- XIV -
Trên đỉnh một ngọn núi cao, trong một cửa hang giữa vách đá. Những tín hiệu "tạch te... te tạch" kỳ quái từ maníp[11] qua máy phát, tung sóng điện ra không trung, bỗng im từ nãy.
Lão cố đạo ở trường thần học Udon dạo trước, người ra tiễn Thào Nhìa ở sân bay quân sự V. bên Lào, còn đương mải nói chuyện với Thào Nhìa.
` Những tảng mây lớn cắt ngang, ngọn núi thành hòn đảo chơ vơ trong mây. Ông cố đạo, tay nắm khẩu súng một cách tự nhiên, tay kia vân vê những sợi vỏ bào trắng phếch ở cái nệm trải kín sườn đá mà ông đương ngồi.
- Bây giờ cha nhận xét tình hình cho con. Nó thả con rồi nó lại rình mò con, để giết con đấy. Bao giờ cũng phải biết nghi ngờ chúng nó. Cái đứa sắp đâm con nhát dao đầu tiên là thằng em con đương làm thày thuốc cho cộng sản. Nếu con không ra tay nhanh, kẻ thù Chúa sẽ giết con trước. Cha thấy có nhiều cơ hội tốt đợi con. Con cần tỉnh hơn nữa, bạo hơn nữa, cầu xin Chúa nhiều hơn nữa.
- …
- Cha cũng nói rõ tình hình đáng mừng ơn Chúa ở mọi nơi để con biết. Dưới Châu Mộc, mấy ngàn người đương đợi bên sông Mã cũng vậy, cho đến tận Bao La ở Hòa Bình, Kỳ Sơn ở Nghệ An cũng được hàng ngàn người tỉnh ngộ theo Chúa rồi. Cha lên đây xem con thế nào, nếu đã sẵn sàng thì hay quá, khắp nơi sẽ cùng hành động một lúc. Những anh em con cùng xuống dù chuyến ấy với con đều đã có công. Những anh em con còn ở nhà ngày nào cũng cầu Chúa cho con mạnh khỏe, mong con báo đền được ơn Chúa…
- Hoàn cảnh con khó quá.
- Con có nhớ cái ngày con ở Cò Rạt?
- Con có nhớ. Ơn Chúa, cha đã cứu con nên người.
- Con có còn nhớ ông Bun Ù ở Sămbátxắc không?
- Lạy cha, con nhớ.
- Ông Bun Ù được Chúa sai làm vua Mèo, vua Xá thật rồi. Ta có nhiệm vụ lấy thật đông người về theo vua. Cha nhắc lại con thế. Trong nửa tháng nữa, con phải góp phần con, con phải đem được một đoàn người bỏ quân cộng sản mà đi theo Chúa.
- Lạy cha, con vẫn nhớ lời cha dặn.
- Ông thống lý Sống Của cũng đợi con.
- Con nhớ.
- Vậy thì con đừng quên công cha. Chớ làm cha đau lòng trước bề trên. Con theo hầu cha đã lâu rồi, cha tin con lắm.
- Con sẽ cố.
- Tốt.
- Thằng em con, thưa cha...
- Hãy để nó đấy. Còn mẹ con và em gái con thì sao?
- Con muốn rủ đi.
- Cái thằng bây giờ ra làm thống quán cho cộng sản trước nó đã theo ông Sống Của đấy. Có tin được không?
- Chủ tịch Tỏa.
- Con nói gì với nó chưa?
Thào Nhìa lặng đi, không đáp được, cứ bối rối nhìn ông cố đạo dài mũi, ở núi lâu ngày, có bộ râu xồm xoàm xuống tới ngang ngực.
Chưa bao giờ Thào Nhìa dám nghĩ việc vận động chủ tịch Tỏa. Chủ tịch Tỏa ghê nhất, rắn chắc nhất. "Bảo thằng Tỏa rằng tao nhớ nó! Bảo thằng Tỏa..." Thào Nhìa đã quên hẳn lời Sống Của dặn rồi. Bây giờ nghe nhắc đến, Thào Nhìa thấy đột ngột như bị đâm sầm vào tảng đá, mắt hoa lên.
Cho đến lúc trèo xuống, Thào Nhìa vẫn còn choáng váng. Thào Nhìa đã băn khoăn, ngần ngại lắm, trước lúc lên đây liên lạc. Trong khi lão cố đạo biệt kích yên trí người của mình vừa được tiếp thêm lòng tin nóng hổi, đã hăng hái và trung thành hơn nữa.
Lão cố đạo biệt kích xem đồng hồ rồi thản nhiên dựng lại hai cái que ăngten phát để kịp liên lạc đúng giờ với đài P.