← Quay lại trang sách

VĨ THANH

“A lô?” Tôi nhận điện thoại, đầu kia vang lên một giọng quen thuộc hơi rụt rè.

“Tôi là tài công chính của tàu Trục Vớt 08, anh còn nhớ không?”

“À à, tôi nhớ rồi, chào anh.” Tôi sực nhớ ra. Lần này bọn họ vì chúng tôi mà gặp không ít phiền phức, sau khi về còn bị thẩm tra mất bao lâu.

“Tôi muốn kể cho anh một chuyện.” Tài công chính hơi ngập ngừng. “Tôi nghĩ anh sẽ hứng thú.”

Tôi tủm tỉm cười, câu này tôi nghe đã nhàm tai lắm rồi, chẳng qua anh ta muốn trục lợi mà thôi. Bèn nói thẳng, “Anh kể đi, nếu có giá trị thật, tôi không để anh thiệt đâu.”

“Thế này, lúc chúng tôi kiểm tra tu sửa tàu Trục Vớt 08, phát hiện thấy thiếu một xuồng cứu sinh.”

Tôi ngẫm nghĩ, chắc là chiếc xuồng tôi, Dược Bất Thị cùng tài công chính và hai thủy thủ chèo sang tàu Aomori Maru đây mà. Bấy giờ chỉ mải lo lên tàu, bỏ chiếc xuồng lại dưới biển, về sau thế nào cũng không rõ. Nhưng chuyện này là sao? Lẽ nào họ định đòi bồi thường?

“Không, không phải đòi bồi thường đâu, chúng tôi khai báo thiệt hại là được rồi...” Tài công chính sợ tôi hiểu lầm, vội giải thích, “Hôm rồi tôi nhận được một cuộc gọi từ cơ quan hàng hải Okinawa. Có du khách bản địa nhặt được chiếc xuồng cứu sinh ấy trên bãi cát, bên trên có số hiệu tàu và cách thức liên lạc, nên họ đã liên lạc với chúng tôi.”

“Vậy là người Nhật muốn bồi thường à?”

Tài công chính ngừng giây lát mới đáp, “Không. Phía Okinawa đã kiểm tra rồi, xuồng cứu sinh không phải tự trôi đến bãi biển Okinawa, trên xuồng từng có người, họ tìm được cả một bộ đồ lặn bỏ lại nữa. Người Nhật muốn xác minh danh sách thủy thủ của chúng ta, dù sao đối với họ, nếu có người từ xuồng cứu sinh lên bờ thật thì sẽ coi là nhập cảnh trái phép.”

Chẳng hiểu sao, nghe tin này, tim tôi bỗng dưng đập thình thịch.

Ngoài cửa Tứ Hối Trai, chợt vang lên tiếng gõ...