng:

– Thôi cha nội. Đụng dzô người ta còn lắm chuyện sao?

Cô gái nhìn Tuấn can ngăn:

– Cám ơn… Thiếu úy. Không có gì mà… Tôi cũng vô ý…

Vẻ hiền lành của cô gái cho phép người tài xế cứng cỏi hơn:

– Thiếu úy mới đến không biết… Tôi lái xe bao năm kinh nghiệm mà. Kẹt dzậy bể nồi cơm tôi rồi còn chi nữa.

Tuấn bước lại phía người tài xế, gằn giọng:

– Sao anh biết tôi mới đến? Anh sợ bể nồi cơm bộ mạng sống người ta anh coi thường chắc?

– Lỗi tại cổ mà. Đâu phải lỗi tui!

– Đừng nói lôi thôi nữa. Anh chạy bên trái hay bên mặt?

– Thì đường hẹp…

– Hẹp cái con khỉ. Đụng vào người ta anh không chịu nhào xuống xem sống chết ra sao còn ngồi ôm vô-lăng chửi thề. Nè, đừng có phách lối nghe…

Cô gái níu nhẹ tay áo Tuấn, xen vào:

– Thôi mà… ông

Tuấn dịu giọng:

– Tôi nói cho chả biết vậy thôi. Mấy thằng taxi hồi này hỗn lắm.

– Thì cũng có người này, người khác… chấp nhất họ làm chi, ông…

Chiếc mũ nâu của Tuấn đã khiến người tài xế taxi chột dạ. Hắn lẳng lặng chui vào trong xe, rồ máy. Tuấn đưa ra tay ra hiệu, quát lớn:

– Ê, tắt máy đi coi. Đợi giải quyết xong đã.

Người tài xế thò đầu ra ngoài, năn nỉ:

– Tôi đã xin lỗi cổ rồi mà, Thiếu Úy.

Tuấn không thèm chú ý tới hắn, quay sang hỏi cô gái.

– Bây giờ cô tính sao?

– Dạ, bỏ qua đi, Thiếu Úy.

Tuấn bực dọc ném mẩu thuốc xuống mặt đường, dùng mũi giày nghiền nát lớp giấy mỏng và những sợi thuốc vàng sẫm. Chàng tự biết mình giận dữ vô cớ và thật vô lý khi quá sốt sắng với việc người dưng. Chàng cố dấu một tiếng thở dài. Giận dữ lắng xuống thật mau trả lại cho Tuấn những suy tư gầy guộc, lại một lần nữa. Tuấn nhận biết mình thật lạ, thật xa với người thành phố. Trận địa đã khiến chàng thay đổi nhiều. Tuấn không thể ngờ tới thái độ hiền hòa, nhẫn nhục và đầy vị tha của cô nữ sinh trong trắng này. Tuấn đã quen thuộc với nếp sống ăn miếng, trả miếng – nếp sống của những phản xạ – Năng lực tác động những phản xạ ấy là quyền lợi riêng tư, là những tính toán vị kỷ, sắc cạnh.

Người tài xế đã hí hửng rồ ga chạy thẳng. Tiếng động cơ mang âm hưởng điệu cười mừng vui của kẻ thoát nạn. Tuấn cũng lửng thửng bước đi không nhìn cô gái. Được vài bước, chợt có tiếng gọi tên chàng vang lên sau lưng:

– Tuấn, Anh Tuấn!

Tuấn nhận ra ngay tiếng Diễm. Chàng vội quay lại bắt gặp nụ cười phiền muộn ngỡ ngàng và ánh mắt sâu thẳm của Diễm.

Tuấn kêu lên thảng thốt:

– Diễm!

Chiếc cặp da úp trên ngực. Diễm chậm rãi bước về phía chàng. Sau lưng Diễm cô gái bị nạn và bốn chiếc áo trắng khác đang tròn mắt nhìn hai người, rồi chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán. Dáng dấp quen thuộc của Diễm khiến Tuấn thấy nhói ở ngực. Chàng mỉm cười ngượng nghịu:

– Em mới tan học hả!

Diễm khẽ gật đầu. Giọng Diễm ướt xúc động:

– Anh về phép lâu chưa?

Tuấn nói dối thật tự nhiên:

– Mới về sáng nay. Định đến trường đón em nhưng thấy cô bé kia bị đụng xe anh phải nhào tới giúp đỡ.

Diễm nhìn Tuấn dò hỏi:

– Chà! Hồi này anh có vẻ nghĩa hiệp quá nhỉ.

Tuấn nhìn Diễm im lặng.

Hai người bước thật chậm trên mặt đường đầy bóng mát. Mỗi lần gặp nhau sau vài câu chào hỏi, Tuấn và Diễm thường giữ một khoảng im lặng thật dài. Cô gái bị nạn cho xe chạy thật chậm khi qua mặt Tuấn và Diễm.

Tuấn bắt gặp ánh mắt liếc nhanh sau vành nón của cô gái và nụ cười bí mật của một người bạn gái ngồi phía sau. Tuấn nhớ mang máng là bắt gặp nụ cười răng khểnh này ít nhất một lần nhưng không tài nào nhớ ra ngay được.

Thấy Tuấn ngơ ngác nhìn theo hai cô gái, Diễm bật cười nho nhỏ trêu chọc:

– Bộ anh bị kẻ hàm ân thu mất hồn rồi hả?

Tuấn nhún vai:

– Sức mấy.

– Vậy sao anh nhìn theo tụi nó hoài vậy?

– Anh thấy cô bé ngồi sau quen mặt quá. Không biết gặp đương sự ở đâu rồi…

– Bạn của Tuyết Mai đó. Con nhỏ đi Solex là Tố Khanh, hoa hậu mấy lớp Đệ nhị. Chắc anh mê tít thò lò rồi…

Cái tên Tố Khanh khiến Tuấn bàng hoàng. Chàng sực nhớ lại thái độ hung hăng vừa qua của mình, mỉm cười vu vơ. Diễm nheo mắt nhìn chàng, gạn hỏi:

– Anh cười gì vậy?

Tuấn đi sát vào Diễm hơn, khẽ lắc đầu:

– Sao em ưa tra hỏi vậy? Anh không cười thì khóc sao?

Diễm chợt đổi giọng hờn trách:

-Em thấy anh có vẻ xa lạ quá. Có lẽ anh đã bắt đầu quên em rồi….

Tuấn cười lùng bùng trong cuống họng, lập lại:

– Quên em?

– Ừ… Em nghĩ rằng anh đã có người yêu khác…

Tuấn bật cười thành tiếng:

– Bộ em tưởng yêu dễ lắm sao?

– Em không biết. Nhưng anh nói thực đi, anh Tuấn. Em không muốn sống trong phập phồng lo ngại. Gần hai năm mỏi mòn chờ đợi đã khiến em kiệt quệ. Trả lời em đi, Tuấn. Đằng nào cũng chỉ một lần..

Tuấn cúi đầu xuống, những bước chân. Chàng lột chiếc bê-rê cuốn tròn trong lòng tay. Tuấn ngơ ngác khi thấy mình nói dối bằng một giọng thật chân thành mênh mông phiền buồn:

– Anh vẫn chẳng có gì thay đổi. Anh sợ người thay đổi là em.. Anh có nhiều việc phải làm phải tính toán ngoài mặt trận. Còn em… Ngày tháng dài ở thành phố dễ khiến người ta quên thật mau người vắng mặt…

Diễm nhìn nhanh Tuấn. Một thoáng xúc động bùi ngùi khiến Diễm nghẹn lời. Nàng muốn thú thật tất cả với Tuấn. Vâng, ngày tháng xa cách đã khiến em thay đổi. Em sắp lên xe hoa, mang tên một người khác. Em muốn quên anh, quên đi mối tình mật đắng, nhiều nước mắt, nhiều tủi hận của chúng mình. Em chỉ muốn hỏi anh một lần cuối. Anh còn yêu em, còn đủ can đảm để thử lại vận may của duyên kiếp không. Nhưng nàng có dấu một tiếng thở dài nói khác đi:.

– Em thề với anh tình yêu anh trong em vẫn tha thiết như buổi đầu. Em đã khóc mỗi đêm khi nghĩ tới tương lai… Rồi tình yêu này sẽ đưa chúng mình tới đâu?

Mắt Diễm đỏ hoe, Những giọt nước mắt khóc cho mối tình dang dở. Những giọt nước mắt nuối tiếc của kẻ tha phương cầu thực trước khi bỏ đi, nhìn lại lần cuối vòm trời quê hương nơi đã dung dưỡng mình lớn khôn lên.

Mười bốn tháng xa cách, sự lạnh nhạt, thờ ơ của Tuấn bắt buộc Diễm phải quyết định. Người con gái nào cũng chỉ có một thời kỳ xuân sắc, chỉ có một ước mơ. Lấy chồng. Diễm không mơ ước gì hơn là được làm vợ Tuấn. Nhưng mỗi lần nàng đá động tới hôn nhân, Tuấn lại tìm cách nói lảng đi. Diễm đã cảnh cáo Tuấn bằng những chuyện chỗ này dạm ngõ, chỗ nọ đánh tiếng xin nàng. Rồi với việc hy sinh mái tóc thường khiến nàng hãnh diện, nâng niu từ thuở chớm biết trang điểm, chớm biết kiêu hãnh về sắc đẹp. Vậy mà Tuấn vẫn khó hiểu, câm nín như một tòa lâu đài cổ, trơ gan cùng năm tháng.

Tuấn đăm đăm nhìn Diễm:

– Chiều mai em rảnh không?

– Hồi này em sắp thi chắc không rảnh.

– Anh có vài chuyện muốn nói với Diễm.

– Thì lại nhà đi. Hồi này ông cụ, bà cụ khó lắm. Có con gái lớn trong nhà như đặt bom nổ chậm phải không anh?

Tuấn mỉm cười:

– Hồi này ông cụ, bà cụ lại… hết chịu chơi rồi à?

Hai tiếng «chịu chơi» của Tuấn làm Diễm khó chịu. Nàng chợt khám phá ra sự khắt khe của mình với lối đùa cợt của Tuấn. Trước đây ít khi Diễm để ý đến những câu bình phẩm về cậu mợ nàng của Tuấn. Hào quang tình yêu vào tuổi dậy thì nô nức biến Tuấn thành một nhân vật huyền thoại. Nhưng tất cả đã thay đổi. Ngôn ngữ tình yêu đã trở về với cương vị ngôn ngữ thuần túy, trơ lạnh. Giọng Diễm hơi bất mãn:

– Anh có vẻ coi thường cậu mợ em lắm hả?

Tuấn muốn gật đầu. Chàng nhớ tới người đàn ông nhỏ nhen, lúc nào cũng huênh hoang tự mãn và người đàn bà ưa chẻ sợi tóc làm tư, lắm lời như một mụ đồng bóng mà Diễm gọi là cậu mợ. Chàng bật cười khô khan:

– Tại sao em lại có ý nghĩ đó?

– Chính giọng nói của anh bắt em phải đủ tế nhị để thấy ánh mắt nhìn xuống của anh với gia đình em. Và ánh mắt xa lạ nhìn em. Em có cảm tưởng trận địa và những người con gái khác đã mang anh đi bỏ em lại với kỷ niệm. Nhưng em đủ can đảm để đón nhận sự thực. Dù sự thực đau lòng khiến em phải khóc nức nở mỗi lần, nhớ đến anh và nhắc nhở lại kỷ niệm…

– Cám ơn em …

Diễm giật mình, nhìn Tuấn dò xét.

– Anh nói gì?

– Không…

– Em vừa nghe anh nói đến hai tiếng cám ơn. Em không hiểu.

Tuấn mồi một điếu thuốc, phóng mắt về phía cuối đường – Nhà Diễm – Ở đó, gian cuối của một dãy nhà trệt. Chỉ còn một vài trăm thước cuối cùng. Đoạn đường cuối cùng chàng đi bên Diễm. Vài trăm thước cuối cùng sánh vai của những bước chân rã rời và nỗi buồn dịu nhẹ, mơ hồ. Bỗng dưng Tuấn đi chậm hẳn lại. Chàng kéo một hơi thuốc thật dài, hỏi Diễm đột ngột:

– Nghe nói em sắp lấy chồng. Đúng không?

Diễm thoáng bối rối, hơi cúi đầu xuống… Rồi nàng chợt hất mặt lên trong một dáng cả quyết:

– Vâng, cuối hè này.

– Em đã lựa chọn?

Diễm cười thật buồn:

– Em chẳng có gì phải lựa chọn nữa. Em đã lựa chọn từ lâu rồi…

– Em muốn nói em đã quyết định xa anh từ lâu?

– Anh cố tình không muốn hiểu hay sao?

– Anh không hiểu thật đó.

Diễm khẽ thở đài:

– Anh không chịu hiểu thì thôi…

Nhà Diễm mỗi lúc một gần – Tuấn đã có thể nhận thấy những cánh hoa lý chói chang ánh nắng và hàng hiên quét vôi xanh trước cửa nhà nàng. Chàng vội hỏi:

– Hôm nào giới thiệu với anh kẻ chiến thắng nhé.

– Được. Nhưng thực ra người chiến thắng là anh.

– Em định an ủi anh à?

– Không. Đó là sự thực.

– Tên hắn là gì? Lính hả?

– Anh có cần biết lắm không?

Tuấn ngần ngừ:

– Chẳng cần thiết lắm. Nhưng biết càng hay, có lẽ đương sự hơn anh nhiều lắm.

Bờ mi Diễm chớp nhanh:

– Không. Người ta thua sút anh đủ thứ.

– Anh không tin.

– Tùy anh. Người ta chỉ là một giáo viên quê mùa, cục mịch. Một người con trai vô danh không đáng để anh nhìn tới. Nhưng người ta là một người đàn ông bình thường. Biết ghen tuông, giận hờn nhỏ nhen. Biết tính toán từng đồng bạc và biết ăn miếng trả miếng một cách thô tục.

Người ta không đủ khả năng mang lại cho em một tình yêu thánh thiện như anh. Không cho em những giây phút chắp đôi cánh tiên nương bay vào vườn địa đàng tình yêu. Nhưng em chấp nhận hạnh phúc nhỏ mọn tầm thường ấy. Em đã thấy mệt mỏi khi phải dấn thân vào cuộc phiêu lưu đầy bất trắc với anh…

– Anh tự hỏi em đã so sánh giữa anh và hắn, rồi lựa chọn tự bao giờ?

– Em đã bảo anh đừng nói tới hai tiếng lựa chọn nữa. Em đã lựa chọn từ bốn, năm năm trước. Nhưng cuộc đời là những đổi thay, diễn biến không ngừng. Anh đã bỏ qua cơ hội. Nhiều cơ hội may mắn cho tình yêu chúng mình. Em cũng không bao giờ có ý so sánh giữa anh và hắn.

Tuấn bật cười, ngắt lời Diễm:

– Tưởng là ai.. Người nhà cả mà…

Diễm hơi nhíu mày, nhìn Tuấn thất sắc:

– Em không muốn anh cười như thế. Anh nên tế nhị một chút. Anh đừng sỉ nhục Tấn trước mặt em, tội nghiệp …

Tuấn ngưng cười nhưng đáy mắt còn long lanh ánh lửa diễu cợt:

– Anh đâu dám… Tại sao em lại hay mang tự ti mặc cảm về người chồng tương lai vậy? Hình như có lần gặp Tấn ở nhà em, em đã giới thiệu hắn là ông thày kèm trẻ có phải không?

Diễm ngượng ngùng gật đầu. Tuấn lại cười nhức buốt:

– Hà… hà… Anh nhớ tới cái biệt danh « Đồ chó đẻ» của hắn. Hình như hắn thích làm nhân vật chính của Kim Dung lắm nhỉ..

Tự ái bị va chạm mạnh, nhưng Diễm không thể thốt thành lời. Trước kia nàng đã đồng lõa với Tuấn để gọi Tấn là «Đồ chó đẻ». Mỗi lần nghe Tấn kể chuyện Hiệp Khách Hành, hai người lại nhìn nhau cười bằng môi bằng mắt. Hồi đó Tuấn còn ở quân trường Thủ Đức. Tuần nào về phép không gặp Tấn, chàng lại hỏi Diễm:

– Ông «Đồ chó đẻ» đâu?

Diễm lắc đầu nhìn chàng với con mắt có đuôi:

– Không biết nữa. Chắc ông «Đồ chó đẻ » hôm nay cưỡi xe đạp đi ăn chơi rồi…

Tuấn mỉm cười vu vơ, buột miệng:

– Tầm ngầm mà đánh chết voi….

Diễm nhìn chàng ngơ ngác:

– Anh nói gì?

Tuấn lắc đầu:

– Không.

Hai người dừng lại khi còn cách nhà Diễm hai, ba căn. Tuấn không thể giữ thái độ bình thản được nữa. Chàng bùi ngùi nói với Diễm:

– Thôi chúc em may mắn và nhiều hạnh phúc. Riêng anh, không bao giờ anh quên được em.

Diễm ngần ngại mãi mới dám lên tiếng:

– Anh không giận em chứ.

Tuấn lắc đầu nhè nhẹ, gượng cười méo mó:

– Không, anh không giận Diễm đâu… Anh chỉ thoáng buồn.

– Em cũng buồn lắm. Và, biết chắc rằng mình phải ân hận nhiều trong mai hậu… Nhưng em vẫn không biết làm sao hơn. Em chỉ còn biết cầu mong anh chóng quên em…

Hai người nhìn nhau thật lâu. Nước mắt ứa chảy dài theo gò má Diễm – Tuấn cũng thấy.. cay cay trên bờ mi. Khoảng phố chói chang ánh nắng sau lưng Diễm bỗng dưng bị cắt vụn làm nhiều đốm sáng nhảy múa lung linh trước mắt chàng. Khuôn mặt thiểu não Diễm chập chờn ẩn hiện trong những vòng quay nhiễu loạn màu sắc. Diễm vụng về đưa ngón tay trắng hồng lên lau nước mắt. Nàng nghện ngào, nói thật nhanh:

– Vĩnh biệt anh, Tuấn.

Rồi Diễm quay lưng, chạy nhanh về phía cổng. Tuấn thấy lạnh tận trong hồn, lặng nhìn theo tà áo trắng rực lên dưới cái nắng gay gắt buổi trưa nhiệt đới. Chàng bâng khuâng thì thầm:

– Vĩnh biệt. Vĩnh biệt em, Diễm. Diễm ơi.