← Quay lại trang sách

- 13 -

Hélène ấp lòng bàn tay chai đá của Tuấn lên mặt, bùi ngùi hỏi:

– Nếu mình có con với nhau, anh muốn trai hay gái?

Tuấn cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán nóng bỏng của nàng, nói nhỏ:

– Trai hay gái cũng được.

Hélène khẽ lắc đầu:

– Em thì em muốn con chúng mình là trai.

– Tại sao vậy?

-Vì ở xã hội mình chưa có đĩ đực.

Tuấn cười nhẹ:

– Mai mốt lớn lên nó sẽ đi lính.

Giọng Hélène đanh lại:

– Thà rằng vậy. Nếu sinh gái, em sẽ bóp mũi cho nó chết từ lúc mới lọt lòng. Để nó sống, nó cũng chỉ thành một con bé bán trôn nuôi miệng như mẹ nó. Còn nếu sinh trai, anh muốn tên con là gì?

– Tùy em.

Hélène nũng nịu hờn trách:

– Em muốn anh đặt tên cho con. Sinh ra, lớn lên không biết mặt mũi bố, không biết tình phụ tử là gì… Con mình sẽ thua thiệt nhiều lắm. Vì thế em muốn anh cho con một vốn liếng nhỏ nhặt. Ít nữa nó cũng có được một niềm vui hèn mọn. Tên nó do bố nó cho nó.

Tuấn khẽ cau mày nghĩ ngợi. Hélène đăm đăm nhìn chàng chờ đợi.

Tuấn ngần ngại mãi mới dám đặt câu hỏi:

– Em… em có chắc mình sẽ có con với nhau không?

Hélène nhìn Tuấn dò xét:

– Anh sợ bị rắc rối à?… – Nàng cười nhẹ, đổi giọng đùa cợt… – Anh yên chí lớn. Em không bao giờ bế con lại xin anh trợ cấp đâu…

Tuấn nghiêm giọng:

– Em đừng hiều nhầm ý anh. Nếu mình có con với nhau, anh cần phải có thái độ khác…

Đáy mắt Hélène nhen nhúm một ánh lửa hy vọng leo lét. Nàng ra vẻ bình thản hỏi Tuấn:

– Thái độ ra sao?

Tuấn khẽ cau mày cho tính toán thật nhanh. Và chàng vội nói ngay ý định vừa chợt đến vì Tuấn biết nếu suy nghĩ kỹ càng hơn, cân nhắc lợi hại một cách chín chắn chàng không bao giờ dám nói ra:

– Mình sẽ chung sống với nhau:

Ánh lửa trong đáy mắt Hélène đã rạng rỡ hơn. Nhưng nàng vẫn có dấu diếm, gạn hỏi:

– Chắc không anh? Em thấy anh hay hứa ẩu lắm.

Tuấn hôn nhẹ lên mái tóc Hélène, tự lừa dối mình rằng chàng vừa có một quyết định sắt đá. Chàng thầm thì:

– Có thể từ trước tới nay anh hay hứa bậy bạ. Nhưng em ráng tin anh một lần.

Hélène ngắt lời Tuấn:

– Còn cô Tố Khanh chi? Nghe nói anh và cô ta làm lễ đính hôn rồi mà.

– Đính hôn nhưng không có nghĩa là đã yêu Tố Khanh và chắc chắn cưới nàng.

Hélène lắc đầu nhè nhẹ:

– Em không tin… Anh không phải loại người «cha mẹ đặt đâu con ngồi đó».

– Em muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng anh đã nói đó. Nếu mình có con với nhau, em sẽ trở thành bà Thiếu úy Tuấn.

Hélène bật cười nho nhỏ. Nàng bĩu môi:

– Em không thèm làm bà Thiếu úy Tuấn. Em chỉ muốn là bà Tuấn, là vợ anh thế thôi.

Tuấn khẽ lắc đầu nhìn Hélène thương cảm. Người con gái lai kiều diễm nép mình trong vòng tay chàng những giờ phút cuối cùng tại thành phố này đã thoát xác thật rồi. Không còn những cái đuôi mà xã hội gắn liền vào cái tên Hélène. Nàng đã thu nhỏ lại và vươn mình lên trong tình yêu. Nhưng tội nghiệp cho em. Tội nghiệp cho tôi. Mình đã qua đi số tuổi thấy tình yêu bao la hơn cả vũ trụ, tình yêu là hơi thở, là nắng ấm, là hoa cỏ, là trăng sao. Lớp khí quyển tình yêu đã mỏng dần và vỡ vụn thành những cánh mây nhỏ – cánh mây màu đen của một ngày mưa: tình yêu tôi và em – Cánh mây ấy không đủ đẹp cho mọi người chiêm ngưỡng. Người ta còn khó chịu bực dọc vì nó. Người ta muốn nó bay đi xa, mất tăm mất hút vì sợ nó sẽ rơi xuống thành nước, làm dơ dáy những mái tóc óng mượt, sấy ép gọn gàng và những bộ quần áo giặt ủi hồ cứng bóng nhẫy khoác trên hình hài họ.

Hélène chợt lay nhẹ tay Tuấn:

– Anh bắt đầu hối hận vì lời hứa vội vã vừa rồi phải không?

Tuấn cắn nhẹ vào vành tai nàng, âu yếm nói:

– Ừ.

– Em cũng đâu có cần anh. Lấy anh chỉ tổ chuốc họa vào thân.

Hai người nhìn nhau cười bằng môi, bằng mắt. Cả hai cùng thầm mong ước một phép lạ nào hiện đến, níu giữ lại những giây phút ngà ngọc này. Họ là hai con bạc thua đậm, vừa gỡ được một ván nhỏ cầu xin đêm đừng vội sáng và vận hên đừng bỏ đi. Nhưng đêm vẫn trôi qua. Vận hên không bao giờ trở lại. Tuấn nhìn nhanh đồng hồ, giọng đầy nuối tiếc.

– Năm giờ rưỡi rồi. Anh phải về qua nhà một chút. Chắc bà cụ đang mong lắm…

Hélène bùi ngùi đứng lên. Tuấn cũng đúng dậy, sửa sang lại y phục. Khuôn mặt Hélène đã bắt đầu mờ phủ nét buồn. Nàng đăm đăm nhìn Tuấn, bờ môi mấp máy như muốn nói nột điều gì, nhưng còn ngần ngại. Tuấn đan những ngón tay vào bàn tay Hélène chậm rãi dìu nàng ra cửa. Cánh cửa mở rộng ra cho gió đêm mát lạnh ùa vào. Hélène chợt gục đầu vào ngực Tuấn khóc thút thít. Tuấn vỗ nhẹ lên lưng Hálène dịu dàng dỗ dành:

– Nín đi em, Hélène. Mình còn thiếu gì dịp gặp lại nhau…

Hélène bật khóc nức nở. Nàng muốn bảo Tuấn: không, không bao giờ mình gặp nhau nữa đâu anh ơi. Ngần ấy kỷ niệm với anh đã quá đủ cho em. Em không dám mơ ước nhiều hơn nữa. Em sẽ cho anh một đứa con, nhưng người đứng khai sinh không phải tên Tuấn, không phải tên anh. Một người đàn ông xa lạ nào đó. Hoặc cái khung họ và tên người cha chỉ vỏn vẹn hai chữ “vô danh” như em. Vô danh. Nhưng em biết, con mình sẽ biết cha nó là Tuấn, là người yêu nhất đời của em, là người cha đáng thương của con. Những cuộc phiêu lưu tình cảm phụ thuộc của một người đàn ông, dài hay ngắn cũng đều kết thúc. Em muốn đoạn kết đó đẹp. Dù chỉ đẹp với em, đẹp một cách miễn cưỡng. Em muốn nói cho anh biết rằng Minh đã dùng thuốc đêm hôm đó. Em muốn hỏi anh tại sao anh hành động lạ lùng như vậy. Nhưng em sợ sự thực. Em không muốn nghe anh nói dối ở đêm ân ái cuối cùng này. Em thường thích đánh lừa em bằng những ảo giác êm ái, bằng những mẫu chuyện vụn vặt về dĩ vãng vàng son ảo tưởng. Em sợ sự thực như sợ tuổi già, sợ lúc bệnh tật. Chỉ trừ một sự thực hoang đường, một sự thực khiến em ngàn đời hãnh diện. Em yêu anh. Tuấn. Em yêu anh. Nhưng Hélène chỉ biết khóc. Nước mắt người con gái là một loại ngôn ngữ trù phú, nói nhiều hơn cả những tiếng nói tầm thường. Tuấn thì không hiểu điều đó. Chàng vẫn dịu dàng vỗ về Hélène bằng những hò hẹn xa vời, những danh từ trơ lạnh.

Tiếng khóc thúc thít của Hélène đã nhỏ dần rồi lịm tắt hẳn. Tuấn hôn lên những giọt nước mắt con đọng trên hàng mi nàng, bùi ngùi:

– Anh phải về, Hélène.

Hélène cố nuốt nước mắt, khẽ gật đầu. Vòng tay Tuấn nới rộng ra. Tuấn nhìn nhanh Hélène, cái nhìn chất chứa vô vàn nuối tiếc thương cảm. Hélène muốn gọi giật Tuấn lại, hỏi chàng: anh không hôn em lần cuối sao. Nhưng ngôn ngữ vẫn chết lịm đầu môi. Hình ảnh Tuấn trước mắt nàng mờ nhạt, lung linh dần. Hình như Tuấn dừng lại ở ngả tư, ở đầu dốc, ngoảnh lại nhìn nàng. Những ngón tay Tuấn đưa cao lên với vẫy như những chiếc móc sắt đục thủng lớp xương sọ vuốt ve từng thủy não nàng. Hélène nhận biết rõ ràng tiếng chuyển động của nước mắt trên gò má. Tiếng động âm thầm như tiếng hát rã rời của nỗi buồn kênh kiệu trong hồn. Vĩnh biệt anh. Tuấn ơi.

Tuấn đã leo lên một chiếc cyclo máy. Chàng ngoái cổ nhìn Hélène lần chót. Chiếc xe lao vụt đi, ném lại khoảng phố yên tĩnh phía sau những tiếng động chát chúa và những cuộn khói đen dơ bẩn,

Hélène gục đầu xuống, úp mặt vào lòng tay. Bây giờ nàng mới có thể khóc thành tiếng. Từ bây giờ nàng có thể trở lại với nàng và thế giới riêng biệt của nàng. Em là một công chúa của một bộ lạc bị cô lập giữa rừng già. Anh đã hiện đến, mang theo quyến rũ của thế giới cơ khí, cơ tâm. Suốt bốn, năm năm qua em đã cố gắng chạy đuổi theo anh, cố gắng được giống anh nhưng chỉ vô ích. Anh đã bỏ đi. Em trở lại với thân phận mình bằng rất nhiều thua thiệt. Nhưng không chịu thất bại đâu Tuấn ơi. Nhất định em sẽ có với anh một đứa con – nhất định một đứa con trai – Con sẽ giống anh như giọt nước. Nhưng nhất định nó không giống anh trong cảm nghĩ. Nó không có những cái lọc lõi dơ bẩn như anh. Nó không bị cuộc đời níu kéo bằng những danh từ vô nghĩa. Nó là của riêng em. Một Tuấn của riêng em. Số kiếp không cho em chết vì những viên thuốc ngủ. Vậy em phải sống. Sống ngước mặt nhìn mọi người. Em sẽ làm tất cả mọi sự để con mình sẽ vươn lên cao. Vươn lên thật cao khỏi đám bùn đen dơ bẩn của mẹ nó.

Cặp mắt màu nâu thẫm của Hélène chợt sáng rực lên cho một quyết định sắt đá. Nàng nhủ thầm mình phải đến gặp chị Liễu. Phải gặp ngay lúc này. Không thể phí phạm một giây phút nào nữa. Nàng lau nhanh những giọt nước mắt đọng trên má bằng cánh tay óng mượt những sợ lông tơ dài và mịn. Rồi, hối hả bước vào phòng tắm, chẳng thèm để ý tới những vệt nắng đỏ ối đã bắt đầu in lên mặt đường ẩm lạnh sương đêm.