- 17 -
Tuấn lặng nhìn đứa bé gái co quắp trong giấc ngủ vừa chớm gay lạnh sương đêm – một đứa bé gái xấu xí, đen đúa. Bên cạnh nó là Vĩnh với những tiếng ú ớ trong mơ. Những vòng ánh sáng đèn pile khiến đứa bé gái cựa quậy, rồi trở mình, gục chúi đầu vào nách Vĩnh. Tuấn âm thầm trở lại võng ngủ. Đêm đen rời rã tiếng ếch nhái và côn trùng. Những điếu thuốc nối tiếp nhau trên đầu môi, dìu cảm nghĩ Tuấn bay lên, bay lên thật cao lẫn vào bầu trời giá lạnh sương muối. Giờ này giữa lòng Sàigòn, Hélène đang làm gì. Tố Khanh, Diễm đang làm gì. Mẹ chàng và Tuyết Mai đang làm gì? Mười lăm ngày phép đã qua. Lại bắt đầu những ngày tháng đi đo ruộng đồng, kinh rạch. Lại những chuyến nhảy diều hâu đùa giỡn với những xạ thủ V.C. và những giấc ngủ trận địa không tròn. Những cảm giác của ngày tháng đầu tiên rời thành phố, mang tuổi trẻ đi nhận diện cảnh tượng ma quái của chiến tranh chợt thức giấc trong hồn Tuấn. Ngày ấy, những đêm đầu tiên thao thức trên trận địa ấy, tâm hồn Tuấn như một sợi dây đàn chưa dứt nhịp cung của tấu khúc tiễn biệt. Tâm hồn Tuấn còn xôn xao dư ba nuối tiếc của tiếng sáo người mù chiều sông Dịch. Nhưng đêm nay, đêm thứ hai trở lại trận địa sau mười lăm ngày phép. Tuấn chợt nhận biết chàng đã đổi thay quá nhiều rồi. Tiếng côn trùng rên rỉ ngoài đồng trống vọng vào quen thuộc như chương trình nhạc êm dịu mỗi trưa. Mái nhà đổ nát, hơi đất ẩm thấp đang vây bọc thân thể chàng vẻ tiêu điều, tang tóc cũng phai nhạt nhiều kích xúc. Trận địa đã dạy chàng phải biết tàn bạo, phải biết cho những xúc động hòa tan vào nước biển. Chàng không còn là Tuấn của mẹ, của em gái, của người yêu nữa. Chàng trở thành một thứ tôi đòi chinh chiến, nhìn mọi sự việc lăng kính khoan dung với một tiếng thở dài thật nhẹ – nhẹ như những làn gió đêm vào lọt qua vách lá, mọc gai ốc trên làn da đen đúa của Tuấn – Và tới hai tiếng ngắn ngủi buông xuôi – chiến tranh. Chiến tranh. Chỉ là một danh từ trơ lạnh. Chỉ là một tiếng nói chết, khắc trên mặt đá để diễn tả một tổ hợp dữ kiện đảo điên, tang tóc. Chiến tranh, Hòa bình. Những danh từ thật quen thuộc, quen tai, quen mắt và quen miệng. Nhưng đã ai biết chiến tranh là gì, hòa bình là gì?
Có tiếng khóc thút thít của đứa bé gái. Rồi tới tiếng ồ ề ngái ngủ của Vĩnh. Ngồi dậy chi vậy mày nhỏ, nhỏ. Nằm xuống ngủ đi. Tuấn lắng tai nghe ngóng hồi lâu, để lại nghe tiếng ngáy đều đều của Vĩnh và đứa bé gái. Tuấn chạnh nhớ tới nước da đen đúa và khuôn mặt xấu xi của đứa bé. Sau giấc ngủ mỏi mệt đêm nay, đứa bé này sẽ trôi dạt tới đâu. Cô nhi viện không phải là nơi đào những con người. Người ta nuôi nấng những đứa trẻ xấu số đó ném chúng vào đời với những thương tích tủi hổ trong hồn. Tuấn quên sao được những ánh mắt ngời rạng, những cánh tay gầy guộc, trắng xanh của những đứa trẻ khốn khổ hướng về phía chàng trong một chuyến viếng thăm cô nhi viện. Lòng nhân đạo thường bị những lưỡi dao bực bội nho nhỏ theo ngày tháng bào nhẵn di. Người ta chăm sóc chúng chỉ để chăm sóc. Và tủi hổ, nhục nhằn, nuôi chúng lớn lên lớn khôn lên dù bên trong hình hài, tâm tưởng chúng các mạch nhựa đã quắt héo.
Nhưng Tuấn biết làm gì hơn cho đứa bé này. Gửi nó vào cô nhi viện, cũng như viên Hạ sĩ quan Hạ Uy Di mang kẹo bánh an ủi nỗi kinh hoàng, chua xót vì mất cha mất mẹ, nhà cửa tiêu tán phải chăng là một hành động nhân đạo. Hay chỉ là một phương cách tự lừa dối mình, một lối thoát bất đắc dĩ để ru ngủ, xoa dịu ý thức trách nhiệm. Tuấn chợt có ý tưởng xin phép nhìn nhận đứa bé làm con nuôi. Dù nghèo Tuấn có thể hy sinh một số tiền nhỏ mọn gửi đứa bé vào trường nội trú. Đứa bé sẽ trở thành cô bé lọ lem, chắp đôi cánh nhỏ bé bay khỏi vùng sình lầy, nước đọng. Nó được dạy dỗ, nuôi nấng để mai mốt khi khói lửa đã tàn lụn sẽ chung vai sát cánh với lứa tuổi nó xây dựng lại mảnh đất nghèo nàn, phá sản này. Đầu óc đầy mộng mị của Tuấn như bừng sáng hẳn lên với niềm tin tưởng vô biên. Thế hệ của chàng, lứa tuổi hai mươi hôm nay, là lứa tuổi lấy căm thù làm sức sống, lấy vùng trời đầy bom đạn làm nơi nghỉ mát, lấy máu xương để xây đắp đài tưởng niệm, để tạc tượng chiến chinh. Việc tạo dựng lại đất nước là công trình của chúng – những đứa trẻ hiện giờ còn thèm ăn ngon, mặc đẹp, ao ước giấc ngủ hiền hòa. Chúng sẽ đứng lên từ thây ma anh, em, chú, bác, bố mẹ chúng. Mắt chúng sẽ ngước lên nhìn trời. Tay chúng mang sức mạnh thiên thần. Đầu óc chúng không còn mảy may dấu vết thù hận. Cuộc chiến này đã khiến nước Việt nổi danh. Chúng sẽ khiến Việt Nam nổi danh hơn nữa bằng công trình kiến thiết xứ sở từ số vốn nợ nần. Đầu óc mộng mị dìu Tuấn bay lên thật cao, thật cao với viễn ảnh huy hoàng. Đàn con chàng kể cái đứa bé gái này, sẽ là những chú lính đầy tràn hăng say và thiện chí trong thế hệ sắp tới ấy. Chắc lúc đó Tuấn đã già. Chàng sẽ rút lui vào bốn bức rào quanh vườn hoa nho nhỏ, thảnh thơi nhìn chúng cười đùa ca hát, những tiếng hát lay chuyển không gian, hòa điệu với một lời ca trầm hùng dấy lên từ lòng đất, từ những nấm mồ vô chủ, những nền đất bỏ hoang có nửa bức tường, một vài cây cột cháy nám.
Nhưng Tuấn không có nhiều thì giờ để chạy đuổi theo những ý nghĩ viển vông. Tố Khanh sẽ nghĩ thế nào về đứa bé gái này, về số tiền mỗi tháng ngân quỹ gia đình bị hao hụt vì một người dưng nước lã. Liệu Tố Khanh có thoáng động một ý nghi ngờ về liên hệ giữa Tuấn và đứa bé gái. Đàn bà là một sinh vật ích kỷ nhất trần gian. Ở những ngày tháng đầu của tình nghĩa vợ chồng, Tố Khanh có thể vui vẻ, đồng ý với Tuấn. Nhưng sau đó, khi phí tổn cho đứa bé mỗi ngày một tăng, khi không còn gì để phải che đậy nhau nữa, Tuấn phải đối phó, xử sự ra sao nếu Tố Khanh ép buộc chàng cắt đứt việc trợ cấp.
Tuấn khẽ lắc đầu buồn nản. Tại sao tôi không thể thản nhiên say ngủ như mọi người. Tại sao tôi phải thao thức vì một đứa bé gái, một nạn nhân chiến tranh khốn khổ như muôn ngàn nạn nhân khác. Một ngày, một giờ đất nước này có bao nhiêu đứa trẻ bỗng dưng trở thành côi cút, bỗng dưng biến thành đồ vật vô chủ. Có ai nghĩ và làm gì cho chúng. Tôi nghĩ nhưng làm gì được cho chúng. Hay chỉ đơn thuần là những ý định không tưởng.
Tuấn chợt lắng tai nghe ngóng. Đứa bé gái bật khóc thút thít trong giấc mơ, tiếng khóc èo uột như tiếng than của một con mèo nhỏ lạc loài đêm khuya, tiếng khóc xoáy cuốn cảm nghĩ Tuấn xuống một vực thẳm lạnh lẽo. Tội nghiệp cho cháu, cháu gái bé bỏng. Ai dỗ dành cháu đêm nay. Mẹ cháu đã chết cháy trong căn nhà tôle kia rồi. Khóc đi, hãy khóc nhiều đi. Nước mắt tủi hổ từ nay sẽ chảy dài theo năm tháng, theo gót chân lưu lạc của cháu. Khóc đi, hãy lấy nước mắt thay nước uống. Ai bảo, ai xui cháu sinh ra trên đất nước này, đất nước hơi thở nồng mùi diêm sinh, mặt trời mọc đủ hai mươi bốn giờ, đất nước người già chưa cạn nước mắt, con gái biến thành góa phụ từ tuổi vị thành niên, anh em, bố con bắn giết nhau và phải bắn giết nhau. Chú làm được gì cho cháu vì chú chỉ là một người lính, kẻ cầm súng. Chú phải hò hét, phải bắn giết để cứu lấy mạng sống chú, tiết kiệm xương máu của thuộc hạ chú. Xóm làng nào cũng là quê hương chú và cũng có thể là tử địa của chú. Chú nằm trong vòng tay quê hương mà thực ra vẫn chẳng có quê hương. Thế hệ này là thế hệ yêu quỷ cháu ạ. Ai cũng có thể là thánh hiền, là tên tướng cướp, là vĩ nhân và là kẻ đốn mạt. Ai cũng có thể là một con chó ghẻ lở, một cọng rác rưởi hay một vị thiên thần. Khóc đi, khóc đi cháu. Tiếng khóc đã cất lên từ một trăm năm nay. Tiếng khóc sẽ vang động nhiều thế kỷ nữa. Vì hận thù và khói lửa đã bốc lên cao ngút, đã dày lên tự tâm hồn. Người ta dùng chiêu bài khai hóa để mang nhiều chủng tộc sang quê hương mình, hãm hiếp đàn bà, đốt phá nhà cửa, hủy hoại văn hóa. Người ta cho những con chó săn trí thức đưa một tác phẩm lai căng lên hàng quốc hồn, quốc túy đánh lừa hàng chục thế hệ, giết chết danh dự đất nước hàng ngàn năm.
Thời đại này là thời đại của yêu quỷ. Người ta đánh đĩ đủ mọi phương diện. Nhưng người ta lại lên mặt đạo đức giả nguyền rủa những cô gái bán trôn nuôi miệng. Nguyền rủa vì không biết làm gì hơn để cố gắng dấu diếm một sự thực: chính họ đã tạo nên gái điếm và chính họ cũng là một con điếm. Hãy lớn khôn thật mau đi cháu. Lớn khôn lên để gánh vác việc chỉnh đốn lại căn nhà đổ nát của cháu để hợp lực lại với lứa tuổi cháu làm một cái gì đó cho quốc gia, dân tộc. Thế hệ chú đang bị bó tay vì đổi dời thế giới, đổi dời của đất đai và của cả lòng người nữa. Tay súng của chú của đồng đội chú, những thây ma mang đủ loại thương tích trên khắp mảnh đất này những điêu tàn và nước mắt hôm nay sẽ là những kinh nghiệm quý giá vô ngàn cho thế hệ cháu. Phải xây dựng lại tất cả, cháu ạ. Phải đạp đổ những bức vách nám đen lửa đạn, san bằng những đám cỏ đại. Tàng tích của nô lệ, tủi nhục và chiến chinh phải được lấp xuống đất. Hay tìm lại cho quê hương những gì của quê hương. Hãy giải độc cho những thế hệ kế tiếp để phóng xạ của thế kỷ này không làm lệch lạc đầu óc thế kỷ sắp tới. Hãy lớn khôn lên đi cháu, lớn thật mau. Thế hệ cháu trọng trách phán định, đặt lại những khuôn thước mới sau một thế kỷ vụn vỡ của quốc gia. Ngước mặt lên, nhìn thật thẳng, thật trung thực. Dĩ vãng xấu đáng hổ thẹn nhưng cần thiết để nhìn vào đó, đạp chân lên đó mà đứng thẳng lưng. Một ngày, một tháng hay một năm nữa, có thể chú sẽ gục ngã như nhiều người trẻ tuổi đã gục xuống. Nếu ai hỏi chú muốn trối trăng điều gì, chắc chắn chú chỉ có hai tiếng VIỆT NAM. Chính vì hai chữ Việt Nam ấy mà chú phải thao thức đêm nay, mà chú chẳng thoáng động một chút vui sướng vì được vinh thăng giữa mặt trận. Mai mốt người ta sẽ tuyên dương công trạng chú. Gan dạ, can đảm ưu tú, dày kinh nghiệm. Và bao nhiêu danh từ đẹp đẽ nữa. Nhưng những thứ đó chẳng nghĩa lý gì với chú. Chú đã được gắn lên thân thể những đức tính của tám thuộc hạ chú. Cặp lon mới của chú chắc chắn sẽ phải rửa lon bằng một tiệc nhậu ê hề, thực ra để được rửa bằng máu của tám thây ma và nước mắt quyến thuộc họ. Chua chát thế đó, cháu ạ. Chua chát cay đắng nhưng là sự thực. Phải nhìn thẳng vào nó mới hy vọng vo tròn được niềm tin trong hồn, niềm tin bừng sáng vững mạnh vào tiền đồ dân tộc.
Tuấn chợt thở dài nhè nhẹ, buồn như chưa bao giờ biết buồn. Người ta thích kết tội những ý tưởng chân thật nhất về chiến tranh. Việc chụp mũ ấy thường là công việc của những kẻ nhàn rỗi quá ư nhàn rỗi. Chỉ những tên lính cợt đùa cùng lửa đạn như Tuấn mới không phân biệt nổi thế nào là phản chiến và thế nào là cổ súy chiến tranh. Vì lúc lao đầu vào mục tiêu Tuấn không hề bận tâm tới hai chữ sống chết, không nhìn thấy khuôn mặt mẹ, em gái, hôn thê hay những người con gái khác khi đứng trước chiếc quan tài phủ quốc kỳ của Tuấn và sau khi trận đánh bay qua, những cảnh tượng điêu tàn bắt Tuấn phải suy tư.
Viên Thượng sĩ thường vụ chợt hiện lên co ro trước ngưỡng cửa. Ngọn đèn pile trên tay hắn dò dẫm một vòng khắp căn nhà. Bắt gặp đôi mắt mở lớn của Tuấn hắn cười hỏi:
– Thiếu úy còn thức à?
– Ờ, có gì lạ không?
Viên Thượng sĩ bước hẳn vào trong nhà, tiến lại gần Tuấn hơn. Hắn thì thào với vẻ nghiêm trọng:
– Không hiểu sao em lo ngại quá, Thiếu úy. Bình thường tụi nó đâu để mình ngủ ngon lành dzầy. Tôi nghi mấy bè lục bình ghê. Hay Thiếu úy gọi máy xin tụi pháo binh cho ít chục quả, mình vững bụng hơn.
Tuấn khẽ lắc đầu:
– Không cần. Ông chịu khó đi kiểm soát mấy trạm gác cho tôi. Thằng nào ngủ gật đập bể sọ nó ra. À mấy giờ rồi?
– Dạ gần ba giờ, Thiếu úy.
– Ông mệt thì đi ngủ đi. Kêu một ông Trung sĩ nào đi tuần thế ông cũng được.
– Dạ không sao,Thiếu úy. Tôi thức quen rồi.
Thượng sĩ ngập ngừng mãi mới dám hỏi tiếp:
– Kỳ này, Thiếu úy đề nghị mấy người lên lon?
– Tôi cũng không nhớ rõ. Mười hai mười ba người gì đó.
– Ít vậy Thiếu úy?
Tuấn cười nhẹ:
– Chưa chắc dính hết đâu nghe. Còn mấy thằng chết và bị thương không kể.
– Thiếu úy có cho…đàn em cái Thượng Sĩ Nhất không?
Tuấn cau mày:
– Cậu đeo Thượng Sĩ mấy năm rồi?
– Dạ hơn một năm.
– Mới quá…kỳ này tôi cho cậu ngôi sao vàng được rồi. Đợi chuyến sau đi. Đề nghị nhiều lắm mà Thiếu tá gạch bỏ, mình mất uy tín hết.
Viên Thượng sĩ cố nài nỉ:
– Thiếu úy thương...em út được nhờ. Tôi đọc cái «Thiếu tá láng» này hơn hai năm rồi, yếu quá, Thiếu úy.
Tuấn nói buông xuôi:
– Thôi được, để tôi coi lại.
Viên Thượng sĩ cười cười:
– Dạ…Thiếu úy cứ đề nghị đại đi. May thì em út được chút cháo, Thiếu úy.
Tuấn hơi khó chịu vì bị quấy rầy quá lâu. Chàng ngáp không che miệng, sửa lại thế nằm, nói nhanh:
– Rồi. Để mai tính.
Viên Thượng sĩ dùng dằng mãi chưa muốn bỏ đi.. Phải tới lúc Tuấn nhắm mắt lại như muốn dỗ giấc ngủ, hắn mới buồn bã, lủi thủi bước ra ngoài sân. Tuấn nhìn theo hắn với tiếng thở đài bâng khuâng. Người lính nào không mong ước được vinh thăng giữa mặt trận, được ân thưởng một chiếc huy chương. Viên thượng sĩ già của chàng chẳng có gì đáng trách. Hắn năn nỉ xin được đề nghị thay lon vì hắn cảm thấy hắn có công lao trong trận đánh vừa qua. Ít nữa hắn cũng xứng đáng hơn nhiều kẻ khác, những kẻ sống ký sinh trên máu và nước mắt tử sĩ, những kẻ được may mắn và tài chạy chọt để xa lánh mặt trận nhưng vẫn tìm đủ mọi cách để ăn có từng chiếc huy chương, từng cặp lon mới.
Tuấn thường ao ước một ngày nào đó, một phép lạ hiện đến cho chàng ngồi trên chiếc ghế công danh tột đỉnh cao sang, việc đầu tiên Tuấn thực hiện là mời những ông lính thuộc giai cấp thượng lưu ra mặt trận, cầm súng chiến đấu. Chắc lúc đó những ông lính cao quý ấy bỡ ngỡ vô cùng. Súng đạn không có ngày sinh nhật, không biết thưởng xuân hay nhảy đầm, họ sẽ làm gì để chiều chuộng nịnh hót chúng, họ sẽ tìm món quà nào để đút lót cho chúng. Chẳng lẽ mang tính mạng ra làm tặng phẩm.Tuấn nghĩ nhanh tới một vài người bạn cùng khóa chàng. Gặp chàng ở Sàigòn, chúng vồn vã chào hỏi, nhưng ánh mắt, nụ cười chúng mang cái kiêu ngạo và tự đắc nào đó. Đ.m… thật là kỳ cục. Chúng mày có gì đáng để kiêu hãnh, tự đắc. Quen biết tay chân một ông lớn hay thì thụt cửa hậu với những bó bạc để được ở Sàigòn là một điều vinh hạnh sao?
Tuấn bực dọc cung tay đấm mạnh vào bóng đêm. Chàng hối hận tự hỏi tại sao mình đã đón nhận mười lăm ngày phép về Sàigòn. Thật là dại dột và xuẩn động. Giữa lúc bạn chàng đang miệt mài trong vùng trời khói lửa, người ta bỏ cả giờ làm việc để chạy áp phe lớn, áp phe nhỏ, mua TV, mua tủ lạnh, ăn sung mặc sướng.
Hình như người ta chẳng biết gì về cuộc chiến này ngoài những bản tin tức chiến sự và tiếng đại bác, tiếng lên xuống của phi cơ phản lực mỗi đêm.
Phải chăng đã tới lúc tất cả những nền móng xây dựng xã hội đã bị bới tung lên, chờ đợi ngày suy sụp. Thật vô nhân đạo. Thật phi lý. Thà lên từ rừng xanh. Mây ngăn hiểm địa đó. Nhưng thù còn lẩn quất sau lưng cùng trong hàng ngũ. Hàng ngày nhởn nhơ khuôn mặt ươn hèn (thơ Phan Lạc Giang Đông). Bốn câu thơ khóc bạn của tên lính trẻ ấy phải chăng là những lời tâm huyết gửi cho Tuấn, gửi cho những người trẻ tuổi đang tiêu pha ngày tháng giữa trận địa. Phải chăng là tiếng kêu cứu cho một thế hệ điên đảo, đầy dẫy trò lường gạt, biển lận. Tội nghiệp. Tội nghiệp cho chúng tôi. Ơi các người, các người. Đừng tiếp tục trò kinh doanh trên vong hồn tử sĩ. Đừng để sự hy sinh của đồng ngũ tôi như nước đổ lá khoai, như muối bỏ biển. Đừng coi chúng tôi như những con điếm, vật vã với chết chóc, hiểm nguy để các người bắt chước lũ ma cô sống an nhàn, phè phỡn.
Tuấn úp lòng bàn tay trên mặt, chà sát thật kỹ. Diễm. Diễm thương yêu. Mình xa nhau thật rồi phải chăng em. Xa rồi. Mất mát rồi. Tôi rời bỏ Sàigòn để em lại cô đơn như một đồ vật vô chủ. Người Sàigòn đã đến với em ôm áp em trong vòng tay, nói với em những lời mật ngọt âu yếm. Người ta đã lấy em đi, bảo tôi rằng tình đời là vậy đó. Người đi xa và đã chết thường bị bỏ quên thật mau. Đúng thế không em, Diễm. Tố Khanh. Hélène. Chính những thằng «nhởn nhơ khuôn mặt ươn hèn» của Sàigòn đã vươn dài cánh tay bạch tuộc của chúng, đưa tôi và em xa nhau hơn trước khi mất mát hẳn. Đứa nào sẽ thì thầm bên tai em rằng tôi là một tên lính chân lắm tay bùn, sống nay chết mai. Và chỉ nó mới mang lại cho em hạnh phúc. Vì nó ở Sàigòn. Nó kiếm được nhiều tiền ngoại, gấp ba gấp bốn số lương hàng tháng. Diễm, tôi không trách em. Hãy vui cười, nhảy nhót, ca hát như loài sơn ca, bay nốt đoạn đường con gái. Còn em, em Tố Khanh người vợ tương lai của tôi. Em hãy suy nghĩ chín chắn đi. Tôi sẽ sẵn sàng trả lại cho em được tự do con gái. Triều đại này những mối tình chung thủy mơ mộng đã tàn lụn rồi. Chỉ là một vở kịch trên sân khấu, của một hay nhiều đêm trình diễn. Và em, Hélène. Tội cho em. Tôi biết làm gì hơn đây. Tôi là kẻ thủy chung bất nhất. Tôi ngủ với em nhưng không muốn một trách nhiệm nào sau đó. Thực ra tôi chỉ là một kẻ hèn nhát, một tên què quặt tự sắc phong mình làm võ sĩ. Em yêu anh đến thế sao Hélène ơi. Tại sao vậy. Hay em đã nợ anh món nợ tiền kiếp. Hay anh là một tên phù thủy ác độc. Phải giải thích sao đây: Loài người thường đòi hỏi lời giải thích cho mọi sự việc, kể cả việc vợ chồng, việc cấu tạo một hài nhi. Người ta thí nghiệm, kiểm chứng, đưa ra những định luật. Nhưng đất nước mình không có một định luật nào. Ngay tới con người cũng chẳng có một vóc dáng nhất định.
Tuấn chợt giật mình vì một bóng đen bé nhỏ hiện lên ngay sát bên chàng. Nhưng Tuấn vội mỉm cười khi bắt gặp khuôn mặt ngái ngủ của đứa bé gái. Chàng ngồi nhổm dậy, dịu dàng hỏi:
– Sao dậy sớm vậy, cháu.
Giọng đứa bé thật hồn nhiên:
– Gà gáy sáng rồi. Dậy trễ má uýnh chết.
Tuấn nằm lấy bàn tay nhỏ bé, chai cứng của nó, cười nhẹ:
– Hôm nay đặc biệt mà. Ngủ đi cưng.
Đứa bé gái đưa tay áo lên dụi mắt, lắc đầu quầy quậy:
– Cháu không buồn ngủ nữa.
Tuấn định kéo đứa bé vào lòng nhưng nó vội gỡ tay chàng, lặng lẽ bước ra ngoài. Tuấn vội đứng lên theo, gạn hỏi:
– Đi đâu đó, cháu. Ra ngoài mấy chú bắt à. Vào trong, ngủ tiếp đi
Nét mặt đứa bé nhăn nhó thảm hại. Nó ấp úng:
– Cháu…cháu muốn đi…cầu.
Tuấn phì cười gật gật đầu:
– Ờ…đừng ra xa quá nghe. Nguy hiểm lắm đó.
Đứa bé gái dạ nhỏ, lần mình thật nhanh vào những vạt sương muối trắng xóa và bóng đêm nhem nhuốc. Tuấn nói lớn vọng về trạm gác:
– Ai gác phía sau nhà đó, còn thức không?
– Dạ, còn. – tiếng một binh sĩ trả lời.
Tuấn tiếp:
– Cẩn thận đó. Đừng bắn nhằm đứa bé.
Vừa nói, Tuấn vừa bước ra nền đất trống trước căn nhà. Trời đã nghiêng về sáng nên sương mù dày đặc hơn. Đầu óc chàng lại loay hoay với tương lai của đứa bé gái khốn khổ. Cái tên Hélène vụt thoáng qua đầu óc Tuấn như một tia sáng nhiệm mầu. Phải, chỉ có Hélène mới có thể giúp Tuấn cởi bỏ được mặc cảm tội lỗi về sự côi cút của bé. Mệt mỏi của suốt một đêm dài thao thức thoắt chắp cánh bay cao.
Niềm vui xôn xao dịu nhẹ, đưa mắt Tuấn lên bầu trời xám đục, lấp lánh sao mai. Ở đó – mắt đồng cua, sóng mũi thon, cao và bờ môi hồng mọng của Hélène vừa hé nở nụ cười âu yếm dành cho Tuấn. Nhất định em sẽ giúp anh phải không, Hélène. Đứa bé không phải là máu huyết của anh, nhưng nó cũng vẫn là một đứa trẻ – một đứa trẻ trót sinh giữa thời ly loạn, đã biết khóc cha khóc mẹ quá sớm, một đứa trẻ nếu không được ai đoái hoài tới, rồi cũng chỉ thành một đứa con gái bán trôn nuôi miệng nếu may mắn còn sống sót,
Ình!
Một tiếng nổ ấm áp vang lên đột ngột giữa lòng đêm gây lạnh, đẩy mạnh Tuấn chạy vào nhà để trở ra với khẩu Carbine trên tay. Vĩnh cũng hoảng chồm dậy, mắt nhắm mắt mở xách tiểu liên chạy theo Tuấn. Hai người tiến thật nhanh lại trạm gác, Tuấn hấp tấp hỏi ngay:
– Gì đó, cậu?
Người lính gác ấp úng:
– Dạ…cũng không biết nữa, Thiếu úy. Em thấy lửa nhoáng lên ở chỗ con nhỏ vừa rồi.
Tuấn xạm mặt lại. Chàng cố tránh một cảnh tượng thê thảm vừa thoáng qua trong tâm tưởng. Vĩnh đã hướng về phía đồng trống gọi lớn:
– Út ơi! Út! Cháu đâu rồi?
Thành và nhiều binh sĩ lục tục chạy lại phía Tuấn. Thấy Tuấn, Thành chớp chớp mắt để xua đuổi cơn buồn ngủ, giọng mệt mỏi:
– Alpha hỏi mình chuyện gì đó cho Alpha biết gấp, Thiếu úy.
Tuấn không để ý tới câu nói của Thành quay sang Vĩnh hất hàm ra lệnh:
– Chú và hai thằng nào đó nhào ra ngoài đó coi, cẩn thận đó. Đạp chông hay lựu đạn thì khốn.
Ngoảnh lại phía sau, Tuấn bực dọc hét lớn:
– Đù má làm gì mà dồn cục ở đây thế này. Về vị trí mình đi.
Vĩnh và người binh sĩ đã trở lại. Tuấn vội hỏi:
– Sao mày?
Vĩnh không dấu tiếng thở dài:
– Dạ … tan xác rồi Thiếu úy.
Tuấn nghiến chặt hàm răng, da mặt xạm lại. Chàng chợt túm lấy ngực áo Vĩnh giật mạnh hét lớn:
– Mày nói láo! Đù má! Mày nói dối tao phải không?
Vĩnh cười méo mó, cố sức gỡ những ngón tay cứng như móc sắt của Tuấn, năn nỉ:
– Thiếu úy! Thiếu úy làm gì vậy. Em nói thiệt mà.
Tuấn đẩy Vĩnh lảo đảo về phía sau rít qua kẽ răng:
– Đù má, mày nói thiệt cái con c… Tao đá thấy mẹ mày giờ.
Các binh sĩ túm lại can gián gắng sức dìu Tuấn về võng ngủ. Vĩnh lủi thủi bước theo vô cùng ngơ ngác trước thái độ lạ lùng của người chỉ huy. Thành chợt níu Vĩnh lại hỏi:
– Ê mày, Vĩnh. Đ.m… Alpha đang hỏi mình về tiếng nổ đó. Trả lời sao mày!
Vĩnh tặc lưỡi:
– Báo cáo đứa bé gái hồi chiều đạp trúng lựu đạn V.C.
Không để ý tới Thành, Vĩnh bước nhanh vào nhà. Tuấn đã lại được bình tĩnh đưa tay vẫy hắn lại gần. Vĩnh cười thật hiền:
– Thiếu úy nóng quá…
Tuấn vỗ nhẹ vào cánh tay Vĩnh giọng ân hận:
– Xin lỗi chú nghe, cái chết của đứa nhỏ đáng thương quá.
– Em hiểu Thiếu úy. Nhưng… nó chết vậy, cũng hên…
Tuấn lặng nhìn Vĩnh chờ đợi. Vĩnh bùi ngùi tiếp:
– Nó sống cũng khổ Thiếu úy… Chỉ tội cho con nhỏ chết không toàn thây…
Tuấn cúi đầu im lặng. Các binh sĩ cũng lặng lẽ giải tán dần, mang về chỗ ngủ mình niềm thương cảm chóng quên. Vĩnh ôn tồn nói:
– Mời Thiếu úy đi nghỉ cho khỏe. Chuyện đã rồi, buồn làm chi Thiếu úy!
Tuấn khẽ gật đầu, nằm vật xuống võng mắt nhắm lại. Nghe bước chân Vĩnh xa dần và hình như nặng nhọc hơn thường lệ. Đầu óc Tuấn váng vất một cơn sốt kỳ lạ, cơn sốt kéo chúc đầu xuống một hố thẳm không đáy. Đứa bé đã chết rời. Một cái chết mà chỉ chiến tranh mới tạo nên được. Chết không toàn thây. Tội cho cháu. Tội nghiệp cho cháu. Đứa bé đã chết. Tuấn tránh được một vấn đề nan giải. Chàng sẽ không phải nhờ vả tới Hélène, băn khoăn về tương lai của đứa bé nữa. Nhưng…Nhưng tại sao tôi không thể thở dài thoải mái. Tại sao. Một ngày, một giờ trên đất nước tôi bao nhiêu đứa trẻ chết oan uổng. Đã có một số kiếp nào cho chúng chưa. Hay chiến tranh đã thay mặt số kiếp, giáng phúc cho chúng. Tội cho cháu quá, cháu ơi. Một tiếng nổ. Thế là hết. Chú làm được gì cho cháu giờ đây. Có phải cháu ra đi vì cháu sợ không khí cô nhi viện. Cháu sợ phải là con nuôi của một con điếm. Hay cháu sợ phải là con nuôi của một tên sát nhân. Chắc linh hồn cháu chưa kịp bay xa đâu. Nào, lại đây. Chóng ngoan. Trả lời chú đi. Tại sao cháu chết. Mi mắt chú khô cứng rồi. Chú đi ngủ đây. Chú muốn đi ngủ để gặp cháu trong giấc mơ. Đến gặp chú nhé, hỡi linh hồn bé bỏng của đứa cháu gái đáng thương.
Cơn buồn ngủ đến với Tuấn thật nhanh. Chàng có cảm tưởng như mình đang chìm xuống, chìm xuống từ từ như một chiếc tam bản thủng đáy giữa giòng sông. Lạy Trời. Hãy cho tôi uống thêm một bát cháo lú nữa để tôi có thể quên, quên hết mọi sự. Tôi muốn quên. Tôi muốn quên.. Và Tuấn thiếp đi, thiếp đi. Có một sợi giây xích nào buộc ngang lưng chàng nhấc lên, kéo bay hun hút trong không gian xám nhạt. Chàng nghe loáng thoáng tiếng Vĩnh trước khi chìm dưới cơn ngủ. Thiếu úy, Thiếu úy à, ngủ chưa….