← Quay lại trang sách

- 16 -

Liễu cúi xuống chiếc đồng bồ đàn bà mạ vàng rồi ngước nhìn Hélène, ôn tồn hỏi:

– Sao lại trễ vậy em? Bảy giờ thiếu mười lăm rồi.

Hélène gài một điếu Salem lên môi. Liễu đánh quẹt cho Hélène đốt thuốc, tiếp:

– Thằng chó đó đang đợi em đó. Cu cậu có vẻ sốt ruột tợn. Em hẹn nó sáu giờ phải không?

Hélène gật đầu, đưa tay vuốt tóc:

– Vâng. Cho nó chờ đợi cho quen đi. Hơn nữa thú thực với chị, em không ưa thằng này. Nó già cốc đế rồi.

Hàng lông mày kẻ chì nhẵn thín của Liễu hơi cau lại. Liễu nói qua tiếng cười khô lạnh:

– Ham trẻ tuổi, đẹp trai để lại gặp những thằng khốn nạn như thằng Tuấn à?

Hélène thoáng bất bình:

– Chị đừng nói xấu Tuấn như thế. Em yêu anh ấy.

Giọng Liễu chợt nghiêm khắc hơn:

– Yêu. Yêu là cái quái gì. Trên đời này không có cái gì đáng yêu hơn tiền bạc cả.

Hélène gỡ điếu thuốc khỏi bờ môi đỏ chót bướng bỉnh:

– Em đã nói với chị bao nhiêu lần rồi. Chị đừng sỉ vả Tuấn trước mặt em. Cái gì em cũng nghe lời chị cả, trừ việc khinh ghét Tuấn. Mỗi con tim có lý lẽ riêng của nó cả.

Liễu bực dọc:

– Chị cũng không cần em nghe chị điều gì ngoài việc khinh ghét, thù hận thằng Tuấn. Em thấy đó. Mình chỉ là một thứ đàn bà chê bỏ của đời. Những thằng đàn ông tìm đến mình chỉ nhằm mục đích thỏa mãn thú tính của chúng nó. Em phải nhìn thẳng vào sự thực mới được. Nhìn thẳng vào sự dơ dáy, khả ố của cuộc đời để lớn khôn lên chín chắn hơn. Hãy cười, cười thật nhiều. Hãy liếc mắt đưa tình thật đắm đuối. Hãy đạp chúng nó xuống gót chân, san phẳng gia đình chúng nó. Hãy lấy thật nhiều của cải, tiền bạc của chúng làm của riêng. Và đốt thành khói, biến thành rượu số tài sản còn lại.

– Em chưa… được chín chắn như chị.

– Em không muốn nói chưa già như chị?

– Không.

– Em đừng chối. Chị già chị lăn lóc nhiều mới tìm được những kinh nghiệm sống thực ấy để chỉ bảo cho em.

Giọng Liễu chợt trùng xuống:

– Em nên nghe chị. Rồi một ngày em cũng sẽ bước qua ngưỡng cửa bốn mươi như chị. Em sẽ thấy lời chị và quan niệm chị là hợp lý. Em! Nghe lời chị đi. Hãy tàn nhẫn với mọi người. Mỗi ngày một tàn nhẫn hơn. Em đã hai mươi bốn tuổi rồi, không còn nhỏ dại nữa. Đừng tiếp tục chạy đuổi theo những hình ảnh huyền hoặc. Hãy ngước mặt lên. Em còn đẹp lắm. Cái đẹp giết người.

Hélène cúi đầu im lặng. Nàng muốn nói chị đừng đem cái nhận định của tuổi bốn mươi để bắt những người hai mươi phải theo mình. Tuổi tác và kinh nghiệm chưa đủ là một con người. Em là một con điếm, đúng thế, nhưng một con điếm làm thế nào để có đủ can đảm tiếp tục cuộc sống bán trôn nuôi miệng nếu không biết mơ mộng rồ dại.

Những ngón tay xương xẩu, lạnh ngắt của Liễu đặt lên bờ vai Hélène, dìu nàng ra ngoài:

– Thôi, ra gặp thằng đó đi. Bảy giờ rồi còn gì nữa.

Hélène cười lơ đãng. Hai người len lỏi giữa những hàng bàn ghế chật ních thực khách, tiến dần về cuối phòng. Nhiều tiếng sáo miệng và nhiều câu trêu chọc chuyền dài theo những bước chân lúng túng của Hélène. Hélène mỉm cười kiêu hãnh với ý nghĩ nàng vẫn còn đẹp, vẫn còn là một thứ trái cây chín mọng khiến lũ đàn ông nuốt nước bọt thèm thuồng. Thấy hai người bước tới, người đàn ông ngoại quốc cười mãn nguyện, ánh mắt rạng rỡ nhìn Hélène. Hắn vội đứng dậy trách yêu:

– Sao Hélène tới trễ vậy, Tôi đã tưởng Hélène không tới chứ.

Liễu vội đỡ lời:

– Em nó không được khỏe. Thiếu tá đừng phiền nghe.

Viên Thiếu tá ngoại quốc cười, ngô nghê xua tay:

– Không, không có gì. Ai dám giận người đẹp.

Sau câu chuyện đãi bôi, Liễu xin phép trở về quầy hàng. Nhìn theo Liễu, viên Thiếu tá hạ thấp giọng xuống:

– Tôi đã tưởng Hélène không thèm gặp mặt tôi nữa. Tôi thành thực xin lỗi Hélène về câu chuyện tối qua.

Hélène cười nhẹ:

– Bỏ chuyện đó đi, Thiếu tá. Tôi mong có ông là người bạn tốt. Và cũng mong ông luôn luôn nhớ rằng tôi là quả phụ của một người sĩ quan đã anh dũng hy sinh cho danh dự Tổ Quốc tôi.

– Vâng, tôi sẽ ghi nhớ. Hélène là một trong những người đàn bà Việt đoan trang mà tôi được hân hạnh quen biết.

– Thiếu tá đừng quá tâng bốc tôi.

– Không, đó là sự thực. Thiếu gì những người đàn bà Việt có chồng…

Hélène bật cười nho nhỏ, ranh mãnh nhìn viên Thiếu tá:

– Thiếu tá muốn nói ông đã gặp nhiều đàn bà Việt?

– Vâng. Nhiều người chồng họ còn sống nữa…

– Thiếu tá quen với họ bằng cách ném cả một xấp tiền lên mặt bàn và nói tôi muốn.. bà?

Viên Thiếu tá cười ngượng ngập, nhìn sâu vào mắt Hélène:

– Hélène còn giận tôi à?

Hélène khẽ lắc đầu:

– Tôi đã nói mình hãy bỏ qua những việc không đẹp đi. Tôi muốn hỏi cho biết vậy.

Viên Thiếu tá nói lãng đi:

– Ông nhà mất đã lâu chưa?

-Dạ, hơn một năm rồi. Trận Bình Giả. Thiếu tá nghe tiếng trận Bình Giả chứ?

– Có. Ông nhà là Thủy Quân Lục Chiến?

– Không. Biệt Động Quân..

– Chà! Biệt Động Quân Việt Nam nổi danh lắm.

– Nhà tôi cũng thường hãnh diện về màu mũ nâu của binh chủng anh ấy.

– Ông nhà mất hơn một năm rồi bà không nghĩ tới chuyện tái giá?

Hélène cố tạo cho giọng nói mình những hơi thở buồn phiền:

– Tái giá? Có lẽ suốt đời tôi sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện đó. Nhà tôi mất đi đã mang theo cả linh hồn tôi.

– Tôi nghĩ nhiều lúc mình phải quên đi những người vắng mặt. Nhất là bà còn trẻ, đẹp.

– Trẻ? Đẹp? Thiếu tá nói gì tôi không hiểu.

Sự xuất hiện của người bồi dọn bàn ăn giúp viên Thiếu tá có thì giờ tìm câu trả lời. Sắc đẹp và nhất là thái độ của Hélène đã khiến hắn bị nung nấu với ý muốn chinh phục. Người mệnh phụ trước mắt hắn không dễ dãi như hắn lầm tưởng trong buổi đầu. Thế nhưng hắn vẫn tràn trề hy vọng. Tiền. Những đồng tiền trong túi hắn có sức mạnh vạn năng, mang một quyền phép ảo diệu – Thiếu gì những người đàn bà hoa mắt vì chiếc ví dầy cộm giấy bạc của hắn. Hắn đã trải những đồng tiền dài tới giường ngủ.. Dùng tiền tháo từng nút áo quần những người đàn bà đẹp làm dưới quyền hắn. Hắn nghĩ dù sao Hélène cũng chỉ là một người đàn bà. Đàn bà thì ham tiền. Người đàn bà Việt Nam càng ham tiền hơn giữa lúc thời buổi chiến tranh, vật giá đắt đỏ này. Hơn nữa. Hélène là một góa phụ. Viên Thiếu úy BĐQ nào đó, chồng nàng, đã chết hơn một năm. Một năm quá đủ cho những cơn sốt dục vọng, hành hạ triền miên, cồn cào da thịt. Hắn thầm trách mình quá vội vã. Sự hớ hênh ấy đã tạo nên một bức tường kiên cố ngăn chặn đường tới giường ngủ Hélène. Hắn sẽ phải cần một thời gian khá lâu nữa mới có hy vọng đạp đổ được bức tường nọ. Và khởi đầu hẳn phải dùng đô la, dùng đồ PX làm mỏng dần, mỏng dần lớp vôi vữa trên tường.

Bữa ăn khởi sự với không khí ngăn cách băng giá. Hélène lập lại câu hỏi:

– Thiếu tá muốn nói gì khi bảo tôi còn trẻ đẹp?.

– Ở xứ tôi những người trẻ đẹp như bà thường ít khi thủ tiết quá sáu tháng.

– Mỗi xứ, mỗi dân tộc có một tập tục khác nhau. Hơn nữa cũng còn tùy huyết thống, dòng dõi gia đình. Gia đình tôi là một gia đình tồn cổ.

Viên Thiếu tá nhìn Hélène nghi ngờ đợi nàng giải thích. Hélène chớp nhanh hàng mi tiếp:

– Ba tôi là một bác sĩ, đã từng du học ở Paris. Mẹ tôi là một nữ sinh viên Pháp. Theo chồng về Việt Nam, mẹ tôi cũng phải tập mặc áo dài, khấn vái tổ tiên những ngày húy kỵ và phải học thế nào là tam tòng tứ đức.

– Tôi không hiểu mấy tiếng tam tòng tứ đức…

-Đại khái nói là lúc còn con gái phải nghe lời cha mẹ, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con. Và, phải trau dồi phẩm hạnh, ăn nói đúng phép tắc, dịu dàng, phải biết may vá, thêu thùa…

Giọng viên Thiếu tá vẫn đầy hoài nghi:

– Trên thực tế, theo tôi nghĩ, còn rất ít người giữ nổi những đức tính Hélène vừa nhắc nhở tới.

Hélène gật đầu:

– Đúng vậy. Nhưng sự suy sụp ấy là do công trình vĩ đại của những người đã vỗ ngực khai hóa cho dân tộc tôi.

Viên Thiếu tá nhìn Hélène chờ đợi lời giải thích cái kết luận đầy chủ quan của nàng. Hélène chống tay lên cằm, trong tiếng nói và cách diễn tả bừng lên sự hằn học, chua chát của một bà mệnh phụ thế gia vọng tộc trước cảnh suy vong của đạo lý:

– Trước hết, tôi phải mạnh dạn nhìn nhận rằng trong huyết quản tôi có một nửa đặc thù của dân tộc mẹ tôi, một trong những chủng tộc còn đang hãnh diện về công trình khai hóa các xứ sở nhược tiểu, mọi rợ. Toi cũng không được dân tộc bố tôi chấp nhận ban phát cho vinh hạnh được đứng vào hàng ngũ của những dân tộc không được gọi là dân tộc. Nhưng sự giáo huấn của bố tôi, dòng họ của bố tôi cho phép tôi tự nguyện đặt mình trên cương vị một cá nhân của một dân tộc bị phá sản. Văn minh, khoa học, mang lại cho chúng tôi một nếp sống mới, nếp sống nhiều hưởng thụ. Nhưng sự hưởng thụ chẳng được là bao so sánh với sự đổ vỡ của những khuôn thước luân lý cổ truyền. Người ta đã hủy hoại, đầu độc nền văn minh cổ để thay thế vào bằng một nền văn minh lai căng chẳng ra cái gì cả.

Vên Thiếu tá chợt ngắt lời Hélène:

– Đó chỉ là khoảng giữa, là giai đoạn chuyển tiếp của sự khai hóa.

Hélène cười khô lạnh:

– Giai đoạn chuyển tiếp gần một thế kỷ nghĩa là gấp hai lần một đời con người.

Bữa ăn đột ngột rơi vào khoảng trống nặng nề. Khuôn mặt xếp đầy nếp nhăn ngày tháng của viên Thiếu tá như già nua hơn vì không khí ngăn cách băng giá. Người góa phụ trẻ đẹp đối diện mỗi lúc thêm khó hiểu và vẫn đứng ngoài tầm tay hắn. Hắn năn nỉ Liễu mời Hélène đến dùng cơm tối nay không phải để nói chuyện kẻ khai hóa, người nhược tiểu. Những thứ đó không cần thiết với hắn, chỉ dành cho những giờ phút rảnh rỗi ngồi tán dóc với bạn bè. Và chỉ cần một vài câu đã quá đủ. Muốn tìm hiểu rõ ràng hơn, hắn có thể tìm đọc ở báo chí sách vở. Tội gì phải tranh luận suy nghĩ cho mệt óc. Hắn chỉ muốn cuộc sống là những con toán cộng, trừ đơn giản. Số lương hơn ngàn đô-la gửi về gia đình một nửa, phần còn lại chi phí ăn uống, phòng ngủ, giặt ủi và những người «vợ» tạm thời, Hélène là một con tính trừ trong số lương đó và chỉ là đơn thuần là một con tính trừ. Hắn không muốn và không cần biết những thứ khác rắc rối phiền toái. Ngay khi Liễu giới thiệu Hélène với hắn, hắn đã khẳng định như thế. Vì vậy hắn đã đề nghị thẳng với Hélène số tiền hàng tháng và đòi ngủ với nàng ngay buổi đầu tiên. Nhưng Hélène đã phũ phàng đuổi hắn ra khỏi nhà với những lời cay độc. Hắn lủi thủi trở về trong tủi hổ. Hắn muốn quên Hélène để quay lại với những người tình cũ. Nhưng Hélène quá đẹp, vẻ đẹp ma muội của sự pha trộn hai dòng máu. Và Hélène là một vùng đất vô chủ – vật của người chết cũng là vật vô chủ. Hắn có thể yên tâm lui tới nhà Hélène một cách công khai; chẳng sợ cảnh bắt ghen hay những lá đơn thưa kiện lên thượng cấp. Hơn nữa hắn đã nhàm, chán với những cuộc mua bán, dễ dàng, và tự ái hắn bị xúc phạm quá mạnh. Hắn đã tự nhủ nhất định bữa ăn thân mật tối nay hắn hết sức khéo léo để gây cảm tình vời Hélène. Nhưng hắn không ngờ cuộc đối thoại đã xoay chiều hướng đột ngột. Đáng lẽ hắn phải biết hướng dẫn câu chuyện sang một vấn đề khác vui tươi hơn, có lợi cho việc chinh phục hơn.

Hélène thì hầu như không chú ý tới vẻ bứt rứt của viên Thiếu tá. Nàng đủ kinh nghiệm để biết tên đàn ông hai thứ tóc này sẽ đi bằng đầu gối đến giường nàng. Điều khiến Hélène bận tâm nhất là Tuấn đối tượng mối tình mật đắng. Nhận làm vợ viên Thiếu tá với số tiền bao ba trăm đô la chỉ còn là vấn đề thời gian. Một tuần, một tháng, rồi cũng phải tới lúc hắn nằm bên nàng, ngủ há mồm, ngáy như bò rống hay co quắp như con tôm luộc. Nhưng nàng cần một thời gian ngắn nữa để nuôi hy vọng, để nhìn thấy ước mơ nhỏ mọn được thành tựu: Một đứa con – một đứa con trai – con của Tuấn và nàng – đứa con của tình yêu, niềm hãnh diện và nơi an ủi của nàng. Nhất định mình sẽ có con, một đứa con trai kháu khỉnh, bụ bẫm có khuôn mặt của anh, màu mắt của em và tim, óc của hình ảnh anh trong hồn em. Tuấn. Tuấn ơi. Em yêu anh, yêu anh suốt đời nhưng anh đã chết, chết trong hồn em. Anh chết để anh đầu thai thành con mình. Em sẽ dồn tình yêu anh vào nó. Em tin rằng nó sẽ yêu thương em, người duy nhất trong xã hội này yêu thương em chân thành. Em sẽ bảo nó rằng cha con mất rồi, một cái chết anh dũng tuyệt luân, một cái chết mà không lời nói, câu văn nào diễn tả được. Con mình sẽ lớn lên với hào quang anh trong tâm tưởng, với trìu mến thương yêu của vòng tay em, tim óc em. Hélène ngước lên nhìn viên Thiếu tá. Khuôn mặt nhăn nheo, cằn cỗi của hắn như một quả bong bóng được thổi phồng lên, mờ nhạt dần. Con mắt màu hạt dẻ, bờ môi xẻ răng cưa biến thành màu mắt, bờ môi Tuấn ở nụ cười nửa miệng khinh bạc quen thuộc. Rồi mờ nhạt đi, tan dần trong đốm lửa và làn khói đầu điếu xì-gà vừa được viên Thiếu tá gắn lên môi.

Tiếng viên Thiếu tá trĩu buồn:

– Tôi thành thật xin lỗi Hélène. Đáng lẽ tôi phải luôn luôn tự nhủ rằng mình gặp nhau không để đào sâu sự ngăn cách.

Hélène gượng cười:

– Tôi phải xin lỗi Thiếu tá mới đúng. Nhưng tôi cũng mong Thiếu tá thông cảm. Tôi không phải là những người đàn bà Thiếu tá thường gặp.

Viên Thiếu tá gật gật đầu:

– Vâng, tôi hiểu. Và mong được là bạn của Hélène mãi mãi.

Hélène cảm thấy cần vuốt ve hắn đôi chút. Nàng dịu dàng nói với hắn:

– Tôi nghĩ mình có thể là đôi bạn thân – nàng cười trong đáy mắt, nhìn hắn thân ái, tiếp – Nhưng tôi cũng xin nói trước bạn không có nghĩa là những cô bạn gái hiện nay của Thiếu tá.

Viên Thiếu tá cười thật tươi, hớn hở nối lời:

– Tôi sung sướng lắm, Hélène ạ. Tôi mong Hélène bỏ qua tất cả những lầm lỗi của tôi từ trước tới nay.

– Thiếu tá đừng bận tâm đến chuyện đã qua nữa.

– Tôi muốn từ nay, Hélène bỏ tiếng Thiếu tá xa lạ đi. Gọi tôi bằng Joe được không?

Hélène khẽ nhíu mày nói qua tiếng cười nho nhỏ:

– Anh leo thang hơi nhanh đó – nàng ngừng lại để cười thầm với vẻ bối rối, lo âu của viên Thiếu tá rồi mỉm cười, tiếp – Nhưng thôi…Đề nghị của anh cũng chẳng có gì bất lợi.

Viên Thiếu tá nói như reo:.

– Hélène đã đồng ý gọi tôi là Joe? Trời! thật là… ân sủng lớn lao cho tôi. Tôi xin hứa luôn luôn là người bạn tốt đứng đắn nhất của Hélène.

Joe đưa cao ly rượu, giọng ròn rã, nói tiếp:

– Nào, uống mừng cho tình bạn cao quý của chúng ta.

Hélène cười nụ, cụng ly với Joe. Vẻ hí hửng trẻ thơ của Joe khiến Hélène thầm xúc động. Nàng lại nghĩ tới Tuấn. Tại sao anh không là người đàn ông ngồi trước mặt em, hân hoan hãnh diện vì được em bằng lòng gọi hắn bằng tên và nhận hắn làm bạn. Tại sao anh gài cho bạn anh ngủ với em trong khi anh biết em yêu anh hơn cả đời sống em nữa. Một cảm giác giá cóng nhói buốt trong hồn nàng, lan tràn thật nhanh trên cơ thể cuốn theo nỗi tủi nhục, hờn trách. Nàng chợt nhớ tới những thú vui man dại, tàn ác thuở nhỏ của Tuấn. Tuấn thường bắt nàng làm ngựa, bò quanh sân miệng hát nhi nhô. Tuấn bảo Tuấn là vua Quang Trung cưỡi ngựa xông pha đánh phá quân Thanh. Có lúc Tuấn xưng làm Đại tướng cầm quân đánh giặc Pháp. Cưỡi ngựa chán, Tuấn biến Hélène thành tù binh tra tấn, bắn giết. Tuấn còn làm nhiều trò tàn bạo khác. Chính Hélène cũng nhiều lúc chẳng còn nhớ gì về thời gian ngắn ngủi sống với gia đình Tuấn. Không hiểu sao ở giờ phút này nàng lại sực nhớ tới thú vui quái ác ấy của Tuấn.

Vẻ tư lự của Hélène khiến Joe ngơ ngác. Hắn ngập ngừng mãi mới dám lên tiếng:

– Hélène khó hiểu quá. Tại sao bỗng dưng Hélène mất hẳn vẻ vui tươi vậy?

Hélène khẽ thở dài:

– Tôi tự hỏi không biết nhà tôi có buồn lòng khi tôi có Joe làm bạn chăng. Hồi còn sống anh ấy ghen dữ lắm. Mỗi lần đi dạo phố, thấy ai chăm chú nhìn tôi, anh ấy muốn gây sự ngay.

– Nhưng chồng Hélène đã chết…

Giọng Hélène chợt trùng xuống:

– Đành vậy. Nhưng Tuấn còn sống mãi trong hồn tôi. Tôi vẫn nghĩ Tuấn chưa chết. Có thể Tuấn đang ngồi trên chiếc ghế trống này, giận dữ nhìn chúng mình. Và đêm nay, Tuấn sẽ hiện về trong giấc mơ, quở trách tôi nặng nề.

– Hélène giàu tưởng tượng quá.

– Có thể như vậy. Tuy nhiên, có những người chết mà như con sống…Và ngược lại…

Joe gượng cười, hy vọng tiếng cười của hắn giúp Hélène vui hơn. Hắn đưa cao ly rượu, hướng về phía chiếc ghế trống bên cạnh Hélène, cố tạo vẻ nghiêm trọng, nhưng giọng nói đầy khôi hài:

– Chào Thiếu úy. Mình uống cạn ly rượu này để mừng tình bạn giữa ba chúng ta.

Joe ngửa cổ uống cạn ly rượu, rồi đưa tay lau mép, nói với Hélène qua tiếng cười:

– Tụi tôi đã kết bạn rồi. Hélène cứ yên tâm.

Hélène khẽ nhíu mày, khó chịu. Nàng hỏi lảng đi:

– Mấy giờ rồi Joe?

Joe cúi nhìn đồng hồ:

– Mới mười giờ rưỡi. Còn sớm mà.

Hélène ra vẻ sửng sốt, nói nhanh:

– Thời giờ qua mau thật, xin phép Joe tôi phải về. Hẹn gặp lại bữa khác.

Joc nhìn Hélène cầu khẩn:

– Về gì vội, Hélène. Ngồi nói chuyện một lát, tôi sẽ đưa Hélène về.

Hélène lắc đầu, nhìn nhanh về phía quầy hàng:

– Để dịp khác. Tối nay tôi và chị Liễu cần đi có công việc.

Biết không thể giữ được Hélène, Joe buông xuôi:

– Thôi, cũng được. Tối mai Hélène cho phép tôi lại thăm chứ?

Hélène mím môi tính toán, rồi khẽ gật đầu:

– O,K. Anh nên tới trước 8 giờ.

Nàng đưa tay cho Joe. Joe trang trọng nắm tay Hélène, với ánh mắt lưu luyến. Hélène mỉm cười, gật đầu chào Joe, quay lưng bước đi. Ý nghĩ Joe đang nhìn theo mình với ánh mắt si dại, thèm khát khiến Hélène hơi ngước mặt lên kiêu kỳ. Nàng mỉm cười với Liễu sau quầy hàng. Em còn đẹp lắm, cái đẹp giết người. Vâng, em sẽ làm khổ chúng nó. Em sẽ dành dụm một số vốn liếng để con em được sống trên nhung lụa. Em sẽ hy sinh tất cả cho nó – con em – một đứa con trai – có vầng trán thông minh, nụ cười khinh bạc của Tuấn, màu mắt của em và đầu óc của một thiên thần. Con trai em sẽ là một thiên thần, phải thế không chị Liễu – phải thế không anh, anh Tuấn, người em yêu dấu nhất đời.