- 18 -
Một! Một! Bravo gọi!
– Bravo, đây một nghe. Ném trái khói báo hiệu cho tôi trả lời.
– Không được. Tụi nó cách tôi khoảng mười thước thôi. Lên tiếp tôi mau lên.
– Nghe Bravo rõ rồi. Bravo rõ rồi. Bravo ở bụi dừa đó phải không?
– Chếch sang phải một chút. Tiếp tôi lẹ lên, tụi nó còn hơn mười con thôi.
– Cố giữ bờ ruộng đó đi. Tôi lên ngay đây.
Hùng trao trả Combiné cho nhân viên mang máy hét lớn:
– Xung phong!
Hơn trăm binh sĩ mũ nâu nhô lên khỏi bờ ruộng lao đầu về phía ven làng. Năm sáu người bị đốn ngã nằm úp mặt xuống những thửa ruộng mới vỡ đất. Đại liên, trung liên, súng cối từ mục tiêu nã ra như mưa. Cả đại đội bị đẩy lui về tuyến cũ trong cơn giận dữ điên cuồng của Hùng. Tiếng kêu cứu của Tuấn vẫn lanh lảnh trong máy. Bốn năm chiếc trực thăng võ trang quần đi quần lại trên mục tiêu nhưng vẫn chưa tiêu hủy được các ổ súng cộng đồng địch. Hùng mím môi giận dữ, giằng lấy khẩu M.79 trên tay một binh sĩ nói như hét:
– Đ.m… mày bắn như con c… ấy. Đạn nổ ở đâu không à…
Hùng đặt súng lên vai ngắm thật kỹ. Đoành. Một cụm khói đen bao kín ổ đại liên địch. Người binh sĩ thủ M.79 xuýt xoa:
– Chà!Trung úy bắn ác quá.
Hùng không có thì giờ để thưởng thức lời xưng tụng của hắn, vội vã lắp một viên mới. Người hiệu thính viên chợt gục xuống không kịp kêu lên một tiếng. Đạn vẫn nổ đinh tai nhức óc. Khẩu M.79 lại được tì lên vai Hùng. Nhưng ngay sau khi viên đạn vừa rời nòng, Hùng bị đẩy ngã đột ngột về phía sau. Ba bốn vết đạn đỏ máu dàn hàng ngang trên bộ ngực phồng cứng, chắc nịch của Hùng. Người binh sĩ thủ M.79 không thèm chú ý tới cụm khói đen vừa bốc lên ở một ồ đại liên khác của địch vội cúi xuống xốc Hùng lên. Hùng run rẩy thều thào:
– Tao… tao chết mất.. kêu … kêu Thiếu úy Lê.
Người binh sĩ mếu máo khóc, xốc Hùng lên vai, chỉ kịp xách theo khẩu M.79 quay lưng chạy về phía sau. Hắn chẳng thèm để ý tới tiếng Tuấn léo nhéo trong máy. Một, một. Đây Bravo. Đây Bravo. Cứu tôi mau lên. Tụi tôi còn chín người thôi. Mau lên. Hắn cũng chẳng có thì giờ để gọi viên Thiếu úy Đại Đội phó. Hắn chỉ thấy hai chục chiếc trực thăng tải quân vừa là đà hạ xuống. Ở đó là nơi an toàn. Ở đó là nơi có thể cứu sống được ông thầy hắn. Hắn cắm đầu chạy. Nước ruộng từ mũi giầy văng lên tung tóe. Nước ruộng đã được những đâu đạn V.C. hất theo bùn đấy phủ lên đầu tóc, mặt mũi. Mặc. Tôi không cần biết gì cả. Tôi chỉ cần chạy tới chỗ đó, chỗ vừa có tiếng kèn đồng vươn lên đột ngột. Thật hùng tráng. Thật vững vàng. Thật ma quái. Tiếng hát nhân ngư đó. Thường ngày tôi đã quay đầu lại cười lên tiếng kèn hùng tráng ấy bay vào mục tiêu. Nhưng hôm nay ông thầy tôi cần cứu sống.
Hai ba binh sĩ thuộc toán quân báo vượt lên đỡ xác Hùng trên lưng hắn. Thiếu tá! Thiếu tá! Trung úy Hùng chết rồi. Cái gì. Thằng Hùng chết rồi à? Đại úy Tuấn đâu? Hu hu! Thầy ơi. Ông thầy ơi, ông thầy bỏ em sao. Người binh sĩ gục mặt vào khuôn mặt xám ngoét, bắt đầu giá lạnh của Hùng. Ông thầy! Ông thầy ơi!
Đoàn quân đã tiến sâu vào bìa làng. Nhiều xác chết và thương binh được mang lại quây quần quanh gò đất đặt xác Hùng. Lúc này người binh sĩ mới thấy cánh tay hắn nhức buốt khủng khiếp. Hắn cúi xuống. Máu. Máu đã lan ra gần hết cánh tay áo. Một viên y tá cũng vừa nhận thấy điều đó. Hắn hỏi: Hen, mày bị thương à. Móc ngọn poa-nha, cắt mạnh cánh tay áo bê bết sinh lầy, loang lổ vết máu. Người y tá cúi xuống, loay hoay băng bó. Trung úy Hùng chết hồi nào. Chết…. Hen gục xuống thiếp đi. Tiếng kèn thúc quân đưa hắn bay lên cao – lên cao hơn nữa.
Trong khi đó hai khẩu tiểu liên trên tay Tuấn vẫn nhả đạn đều đều. Nhịp rung của súng khiến cánh tay trái Tuấn như muốn gãy rời ra. Bên cạnh Tuấn, Vĩnh mặt tái xanh, rên siết và đau đớn. Thành nằm ngủ, mắt trợn trừng nhìn lên bầu trời trắng xóa màu mây, một vài vết bùn dính trên mép trên má. Trông hắn bình thản như đang ngủ giấc ngủ, há mồm. Cách Tuấn không đầy mười thước, người Thiếu úy Đại đội trưởng đầu gục xuống ruộng, thân thể vắt qua một bờ đê. Bốn năm binh sĩ bên cạnh viên Thiếu úy nằm chết đủ kiểu. Tôi đã mỏi mệt lắm rồi. Tôi sắp chết đi rồi đây. Mắt đã bắt đầu có những vòng ngũ sắc. Cái chết chiếm đoạt từng ly khối da thịt. Nhưng tao chưa chịu gục ngã đâu. Tao phải đòi ít nữa năm, sáu mạng chúng mày. Tuấn chớp mắt, gượng mở lớn. Hàng dừa phía bờ lạch đối diện đã mờ dần, chập chờn, bồng bềnh. Mỗi lần siết cò bả vai trái truyền cảm giác tê dại lên đầu óc. Bố mày chưa chết được đâu các con ơi. Kìa. Sao không hô xung phong, bắn dữ dội nữa đi. Tiếng kèn đồng nổi lên rồi phải không. A tiếng kèn đồng! Hélène em. Anh sắp chết. Anh sắp chết rồi. Anh muốn nói yêu em. Anh yêu em. Một năm qua. Một năm đã qua. Một năm anh chưa trở lại thành phố. Giờ này em ở đâu. Tố Khanh. Người vợ chưa cưới bé bỏng của tôi. Em sẽ buồn, sẽ khóc. Nhưng rồi em sẽ quên đi. Đời em còn dài. Không, tôi chưa thể chết. Cuối tháng này tôi sẽ về Sàigòn. Mẹ. Mẹ của con. Uổng công mẹ nuôi dưỡng rồi sao. Tuyết Mai em. Anh hết hy vọng về dự đám cưới em rồi. Tiếng kèn thúc quân đã gần gũi hơn, ấm áp hơn. Thằng Hùng đâu mà không thấy nó lên tiếp viện. Cái thằng hơi con nít, bộp chộp nhưng khá.
Hai binh sĩ bò lại phía Tuấn, lay mạnh. Đại úy, Đại úy. Tuấn lờ đờ mở mắt nhìn, chỉ thấy một lớp sương mù. Y tá đâu. Chết rồi, Đại úy. Em cõng Đại úy chạy nghe. Tuấn lắc đầu nặng nhọc. Còn mấy người. Sáu người, Đại úy là bảy. Chết hơn chục mạng, Đại úy. Bị thương nhiều lắm. Tôi sắp hôn mê rồi. Mẹ… Con sắp cướp công mẹ rồi. Nhớ ngày nào mẹ còn gánh con đi tản cư. Nhớ ngày nào con còn nằm dài trên phản để mẹ vừa khóc vừa đánh con bằng ngọn roi thâm tím bờ mông. Con chết được không mẹ. Hélène, giờ nầy em ở đâu. Diễm. Diễm. Tháng trước anh đọc tin em và Tấn thành hôn trên mặt báo. Thôi, chúc em hạnh phúc. Tố Khanh. Đời em sẽ ra sao. Anh có xứng đáng với em không.
Tiếng kèn gần hơn, gần hơn nữa. Tiếng kèn này sẽ cứu sống tôi. Tôi sẽ chờ đợi. Tôi không thể chết một cách vô lý như thế này. Người binh sĩ cúi xuống sát mặt Tuấn: – Em cõng đại úy chạy nghe. Tuấn ngượng ngập móc khẩu Colt khỏi vỏ. Không nằm im đây. Tao chưa biết chạy là gì. Tôi chưa biết lùi bước là gì. Thuở nhỏ tôi chỉ học được ở bố tôi một điều nhất định không lùi bước. Tôi sẽ nằm đây. Nằm đây cho tới lúc trút hơi thở cuối cùng. Điều đó cũng chẳng vinh dự gì cho cá nhân tôi. Nhưng tôi thích thế. Tôi thích như vậy. Sương mù đặc hơn, móng cầu vòng nhiều màu sắc hơn trong mắt. Hai mươi tám tuổi, số tuổi tôi bằng lửa, bằng máu. Tôi thấy tức cả ngực và nghẹt thở, nghẹt thở đến muốn rên rỉ, la hét. Mẹ tôi đâu. Em gái tôi đâu. Tố Khanh, Hélène, Diễm đâu. – Em cõng Đại úy chạy nghe. Thiếu tá còn cách mình năm chục thước thôi. Mũi súng Colt của Tuấn run trên ngực người binh sĩ trung tín. Không. Tôi không muốn chạy đi đâu cả, phải nằm lại đây. Phải mượn bờ ruộng này làm bàn đạp, đánh thốc sang bờ rạch đối diện. Mắt tôi dại khờ đi tìm xác Vĩnh. Tội cho nó. Vĩnh chết vì ham khẩu trung liên vô chủ. Không – đúng hơn – khẩu trung liên của một tên địch bị tôi bắn rớt xuống sông từ lúc mới nổ súng. Thằng Thành cũng chết rồi. Và, sắp đến lượt tôi. Đầu óc tê dại đi vì nhức buốt. Hélène. Tố Khanh. Diễm. Tôi yêu ai. Hình như tôi yêu và không yêu tất cả mọi người. Tôi là cánh mây lang thang từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác. Từ xa, đỉnh núi nào cũng đẹp cũng hùng vĩ và lộng lẫy. Bay tới gần nó mới chợt chua xót thấy thật tầm thường. Mỗi người đàn bà là một đỉnh núi. Họ tự tôn ngất trời, tự tôn về cái tầm thường, nhỏ mọn chật hẹp của họ. Cũng như những đỉnh núi tìm cách dụ dỗ những đám mây lang thang, cô đơn, họ giăng lưới những người đàn ông bằng những miếng mồi thơm ngon nhất. Nhưng phía sau miếng mồi là lưỡi câu có ngạnh. Là sự tầm thường của một người đàn bà, là sự khô cằn, vô dụng của những đỉnh đá. Tha thứ cho họ. Tha thứ cho sự tham lam của một thằng đàn ông. Và tha thứ cho tôi.
Hình như có một tiếng nổ nào thật gần, Thật lớn. Hình như nhiều mảnh kim khí đục trên xương sọ, trên thân thể tôi. Tất cả tối sầm lại. Tôi không biết gì nữa.