← Quay lại trang sách

- 9 -

Thấy Minh bước vào, Tuấn vẫn ngồi bất động trên ghế.. Chàng hờ hững bắt tay Minh, chỉ xuống chiếc ghế đối diện:

– Uống gì mày?

Minh không trả lời Tuấn, quay sang người bồi vừa từ xa bước tới, cao giọng:

– Ê một 33 nghe.

Rồi quay sang Tuấn, Minh vồn vã:

– Sao mày. Hồi chiều có gì lạ không?

Tuấn cười méo mó:

– Chẳng có gì lạ. Mua quà tặng xong tao nhờ con Mai nó đưa Khanh về.

Tuấn ngừng lại một lát rồi giải thích tiếp:

– Đưa em về thì muộn giờ hẹn với mày. Tao phải doọc lại nhà Hélène bảo nó đừng đi đâu tối nay. Mình ngồi đây uống bậy vài chai đã… khoảng mười giờ mày mò lại em…

– Còn mày?

– Tao chưa quyết định gì cả. Tùy hứng. Đêm nay tao tự cho phép mình làm một thằng Lê Dương của Sàigòn.

Những chai 33 khiến mặt Tuấn tím bầm lại như da gà chọi. Chàng uống liên miên ly này sang ly khác trong khi Minh chỉ nhấm nháp cầm chừng. Minh không thể nhận biết được nỗi buồn tủi mông mênh trong hồn Tuấn.

Chàng ngỡ rằng sau một thời gian vào quân ngũ, tửu lượng Tuấn đã khá cao. Vì, giọng nói của Tuấn vẫn sang sảng. Những câu chuyện vẫn kéo dài bất tận. Và điệu cười của Tuấn vẫn lanh lảnh, chát chúa như thuở nào.

Quán mỗi lúc một đông người. Tiếng cười nói ồn ào, tiếng nhạc vặn hết volume, hơi người và khói thuốc khiến Tuấn ngột ngạt. Minh cũng bắt đầu nóng ruột vì chiếc kim dài đang bò dần về số 12 để đưa chiếc kim ngắn tới con số 10. Minh đưa tay sờ sẫm túi quần, mỉm cười thích thú khi thấy gói bảo bối còn nằm nguyên ở vị trí cũ. Món bảo bối này Minh có đã lâu nhưng chưa kịp dùng tới. Một người bạn cùng sở, trong chuyến viếng thăm Nhật Bản mua về làm quà tặng cho những người độc thân và chịu chơi như Minh. Hắn đã ghé sát vào tai chàng thì thầm:

– Cam đoan công hiệu hơn cả thuốc phiện nữa mày ơi. Quý lắm đó. Ông đừng có dùng với mấy nàng sến nương mà uổng đi.

Vẻ thấp thỏm của Minh khiến Tuấn chợt cười ròn rã:

– Thôi, lại đằng đó đi cha nội. Mai phải phúc trình thật đầy đủ nghe.

Minh hí hửng đứng dậy, siết chặt tay Tuấn:

– Ờ, cũng mười giờ rồi. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà…

Rồi Minh xoay người định bước đi. Sực nghĩ tới vấn đề tiền nong. Minh quay lại hỏi Tuấn:

– Bao nhiêu mày?

Tuấn quẳng lên mặt bàn một xấp giấy hai trăm cười gượng:

– Mày cầm đỡ hai ngàn cho chắc. Nhớ phải khéo léo không nó chửi tao mục mả. Sáng mai cứ nhét tiền dưới gối trước khi về.

Minh ngần ngại giây lát, cầm lấy số bạc nhét vào túi, hấp tấp bước đi sau hai tiếng cám ơn ngắn ngủi. Được vài bước Tuấn gọi giật Minh lại, nói với theo:

– Mày nên bịa đặt một cái cớ nào đó để bào chữa cho sự lỡ hẹn của tao. Như bị bạn bè chuốc say như chết.. hay là.. đang bị một em nhà lành nào bắt xác chẳng hạn…

Minh đưa ngón tay lên trời, nháy mắt với Tuấn:

– Yên trí lớn. Mồm mép Luật khoa mà cưng!

Tuấn lờ đờ nhìn theo dáng đi vội vã của Minh. Chàng ngồi bất động như một xác chết. Đầu óc là những cảm nghĩ hỗn loạn vụn vỡ, Tuấn nghĩ nhanh tới nỗi tủi nhục của Hélène khi biết chính chàng dẫn dắt cho Minh tới tìm nàng. Nhưng Tuấn chỉ biết thở dài, buông xuôi hai tay nhìn sự việc diễn biến. Tất cả như một mũi tên đã rời khỏi dây cung. Không thể bắt với lại được nữa. Dù cho chàng có đôi hia bảy dặm. Dù cho chàng có đôi cánh hải âu.

Một người lính ngoại quốc quá chén lảo đảo bước vào. Hắn phải mở cửa bằng vai và sức nặng của thân hình. Những bước chân xiêu vẹo khiến hắn ngã đổ vào bàn chàng rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế trống Minh vừa đứng lên. Tuấn trừng mắt nhìn hắn. Hắn vụng về chào chàng cười thật hiền, lắp bắp một câu xin lỗi. Nụ cười và khuôn mặt hắn thật ngây dại. Hắn chỉ khoảng 19, 20 gì đó. Tuấn mỉm cười với hắn rồi ngửa cổ nốc cạn mộc hơi ly la- ve đầy. Thấy chàng đưa tay áo quệt ngang vết bọt trắng đọng trên mép, hắn lại cười thật hiền, hỏi:

– Thiếu úy có chuyện buồn? Người yêu? Gia đình?

Tuấn lắc đầu, gọi bồi mang thêm la-ve. Thế giới đã bắt đầu xôn xao vì cuộc chiến trên đất nước này, một mảnh đất nhỏ bé như một khuy cúc trên tấm áo khi so sánh với lục địa phía Bắc. Tuấn còn nhớ rõ sự so sánh tượng hình ấy của ông thầy giáo năm chàng học lớp nhì, lớp ba gì đó. Thế giới đã nhìn về đất nước này bằng những nếp nhăn ưu tư dù chỉ là những ưu tư hời hợt. Nhưng chính những người sinh ra lớn khôn lên trên mảnh đất này vẫn bình thản nhìn lửa đạn, vẫn nhẫn nhục cúi đầu chấp nhận phần số tối tăm của mình. Người ta chỉ cầu trông ở phép lạ, ở một bàn tay vươn qua đại dương cứu giúp. Người ta phó thác thân phận tương lai mình cho hai chữ số kiếp vô hình, trống không. Trong khi bọn trẻ tuổi như chàng lao đầu vào lửa đạn, hò hét bắn giết như một khí cụ thì ở thành phố này người ta làm gì? Trốn quân dịch, ăn cắp đồ viện trợ, kinh doanh trên xác chết tử sĩ và tạo dựng cho xã hội một giai cấp mới: những bà hoàng điếm và những ông vua ma cô. Tuấn gọi thêm cho người lính trẻ ngoại quốc một chai. Hắn cười, nói cám ơn. Nhiều chai la-ve khác được mang tới, lấp đầy hai chiếc ly không. Người lính ngoại quốc bảo Tuấn:

– Thiếu úy là một con sâu rượu trầm lặng. Thiếu úy có gia đình chưa?

Tuấn giơ bàn tay trái ra trước mặt hắn cười nụ thay câu trả lời. Hắn nhăn mũi một cách tinh quái:

– Nhiều người hay đùa cợt với chiếc nhẫn cưới lắm.

Tuấn kéo một hơi thuốc dài trước khi thô bạo dụi tắt mẩu tàn thuốc vào chiếc gạt tàn màu xanh bàn. Chàng nói qua hơi thở khói:

– Tôi không bắt anh phải tin.

Hắn gật đầu:

– Cám ơn.

– Còn anh, chắc chưa hứa hôn nữa?

– Vâng. Tôi chưa có, cả người yêu. Mấy người lính đã hồi hương bảo bọn tôi rằng con gái Việt Nam đẹp lắm, đáng yêu lắm. Tôi sang đây để tìm một người yêu lý tưởng, một người con gái trọn đời chỉ yêu một người.

Tuấn cười sắc lạnh:

– Anh gặp người trong mộng chưa?

– Chưa nhưng tôi tin rằng mình sẽ gặp. Và tôi sẽ ở xứ này cho tới khi mộng ước thành tựu.

– Chúc anh may mắn.

– Cám ơn, Thiếu úy, Thiếu úy Biệt Động Quân của tôi.

– Tại sao anh lại dùng đến chữ Biệt Động Quân ở đây?

– Tôi nghe họ ca tụng những người lính có con cọp trên tay áo của Việt Nam lắm.

Tuấn cười:

– Và bây giờ tôi phải nói cám ơn anh?

Người lính trẻ cười hóm hỉnh. Hắn móc túi lấy một điếu thuốc, gài lên môi. Rồi một tay lần kiếm hộp quẹt, một tay cài nút áo ngực. Tuấn khẽ nhăn mặt vì chàng không quen với những cử chỉ tương tự. Mấy người lính ngoại quốc cố vấn đơn vị chàng đã bị những thói quen của đơn vị đồng hóa, bỏ quên lối xử sự rất Mỹ kia từ lâu.

Người bồi tiến tới bàn Tuấn, nghiêng người nói với Tuấn:

– Thưa Thiếu úy gần giờ giới nghiêm rồi…

Tuấn đưa tay cầm chiếc kẹp nhỏ có những mảnh giấy ghi số tiền phải trả, bâng khuâng tự hỏi phải làm gì cho hết đêm nay. Một nỗi cô đơn hiu hắt tràn vào hồn Tuấn. Chàng liếc nhanh về phía người lính ngoại quốc trẻ, ao ước tìm thấy một vài nét quen thuộc dễ mến trên khuôn mặt hắn để có thể rủ hắn đi lang thang với mình đêm nay. Người lính ngoại quốc cũng ngước nhìn chàng khi Tuấn đặt một xấp giấy bạc chưa tháo ghim cúc lên chiếc đĩa nhựa trên tay người bồi. Hắn hỏi Tuấn:

-Thiếu úy về đâu?

-Tôi cũng không rõ nữa. Đêm nay tôi muốn làm một người lữ khách của thành phố này.

– Nếu thế, Thiếu úy có thể cho phép tôi được làm người đồng hành?

Tuấn xô ghế đứng dậy, cười độ lượng.

– Rất đồng ý.

Người lính ngoại quốc cũng đứng lên, thân mật:

– Và tôi được phép làm khổ chủ?

Tuấn cười nụ lặng lẽ bước ra ngoài đường. Người lính ngoại quốc bám sát sau lưng chàng.

Hai chiếc Honda đèn rọi chói chang dừng trước mặt Tuấn và người lính ngoại quốc. Một giọng Mỹ hổ lốn vang lên. You come back home? oăn hăn drất, OK Người lính ngoại quốc cười, vẫn nụ cười thật hiền, nhìn Tuấn dò hỏi. Tuấn gật đầu hất hàm về phía băng sau của chiếc Honda, chậm rãi mệt mỏi bước xuống đường.

Leo lên chiếc Honda của thanh niên mặc áo blouson da, Tuấn bảo hắn:

– Ơ đâu có chơi bời bạn?

– Dạ thiếu gì Thiếu úy. Ngàn rưởi chịu không?

Người lính ngoại quốc đã say mềm người. Hắn gục đầu vào lưng người « tài xế » Honda thứ hai. Tuấn biết không cần phải hỏi ý kiến hắn nữa. Chàng tặc lưỡi, bảo người thanh niên chở chàng:

– Rồi, chịu.

Hai chiếc Honda nối đuôi nhau lao vút vào lòng phố nhá nhem bóng tối. Gió lạnh phủ lên thân thể, mặt mũi khiến Tuấn hơi lạnh, khẽ rùng mình.

Người thanh niên gợi chuyện.

– Thiếu úy mới ở mặt trận về?

– Chỗ thiếu úy uýnh lớn không Thiếu úy?

– Sơ sơ vậy thôi…

Giọng hắn chuyển sang kể lể:

– Em cũng là nhà binh mà, Thiếu úy. Nghèo quá phải kiếm thêm chút ít cho mấy cháu ăn quà sáng…

Tuấn giả say lè nhè:

– Con c… Đ.m… mấy anh chở Mỹ kiếm bộn tiền giàu thấy mẹ, chẳng mấy chốc mà xây nhà gạch, sắm xe hơi.

Giọng người thanh niên đầy nhẫn nhục:

– Ai cũng tưởng vậy đó, Thiếu úy. Nhưng có ở trong «nghề» mới biết được. Hồi này Mỹ nó cũng ghê lắm rồi Thiếu úy.

Tuấn im lặng. Tới một ngã tư, chàng đập mạnh vào vai người thanh niên, nói lớn:

– Ê bạn. Quẹo sang tay mặt coi. Kiếm chỗ nào vắng vẻ, đái một phát cho tỉnh.

Chiếc xe quẹo cua đột ngột khiến người Tuấn hơi lạng đi. Chàng vòng tay ôm chặt bụng người thanh niên quay mặt về phía sau, phá lên cười điên dại. Tiếng cười lanh lảnh cao vút lên, chạy dài theo những con phố âm thầm tràn ngập bóng tối. Tiếng cười tủi đau và mênh mông sầu hận.

Người lính ngoại quốc choàng tỉnh vì tiếng cười của Tuấn. Hắn lè nhè:

– Chuyện gì đó, Thiếu úy Biệt Động Quân của tôi?

Tuấn nói con c… Chàng kêu lớn «tốp, tốp» khi vừa nhìn thấy ánh đèn màu hồng nhạt hắt qua khung cửa sổ nhà Hélène. Chắc giờ này Minh và Hélène đang làm «cái đó». Tuấn vạch quần tiểu vào một gốc cây. Người lính ngoại quốc cũng khật khưỡng bước lên hè đường, làm công việc tương tự, Tuấn hỏi hắn:

– Mấy thằng chở xe bảo chơi bời ngàn rưởi một đêm, chịu không?

– Cũng chẳng đắt đỏ gì, phải không Thiếu úy?

– Không đắt với anh nhưng với tôi thì… đau ruột lắm.

Người lính ngoại quốc im lặng. Chắc Minh và Hélène đang làm «cái đó». Tuấn nghiến chặt hàm răng lại. Đành rằng Hélène chỉ là một con điếm, không ngủ với Minh sẽ ngủ với một người khách lạ mặt khác. Miễn là chúng có hai ngàn bạc trong túi. Nhưng… Nhưng tại sao Minh lại là bạn chàng. Dàn cảnh cho Minh gặp Hélène, Tuấn vẫn thầm mong Hélène sẽ cự tuyệt, xua đuổi Minh. Nàng sẽ lồng lộn khắp nơi để tìm Tuấn bằng trăm ngàn danh từ chợt hiện đến trong đầu óc. Tuấn sẽ cười thật hiền năn nỉ, xin lỗi nàng. Thế nhưng, mọi việc đã êm xuôi. Ánh đèn màu hồng nhạt hắt qua khe cửa sổ bảo Tuấn rằng mọi việc đã êm xuôi. Và hai đứa chúng nó, thằng Minh, con Hélène đang làm «cái đó».

Tuấn buột miệng chửi thề. Người lính ngoại quốc đã ngồi lên xe, vẫy gọi chàng ríu rít. Thiếu úy! Thiếu uý! Lẹ lên. Tuấn khật khưỡng ngồi lên phía sau người thanh niên mặc blouson da. Chàng thở dài ngoái nhìn lần chót những vệt sáng màu hồng nhạt trên cánh cửa sổ.