Chương 5
Thế theo Hiếu cái gì đáng giá nhất?
Mình đáp đó là nhạc giao hưởng. Chị Thu nói:
- Không hiểu sao Thu lại rất dị ứng với loại nhạc ấy.
Mình buông tay khỏi mắt vì kẻ vô hình kia đã đái xong. Và mình thấy chị Thu nằm ngửa, hai chân duỗi thẳng, một tay bắt dưới gáy còn tay kia vắt ngang bụng. Ðàn bà nằm kiểu gì cũng khêu gợi. Thằng tiểu yêu của mình muốn đứng dậy, xông ra, mình biết thế vì nó đang nóng dần lên.
- Chắc là Hiếu hiểu kỹ về nhạc giao hưởng lắm nhỉ?
Chị Thu hỏi. Mình đáp:
- Vì không hiểu nên em thấy nó đáng giá nhất.
Ðó là câu trả lời rất thật nhưng xem ra chị Thu không tin. Chị nghĩ mình đùa và mình cũng chẳng cải chính. Cải chính là thứ mất thời gian, nó trái ngược với thời gian ngồi ị. Chị Thu bảo:
- Này, bắt quả tang Hiếu đang nhìn trộm Thu đấy nhé.
Mình sửng sốt:
- Sao chị biết?
- Thu thấy qua kính phản chiếu.
Mình hơi xoay người về phía trái. Chị Thu xuê xoa:
- Ðùa cho vui vậy, Thu có khỏa thân đâu mà sợ.
Mình gù:
- Chị mà khỏa thân thì chắc chắn đẹp lắm đấy.
Chị Thu nhổm dậy:
- Thật ấy à?
Mình đáp:
- Thật.
Và mình nghĩ với thái độ thân thiện, tự nhiên như thế này, biết đâu chị lại khỏa thân cho mình xem ngay bây giờ.
- Hiếu khỏa thân cũng đẹp.
Chị Thu nói rồi lại nằm xuống. Mình thực sự ngạc nhiên. Im lặng. Chị Thu đã ngất. Mình chưa ngất nhưng thằng tiểu yêu của mình thì cũng đã ngất.
Mình gửi tin cho chị Thu hỏi ở cơ quan có chuyện gì không. Phải đến ba bốn phút sau tin mới trả lời ngắn gọn: “k co g. bao gio ve?” Mình đoán tầm này chị đang bận nấu cơm. Nhưng mình vẫn soạn tin gửi tiếp vì tìm ra được một lý do chính đáng là rõ ràng chị muốn buôn với mình, nếu không tại sao lại hỏi bao giờ về. Khi hỏi nghĩa là muốn duy trì tiếp. “Chưa biết”, mình đáp. “Ða bat duoc e nao ch?” chị hỏi. Mình cân nhắc khi soạn tin đáp. Câu hỏi đùa này có vị đắng. “Sap.” mình quyết định trả lời ngắn gọn, tùy chị hiểu. “Vui nhe”. Chị bấm trả ngay lập tức. Vậy có nghĩa là kết thúc chuyến buôn. Mình nhìn chiếc điện thoại trên tay như nhìn chị đang lùi dần vào bóng tối cùng với thành phố ồn ào mà mình đã quen. Trang cũng vừa kết thúc nấu cháo với ông Chiến.
- Nhắn cho con nào thế?
Trang hỏi nửa đùa nửa thật.
- Cho con Ly.
Mình bực dọc đáp và giật mình. Mặt Trang tái đi, đôi mày cau lại:
- Vô duyên.
Mình nóng mặt vì câu nói nghiệt ấy, liền xẵng giọng gây gổ:
- Chưa bao giờ anh hỏi em nhắn tin hay gọi điện cho ai, còn em thì sao cứ soi mói anh thế?
Trang đùng đùng bỏ xuống dưới nhà. Mình biết ở chỗ khác thì sẽ xảy ra cãi vã to. Không kìm được, mình bấm máy gọi cho Vân Ly nhưng chẳng có tín hiệu nào đáp lại. Có lẽ Vân Ly còn giận mình. Trong bữa ăn, mình với Trang đều lầm lì. Cậu không để ý, hình như cô nhận ra sự bất thường ấy. Cô liên tục hỏi chuyện, hết với mình lại quay sang với Trang, đến mức cậu phải gắt lên:
- Ðể yên cho chúng nó ăn. Mồm cứ như sáo sậu, ghét thế cơ chứ.
Cô chỉ hứ nhẹ một tiếng.
Tối có trăng. Trận mưa thốc tháo hồi chiều dọn đường cho sự đăng quang của vầng trăng. Ánh trăng giàn giụa chảy xuống thị trấn, xối bạc cả những dãy núi. Cậu nhìn cái khối sáng to như miệng chum lừng lững kề ngay sườn núi trước cửa, ngoác mồm ngáp rồi ra lệnh cho cô:
- Tắt mẹ nó hết điện cho các cháu nó sướng.
Ðiện tắt, ánh vàng êm ái lan vào trong nhà. Không gian bừng lên, rờ rỡ nhưng cực kỳ cô độc. Trong ánh trăng đổ xuống như thác, những bóng điện yếu ớt, đỏ đọc trở thành trái cây chín treo rải rác khắp thị trấn. Mọi thứ bỗng dưng lơ mơ, lâng lâng. Ngay cả tiếng í ới của đám thanh niên đang tụm nhau ngoài ngã ba cũng nổi trôi, chấp chới. Mình kêu lên:
- Cậu ơi, không có rượu thì phí quá.
Không nghe trả lời, mình quay sang thấy cậu im phắc như tảng đá hướng sang nhà người hàng xóm. Sáng nay cậu nói ở thị trấn này chỉ có cậu là người duy nhất biết buồn. Cậu chăm chắm ngó sang nhà người hàng xóm, cô thì chăm chắm ngó lên Quây Trà như ở đấy đang có ma. Còn mình thấy ngọn núi giống như hai kẻ bị thương đang dìu nhau. Họ đi về đâu thì không thể biết được. Tiếng nước lóc bóc từ giếng mắt rồng thoảng lại nghe vời xa đến não nề.
- Ði với tao.
Cậu nắm chặt khuỷu tay mình lôi đi xềnh xệch. Con đường phía cuối chợ nhấp nhô, mùi phân gia súc oai oải bốc lên. Có một ngôi nhà rất cũ, mình biết thế vì cái dáng ụp sụp và mái ngói oằn võng xô lệch của nó, nằm tách khỏi thị trấn, ở ngay sát chân núi.
Họ ở đó, đang uống rượu, tám người cả thảy. Những cái dáng khoanh bằng tròn gù gật, những mái đầu bù xù đung đưa được chiếu sáng nửa phần bởi trăng và tất cả trở nên gồ ghề. Ðó là đám cựu binh của thị trấn, những người từng cầm súng cuộc Bảy Chín và Tám Tư. Trong tám người ấy, có hai đặc công, một trinh sát, một lái xe, còn lại là bộ binh. Tính cả cậu nữa thì bộ binh có năm người. Khi mình và cậu vào, cả đám ngước lên.
- Sao bảo chết rồi cơ mà?
Một người hỏi, giọng lơ lớ, chìa tay lên cho mình bắt. Cậu cải chính:
- Thằng này là em, thằng chết là thằng anh.
- Thế à?
Người ấy tiện thể kéo luôn mình xuống bên cạnh. Họ lại tiếp tục câu chuyện, vừa uống vừa rù rì. Câu chuyện của họ nhảy cóc từ hiện tại sang quá khứ, rồi lại về hiện tại, sau đó thì lạc qua cả bên kia. Có điều họ không chồng chéo lên nhau mà người nọ tôn trọng lắng nghe người kia. Mình không hiểu đấy là bản tính của dân miền núi hay do sự kiệm lời mà thành như vậy. Anh trinh sát nói vừa mới đánh hàng từ bên kia về chiều nay. Mang trót lọt được ba cái máy phát điện loại nhỏ. Suýt nữa bị cánh biên phòng chộp được nếu không kịp lẩn vào đám cỏ gianh ngay sát chân tổ tuần tra. Anh cười, nụ cười hiền lành, hơi ngây ngây:
- Mình nghe nó chửi địt mẹ mình mới tức chứ.
Cậu hỏi:
- Thằng nào chửi?
Anh trinh sát bảo:
- Hình như thằng Hòa đồn phó.
- Thằng ấy đểu nhỉ.
Chuyện trốn biên phòng khác gì trò chơi ú tim, không hề nghiêm trọng. Nhân chuyện bị chửi, người lính đặc công kể cái lần đánh chiếm được sáu xe tăng của họ cuộc tháng Hai, anh ta lọ mọ leo lên mở nắp buồng lái một chiếc, thả vào đó một quả lựu đạn đã mở chốt. Ông chính trị viên nghe tiếng nổ chạy ra, nhìn thấy, tức quá liền chửi: mả mẹ mày.
- Tiếc nhỉ - Người gầy nhom ngồi cạnh cậu rên rỉ - giờ có chiếc ấy mà bán thì ối tiền.
- Ăn thua gì, chỉ là mấy chục tấn sắt vụn thôi.
Anh trinh sát nói, giọng lơ lớ. Vì buôn máy phát điện loại nhỏ nên anh ta đánh giá đúng được giá trị của một chiếc xe tăng Bát nhất.
Tự dưng sầm lại và mọi thứ chìm sâu vào bóng tối. Trăng bị một đám mây khá lớn che. Cuộc rượu vẫn tiếp tục, tuồng như trăng hay không trăng chẳng liên quan gì. Trong bóng tối âm ẩm, mịt mùng, mình bắt đầu thấy sốt ruột. Anh trinh sát tỏ ra thán phục bên kia, anh bảo càng vào sâu càng thấy họ ghê, đường sá chằng chịt, nhà cao tầng chen chúc ngất nghếu lên tận trời, không thể xác định được phương hướng. Mình nhìn kỹ anh trinh sát, cố hình dung xem giữa anh ta với người trinh sát đã dẫn anh mình lạc sang đất họ có gì tương đồng nhau không. Mình thấy ít nhất là có hai khác biệt lớn: một người là dân Nam Ðịnh, đã dính hai phát đạn vào ngực ở Tà Vần, một người dân bản xứ, còn sống và thi thoảng lại dùng nghiệp vụ cũ thâm nhập sang họ để đánh hàng.
Ðường về âm ỉ, những rặng núi đen thẫm giữa những làn sương mờ trôi vật vờ như ma đói. Hai cậu cháu trở nên quá xa nhau.
Trang đã ngủ. cô cũng vừa mắc màn xong. Mình trằn trọc, chỉ sợ rồi anh lại về trách móc không tìm thấy bạn của anh. Nhưng anh không đến mà trong giấc ngủ của mình, chỉ có tiếng nước ùng ục réo. Nước của cái hồ khổng lồ bên dưới thị trấn đấy.
Trước khi bắt xe sang tỉnh bên, mình ghé tai cậu:
- Cậu biết cháu tìm tới cậu theo cách nào không?
- Cách của phỉ - Cậu đáp rồi nháy mắt - Nhỉ?
Mình nghĩ anh tìm ra nhà Hằng cũng theo cách của phỉ.
Có vẻ trống trải, rộng rãi hơn. Hóa ra mọi người đã im lặng từ lúc nào mà mình không hay. Có thể hắn đã mỏi mồm, cũng có thể cái kho tiếu lâm của hắn đã cạn. Im lặng chỉ là im lặng tạm thời thôi, mình biết thế vì chủ đề chính của chuyến đi này chưa bắt đầu.
Xe tụt hẫng xuống một lúc rồi mới trồi lên. Có lẽ phải là cỡ ổ voi chứ không phải ổ gà. Những người trong xe càu nhàu. Trang vẫn lạnh lùng im phắc. Bọn họ bên ngoài cũng thế. Ðèn xe chiếu vượt qua đường, rơi hút xuống vực sau đó đột nhiên hồi về khi đập vào vách núi vừa hiện ra ở khúc cua. Máy bộ đàm vẫn lẹt xẹt như kẻ nào đó sát cát vào kim loại. Mình cảm giác bọng đái sắp sửa vỡ toang ra.
- Liệu mấy giờ thì tới?
Người buổi chiều đã nhầm mình với hắn, lên tiếng hỏi. Lái xe căng mắt chăm chú nhìn phía trước, sau khi bẻ nửa vòng vô lăng cho xe bám theo mép đường sát với ta luy, mới trả lời:
- Nhanh cũng phải hơn bốn tiếng nữa.
Nước giải đã làm phồng căng bàng quang gây ra những cơn nhói buốt phía dưới. Mỗi khi xe vào cua gấp hay sa ổ gà, nước giải của mình lại rỉ ra một chút. Mình rất muốn xin phép được xuống đái nhưng ngượng, không phải với bọn họ mà với Trang. Mình nhắm mắt cố gắng nhịn thêm, với hy vọng có ai đó trong bọn họ cũng buồn đái và cho dừng xe.
- Cho đái.
Mình đã rất kìm chế nhưng miệng vẫn buột ra. Không ai trả lời. Mình tiếp tục rên rỉ:
-Buồn đái quá.
Vẫn im lặng, chỉ có tiếng lẹt xẹt của máy bộ đàm và tiếng ì ì của xe. Người cầm bộ đàm tuồng như thông cảm với mình, nói:
- Chỗ nào tiện thì dừng một tẹo.
Xe dừng ngay tắp lự. Trên con đường này thì dừng bất cứ lúc nào mà chẳng được. Hai người mở cửa xe dò dẫm xuống trước. Mình cuống cuồng vọt theo họ, áp sát vào ta luy và lôi cổ thằng tiểu yêu ra. Bọn họ có dịp áp sát vào mình, muốn kéo mình đi theo họ, nhưng khi biết mình nghĩ mình chưa muốn đi thì bọn họ lại ý tứ lảng ra xa. Nước nhiều đến mức cứng lại và cọ xát vào ống tiết niệu gây ra cảm giác vừa đau đớn vừa khoái cảm. Chưa bao giờ mình bị ứ như lúc này. Mình dồn hơi từ lồng ngực xuống đẩy hết nước bên trong ra mà không xong. Nghe tiếng xối thẳng căng từ hai người kia mà thèm. Mình sực nhớ tới cái kẻ vô hình hay giạng háng đái thẳng xuống mặt mình. Cái kẻ ấy giờ đang đái xuống mặt ai đó, ở chỗ xa vời nào đó và khi đái, kẻ vô hình ấy làm nước bay hết khỏi cơ thể mình.
Mình thấy nhẹ nhõm hẳn. Khi quay trở lại chỗ ngồi, mình kịp nhìn thấy dải núi đậm chắc hằn vào nền trời.
Xe lại tiếp tục trôi xuống. Không phải bánh xe chạy mà như cả chiếc xe trượt theo một đường ray ngoằn ngoèo, trơn láng.
- Em có mệt không?
Mình hỏi. Trang dửng dưng ngả đầu sang bên. Lái xe huýt sáo, âm gió chờn vờn khi rõ khi nhòa làm dịu đi không khí căng thẳng trong xe. Ðiện thoại của ai đó lại kêu, nhịp chuông réo rắt, đĩ bợm. Hóa ra của chính cái người đã suýt nữa chặn được mình ở bờ vực.
- Ừ, thế à? Cố giữ gió cho nó. Chắc phải mai anh mới về.
Người ấy nói rồi tắt điện thoại. Người cầm bộ đàm hỏi:
- Vợ à?
- Vợ. Thằng nhỏ dính quai bị.
Mình quan sát thấy trong khi trao đổi với nhau dáng của hai người vẫn im phắc, không nhúc nhích gì, tuồng như đó là hai pho tượng đá biết nói. Anh cũng từng dính quai bị. Theo bác Lâm thì anh bị quai bị chạy hậu là do mẹ đểnh đoảng và hậu quả của nó bám riết lấy anh, trở thành một phần định mệnh của anh.
Vợ chồng anh sang. Bố nhòm bụng Hằng hỏi:
- Sao chị lại lâu thế?
Hằng đỏ mặt nhìn lảng đi chỗ khác. Bố nâng chén rượu lên, nhìn ra cửa từ từ dốc rượu vào miệng. Vợ chồng anh dắt nhau về, mình cũng lỉnh đi chơi. Nhưng rồi tự dưng như có ai đẩy vào lưng, mình lại rón rén mò tới nhà anh, ghé mắt vào thấy hai người nằm song song cạnh nhau trên giường. Tay Hằng vắt sang anh, vồn vã rối rít một lúc thì dừng lại. Anh hỏi:
- Gì?
Hằng thu tay về, thở dài không đáp lại. Anh nhổm nửa người nhìn vợ rồi đột nhiên túm tóc Hằng lôi dậy vung tay kia tát liên hồi, điên cuồng, sâu hận. Hằng bảo:
- Ðánh nữa đi, đánh chết đi cũng được.
Sau mỗi cú tát của anh, Hằng lại vật vã, ư ử. Mình nửa muốn bỏ chạy nửa muốn can ngăn, cuối cùng quyết định đạp cửa xông vào để cứu Hằng. Khi cánh cửa bật tung bởi cú đạp của mình, vợ chồng anh ngỡ ngàng buông nhau ra. Hằng kêu ré lên khép hai chân, co người nằm nghiêng trên nền nhà như con tôm.
- Mày vào đây làm gì?
Anh quát, ngồi bệt xuống cạnh vợ.
Mình hỏi:
- Sao anh lại đánh người ta?
Anh phẩy tay, chán chường:
- Biến đi.
Ðó là buổi tối có nhiều sự kiện. Mình mò ra sông, vơ vẩn đi ven bờ, nhìn những đốm sáng rải rác phía sau thị xã. Không khí thoáng đãng của đêm làm da thịt mát mẻ hơn nhưng đầu óc thì vẫn âm âm u u. Nước vỗ vào bờ đất ì oạp, khêu gợi như hai thân thể đầm mồ hôi đang cọ xát nhau. Mình giật thót khi phát hiện ra có người ngồi ven bờ. Ðó là Hằng.
- Sao chị lại ở đây một mình?
Mình lắp bắp hỏi, hình ảnh lúc sẩm chiều lại hiện lên trong đầu mình với vẻ mặt méo xệch, thân thể trắng nõn của Hằng.
- Ra cho nó mát. Anh chú mệt đi nằm sớm rồi.
Hằng nói, xích người ra hiệu cho mình ngồi xuống cạnh. Ánh sáng lờ mờ hắt lên từ nước trộn với tiếng sóng xao xác dưới chân làm đêm rộng ra gấp bội. Tự nhiên lòng dạ mình bấn loạn, chân tay lẩy bẩy, hơi thở đứt nghẹn. Xung quanh không nhìn thấy bờ nữa, chỉ có những làn sương đùng đục lớp lớp đổ tới.
Hằng ngả lại gần. Mình nhủn người thu hai tay vào lòng như sợ bị chặt.
- Ðưa tay đây.
Hằng hổn hển bảo. Mình đưa tay cho Hằng nắm. Hằng cầm lấy cổ tay mình đặt lên ngực Hằng. Cái cảm giác căng tròn, mềm mại dìm lút mình xuống. Khi tay Hằng lách qua cạp quần chạm vào thằng tiểu yêu của mình thì nó rùng mình buột ra. Mình xấu hổ co người lại. Hằng cầm tay mình đẩy xuống dưới bụng của Hằng sau đó rên lên khe khẽ. Thằng tiểu yêu của mình lại đứng lên, cháy bỏng. Hằng kéo mình cùng lả xuống, mở rộng hai chân... Mình chờ đợi một nhát cắn dữ dội nhưng chẳng thấy nó xảy ra. Hằng ghì chặt lấy lưng mình, nói rất nhiều.
Mình nhớ láng máng là mình trườn xuống nước, lặng lẽ bơi xa ra mặc cho Hằng ngạc nhiên khẽ gọi:
- Ðừng, Hiếu ơi.
Bốn phía là nước, muôn trùng gợn nối nhau vỗ vào cổ mình rồi tan biến đi. Một cơn gió thốc qua, mình thấy lạnh nhói chạy dọc từ đốt cuối cùng của sống lưng lên tận gáy và ấn dúi mình xuống. Máu trong người mình nguội đi, đen lại và một tiếng nổ giòn tan vang lên trong ngực trái.
- Cho xin chai nước.
Người cầm bộ đàm ngoái xuống nói, hơi thở của anh ta phả vào mình mùi chua chua của dịch vị dạ dày.
Thế là anh ta đang đói. Cái chai được người bé nhỏ chìa lên sát vành tai mình, người cầm bộ đàm đón lấy.
Không hiểu sao lúc ấy mình lại nghĩ anh ta đang cầm cái dương vật bằng nhựa chứ không phải chai nước la-vi. Khi người cầm bộ đàm bóc chai nước đưa lên miệng uống thì sự liên tưởng của mình không còn hợp lý nữa. Cái dáng cổ to khỏe của anh ta, cái đầu gần như vuông vức của anh ta đánh tan ý nghĩ của mình.
Giờ thì có thể nghe thấy sự di chuyển của nó đâu đây qua làn không khí tê dại.
Trang ngó mình, nét mặt khinh khỉnh, không hiểu vì chi tiết mình với Hằng hay vì gì. Mọi chuyện bây giờ với mình chẳng quan trọng nữa. Việc gì phải xấu hổ vì ký ức. Mình đang nhìn ký ức bằng cặp mắt se lạnh.
Ký ức cũng se lạnh nhìn lại mình. Sẽ dễ dàng tha thứ cho nhau hơn khi mọi sự đều se lạnh.
Sương đã ùa vào trong xe, đọng lại trên các góc kính tạo ra những vết mờ lấm tấm như hơi mưa. May là bọn họ không tranh thủ vào theo.
Mình nhớ mình đã ngả hẳn người ra sau để chờ hắn hoặc lái xe lên tiếng nhưng cả hai xem ra còn nín rất lâu. Im lặng làm mình nhớ mẹ. Không chỉ mình, ai cũng thế thôi, trong im lặng thì nhớ mẹ nhất.
Mình nhớ hôm mẹ về trời mưa rất to. Ðúng năm năm mẹ mới trở lại nhưng không lạ lẫm. Mẹ rũ áo mưa, ném toẹt nó xuống thềm, hỏi:
- Con Hằng bỏ đi rồi chứ gì?
Mình bảo Hằng theo thằng chữa xe máy người Phổ Yên. Ðến chỗ để ban thờ bố, mẹ hơi chừng lại, sau đó quả quyết rút ba nén nhang, châm lửa và cắm vào bát hương. Chỉ thế thôi, rồi mắt mở to nhìn thẳng bố.
Mình biết hai người đang nhìn nhau dữ dội như cách đấy mấy năm. Ngoài trời mưa càng lúc càng to, đổ rồm rộp trên mái. Ở tù nhưng mẹ không có vẻ gì ốm yếu, da nâu hơn, đi đứng nhanh nhẹn, quả quyết.
- Bây giờ mẹ về đây rồi thì mọi thứ sẽ làm lại.
Mẹ nói thế. Bữa cơm đầu tiên sau năm năm do chính mẹ nấu. Ăn xong, mẹ bảo mình rửa bát rồi mẹ nằm lăn trên giường ngủ. Mẹ ngủ từ ba giờ chiều đến bốn giờ chiều hôm sau, dậy nấu cơm, ăn rồi lại ngủ. Bác Lâm sang mẹ cũng không gặp, dặn mình nói để mẹ ngủ. Bốn ngày liên tục như thế, đến ngày thứ năm thì mẹ tỉnh táo, cùng mình và bác Lâm ra thăm mộ của bố. Sau đó mẹ ngủ ít đi, luôn chân luôn tay dọn dẹp, sắp đặt lại nhà cửa. Mình không hỏi, mẹ cũng chẳng hé răng nói về cuộc sống trong tù. Một hôm mẹ bảo mình đưa lên nhà bố mẹ Hằng nói chuyện. Ông bà thông gia có vẻ ngại ngùng. Mẹ chủ động đặt vấn đề cho Hằng tự do, chuyện thủ tục khi nào anh về mẹ sẽ có trách nhiệm thuyết phục anh. Nghe mẹ nói, ông bà thông gia xúc động, lắp bắp cảm ơn. Nửa tháng sau mẹ đưa ra quyết định bán ngôi nhà của vợ chồng anh.
Bác Lâm hỏi:
- Thím bán thế, đã hỏi ý kiến con Hằng chưa?
Mẹ bảo:
- Chúng nó không còn là vợ chồng nữa, hỏi mà làm gì.
Bác Lâm vẫn lăn tăn:
- Ngộ nhỡ sau này thằng kia nó về thì ở đâu?
Mẹ đáp:
- Cháu nó về thì ba mẹ con vẫn ở nhà này.
Toàn bộ số tiền bán ngôi nhà của vợ chồng anh mẹ đem cho vay lấy lãi. Khi biết tin nhà bị bán, Hằng có qua gặp mẹ, chẳng hiểu mẹ nói thế nào mà Hằng cun cút về, không ho he đòi chia chác tài sản nữa.
- Tao thấy thằng ấy rồi.
- Mẹ bảo.
- Nó hơn anh mày, con Hằng theo nó là phải.
Mình thấy khó chịu vì lời nhận xét ráo hoảnh, lạnh lùng của mẹ. Thằng sửa xe dân Phổ Yên kia làm sao hơn được anh. Trông mặt thằng ấy đã thấy thất học. Mẹ chỉ cười khi nghe mình phản bác lại. Có thể đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa biết chi tiết anh đã gặp thằng Phổ Yên đó, chính xác hơn là gặp đôi vợ chồng hờ đó.
Sau lần anh vung vít hai triệu tiền mới coong cho bọn trẻ con, mình đã tìm gặp Hằng.
Chồng Hằng hôm ấy đi vắng, hình như xuống Hà Nội lấy hàng. Mình vờ như vô tình qua thì ghé lại cho nên không vào nhà, chỉ đứng ở ngoài cửa nói chuyện. Hằng khác đi, người đẫy ra, mặt đã có nét chảy, tóc cắt ngắn, áo quần nhiều màu sắc hơn, chỉ có nước da vẫn trắng buốt. Hằng kể là anh tới, thái độ rất hòa nhã, nói dăm ba câu chuyện vớ vẩn sau đó thẳng thừng đề nghị Hằng đưa cho anh hai triệu gọi là bồi thường danh dự. Thoạt đầu chồng Hằng không nghe, còn định gây sự đánh nhau, nhưng Hằng muốn qua chuyện nên vét tất cả số tiền có trong nhà đưa cho anh. Hằng muốn anh ký vào đơn xin ly dị nhưng anh không ký mà nhận tiền xong liền bỏ đi. Mình đã đoán chính xác.
- Có ghét anh ấy không?
Mình hỏi. Hằng lắc đầu, giọng xô lệch:
- Không, nhưng ngại.
Mình đi mà biết Hằng nhìn theo mình. Ðược một quãng, nghe Hằng gọi:
- Hiếu, có nhớ gì không?
Mình không quay lại.
- Hiếu ơi, thằng bé không phải là con anh ấy...
Không phải, ừ, không phải tiếng nói thảng thốt vời vợi của Hằng, đó là tiếng gió.
Ngày đưa ma anh, Hằng đến một mình, lặng lẽ theo sát quan tài cho tới lúc nó được hạ xuống huyệt và đất rào rào đổ lên. Từ bấy, Hằng chính thức bước ra khỏi gia đình mình. Những lần từ Hà Nội về thăm nhà, ngồi trên xe, thi thoảng mình thấy Hằng phụ việc cho chồng, mặt mũi chân tay cũng nhem nhả dầu mỡ, chỗ nào không dây bẩn vẫn cứ chói lên.
Mẹ lặng lẽ, kiệm lời hơn, cho đến khi anh về thì mẹ trở thành người nhẫn nhịn ghê gớm nhất mà mình từng biết. Bị anh quát hay lừ mắt, mẹ chỉ cúi đầu quay đi chỗ khác. Bác Lâm cáu tiết với mẹ, bảo:
- Thím đừng có để nó trèo lên đầu lên cổ thế, thiên hạ họ cười vào mũi cho.
Nhưng ngay cả với lời cự nự của bác, mẹ cũng chỉ nhìn lảng ra đâu đó. Ngày xưa thì khác, mẹ là vị thống soái trong gia đình. Ngay cả bố cũng len lét trước mẹ. Cơ ngơi gia đình một tay mẹ dựng lên qua những chuyến đi bí mật mà mình với anh không thể biết. Chỉ loáng thoáng rằng mẹ buôn chuyến. Ðó là thời kỳ hai anh em mình được thoải mái mua bất cứ cuốn sách nào thích ở cửa hàng sách duy nhất của thị xã. Khi mình xin tiền mua sách, mẹ không bao giờ tiếc. Rồi một chiều nhập nhoạng, khi cả nhà đang ngồi bên mâm cơm thì công an ập đến đưa mẹ lên xe xít-đơ-ca. Lúc ấy bố con mình mới ngã ngửa ra là mẹ buôn hàng quốc cấm, còn cụ thể hàng gì thì không ai nói cho biết. Mình nhớ khi bước lên xe với cái còng và hai người công an mặc áo vàng chóe, mặt như hai tấm xi măng, mẹ đã nhìn chằm chằm vào bố, sau đó ngoái sang nói với anh em mình:
- Mẹ sẽ về sớm thôi.
Và mẹ bước thẳng lên thùng xe, ngồi ngoan ngoãn, thành thạo trong ấy như ngồi trong chiếc thúng dành sẵn cho mình. Mẹ và bố không nói với nhau bất cứ câu nào. Ðó là lần gặp cuối cùng của mẹ với bố. Năm năm mẹ ở tù, bố không vào thăm mẹ lấy một lần, mình và anh cũng bị bố cấm. Bác Lâm phải khăn gói quả mướp lên thăm mẹ thay bố. Bác về bố cũng không thèm hỏi han mà tự bác phải kể lại tình hình của mẹ trong trại. Mình nhớ hai hôm trước khi mất, tự dưng bố nhắc đến mẹ. Bố nhìn sang ngôi nhà trống hoang trống hoác của vợ chồng anh, chép miệng:
- Giá con mẹ mày ở nhà thì...
Mẹ đã ở nhà, mẹ không chỉ bán ngôi nhà ấy mà còn chính thức giải tán cái gia đình cỏn con của anh.
Ðột nhiên xe giảm tốc độ và gần như dừng hẳn lại. Mình tưởng nó đã đến nhưng không phải. Người cầm bộ đàm nhổm lên hỏi:
- Cái gì thế?
Lái xe gườm gườm đầy vẻ cảnh giác sau đó vẹo người thò hẳn đầu qua cửa để nhìn cho rõ hơn. Mình nghĩ lái xe nhìn thấy bọn họ nhưng hóa ra không phải. Lại vang lên tiếng loạch xoạch, lách cách của kim loại.
- Lạ nhỉ.
Lái xe lẩm bẩm. Trong cái quầng sáng của nấc đèn cốt, cách đầu xe khoảng chục mét có một cây gỗ to đen, loáng ướt nằm chềnh ềnh ngang đường.
- Ðể tớ xem nào.
Người cầm bộ đàm vừa nói vừa mở cửa xe định nhảy xuống nhưng lái xe nói khẽ, giọng hốt hoảng:
- Khoan.
Có tiếng động như tiếng cành cây gẫy ngay trên nóc xe rồi chiếc xe bị xô đi. Chính xác hơn là một vật gì đó quật rất mạnh từ trên cao xuống nóc xe...
Nắp của ngăn hộp trong nhiều ngăn hộp trên xe bật mở làm mấy gói kẹo sặc sỡ rơi ra. Ðó là loại kẹo rẻ tiền mà tất cả những ai từ dưới thấp lên cao cũng đều mua vài ba gói để chia cho trẻ con. Hắn ghẹo lái xe:
- Ngần này chỉ chia đủ cho đám con rơi con vãi của cậu, còn đâu để chia cho trẻ con hàng xóm.
Lái xe mủm mỉm, mấy ngón tay nhảy múa trên vòng vô lăng với vẻ hứng chí. Ðược thể, hắn ngoa lên bảo lái xe trông thế thôi nhưng đi đến chỗ nào cũng có con rơi con vãi. Nếu tập hợp lại thì đủ một lớp học. Lái xe ré lên:
- Anh cứ ngoa thế, làm gì có.
Mình nhìn hắn, nhìn kỹ cái gáy nung núc của hắn thầm nghĩ, suýt nữa thì không gặp và sẽ chẳng có chuyến đi này.
Mình chủ quan, đến cổng cơ quan hắn mới gọi điện thì ngã ngửa ra là hắn vừa xuôi Hà Nội họp. Hắn bảo cứ tìm khách sạn ở, chờ hắn họp xong hai ngày sau sẽ về ngay. Mình nói dối là rất ít thời gian, như vậy để hắn biết điều mà về sớm, khỏi dềnh dang lôi thôi con cà con kê với đám bạn dưới kia. Cái thói từ miền ngược về xuôi rất hay dềnh dang. Hắn đảm bảo đúng hai hôm sẽ có mặt. Mình nhớ đang gọi điện thì bị một vật gì đó rơi sạt qua vai. Hóa ra đó là một chiếc lá khô. Lúc ấy mới biết rằng mình với Trang đứng dưới mấy cây tếch to cỡ cả vòng ôm. Trang sững sờ nhặt chiếc lá lên áp vào người và mình thấy Trang chỉ thò ra phần từ đầu gối trở xuống. Cái lá tếch kềnh càng, nhìn lâu thấy mênh mông, quái lạ, nhìn lâu nữa thì như lạc về thời tiền sử.
Vơ vét mãi mới được mấy tờ Công An Nhân Dân cũ vứt lại ở giá báo của khách sạn, nhưng mình vẫn háo hức xem. Không thấy thông tin nào đáng chú ý. Cà Mau có một vụ xô xát rồi chém đứt tay hàng xóm. Xoàng. Một vụ đánh bạc của quan chức cấp tỉnh. Tờ thứ hai, trước tờ kia mấy ngày thì có tin giết người vì nghi đó là ma lai. Các bài còn lại đều vớ vẩn, nhàn nhạt cả. Mình vứt toẹt tờ báo sang Trang, nhưng Trang cũng không mó tới.
May sao mình lại nhớ ra một người bà con. Ðó là anh Hà, con thứ hai của bác Song. Trước anh Hà làm công nhân xây dựng, bỏ nghề đi buôn theo đám bạn cũ, sau loáng quáng thế nào lại lấy vợ cắm rễ ở đây. Mình có số điện thoại của anh Hà trong lần về giỗ bác Song.
Anh Hà vẫn thế, không khác mấy so với hồi mình gặp cách đây hơn chục năm. Vẫn xương xẩu, lòng khòng, nói như súng liên thanh và cười hở lợi. Nhà anh khá giả hơn mình hình dung. Vợ anh về quê hai hôm nay, chưa ra. Quê chị ấy ở Yên Minh. Chỉ có ba bố con ở nhà. Thằng lớn mười một, thằng nhỏ bảy tuổi, cả hai đều nhem nhẻm và man man như nhau. Anh Hà muốn bọn mình ở lại ăn cơm.
Mình hỏi Trang thì Trang gật đầu. Mình nghĩ Trang không thích nhưng cũng không muốn làm mình chạnh lòng. Chẳng có gì thịnh soạn, nhưng bữa ăn vui, ít nhất là từ lúc hai đứa bắt đầu chuyến đi. Hai thằng nhỏ và lấy và để cho xong rồi quẳng bát, kéo nhau ra đầu hồi chơi. Anh Hà hơi nhíu mày khi biết mình từ bên cậu sang. Hình như họ có gì đó khúc mắc với nhau. Mình không tiện hỏi vì có Trang ở đó nên nói lảng sang chuyện khác.
Gia đình vợ anh Hà ở Yên Minh nhưng không phải người dân tộc. Bố chị ấy trước là cán bộ mậu dịch điều từ xuôi lên. Ðợt nổi phỉ ông bị bắt treo ngược lên cây cả ngày trời mà không chết. Ðêm có mấy cô giáo trốn trong hang gần đấy lẻn ra cứu. Ông dẫn các cô cắt núi đi ba ngày mới về tới thị xã, ngay sau đó lại dẫn chủ lực quay lại để tiễu phỉ. Dẹp xong phỉ, ông được ủy ban liên khu tuyên dương. Sau, ông bị công an nghi trong đợt tiễu phỉ ấy đã biển thủ một số tiền lớn trong quỹ của huyện. Ông tự ái, không làm cửa hàng trưởng mậu dịch nữa. Chị vợ anh Hà là con út của ông. Năm Bảy mốt trong một lần đi săn, ông bị mất bàn tay phải. Người ta thấy ông lê từ rừng về, toàn thân bầm giập, súng và dao biến mất. Ông thều thào kể là súng bị cướp cò. Nhưng đám thợ săn trong vùng rỉ tai nhau rằng không bao giờ súng cướp cò vào cổ tay phải được vì đó chính là tay cầm súng.
Ba hôm sau, buổi sáng, nhân viên hành chính trụ sở huyện thấy một cái gói rất đẹp để ngay bậc thềm phòng làm việc của chủ tịch huyện. Mở ra thì trong đó có một bàn tay xám nhợt, bê bết máu khô. Bàn tay ấy là của ông.
Người ta ngửi thấy mùi gì đó bất thường từ sự kiện này và lại truy vấn ông. Công an huyện vào cuộc, không xong, lại đến công an tỉnh. Mặc dù họ đã chứng minh rành rành đó không phải là tai nạn nhưng ông vẫn không hé răng tiết lộ bất cứ điều gì về chuyến đi săn bí ẩn ấy. Ông im lặng một cách lì lợm khó hiểu. Trước khi chết khoảng một tuần, ông uống rượu rất ghê, cứ lầm lì uống một mình, không cho bất cứ ai lại gần. Nửa đêm ông gọi cô con gái út dậy nói chuyện. Sáng, bà vợ đánh thức thì thấy người ông đã lạnh ngắt, cứng đơ, mắt mở trừng lên mái nhà.
- Tóm lại thì tay ông ấy bị làm sao?
Trang hỏi. Anh Hà đáp:
- Phỉ nó chặt.
Mình dựng cả người lên. Lại phỉ, lại dây dưa tới phỉ.
- Ông ấy nói với vợ anh thế à?
Trang suy luận. Anh Hà nhìn Trang thoáng chút ngạc nhiên rồi gật đầu. Mình nghĩ nếu xét thuần về mặt hành động thì phỉ là loại chạm tới cái cốt lõi nhất, tiêu biểu nhất của con người. Vì phỉ hay dùng hình thức chặt, thứ hình thức mang lại khoái cảm và uy quyền. Phỉ chặt đầu, chặt tay, chặt chân, chặt ngang người. Các loài khác không biết chặt, chỉ cắn, xé, móc. Giết một con gà mà không vang lên tiếng chặt nào thì chỉ là giết một con giun. Vào quán thịt chó mà không nghe tiếng chặt côm cốp thì dứt khoát chỉ có cảm giác ăn đậu phụ. Tiếng chặt tạo ra sự hưng phấn ghê gớm. Dọc theo lịch sử dằng dặc của đường biên này luôn là những tiếng băm chặt nhau chí chát.
Khi triệt hạ thành Ung Châu, Lý Thường Kiệt đã cho chặt đầu tất cả những kẻ trong thành rồi xếp thành năm trăm tám mươi đống, mỗi đống một trăm cái đầu. Tiếng chặt đầu côm cốp của Thái úy vẫn còn làm cho họ run rẩy, đau đớn đến tận bây giờ. Năm một tám tám sáu, khi phái đoàn phân định biên giới Hoa-Pháp bắt tay vào làm việc, toàn bộ gia quyến của viên quan được triều đình Nguyễn bổ nhiệm để cai quản và thu thuế vùng Bạch Long đã bị phỉ giết chết, hàng chục sinh mạng, không phân biệt trẻ con, người già, đều bị chặt nhỏ. Cùng thời điểm đó, nhân viên phiên dịch tiếng Trung người Pháp là Haitce và đám lính cận vệ của ông ta trong phái đoàn phân định biên giới cũng bị phỉ tấn công. Phỉ đã lấy gan của ông ta nhắm rượu, còn thân thì chặt làm sáu mảnh, cắm lên cọc. Trong vụ đánh úp đó, chỉ có một viên trung úy người Pháp tên là Bohin chạy thoát. Theo viên trung úy may mắn này kể lại thì tất cả những người phỉ bắt được đều bị phanh thây. Phỉ đặt người ta lên một phiến đá và nhẩn nha chặt như chặt thịt lợn. Có người bị chặt đứt phăng hai tay, hai chân mà vẫn còn sống, mồm miệng loe máu kêu gào. Mình nhớ không nhầm thì chùa Trăm Tháp ở Bình Ðịnh còn giữ lại tảng đá lớn mà Nguyễn Ánh dùng làm thớt chặt hàng nghìn người thuộc phe Tây Sơn thất trận. Tất nhiên, Nguyễn Ánh làm thế vì trước đó ông ta đã chứng kiến tận mắt cảnh bố mình bị anh em nhà Tây Sơn chặt đôi người.
Nói chuyện dông dài một lúc nữa, mình xin phép về nghỉ. Mình với Trang làm tình với nhau rồi lăn ra ngủ. Thực ra thì chỉ có Trang ngủ, còn mình thì trằn trọc, nghĩ ngợi vẩn vơ, chán lại thò tay vào ngực Trang xoa bóp, rồi thọc tay xuống dưới nữa. Trang vẫn ngủ ngon lành. Mình mở điện thoại xem thời gian. Ðã một giờ kém. Muốn buôn với chị Thu một chút mà ngại. Mình mò xuống dưới định ra ngoài, vừa hay gặp cậu lễ tân đang gà gật ở sau quầy. Ðó là một thanh niên còn khá trẻ, nước da trắng, tóc cắt cao, khi bị đánh thức thì ngay lập tức tỉnh táo, xởi lởi như vừa mới ngủ đẫy giấc dậy.
Cậu là dân chính gốc ở đây, có thể nói rành rẽ về tất cả các thú vui cũng như các đặc điểm của tỉnh nhà. Theo cậu ta, ở đất này nếu có gì đáng nói thì đó chính là việc rất nhiều du khách bị lạc trong mê trận của đá. Ðá bày trận, mà chẳng phải riêng con người bày, do cả trời bày, có vô số đoạn lặp lại y hệt nhau. Không chỉ dân vãng lai, cả dân bản xứ cũng nhiều người bị lạc. Có người đi thăm bà con, lang thang trong những ô đá gần hai ngày trời mới thoát được. Người ấy không có kinh nghiệm, cứ men theo các hàng rào đá mà tìm lối ra nhưng càng đi càng thấy lẫn lộn, quẩn quanh. Ở những ô ruộng đá, nếu đến đó vào đêm trăng, người ta không thể không rợn gai ốc trước những hình thù ngoắt ngoéo, quái đản do bóng các rào đá tạo thành.
Mình hỏi chuyện mà chỉ canh cánh lo cậu ta ngủ mất. Cũng may, ở khách sạn này nhân viên phải thức luôn cho tới sáng sau đó thì được thay ca.
Cậu lễ tân sẽ về nhà ngủ. Bố mẹ cậu lễ tân là dân buôn bán, nhưng nhỏ lẻ thôi. Có một sạp hàng ở chợ và không đủ vốn để đánh chiếm thị trường, như cách cậu ta diễn đạt. Cô bồ của cậu ta thi thoảng lại được nhắc tới, rất vu vơ, chẳng ăn nhập gì tới câu chuyện giữa mình với cậu ta. Theo cậu lễ tân thì người già ở vùng núi sống lâu hơn người già ở các vùng xuôi vì họ luôn luôn ý thức được rằng sinh mạng chỉ là thứ duỗi dài ra. Mình chưa hiểu ý của cậu ta nên thắc mắc:
- Tại sao lại là sinh mạng duỗi dài ra?
Cậu lễ tân nhìn mình ngờ ngợ. Mình tưởng cậu ta nghĩ mình là kẻ ấu trĩ không hiểu một điều hiển nhiên, nhưng hóa ra cậu ta lại ngạc nhiên hỏi lại:
- Em nói thế à?
Mình gật đầu xác nhận rằng cậu ta đã nói thế.
- Cho em điếu thuốc.
Cậu ta xòe tay xin nhưng mình không có vì không hút thuốc. Cậu ta nhìn bâng quơ ra khoảng sáng mập mờ ngoài cổng:
- Ừ, không hiểu sao vẫn cứ bị... Kể cũng lạ.
Mình an ủi:
- Anh đôi lần cũng thế. Nhìn chung thì con người ta khó kiểm soát hoàn toàn được mình. Bản năng là thứ luôn luôn mạnh, ngay cả khi nó ngủ.
Cậu lễ tân không tán thành, cãi lại:
- Không phải bản năng. Ðấy là nói nhịu.
- Thì nói nhịu.
Mình đồng tình luôn. Mặt cậu ta hơi giãn ra một chút, sau đó lại co về. Mình bảo ở Hà Nội người ta nói nhịu là chuyện thường. Ðối diện với cơ quan mình có bà Duyên, nhà mặt phố, người gày như que củi mà nói nhịu nặng. Tội nợ ở chỗ bà ta nói nhịu cái từ ai cũng ngại ngùng: Cứt. Cứ cách một vài câu thế nào bà ta cũng thêm từ đó vào. Hỏi đi đâu đấy thì bà ta bảo đi cứt, sau đó vội vàng cải chính là đi chợ.
- Em có thường xuyên nói nhịu không?
Mình gặng hỏi khi thấy cậu lễ tân bắt đầu gà gật. Cậu ta mở mắt, và lúc ấy mình mới biết cậu ta có đôi lông mi cong vút như của phụ nữ. Cằm cậu ta cũng đầy nữ tính, nó tròn, nhỏ, gọn gàng, mìn mịn như đầu bánh mì.
- Không mấy đâu - Vẻ mặt cậu lễ tân hơi ngượng nghịu - em chữa mãi mà thi thoảng vẫn vấp.
- Cũng chả sao. Anh thấy câu ấy rất lạc quan em ạ.
Mình cho rằng nhịu là tiếng nói nguyên thủy cất lên từ trong bóng tối của tâm hồn, chứ không đơn giản chỉ là ám ảnh như các nhà tâm lý giải thích.
- Tóm lại thì bọn anh nên đi đâu chơi?
Mình vừa ngáp vừa hỏi, đoan chừng đã hai rưỡi ba giờ rồi. Cậu lễ tân bảo nên tìm đến Cổng Trời ở Lao Chải, nó đẹp dù không bằng ở Quản Bạ. Xưa, Lao Chải có một loại gỗ chuyên dùng để đóng quan tài vì nó ướp thơm và giữ được xác chết nguyên vẹn cả trăm năm. Dân bên kia ùn ùn kéo nhau sang khai thác, tính ra một ngày có cả trăm chuyến xe ngựa chở gỗ từ cánh rừng phía Nam Lao Chải về Trung Hoa. Lao Chải cũng có cả cánh rừng hóa thạch, nhiều cây khi bới lên còn nguyên cành lẫn rễ. Nghe đâu một cây hóa thạch được mang về cung tiến cho thái hậu Từ Hi và khi nhìn thấy cái cây kỳ vĩ đó, bà ta mới ra lệnh chặt đầu bất cứ kẻ nào hé miệng nói An Nam không phải là thuộc quốc của Trung Hoa. Ðó là chuyện xửa xưa trong sách, còn giờ thì mình chỉ cần biết làm sao tới được địa danh Tà Vần.
- Có hai đường lên chỗ ấy, vấn đề là tùy xem bạn của anh dẫn đi đường nào đã - Cậu ta dè dặt đáp - nhưng em nói trước là nó không như mọi người hình dung đâu.
Với mình, đặt chân lên Tà Vần là ô kê rồi, còn lại nào quan trọng gì.
Mình lê bước lên cầu thang, phân vân không hiểu cậu liên lạc bị giam với anh có cùng cỡ tuổi cậu lễ tân này không.
Rồi cũng qua được hai đêm ở thị xã.
Giờ hắn đang ngồi ở ghế trước, tự tin trong vai trò của chủ xe và chủ nhà.
Càng lên cao, càng thưa người, mình càng thấy thanh thản. Hình như Trang cũng thế. Trên con đường nhựa trải phẳng lì nhưng ngoằn ngoèo, ngoạn mục khía ngang các sườn núi cheo leo, thi thoảng lắm mới có một chiếc xe máy chạy ngược chiều.