← Quay lại trang sách

- 15 -

Kiều Dung bồn chồn theo dõi cây kim đồng hồ mảnh mai như một sợi tóc thúc dục:

– Lẹ lên mày, nhỏ. Bảy giờ thiếu mười lăm rồi.

Tố Khanh nhìn lại lần chót người thiếu nữ lộng lẫy, phảng phất nét buồn cao sang trong tấm gương khổ lớn, mỉm cười kiêu hãnh:

– Gì mà như ăn cướp vậy. Bảy rưỡi mới bắt đầu, mình đến sớm thiên hạ cười vỡ mặt.

Kiều Dung cướp lời:

-Thôi đi. Mày cứ tưởng thiên hạ ai cũng như ông Tuấn săn đón, chiều chuộng mày sát đất sao. Dềnh dàng như bà cụ non ấy. Tí nữa em sẽ sáng mắt ra. Vẫy được một cái taxi cũng đỏ con mắt luôn. Không khéo đến Á Đông tiệc đã tàn rồi có nước mà gặm xương.

Cái tên Tuấn mà Kiều Dung vừa mang ra đùa cợt Tố Khanh thấy nhói buốt trong hồn. Giờ này Tuấn đang làm gì. Bạc Liêu. Cái địa danh thật xa, thật lạ. Tuấn đang làm gì ở đó. Anh đang làm gì giờ này anh Tuấn. Có một chút thương nhớ, tưởng nghĩ tới người vợ chưa cưới, người yêu anh như yêu cuộc đời này không? Hai ngày và hai đêm qua rồi. Mà em tưởng như đã lâu lắm mình chưa gặp mặt. Khi yêu người ta thường ích kỷ và tham lam phải không anh? Em chưa từng biết thương nhớ nên thương nhớ anh là bài học vỡ lòng nặng nề mang ám ảnh vào cả giấc mơ. Vì thế, em đã tập đem những mỗi hồi mộng tưởng đó những giấc ngủ trằn trọc, những tiếng thở dài não nùng với vẻ tương lai. Anh có trách em khi biết em trang điểm cho thiên hạ chiêm ngưỡng ở ngày tháng anh miệt mài giữa vùng trời lửa đạn. Anh có trách em khi em phải cười, nói đúng phép giao tế với những người con trai lạ mặt. Chắc anh không giận em đâu, phải không anh yêu của em. Đời người con gái chỉ có một lần vui trọng đại. Hôm nay là của Duyên và bao giờ thì của em hả anh. Người con gái nào chẳng muốn ở ngày vui nhất đời mình có đông đủ bạn bè, quyến thuộc. Đến để chia vui hay ghen ghét với mình cũng chẳng quan trọng. Miễn là thật nhiều người thấy mình được hạnh phúc, được thành đạt ước mơ nung nấu từ thuở chớm biết thẹn thùng, tập tành điểm trang.

Thấy Tố Khanh đứng mãi trước tấm gương, Kiều Dung bực bội:

– Nè, nhỏ. Đi hay không cho tao biết để tao còn lo liệu. Bộ mày định «cua» chú rể hay sao mà ngắm nghía hoài vậy?

Tố Khanh mỉm cười ngượng ngập, quay lại, nắm tay Kiều Dung, chậm rãi bước ra nhà ngoài. Nàng nghe giọng nói mình xa lạ như vừa bị đánh thức đột ngột giữa cơn mộng mị:

– Nhiều lúc mày vô duyên tệ. Mày làm dâu nhà ai chắc nhà ấy tuyệt phúc đứt rồi.

Kiều Dung thoáng bất bình, nhưng chỉ gượng cười. Nếu không có lời năn nỉ của Dũng, Kiều Dung đã thẳng tay trả đũa Tố Khanh. Người con gái nào tự ái cũng cao..Tự ái và lòng ghen tị được đồng hóa, trộn lẫn với nhau khiến người con gái thành khó hiểu và mâu thuẫn. Dù thân thiết, quý mến Tố Khanh nhưng Kiều Dung không đồng ý quan niệm luyến ái của bạn. Kiều Dung thường khó chịu mỗi lần Tố Khanh chỉ trích sự dễ đãi của nàng trong lãnh vực tình cảm. Nàng yêu Dũng chân thành, nhưng vẫn có nhiều bạn trai khá thân. Những người bạn trai ấy giúp nàng thoát khỏi những giây phút trống vắng nặng nề mà Dũng vắng mặt ở thành phố. Nàng biết mình đẹp và cần những kẻ xưng tụng, chạy đuổi theo mình. Thời xuân sắc của một người con gái quá ngắn ngủi. Trước khi tự trói buộc vào tình nghĩa vợ chồng, vào khuôn sắt bổn phận một người đàn bà đứng đắn nàng muốn cười, tiếng cười xôn xao cao ngạo và kiêu hãnh. Nàng thường nghĩ Tố Khanh chỉ là một cô bé đạo đức giả, một khối thạch nham nóng bỏng chưa có cơ hội trào ra khỏi miệng hỏa diệm sơn. Vì thế, biết Tố Khanh yêu Tuấn, biết hai người đã đính hôn, Kiều Dung vẫn nhận lời Dũng tìm đủ cách giới thiệu Thu, bạn Dũng, với Tố Khanh. Những lời năn nỉ của Dũng hay vẻ si dại của Thu chỉ là cái vỏ ngoài, là lời biện bạch cao đẹp nhất cho sự ganh tị thầm kín của Kiều Dung. Nàng sẽ chê trách Tố Khanh nếu Tố Khanh vì Thu mà bội bạc Tuấn. Nàng chỉ muốn Tố Khanh trước khi lên xe hoa, mang tên họ của Tuấn phải có một chút vốn liếng kỷ niệm: có một người buồn nhìn mình ra đi. Nhưng Kiều Dung không dám gài bẫy Tố Khanh một cách lộ liễu. Vì dù sao Tuấn cũng là anh của Tuyết Mai. Tuyết Mai biết được chủ ý của nàng, chắc chắn tình bạn giữa hai người sẽ bị sứt mẻ, nếu không muốn nói biến thành thù hận.

Hai người vừa bước ra khỏi cổng, một chiếc taxi trống chạy qua. Tố Khanh đưa tay vẫy rối rít. Chiếc xe ngoan ngoãn nép vào lề đường.

Tố Khanh níu tay Kiều Dung, bước nhanh về phía xe đậu, nói qua tiếng cười:

– Số con Duyên may mắn ghê. Ông trời thương nó nên cho chiếc taxi này tới đón mình. Phải đợi thì tụi mình tới nơi hai họ kéo nhau về hết rồi…

Kiều Dung được dịp «tố» luôn:

– Sao mày chằng trang điểm thêm ít phút nữa để đứng đợi xe có sướng hơn không.

Tố Khanh cười nho nhỏ, khom mình chui vào lòng xe. Nàng nói nhanh với người tài xế:

– Vao Chợ Lớn nghe ông,

Cửa xe đóng lại thật mạnh. Mũi xe chồm về phía trước với tiếng reo vui trong tâm hồn hai người. Giọng Tố Khanh vẫn còn phảng phất tiếng cười:

– Ông Dũng nhà mày có đi không?

– Có. Anh tao là bạn thân của ông xã con Duyên mà. Chắc anh tao ruột gan đang như lò lửa ấy.

Hai người nhìn nhau cười đồng lõa. Kiều Dung ngừng cười hỏi:

– Còn ông Tuấn của mày xuống đơn vị mấy bữa rồi?

– Hai ngày. Chi vậy?

– Uổng quá. Tao muốn giới thiệu ông Dũng tao với ông Tuấn. Tụi mình thân nhau cũng nên cho hai người kết bạn tri âm luôn.

– Ờ, mày nói có lý. Để chuyến về phép sau tụi mình tổ chức đi picnic chung, mấy ông con trai dễ làm thân nhau hơn con gái nhiều.

Kiều Dung cố che dấu nụ cười mãn nguyện. Đã đến lúc nàng có thể khởi đầu cuộc tấn công Tố Khanh bằng cách dùng những cánh mây nghi ngờ che phủ bớt hào quang của Tuấn trong lòng Tố Khanh. Cố tạo cho giọng mình vẻ thản nhiên, Kiều Dung hỏi đột ngột:

– Tố Khanh nè. Mụ Diễm không có phản ứng gì về vụ mày và ông Tuấn à?

Tố Khanh khẽ lắc đầu:

– Không. Tuyết Mai nó bảo mụ Diễm sắp lấy cha giáo viên nào đó.

Kiều Dung gật gù:

– Chà. Ly kỳ quá, không biết anh hay chị bị tuột dù trước. Tao nghĩ chắc ông Tuấn bị bỏ rơi. Người đi xa mà…

Tố Khanh nhìn nhanh Kiều Dung, chưa biết trả lời sao. Kiều Dung đã tiếp:

– Nghe nói ông Tuấn mết bà Diễm như say thuốc lào ấy. Bị em đá, ông anh tức hộc máu mồm kiếm một nàng thơm hơn, đẹp hơn để trả thù em chứ gì.

Tố Khanh khẽ cau mày, bực dọc ngắt lời bạn:

– Câm miệng mày lại. Chuyện tao đâu cần mày xía vào.

Lại một lần nữa Kiều Dung cố che dấu nụ cười mãn nguyện. Nàng đã gieo được một hạt mầm nghi ngờ trong đầu óc Tố Khanh. Thời gian ngăn cách, những câu dèm pha của nàng sẽ khiến hạt mầm ấy đâm chồi nẩy lộc thật mau chóng. Nó sẽ khiến Thu có nhiều may mắn hơn trong việc chinh phục Tố Khanh. Cho dù ngày Tuấn trở lại Sàigòn, nhổ bật rễ thân cây nghi ngờ nọ, Thu đã đủ thì giờ để đi vào cuộc sống tình cảm Tố Khanh. Lúc đó.. Lúc đó sẽ nhiều chuyện éo le xảy ra. Và nàng sẽ ngạo nghễ nhìn Tố Khanh, hỏi Tố Khanh thế nào là tình yêu duy nhất và người con trai duy nhất trong đời. Nét phiền muộn vừa thấp thoáng ẩn hiện trong dáng dấp suy tư của Tố Khanh khiến Kiều Dung ân hận. Nàng thầm trách mình hơi tàn nhẫn và thiếu chân thành với người bạn thân còn nhiều ngây thơ trên đường tình ái. Nhưng tất cả chỉ như một cơn gió lạ thoáng qua. Nàng lại thản nhiên, tiếp tục cuộc tấn công:

– Mấy ông lính tráng là vua nói dối chuyên môn dụ khị thiên hạ không à. Rồi mày coi đính hôn với mày, nhưng ít nhất ông Tuấn phải có cỡ nửa tá bồ bịch lang bang.

Tố Khanh quắc mắt nhìn Kiều Dung ngắt lời bạn:

– Tao không muốn nghe mày nói nữa. Mày xấu lắm. Từ nay mày còn nói tới anh Tuấn, tao thề sẽ đoạn giao với mày ngay.

Xúc động khiến Tố Khanh nghẹn lời. Nàng cố trấn tĩnh khẽ lắc đầu, nhìn Kiều Dung thật buồn, tiếp:

– Tao..tao có bao giờ…chỉ trích ông Dũng của mày đâu. Mình là bạn thân..Tao không muốn mất một người bạn…Nhưng để tình bạn đẹp mãi mãi, tao xin mày đừng có những câu nói đầy ác ý như vừa rồi. Có thể vì yêu tao nên mày nói thực ý nghĩ của mày. Thế nhưng tao yêu Tuấn. Tao sắp làm vợ Tuấn. Dù anh Tuấn có dùng tao để trả thù Diễm, tao cũng câm lặng nín chịu. Vì tao yêu Tuấn. Tao yêu Tuấn, mày nghe rõ chứ, Dung? Tình yêu khiến tao lớn khôn thật mau. Tình yêu dạy tao lòng khoan dung, độ lượng mà không phải là ích kỷ, nhỏ mọn của những người con gái đã chi phối cuộc sống Tuấn. Tao nghĩ tao đủ khả năng giữ Tuấn cho riêng tao.

Kiều Dung nhún vai im lặng. Sự im lặng cần thiết và hợp thời. Nàng đủ khôn ngoan để dấu diếm âm mưu của mình dưới những lời khuyên chân thành của một người bạn. Vì thế nàng im lặng. Sự im lặng chờ đợi của cơn sóng biển trong việc xoi mòn, xâm thủng những vách đá.

Chiếc taxi vẫn miệt mài trôi theo những con đường đen thẫm có những trụ điện già nua, mệt mỏi. Tiếng taximètre đều đều khô lạnh châm chích vào sự yên lặng trĩu tối tăm đặc quánh trong lòng xe chật hẹp khiến Tố Khanh và Kiều Dung lúng túng tìm kiếm cách xua đuổi lớp sương mù ngăn cách vừa nhen nhúm ra ngoài bầu trời thật cao và rộng. Phải một lúc lâu sau, Kiều Dung mới dám lên tiếng:

– Tao muốn có một buổi nào thảnh thơi, tụi mình sẽ nói chuyện nhiều về việc đó.

Tố Khanh cười buồn:

– Theo tao không nên bàn luận nữa. Mỗi người có một hoàn cảnh, một quan niệm. Mày là bạn tao, tao chỉ mong mày biết tao và Tuấn sắp thành hôn. Thế quá đủ rồi. Đừng phê phán gì hết.

Xe dừng lại trước một tiệm ăn Tàu khá lớn. Kiều Dung nói nhanh:

– Thôi, quên ông Tuấn của mày đi. Nhớ là tiệc cưới của con Duyên đó. Anh Dũng tao đang đợi tụi mình kìa.

Tố Khanh gượng cười, mở cửa bước xuống. Dũng, trong bộ vét màu xám, tươi cười tiến lại. Chàng lắc đầu nhìn Tố Khanh và Kiều Dung, nhẹ trách:

– Mấy bà làm tụi này chờ mỏi mắt luôn. Sao đến trễ vậy?

Tố Khanh vội hỏi:

– Sao lại «tụi này»? Khanh tưởng có mình anh đợi Kiều Dung thôi chứ.

– Chà! Tố Khanh hồi này khó quá. Tôi với chồng của Duyên là bạn thân nên coi như… đại diện cho họ nhà trai. Thôi mời hai vị lên…

Ba người vừa đi tới chân cầu thang, một thanh niên hớn hở bước tới. Hắn nói như reo:

– Đây rồi. Cô dâu, chú rể đang tìm mày đó Dũng.

Kiều Dung cười bằng môi và mắt, nụ cười mang vẻ đắc thắng và đồng lõa, nói với người thanh niên:

– Trông anh Thu tối nay vui mừng hơn cả chú rể nữa.

Thu cười nhẹ:

– Gặp Dung lúc nào cũng được móc lò dăm ba câu rồi. Lo công việc từ sáng tới giờ, vui mừng với hớn hở gì nổi.

Vừa nói, Thu vừa nháy nhó với Dũng ra hiệu. Dũng mỉm cười độ lượng, nói với Kiều Dung:

– Em không giới thiệu anh Thu với Tố Khanh à?

Kiều Dung quay sang Tố Khanh, chỉ vào Thu, giới thiệu:

– Đây anh Thu. Cùng đi tàu với anh Dũng và cũng là bạn thân của chồng Duyên.

Thu cố tạo một nụ cười thật duyên dáng, khẽ gật đầu chào Tố Khanh. Tố Khanh thản nhiên đáp lễ. Nàng mỉm cười kiêu hãnh khi bắt gặp ánh lửa si dại trong đáy mắt Thu. Chính Tố Khanh cũng không hiểu tại sao lần đầu tiên trong đời nàng dám nhìn thẳng vào ánh mắt si dại của người thanh niên đối diện. Nhìn thẳng và mỉm cười kiêu hãnh. Đã nhiều người khác phái nhìn nàng như thê. Nàng thường lẫn tránh với nhiều bực dọc. Nhưng tối nay thì thật bình thản.

Nụ cười và ánh mắt nhìn trả của Tố Khanh, Thu hí hửng ra mặt. Hắn tíu tít săn hỏi Tố Khanh suốt đoạn đường lên thang lầu. Tố Khanh niềm nở đối đáp với hắn. Nàng không để ý tới những cái liếc mắt đầy ẩn ý giữa Dũng và Kiều Dung.

Vợ chồng Duyên ra đón bốn người từ đầu cầu thang. Bộ đồ cưới trên mình Duyên và vẻ mặt rạng rỡ của chồng bạn khiến Tố Khanh lại chạnh nhớ đến Tuấn. Bao giờ chúng mình sẽ đứng ở chỗ này, tiếp đón bạn bè quyến thuộc, nụ cười bất tận trên môi, những câu chúc tụng vây kín chúng mình. Một năm. Hai năm. Bao lâu nữa Tuấn. Anh đừng trách em vì ước mơ ấy nghe, Tuấn. Dù sao em cũng chỉ là một cô gái. Và, cô gái nào cũng mơ tới ngày được đội vương miện, mặc đồ cưới như Duyên hôm nay.

Dìu Tố Khanh và Kiều Dung đến bàn ăn, Duyên hỏi nhỏ Tố Khanh.

– Mày quen cha Thu hồi nào vậy?

Tố Khanh cười nhẹ:

– Chưa đầy năm phút.

Duyên trợn mắt nhìn người bạn nổi tiếng nhút nhát nhất trường, dò hỏi:

– Tao tưởng cô cậu quen nhau kỹ rồi chứ. Thấy thân mật quá mà. Hay em bị tiếng sét ái tình rồi?

Tố Khanh bĩu môi:

– Còn lâu. Ai nỡ lãnh đạm với người mê mình. Niềm nở với nó mất mát gì đâu mà sợ.

Duyên gật gù:

– Con này có vẻ tiến bộ rồi đó.

Tố Khanh bật cười nho nhỏ, những âm thanh trong sáng, lanh lảnh cao ngạo. Con này có vẻ tiến bộ rồi đó. Tuấn, Anh sẽ nghĩ thế nào câu nói của Duyên. Chắc anh cũng đồng ý với em rằng tình yêu đã khiến em khôn lớn hơn, đã cho em một số vốn to tát để tập nhìn thẳng vào cuộc đời. Em không thể sống trong tháp ngà, làm một thứ chinh phụ ngồi bên khung cửa ngóng tin anh. Em không còn là một cô nữ sinh chỉ tìm thấy niềm vui trong sách vở. Em phải tập tiếp xúc với xã hội, để mai mốt khi đã mang tên anh, em khỏi bỡ ngỡ. Nhưng điều ấy không có nghĩa em sẽ chấp nhận những người bạn trai như Kiều Dung hay nhiều con bạn khác. Anh là người chồng và người bạn trai duy nhất của em. Tin em chớ, Tuấn. Tuấn ơi.

Bữa tiệc cưới nào cũng vui, thật vui. Tiếng cười thật cao và ròn rã. Lời chúc tụng nối đuôi nhau chồng chất lên bờ môi hồng mọng của Duyên, những nụ cười bất tận, chồng chất lên khuôn mặt chú rể những nét rạng rỡ hả hê. Nửa ly rượu Whisky giúp Thu đủ can đảm nhìn Tố Khanh đắm đuối, khẽ hỏi:

– Bao giờ Khanh cho tôi uống rượu mừng đây?

Tố Khanh cười nụ, liếc nhanh Kiều Dung:

– Dạ, chắc còn lâu lắm.

– Không ngờ tối nay tôi lại được hân hạnh gặp nàng tiên sầu muộn của Trưng Vương.

Tố Khanh vẫn giữ nụ cười trên môi:

– Anh dạy quá lời…

Ánh mắt Thu si dại hơn, giọng nói nồng ấm hơn:

– Không, hai chữ hân hạnh chưa đủ để diễn tả…. ân sủng trời ban cho tôi tối nay. Tôi đã được nghe Kiều Dung nhắc nhở nhiều tới Khanh.

Tố Khanh bật cười nho nhỏ ngắt lời Thu:

– Tôi nghĩ chắc anh làm thơ, viết văn hay lắm.

Thu cười ngượng ngập:

– Tại sao Khanh lại có ý nghĩ ấy?

Tố Khanh cười, lặng nhìn Kiều Dung. Dung thoáng khó chịu ở đuôi mắt ném về phía Thu, nhưng vội dấu diếm thật nhanh.

Thu lập lại câu hỏi với vẻ bứt rứt. Tố Khanh giữ nụ cười đùa cợt:

– Có gì mà anh phải thắc mắc dữ vậy. Khanh nghĩ các anh là lính biển chắc tâm hồn nhiều mơ mộng lắm. Trời cao, biển rộng thường khiến con người phóng khoáng, cao cả hơn…

Dũng cười hềnh hệch xen vào:

– Tôi là lính biển mà phải nghe Khanh tán tụng quân chủng mình mới thấy lính biển tụi tôi là hách. Chắc Khanh có..một người quen nào ở Hải quân phải không.

Kiều Dung véo mạnh đùi Dũng, nhăn nhó:.

– Say chưa ông. Ăn nói ý tứ một chút, Tố Khanh nó…khó lắm, hơi một tí là giận dỗi liền. Có mấy cha lẽo đẽo theo nó, ăn nói nham nhở, cải lương nó coi như cỏ rác…

Vừa nói, Kiều Dung vừa nhìn Thu.

Thu đủ thông minh hiểu ngay Kiều Dung muốn mượn Dũng để ngầm khuyến cáo hắn. Hắn gật gù cười với Kiều Dung trong đáy mắt, tỏ ý đã đoán được dụng ý của nàng.

Tố Khanh lại coi câu nói của Kiều Dung chỉ đơn thuần là một lời chỉ trích âu yếm giữa hai người yêu nhau. Tố Khanh có ý nghĩ phải giúp Dũng qua khỏi sự lúng túng, ngượng ngùng bằng cách tấn công Kiều Dung. Nàng nguýt Kiều Dung cao giọng:

– Con nhỏ này kỳ ghê. Mày có định đọc gia phả nhà tao ra đây không? Anh Dũng hiền chứ gặp tao, kê tủ đứng cái kiểu đó tao bợp tai liền.

Kiều Dung bĩu môi:

– Xì, hiền như quỷ sứ ấy.

Dũng cười nói buông xuôi:

– Tôi quen bị bắt nạt rồi, Khanh ơi.

Quay sang Thu, Dũng nói tiếp có ý gài Thu vào câu chuyện cho tròn nhiệm vụ giới thiệu:

– Chỉ có thằng Thu này là cô đơn, muốn được người bắt nạt mà vẫn đợi chờ mỏi mắt…

Tố Khanh cười nhẹ:

– Mấy anh dễ gì bị con gái bắt nạt.

Thu nắm ngay cơ hội thuận tiện, xen vào:

– Uớc mơ của tôi lâu nay là được một người đẹp hành hạ cho bớt cô đơn. Được người đẹp bắt nạt là điều hãnh diện nhất đời rồi.

Tố Khanh tránh ánh mắt Thu và hơi khó chịu vì ẩn ý tán tỉnh của hắn. Nếu câu nói đó không được nói ra ở bàn tiệc này ở sau sự xuất hiện huy hoàng của Tuấn trong hồn nàng, Tố Khanh đã tỏ rõ thái độ với Thu. Kiêu hãnh của một người sĩ quan trẻ tuổi, độc thân con nhà giàu khiến Thu lầm tưởng sự im lặng của Tố Khanh là một dấu hiệu tốt đẹp cho phép hắn tiến xa hơn nữa. Thu là người khá lọc lõi trên tình trường. Thu quen thân nhiều bạn gái nhưng chưa yêu ai, đúng hơn, chưa gặp ai có sức quyến rũ mãnh liệt như Tố Khanh. Tố Khanh có cái vóc dáng của một nàng tiên trong những câu chuyện hoang đường. Sự quyến rũ người chung quanh của nàng không phải là luồng điện cao thế của những trái táo mọng chín quá sớm. Mà là vẻ đẹp tinh khiết trong suốt khiến người đối diện là đà phiêu diêu trong một cảm giác bay bổng, tuyệt vời, vượt thoát khỏi những ước mơ tầm thường, nhỏ mọn. Chính vì thế mỗi ánh mắt, điệu cười, mỗi đổi thay trong giọng nói, trên nét mặt Tố Khanh đều khiến Thu hồi hộp, băn khoăn. Ngay khi vừa thấy Tố Khanh, Thu đã bàng hoàng, đánh mất cả sự từng trải, lịch lãm, Thu nghĩ ngay tới một đám cưới, một chuyến xe hoa, một hoang đảo có chim chóc, hoa cỏ và hai người. Chưa một cô gái nào mà ở giây phút sơ kiến làm xáo trộn tâm hồn Thu bằng Tố Khanh. Và, ý định đi tới hôn nhân giúp Thu bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn trong việc chinh phục. Những người con gái đi qua đời Thu, bồi đắp cho hắn một khuôn thước cứng ngắc. Thu tin tưởng rằng với món «võ cưới» hắn có thể chinh phục được bất cứ một cô gái nào. Ánh mắt Thu chợt ngời sáng. Đầu óc đầy mộng mị dìu Thu trôi vật vờ giữa những cánh mây hạnh phúc rực rỡ màu sắc. Khanh, Khanh ơi. Anh yêu em, muốn nói triệu triệu lần hai tiếng yêu em mà vẫn cảm thấy chưa đủ. Em nghĩ gì về anh trong buổi gặp gỡ ban đầu này. Sĩ quan Hải quân đâu đến nỗi nào, phải không Khanh.

Vợ chồng Duyên đã trở lại bàn Tố Khanh và Kiều Dung. Chú rể mặt đỏ gay, vịn vai Dũng, gật gù nghe Dũng trêu chọc. Duyên tươi cười ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Tố Khanh. Giọng Duyên ròn tan:

– Ngày thường tụi mày đòi ăn như quỷ, sao hôm nay chẳng chịu cầm đũa, cầm bát gì cả. Đáng đánh đòn lắm nghe.

Kiều Dung cười lớn:

– Tụi tao lớn rồi, ông bà bô đâu dám đánh đòn. Phần mày, coi chừng đó. Ông chồng mày có vẻ… dữ đòn lắm nghe.

Duyên chợt ngừng cười, hỏi:

– Con Mai đâu mà không đi với tụi mày?

Tố Khanh trả lời ngay:

– Nó đau bụng, gửi lời chia mừng và xin lỗi mày. Không đi được, nó cũng rầu lắm.

Duyên buột miệng:

– Mày định đóng vai chị dâu che chở cho em chồng sao?

Tố Khanh ngước mặt lên kiêu hãnh, nói không chủ ý cho Duyên nghe:

– Ừ. Anh Tuấn nhờ tao… dạy dỗ nó trong thời gian anh tao đi vắng.

Duyên láu lỉnh nhìn Tố Khanh với vẻ đồng lõa. Ánh mắt mang câu hỏi mày định dằn mặt tên Thu phải không.

Kiều Dung chợt xen vào:

– Đừng có cương ẩu nghe mày, Tố Khanh.

Tố Khanh nhìn thẳng vào mắt Kiều Dung, cao giọng hỏi vặn:

– Cái gì mà cương ẩu. Tao và anh Tuấn hứa hôn, con Mai đương nhiên là em tao còn gì nữa.

Kiều Dung nghẹn lời, bực bội ra mặt. Duyên cười cười, cố gắng làm dịu bớt không khí nghẹt thở vừa úp chụp xuống bàn tiệc.

– Ăn đi đã chứ, tụi mày. Định ngồi nói chuyện suông à?

Hướng về Dũng và Thu, Duyên cười thật tươi, tiếp:

– Mời hai anh…

Dũng cầm đũa, gắp thức ăn, nói một vài câu bỡn cợt. Nhưng chỉ có những nụ cười gượng gạo. Thu ngồi chết cứng trên mặt ghế, uống rượu liên miên. Thu có cảm tưởng bên trong, đằng sau cái cảm giác nóng bỏng, rạo rực của men rượu, hắn đã nuốt theo nỗi cay đắng nhói buốt, giá lạnh. Thu biết ngay được chủ ý của Khanh khi cố tình nhắc đến tên Tuấn và hai chữ hứa hôn. Thu chưa kịp để buồn. Mới chỉ là một nỗi thất vọng chua cay, bàng hoàng như kẻ leo núi bị lăn xuống vực thẳm. Khanh, sao em nỡ tàn ác thế. Anh yêu em, si mê em đâu phải là một tội trạng nặng nề, một chứng bệnh truyền nhiễm đáng phỉ nhổ. Tuấn. Anh trai của Tuyết Mai. Tuấn là ai. Tại sao Tuấn có diễm phúc hơn anh. Tuấn hơn anh những gì và thua anh những gì.

Bữa tiệc kéo dài trong không khí tẻ nhạt cho đến 1úc Tố Khanh đứng dậy đòi về. Dũng và Thu níu kéo lại bằng một vài câu hời hợt, đãi bôi. Vợ chồng Duyên cũng không tiện nài ép.

Khi đèn đỏ đuôi chiếc taxi đã khuất ở một khúc quanh, Thu và Dũng lặng lẽ bước tới chỗ gửi xe.Thu kéo những hơi thuốc thật dài, ngần ngại mãi mới dám hỏi Dũng:

– Mày biết Tuấn, fiancé của Tố Khanh làm gì không?

Dũng nhìn bạn thương cảm, giọng trĩu buồn:

– Hình như Thiếu úy B.Đ.Q thì phải.

Thu không nhìn Dũng, tiếp:

– Tụi nó đính hôn lâu chưa? Sao mày không cho tao biết trước?

Dũng nhún vai:

-Tao mới được em tao tiết lộ chưa đầy năm phút, chắc mới đính hôn đây thôi. Bộ mày si em rồi à?

Thu im lặng mở khóa xe. Dũng tặc lưỡi:

– Cần quái gì. Sàigòn đâu thiếu gái đẹp mà lo. Trung úy Hải quân, bô trai kiếm bồ dễ như hút thuốc vậy.

Thu vẫn im lặng, dắt xe xuống đường. Đặt chân lên bàn đạp, nhưng Thu chưa cho nổ máy. Hắn ngước lên nhìn Dũng, giọng cầu khẩn:

– Mày giúp tao lấy địa chỉ của em nhé. Tao không chịu thua nhục nhã một tên thiếu úy BĐQ vô danh tiểu tốt như thằng Tuấn.

Dũng ngần ngừ:

– Theo tao, rút lui cho đẹp, Thu à. Mày đừng để tao mất mặt với bạn bè Dung.

Nét mặt Thu đanh lại:

– Mày cứ yên tâm. Ráng giúp tao một lần chót. Tao sẽ hành động bằng khả năng của tao.

Dũng khẽ thở dài:

– Được rồi, tao sẽ cố gắng giúp mày. Nhưng tao vẫn muốn khuyên mày nên rút lui cho đẹp. Mấy thằng BĐQ chịu chơi lắm.

Thu đạp nổ máy, gạt đi:

– Chuyện đó không cần để ý. Điều quan trọng nhất là mày tìm cho tao cái địa chỉ của Khanh. Sáng mai đi, được không?

Dũng leo lên yên sau, nói nhanh:

– Để xem đã. Giờ tụi mình về đi. Tao mệt quá.

Chiếc Vespa lao về phía trước với niềm hy vọng mong manh trong hồn Thu. Hắn nhủ thầm, ngày mai, ngày mai mình sẽ khởi đầu một cuộc chinh phục mới, cuộc chinh phục hứa hẹn nhiều tủi hổ, cay đắng và say mơ suốt đoạn đường dài. Ngày mai. Ngày mai. Khanh. Khanh ơi.