← Quay lại trang sách

- 10 -

Tiếng gõ cửa khoan thai mang nụ cười mãn nguyện sung sướng lên môi Hélène. Tuấn! Tuấn đã đến. Hélène nhìn nhanh xuống thân thể mình. Không một mảnh vải nào.

Cặp vú cao ngạo tràn đầy sinh lực. Làn da bụng mịn màng óng lên màu lông tơ vàng sẫm như tơ tằm. Cặp đùi dài thon nhỏ kiêu sang. Nụ cười tươi tắn trên môi nàng đã điểm thêm chút kiêu hãnh – cái kiêu hãnh của một thiếu nữ biết mình đẹp – biết thân thể mình là dòng điện cao thế làm tắc nghẹn mạch máu những người đàn ông.

Hélène chạy vội ra cửa. Nàng âu yếm gọi “anh” khi cánh cửa mở rộng theo vòng tay nàng.

Nhưng nàng chợt chết đứng trong tư thế đó. Mắt trợn tròn, miệng há lớn, hai tay đưa về phía trước. Cổ họng nàng khô đắng, tiếng nói thều thào, lắp bắp:

– Ô… ông kh.. hông phải là..

Người thanh niên đối diện, có cái dáng dấp giống Tuấn, mỉm cười khả ái khẽ gật đầu chào nàng, đỡ lời:

– Vâng, tôi là Minh bạn anh Tuấn.

Hélène đã thoát khỏi giây khắc “hóa thạch”. Nàng ngượng ngùng chạy vào buồng riêng, choàng vội chiếc áo ngủ lên thân thể, rồi vừa buộc dây lưng vừa trở lại phòng khách. Minh đã thản nhiên ngồi xuống ghế, ung dung hút thuốc, nhìn về phía nàng với ánh lửa kỳ lạ trong đáy mắt.

Những ngón tay búp măng dính chặt hai vạt áo vào nhau khi nào khép nép ngồi xuống. Minh khẽ lắc đầu, mỉm cười. Nụ cười của chàng mang ý nghĩa một câu trách móc đùa cợt. Còn gì phải che dấu nữa. Tôi đã thấy hết cả những gì có trên thân thể em. Hélène cố trấn áp sự ngượng ngập, hỏi Minh:

– Anh Tuấn tôi nhờ ông tới đây phải không ạ?

Minh gật đầu:

– Vâng. Anh Tuấn mới gặp một lũ bè bạn trời đánh. Tụi nó bắt cóc anh ấy đi rồi. Anh Tuấn nhờ tôi tới báo tin cho Hélène.

Hélène nhìn Minh thật sâu để đo lường câu nói của người thanh niên lạ mặt tự xưng là bạn Tuấn.

– Xin lỗi ông… Lúc nãy tôi chưa nghe rõ quý danh…

Minh cười nụ:

– Chỗ quen biết cả mà Hélène. Bỏ những “mỹ từ” ấy đi. Hélène cứ gọi tôi là Minh. Tôi là một trong những bạn thân nhất của Tuấn..

– Dạ…

Giọng Minh nồng ấm hơn:

– Tôi có nghe Tuấn nói nhiều về Hélène. Mãi đến hôm nay mới gặp mặt…

– Anh Tuấn nói gì về Hélène vậy?

– Tuấn bảo Hélène là vương hậu của Sàigòn…

Hélène bật cười nho nhỏ:

– Anh dạy quá lời.

– Không phải tôi nói nghe…

– Nếu thế chắc mắt anh Tuấn phải được đưa đi khám Bác sĩ…

– Nếu Hélène nghĩ vậy thì tôi cũng cần đi Bác sĩ nữa.

Hélène hất mái tóc về phía sau, mặt hơi ngước lên kiêu kỳ:

– Anh cũng có vẻ… tán gái hay lắm,

– Hélène quá khen… Thực ra tôi nhút nhát lắm. Hăm bảy hăm tám tuổi đầu rồi mà thấy con gái đẹp tôi ngượng chín người, ấp a ấp úng như bị cà lăm ấy…

Hélène biết ngay ý định của Minh. Nàng vội đổi hướng của câu chuyện để “thử lửa” Minh:

– Anh Tuấn có nói gì nữa không, anh Minh?

– Không, Tuấn phong cho tôi làm sứ giả tối nay, dùng mọi cách để xin lỗi Hélène giúp Tuấn. Tuấn bảo người đẹp mà giận thì đáng sợ lắm.

Hélène “kê” ngay:

– Lúc nãy hình như anh nói rằng anh hay bị cà lăm trước mặt người đẹp kia mà, sao anh Tuấn lại cử anh làm sứ giả được. Anh Kha, anh Yên đâu rồi?

– Chính vì muốn giúp tôi điều trị bệnh cà lăm mà Tuấn biệt phái tôi tới đây..Tuấn bảo dù sao thì chị cũng hiền lành, độ lượng, không khắt khe như máy kiều nữ lạ mặt.

– Anh tin anh Tuấn thì có ngày vỡ nợ. Tôi dữ hơn sư tử Hà Đông nữa.

– Vậy sao? Chắc Tuấn định gài bẫy tôi rồi. Chị có cách nào giúp tôi thoát bẫy của hắn không?

Hélène lại cười nho nhỏ, im lặng, Minh gạn hỏi:

– Sao, chị giúp tôi được không?

Hélène chợt nghiêm giọng, hỏi Minh:

– Anh muốn ngủ với tôi đêm nay?

Minh sửng sốt nhìn Hélène, chưa kịp phản ứng cho thích nghi. Chàng còn đang phân vân không hiểu Hélène quá thông minh hay đó chỉ là linh tính nghề nghiệp thì Hélène đã tiếp:

– Anh làm ơn khép giúp cánh cửa lại…

Minh lẳng lặng làm theo. Mắt Hélène rực lên, nhìn theo bờ lưng rộng và phẳng của Minh. Nhưng nàng không đủ năng lực, can đảm để giận dữ nữa. Hélène chỉ thầm chua xót, tủi hổ. Tuấn đã hẹn nàng để giới thiệu cho Minh. Có phải anh vẫn chỉ coi em như một con điếm, một con điếm lai Tây, một của lạ cho khách làng chơi. Vâng, em chỉ là một con điếm. Nhưng sao anh quá vô tình như thế, anh Tuấn. Trận địa nọ đã biến đổi anh rồi ư? Anh không là Tuấn của ngày nào. Anh đã thay đổi. Anh đã có những cái bần tiện của một kẻ tưởng mình lọc lõi phải không?

Hélène đưa tay lên vuốt mặt. Một cảm giác tê dại lan tràn thật nhanh khiến lớp da mặt hình như dày hơn, thô hơn dưới lòng bàn tay. Nàng nghe rõ tiếng đế giày Minh tiến lại chỗ nàng đang ngồi. Những bước chân vừa mang vẻ hấp tấp như nhịp thôi thúc của thèm muốn, vừa mang ngần ngại, e dè của một tính toán, so đo trước sự thực trắng trợn, sắc buốt. Nàng nhận biết rõ ràng những ngón tay Minh run nhè nhẹ khi đặt trên vai nàng và nhút nhát chạy dài xuống cánh tay.

Hélène muốn bật cười thật lớn, nụ cười tủi đau bằng trăm lời kể lể, vạn hàng nước mắt. Nhưng nàng chỉ buông thỏng hai tay, ngước lên nhìn khuôn mặt Minh đang cúi dần xuống, nhoẻn cười:

– Anh muốn ngủ với em thật à?

Hơi thở Minh đã ngắn hơn, dồn dập hơn. Chàng gật đầu, cúi sát xuống mặt Hélène hơn nữa. Bờ môi tham lam lướt nhẹ trên làn da mềm ấm của Hélène chạy dài từ gò má xuống cần cổ trắng ngần. Những ngón tay Minh như mười chiếc móc sắt bám chặt lấy cánh tay Hélène. Chàng thì thầm:

– Hélène! Hélène! Anh đã mơ ước ngày này, cảnh này từ ba năm nay. Ba năm, biết không Hélène.

Hélène chỉ mỉm cười mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà. Nàng khéo léo gỡ những ngón tay bạch tuộc của Minh, cười nhẹ:

– Gì mà vội vàng vậy anh. Anh nên tắm rửa cho sạch sẽ đã..