Chương 25 -Thằng quỷ sứ
Ngày 10 tháng 3 năm 2007
Barcelona - Lần này cơn ác mộng của Don Fabio lại là một cậu bé 19 tuổi, Leo Messi. Một thằng nhóc người Argentina đã làm hỏng bữa tiệc của ông. Capello chưa từng giành chiến thắng trên lãnh địa của Barça (dù với Juve, Roma, hay Madrid). Đi ngược lại mọi suy đoán, ông đang trên đường giành thắng lợi đầu tiên. Và rồi xuất hiện một anh chàng nhỏ thó, lần lượt ghi hai bàn thắng san bằng tỷ số sau mỗi lần đội của ông ghi bàn; và khi mọi chuyện tưởng chừng như đã xuôi theo ý định của họ, thì ở phút thứ 90, anh chàng kia lại tung ra điều bất ngờ đẹp nhất của mình: cú rê bóng thần tốc cắt ngang khu trung tuyến: 3-3. Capello và các học trò giống như những đứa trẻ bị người khác cướp mất chiếc kẹo đang cầm trên tay.
Một điều hai năm rõ mười là trận đối đầu lịch sử của hai đội bóng Tây Ban Nha đã diễn ra khá kỳ lạ, đầy hào hứng, diễn biến khó lường, và có cả một cơn mưa bàn thắng. Trước tiên, hai đội trưởng Puyol và Raúl ra sân cùng làm dấu thánh. Họ cần phải chiến thắng: Barça phải loại bỏ hình ảnh thua cuộc tại cúp Champions League ra khỏi tâm trí của 98 nghìn khán giả trên sân Nou Camp, còn Real Madrid thì đang chơi một trận sống còn - đây là hy vọng cuối cùng của họ trên con đường tiếp tục theo đuổi danh hiệu vô địch. Hầu như ai cũng cho rằng bóng sẽ nằm trong sự kiểm soát của đội bóng áo xanh đỏ - đội được kỳ vọng sẽ giành chiến thắng. Barça dàn sân theo đội hình 3-4-3 táo bạo, cũng tức là Madrid thậm chí còn ít bị kèm hơn hẳn thường lệ. Rất ít người dám đặt cược bởi các học trò của ông Capello muốn giành chiến thắng trước đối thủ truyền kiếp của mình. Và, trái với mọi dự đoán, chỉ trong vòng năm phút họ đã dẫn bàn trước. Cầu thủ Guti tóc vàng chuyền bóng cho Higuain đưa dọc cánh trái. Cầu thủ trẻ người Argentina này thực hiện một động tác vô hại, nhưng Thuram đã biến nó thành một pha bóng tử thần, đưa bóng gọn vào chân Van Nistelrooy. Cầu thủ người Hà Lan tung cú sút từ bên ngoài cầu môn. Bóng bay qua cả hậu vệ Puyol và thủ thành Valdés. Bóng đã vào lưới. 1-0. Giờ thì tới lượt HLV Rijkaard lo lắng. Chỉ năm phút sau, Leo Messi nhanh chóng di chuyển xuống. Xavi chuyền một đường bóng sâu xuống cho anh, chướng ngại vật duy nhất lúc này giữa cầu thủ người Argentina và cầu môn chỉ còn là thủ thành Casillas. Đội bóng áo trắng chôn chân tại chỗ. Tỷ số đã được cân bằng.
Hậu vệ ở cả hai đội đều loạng choạng. Một trong những hậu vệ lo lắng nhất trong đội Barça là Oleguer: cầu thủ này về sau bị cho ra sân ở phút thứ 45 sau khi nhận thẻ vàng thứ hai (vì phạm lỗi đối với Gago). Anh nhận thẻ phạt đầu tiên ở phút thứ 12 vì kéo áo Guti trong vùng cấm địa. Một quả phạt đền và một thẻ vàng. Van Nistelrooy không phạm sai lầm nào. HLV Fabio Capello không thể tin vào mắt mình. Vị chủ tịch CLB đã “lệnh” cho ông không được để thua, song nhờ dẫn bàn trước mà ông mới có cơ hội xoay sở.
Nhưng tình thế này không kéo dài lâu. Leo Messi một lần nữa chứng tỏ rằng anh đúng là một cơn ác mộng khi lao tới đón cú bóng nẩy ra từ tay thủ thành Casillas. Đó không phải là việc dễ làm, nhưng anh vẫn ghi được bàn, bất chấp tất cả. Bóng đi dưới mép xà ngang. Tuy nhiên, công đầu cho bàn san bằng tỷ số này phải thuộc về Ronaldinho, người cuối cùng cũng đã chịu thức tỉnh sau cơn mê dài. Anh làm việc mà anh vẫn làm giỏi nhất: làm mất phương hướng của hai hay ba cầu thủ đội bạn, thực hiện một pha bóng bật tường với Eto’o, và đá thẳng về phía Casillas. Ban đầu, Casillas chật vật đưa tay đẩy được bóng, nhưng anh chỉ còn nước chôn chân đứng nhìn đường bóng dội lại đầy bất ngờ của Messi. Bốn pha ghi bàn trong vẻn vẹn 27 phút thi đấu: đây chính là màn biểu diễn mãn nhãn thuộc típ ưa thích của các cổ động viên Tây Ban Nha. Trút bỏ được nỗi lo lắng, Barça dường như kiểm soát được tình thế. Hàng phòng ngự của đội tuyển áo trắng run rẩy, nhưng rồi một cầu thủ bị đuổi khỏi sân, khiến cho đội hình của Barça ở hiệp đấu thứ hai chỉ còn lại mười người. HLV Rijkaard thu hồi Eto’o và đưa Sylvinho vào sân. Đội bóng áo xanh đỏ tuy giữ quyền kiểm soát bóng, nhưng bầy Kền kền trắng vẫn tỏ ra nguy hiểm. Lợi thế có được là rất mong manh. Guti thực hiện một quả phạt. Sergio Ramos, và Puyol di chuyển lên để tiếp cận bóng. Hậu vệ áo trắng đưa gáy chạm bóng, bóng bay dưới xà ngang, chọc thủng lưới Barça. Madrid đã chiến thắng rồi ư? Không đâu. Messi đã xuất hiện để giải cứu Barça, đẩy Madrid tụt lại sau. Và thế là HLV Capello vẫn phải đương đầu với rắc rối cũ.
Luca Caioli, tạp chí Corriere della Sera, ngày 11 tháng 3 năm 2007
Đúng, cùng lắm thì Capello đã quên mất Messi có thể làm được những gì. Thế nhưng trong trận chung kết Cúp Joan Gamper diễn ra ngày 24 tháng 8 năm 2005, chính ông là người lên tiếng hỏi về “thằng quỷ sứ” (từ ông dùng để gọi Messi) đó, người đã khiến cho hàng phòng ngự của Juventus phát điên lên, đem lại ba thẻ vàng, kiến tạo một bàn thắng, và tỏ ra nguy hiểm trong suốt 90 phút của trận đấu. Cuối cùng, trận đấu phải phân định thắng bại bằng loạt đá luân lưu. Juventus rinh cúp về nhờ sáu cú đá vào lưới từ chấm phạt đền. Nhưng Leo lại được bầu là cầu thủ xuất sắc nhất trận đấu, và anh mới là niềm kinh ngạc thật sự của. Fabio Capello lập tức nhận ra tài năng của chàng thanh niên này; ông đã nói đùa với Frank Rijkaard rằng: “Nếu trong đội hình thi đấu chính thức của ông không có chỗ cho Messi thì cứ giao cậu ấy cho tôi nhé, chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng ký hợp đồng với cậu ấy.”
Hẳn là Fabio Capello đã nghĩ mọi việc rồi sẽ ổn thỏa vào buổi tối hôm 10 tháng 3 năm 2007 đó, cũng giống như trường hợp trận đấu ngày 22 tháng 10 năm 2006 trên sân Bernabéu. Kền kền trắng giành kết quả chung cuộc 2-0, khiến khán giả nhà phấn khởi, trong đó Messi đã có những nỗ lực tương đối trong ít nhất 70 phút thi đấu nhưng chỉ tạo được một loạt những cú chuyền bóng bằng chân trái để rồi bị đồng đội làm hỏng và một vài lần anh xâm nhập vào khu vực cấm địa. Cùng lúc, anh cũng hứng nhiều pha cản bóng thô bạo từ Emerson, tới nỗi cuối trận đấu, anh bị chẩn đoán trẹo mắt cá chân phải, phần dây chằng bên ngoài. Chấn thương này khiến anh phải nghỉ chơi một tuần.
Nhưng anh cũng không ghi được bàn thắng nào.
Lần này thì gió đã đổi chiều. Phải chăng Messi có điều gì đó chống đối Don Fabio, hiện đang là HLV của đội tuyển Anh? Hoàn toàn không phải thế. Hay việc thi đấu với Capello mang lại may mắn cho anh? Cũng không phải. Đó là một vấn đề khác hẳn. Messi chia sẻ: “Thi đấu với Real Madrid luôn luôn là điều mang lại động lực cho bất kỳ cầu thủ nào.” Đây là một thực tế luôn được anh thể hiện kể từ lần đầu tiên anh đặt chân lên SVĐ Bernabéu vào ngày 19 tháng 11 năm 2005.
Trận đấu ghi dấu ấn sâu sắc vào tâm trí mọi người nhờ vào màn trình diễn của Ronaldinho (hai pha ghi bàn ngoạn mục, chưa kể tới những việc làm khác của anh), và nhờ cả màn ủng hộ nhiệt tình mà hai cổ động viên Real Madrid dành cho tuyển thủ mang áo số 10 của Barcelona. Hiển nhiên đó là khoảnh khắc nổi bật của trận đấu. Không thể quên được. Hình ảnh đó được truyền tải trên tất cả các kênh truyền hình. Các biên tập viên và phóng viên thậm chí còn cất công truy tìm danh tính của hai cổ động viên - một người để ria mép, còn một người để râu cằm; họ đã đứng hẳn dậy để vỗ tay tán thưởng anh. Giới truyền thông muốn tìm hiểu lý do tại sao họ lại tán thưởng anh đến vậy. Họ trả lời ra sao? Làm sao họ lại không thể khen ngợi, dù chỉ bằng một cử chỉ công bằng, một siêu sao cùng phép màu của anh ấy cơ chứ? Nhưng cũng như gã cao bồi Ronaldinho, mọi người có mặt ở khán đài hôm đó đều hết sức ấn tượng với màn trình diễn của Leo.
Chúng ta hãy cùng điểm lại một số chi tiết đáng chú ý trong trận đấu đó. Ở phút thứ ba, Sergio Ramos buộc phải đốn ngã El Pulga ở mép khu vực cấm địa, ngay trước cầu môn. Ở phút thứ mười lăm, sau một pha trình diễn mãn nhãn với bóng, Leo tạo cho Eto’o cơ hội ghi bàn mở tỷ số. Ở phút thứ 26, pha thay đổi tốc độ ngoạn mục của Messi đã khiến Roberto Carlos sập bẫy. Ở phút thứ 90, Messi xâm nhập hàng phòng ngự, nhưng Iker Casillas đã chặn được cú sút của anh. Barça suýt ghi được bàn thắng thứ hai.
Ở phút thứ 40, Ronaldinho đi một đường bóng lắt léo rồi chuyền sang cho Messi, song cú đánh đầu của anh lại đi chệch khung thành. Ở phút thứ 47, Messi tiếp tục thử vận may. Bóng chệch mục tiêu. Một hậu vệ đã phá bóng. Ở phút thứ 55, Casillas từ chối pha bóng thứ ba của Messi. Ở phút thứ 69, Messi bị đưa ra sân, thế chỗ anh là Iniesta.
Tất cả những khoảnh khắc kể trên cùng những thời điểm đáng ghi nhớ khác đều là minh chứng cho thấy anh đã chơi thật tuyệt vời trong trận đấu kinh điển đầu tiên của mình; chỉ còn thiếu một pha ghi bàn là tất cả màn trình diễn tốc độ, các cú đá từ góc và các đường chuyền chí tử của anh sẽ trở nên hoàn hảo. Nhưng ấn tượng mạnh nhất trong trận đấu đó lại là thái độ can đảm của chàng tân binh, người không biết nể nang ai hay cái gì, và cũng không tỏ ra nao núng khi thi đấu trước đám đông - trong khi ngược lại, người đồng hương Jorge Valdano lại thể hiện tâm lý run sợ từ đầu tới cuối trận đấu đầu tiên của mình - người biết chủ động và nhận lãnh trách nhiệm dù rằng trên sân đã có các siêu sao như Ronaldinho hừng hực khí thế và Eto’o đang trong phong độ thi đấu đỉnh cao.
Đây là những nhận xét rồi sẽ được xác nhận, tranh cãi, và khẳng định rộng rãi. Đáng tiếc là anh lại bỏ lỡ trận đấu lượt về vì chấn thương tại Chelsea. Anh cũng chịu chấn thương tương tự (nhưng là ở chân khác) vào ngày 15 tháng 12 năm 2007 trong cuộc đối đầu với Valencia tại Mestalla, năm ngày trước khi cuộc so tài kinh điển diễn ra. Cơn đau buốt ở chân trái, đầu cúi gằm, miệng ngậm áo, anh lầm lũi ra sân. Tạm biệt trận đấu kinh điển.
Trước Real Madrid, Barça đành phải để mất cầu thủ đã có công “xoay trời chuyển đất” suốt từ đầu mùa giải. Kết quả siêu âm cho thấy anh bị rách cơ trên đùi trái, đồng nghĩa với bốn đến năm tuần nghỉ dưỡng thương (anh quay trở lại sân 36 ngày sau đó, vào ngày 20 tháng 1, trong trận đấu với Racing Santander). Anh tiếp tục lĩnh chấn thương vào ngày 04 tháng 3 năm 2008 trong trận tứ kết Champions League trước Celtic trên sân Glasgow. Một vết rách cơ nữa ở đùi trái. Lại năm tuần chia tay với sân cỏ.
Ta hãy dừng lại một chút để đặt câu hỏi: Tại sao Messi lại chịu nhiều vết rách và trật khớp tới như vậy, đến nỗi công chúng chuyển sang gọi anh là “ngôi sao bằng sứ”?
Các cơn mỏi cơ tích tụ lâu ngày, một chấn thương cũ chưa kịp phục hồi, một màn khởi động chưa đầy đủ, căng thẳng về tâm lý, sự thiếu cân bằng về lực tác động lên các vùng cơ, thái độ sai lệch trong sự nghiệp, các tác động trực tiếp, giả thiết về sự vênh về độ dài của hai chân… có vô vàn nguyên nhân có thể gây ra chấn thương. Thêm nữa, sự phức tạp trong cấu trúc gân khoeo cũng khiến việc xác định nguyên nhân chấn thương trở nên khó khăn, từ đó càng khiến quá trình hồi phục của cầu thủ kéo dài. Trong trường hợp của Messi, có người còn tính đến những đặc điểm thể chất, cơ và cấu trúc xương, và các vấn đề của độ tuổi trưởng thành do hoóc môn gây ra. Dù trong tình huống nào, cũng khó mà xác định được nguyên nhân chính xác, ngay cả đối với các bác sĩ riêng của Barcelona, những người vẫn thường bị báo giới chỉ trích vì các lỗi chẩn đoán liên quan đến thời gian hồi phục.
Ông Jorge Messi, bố của Messi, giải thích: “Họ nói với tôi rằng cơ bắp của nó được cấu thành từ các sợi cơ có sức bật lớn, giống như các vận động viên chạy nước rút vậy. Chính điều đó đã đem lại cho nó tốc độ phi thường, nhưng nguy cơ bị vỡ cơ cũng rất lớn. Trong bất kỳ trường hợp nào, Leo cũng nhận thức được đầy đủ rằng nó cần phải tự chăm sóc lấy mình.”
Ta hãy khép lại chương này ở đề tài chấn thương, và tiếp tục câu chuyện về trận đấu kinh điển ngày 10 tháng 3 năm 2007, dù rằng tôi cũng phải thừa nhận trong câu chuyện đó cũng có một phần liên quan đến chấn thương. Leo đã phải nghỉ thi đấu chín tuần, nhưng không phải do các vấn đề về cơ mà do một tai nạn gặp phải trong trận đấu.
Ngày 12 tháng 11 năm 2006, trong trận gặp Real Zaragoza, hậu vệ đội bạn Alberto Zapater đã đạp vào bàn chân anh. Chiếc xương bàn chân thứ năm ở chân trái anh bị gẫy. Anh phải phẫu thuật; các bác sĩ đưa một chiếc ghim vào để ổn định phần xương gãy, và anh cũng được cấy da để đẩy nhanh quá trình hồi phục. Trước khi trận đấu đó diễn ra, anh đã thi đấu khá hay ở một số trận đấu trước. “Chỉ có điều”, anh nói “tôi vẫn chưa ghi được bàn thắng nào. Đấy là một nhiệm vụ mà tôi chưa hoàn thành.” Anh đã thực hiện được một cú hat-trick đầu tiên trong một trận đấu đỉnh cao (trước đó anh từng ghi nhiều bàn thắng hơn thế trong một trận, tuy nhiên, đó lại là thành tích trên một sân chơi nhỏ, ít quan trọng), và tuy nó không đem lại chiến thắng cho cả đội, nhưng chí ít nó cũng giúp Barça gỡ gạc thể diện. “Bởi vì để thua Real luôn luôn là một điều thật tồi tệ”, anh tâm sự. Và đó chưa phải là tất cả - mỗi bàn thắng trong trận đó lại giúp Leo truyền đạt một thông điệp (được in dưới áo của anh): “Hãy mạnh mẽ lên chú!” tới người bố đỡ đầu đang trải qua giai đoạn khó khăn khi cha của ông qua đời. Đây là cách Leo thể hiện sự hỗ trợ hết lòng đối với người khác trong lúc khó khăn.
Trong đêm kỳ diệu ấy anh cũng thể hiện một nhiệt tâm khác của mình bằng những nụ hôn lên hình ảnh chiếc huy hiệu Barça. Sau bàn thắng thứ ba, Messi vừa chạy vừa hôn chiếc huy hiệu, bởi lẽ “Tôi mắc nợ Barça rất nhiều vì những gì họ đã làm cho tôi khi họ có cơ hội, và tôi mắc nợ cả các cổ động viên vì tình cảm họ dành cho tôi, nhất là trong vài tháng khó khăn vừa qua.” Những bàn thắng đó đã thay đổi toàn cục của một mùa giải gian nan. Sau ngày 10 tháng 3, Leo chơi thường xuyên hơn, anh không lãng phí bất kỳ cơ hội nào và không chỉ dừng lại ở việc ghi bàn - anh còn cống hiến một lối chơi đầy chất nghệ thuật.