Chương 2
Núi sáp gần, kính xe sẫm lại và mình thấy khuôn mặt hắn hiện mờ mờ trong đó, lẫn với những vệt sáng nhạt, trông như ma. Suýt nữa thì mình buột miệng hỏi xem thời gian qua cuộc sống của hắn có thay đổi nhiều không nhưng may mà kìm lại được. Câu hỏi đó có thể làm lộ bem ra cái khoảng trống giữa mình và hắn mấy năm qua. Với mình, thay đổi lớn nhất của hắn là đã có vợ, có một cô con gái bảy tuổi, chỉ thế thôi. Ðầu óc vẩn vơ, lang bang và ngẫu nhiên mình nhớ cái lần gặp ba thằng chúng nó cùng một lúc.
Tối ấy Trang nhắn mình ra quán gặp bọn thằng Quých ở Hải Phòng lên. Mình đến, cả đám đã ngồi được gần tiếng đồng hồ. Thằng Quých với thằng Hiệp thì mình biết, thằng còn lại trông lạ. Trang chỉ vào thằng còn lại mặt chịt tàn nhang bảo với mình tên nó là Thủy. Nhìn dáng xương xương và khuôn mặt dài lạnh của thằng Thủy, không hiểu sao mình ớn. Thằng Thủy lừ lừ ngó mình, hỏi:
- Anh sợ em à?
Mình đáp:
- Ai tớ cũng sợ, đâu phải chỉ sợ riêng cậu.
Thằng Thủy cười, nụ cười hiền đến mức lạc khỏi khuôn mặt của chính nó:
- Ðùa ông anh một tí cho vui thôi.
Quých bảo:
- Ông ấy đọc nhiều sách nên phức tạp lắm, đừng có tưởng hiền đâu.
Thằng Hiệp nhìn mình như nhìn một quả táo, mình thì nhìn bàn tay cầm chén rượu của nó. Bàn tay gầy guộc, hơi xanh, nổi nhiều gân, những ngón dài mềm mại. Ðó là bàn tay đẹp và sau này lửa sẽ phụt ra từ đấy.
Tàn cuộc nhậu, Trang kéo cả bọn đi hát karaokê. Trang thích đưa bạn bè vào chỗ có gái gú, kiêu kỳ ngồi xem chúng nó nghịch ngợm các em phục vụ. Cả bọn kéo hết lên chiếc tắc-xi của thằng Quých. Mình phóng xe máy theo sau. Qua cửa kính sau ô tô, mình thấy Trang quàng tay sang Thủy và Hiệp. Thi thoảng ba cái đầu chụm lại và bị ánh đèn màu hai bên đường tạt nhòa đi một cách ma quái. Rượu làm mình lâng lâng còn Trang, trên chiếc xe, lênh đênh trôi nổi giữa đường phố chát chúa. Tự dưng khi ấy mình có cảm giác nếu cứ kéo dài mãi thì mình sẽ biết bên trong Trang là gì. Trang hát còn bọn mình thỏa sức quờ quạng nắn bóp mấy em nhân viên. Khi giải tán, ba thằng kia đến nhà nghỉ nào đó còn mình đèo Trang về. Ðến nhà Trang, mình ngỏ ý muốn vào nhưng Trang không đồng ý.
Mình nhớ đêm ấy đã thấy anh đến. Cái dáng cà nhắc của anh bao năm vẫn cứ thế, dẹo dọ, rách nát. Có điều lần này anh bị mạng nhện giăng quanh người. Anh nhìn mình, mắt long sòng sọc, miệng vênh vao như quả phượng khô. Từ cái miệng ấy, biết bao lần phát ra những tiếng cười làm mình rợn gáy. Ước gì anh đừng lên tiếng, mình thật sự sợ tiếng của anh. May là anh không mở miệng, chỉ tập tễnh đi quẩn bên mình, những sợi tơ nhện rung rảy, lấp lánh. Mình nhích nháy hai cánh mũi, nghĩ rằng sẽ phải ngửi mùi của anh nhưng chỉ có một thứ vị nhàn nhạt của hơi nước. Mình khấn thầm rằng anh đừng làm em chóng mặt, đi đi, Thứ Ba em sẽ về. Anh gật đầu, quay lưng đi, tơ tớp, rối loạn trong sự im lặng.
Sớm Thứ Ba, mình bắt xe về quê. Ðến Phổ Yên, như mọi lần, không kìm được, mình vẫn dớn dác tìm cửa hàng sửa chữa xe máy của vợ chồng Hằng. Hôm ấy cửa hàng không có ai, chỉ mấy chiếc lốp hỏng treo toòng teng trên cây cột tre.
Mọi thứ mẹ đã chuẩn bị xong cả. Thợ thuê ở bên Linh Sơn, họ hẹn ba giờ sáng sẽ có mặt. Bác Lâm gọi mình sang nhà. Chưa vào ngõ đã nghe rân ran, chí chát tiếng đục. Bác Lâm vòng vo một hồi rồi hỏi mình chuyện vợ con. Mình cười lảng đi. Bác sấn sổ:
- Trên ba mươi rồi, ít ỏi gì. Lấy để mẹ mày có dâu có cháu cho nó vui, chứ còn cỏn một mình thế này, tao nhìn cũng thấy ngán.
Vợ bác ôm đống quần áo đi qua, nói dẩu vào:
- Cái gương con Hằng với con Lành còn sờ sờ ra đấy, báu gì.
- Sư cái con mụ già này, thối mồm.
Bác chửi vợ. Mình ra xem thợ đục tượng. Những bức tượng to nhỏ đủ kiểu, cái đã xong cái còn dang dở. Có đến mấy chục pho bằng gỗ mít vàng loang lổ. Nhiều tượng bị sâu sia ăn lên cả mặt, nhưng rồi chỉ cần tút tít, phết sơn, ông nào cũng sẽ mịn màng, hoàn hảo. Mình nghĩ nếu tất cả các bức tượng biến thành người và đồng loạt đi ra đường thì chắc là vui.
Cơm tối xong mẹ giục mình ngủ để lấy sức dậy sớm. Mình biết mình không thể nằm được bởi người cứ nóng ran, lòng dạ nhoi nhói, bồn chồn. Trong khuya, thị xã lổ đổ, hiu hắt. Mấy ngọn đèn vàng vọt, một quán cà phê vắng khách và con đường rộng rãi đến mức chán ngán. Mình đi một mình, bâng khuâng nhớ đêm đầu tiên đón anh từ trại điều dưỡng về, hai anh em cũng đã khoác tay nhau lang thang đúng trục phố chính này. Ðêm ấy rất nhiều đom đóm.
Trang gọi điện tán gẫu, bảo giọng mình rất rè, có lẽ do quá mệt. Mình nói không phải. Mình có cảm giác như không muốn rời quê nữa. Trang bảo mình đa cảm. Im lặng một lát rồi Trang nói Trang yêu mình vì mình là kẻ đa cảm. Mình ghì sát điện thoại vào tai, nhìn xung quanh. Chỉ những vầng sáng vắng vẻ ủ ê.
- Anh muốn em quá.
Mình nói thành thực.
- Em cũng thế.
Trang đáp rồi đột ngột ngắt máy.
- Có nhớ là em đã đột ngột ngắt máy lần ấy không?
Mình mạnh dạn hỏi câu hỏi mà khi ngồi trên xe của hắn, mình thấy không tiện hỏi. Nhưng Trang chẳng đáp, cũng chẳng buồn ngó sang mình, cứ đăm đắm phía trước, qua vai người cầm bộ đàm, làm như câu trả lời sẽ cất lên từ phía ấy. Mình biết, vẫn chỉ là những đoạn gấp khúc liên tục thôi, y chang khi lên. Khác chăng là ở bánh xe có những vụn nước li ti bắn ra và phải tinh mắt lắm mới có thể thấy những vụn nước ấy. Bọn họ sẽ không bao giờ trả lời, bởi bên ngoài còn lạnh hơn nhiều.
Mình định hỏi Trang vì sao lại đột ngột ngắt máy như thế nhưng ngài ngại. Ðã không hỏi hắn, cũng không nên hỏi Trang.
Một mình mình với thị xã lúc hai giờ rưỡi sáng. Con đường vắng với những ngôi nhà liền kề nhau, xô bồ, gồ ghề. Có tiếng thì thào đâu đó rồi bất chợt ở chỗ rẽ hiện ra một đống lộn xộn đen lem nhem khiến mình giật thót. Có ba vật di chuyển về phía mình, lùng bùng, lồi lõm. Toàn thân mình nổi da gà. Nhìn kỹ thì đó là ba người đàn ông. Toán người đến gần mình thì đi chậm lại vẻ nghi ngại. Mình chủ động hỏi:
- Các bác đến bốc mộ phải không?
Cả ba đồng thanh đáp:
- Phải rồi.
Mình đi cùng tốp thợ về nhà. Ba giờ thì bắt đầu đào mộ. Khi nắp chiếc quan tài mục nát được bật lên, đuốc soi xuống thì một người thảng thốt:
- Ối giời, đang kết.
Mình ngó xuống, thấy hẫng trong lồng ngực. Toàn thân anh bọc bởi một lớp tơ giống như một con kén trắng khổng lồ. Mình đã từng hình dung anh chỉ còn là chút gì đó xám mủn. Hóa ra không phải vậy. Mẹ và bác Lâm kéo nhau ra xa đám thợ bàn bạc rất lâu, sau đó gọi mình tới. Bác Lâm muốn lấp lại. Mẹ nhìn mình chờ đợi. Ánh đuốc hắt lên mặt mẹ tạo ra những vệt tối rất lạ. Mình quyết định cứ bốc. Thái độ của mình dứt khoát đến nỗi bác Lâm không dám phản đối nữa. Mình nghiễm nhiên trở thành người cầm trịch. Thợ ngó xuống huyệt, nắn nắn bóp bóp cái khối bùng nhùng rồi lại nhảy lên bảo xác gần như còn nguyên. Mình biết ý, nói:
- Các bác đừng có ngại, cứ làm cho tử tế chu đáo đi, sẽ có bồi dưỡng thêm.
Thợ mang sọ lên trước, sau đó mới chuyển phần thân lên. Ba người ba cái cật nứa cặm cụi làm. Ðầu tiên khoét một vòng ở phần bả vai, tách cánh tay ra rồi rạch một đường dài dọc theo cánh tay và rút xương. Mình nhìn thấy phần thịt hồng đào như chân giò luộc chưa kỹ. Mẹ ngồi, cúi mặt xuống. Trong ánh đuốc chờn vờn nghiêng ngả vì gió, mẹ trở thành một khối chưa định hình. Bác Lâm thi thoảng lại than:
- Tội thằng bé. Chết ngần ấy năm mà vẫn chẳng hết đau.
Tới xương ống chân thì phải cạo cật lực mới sạch được thịt. Tiếng cật nứa siết vào ống xương trong thanh vắng nghe cồn cột như chuột gặm chân bàn. Hơn một tiếng mới làm sạch xương và xếp gọn trong tiểu sành.
Ðống thịt lùm lùm của anh phát ra ánh sáng xanh lét. Thợ hất tất cả xuống hố, lấp lại rồi vác tiểu lên vai quần quật đi. Mình theo sau cùng, bần thần, trống trải ghê gớm. Phía trước mình, những người thợ cải mả méo mó, ràn rạt lẫn với bóng tối nhạt. Nếu không hướng về nhà mình mà cứ cắm đầu cắm cổ đi thì họ sẽ mang anh tới đâu?
Trên chuyến xe khách trở ra Hà Nội trưa hôm sau, mình ngồi cạnh một người gầy guộc, nước da xanh mét nhưng vầng trán sáng láng đến mức đáng ngại. Vầng trán ấy y hệt của anh. Và suốt cả chặng đường, tuy không nói với nhau bất cứ câu nào nhưng trong đầu mình luôn cào cấu những ý nghĩ về người ngồi cạnh cho lúc gần xuống bến thì người ấy cười làm lộ ra một chiếc răng nanh trắng ởn.
Mình báo với chú mọi việc suôn sẻ và giấu biệt chi tiết mộ đang kết. Chú vô thần nhưng thím lại là người cực mê tín. Nếu biết mộ kết mà vẫn bị đào thì chết với thím. Chú hồ nghi, lẩm bẩm:
- Không hiểu sao thím mày lại rất nóng ruột.
Giờ mới thấy thím giỏi. Hình như có mối liên hệ nào đó giữa việc ấy với bài báo trên tờ Công An Nhân Dân ngày Thứ Năm. Nhưng nếu mình nói ra chuyện mộ kết thì liệu thím có chống đỡ nổi không? Có cản được được bài báo thọc mạch kia không?
Có ai gạt hộ mình cái đám rước đón đang đeo bám dai dẳng ngoài kia không?
Mình bị kẹp giữa bọn họ, đám bên ngoài không mang theo gì cả, ngoài sự kiên trì ghê gớm, và đám bên trong này với sức mạnh của súng và còng số tám.
Kính ro ro hạ, người cầm bộ đàm ghé mặt, dẩu môi nhổ một bãi nước bọt ra ngoài rồi tiếng ro ro lại vang lên.
Xe cứ tuồn tuột xuống nhưng khi vào cua không ngọt ngào như chuyến lên. Hắn đã nhận xét đúng: tay lái quá vụng.
Nó đang đến, mình cảm nhận thế, muốt trắng, ru ru giữa không trung vắng lặng.
Cũng hệt như khi ấy mình liếc nhìn Trang và nghĩ đến lần xuất hiện bất chợt...
Không báo trước, không gõ cửa, Trang cứ thế đẩy cửa bước vào và ngồi sập xuống cái đệm mình dùng để ngủ.
- Em vừa đi gặp ông Chiến.
Mình ngó Trang, chẳng có dấu vết của cuộc hoan lạc nào. Ðầu tóc gọn gàng, chì kẻ mày vẫn nét, môi vẫn nguyên vẹn lớp son màu tím nhạt. Không để ý đến sự im lặng của mình, Trang nói:
- Ngày mai ông ấy đi Ðức hai tuần.
Mình không hình dung nổi một người có thể sống bên nước Ðức hai tuần. Cái đất nước mình chưa hề đặt chân tới nhưng chỉ cần nhắc tên nó là có ngay cảm giác mệt mỏi căng thẳng. Một quốc gia cứng ngắc.
- Khép cửa lại, em ngủ một tí
Trang nói và nằm xuống. Mình ra khép cửa, nghĩ sao lại chốt hẳn và ngồi nhìn Trang. Cái vẻ tỉnh táo biến mất sạch sành sanh. Trên khuôn mặt gầy gầy xương xương của Trang tất cả các đường nét giờ bắt đầu buông lơi.
Ðồng hồ chỉ năm giờ hai mươi phút chiều. Mình chưa gặp ông Chiến, chỉ nghe có lần Trang nửa đùa nửa thật bảo nếu còn sống đến bây giờ thì bố Trang kém ông ấy đúng mười tuổi. Mình hơn Trang mười hai tuổi, vậy là mình còn trẻ. Mình thực sự không hiểu tại sao Trang lại mò đến chỗ hôi hám, bừa bộn của mình mà không ở nhà ngủ.
Miệng Trang hé mở, hơi chóp chép, giống như đứa bé ngủ mơ ti mẹ. Ai đó đang cho Trang ăn, bón từng thìa một, cẩn trọng, kiên trì. Mình quẩn quanh rồi mở cuốn sách mượn của anh Thuận. Ðó là hồi ký của viên đại sứ quán Liên Bang Xô Viết tại Mỹ qua nhiều đời tổng thống. Chắc là hay, chỉ có điều cuốn sách dày quá.
Mình lơ đãng lướt vài trang thấy rất cuốn hút. Hồi ký của chính trị gia bao giờ cũng hay và hấp dẫn. Nó hé lộ rất nhiều bí mật. Trang cựa mình rên lên một tiếng lạc lõng rồi lại co người chìm tiếp vào giấc ngủ sâu. Mình bỏ cuốn sách xuống, ngắm cái dáng co ro của Trang, hình dung nếu như cứ nguyên thế này mà thả Trang xuống nước và ngắm qua bể kính thì chắc là mê ly lắm. Một vụ chìm đắm cực đẹp chứ chẳng chơi. Bên ngoài, người đi lại nhộn nhạo. Bác Nhân quát bảo mấy thằng sinh viên trường Luật vì tội phơi quần áo chềnh cả ra lối đi chung. Lổn, giọng Hà Tĩnh của thằng nào đó buông ra rồi ba bốn tiếng cười khùng khục cất lên.
Mình nhấc cuốn sách đọc tiếp. Năm 1967 suýt nữa thì có choảng nhau bằng nguyên tử giữa Liên Xô với Mỹ.
Lịch sử bước hụt mất một bước đáng kể. Trang tỉnh từ lúc nào, dim dim nhìn mình rồi lại nhắm mắt nhưng không ngủ tiếp mà vu vơ ở đâu đó.
- Có chuyện này em phải nói cho anh biết.
Mình gấp góc trang sách đọc dở để đánh dấu rồi đặt nó sang bên.
- Chuyện nghiêm trọng à?
Trang vẫn nằm, dáng lười nhác, buông thả, một tay thò vào trong áo gãi ngực.
- Vân Ly đang đào ông Chiến...
Câu nói bỏ lửng, Trang chuyển sang gãi cổ và mình nhìn thấy những sợi gân xanh nhỏ, dễ thương, chùng chình như dây leo.
- Sao nó quen ông ấy?
- Mình thực sự ngạc nhiên vì Trang luôn là người biết giữ kín những mối quan hệ cần bí mật.
- Em giới thiệu chứ gì?
Mình hỏi mà không hề tin Trang có thể giới thiệu một con cá sộp như ông Chiến cho Vân Ly. Trang bình thản gật đầu. Mình co hai tay như cử tạ rồi đánh chúng về phía sau, xương bả vai kêu rắc rắc. Trang nhìn thẳng vào mắt mình, cái nhìn nghiêm nghị và mình lại thấy hình ảnh lưỡi dao bị ngâm dưới đáy hồ. Chỉ có điều lưỡi dao ấy manh nha ánh sáng chiếu vào.
- Thế là phạm luật.
Trang nhổm dậy, giọng sắt đá. Ðến lượt mình ngã xuống chỗ Trang vừa nằm. Bây giờ mình mới thấy mệt vì chuyến về quê vừa rồi. Cả cái tấm lưới nhện trên thân thể anh bỗng chốc chuyển sang lơ lửng bên trên chực ụp xuống mình.
- Anh đã gì với nó chưa?
Trang dùng chân đẩy vào sườn mình, hỏi. Câu hỏi không có chút tra khảo, chỉ là hỏi.
- Ðã bảo là không có gì mà lại.
Mình cãi một cách bình thản, nắm lấy bàn chân của Trang và bóp chặt. Thằng tiểu yêu của mình bật dậy.
- Nó so với em thế nào?
Trang hổn hển hỏi. Mình đánh mặt đi, ra vẻ không trả lời nhưng cũng là để tránh cái luồng hôi hôi từ miệng Trang. Khi làm tình mình không muốn nói, còn Trang thì ngược lại. Trang hỏi câu đó có nghĩa là số phận Vân Ly đã bị định đoạt.
Chín giờ hai đứa mới ra ngoài ăn tối. Trang đưa mình vào nhà hàng Queen chuyên hải sản tươi sống. Trong lúc chờ đồ ăn, Trang gọi điện cho bọn thằng Quých hẹn cuối tuần gặp nhau. Người phục vụ bê ra hai suất tôm. Mình ngắm con tôm hùm nằm trên đĩa thấy nó kiều diễm, kiêu sa. Không có Trang mình khó lòng mà xơi được loại này.
- Sáng mai đi ăn sáng với em.
Lúc chia tay, Trang ghé sang, liếm rất nhanh vào tai mình rồi bảo.
- Ðể xem, có gì sẽ gọi - Mình vỗ vỗ vào yên chiếc SH đỏ ngạo nghễ của Trang, đùa
- Em giống như Thánh Gióng cưỡi ngựa, ngộ ra phết.
Trang nhún vai, cong môi hứ một tiếng rồi phóng vút vào cái luồng muôn ngàn ánh đèn chóa lóa của phố. Mình lững thững đi bộ về, đang chuẩn bị đánh răng để đi ngủ thì anh Thuận gọi điện hỏi muốn thuê văn phòng ở cơ quan mình. Lần trước mình có nói với anh Thuận về chuyện cơ quan mình vừa cắt hợp đồng với bên thuê là một công ty truyền thông tư nhân nên nhà còn để không. Cái công ty truyền thông này không phải bị cắt hợp đồng mà thực ra là hủy hợp đồng một cách trớ trêu. Nguyên do là cô giám đốc công ty tự tử vì mắc bệnh trầm cảm. Cũng may cô ta tự tử ở nhà, chứ ở văn phòng, nơi thuê cơ quan mình, thì sẽ rất rầy rà. Giám đốc tự tử, các nhân viên giải tán, tài sản còn lại chỉ mấy cái vi tính cũ và một đống những giấy tờ khỉ gió gì đó rất lằng nhằng khó hiểu. Công an đã đến niêm phong và mang đi hết. Cơ quan mình thất thu mất sáu tháng hợp đồng. Giờ nếu anh Thuận thuê cũng hay, mình nghĩ thế. Công ty của anh xem ra làm ăn cũng đàng hoàng. Mình hứa mai gặp ông Hồng, trưởng phòng kinh doanh, có gì sẽ báo lại.