← Quay lại trang sách

- 12 -

Liễu ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tuấn. Điếu Salem vơi nửa kẹp giữa hai ngón tay dài, xương xẩu, tô móng đỏ chót. Vẻ niềm nở của Liễu mang một nét kịch nào đó. Giọng Liễu phẳng lặng hời hợt:

– Lâu quá mới thấy em lại quán chị. Bộ mới về phép hả?

Tuấn nhíu mày trách móc:

– Mới hôm nọ em với Hélène đến thăm chị thôi. Chị mau quên vậy?

Liễu gật gù:

– Ờ, hồi này chị lú lẫn quá… Mà Hélène đâu. Sao em đi có một mình vậy?

Tuấn định nói cho Liễu rõ mục đích của chàng khi tới đây. Hơn mười ngày qua, Hélène lánh mặt Tuấn. Có hôm chàng tới nhà Hélène ba, bốn bận nhưng vẫn chỉ thấy cửa khóa trái. Hỏi ở vũ trường, họ cho biết Hélène đã nghỉ làm từ ba bốn tháng trước, Tuấn đành khoanh tay buông xuôi. Những ngày phép ngà ngọc chắp cánh bay dần. Từng ngày. Rồi từng đêm. Lễ đính hôn giữa chàng và Tố Khanh đã hoàn tất. Mẹ chàng hài lòng. Gia đình Tố Khanh hài lòng. Và riêng Tố Khanh như sống trong giấc mơ hoang đường. Nàng đã bàn tính với Tuấn bao nhiêu ước mộng. Nhưng Tuấn thiếu hẳn niềm vui chân thành. Chàng bị day dứt nhiều với hành động lánh mặt của Hélène. Tuấn biết chàng là kẻ có lỗi – một lỗi lầm khó thể tha thứ. Dù sao, Hélène không phải là một thứ của chê bỏ. Đã nhiều kẻ quyền thế, giàu có phải quy lụy trước nàng. Hẹn hò Hélène rồi cho Minh tới. Tuấn thấy quả thật mình đểu cáng hơn bất cứ một tên đểu cáng nào.

Liễu lập lại câu hỏi một lần nữa. Tuấn ngước mắt nhìn Liễu, bắt gặp vẻ đữ tợn và khinh miệt trong đáy mắt thoáng vẩn đục năm tháng. Nhưng Liễu vội dấu ánh mắt lạ lùng ấy, cười nho nhỏ, tiếp:

– Uống gì thêm không, Tuấn?

Tuấn chỉ vào chiếc vỏ 33 trên mặt bàn, giọng mệt mỏi:

– Chị cho em một 33 nữa.

Một người bồi tiến lại bàn Tuấn và Liễu, nói nhỏ với Liễu điều gì. Liễu hấp tấp đứng dậy, nói thật nhanh với Tuấn:

– Chị có chút việc cần… Tuấn đợi chị một lát nhé. Chị có việc muốn nói với em.

Quay sang người bồi, Liễu ra lệnh:

– Em mang cho Thiếu úy một chai 33 nữa. Lẹ lên nghe.

Rồi, Liễu vội vã bước vào nhà trong. Tuấn cúi đầu xuống ly rượu, khẽ thở dài. Liễu muốn nói gì với chàng? Chuyện Hélène? Hélène đã làm gì sau đêm đó? Nhất quyết cự với Tuấn. Cặp bồ với một tên khác đầy đủ, toàn vẹn hơn chàng. Hay… cạo đầu đi tu. Hay… tự tử? Tuấn lại thở dài, khẽ lắc đầu. Hélène không phải là thứ con gái tầm thường. Nhất định không bao giờ nàng dùng cái hạ sách tự tử hay phương pháp cạo đầu đi tu. Nhưng… nhưng Hélène giờ này đang làm gì? Tuấn ao ước được gặp lại nàng một lần. Chỉ một lần thôi. Dù rằng Tuấn chẳng hiểu khi gặp lại Hélène, chàng sẽ ăn nói và xử sự ra sao, Tuấn của những ngày xa xưa đã mờ nhạt rồi. Chàng bắt đầu bị trói buộc bằng những sợi dây cước vô hình bổn phận. Chàng đã có hôn thê. Chắc chắn sẽ cưới Tố Khanh làm vợ. Vậy mày gặp Hélène để làm gì. Níu kéo một mối tình tuyệt vọng. Đày đọa người con gái xấu số thêm một thời gian nữa. Hay… mày đã trở thành một thứ người cảm nghĩ và hành động èo uột, nhão nhoét. Không yêu, không thương ai mà chỉ thương yêu mày, tôn kính mày.

Người bồi mang la-ve tới. Tuấn lẳng lặng rót rượu vào ly. Mày là một thứ chất nhầy. Bước chân mày tới đâu, chất nhầy nhê nhếch tới đó. Không kỳ cọ, tẩy xóa được. Mày đã mang lại được bao nhiêu niềm vui cho mẹ, cho em gái. Bao nhiêu tiếng cười và bao nhiêu nước mắt cho Diễm, cho Hélène, và rồi sắp sửa một nạn nhân nữa. Tố Khanh. Mày thường kênh kiệu về mày. Mày thường nhìn đồng loại bằng ánh mắt nhìn xuống. Nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Mày là một tên lính tẩy – lính tẩy tận trong bề sâu thăm thẳm của tâm thức…

Liễu đã trở lại bàn Tuấn trong vẻ tư lự. Những hơi thuốc Salem dài phủ lên khuôn mặt Liễu một nỗi buồn quắt héo. Liễu chợt ngả người về phía trước dí mạnh điếu thuốc vào chiếc gạt tàn sơn xanh đỏ, thở khói bằng mũi rồi hắng giọng nghiêm trang.

– Mai em hết phép à?

Tuấn ngạc nhiên nhìn Liễu:

– Sao chị biết?

Liễu đan những ngón tay vào nhau:

– Hélène mới cho chị hay..

Tuấn nắm vội lấy cánh tay gầy guộc của Liễu, lắc mạnh, hỏi dồn dập:

– Thật không chị? Hiện giờ Hélène ở đâu. Em muốn gặp Hélène trước khi đi.

Liễu cố dấu một tiếng thở dài:

– Nó cũng muốn gặp em… Chị mới nói chuyện với nó trong điện thoại.

Giọng Tuấn hớn hở như một đứa trẻ:

– Vậy hả chị… Hélène muốn gặp em ở đâu?

Liễu khéo léo gỡ những ngón tay cứng như móc sắt của Tuấn, đứng dậy:

– Em đi với chị sẽ rõ..

Tuấn hối hả đứng lên, bước theo Liễu ra ngoài đường. Trao cho chàng xâu chìa khóa xe, Liễu nói:

– Mình lại đằng Grall, Hélène mới tự tử tuần trước. May mà cháu Thư, con gái chị, đến thăm nó, tri hô lên kịp. Hôm nay sức khỏe nó đã khá rồi…

Xâu chìa khóa tuột khỏi những ngón tay khờ dại của Tuấn, rơi xuống hè đường khua động khô khan. Tuấn mở mắt thật lớn nhìn Liễu. Mà không thấy gì. Chỉ có những đốm sáng mờ ảo dị hình. Chỉ có đôi mắt long lanh ngấn lệ biến thành những đường nét kỷ hà học xoáy cuốn theo một vòng quay nhiễu loạn.

Hélène…tự tử… Cháu Thư.. Câu nói của Liễu bị cắt vụn ra. Ghim lên thân thể, đầu óc Tuấn như những mảnh «moọc» của quân địch ở những lần lọt vào ổ phục kích của chúng. Liễu đã khom người, cúi xuống nhặt lấy xâu chìa khóa. Tuấn lắc mạnh cái đầu cho tỉnh táo. Những đốt xương cổ kêu răng rắc. Liễu nhìn Tuấn thương hại, bảo chàng:

– Em có vẻ mất bình tĩnh. Thôi để chị lái xe cho…

Tuấn thờ thẫn như người mất hồn, lẳng lặng bước theo chiếc bóng mảnh mai, gầy guộc của Liễu. Chiếc Dauphine mới tinh của Liễu nằm im lìm trong bóng tối. Khi Tuấn mở cửa bước lên xe. Liễu thấy da mặt Tuấn sạm lại và đáy mắt đỏ hoe. Nàng khẽ lắc đầu, cho nổ máy. Chiếc xe lướt đi thật êm và nhẹ. Đầu óc Tuấn vẫn còn là một thể khối sa mù trắng sữa. Trong đó, những ảnh tượng huyền hoặc nhảy múa chập chờn. Tự tử. Hélène tự tử. Vì Minh vụng về. Hay hắn truyền bệnh cho nàng. Không, chắc không như vậy. Hay tình yêu đã khiến Hélène yếu đuối và mê muội. Nàng đã trở thành một người đàn bà thuần túy. Gió đêm mát lạnh khiến Tuấn tỉnh táo dần. Mày chỉ là một thằng khốn nạn – một anh hùng ghẻ lở – một tên què quặt khoác lớp áo võ sĩ để lừa dối thiên hạ, lừa dối chính mày. Tội nghiệp thân mày, Tuấn ơi.

Tiếng Liễu chợt vang lên trĩu buồn:

– Tuấn cho phép chị tò mò một chút. Mấy hôm nay em đi đâu vậy?

Tuân cười gừ gừ trong cuống họng, chua chát:

– Đi hỏi vợ!

Liễu quay sang nhìn Tuấn, tỏ ý không tin. Tuấn nghiến chặt hàm răng:

– Chị không tin phải không? Em nói thật đó. Em mới đính hôn với một em nhà lành năm hôm trước. Chỉ còn đợi giấy phép nữa là a lê hấp…

Tuấn ngừng lời đột ngột. Liễu bối rối chớp nhanh hàng mi giả, cứng như lông bò. Nàng đẩy gói Salem và hộp quẹt giấy về phía Tuấn:

– Mồi giúp chị một điếu, Tuấn.

Tuấn lẳng lặng làm theo lời yêu cầu của Liễu. Chàng hỏi Liễu:

– Chị vào thăm Hélène thường không?

Liễu nói qua hơi thở khói:

– Mỗi ngày hai lần.– Giọng Liễu chợt đổi thành gay gắt – Em có biết tại sao Hélène tự tử không?

Tuấn cười méo mó:

– Chi cần biết à?

Liễu nhún vai:

– Chị không dám bắt buộc.

Tuấn đưa tay vuốt mặt chậm rãi nói:

-…Vì em dắt một thằng bạn đến ngủ với Hélène. Mà Hélène yêu em thành thực.

Liễu khẽ cau mày:

– Hélène cũng cho chị biết điều đó. Sao em tàn nhẫn vậy. Có phải em chỉ lợi dụng xác thịt con Hélène không? Quý báu gì… một con điếm.

Tuấn hơi khó chịu:

– Chị không nên nói vậy…Hélène yêu em và em cũng…

Liễu bật cười chua chát, ngắt lời Tuấn:

– Và em cũng yêu Hélène… Hừ… bọn đàn ông…

Giọng Tuấn chớm gay gắt:

– Chị có vẻ mang nhiều thành kiến về đàn ông.

– Thành kiến gì nữa… Anh biết Hélène yêu anh anh nỡ đối xử vậy sao? Tội nghiệp cho nó. Vậy mà còn khư khư đòi gặp mặt anh lần cuối cùng. Tôi mong anh đêm nay hãy tha cho nó… Đời nó còn trẻ. Tôi sẽ cố tìm mọi cách không cho anh tàn phá đời nó. Cũng còn may… Đây là bài học cho nó sáng mắt ra… Bọn đàn ông các anh phải bị đạp xuống, đi gót giày lên mặt… Một lũ sở khanh với nhau. Miệng lưỡi các anh là miệng lưỡi rắn độc, chuyên dùng để dụ khị gái tơ…

Tuấn nghẹn lời chẳng biết nói gì hơn. Hai người giữ im lặng cho tới khi dừng lại trước cổng bệnh viện. Tuấn chợt nói với Liễu:

– Chị không hiểu được em đâu… Em nhìn nhận em có lỗi. Em mong chị tin em một lần. Em yêu Hélène..

Liễu nhếch môi cười bước xuống xe. Tuấn hấp tấp bước theo. Hai người lại giữ im lặng suốt khoảng đường từ cổng vào phòng Hélène. Thấy Tuấn, nước mắt trào ra chảy dài theo gò má tái xanh của Hélène.

Liễu tiến lại, ôm chầm lấy nàng. Hai người đàn bà cùng bật khóc thút thít. Liễu thầm thì:

– Tội nghiệp! Tội nghiệp em, Hélène.

Hélène chợt đẫy nhẹ Liễu ra gượng cười:

– Chị kêu giúp em Bác sĩ trực đi… Em muốn nói riêng với anh Tuấn một lát…

Liễu nghẹn ngào gật đầu, nhìn Hélène xót thương, ánh mắt nhìn xuống của một người chị và một người mẹ. Rồi, nàng vừa chấm nước mắt vừa bước ra ngoài. Khi cánh cửa đã khép lại, chỉ còn Tuấn và Hélène. Hai người vẫn đứng bất động nhìn nhau. Hélène lắc đầu nhìn Tuấn. nước mắt nhê nhếch trên gò má.

Giọng nàng khàn đục:

– Anh đến thăm em thật đó à, anh Tuấn?

Tuấn mỉm cười ngượng ngập, chậm rãi bước tới bên Hélène. Thân thể nàng ẻo lả như một cành liễu, rơi gọn trong vòng tay Tuấn. Nàng gục mặt vào ngực Tuấn nức nở khóc như một đứa trẻ. Tuấn! Sao anh ác thế. Anh khinh em lắm phải không. Dù sao em cũng chỉ là một con điếm Tây lai dơ bẩn. Nhưng… nhưng em yêu anh, yêu nhất trần đời… Tình yêu đã khiến em yếu đuối và mơ mộng như một cô bé mới lớn. Em đã dựng lên bao nhiêu cảnh tượng huyễn hoặc. Và bây giờ thì mất mát tất cả thua thiệt tất cả…

Tuấn dìu Hélène lại giường để nàng ngồi nép mình vào chàng. Tuấn chỉ biết ấp úng những tiếng xin lỗi vụng về. Ít phút sau, hình như quá mệt mỏi, Hélène nhắm mắt lại, thiếp đi trong giấc ngủ. Tuấn biến thành một pho tượng đá, ôm ấp người đẹp trong lòng mà không mảy may thèm muốn. Cảm nghĩ chàng xoáy cuốn trong một so sánh mông lung. Tố Khanh – Hélène – Không, không thể được. Anh yêu em, yêu em, Hélène ạ. Nhưng còn mẹ anh Em gái anh. Anh không phải là một ông thánh. Anh cũng ti tiện và ích kỷ. Chúng mình cùng là rác rưởi, chỉ ở trong một thùng rác nào đó. Rồi sẽ xa rời, sẽ xa rời vĩnh viễn. Mức thân mật cao nhất giữa chúng mình chỉ là một cuộc chung đụng già nhân ngãi non vợ chồng. Em không được sinh ra để làm vợ. Dù em «biết» rất nhiều đàn ông.. Biết quá sớm là khác. Em không sinh ra để làm vợ. Dù có những đứa con gái nhà lành, hay được gọi là nhà lành, còn dơ dáy, bẩn thỉu hơn em. Em ngủ với những người đàn ông khác vì đó là nghề nghiệp. Nhưng em chỉ yêu anh, yêu không so đo, tính toán. Ngược lại có những đứa con gái được cắp sách đến trường, có hàng chục nhân tình.

Chúng dùng tiếng yêu dễ dàng và tự nhiên như mặc một chiếc quần lót, một cái nịt vú. Chúng ghen tuông với nhau dữ dội hơn cả mấy con điếm hạ lưu tranh giành khách. Một gái làng chơi hoàn lương, lấy chồng nếu ngoại tình miệng đời dèm bĩu thị là ngựa quen đường cũ. Một bà này, bà nọ ngoại tình nói sao đây? Người ta có trăm ngàn lý do bào chữa.

Hélène chợt mở mắt, âu yếm hỏi Tuấn:

– Mai anh xuống đơn vị à?

– Ừ. Mấy hôm nay anh tìm em khắp Sàigòn không gặp. Anh đâu có ngờ…

Hélène đưa bàn tay trắng muốt lên, bịt miệng Tuấn lại. Nàng thầm thì:

– Anh hãy bỏ qua mọi chuyện cũ đi. Em muốn đêm nay chúng mình sống như một cặp vợ chồng mới cưới. Lát nữa chúng mình sẽ về nhà. Chiều em một lần này nữa thôi chịu không anh?

Tuấn rưng rưng lệ nhìn Hélène. Nàng hối thúc:

– Trả lời em đi…

Tuấn gật đầu. Khuôn mặt Hélène với sống mũi dọc dừa cặp mắt màu đồng cua chìm trong hốc mắt quầng thâm nhòe nhoẹt dần, rồi vỡ vụn ra, rơi xuống gò má chàng nóng bồng. Tuấn ghì siết lấy thân thể mềm ấm của Hélène, úp mặt vào mái tóc óng mướt của nàng.

Hélène lại lên tiếng:

– Mai anh đi phi cơ hay xe đò?

– Xe đò.

– Nguy hiểm không anh? Em nghe nói đường xuống dưới đó hay bị mô lắm mà.

– Ừ… Nhưng cũng liều vậy.

Những ngón tay búp măng trắng xanh của Hélène xoa nhẹ cánh tay đen đúa của Tuấn. Em muốn được nằm trong vòng tay anh như thế này suốt đời em. Em vẫn còn yêu anh bằng tất cả linh hồn và thể xác em. Nhưng em phải quyết định và chọn lựa. Tuấn. Tuấn ơi. Những giờ phút âu yếm cuối cùng bên nhau bao giờ cũng não lòng phải không anh? Có lẽ suốt đời em không bao giờ gặp lại anh nữa. Em sẽ trôi dạt tới đâu sao mà tiên đoán được. Và anh. Anh cũng trôi nỗi đến phương nào. Thời buổi loạn ly… Em chỉ biết cầu nguyện cho anh. Em sẽ cầu nguyện cho anh…

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, rồi cánh cửa mở rộng. Liễu và viên y sĩ trực bước vào. Vẻ sầu thảm của Tuấn và Hélène khiến Liễu mủi lòng, mím chặt bờ môi. Và viên y sĩ trực hơi cúi đầu xuống cố dấu một tiếng thở dài.

Tuấn thầm thì:

– Hélène! Sửa soạn về nhà đi em…