- 11 -
Gói bảo bối giúp Minh đạt đến cao độ tuyệt đỉnh của sự hưởng thụ. Chàng và Hélène thiếp đi trong giấc ngủ nặng nhọc.
Gần sáng, Minh chợt thức giấc vì lạnh. Bên cạnh chàng, Hélène mở mắt trừng trừng nhìn lên đình màn. Minh đặt tay lên chỗ đó, xoa nhẹ, hỏi Hélène:
– Em không ngủ sao?
Hélène nằm bất động như một xác chết, mặc bàn tay Minh nghịch ngợm một cách quỷ quái. Minh ngóc đầu lên, nhìn Hélène đăm đăm dò xét:
– Em giận anh à? Sao không nói gì cả.
Giọng Hélène lạnh buốt:
– Anh dùng thuốc phải không?
Minh bối rối giây lát, rồi cố gắng bào chữa:
– Đâu có. Em có vẻ giàu tưởng tượng quá.
Helène bật cười khô khan:
– Giàu tưởng tượng. Anh biết tôi làm nghề này bao nhiêu năm rồi không?
– Anh xin thề mà.
– Việc gì phải chối, tôi đâu có bắt lỗi anh. Tôi muốn hỏi anh thêm một câu nữa. Tại sao anh Tuấn phải gài tôi tiếp anh. Các anh mưu toan điều gì?
Minh cười gượng:
– Em mà viết tiểu thuyết chắc hay lắm.
Hélène quắc mắt nhìn Minh:
– Anh đừng nói lảng… Tại sao anh phải dấu diếm sự thực. Tôi chỉ là một con điếm. Anh cũng như những người khách khác. Có điều anh hơi khốn nạn một chút. Thứ nhất anh là bạn anh Tuấn. Tôi là nhân tình của anh Tuấn. Và, anh dùng thuốc để được lâu hơn lệ thường. Hừ, béo bổ gì khi kéo dài thời gian thêm nửa giờ hay một giờ nữa. Chắc anh sẽ tha hồ hãnh diện khoe khoang với bạn bè. Nào là tao quần em như cái mền rách. Nào là em mết tao luôn. Hừ, vinh dự lắm phải không
Minh ngượng ngùng, cố làm dịu cơn giận dữ của Hélène bằng một câu pha trò:
– Gì mà giận dỗi quá xá vậy, người đẹp..
Hélène nhếch môi khinh bỉ:
– Tôi chưa thấy ai trơ trẽn như anh…Mà thôi, cũng chẳng cần anh phải trả lời nữa. Tôi muốn…
Hélène dừng lại đột ngột. Nàng có cảm tưởng nếu nàng nói tiếp một tiếng nữa, chỉ một tiếng nữa thôi, nước mắt sẽ trào ra, nàng sẽ bật khóc nức nở. Và nếu nàng khóc được, nàng sẽ phải tha thứ cho Tuấn. Không. Không được khóc Hélène ơi. Ừ, hãy mím môi thật chặt như thế. Dù cho máu có rươm rướm theo dấu răng Mày hãy can đảm lên. Can đảm lên mà chịu đựng con ơi, con bé ngu dại Hélène ơi. Nó đã khinh mày như một con chó ghẻ. Mày luôn luôn là một con điếm, con điếm, con gái nằm ngửa lấy tiền nuôi miệng và trang điểm. Mày phải nhận thức điều ấy. Nhất định cuộc đời này không có những tâm hồn cao thượng. Một con điếm hai mươi bốn tuổi đầu như mày sao còn ngu vậy, còn lụy vì tình như con nít sao. Anh Tuấn. Anh tàn ác vô tình đến vậy ư. Thằng bạn anh. Thằng bạn anh. Nó dùng thuốc.
Nước mắt ứa ra theo đuôi mắt, nhơm nhớp trên thái dương và những sợi tóc mai. Vậy mà em đã ngu dại, xuẩn ngốc hỏi anh sẽ lựa chọn em hay Diễm. Em đã hiểu. Hiểu lắm rồi.
Giọng Minh trầm xuống:
– Hélène! Anh thành thật xin lỗi em…
Nước mắt vẫn ứa ra theo đuôi mắt. Len lỏi vào những sợi tóc mai làm ngứa ngáy khó chịu. Bạn anh đó, anh Tuấn. Nó dùng thuốc vì của đau con xót. Hai ngàn đồng bạc giữa thời buổi này đâu nhỏ.. Tuấn, sự thực đó à. Anh muốn khéo léo trả em về thế giới của em, đẳng cấp của em phải không anh? Em phải đủ tế nhị để nhận biết sự thực. Vâng, em xin trả anh lại cho xã hội, cho người yêu của anh, cho gia đình anh. Nhưng sao lại đột ngột vậy. Tối hôm qua. Mới tối hôm qua còn tràn đầy kỷ niệm, còn vô vàn âu yếm. Hay có điều gì uẩn khúc. Đáy mắt nàng chợt rực lên một đốm lửa mong manh. Để rồi lại là đen tối buồn thảm. Mày phải tỉnh táo một chút. Khôn ngoan một chút, cái tát hằn rát tủi hổ còn rành rành đó. Thằng con trai trần truồng bên cạnh mày còn đó, còn đang lải nhải những tiếng xin lỗi đó. Tội nghiệp cho mày. Tội nghiệp cho mày. Tôi phải làm gì bây giờ. Dù sao tôi cũng chỉ là một người đàn bà, tại sao tôi không được quyền yêu một người đàn ông và được yêu trở lại. Tại sao người ta chỉ nhìn tôi như một dụng cụ giải trí. Mẹ, tại sao mẹ sanh con ra trong xã hội nầy. Con không muốn thế, con không muốn có cái hình hài này, tên tuổi này. Chính mẹ đã xa con, cách con một bức tường băng giá. Tình thương con của mẹ để con sống và con lớn lên. Nhưng nó không đủ sức phá hủy ngăn cách. Con vẫn là một dấu vết tì ố, một ám ảnh ô nhục của đời mẹ. Mẹ vẫn thương con cùng một lúc nguyền rủa con. Xã hội này cũng thế. Chúng thèm muốn con. Vì cồn ngực nầy. Cồn ngực chắc nịch mà hai núm vú còn hồng đỏ. Làn da bụng mịn màng nầy. Cái co nẩy lửa này. Bờ mông phồng cứng và cặp giò tuyệt mỹ này. Vốn liếng của con đó. Con kinh doanh bằng chúng. Kiêu hãnh vì chúng. Thuở mới lớn, mới tập nằm trong vòng tay đàn ông con đã từng kiêu hãnh nhiều về sắc đẹp lộng lẫy, thân thể quyến rũ của con. Nhưng rồi, con hiểu biết đần. Một nỗi tủi hổ âm thầm dấy lên. Dấu vết si mê của bọn đàn ông nếu có cũng chỉ là thứ mê muội vì dục vọng. Không ai dành cho con một tình yêu tinh khiết cả. Mà con thì ao ước, thèm muốn tình yêu thánh thiện ấy. Con tiếp tục kiếp sống khổ ải này cũng chỉ để tìm kiếm nó. Nhưng phũ phàng quá. Phũ phàng quá mẹ ạ. Con chỉ là một con vật cái, dành riêng cho những cơn động dâm. Không có tình yêu nào cho mày. Không có tình yêu nào cho con. Không có tình yêu nào cho em. Bố! Bố của con! Bố đâu rồi. Bố đã hãm hiếp bao nhiêu người đàn bà trên đất nước này, trên những xứ thuộc địa bố đã đi qua. Con có bao nhiêu anh, bao nhiêu chị và bao nhiêu em. Có đứa nào trong chúng con được làm một người bình thường. Những đứa nào làm đĩ đực. Những đứa nào làm đĩ cái. Đã có lần nào bố vắt tay lên trán, nhớ thật đầy đủ những vụ hiếp dâm chưa. Tại sao bố không làm một cuốn sổ, ghi chép rõ ràng ngày, tháng, nơi bố đi hãm hiếp đàn bà, con gái thiên hạ. Để bây giờ bố đi một vòng thế giới, nhặt nhạnh những đứa con hoang, những đứa con lai. Rủi có trường hợp hai đứa con bố ngủ với nhau thì sao. Có gì là loạn luân không? Hay có những đứa con hai huyết thống là nụ cười mai mỉa – Gia đình, tổ quốc, quê hương là những xa xí phẩm huyền thoại? Nghĩa là những đứa con lai không phải người? Đúng vậy không, bố. Vậy con là gì. Giống vật gì đây hả bố. Hả mẹ. Mẹ của con. Tại sao mẹ lại sinh con ra đời. Sinh ra trong cái xã hội này, đất nước này. Đất nước che dấu cho những tội lỗi, ti tiện. Hèn nhát cúi mặt trước những uy quyền. Và trút những căm thù, oán hờn lên đầu những kẻ yếu ớt vô tội, những nạn nhân của sự ô trọc, lầm lỡ. Mẹ. Con làm gì nên tội. Con đâu muốn chấp nhận sự hiện hữu này. Bố mẹ và con nữa, đâu muốn quyết định cho con chào đời. Tội nghiệp cho con. Con là một thứ nghiệp chướng của mẹ, của xã hội.
Những kẻ đồng loại gọi con bằng Hélène – Cô – Em cưng – Người đẹp. Người ta ban phát cho con những quyền công dân tối thiểu. Con có thẻ kiểm tra, có thẻ bầu cử. Con được luật pháp và giấy tờ hộ tịch xác nhận làm một công dân Việt Nam. Nhưng ngay chính mẹ, mẹ có đồng ý vậy không. Và những người chung quanh con, họ có đồng ý vậy không?
Không. Không bao giờ phải không mẹ. Dân tộc nào cũng hất hủi những đứa con lai. Nhất là dân tộc của mẹ. Vì một nửa cấu thể con là của lũ người chinh phục đã từng đạp giày đinh lên đầu tóc, mặt mũi dân tộc mẹ. Ỉa đái vào thánh đường, chùa chiền và những nơi trang nghiêm nhất. Hãm hiếp, bắn giết chính bản thân hay quyến thuộc họ. Một đứa Tây lai, gái trai gì cũng giống nhau, dưới con mắt đồng loại mẹ là những đứa quỷ quyệt, dâm ác, đáng ghê tởm, nguyền rủa và phỉ nhổ. Con có ở trong số đó. Con cũng sẵn sàng nhẫn nhục chấp nhận phần số rác rưởi của con. Nhưng tại sao các người không cho tôi yên phận làm một cọng rác rưởi. Tại sao có những lạch nước đen ngòm, hôi thối cuốn tôi đi, dạt vào gầm cầu này, bụi bờ nọ.
Tội nghiệp cho mày Hélène ơi. Mày chỉ là một con điếm Tây lai. Nhớ chưa. Nhớ chưa. Anh Tuấn. Anh phũ phàng đến vậy sao. Em yêu anh mà. Yêu anh trọn đời em. Em có tiếc gì với anh đâu. Em đã dâng hiến cho anh phần thanh cao nhất của con người em.
Nhưng… thằng Minh… lọ thuốc Nhật bản… Nước mắt lại ứa ra. Những sợi tóc mai nhơm nhớp ngứa ngáy. Bố. Bố tôi là ai. Tôi có ai là bố không. Dân tộc bố tôi là Pháp, Đức, Ý hay một dân tộc Đông Âu nào khác. Dân tộc bố tôi nghĩ gì về dân tộc mẹ tôi, sắc dân xứ man dã, mọi rợ cần phải khai hóa bằng những vụ hãm hiếp, đánh đập, bắn giết. Bố tôi là một người Pháp chính tông hay là một bại binh, một kẻ du thủ du thực bán mạng sống mình lấy một số tiền để cấp dưỡng gia đình – để ăn tiêu vung phí – hoặc cứu mạng sống mình cấp thời. Tôi không biết gì cả. Tôi không biết gì cả. Biết đâu không có một ngày tôi ngủ với bố tôi. Và không có gì phải ăn năn hối hận.
Nước mắt lại ứa theo đuôi mắt, đổ xuôi theo thái dương, thấm ướt làn vải gối. Không, em không khóc đâu Tuấn ơi. Khóc lóc có níu kéo được gì, phải chăng anh – anh – người em yêu dấu nhất đời.
Minh xoay người nằm nghiêng, vỗ về:
– Hélène! Tại sao em khóc. Nin đi em. Anh yêu em mà.
Hélène tìm khăn tay lau nước mắt. Giọng nàng khàn đục.
– Anh im đi. Tôi khinh ghét nguyền rủa bọn con trai các anh lắm.
Ngượng ngùng khiến Minh nghẹn lời lâu lắm. Minh mới ấp úng được vài tiếng:
– Anh… anh thấy em khó hiểu quá.
Hélène bật cười sắc buốt:
– Hừ… khó hiểu… Một con điếm có gì mà khó hiểu. Và cũng chẳng cần thắc mắc… Ngủ được với tôi chưa thỏa mãn sao? Anh có tán tỉnh, mua chuộc cảm tình tôi thì mỗi lần ngủ vẫn phải trả tiền kia mà…
– Đã đành…Nhưng mình cũng nên chơi tình cảm một chút. Nhất là với em, không bao giờ anh xếp hạng em như mấy cô gái làm tiền khác.
– Cám ơn..
Minh đổi giọng ôn tồn hơn:
– Không biết em nghĩ gì chất chứa những gì say vừng trán này. Anh chỉ mong em tin tưởng ở lời nói chân thành nhất của anh. Với anh, em chỉ là Hélène một người con gái đẹp. Anh không cần lưu ý tới những tiếng phụ thuộc xác định nghề nghiệp, địa vị em trong xã hội…
– Cám ơn…
– Em cố chấp quá Hélène ạ…
– Mặc xác tôi. Nghe anh lải nhải tôi nhức đầu quá.
Minh cụt hứng, lặng nhìn Hélène. Tụi nó đồn con nhỏ này «tốc» thật không sai. Hồi chập tối nó vui vẻ chấp thuận việc mua bán, hưởng ứng nhiệt thành trong việc đó. Nhưng tại sao mới chỉ một giấc ngủ ngắn ngủi trôi qua, nó đã thay đổi hẳn cách xử sự. Chắc vì gói bảo bối nọ. Minh không mảy may ân hận sau khi xử dụng nó. Hai ngàn bạc, dù của Tuấn. Vẫn là một món tiền lớn. Chàng đã qua đi giai đoạn hùng hục anh hùng tàu và đầy khờ dại của những kẻ tập tễnh ăn chơi. Ngủ với Hélène một đêm thỏa mãn như thế đã đầy đủ rồi. Sàigòn có nhiều của lạ. Mà túi tiền và thì giờ rảnh rỗi của Minh rất ít. Hơn nữa. Minh thích thay đổi không ngừng. Chàng không ưa làm một khách quen. Vuốt ve Hélène một vài câu chỉ là một cách lấy cảm tình đề phòng những trường hợp kẹt.
Minh lại đổi thế nằm, xoay lưng về Hélène. Và chàng thiếp đi thật nhanh trong giấc ngủ. Giấc ngủ no tròn.
Hélène vẫn mở lớn mắt, trừng trừng nhìn lên đình màn.
Tội nghiệp thân tôi. Tôi chỉ là một con điếm, một con vật cái hạ lưu. Nhưng thực ra tôi đâu muốn sống bằng nghề nghiệp dơ bẩn này.. Chính các người, chính sự kỳ thị của các người đã đẩy tôi nằm xuống. Chính các người đã tước đoạt đi cái quyền được làm một người đàn bà của tôi. Tôi đáng bị phỉ nhổ hay chính tôi có quyền phỉ nhổ các người. Tuấn. Tuấn ơi. Anh cũng chỉ tầm thường nhỏ mọn như những người đàn ông khác sao. Em làm gì nên tội. Em yêu anh kia mà. Hay một con điếm biết yêu, dám yêu là một trọng tội, đáng ném đá, đáng vứt vào vạc dầu sôi. Tuấn. Em mất anh thật rồi ư. Mất anh em lấy gì nương dựa, lấy gì bám víu vào để tiếp tục cuộc sống nhầy nhụa tủi hổ này. Em chết mất, Tuấn ạ. Chỉ có cái chết mới gột rửa được sự sỉ nhục anh vừa phũ phàng trút lên hình hài, tim óc em. Em là điếm, nhưng anh nỡ nào coi em như một con điếm. Tuấn. Tuấn. Em ngu dại quá phải không anh. Đáng lẽ sáng nay khi đưa anh ra xe, em nên tự hủy hoại thân mình, để được chết trong một ảo giác êm ái, một ảo ảnh vàng son về tình yêu chúng mình.
Hélène xoay người, nằm úp mặt xuống gối. Nàng nghiến chặt hàm răng để khỏi bật ra những tiếng khóc hờn tủi, ngày mai tôi sẽ chết. Ngày mai tôi phải chết. Các người hài lòng chưa. Anh hài lòng chưa, anh Tuấn. Ngày mai tôi sẽ chết. Mẹ, mẹ của con. Con phải chết, mẹ ạ. Sống mà làm gì. Bấy nhiêu năm đã đủ tủi nhục ê chề. Bấy nhiêu năm con chỉ lẩn quẩn trong thứ bậc của những cọng rác rưởi, của những phần tử ung nhọt xã hội. Ngày mai tôi chết. Con chết. Em chết. Vĩnh biệt. Tôi xin gởi lời vĩnh biệt đến tất cả mọi người. Vĩnh biệt anh Tuấn ơi. Em yêu anh. Em yêu anh.