- 8 -
Tố Khanh ngừng xe trước cửa nhà Kiều Dung. Kiều Dung bước xuống, nhìn Khanh cười thật tươi:
– Về nghe này… Chiều nay rảnh lại tao chơi.
Tố Khanh sửa lại vành nón, khẽ lắc đầu:
– Ngại quá. Tao ngủ trưa ít nữa bốn giờ chiều mới dậy nổi.
Bờ môi dưới Kiều Dung hơi trễ xuống:
– Trưa nay sức mấy mà ngủ được. Tao sợ chú mày trằn trọc trên giường lơ tơ mơ nghĩ tới chàng rồi khóc thút thít, ướt hàng tá khăn tay…
Tố Khanh nhíu mày tỏ ý bất bình, ngần ngại mãi mới dám hỏi bạn:
– Ê mày Dung. Có chắc ông Tuấn không?
Kiều Dung hoa tay:
– Chắc như đinh đóng cột. Tao còn lạ gì ông Tuấn và mụ Diễm. Chắc anh đi đón chị về học đó mà..
– Biết đâu không phải một «kép » khác?
Kiều Dung nhìn Tố Khanh riễu cợt:
– A! con bé này bị ái tình quật Judo rồi phải không? Biết điều thú thực với bà chị mày đi.
– Còn lâu…
– Vậy sao từ nãy tới giờ mày thắc mắc hoài dzậy?
– Thì tao chưa biết mặt ông Tuấn, muốn hỏi cho chắc ăn mà…
– Thôi, đừng có chống chế nữa nhỏ ơi. Bà chị nhìn thấu tâm cang nhà ngươi rồi. Trông anh Tuấn cũng khá bô trai chứ… Lại còn có cỡ một tễ máu hào hoa trong huyết quản thì… em Tố Khanh nhà tôi sống sao nổi!
Tố Khanh sửa lại thế ngồi, lừ mắt nhìn bạn:
– Mày cái miệng như gì ấy… Chuyên môn tán nhảm nhí không à… Nói chuyện với mày chán thấy mồ. Thôi, tao về đây…
Chiếc xe Solex từ từ bò đi, Kiều Dung cười ròn rã, nói vói theo:
– Nè, hễ khóc nhớ hứng xem được mấy lít nghe…
Nhưng Tố Khanh không còn nghe thấy gì. Những vòng bánh xe quay tít trên đường nhựa cuốn trôi theo chúng những cảm giác mới lạ, mơ hồ. Hình như từ mọi xó xỉnh của cơ thể dậy thì khởi phát một nguồn sinh lực mới, luân lưu vũ bão, rào rạt. Biến Tố Khanh thành một người con gái khác. Như nàng công chúa đang triền miên trong giấc ngủ giữa rừng sâu, choàng tỉnh vì tiếng gọi êm ái của chàng hoàng tử cao sang. Như khu vườn tiêu điều, trơ trụi cuối đông vừa rạo rực chớm bén xuân đâm men chồi nẩy lộc trong tiết điệu êm ả của tiếng sênh phách huyền hoặc. Tuấn, Tuấn. Khuôn mặt xương xương, nước da xạm đen và bộ đồ rằn ri của Tuấn bỗng dưng thật gần gũi quen thuộc. Như một hình ảnh người thân nào xa vắng, chợt hiện về trong nỗi mừng vui bao la của nàng. Và như thế, em đã chấp nhận sự thảm bại đầy luyến mê. Nhưng, anh Tuấn. Em chưa biết gì về dĩ vãng anh cả. Em thì chẳng có gì phải dấu diếm suốt mười bảy năm tập làm khôn lớn vừa qua. Cho tới lúc này em vẫn cảm thấy lo sợ vu vơ. Rồi chuyện hai đứa chúng mình sẽ tới đâu? Anh thấy đó. Em thật nhỏ bé thật ngây dại. Hình hài và tâm trí em là giọt sương mai trong suốt. Nhưng anh, phía sau lưng anh là một vùng trời dày đặc sương mù mà em hoàn toàn lạ mặt. Anh Tuấn. Em muốn biết nhiều về Diễm, về những người con gái khác đã đi qua hồn anh. Người ta bảo người lính nào cũng để lại theo bước chân phiêu lưu của mình những mối tình vụn vặt. Đúng thế không anh, Tuấn. Liệu em có thể giúp anh quên Diễm, quên những cô gái nọ? Hay em sẽ bất lực và trở thành cố nhân ở một ngày, một giờ nào đó? Hay em sẽ trở thành một người vợ bị bỏ quên tại thành phố này. Và anh vẫn kéo dài cuộc chinh phục không bao giờ ngừng, lấy tên tuổi, nhan sắc của những người con gái đã nằm trong vòng tay anh làm những câu chuyện kể đầy hãnh diện của kẻ đắc thắng?
Tố Khanh chợt thở dài nhè nhẹ. Căn nhà quen thuộc đã hiện ra trong tầm mắt. Nhưng trưa nay, nó không còn mang vẻ đùm bọc, độ lượng thường ngày nữa. Không còn là thế giới riêng biệt, vuốt ve mơn trớn nếp sống hiền hòa thuần thục nữa, Tố Khanh biết thật chắc rằng kể từ giờ phút này nàng đã mang Tuấn vào trong đó, để Tuấn làm khuấy động tất cả. Như một con vịnh nhỏ yên tĩnh phải đón nhận những con sóng ngất ngưởng chạy theo sau chiếc thuyền đánh cá tị nạn…
Và đúng như Kiều Dung tiên đoán, suốt buổi trưa, dù đã nhiều lần cố gắng dỗ giấc ngủ, Tố Khanh không tài nào chợp mắt được một giây, một phút. Tuấn! Tố Khanh mỉm cười ngượng ngập khi chợt nhận ra mình vừa gọi tên chàng một cách âu yếm trìu mến như tiếng gọi một người tình buổi trưa êm ả. Căn phòng quen thuộc và giấc ngủ xa cách khiến Tố Khanh thoáng nhận biết một niềm vui vô danh nào đó đang đàn trải ra thật sâu trong hồn nàng, biến nỗi ngượng ngập thành một cảm giác phiêu diêu. Nụ cười răng khểnh và ánh mắt tinh quái của Kiều Dung lại ám ảnh Tố Khanh. “A! Con bé này bị ái tình quật judo rồi phải không? Biết điều thú thật với bà chị đi”. Tố Khanh nói thầm: không, nhất định không, không bao giờ tao nói cho mày biết những gì tao nghĩ về anh Tuấn cả. Tao đã bắt đầu bước chân xuống một con thuyền, chấp nhận chuyến đăng trình đầu tiên. Tao chưa biết gì về biển cả, về con sóng, về tiếng hát nhân ngư hay hương thơm đất liền ngoài những huyền thoại trên sách vở. Tao chưa có lấy một mối tình nhỏ, mối tình mây bay của tuổi dậy thì nào làm vốn liếng. Chỉ biết hiện tại tao đang đặt chân lên khoang thuyền. Và chấp nhận một chuyến đi vào vùng trời mù mịt xa lạ…
Tố Khanh xoay người nằm sấp, dấu mặt vào lớp vải gối trắng tinh. Tuấn. Tại sao Tuấn lại đến tận cổng trường đón Diễm trong khi mẹ chàng đang xúc tiến việc hôn nhân với Khanh. Và đằng trước Diễm sau lưng Diễm còn những mối tình vụn vặt hay mối tình lớn nào nữa, Tố Khanh biết chắc là nàng không mảy may ghen tuông với Diễm hay bất cứ một người con gái lạ mặt nào thoáng hiện qua đời Tuấn. Cũng chắc một điều là Tuấn đã nhiều dịp ôm trong vòng tay những cô gái làm tiền. Chẳng có gì đáng trách. Vì dù sao một người con gái được sinh ra để làm vợ thì chỉ nên làm vợ một người đàn ông. Nhưng người đàn ông… Đó là một nhu cầu… Nhiều lúc, Kiều Dung đã ngắm nghía nàng thật lâu, rồi lắc đầu thương hại, lên mặt dạy dỗ trăm ngàn chuyện. Nào là đời người con gái chỉ có một thời xuân sắc. Nào là trước khi lấy mình, thằng chồng nó phải có cỡ một một chục người yêu, tại sao mình không kiếm vài ba thằng hành hạ chơi, bắt tụi nó cung phụng chiều chuộng mình. Nhưng Tố Khanh chỉ lắc đầu, cười nụ. Nàng không phản đối, chỉ nói đến sự khác biệt về quan điểm giữa mỗi người trong xã hội, mặc cho Kiều Dung sỉ vả là ngu đần, quê mùa. Vào lớp hay đi chơi với nhau, Tố Khanh thường cười nhiều hơn nói. Nàng không bao giờ ăn miếng trả miếng với mọi người như Kiều Dung hay «bọc» đòn ngầm như Tuyết Mai. Nàng thu nhỏ lại khi bước ra ngoài ngưỡng cửa gia đình. Đã nhiều lần có những người con trai theo đuổi nàng ráo riết. Tha hồ họ nói chuyện trời trăng mây nước, Khanh chỉ im lặng. Sự im lặng lạnh lùng, băng giá bắt người theo đuổi chán nản phải bỏ cuộc. Khanh thường nghĩ rằng nàng có đủ nghị lực để từ chối những mối tình vụn vặt. Không phải nàng chưa nghĩ tới tình yêu. Không phải nàng đặt quá nhiều điều kiện cho người tình lý tưởng. Nhưng tình yêu phải là hai chữ tình yêu viết hoa. Nàng không thích những chuyện phiêu lưu mây bay gió thoảng. Mỗi một người con gái đều có một chuyến du hành cho riêng mình. Vì thế Khanh muốn hoàn toàn thảnh thơi khi chuyến du hành ấy khởi sự.
Và cuộc hẹn ước cho chuyến du hành đã bắt đầu từ hai ba tiếng đòng hồ vừa qua. Khanh thầm hãnh diện khi thấy hành trang mình đã đầy đủ. Càng hãnh diện và tin tưởng hơn với người thuyền trưởng như Tuấn mà ̉ nhận xét đầu tiên nàng đã khá nhiều cảm tình.
Giấc ngủ không đến khiến Tố Khanh mệt mỏi, lười biếng cùng độ. Cố gắng lắm nàng mới vùng vẫy và thoát khỏi vòng tay yêu muội của sự lười biếng. Nàng ngồi nhỏm dậy, bước vào phòng tắm. Nước mát lạnh chảy dài theo thân thể, ve vuốt trên da thịt. Khanh nhắm mắt lại, bờ môi hồng mọng hé mở như chờ đón một nụ hôn mộng tưởng. Thân thể rướn lên như có bàn tay vô hình nào nương theo những giọt nước truyền kích xúc vào cả những phần thầm kín nhất. Bàn tay vô hình của một khuôn mặt quen thuộc, gần gũi nhưng lúc này lại chập chờn ẩn hiện mà dù nàng cố vận dụng trí nhớ cũng không thể hình dung trọn vẹn. Khuôn mặt mang tên người con trai đang xâm chiếm nàng một cách vũ bão, thần tốc và mỗi lần nghĩ tới nàng lại chìm trong nỗi vui sướng ngượng nghập.
Tố Khanh vừa ra khỏi phòng tắm nghe tiếng Tuyết Mai cười nói từ ngoài phòng khách vọng vào. Nàng vội tươi cười bước ra, chưa kịp chải tóc và lau khô những giọt nước trên thân thể. Nhưng nàng chợt kêu lên thảng thốt, lùi lại phía sau, khi thấy Tuấn đang ngồi trên salon nói chuyện với Minh, anh trai nàng. Tuyết Mai tươi cười bước tới, cứu nàng thoát khỏi tình trạng lúng túng bằng câu trách móc:
– Bạn làm gì mà ngủ kỹ vậy? Bốn giờ chiều còn gì nữa!
Tuấn và Minh cũng ngước lên nhìn Tố Khanh thật nhanh. Trong ánh mắt Tuấn có vẻ diễu cợt nào đó khiến Tố Khanh đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu chào chàng rồi rút vào phòng riêng. Tuyết Mai ném cho Tuấn cái nhìn ý nhị trước khi bước theo Tố Khanh. Minh cũng bắt gặp ánh mắt ấy, quay sang Tuấn, lắc đầu nói nhỏ:
– Mật vụ của mày có vẻ đắc lực lắm. Hai nhỏ «quái» này thân thiết nhau lắm mà.
Tuấn cười nhẹ, nói lảng:
– Chiều nay rảnh không mày? Lang thang Sàigon chơi…
Minh ngã người về phía sau, gác hai chân lên mặt bàn, ngửa cổ thở những vòng khói tròn vo, xanh ngắt lên trần nhà, trán hơi cau lại tính toán:
– Để xem đã… À… mà không được, Tao có chuyện kẹt.
– Lại hẹn em nào chứ gì?
Minh nhìn Tuấn chế riễu:
– Tao đâu có lụy vì tình như mày. Ít khi hẹn em nào lắm.
– Mày không đi tao càng đỡ tốn tì. Lính nghèo thấy mẹ.
– Thôi để bữa khác – Minh chợt ngừng lại, nhìn Tuấn dò xét, rồi mới nói tiếp – Này… mày định lấy vợ thật à? Hôm nọ nghe ông bà cụ nói, tao không tin chứ. Mơi có hai mươi tám tuổi đầu mà vội gì cưng!
Tuấn nhún vai:
– Chuyện này bà cụ tao làm đạo diễn… Phần tao hơn hai năm ở lính thấy mình đã già rồi. Đã đến lúc phải sửa sang lại cuộc sống tí ti.
Minh cười nho nhỏ:
– Lý luận của một ông cụ con. Mày lụ khụ thật rồi. Tao thì còn lâu.
– Chuyện mày với em Thanh tới cây số bao nhiêu rồi?
Minh xua tay:
– Em đang cặp bồ với thằng quân nha, quân y gì đó, tao cũng không rõ nữa. Còn tao dạo này đã giăng lưới một em ca sĩ thơm không chịu được, hôm nào rảnh tao giới thiệu cho mày coi.
Tuấn ngắt lời Minh:
– Em Thanh cho mày nhảy dù biểu diễn à? Chắc thằng kép quân nha «bô» lắm hả?
– Tao đâu có biết mặt mũi nó ra sao. Nghe nó cũng thuộc type nhảy nhót lả lướt lại còn văn nghệ văn gừng báo chí tùm lum. Đi đâu em cũng quảng cáo cho nó, định hạ tao đó mà. Sức mấy mà tao hận. Tao «một đi không trở lại» từ khuya rồi.
Câu chuyện của hai người xoay quanh người yêu cũ của Minh và những người bạn học thuở nhỏ. Trong khi đó Tố Khanh đang căn vặn Tuyết Mai về sự hiện diện bất ngờ của Tuấn. Nàng khẽ cau mày, không phải vì khó chịu mà là một phương cách để tự trấn tĩnh dồn ép sự bối rối trong lòng, hỏi Tuyết Mai:
– Sao mày đưa anh Tuấn tới mà không hỏi ý kiến tao trước?
Tuyết Mai cười cầu hòa:
– Tao đâu có muốn đưa anh ấy tới đây. Tự anh Tuấn nằn nì tao mãi. Anh Tuấn bảo phải đến xem mày có bị đau ốm gì không. Chắc hồi trưa «em» bị ngã xe đau lắm hả?
Khanh đỏ mặt ngắt lời bạn:
– Tao không tin. Cái mồm mày là hay đặt chuyện lắm.
– Thôi đi, công chúa. Trong bụng sướng như mở cờ còn làm bộ. Biết thế tao chẳng thèm làm cái nghề hướng dẫn viên này cho xong.
– Anh Tuấn nằn nì mày tới đây thực à?
– Lát nữa mày hỏi thẳng anh ấy cho tiện. Tao là đứa hay đặt chuyện, hỏi chi mất công nghi ngờ!
– Diễn xuất giận dỗi đấy à?
– Còn lâu…
– Thế mày đưa anh Tuấn lại đây chỉ có mục đích hỏi thăm tao về chuyện hồi trưa thôi sao?
Tuyết Mai nhìn Tố Khanh chế riễu, cao giọng:
– Thắc mắc dữ vậy? Muốn tao nói cho nghe phải mất một chầu thịt bò khô trưa mai, chịu không?
– Ờ, chịu.
– Thề đi,
– Tao xin thề.
– Được rồi, lắng tai mà nghe này. Có một vụ lả lướt lắm mày ơi. Anh Tuấn nhờ mày đi mua giúp một món quà cưới cho người bạn.
Tố Khanh chải đi chải lại mái tóc để che dấu cảm xúc và để kéo dài thời gian suy tính. Chợt nàng lắc đầu, giọng cả quyết:
– Đi thế… kỳ quá. Mày không biết mua bán sao? Lại còn cô Diễm nữa, vứt cho ai.
Tuyết Mai nhún vai:
– Tao không đủ thẩm quyền trả lời. Lát nữa mày tha hồ từ chối với anh Tuấn. Mày nhớ tao là kẻ ngoài cuộc mà.
– Mày ngu ghê. Tao từ chối thì bất lịch sự quá…
– Điều đó kẻ hèn nầy xin phép miễn bàn.
Tố Khanh tỏ vẻ khó chịu:
– Vậy mày nói trước làm gì?
Tuyết Mai bật cười:
– Nói trước để trưa mai có một bữa « nhậu » thịt bò khô với cà rem cây chứ.
– À mày… Mày có theo hộ tống tao không?
Tuyết Mai lắc đầu:
– Không. Tao phải đi làm tóc, mày với anh Tuấn đi mua quà tặng khoảng hai ba giờ gì đó rồi lại đón tao. Chương trình sau đó sẽ linh động.
Tố Khanh ngập ngừng:
– Mày…mày làm tao khó nghĩ quá. Từ chối sợ anh Tuấn bảo tao này nọ. Nhận lời thì…ôi thôi con Kiều Dung nó biết nó làm ầm ĩ khắp trường, tao còn dám nhìn mặt ai nữa.
– Sợ quái gì. Mày với anh Tnấn cũng sắp sửa…
Tố Khanh vội ngắt vào cánh tay Tuyết Mai, cuớp lời:
– Câm miệng lại. Tao ghét mày có tính bép xép, chuyên môn xía vô chuyện người ta không à.
Tuyết Mai nhăn nhó, nguýt Tố Khanh.
– Mày làm cái trò gì vậy.? Đau thấy mồ. Bộ tao không phải da thịt sao?
Tố Khanh gật gù, cười nhẹ:
– Ờ, đau thì ráng nhớ. Mua băng keo dán miệng lại nghe.
Tuyết Mai điểm mặt Tố Khanh, đe dọa:
– Mai mốt biết tay tao. Bữa nay tao hố mới bị mày bắt nạt. Xin báo cho cưng biết trước là kể từ nay tao sẽ đóng vai trung lập, không có, không thấy mọi chuyện. Mày mà hỏi tao cái gì về anh Tuấn tao bẻ gãy răng a.
Tố Khanh cười nụ, soi lại bóng mình lần chót trong gương để thêm một lần nữa nhận thấy mình đẹp và khôn lớn hẳn lên. Rồi, hất hàm về phía phòng khách, nàng bảo Tuyết Mai:
– Thôi, tụi mình ra ngoài đi. Chắc anh Tuấn đang nóng lòng lắm!
Tuyết Mai khẽ gật đầu, ngỡ ngàng trước những đổi thay đột ngột ở người bạn hiền lành, trầm lặng thường ngày. Nguyên nhân sự thay đổi đó phải là anh trai nàng. Ý nghĩ ấy khiến Tuyết Mai thầm hãnh diện và thấy nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng đã từ lâu trĩu nặng trên cảm nghĩ nàng. Chính Tuyết Mai đã lập đi lập lại hằng trăm câu ca tụng về nhan sắc, tính tình Tố Khanh trước mặt bà Giáo. Cũng chính Tuyết Mai gợi ý cho bà Giáo nghĩ tới việc xin Tố Khanh cho Tuấn. Nhưng khi những lễ nghi đang được xúc tiến Tuyết Mai vẫn thầm e ngại vu vơ, không phải nàng sợ Tuấn thiếu điều kiện hay quê mùa không xứng đáng với cô bạn gái của nàng. Nhưng dù yêu kính Tuấn như cha, thương mến Tuấn hơn cả bản thân nàng, Tuyết Mai vẫn nhận biết số tuổi quá chênh lệch giữa hai người. Hai thế hệ cách nhau mười năm đã có nhiều điểm dị biệt trong hệ thống suy luận và nhân sinh quan. Hơn nữa Tuấn khó hiểu như lòng biển cả. Lúc Tuấn đam mê như một cậu trai mới lớn. Lúc lạnh lùng, cô độc như ông già.
Tuyết Mai đã tìm đủ mọi cách, cố xếp đặt một cuộc gặp gỡ thật toàn vẹn để ít nhất ở lần sơ kiến Tố Khanh có nhiều thiện cảm với Tuấn. Từ thiện cảm ban sơ ấy, tình yêu sẽ đến nếu Tố Khanh muốn tìm hiểu sâu xa hơn con người Tuấn. Với một người con gái, nhận xét đầu tiên bao giờ cũng hệ trọng cho việc giao tiếp sau đó. Nhưng lúc này sự e ngại đã bay biến đi. Tuyết Mai có thể đọc trong ánh mắt, điệu cười, giọng nói của Tố Khanh những rung cảm sâu đậm – những rung cảm manh nha cho một tình yêu thiết tha.
Ra tới phòng khách, trong khi Tố khanh còn đang bối rối, lí nhí chào hỏi Tuấn qua bờ vai bạn, Tuyết Mai bắt gặp ánh mắt dò hỏi của anh trai. Tuyết Mai mĩm cười, ngước mặt lên trần nhà, làm như không hiểu ý Tuấn. Biết Tuyết Mai trêu chọc mình, Tuấn vẫn thản nhiên. Chàng cười thật tươi, hỏi Tố Khanh:
– Sao cô Khanh? Hồi trưa chắc ngã đau lắm hả?
Minh tròn mắt nhìnTố Khanh chen vào:
– Chuyện gì vậy?
Tuấn đỡ lời:
– À, trưa nay chút nữa thì cô Khanh ăn bánh xe taxi rồi. Chắc đau quá về nhà không dám nói lại hả Khanh?
Tố Khanh cười ngượng nghịu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tuấn, đáp:
– Dạ, không sao …
Minh quay sang Tuấn:
– Lúc đó mày lãng vãng trước cổng trường à?
Tuấn lắc đầu:
– Ít khi lắm. Tao mới từ «Đỉnh gió hú» ra, đứng đón taxi về nhà. Định không can thiệp vì ớn mấy cô T.V. quá, nhưng thấy thằng taxi nó xấc, tao đành ra tay anh hùng hiệp liệt. Ai ngờ… lại là cô Khanh!
Ba chữ «Đỉnh gió hú» khiến Minh hiểu ngay lời yêu cầu «miễn tố» của Tuấn, Minh mỉm cười thích thú nghĩ đến món quà mà chàng sẽ bắt Tuấn phải hối lộ để mua chuộc sự im lặng của mình – một chầu du hí với Hélène tại ngôi nhà trên đỉnh gió hú giữa lòng Sàigòn!
Tố Khanh lại không chú ý tới ba chữ đỉnh gió hú ấy. Nàng cho rằng đó là một quán nước quen thuộc nào mà Tuấn và các bè bạn hay lui tới. Điều khiến nàng thắc mắc là nếu chỉ vô tình đến đứng trên con đường đó, tại sao cuối cùng Tuấn lại đi với Diễm và không mảy may chú ý tới nàng. Ngần ngại mãi, Tố Khanh mới dám hỏi Tuấn:
– Trưa nay đi với cô Diễm vui không anh Tuấn?
Tuấn cười nhẹ:
– Vui gì… cô ấy báo tin sắp lấy chồng mà.
– Vậy chắc anh buồn lắm nhỉ?
– Chút xíu thôi. Mùa này là mùa cưới hỏi có khác. Thiên hạ gửi thiệp cưới tùm lum – quay sang Minh, Tuấn tiếp – Mày còn nhớ thằng Phấn không, Minh?
– Nhớ. Nó sắp cưới vợ à?
– Ờ.
– Cô nào vậy?
– Tao không biết. Nghe nói ở chỗ nó dạy học. Đang phân vân không biết nên mua gì mừng nó đây.
Tố Khanh mìm cười vì thấy Tuấn đã bắt đầu «nhập đề». Nàng nháy mắt ra hiệu cho Tuyết Mai, trêu Tuấn:.
– Cô Diễm sắp lấy chồng còn anh sao không bắt chước ông Phấn nào đó kiếm một cô ở chỗ đóng quân cho tiện việc…
– Sức mấy mà họ mê anh…
Tiếng «anh» quá tự nhiên của Tuấn khiến Tố Khanh hơi ngượng ngùng.Nàng nói thầm cha nội này «Tây học» quá ta. Xưng anh dễ dàng, ngọt như mía lùi vậy.
Minh lên tiếng hỏi Tuấn:
– Nhỏ Diễm sắp lấy chồng thật à? Nghe nói mày với nó mết nhau lắm mà. Đau không hả Tuấn?
– Cũng hơi nhức nhối chút xíu vậy thôi.
– Chị Diễm lấy ai vậy, anh Tuấn? – Tố Khanh xen vào.
Tuyết Mai đỡ lời anh:
– Cha Tấn «lục lộ» đó.
– Có phải cái ông đi chiếc Lambretta mà tiếng máy nổ kêu như động cơ phản lực ấy hả?
– Ừa…
Tuấn nhìn Tố Khanh tinh quái:
– Sao em cứ thắc măc về cô Diễm hoài vậy?
Tố Khanh đỏ mặt, nhìn nhanh Tuấn:
– Bộ chạm vào yếu huyệt của anh sao?
– Anh mình đồng da sắt, chẳng có cái yếu huyệt nào cả. Rồi em sẽ thấy. Nhưng anh không muốn nhắc tới cô Diễm lúc này..
Một lần nữa Tố Khanh lại để ý tới tiếng “anh, em” ngọt lịm của Tuấn. Và ý muốn gạt bỏ tên Diễm khỏi câu chuyện giữa bốn người khiến Tố Khanh cảm thấy tự ái được vuốt ve rất nhiều.
Chợt Tuấn hỏi Tố Khanh:
– Chiều nay em rảnh không?
– Em bận quá. Bài vở bù đầu à.
Tuấn cười nụ:
– Tạm xếp sách vở một hôm coi. Định nhờ em đi mua giúp món quà mừng vợ chồng Phấn.
– Để hôm khác đi anh.
– Ngày kia là đám cưới rồi.
Tố Khanh đưa mắt nhìn Minh hỏi ý kiến. Minh cười dễ dãi:
– Khanh cũng nên trả ơn người hùng một lần đi. Hơn nữa có cả Tuyết Mai còn sợ nỗi gì…
Tuấn lắc đầu, chậm rãi nói:
– Không, Tuyết Mai nó bận đi làm tóc. Tao định mời Tố Khanh đi với tao, giúp tao chọn đồ mừng thôi.
Câu nói của Tuấn khiến Tuyết Mai và Tố Khanh sửng sốt. Đáng lẽ Tố Khanh đã nhận lời. Nàng chỉ từ chối cho phải phép để đợi quyết định của Minh. Vì thế việc xác nhận chỉ có Tuấn và nàng đi mua đồ tặng, theo Tố Khanh là một lỗi lầm lớn của Tuấn. Nàng e dè nhìn Minh. Nhưng trái với điều Tố Khanh dự tưởng, Minh cười thật tươi với Tuấn bằng môi và mắt, thân mật trách bạn:
– Thằng này ngu thật. Tao đâu có bắt mày khai ra điều đó.
Tuấn cũng cười:
– Mày biết tính tao thẳng như ruột ngựa mà…
Tố Khanh và Tuyết Mai nhìn nhau, thở dài nhẹ nhỏm. Tuyết Mai đứng dậy,vén tay áo nhìn đồng hồ, nói với Tuấn và Minh:
– Thôi, tụi em vào sửa soạn qua loa một chút đã.
Tố Khanh ngập ngừng đứng dậy. Nàng muốn phát một cử chỉ chống đối nào đó, dù chỉ là chống đối cho có lệ. Nàng liếc nhanh về phía Tuấn, bắt gặp nụ cười hiền hòa sau hàng mi dài và cong nhẹ như hàng mi con gái. Ánh mắt hiền hòa ấy giúp Tố Khanh bớt ngượng ngập và lẳng lặng chấp nhận thêm một lần nữa sự qui lụy của nàng trước tình yêu.
Tuấn cúi đầu xuống, mồi tiếp một điếu thuốc. Rồi ngước lên nhìn theo bóng dáng ẻo lả, mành khảnh của Tố Khanh với nụ cười khó hiểu. Chàng chợt nhận biết, đã qua rồi, qua thật xa dấu vết si mê của những lần nhìn với theo bóng dáng một người đẹp đang bị mình chinh phục. Niềm vui đắc thắng không còn hò reo trong hồn. Mà là một chút hãnh diện mong manh, thứ hãnh diện trầm lặng của một con người thấy rõ quyền lực của vòng tay mình. Thứ hãnh diện cao ngạo của một kẻ đứng trong hào quang kẻ đắc thắng, đứng một đỉnh đồi, một kỳ đài nhìn xuống những cánh đồng bao la núi sông hùng vĩ của một quốc gia nhược tiểu vừa bị mình thống trị. Cố gắng lắm chàng mới ngăn dấu được tiếng thở dài buồn nản.
Đi từ phiêu lưu này sang phiêu lưu khác, chinh phục này sang chinh phục khác nhưng nguyên động lực không còn là đam mê, vị kỷ tuổi dại. Mà là một thói quen nhàm chán được lập đi lập lại theo một chu trình tiến, thoái biến bất dịch.
Minh chợt lên tiếng:
– Sao, vụ Đỉnh gió hú tới đâu rồi!
– Thường thường bậc trung vậy.
Minh tròn mắt nhìn Tuấn, thấp giọng:
– Chắc hôm qua tời bời hoa lá hả? Lâu lâu mới về phép một lần, chắc mày ráp-pen kỹ lắm phải không?
Tuấn cười đồng lõa:
– Bắt buộc.
– Vậy hôm nay nghỉ dưỡng sức nhường tao đi.
Tuấn chợt khó chịu, nhưng cố dấu diếm dưới nụ cười vừa trở thành gượng gạo.
– Nếu mày muốn. Hai xấp một đêm thôi.
– Kỳ vậy. Người nhà cả mà. Nửa tiền đi. Hồi này tao bắt đầu chán dân mũi tẹt da vàng rồi. Ngủ với dân lai một đêm cho thỏa chí tang bồng… Đ.m… hồi còn mồ ma Thực dân, phong kiến ở xứ này sức mấy rờ vô được giống mũi lõ, dù là mũi lõ mắm nêm, mũi lõ rau muống, lai hàng 4, 5 đời…
Tuấn thầm trách Minh thiếu tế nhị. Dù sao Hèlène cũng là một thứ già nhân ngãi, non vợ chồng với chàng.
Nhưng Tuấn cũng chợt nhớ ra rằng dưới mặt mọi người, kể cả bạn bè chàng, Hélène chỉ là một con điếm. Một con điếm. Ai cũng nghĩ chàng và Hélène chỉ là một cặp bồ bịch kiểu trai tứ chiến, gái giang hồ. Họ có toàn quyền muốn xử dụng thân xác Hélène bất cứ lúc nào. Và Tuấn xót xa nhận biết những liên hệ do sự trao đổi xác thịt giữa chàng và Hélène không còn thuần túy là sự ve vãn của con đực với một con cái. Đã có manh nha một tình cảm mới lạ dưới những danh từ cứng ngắc, trơ trẽn nọ. Chàng tự dối mình xếp loại nó vào lòng thương hại, thương hại một cô gái ấp ủ mối tình đơn phương, mối tình quá thanh cao so sánh với cương vị nàng, với những màng lưới nhện dơ bẩn quanh nàng.
Sau một khoảng trống im lặng khô lạnh, Minh lập lại đòi hỏi:
– Tuấn, nghĩ sao mày. 8 giờ tối nay nghe.
Tuấn ngước lên nhìn Minh, chưa có phản ứng rõ rệt, vừa nhìn thấy Tố Khanh cùng Tuyết Mai hiện ra phía sau lưng Minh, chàng vội gật đầu không tính toán:
– Đồng ý, 8 giờ tối nay tại Brodard…
Tuấn đứng lên, bắt tay Minh nói nhanh:
– Thôi, tao đi,
Minh gãi nhẹ vào lòng bàn tay Tuấn, thì thầm:
– Đúng hẹn nghe mày…
Tuấn nhếch môi cười vô nghĩa. Chàng hất mặt về phía Tuyết Mai ra hiệu rồi bước chân ra cửa. Tuấn thấy buồn vô bạn. Nhưng chẳng biết tại sao mình buồn.
Minh vỗ vai Tuấn, giọng cười hớn hở, ròn rã niềm vui như những mũi kim nhọn tẩm thuốc mê châm chích vào thân thể Tuấn khiến chàng ngất lịm đi, cảm nghĩ mềm nhão ra thành một thể khối bầy nhầy, nhơm nhớp. Hình như Minh nhắc lại câu đúng hẹn một lần nữa. Và sau lưng Tuấn loáng thoáng tiếng cười nói trong sáng của Tuyết Mai và Tố Khanh.