- 14 -
Người binh sĩ mang máy trao cho khúc bánh mì thịt, cười thật hiền, hỏi:
– Đi phép Sàigòn vui không Thiếu úy?
Tuấn chậm rãi gỡ những sợi dây thun quấn quanh miếng giấy báo loang lổ những vệt mỡ và nước tương khẽ lắc đầu:
– Vui con mẹ gì. Chán thấy mồ. À này, Tư. Mày bảo thằng Vĩnh chạy đi mua cho tao một ly cà-phê đá coi.
Tư dạ nhỏ, đứng lên, rảo bước lại phía năm sáu người lính đang ngồi quây quần trên mặt cỏ. Tuấn vẫn nằm dài lười biếng, đầu gối lên chiếc ba-lô phồng cứng của Vĩnh, nhai ngồm ngoàm khúc bánh mì. Chỉ phút sau Tư đã trở lại với Vĩnh. Nhìn gò má Vĩnh ửng đỏ, Tuấn trách yêu:
– Đ.m… mày lại lai rai vài sợi rồi phải không?
Vĩnh cười ngượng ngập, đưa tay xoa chiếc đầu trọc, giọng thật hiền:
– Tụi nó ép uống quá mà, Thiếu úy. Thiếu úy muốn uống cà-phê hả?
Tuấn móc túi lấy tiền đưa cho Vĩnh, chỉ về phía dãy nhà tôle ở một góc phi trường dặn dò:
– Mày chạy lại Câu Lạc Bộ mua cho tao mười đồng cà-phê đá. Lẹ lên nghe.
Vĩnh hí hoáy mở nắp chiếc túi nhỏ bên hông ba-lô, moi ra chiếc ca nhựa cáu bẩn rồi khệnh khạng đi về phía Câu Lạc Bộ. Tuấn quay sang Tư, hỏi:
– Nè, Tư. Thay pile mới chưa?
– Dạ rồi.
– Mày có mang pile trừ bị không?
– Dạ có. Một cục đủ không, Thiếu úy?
Tuấn gật gù:
– Đủ rồi. Mày coi lại máy móc một chút nghe. Chỉnh tần số với máy của Alpha và Bravo chưa?
Tư cười:
– Em tay ngon mà, Thiếu úy. Chỉnh theo tụi nó ba bốn lần rồi. Máy của thằng Bravo bị đề-ca-lê chút xíu. Còn thằng Alpha với mình thì năm trên năm.
Tuấn chợt ngừng lại, nghiêm giọng:
– Đ.m… nghe mày nói thì lúc nào cũng hay lắm. Nhiều hôm tao sùng mày ghê. Mày phải rán chút xíu. Tao nói gì mày cứ lập lại nguyên con như vậy có đẹp đẽ không nào.
Tư cười lãng:
– Nhiều lúc… kỳ quá, Thiếu úy. Đầu óc nghĩ một đằng, cái miệng nó lại cương một nẻo.
Tuấn im lặng, tiếp tục ăn ngốn nghiến khúc bánh mì. Đoàn xe di chuyển từ ba giờ sáng, vượt hơn sáu chục cây số ổ gà rồi chui ngay vào phi trường, đổ bọn chàng xuống đây, nằm ngồi ngả nghiêng đợi lệnh, vì thế chàng chưa có miếng gì vào bụng ngoài ly nước trà nóng trước khi lên xe. Đáng lẽ Tuấn đã theo lũ bạn bè quỷ sứ phóng xe vào thành phố ăn uống và rửa mắt bằng những đường cong, ánh mắt môi cười của những cô gái. Nếu có một cô gái làm tiền nào đẹp, lạ mặt, ở phòng ngủ cả bọn sẽ xếp hàng nối đuôi nhau «xổ xui» trước khi nhảy xuống trận địa. Nhưng sáng nay Tuấn thấy dửng dưng với tất cả những thú vui quen thuộc ấy. Chàng không chút ngần ngại khi cho bốn viên sĩ quan Trung đội trưởng mượn Jeep chạy vào thành phố. Tuấn thèm muốn được nằm yên một nơi và đầu óc được hoàn toàn thanh thản để ôn tưởng lại những diễn biến đột ngột của mười lăm ngày phép vừa trôi qua, mười lăm ngày phép mà Tuấn khi đón tờ giấy phép từ tay người Hạ sĩ quan quân số đã mừng vui đến rưng lệ, đã tưởng nó là một liều thuốc an thần giúp chàng thêm nghị lực và can đảm để sẽ trở lại trận địa với một con người mới. Nhưng những sự thực phũ phàng hiện đến khiến Tuấn ngơ ngác phiền muộn.
Chàng đã thật lạ, thật xa với cái thành phố xa hoa đó. Chàng trở về để đập vỡ vụn hình bóng chàng mà người thành phố hằng giữ gìn. Chàng trở về để bùi ngùi nhìn hào quang thành phố tắt lụn, những khuôn mặt kim cương của người thành phố chỉ là những mảnh thủy tinh mỏng dính và rẻ tiền. Và như thế, chàng đã hoàn toàn mất Diễm. Mất tự trong hồn – Diễm trong hồn Tuấn chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt, đúc kết bằng chút tình nghĩa cố nhân. Chàng không còn gì để phải ân hận, để quở trách mình. Diễm không cao quý và chung thủy như Tuấn hằng tưởng. Nàng chỉ là một cô gái tầm thường. Những ngày Tuấn lưu lạc giữa trận địa, Diễm đã yêu lang bang hết người này sang người khác. Tuấn không nỡ trách Diễm. Nhất là lúc này giữa hai người chỉ còn kỷ niệm, mỗi người đã trở thành cố nhân của nhau. Hơn nữa hồi đó chính chàng đã xa cách Diễm trước. Làm hoa cho người ta hái. Đó là luật thường. Thời buổi loạn ly này không một hoa nào có chủ cả. Cái tước vị «chủ» được dùng cũng chỉ có tính cách tạm bợ, hời hợt. Vì thế các cô gái cần tình nhân như cần không khí để thở. Họ đi chinh phục bằng một thái độ quy lụy. Họ tìm cách bắt xác những người đàn ông may mắn chưa đui què, sứt mẻ. Một chiếc máy ly tâm vĩ đại đã được tạo dựng. Tốc độ quay của máy gia tăng mãi mãi. Và xã hội chịu một đổi dời tất nhiên. Con gái mặc quần jeans, hút thuốc lá, ngồi lên yên trước của những kiểu xe Honda, Suzuki.. Những bờ mông to ngang và vuông vắn từ những số tuổi không ai có thể tưởng tượng được. Con trai nuôi tóc dài bù xù, uốn ép, chải keo và ôm chặt eo ếch mấy đứa bé gái say mê tốc độ. Vòng quay của máy ly tâm còn gia tăng mãi mãi. Những hạt sạn đạo đức, luân thường – tất cả những gì gọi là đạo đức đều được gọi là chất sạn – bị tung bổng lên cao mất hút mất tăm giữa khoảng không. Để chỉ còn một chất nhầy lỏng lẻo. Để chỉ còn những khuôn mặt ngợm và những tâm hồn đười ươi. Tất cả những liên hệ tình cảm cũng bị chui vào một vùng sinh hóa. Biến thành một kỹ nghệ kinh doanh. Kinh doanh tình yêu. Kinh doanh lòng nhân ái tình đồng loại. Kinh doanh trên cả những cái chết và những đám cưới hỏi.
Tuấn vung tay ném mạnh mẫu bánh mì cuối cùng qua hàng rào kẽm gai, rồi nương đà, ngồi nhổm dậy. Tư nhìn nhanh Tuấn, hỏi:
– Thiếu úy cần lấy thuốc hút chưa?
Tuấn lắc đầu, lặng lẽ móc gói thuốc bẹp dúm trong túi quần ra. Gói thuốc chỉ còn hai điếu quăn queo. Tuấn gài một điếu lên môi, ném cho Tư điếu còn lại. Tư cười:
– Chà! Bon-Mon thì tuyệt, Thiếu úy Linh sức mấy có tiền hút thứ này… Xài «Sa lem quân tiếp vụ» là nhất đời rồi…
Vĩnh từ xa khệnh khạng bước tới. Dáng đi như một con gấu rừng của hắn đổ xuống mặt phi đạo chiếc bóng dài ngoằng. Dừng lại trước mặt Tuấn, Vĩnh cười hề hề quen thuộc:
– Chà. Trong Câu Lạc Bộ có một con nhỏ đẹp quá trời, Thiếu úy. Thiếu úy nhào dô kiếm chút cháo coi…
Tuấn đón lấy cà-phê trên tay Vĩnh, cười nhỏ:
– Bữa nay qua hết hứng rồi, em. Mày ngon thì nhào dô.
Vĩnh cười ngượng ngập, một bàn tay lại xoa xoa trên chiếc đầu trọc:
– Em không ham mấy thứ đó, Thiếu úy… Bộ nửa tháng ở Sàigòn đả đời rồi sao mà hôm nay ông lại… chê con gái đẹp?
Tuấn ngửa cổ uống từng ngụm cà-phê lớn. Đã lâu chàng mất đi cái thói quen khề khà, từ tốn. Cũng như chàng đã từ bỏ mẫu người mà những giảng đường, những trang roneo và những đường phố Sàigòn hun đúc nên, để hòa đồng dần với binh ngũ.
Vĩnh ngồi xuống bên cạnh Tuấn. Hắn ba hoa đủ thứ chuyện, những mẫu chuyện xoay quanh hắn và dĩ vãng của hắn. Tuấn vừa uống cà-phê vừa ậm ừ cho hắn vui lòng. Trong số hơn trăm binh sĩ dưới quyền, Tuấn thích nhất Tư và Vĩnh. Họ đã ở với Tuấn từ ngày trên cổ chàng còn hai chiếc chảo đồng vàng chóe. Vĩnh kém chàng hai tuổi và Tư hơn chàng một tuổi. Tư có vợ con nên hắn chín chắn hơn Vĩnh nhiều. Vĩnh thì ngoài những đức tính trung thành, can đảm, thường hơi bê bối. Trước ngày Tuấn đáo nhậm đơn vị, Vĩnh là thành phần bất trị. Một tháng hắn ăn cơm quân vụ trên khoảng chục ngày. Đánh lộn với QC… Đánh lộn với các binh sĩ binh chủng khác. Bất cứ một vụ xích mích, lộn xộn nào cũng có mặt Vĩnh. Bị phạt quá nhiều Vĩnh càng thêm bất mãn và miệt thị cả thượng cấp. Ngày bàn giao Trung đội, Vĩnh vắng mặt. Khi hắn về trại, «mặt trời» đã mọc trên khuôn mặt sạm đen của hắn. Được gọi vào trình diện Tuấn, hắn đứng không vững. Cặp mắt đỏ ngầu gân máu của hắn lờ đờ nhìn Tuấn khiêu khích. Hắn lè nhè bảo Tuấn “chuẩn úy cứ nhốt em đi, em nhớ mấy con rệp ở Quân vụ thị trấn quá”. Tuấn cười bảo hắn đi tắm cho khoẻ rồi lên giường mà ngủ. Hắn khật khưỡng bước ra. Vẻ bình thản của Tuấn khiến hắn e ngại. Nhưng hắn vẫn chưa chịu bỏ thói ba gai. Hơi thở hắn lúc nào cũng nồng nặc men rượu. Qua vài cuộc hành quân nhỏ Tuấn đã hiểu được một phần nào nguyên lực đã đẩy Vĩnh đến tình trạng bê bối đó. Hắn còn trẻ và thuộc loại xương sống không có cao su. Hơn nữa Vĩnh bước vào trận địa quá sớm,. Mười bảy hay mười tám gì đó. Không ai dạy Vĩnh làm điều tốt. Người ta chỉ bảo hẳn rằng một thằng lính «ngon» là thằng uống rượu như nước lã, bắn súng cho giỏi, lì lợm mỗi khi đụng trận, thà chết không chịu lùi. Tuấn nghĩ nếu có người hướng dẫn một cách đứng đắn, Vĩnh sẽ trở thành một chiến sĩ đúng nghĩa của nó. Chàng thực hiện ngay ý nghĩ trên.
Một sáng, Tuấn cho gọi Vĩnh, bảo hắn không còn ở tiểu đội khinh binh nữa mà sẽ đi bên cạnh chàng. Vĩnh định từ chối nhưng Tuấn cho hắn biết đó là một lệnh, không có quyền phản kháng. Vĩnh bất mãn ra mặt. Hắn không thích gần gũi mặt trời vì sẽ phải bó chân, bó cẳng. Đi bên Tuấn bốn năm tháng Vĩnh đâm ra «mê» Tuấn. Hắn thấy người sĩ quan trẻ này lì lợm, chịu chơi chẳng thua gì hắn. Tuấn dám cự lộn cả với Đại đội trưởng, Tiểu đoàn trưởng trong những trường hợp cần thiết. Với thuộc hạ, Tuấn rất công bình và cố gắng cảm thông những khó khăn. Nhiều lúc Tuấn thật dễ dãi nhưng cũng nhiều lần cương quyết đến độ sắt đá. Đó là mẫu người Vĩnh «chịu» nhất. Hắn không tiếc lời ca tụng ở những bàn rượu. Và chính Vĩnh là người đầu tiên chứng tỏ một cách cụ thể lòng mến phục của mình. Những bữa rượu say nghiêng ngả thưa thớt dần. Những vụ «thanh toán» cũng ít hẳn. Trong hồn Vĩnh, Tuấn biến thành một người anh cả, lúc nào cũng sáng suốt, lúc nào cũng hợp lý. Vĩnh từ bỏ dần nếp sống lê dương bừa bãi. Hắn điềm đạm, chín chắn hơn. Và cũng biết phán đoán nhận định mỗi lần đụng trận, không còn là một thứ «ngựa phi đường xa», nhắm mắt nhắm mũi lao đầu vào họng súng địch. Gần gũi Vĩnh, Tuấn cũng hiểu và yêu hắn hơn. Chàng khéo léo hướng dẫn óc thông minh, linh lợi và lòng can đảm của Vĩnh, biến Vĩnh thành một tay súng đắc ý nhất. Khi Tuấn được nắm một Đại đội thì Vĩnh đã trở thành một trong những người hùng của Tiểu đoàn. Không trận ác chiến nào, Vĩnh không kiếm được một hai cây súng và ít nữa cũng ba bốn tên địch ngã gục trước họng Carbine M2 của hắn!
Cũng như nhiều người Việt gốc Miên khác, Vĩnh rất tin tưởng ở bùa ngải. Trước ngực hắn có ba chiếc nanh heo rừng đã được «dô cà-tha ». Có dịp là Vĩnh lại gạ chuộc bùa, ngải cho Tuấn. Tuấn chỉ cười nói lảng đi. Chàng viện cớ chàng là loại người hay bốc đồng, sợ kiêng khem không kỹ, Tổ hành thì méo mặt. Vĩnh vẫn không nản chí, cố gắng thuyết phục chàng. Hắn nói về những huyền thoại bùa ngải một cách si mê thành kính:
– Lính thứ dữ như tụi mình mà không dô cà-tha, tính mạng mong manh lắm, Thiếu úy. Có bùa chắc trong bụng lắm. Đạn nó tránh mình à. Thiếu úy biết ông Lục Prey Chop không. Chà, phép ổng dữ tàn canh luôn. Mấy khẩu cà-nông pháo binh đó, ổng chỉ ngón tay khiến một cái là trái đạn rớt xuống chân ổng liền. Thiếu úy không tin cứ hỏi tụi nó coi. Ổng đứng cách Thiếu úy khoảng 10 thước, cho Thiếu úy bắn nguyên băng Carbine ổng vẫn sống nhăn à.
Tuấn chỉ cười, gật gù suông. Chàng không muốn đụng chạm đến đức tin của người khác – nhất là người ấy vì yêu mến đã cố tìm cách bảo vệ mạng sống chàng.
Câu chuyện của Vĩnh đã chuyển sang võ nghệ, bùa ngải. Lại vẫn món đá xiềng, đá một cú địch thủ rơi xuống đất, hai chân bắt chéo như bị xiềng lại, không ai đỡ dậy nổi, phải chính người đó giải huyệt mới đi đứng như thường được. Lại vẫn chuyện một ông Trung sĩ cầm quả lựu đạn mở kíp, niệm chú không cho «nổ», lúc hô «nổ» quần áo rách tả tơi, da thịt không mất một sợi lông, sợi tóc nào.
Giữa lúc Vĩnh đang nói về thứ ngải biến trái đấm thành nặng hai trăm ký lô, một hồi còi lanh lảnh vang lên, cắt đứt giọng nói khàn khàn của hắn, Tuấn vội đứng dậy, ra lệnh cho viên Thượng sĩ thường vụ tập họp Đại đội.
Khoảng không gian vàng rực ánh nắng chợt náo động vì những hồi còi, những tiếng hò hét, tiếng gọi nhau ơi ới. Hai chục chiếc trực thăng nối đuôi nhau dọc theo phi đạo, nằm sưởi nắng một cách lười biếng từ sáng, cũng bắt đầu chuyển mình. Những cánh quạt khổng lồ đang khởi đầu những vòng quay phấn khởi và nô nức niềm vui.
Một chiếc Jeep từ Bộ chỉ huy hành quân phóng như bay lại phía Tuấn. Tuấn đưa mắt cho Vĩnh, Vĩnh vội vàng trao cho Tuấn dây nịt súng và chiếc bao bản đồ dày cộm. Khi Tuấn vừa thắt xong dây súng, chiếc Jeep cũng vừa ngừng lại trước mặt chàng. Khuôn mặt Mẫn, Trung úy Tiểu đoàn phó, rạng rỡ hằn lên, nhưng giọng hắn vẫn bình thản và nhỏ nhẹ như con gái:
– Ê Tuấn, kỳ này hy vọng có chút cháo rồi. Đ.m… bọn Bộ Binh đang đụng cỡ một tiểu đoàn tụi nó..
Ngón tay đen đúa của Mẫn chỉ vào một con kinh uốn vòng hình bán nguyệt, được đánh đấu bằng một chữ thập màu đỏ máu. Tuấn vội hỏi:
– Tụi nào đó, Trung úy?
– Nghe nói U Minh 2 nhưng chưa chắc. Có thể tụi Tây Đô. Nhưng tụi nào mà không được. Ráng kiếm vài cây đại liên về triễn lãm chơi. Anh nhảy «líp» đầu vào thằng 2. Tôi đi theo Đại đội anh.
Ngón tay Mẫn, rời khỏi dấu thập đỏ, đặt trên một chấm màu đen:
– Mình xuống ở đây, cách ven làng khoảng 500 thước. Pilot không chịu vào gần hơn vì tụi nó có ba, bốn khẩu phòng không gì đó.
Tuấn lầu bầu:
– Đ.m… sao xa quá vậy. Mùa này nước ngập tới bụng, 500 thước đâu gần gũi, ngon lành gì.
Mẫn nhún vai:
– Biết sao hơn được. Thiếu tá mình đã can thiệp để xuống cạnh ven làng 300 thước thôi, nhưng bọn Pilot không chịu. À, Đại đội anh bao nhiêu?
– Trăm hai.
– Líp đầu anh nhảy chín chục thôi. Còn lại để líp thứ ba.
– Chín lăm đi, Trung úy. Kỳ này tôi mang thêm thằng gà cồ 60 mà.
– Thôi, chín chục đủ rồi.
Một chiếc xe Jeep khác chạy tới, thả xuống mặt phi đạo hai viên cố vấn Mỹ cao lêu nghêu. Viên Trung úy Cố vấn tiến lại phía Mẫn và Tuấn, cười thật tươi, nói «chào ông» bằng giọng mũi.
Quay sang Tư, Tuấn ra 1ệnh:
– Tư, kêu máy cho các Trung đội đi. Bảo tụi nó mỗi thằng hai chiếc trực thăng. Còn lại đợi lệnh AIpha. Đại đội mình tám chiếc trực thăng, kể từ chiếc thứ hai. Chiếc đầu của Bravo.
Tư chụm môi, huýt sáo vào Combiné, vừa định kêu các Trung đội, Tuấn vội gọi giật giọng:
– Ê, Tư! Đ.m… lập lại cho đúng nghe.
Tư gật gật cái đầu có mái tóc đỏ quạch.
– Dạ, rõ rồi, Thiếu úy.
Hắn lại chụm môi, huýt sáo. Rồi láu táu truyền lệnh. Viên Trung úy Cố vấn cúi xuống mặt đồng hồ tay, bảo Mẫn:
– Còn 3 phút nữa. Xong chưa. Trung úy?
Mẫn khẽ gật đầu, ngậm chiếc còi vào miệng. Một hồi còi dài lanh lãnh vang lên. Mọi người vội vã chui vào lòng phi cơ.
Những ngón tay lông lá của hai viên hoa tiêu chạy trên những hàng nút chi chít. Đôi mắt họ nhìn viên Trung úy Cố vấn chờ đợi. Sau cái gật đầu của viên sĩ quan trẻ, tiếng cánh quạt chém gió chợt đều và nhanh hơn. Rồi chiếc phi cơ chỉ huy là đà bay lên, đầu hơi chúc xuống như còn lưu luyến mặt phi đạo chói chang ánh nắng và mù mịt bụi đỏ. Qua khung kính trước mặt Tuấn thấy bốn chiếc cá nhái hung hăng dẫn đầu. Màu xám của thân phi cơ nổi bật lên giữa tấm phông loang lổ có một mảnh da trời xanh lơ, một bờ kinh màu lục thẫm phía xa, giăng ngang lưng trời như một sợi chỉ mong manh và những thửa ruộng trắng xóa trải rộng hút cả tầm mắt.
Vĩnh ghé sát vào tai Tuấn, nói lớn qua tiếng cười:
– Đại đội mình ráng kiếm một cây phòng không cho ngon, Thiếu úy.
Tuấn cười nụ. Trao tấm bản đồ cho Vĩnh, chàng khum tay che gió mồi thuốc, Tuấn có thói quen hút thuốc liên miên, suốt đoạn đường bay từ phi trường tới điểm đổ quân. Khói thuốc thơm nồng với Tuấn mang nhiều công dụng. Nhờ nó, chàng có thể lấy lại quân bình và tỉnh táo cho trí óc. Kéo một hơi thuốc dài, thở ra thật chậm rãi, phóng tầm mắt xuống những cánh đồng bóng loáng màu nước, những xóm thôn nhỏ bé, hoang vắng uốn mình theo kinh rạch, những chiếc thuyền tam bản nhỏ như lá tre trên mặt nước đỏ ngầu là một liều thuốc an thần hữu hiệu nhất trước khi tung sinh mạng mình và thuộc hạ vào một canh bạc. Canh bạc may mắn – Canh bạc không có thủ hòa. Thắng hoặc bại, chỉ có hai kết quả ấy. Chàng không phải là một triết nhân để đặt câu hỏi về số phận của những người dân hiền lành, chất phác bị bắt buộc phải đứng giữa hai phe thù nghịch, gánh chịu những hậu quả khốc liệt của cuộc giao tranh sắp tới. Dù mục tiêu là một khu rừng hoang hay một thôn xóm trù phú, với Tuấn cũng chẳng có gì khác lạ. Tất cả trước mắt chàng chỉ đơn thuần là một vùng đất có địch quân ẩn núp. Bổn phận chàng và các chiến hữu chàng phải thanh toán mục tiêu thật nhanh. Giết thật nhiều giặc bằng hỏa lực cơ hữu. Thu đoạt thật nhiều súng ống, tài liệu chiến lợi phẩm. Và nếu có thể ráng tiết kiệm xương máu của chiến hữu mình. Có thế và chỉ cần thế. Chàng đã quên và cố gắng muốn quên nhóm người thứ ba giữa mặt trận. Kẻ thù của bọn chàng, những kẻ đã khởi xướng chiến tranh, lôi kéo bọn chàng vào chiến địa còn độc ác hơn nữa, dã man hơn nữa. Chúng mượn nhóm người thứ ba ấy – những người dân đen cùng cực, tạo dựng cuộc đời bằng máu, nước mắt và nhục nhã tủi hổ ấy làm một bức tường che chở cho chúng. Chúng đã nấp vào sau lưng họ để bắn giết bọn chàng. Vì thế, nhiều lúc bọn chàng phải cố gắng quên một việc làm thật khó khăn và đầy ân hận để có thể đối diện với chúng, bắn giết chúng thỏa thích. Tuấn thường nghĩ quyết định phũ phàng ấy, quyết định sống còn ấy khiến cuộc chiến này khó tiêu diệt tận gốc. Bên cạnh việc so sánh hỏa lực, vũ khí còn có việc đấu trí xảo quyệt mà những tảng đá nghi thức ngoại giao, ngôn ngữ biến thành một trò hề, Tuấn thường nghĩ không ai hiểu Cộng Sản bằng những kẻ tha phương cầu thực như chàng, những kẻ lưu vong trên chính Tổ quốc mình như chàng. Nhưng Tuấn, không làm một chính khách hay một lý thuyết gia. Chỉ là một tên lính tầm thường, nhỏ mọn. Tầm thường và nhỏ mọn đến nỗi sự sống, chết của chàng hầu như không đáng chú ý và chẳng nghĩa lý gì. Chàng đành nhắm mắt lại. Tay siết mạnh cò súng. Miệng hò hét điều động binh sĩ. Không cần chú ý bất cứ một sinh vật, một sự kiện nào ngoài những tên địch thấp thoáng trong bìa làng, sau những lùm cây, dưới những địa đạo và những người bạn lính ở cùng giới tuyến. Phần thưởng gần gũi nhất không là một lời ca nào cả. Chỉ cần một chiếc huy chương. Một cặp lon mới. Hay một chiếc quan tài phủ quốc kỳ và mười hai tháng lương tử tuất.
Tất cả những gì Tuấn và các bạn đồng đội làm được cho lớp người thứ ba ấy chỉ do một xúc động nhất thời, một cảm thương bèo bọt chợt đến chợt đi. Con người vốn ích kỷ. Một thằng lính còn ích kỷ hơn nữa.
Mẫn chợt vỗ mạnh đùi Tuấn, chỉ vào viên Trung úy Cố vấn. Viên Trung úy dùng đầu ngọn bút chì mỡ, chỉ vào điểm đổ quân. Tuấn gật đầu, tỏ ý hiểu, phóng tầm mắt xuống ven làng vừa hiện ra ngang hông thân phi cơ. Nhiều ngọn lửa napalm và những cuộn khói trắng che phủ gần hết màu xanh thẫm của những vòm lá và những bụi dừa nước. Bốn chiếc phản lực như bốn con thoi chao lượn ngang dọc, vẽ thành hai quỹ đạo tròn thẳng góc với nhau. Hai chiếc L.19 lừ đừ, đảo qua đảo lại để hướng dẫn oanh kích. Mấy chú cá nhái tung tăng sát ngọn cây, sà xuống những con rạch nhỏ từ ven làng chạy ra cánh đồng bóng loáng như một tấm gương phẳng tráng thủy ngân vĩ đại để trút xuống từng tràng rocket, đại liên. Nhiều lằn đạn lửa từ những lùm cây chi chít bay lên, vật vờ giữa bầu trời, Mẫn nói như reo:
– Tới 6 khẩu phòng không lận, Tuấn ơi. Mẻ cá này bộn bạc à.
Tuấn liếc nhanh viên Trung úy Tiểu đoàn phó. Khuôn mặt bầu bĩnh, hiền lành với nụ cười mỉm duyên đáng như con gái thường ngày của Mẫn đã mờ phủ lớp sát khí lạnh lẽo trộn lẫn với vẻ rạng rỡ, mừng vui của một thí sinh biết tin mình trúng tuyển. Chính Tuấn cũng thấy tâm hồn nô nức lạ thường. Chàng chỉ muốn đoàn trực thăng hạ cánh ngay xuống mặt ruộng và bằng lối tấn công vũ bão, thần tốc quen thuộc của lính mũ nâu, mục tiêu sẽ được thanh toán thật gọn, thật nhanh. Tuấn biết rằng nhiều lắm cũng chỉ mất khoảng ba hay bốn giờ bọn chàng sẽ đặt chân vào ven làng. Và, lại một lần nữa đơn vị Tuấn lấy sự thảm bại của quân địch làm niềm vui chiến thắng. Không phải chỉ có Mẫn, chỉ có Tuấn nghĩ vậy. Tất cả các binh sĩ của đơn vị chàng đều tin tưởng họ sẽ chiến thắng. Chiến thắng tất nhiên. Chiến thắng dễ dàng như mồi một điếu thuốc, uống một ly rượu.
Và họ phải chiến thắng. Để giữ vững uy danh đơn vị. Để được thượng cấp khen thưởng, cho huy chương, cho lên lon. Để khi trở lại thành phố họ có dịp khoe khoang với bạn bè, người yêu, quyến thuộc lòng can đảm và sự lì lợm của mình.
Đoàn trực thăng bay vòng trên bầu trời ba, bốn lần vẫn chưa chịu đáp xuống mặt ruộng. Ba chiếc Skyraider đã bay tới thay thế cho mấy chiếc phản lực, tiếp tục trút bom đạn xuống bờ kinh. Mấy chú cá nhái hạ thấp xuống mặt ruộng hơn nữa, quan sát bãi đáp lần cuối cùng. Rồi hai cuộn khói màu tím hoa cà từ một bờ ruộng là đà bay lên loãng dần vào không khí. Đoàn trực thăng xếp thành hàng một, chúc đầu xuống thật nhanh. Người Trung úy Cố vấn tháo ống nghe cười nụ nói với Mẫn và Tuấn:
– Chúng ta xuống đất.
Mẫn và Tuấn cùng gật đầu. Mắt Mẫn quắc lên, cố thâu nhận lần chót địa thế tổng quát của trận địa, rồi nói nhanh:
– Anh xuống đất dàn hàng ngang bên tay mặt tôi nghe Tuấn. Thằng 2 bên trái. Địa thế này hơi khó nuốt à. Dừa nước nhiều quá, vô được ven làng cũng mất bộn…
Tiếng cánh quạt chém gió mỗi lúc một chói chang che lấp cả tiếng nổ của hàng trăm họng súng đủ cỡ đang dồn vào đoàn trực thăng. Ngay khi thân phi cơ vừa chạm mặt nước, bằng tất cả sức mạnh và khéo léo mọi người nhào ra khỏi lòng khi cơ, cố gắng chạy thật nhanh khỏi vùng áp lực của những cánh quạt. Sáu chiếc cá nhái hung dữ hẳn lên, lăn xả vào mục tiêu để giảm thiểu hỏa lực địch. Những viên xạ thủ đại liên của đoàn trực thăng tải quân cũng trút đạn như mưa bão vào ven làng.
Chỉ hai phút sau, hai đại đội BĐQ đã dàn thành một hàng ngang. Đoàn trực thăng tải quân cũng từng chiếc bay vút lên cao, hớn hở trở lại hướng cũ. Họng súng trên tay các binh sĩ cũng bắt đầu tóe lửa. Mấy khẩu M.79 được dịp tung hoành, ném những cuộn khói đen vào mục tiêu.
Một hồi còi lệnh vang lên, lôi cuốn theo hàng trăm hồi còi dài khác. Người đơn vị trưởng cũ của Tuấn đã có sáng kiến bắt mỗi binh sĩ phải sắm một chiếc còi. Đụng trận, thay vì hô xung phong, còi được thổi lên một loạt, khiến tinh thần địch quân nao núng không ít. Và, tiếng còi cũng còn công dụng che lấp tiếng đạn bay, giúp binh sĩ thêm can đảm.
Những hồi còi dài vẫn tiếp nối nhau không ngừng. Hai trăm binh sĩ vừa bắn, vừa cố gắng thâu ngắn dàn khoảng cách tới mục tiêu. Họ chẳng thèm để ý tới nước ruộng tung tóe dưới chân, tiếng đại liên địch xé gió trên đầu, cày sâu trước mặt, sau lưng hay những quả đạn súng cối của địch đang xúc bùn đất ném lên thân thể họ. Lúc này thì không cần triết lý về sống, chết nữa. Cũng không cần nghĩ tới người yêu, gia đình, danh vọng hay tiền bạc nữa. Với mọi người chỉ có một đối tượng. Ven làng được gọi là mục tiêu nọ. Với mọi người chỉ một hướng tiến. Hướng trước mặt. Và chỉ có một việc làm. Giết. Tất cả mọi khuôn thước, mọi tình cảm, suy luận, bàn cãi đều là đồ bỏ, là những món hàng dự trữ chỉ dùng tới khi trận đánh đã tàn.
Còn cách mục tiêu khoảng hai trăm thước. Tư chợt vượt lên nói với Tuấn qua hơi thở nặng nhọc:
– Thiếu úy!Thiếu úy! Bravo muốn nói chuyện với Thiếu úy này.
Tuấn đón lấy chiếc combiné của Tư. Tiếng Mẫn chói chang:
– Oanh! Oanh! Bravo gọi.
– Oanh nghe.
– Anh đánh thốc vào đầu làng cho tôi, chỗ bụi dừa nước đó. Tụi nó đặt SKZ và đại liên ở đó nhiều lắm.
Tuấn đưa mắt về phía đầu làng, trán hơi cau lại cho một tính toán thật nhanh nói vào máy:
– O.K! Bravo xin cá nhái yểm trợ cho tôi đi.
Trao trả Tư chiếc combiné, Tuấn vẫy Thành, người mang máy liên lạc các Trung đội lại gần. Chàng ra lệnh:
– Mày gọi tụi nó bảo lệnh Bravo cho mình phải chiếm chỗ bụi dừa nước đầu làng đó. Thổi vào đó ít rái M.79 và phóng lựu. Càng nhiều càng tốt.
Đoàn lính mũ nâu vẫn tiến như bay vào ven làng. Khoảng cách thu ngắn dần. Tiếng súng đạn mỗi lúc thêm ròn rã, kinh hoàng. Đã có bốn, năm binh sĩ ngã xuống, bị bỏ lại phía sau chờ y tá săn sóc. Hai Trung đội của Tuấn đã bám được vào ven làng. Hai Trung đội khác bị dội lại vì xung phong đúng hai ổ khẩu đại liên.
Tuấn xông xáo, hò hét như con cọp đói mồi. Bên cạnh chàng, Vĩnh sau mỗi tràng tiểu liên phá lên cười khoái trá, đắc chí chửi thề ròn rã hơn cả khẩu Thompson trên tay hắn. Đ.m… chết chưa mấy con… Hà hà. Đụng ông thày tụi bây, chạy đâu thoát. Đ.m… tụi bây tới số rồi…
Tiếng bom đạn, tiếng hò hét, tiếng kêu la của những kẻ bất đắc kỳ tử đập vỡ vụn một góc trời. Tai Tuấn ù đi. Lượng máu trong cơ thể chảy mạnh và nhanh hơn khiến Tuấn chìm ngập trong một cơn sốt nóng bỏng. Khói đạn khét lẹt, nước ruộng ngai ngái hương bùn đất càng làm tăng thêm nhiệt độ cơ thể Tuấn. Chàng luôn miệng hò hét điều động binh sĩ, chửi thề, đe dọa đập cây lên đầu những binh sĩ thi hành lệnh ban ra một cách vụng về.
Phải ba đợt xung phong nữa, hai Trung đội còn lại mới tiến vào được một khu vườn rậm rạp. Một trận cận chiến chớp nhoáng diễn ra. Đánh cận chiến là «nghề» của Đại đội Tuấn. Vì thế chưa đầy năm phút sau, địch tản mác rút lui ngược lên phía Đại Đội 2, để lại gần hai chục xác chết ngổn ngang.
Chợt Thành reo lớn:
– Thiếu úy! Thằng 2 mới lấy được hai súng, một trung liên, một tiểu liên Tiệp khắc.
Mắt Tuấn sáng rực lên. Chàng cao giọng:
– Có một trung liên rồi hả? Chà! Mình lập công đầu rồi. Hỏi lại nó cho chắc coi.
Thành cười thật tươi, huýt sáo vào combiné nhưng nụ cười chợt biến mất. Hắn nói lớn vào combiné:
– Nghe rõ rồi. Cải Cách ủng hộ Sơn Tây bị kiến cắn nặng, xin tải thương.
Mặt Tuấn sạm lại. Chàng bước tới, giật chiếc combiné trên tay Thành, nói như hét:
– Đây thẩm quyền, ai đầu máy đó?
– Kính chào thẩm quyền. Oanh 3 đây. Trình thẩm quyền người anh lớn của tôi bị kiến cắn rồi. Nặng lắm
– Nhận rõ. Oanh 2..Oanh 3. Lệnh cho 2 và 3 về gặp tôi. Hiện tôi cách các anh một trăm thước. Yêu cầu 3 báo cáo lại số vũ khí tịch thu.
– Oanh! Đây Oanh 2. Oanh 2 lấy được 4 «cây củi» rồi. Một trung liên, một tiểu liên Tiệp khắc, 2 súng trường.
Quay sang Tư, Tuấn hất hàm ra lệnh:
– Gọi Bravo đi Tư. Báo cáo mình lấy 4 súng, trong đó có 1 trung liên. Yêu cầu Bravo xin trực thăng tải thương gấp. Ông Chuẩn úy Sanh bị nặng rồi.
Rồi, Tuấn tiếp tục gọi các Trung đội. Hai Trung đội đi theo Tuấn được lệnh tiến sâu hơn vào bìa làng. Nhưng chỉ vài phút sau Tuấn được báo cáo họ không thể tiến chiếm được một thước đất nào nữa. Hàng rào hỏa lực của địch quá mạnh. Và chúng chiếm được một địa thế thuận lợi. Một SKZ, hai đại liên đặt ngay trong một nhà máy xay lúa. Bên bờ kinh đối diện, rất nhiều ổ súng cộng đồng khác khởi sự trút mưa đạn vào đại đội Tuấn. Tuấn hiểu ngay ý định chúng. Cánh quân địch ở phía bờ kinh đối diện là thành phần súng nặng. Đại đội Tuấn đang đương đầu với thành phần xung kích của chúng. Tuấn vội ra lệnh cho hai Trung đội đầu nằm cố thủ, chờ hai Trung đội sau lên tiếp ứng. Đồng thời chàng yêu cầu Mẫn can thiệp cho mấy chiếc cá nhái tiêu hủy nhà máy xay lúa.
Hai Trung đội 3 và 4 cũng vừa lục tục kéo tới. Nhìn Sanh ngất lịm trên vai một binh sĩ, Tuấn thầm thương cảm. Sanh là lớp Sĩ Quan Trừ Bị mới nhất vừa ra trường chưa đầy hai tháng. Hắn là một con gà đá «chịu chơi» nhất của Tuấn. Sanh chưa đủ chín chắn để biết một cấp chỉ huy ngoài đức tính lì lợm, can đảm cần phải trầm tĩnh và sáng suốt.
Người binh sĩ đặt Sanh nằm xuống bên cạnh Tuấn. Tuấn đưa tay vẫy người y tá. Rồi, lại phải bận bịu chiếc combiné để ra lệnh và nhận báo cáo.
Tư chợt ngước nhìn Tuấn đầy thất vọng, nói qua tiếng thở dài buồn nản:
– Thiếu úy! Trực thăng võ trang không chịu vào nhà máy xay lúa. Tụi nó bảo trên mái nhà có dấu hiệu của một ngôi chùa.
Tuấn bực bội, nói như hét:
– Con c… Đ.m…tụi nó nhát quá chứ gì. Đưa combiné tao coi.
Biết Tuấn đã bắt đầu nổi «điên»,Tư riu ríu trao combiné cho Tuấn. Giọng Tuấn hừng hực giận dữ.
– Bravo! Oanh gọi.
– Bravo nghe.
– Đ.m… tại sao UTT không chịu yểm trợ cho tụi tôi tiến quân.
– Tôi bảo tụi cố vấn của mình xin rồi. Nhưng bọn Pilot bảo đó là một ngôi chùa.
– Trung úy bảo nó cứ bắn nát chỗ đó đi, tội vạ đâu tôi chịu. Nhà máy chứ chùa chiền, con c.. gì. Mà chùa chiền đi nữa nếu cần dùng cũng làm cỏ luôn. Sống chết trong đường tơ kẽ tóc mà còn nhân đạo gì nữa.
– Rồi, tôi sẽ nói lại với nó. Tình hình anh ra sao?
– Tụi nó định làm cỏ tôi bằng moọc đại liên và SKZ đó. Mấy thằng con tôi bị chặn đứng lại rồi. AIpha sắp tới chưa?
– Còn khoảng hai mươi phút nữa.
– Trung úy xin cho một đại đội xuống bờ kinh đối điện với tôi đi. Thành phần súng nặng của bọn Vi Xi ở đó.
– Nghe rõ rồi. Tạm dứt với anh. Thằng 2 nó đang gọi tôi.
Tuấn vừa trao trả Tư chiếc combiné, một tràng đại liên xé gió rít bay lạnh lùng trên đầu chàng. Cây antenne của chiếc máy P.R.C.10 bị đốn gãy ở giữa gục xuống. Tuấn vội nói nhanh:
– Coi chừng, Tư. Tụi nó đang nhắm tiêu diệt cấp chỉ huy đó. Thay Antenne lá mía đi.
Dứt lời, Tuấn ra hiệu cho Vĩnh bám sát chàng, lao mình thật nhanh về tuyến phòng thủ của các binh sĩ. Hùng, viên chuẩn úy cùng khóa với Sanh nhăn nhó:
– Mình chết cứng ở đây, Thiếu úy. Trung đội tôi ba mạng ăn mảnh súng cối của tụi nó rồi.
Tuấn khẽ gật đầu, lặng đứng quan sát địa thế.
Bốn Trung đội của Tuấn đã dàn thành hàng ngang, dọc theo một lạch nước nhỏ. Khoảnh đất trống gần năm chục thước phía trước tuyến phòng thủ là trở ngại lớn lao nhất cho việc tiến quân xung phong. Cho dù quân số Đại đội chàng có gấp bốn năm lần hiện tại, việc vượt qua khoảng trống này cũng chỉ là một ảo vọng một hành động liều lĩnh xuẩn ngốc.
Tiếng súng cá nhân chợt thưa thớt dần. Chỉ còn những quả đạn súng cối. SKZ và những đại liên lạnh buốt ôm phủ lấy khu vườn ẩn trú của đại đội Tuấn. Thái độ im lặng của toán xung kích địch khiến Hùng băn khoăn. Hắn ngước nhìn Tuấn khẽ hỏi:
– Tụi nó âm mưu gì đây, Thiếu úy. Bộ tụi nó định chuồn êm sao?
Tuấn cười nhạt: ·
– Chuồn mẹ gì. Tụi nó bị vây chặt bốn phía rồi. Có lẽ tụi nó định xung phong mở đường máu đây. Ê, Hùng. Ra lệnh cho anh em chuẩn bị lưỡi lê, lựu đạn đi.
Quay lại Thành và Tư, Tuấn tiếp:
– Thằng Tư kêu Bravo hỏi coi. Đ.m… UTT có bắn vào nhà máy không. Nếu không, về nhà, tao thưa cho cha con nó trắng mắt luôn. Còn Thành bảo mấy đứa con phải chuẩn bị đạn dược, lưỡi lê cẩn thận. Điệu này tụi nó định hốt trọn mình đây mà…
Câu nói của Tuấn bị cắt đứt đột ngột bằng giọng nói khàn đục của viên Hạ sĩ y tá:
– Thiếu úy! Chuẩn úy Sanh nguy lắm rồi. Ổng muốn gặp Thiếu úy.
Tuấn cau mày:
– Chú để ổng nằm ở đâu?
– Dạ trong nhà kia, Thiếu úy.
Tuấn dùng mắt đo nhanh khoảng cách từ chỗ đang đứng tới ngôi nhà tranh bị sụp nửa mái vì trúng bom oanh tạc. Chàng vỗ vai Hùng, nói nhanh:
– Cậu tạm thế tôi chút xíu nghe Hùng. Sanh nó muốn gặp tôi.
Giọng Hùng đầy lo ngại, thương xót:
– Sanh nó bị nặng không, Thiếu úy?
– Chưa biết nữa.
Tuấn và Vĩnh phóng nhanh về phía ngôi nhà đổ nát. Người y tá đang dùng chiếc khăn tay ướt lau mồ hôi trên trán Sanh. Mắt Sanh dại khờ nhìn Tuấn. Bờ môi khô cứng, nứt nẻ của Sanh thoáng động nụ cười méo mó. Tuấn dịu dàng quỳ xuống bên Sanh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của người sĩ quan trẻ:
– Cậu thấy trong người thế nào, Sanh?
Tiếng Sanh nhẹ như hơi gió:
– Mệt quá. Thiếu úy…
Tuấn nhìn viên y tá bảo:
– Chích cho ổng mũi thuốc khỏe nữa coi.
Viên y tá dạ nhỏ, hí hoáy mở túi cứu thương. Sanh thều thào gọi Tuấn:
– Thiếu úy..,
Tuấn gượng mỉm cười, nhìn Sanh, khuyến khích hắn:
– Để y tá chích thuốc khỏe cho cậu đã. Cậu mệt vì mất nhiều máu đó mà.
Sanh khẽ lắc đầu, nước mắt ứa theo đuôi mắt:
– Tôi không chết được phải không Thiếu úy?
– Ừ, chết sao được. Cậu mà chết thì em Nguyệt để cho ai!
Mắt Sanh ngời lên một ánh lửa tin tưởng mong manh như ngọn lửa giấy:
– Tôi không chết được, Thiếu úy nhỉ. Bà chị lớn tôi mới gửi cho tôi một chiếc nanh heo rừng vô cà-tha…
Những ngón tay run rẩy vụng dại của Sanh lần mò tìm kiếm sợi dây đeo thẻ bài. Vĩnh vội quỳ xuống moi chiếc nanh heo rừng nâu sậm và hai tấm thẻ bài sáng bóng ra khỏi lớp áo lót, đặt vào tay Sanh. Sanh mỉm cười thoải mái, nhìn Vĩnh thay lời cám ơn. Giọng Sanh nhiều sinh lực hơn nhờ mũi thuốc khỏe viên y tá vừa chích vào cơ thể:
– Chiếc nanh này chị hai tôi chuộc ở Vĩnh Bình. Nó linh lắm. Nó sẽ cứu tôi thoát chết phải không, Thiếu úy.
Mắt Tuấn đã bắt đầu đỏ hoe vì cái lắc đầu nhè nhẹ của người y tá. Chàng siết chặt những ngón tay Sanh như muốn truyền cho người chiến hữu trẻ xấu số một phần sinh lực của mình. Tuấn thầm thì:
– Nhất định cậu sẽ sống. Cậu chết ai dám lấy trộm jeep của tôi chở đào đi bát phố.
Ánh lửa trên đáy mắt Sanh cũng được thắp sáng hơn:
– Khi hành quân chấm đứt Thiếu úy nhớ bảo em Nguyệt lên Cần Thơ thăm tôi nghe.
– Ù, nhất định em phải lên quân y viện nuôi kép rồi.
Sanh ngập ngừng mãi mới dám hỏi tiếp:
– Kỳ này mình hy vọng thắng lớn không, Thiếu úy?
Tuấn gật đầu:
– Chắc như đinh đóng cột. Líp thứ hai của mình sắp xuống rồi. Cậu cứ yên tâm nằm đây. Mai mốt xuất viện chắc chắn cậu có cặp lon Thiếu úy và một cái chổi chà đeo chơi…
– Tôi… tôi mới ra trường được hai tháng mà, Thiếu úy.
– Ăn thua gì. Đặc cách giữa mặt trận không kể thâm niên.
Sanh cố nhếch bờ môi, mỉm cười mãn nguyện. Nhưng Sanh chợt nghiến chặt hàm răng để ngăn chận một cơn đau đớn khủng khiếp vừa từ vết thương trên bụng tràn lên khiến hệ thần kinh tê dại hẳn đi. Mồ hôi đọng giọt trên vầng trán nhăn nhúm, xám ngoét của Sanh. Tuấn hốt hoảng bảo viên y tá:
– Chích thêm cho ổng mũi Atropine nữa coi.
Viên y tá bùi ngùi nhìn Tun, khẽ lắc đầu:
– Vô ích, Thiếu úy. Ổng bị thủng ruột rồi.
– Được phút nào hay phút ấy. Cậu cứ chích đi.
– Dạ… còn phải dành thuốc cho những người khác nữa, Thiếu úy. Riêng ổng đã 4 mũi Atropine và 2 mũi thuốc khỏe.
Tuấn bực dọc:
– Đ.m…lộn xộn hoài. Tao bảo chích mày cứ làm theo tao coi. Đ.m… mày coi chừng à. Chuyến này về tao nhốt đầu mày luôn. Đi hành quân gì mà mang ít thuốc vậy?
Tuấn vừa dứt lời, một tiếng nổ nhức óc vang lên thật gần. Một mảnh vách đất bị khoét thủng, bụi mù văng tứ phía. Những mảnh đạn bay rào rào vào nhà như một cơn mưa đá. Theo một phản ứng nghề nghiệp, ba người vội gục xuống, dán sát thân thể trên mặt đất. Nhưng cảm xúc Tuấn còn đủ bén nhậy để nhận biết sau một cái rùng mình thật mạnh, những ngón tay Sanh trong tay chàng khờ dại hẳn đi.
Tuấn ngước lên nhìn mặt Sanh. Mắt Sanh đã mất hết sinh khí, trợn trừng nhìn nóc nhà đầy mạng nhện và lấm tấm những điểm nắng. Có lẽ Sanh chết mà vẫn chưa tin mình đã chết. Cũng như nhiều người trẻ tuổi đang tham dự chiến cuộc này thường ngơ ngác trước cái chết đột ngột của mình, thường chưa kịp chuẩn bị cho mình một thái độ thích nghi để bước vào nằm trong mộ địa.
Tuấn lau nhanh những giọt nước mắt vừa âm thầm nhỏ xuống, vuốt mắt cho Sanh rồi ngậm ngùi bảo Vĩnh:
– Chú tháo tấm thẻ bài và giữ những kỷ vật của Chuẩn úy Sanh cho tôi. Rồi kiếm một chiếc Poncho bọc xác ổng lại cần thận. Tôi phải nhào ra ngoài xem xét tình hình …
Khi Tuấn bước ra khỏi ngôi nhà, hai chiếc trực thăng võ trang cũng vừa đảo vòng sát trên những ngọn cây, bắt đầu phóng rocket vào nhà máy xay lúa. Hùng nhìn Tuấn, hỏi từ xa:
– Sanh nó ra sao, Thiếu úy?
Tuấn không nhìn Hùng:
– Rồi…
Mặt Hùng tái xám. Người sĩ quan trẻ cúi đầu xuống, cố dấu tiếng thở dài. Và một giây xúc động ngắn ngủi thoáng qua, Hùng hất mặt lên, ánh mắt hừng hực thù hận, hai dòng lệ chảy dài trên gò má rám nắng; họng Carbine M.2 trên tay đỏ lửa, ném nguyên một băng đạn về tuyến phòng thủ địch. Hàng trăm họng súng của các binh sĩ trong Đại đội cùng một lúc hòa theo vạch nên một dãy bụi mù ở bìa vườn đối diện. Lắp một băng đạn khác, Hùng rít qua kẽ hàm răng:
– Đ.m… tụi bây! Tao sẽ làm cỏ hết!
Hùng phóng mình xuống lạch nước, vừa nhả đạn vừa định lao về phòng tuyến địch. Nhưng Tuấn đã kịp ngăn chặn hành động liều lĩnh rồ dại của Hùng. Chàng phóng người cheo, chụp lấy ngang hông Hùng kéo lại đúng lúc hắn vừa leo lên khỏi bờ lạch. Giọng Tuấn nghiêm khắc:
– Hùng! Cậu điên sao! Làm thế có ích lợi gì?
Hai cánh tay sắt thép của Tuấn khiến Hùng bị kéo tuột xuống lạch nước dễ dàng. Hùng gục mặt vào một mô đất khóc nức nở như một đứa trẻ. Tuấn ôn tồn vỗ về:
– Hùng! Bình tĩnh lại. Nên nhớ cậu đang là cấp chỉ huy giữa mặt trận. Cậu đừng khiến tinh thần binh sĩ giao động vì hành động vô ý thức của cậu…
Hùng ngừng khóc, ngoảnh lại nhìn Tuấn. Vẻ độ lượng, khoan dung của Tuấn giúp Hùng trở lại trạng thái quân bình thật nhanh, giọng Hùng ướt sũng nước mắt:
– Thiếu úy không biết, Sanh với tôi ở cùng một Trung đội, thằng giường trên, thằng giường dưới. Hai đứa thân thích nhau như ruột thịt. Thế mà bây giờ …bây giờ nó chết rồi …
Tuấn đưa tay ngắt lời Hùng. Chàng nói nhanh:
– Anh về vị trí mau lên. Tụi nó chuẩn bị xung phong rồi kia…
Quay lại phía sau, thấy Tư và Thành còn đứng ngơ ngác trên bờ lạch, Tuấn hét lớn:
– Đ.m… tụi bây muốn chết sao mà còn đứng đó. Nhào xuống đây mau lên. Thằng Thành gọi các Trung đội bảo tụi nó coi chừng đó. Bọn V.C. sắp xung phong rồi. Còn thằng Tư…
Câu nói của Tuấn bị cắt đứt đột ngột vì một tràng đại liên rít lạnh lùng trên đầu, đốn ngã một thân so đũa và tưng bổng những tàu lá chuối lên không. Rồi đến hàng trăm họng súng nổ vang. Những tiếng xung phong lanh lãnh vươn lên, rờn rợn tử khí. Ngay lúc đó từ khu vườn đối diện những chiếc bóng đen đông như kiến cỏ ùa ra khoảng đất trống, tràn về phía Đại đội Tuấn. Những binh sĩ mũ nâu chống trả thật mãnh liệt. Ba bốn chục tên giặc gục ngã ngay khi vừa rời khỏi hố cá nhân. Chúng hơi chùng lại nhưng rồi lại hò hét tiến lên. Hai chiếc cá nhái vội sà xuống can thiệp.. Tiếng rocket đại liên, tiếng cánh quạt chém gió, tiếng reo hò khát máu và tiếng kêu la của những kẻ bất đắc kỳ tử trộn lẫn với nhau thành một thể khối âm thanh sắc buốt. Phá vỡ màng nhĩ những kẻ lâm trận, truyền chấn động vào mạch máu, vào hệ thần kinh biến họ thành những con người máy, đúng hơn, những con người chỉ còn thuần nhất thứ bản năng tự vệ. Tuấn cũng bị những âm thanh ma muội ấy quyến rũ, mất hẳn thái độ bình tĩnh thường ngày. Chàng luôn miệng dục Tư báo cáo tình hình cho Mẫn, ra lệnh cho Thành gọi máy điều động các Trung đội.
– Tư. Kêu Bravo xin UTT bắn thật nhiều vào nhà máy xay lúa cho tao. Đ.m… huýt sáo với đếm số con c… gì nữa. Nói lẹ lẹ lên không tao đập bể sọ giờ. Thành bảo thằng 3 cẩn thận đó. Coi chừng bắn sang phía thằng Đại Đội 2 ngoài ruộng. Tư. Bravo trả lời sao. Cái gì. Nói lớn lên.
Tư lụp chụp bước lại Tuấn:
– Bravo hỏi mình cần gì nữa cho Bravo biết. Alpha vừa xuống đất. Mình sắp có tiếp viện rồi.
Tuấn gật đầu đảo mắt nhìn qua tình hình. Quân địch đã tiến gần bọn chàng và bắt đầu xử dụng lựu đạn. Chắc chắn không thoát khỏi một trận cận chiến khốc liệt. Trong hiện tại vì hỏa lực của Đại đội Tuấn còn mạnh, địch phải lấy xác đồng đội làm tuyến phòng thủ. Chúng lợi dụng lúc những khẩu đại liên và trung liên của Đại đội Tuấn thay băng đạn để tiến gần, gần hơn nữa. Còn 10 thước ngắn ngủi. Trong vòng 10 phút tới nếu hai đại đội tiếp viện không lên kịp chắc chắn Đại đội Tuấn không thể giữ nổi khu vườn này. Tuấn mím môi lại. Chàng vừa định ra lệnh cho Tư yêu cầu Mẫn cho Đại đội 2 đánh vào ngang hông địch để giúp Đại đội chàng kéo dài thời gian cầm cự, Tư đã trao cho Tuấn chiếc combiné. Hắn láu táu:
– Alpha muốn gặp Thiếu úy.
Tuấn chụp nhanh lấy combiné, ghé sát vào tai. Tiếng viên Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng đầy lo âu:
– Oanh! Oanh! Alpha gọi.
– Oanh nghe. Tiếp viện tôi gấp. Tụi nó đang tràn tới đông lắm, xin Alpha cho thằng Điểu xung phong vào bìa làng đánh ngang hông tụi nó để cứu tôi.
– Nghe rõ rồi. Cứ bình tĩnh, 5 phút nữa tôi sẽ lên tới anh.
– Alpha thổi kèn lên cho mấy thằng em nó hăng hái hơn một chút. Địch chỉ còn cách tôi mười thước nữa. Tiếp viện lẹ lên.
Tuấn trao trả combiné cho Tư, ngước lên bờ lạch. Chàng chợt hoảng hốt như một tảng đá ngàn cân rơi trúng đỉnh đầu. Toán quân tiền phong địch chỉ còn cách bọn chàng không đầy mười thước. Hàng rào lựu đạn của các binh sĩ không đủ ngăn chặn chúng. Chúng cũng bắt đầu xử dụng tới những quả lựu đạn chày. Mắt Tuấn quắc lên. Không thể nằm im chờ đợi chúng tràn ngập. Đằng nào cũng chết. Thà để đạn chui vào buồng ngực còn hơn để những đầu đạn xinh xắn trổ từ lưng ra phía trước. Chàng nghiến chặt hàm răng, nói nhanh:
– Tư! Gọi Bravo và Alpha. Oanh vào miệng sư tử.
Rồi, siết chặt cây Carbine báng gấp vào mình, Tuấn hét lớn:
– Biệt Động Quân!
Hàng trăm cái miệng cùng đồng thanh ném vào không gian một tiếng «Sát!» chát chúa. Rồi, những bộ đồ bông ướt sũng trườn lên khỏi bờ lạch, khởi diễn một trận đánh man dã, tàn bạo. Từng thây người gục ngã ruột gan đổ lòng thòng, thân thể bị nát bấy vì đạn, vì mã tấu. Những con mắt khờ dại trợn trừng nhìn lên bầu trời thật trong và xanh lơ. Tuấn tung hoành như một con hổ dữ. Bên cạnh chàng, Vĩnh thấp thoáng bay nhảy, cố tạo một khoảng cách an bằng tối thiểu cho chàng.
Tiếng kèn thúc quân hùng dũng chợt vang lên, mỗi lúc một gần. Những tiếng « Biệt Động Quân» «Sát» cũng cuồn cuộn trôi đến như nước lũ vỡ bờ. Tuấn và các binh sĩ chợt thấy tỉnh táo, minh mẫn lạ. Một sức mạnh vô hình nào truyền vào cơ thể mọi người khiến những ngón lưỡi lê, những thế đánh báng súng khéo léo hơn, chính xác hơn.
Tiếng kèn đồng mang thôi thúc tiếng hát nhân ngư nọ lại khiến tinh thần quân địch sa sút đến thảm hại. Và khi Đại Đội BĐQ được ném xuống tiếp viện bắt đầu lội ùa xuống con lạch mà Đại Đội Tuấn vừa dùng làm tuyến phòng thủ ít phút trước, địch nao núng, rút lui dần. Tuấn xua quân đuổi theo. Hăng hái nhất là Hùng và Trung đội hắn. Hùng đơn thương độc mã đuổi theo một tên vác trung liên. Tên địch cao lớn gấp hai Hùng nên bỏ rơi hắn dần. Hùng đứng dừng lại, quạt nguyên một băng đạn. Tên địch ngã sấp xuống. Tấm lưng trần của hắn chi chít những lỗ máu đỏ sâu hoắm. Hùng nghiến răng lắp một băng đạn khác, lên cơ bẩm thật mạnh. Rồi, chậm rãi bước tới bên kẻ hấp hối, mũi bốt-đờ-sô nhê nhếch sình lầy lật ngửa hắn lên. Khẩu M.2 trên tay Hùng dí sát xuống khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa của tên thương binh. Hùng chợt cười nức nở nghiến răng siết cò. Cái đầu tên thương binh nát bấy. Máu và óc bắn tung toé dính cả vào đầu tóc quần áo Hùng.
Viên Thiếu tá Tiểu Đoàn Trưởng chợt cau hàng lông mày hơi rậm, hỏi Tuấn:
– Bộ thằng đó khùng sao?
Tuấn lột chiếc nón sắt trao cho Vĩnh cố dấu một tiếng thở dài. Chàng nói nhỏ:
– Thằng Sanh, bạn nối khố của nó mới chết, Thiếu tá…
Viên Thiếu tá trẻ gật đầu tỏ ý thông cảm. Choàng tay qua vai Tuấn, giọng người Tiểu Đoàn Trưởng ấm hơn:
– Đại đội cậu hôm nay chì thiệt. Cậu ra lệnh cho tụi nó bố trí cẩn thận, lo mò súng đi.
Tuấn đưa mắt ra hiệu cho Thành, rồi chỉ sang bờ kinh đối diện, hỏi:
– Thằng nào nhảy bên đó, Thiếu tá?
– Thằng 1.
– Nó chuyến này hốt lớn rồi. Thành phần súng nặng ở bên đó. Thôi xin phép Thiếu tá cho tôi chạy vòng vòng xem tụi tôi mất bao nhiêu con… Chắc bộn à Thiếu tá!…
Tuấn đi ngược lại phía bờ lạch. Vĩnh, Tư và Thành bám sát chàng. Tuấn bảo Vĩnh:
– Mày chạy lại chỗ Thiếu úy Hùng bảo ổng đến gặp tao. Gặp Thượng sĩ Đôn cho ổng biết ổng tạm thời cầm Trung đội, lo kiểm điểm vũ khí và quân số.
Quay sang, Thành, Tuấn tiếp:
– Gọi thử mấy đứa con coi. Bảo tụi nó báo cáo số người chết và bị thương.
Khi Tuấn cùng hai nhân viên mang máy bước tới khoảng đất trống đặt xác Sanh và ba binh sĩ Đại Đội chàng, Hùng cũng thất thểu bước tới. Hắn nhìn Tuấn giọng khàn đục:
– Thiếu úy cho gọi tôi?
Tuấn lặng nhìn Hùng khẽ gật đầu. Chàng ngồi xuống bên cạnh một lu nước bể, móc thuốc mời Hùng rút một điếu gài lên môi, mồi lửa rồi ngồi ngay sát xác Sanh. Bàn tay Hùng lùa vào mái tóc rối bù của Sanh.
Chợt Tư khều nhẹ tay Tuấn:
– Thiếu úy. Alpha muốn gặp.
Tuấn hờ hững đón lấy chiếc combiné lấm tấm bùn đất. Chàng đưa gói thuốc cho Tư nhờ hắn mồi giúp, rồi mệt mỏi áp ống nghe vào tai. Tiếng viên Thiếu tá như một giọng cười:
– Oanh! Alpha gọi.
– Oanh nghe.
– Anh đã có báo cáo đầy đủ số tử thương và bị thương chưa?
– Chưa.
– Lẹ lên để còn xin trực thăng tải thương. Tôi báo cho cậu một tin mừng. Cậu được lên Trung úy thực thụ rồi. Ông Tướng sáng mai sẽ xuống đây gắn lon cho cậu và một vài binh sĩ có công lớn nhất. Tôi dành tất cả vinh dự cho Đại đội cậu.
Tuấn ngập ngừng:
– Còn thằng Hùng thì sao Thiếu tá?
– Mấy thằng Cố vấn mình có vẻ không ưa thái độ khát máu của nó. Hơn nữa nó mới ra trường.
Tuấn cao giọng:
– Tụi nó biết đéo gì, Thiếu tá. Hành động dã man của Hùng, nếu muốn gọi là dã man, cũng chỉ do cái chết của người bạn thân thiết nhất.
Tiếng viên Thiếu tá buông xuôi:
– Ờ, để tôi tính xem. Tôi cho Đại đội anh phòng thủ ngay chỗ đánh cận chiến đó. Nhớ khuyến khích mấy thằng em ráng kiếm thêm ít súng nữa coi. Hơn trăm mạng VC phơi xác nghĩa là ít nhất phải thu được bảy, tám chục súng.
Tuấn cười nụ:
– Dạ. nghe rõ Thiếu tá rồi.
– Anh cho báo cáo gấp gấp số thương binh và tử thương nghe. Khoảng 15 phút nữa được không?
– Dạ có hy vọng.
– O.K. Thôi tạm chấm dứt.
Gài combiné vào bộ dây đeo máy, Tuấn gỡ điếu thuốc khỏi bờ môi, ôn tồn nói với Hùng:
– Tôi đã đề nghị cho anh lên Thiếu úy. Nhưng Thiếu tá hơi buồn anh về hành động háo sát lúc nãy. Anh có nghe tôi bào chữa cho anh chứ?
– Dạ, có nghe.
– Anh nghĩ thế nào?
– Chẳng có gì phải nghĩ cả, Thiếu úy. Bắn giết tụi nó như thế tôi vẫn chưa hả giận. Một trăm xác V.C cũng không thể đổi mạng thằng Sanh được.
– Anh lầm.
– Không, Thiếu úy chưa biết gì về hoàn cảnh thằng Sanh cả. Nó là con trai một và mới cưới vợ từ ngày vào Thủ Đức. Có lẽ vợ nó cũng mới vào nhà bảo sanh…
Tuấn khẽ lắc đầu, nhìn Hùng bao dung. Chàng kéo một hơi thuốc dài, nói qua làn khói xám đục:
– Thời buổi này những hoàn cảnh tương tự không thiếu. Chỉ có chiến chinh mới đủ năng lực tạo nên những nỗi thống khổ tương tự. Hoàn cảnh của Sanh ai chẳng tội nghiệp. Nhưng tôi vẫn nghĩ cách trả thù của cậu thật lầm lẫn và nông nổi. Bây giờ cậu thử tưởng tượng coi, nếu có một người bạn của tên thủ trung liên nọ thấy cậu làm như vậy, hẳn sẽ phản ứng ra sao?
Hùng lúng túng chưa tìm ra câu trả lời. Tuấn tiếp:
– Tôi nghĩ cậu đốn ngã hắn, cướp cây Trung liên, thế đã quá đủ. Súng đạn độc ác nhưng không biết thù hận. Lòng thù hận còn nguy hiểm gấp trăm lần súng đạn. Cũng như chiến tranh vốn tàn bạo và dơ bẩn, nhưng người khởi xướng chiến tranh còn dơ bẩn và tàn bạo gấp trăm lần chính cái thực thể chiến tranh nữa.
Hùng thở hắt ra đầy bực dọc:
– Tôi … không thích một người lính còn là một triết nhân.
Tuấn đưa tay ngắt lời Hùng:
– Hiện trạng đất nước bắt mỗi người trong chúng ta phải biến thành một triết nhân. Chúng ta không là đoàn quân đánh giặc mướn. Cũng không phải là những thằng lính chuyên chạy áp phe. Tôi không dám và cũng không muốn dùng danh từ dũng sĩ. Danh từ đẹp đẽ đó đã chết theo hình ảnh thần thoại rồi. Chúng mình chỉ là những con tốt đen – những con tốt đen trong thân phận mà không phải trong đầu óc.
Vĩnh đã trở lại, ngồi xuống bên Tư và Thành. Hắn lại xoa xoa tay trên cái đầu trọc lóc, nụ cười tươi tắn như đã quên hẳn những giây phút mà hệ thần kinh căng thẳng như một sợi dây đàn vừa trôi qua:
– Chà! Tụi nó chết bộn, Thiếu úy. Em mới ở chỗ Thiếu tá về. Tổng cộng 117 mạng. Sơ sơ mình lấy được hai phòng không, một 60, gần ba chục súng cá nhân rồi.
Thành đang nằm dài trên mặt đất, phì phèo điếu Bastos đỏ, ngồi phắt dậy, nói lớn vào combiné:
– Oanh đây. Đợi tôi một chút xíu.
Đưa tay bịt ống nói. Thành h?