← Quay lại trang sách

Chương 7

Sáng hôm sau mình theo trưởng công an huyện xuống La Sin, đến gia đình có mộ bị đào. Nhà mái ngói đen, tường trình đất, rộng nhưng tối tăm. Chủ nhà là con trai cả của người quá cố, trạc băm sáu băm bảy, da nâu đỏ, tóc cũng nâu đỏ, chỉ có hai hàm răng là đều và trắng phắp. Anh ta đang cãi nhau với em trai của mình. Thấy có khách vào, họ im lặng lảng mỗi người một nơi. Trưởng công an khệnh khạng hỏi:

- Vẫn chưa bảo nhau mà vùi lại à?

Chủ nhà không đáp, ngồi sập xuống đất, hai tay chụp lấy đầu vầy vò. Mình nhìn thấy bên hiên nhà có một cái gói bằng vải đặt trên chiếc ghế băng. Ðó là xác chết bị khai quật. Tự dưng mình buồn nôn ghê gớm.

Người em trai đứng chống nạng ở đầu hồi nhìn mình, mắt lạnh như thép. Mình đặc biệt chú ý tới tóc của anh ta. Mái tóc không hiểu sao lại được cắt một cách khá kỳ quặc, nửa rậm rì, xoăn tít, nửa kia thì hớt đến lộ cả da đầu. Thấy mình có vẻ tò mò, trưởng công an nói em trai chủ nhà cũng bị sét đánh, nhưng chỉ cháy tóc và quần áo thôi. Mình ngớ ra, chợt hiểu tại sao tóc của người ấy lại thu hút sự chú ý của mình. Mái tóc bị sét đánh cháy lẹm một bên, trông giống như một nương ngô bị đốt dở. Và đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt có chất thép lạnh kia không hiểu xuất hiện sau khi bị sét đánh trượt hay chính nó là nguyên nhân hút sét. Hai anh em họ cãi nhau vì người anh thấy bố chết mà em trai vẫn sống. Lẽ ra phải ngược lại. Người em thì không bằng lòng với chuyện ông anh đã để trộm cắt mất tay của bố. Phải đến hơn hai chục phút, qua những đối thoại rời rạc của hai anh em họ mình mới hình dung ra vụ sét đánh. Mà sét đánh không đâu xa, chính ngay tại cái sân mình đang đứng. Hôm đó ba bố con họ ngồi uống rượu trong nhà thì trời chuyển mưa. Ông bố ngà ngà say mới nổi hứng bảo mưa thế này ăn thua gì, không bằng ông đái. Người con thứ hai bảo bố nói phét, giỏi thì ra đái thi xem có bằng giỏi không. Ông bố bị khích, mò ra giữa sân trật quần đái.

Thấy chớp nhóa lên liên tục ngay trên nóc nhà, người con thứ hai mới chạy ra lôi bố vào. Khi anh ta vừa nhao ra, đột nhiên trời sáng trắng kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc. Người con trai thứ hai bị sét hất văng ra tận cuối sân, còn ông bố nằm còng queo tại chỗ, đen và bốc khói nghi ngút. Mình tò mò đến gần kẻ bị sét đánh chết hụt, một cảm giác tê tê lan sang mình, tuồng như điện vẫn còn lưu lại trên thân thể anh ta. Mình hỏi anh ta có đau không. Anh ta lắc đầu, ngó đôi mắt kim loại về ông anh. Trưởng công an huyện đến gần cái xác, lật tấm vải ra và khuôn mặt đen đủi, cái miệng ngoác rộng kinh hãi đập vào mắt mình.

- Mất tay trái à?

Trưởng công an huyện hỏi. Chủ nhà ư ử trong miệng thay cho câu trả lời. Tấm vải được kéo xuống thấp nữa. Không phải một mà là hai bàn tay đều bị chặt mất. Vết chặt cũng kỳ, tơi tướp nhưng không ghê sợ bởi vì xác đã cháy đến mức nó giống như đống giẻ rách nhồi chặt. Trưởng công an huyện văng tục một tiếng rồi hất tấm vải ngược trở lại che hết cả cái xác. Lúc này mình mới để ý mảnh vải phủ xác chết, nó nền đen, có trang trí hoa văn đỏ và những đường sọc xanh đậm. Không hiểu nó được dệt bằng tay hay là đồ dệt máy Trung Quốc. Một người đàn bà ôm bó lá từ phía sau nhà đi ra. Trưởng công an gật đầu thay cho lời chào và chị ta cũng chỉ đáp lại bằng ánh mắt hơi nhấp nhánh một chút. Mình lạ, đây là trường hợp hiếm hoi vì hắn từng nói với mình người Mèo ít khi sử dụng ưu thế của đôi mắt, họ không dùng nó để biểu cảm như các dân tộc khác. Ðối với họ, mắt chỉ thuần để nhìn, không phải để xét đoán. Người đàn bà đi vòng qua trước mặt mình mà chẳng nhìn mình. Chị ta vào nhà rồi biến mất trong cái không gian tối tăm nửa vời đó.

- Có thấy ai lạ quanh đây không?

Hai anh em họ không ai trả lời câu hỏi của trưởng công an. Bầu trời thật cong, hơi ẩm ướt, mây ngất ngư chao qua chao lại. Mình mân mê chiếc máy ảnh, thầm ước giá như có những đám mây đẹp. Nhà nằm sát chân núi, ngọn núi thì cao lớn, sừng sững đến mức không cho phép nghĩ đến chuyện đặt chân lên đỉnh được, trước mặt là con đường nhỏ, bên trái phập phồng những gợn đất cỏ phủ xanh óng và ở các gợn đất ấy có vài ba khóm tre đổ vàng. Thêm đám mây thật vừa ý nữa, chắc chắn sẽ có bức ảnh khiến chính mình điên đảo. Trưởng công an huyện giở sổ ghi chép gì đó rồi giục mình về. Mình chào mà anh em họ không đáp. Mình hỏi anh em họ có cãi nhau nữa không thì trưởng công an gật gật cái đầu vuông chằn chặn.

- Người Mèo không thích bỏ dở.

Trưởng công an huyện kết luận chắc nịch.

Trang cũng đã tranh thủ lang bang quanh khu trung tâm huyện và kiếm được cho mình hai tờ Công An Nhân Dân. Ðó là hai số báo cũ. Với mình, mới hay cũ chẳng thành vấn đề, mình chỉ cần biết trong lúc mình và Trang rong ruổi ở chốn chót vót này thì thiên hạ làm những gì.

Nhân viên nhà khách huyện ủy mang tới ba chìa khóa nhưng hắn chỉ lấy hai. Hắn với lái xe một phòng, mình với Trang một phòng.

Không làm tình dù càng về khuya càng lạnh, phải đắp chung chăn. Hình như mình láng máng mơ thấy Vân Ly ngủ trong chiếc chăn màu xanh đen có điểm mấy sọc hoa văn đỏ. Chỉ là hình như thôi.

Sáng, gặp hắn, mình đề nghị nếu có thể thì đi luôn sang Tà Vần cho sớm vì thời gian của mình không nhiều. Trái với hình dung của mình rằng hắn sẽ cau có, khó chịu, hắn lại thản nhiên gật đầu bảo ăn sáng xong sẽ đi. Mình về phòng báo cho Trang. Trang cắn môi nhìn mình, hỏi:

- Sao tối qua anh không làm tình với em?

Mình nhíu mày vì thái độ của Trang, bảo:

- Anh mệt.

- Chán rồi phải không?

Mình lắc đầu. Trang lại cắn môi, da ở gò má bị kéo căng cho nên hơi trắng hơn chỗ khác:

- Nếu chán thì nên nói thẳng ra cho em biết.

Mình muốn ôm Trang nhưng có nhiều người nên chỉ thủng thẳng bảo:

- Anh chưa biết, chán làm sao được.

Giọng mình da diết khiến Trang bối rối. Cái đêm ở cánh đồng vắng vẻ ấy, khi nghe mình da diết xin tha cho Vân Ly, Trang đã nổi giận. Dù sao thì mình đã chân thành.

Trưởng công an huyện hẹn lần sau có dịp lại lên. Mình bảo anh ta nếu về dưới kia thì gọi điện, mình sẽ mời uống bia hơi Hà Nội. Trưởng công an huyện cười khơ khớ nói có mời thì mời rượu chứ bia hơi Hà Nội khai như nước đái chồn, không ngắc nổi. Mình dặn anh ta khi nào điều tra ra thủ phạm chặt tay xác chết thì báo cho mình biết. Anh ta nói:

- Có bốn đối tượng khả nghi, bắt thằng nào cũng được mà. Cứ để thế cho vui đã.

Chủ tịch huyện bắt tay Trang, tranh thủ mân mê, mồm nói để kéo dài thời gian mà toàn bộ giác quan tập trung vào cái bàn tay mát mẻ, trắng trẻo kia. Còn hắn thì nhấm nháy với chủ tịch hội phụ nữ huyện, cái đầu cứ chúi xuống chực ngả vào khuôn ngực trắng nhề nhễ và đồ sộ của chị ta.

Xe bò lên được một đoạn dài, mình ngó lại thấy trung tâm huyện nằm êm ả, thanh bình bên dưới, như lúc xe chuẩn bị đổ dốc để vào huyện. Hắn hỏi lái xe:

- Ðể mật ong cẩn thận chưa đấy?

Lái xe đáp:

- Anh yên tâm.

Huyện tặng đoàn hai can mật ong hoa bạc hà. Hồi chưa cấm trồng thuốc phiện thì mật ong hoa thuốc phiện là nhất, giờ thì mật ong bạc hà là nhất. Hắn nói tới chủ đề thuốc phiện, nói huyên thuyên từ cơm đen sang cơm trắng rồi sang chuyện về các con nghiện mà không biết rằng đang múa rìu qua mắt thợ. Trang im lặng, khinh bỉ nhìn thẳng về phía trước. Kệ xác hắn, đây là chuyến đi do hắn tổ chức, xe của hắn, địa bàn của hắn, hắn nói gì cũng được. Mình thả cho ý nghĩ rong ruổi trên những ngọn núi nhấp nhô ngoài cửa xe.

Mình đang biến khỏi đây. Nghĩ thế, bất giác mình ngó lại phía sau lần nữa. Ðường vắng thênh. Chỉ có chiếc xe này giữa trùng trùng núi và một bầu không khí trong lành, thoáng đãng đến mức có thể thỏa mãn nằm xuống và chết ngay mà không cấn cá. Thời kỳ Pháp cai trị, vùng này là nơi cung cấp thuốc phiện cho toàn bộ Ðông Dương. Số tiền thu được từ buôn bán thuốc phiện lên tới nhiều triệu quan vì thế mà nó trở thành miếng mồi tranh giành kịch liệt giữa Pháp với Việt Minh.

Mình sực nhớ, bảo Trang:

- Anh quên tờ báo rồi.

- Báo nào?

Hắn ngoái cổ hỏi. Mình đáp:

- Công an nhân dân.

- Tưởng gì.

Hắn và lái xe cùng xì ra câu đó. Mình kể trong số báo thứ nhất có vụ một cô gái làm tiền bị giết tại nhà nghỉ. Cô ta bị bóp cổ và nhét xuống gầm giường.

Thời điểm xảy ra vụ án là mười hai giờ đêm hôm trước, chín giờ sáng hôm sau có một đôi tình nhân vào thuê phòng nhanh ở đó, rồi một giờ chiều lại có thêm đôi nữa thuê phòng. Buổi tối có một cán bộ của Lào Cai đi công tác thuê qua đêm. Vậy mà không ai thấy có điều gì khác lạ. Không ai biết mình nằm trên một xác chết thì thật thường. Lái xe góp chuyện, kể rằng có người chồng chết ngay bên cạnh mà đếch biết gì, cứ ngủ li bì đến sáng, dậy đánh răng rửa mặt xong, vào định mắng chồng về tội đêm qua ngã ngựa mới biết chồng ngoẻo từ lúc não lúc nào. Hắn nghe, nghĩ ngợi rồi hạ giọng bảo:

- Ðàn bà nó mà đã ác thì cực ác, đúng không ông?

Hắn hất câu hỏi về phía mình. Mình nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy những vệt loang loáng trong đó có cả hình ảnh của mình nữa.

- Ðúng.

Hắn khoan khoái quay đi khi mình trả lời đúng theo ý hắn. Trang nhếch môi cười khẩy.

Anh Thuận lại khác, anh bảo nghĩa vụ của đàn ông là dựng lên để cho đàn bà nó phá.

Lái xe rên rỉ, cho xe chậm lại.

- Sao thế em?

Mình thì thầm. Trang vẫn khóc và hình như những người trong xe thấy khó xử. Họ không thô bạo với hai đứa nữa. Sau cái tai nạn suýt xẩy ra vừa rồi hình như mình xích gần với họ hơn. Người to lớn ngồi bên cạnh nhìn mình vẻ cảm thông. Thì thôi, có sao đâu. Sẽ im lặng cho tới khi cảm thấy cần nói thì nói vậy. Mình thả lỏng đầu óc, nhìn đường: con đường ngắn ngủn lóe sáng. Mình nhìn vào màn đêm: một kẻ trong bọn họ hưng phấn lướt đi trước mũi xe như dẫn đường. Dù sao cũng ổn. Trong cái đêm chao đảo, gồng ghềnh thế này, ai dẫn đường cũng ổn.

Phải rồi, lúc ấy lái xe rên rỉ cho xe chậm lại, sau đó dừng hẳn và cửa xe mở phắt ra...

Lái xe lầm lầm bước xuống xem có thể đi qua được không. Hắn cảu nhảu:

- Nghẽn ở đây thì khốn.

Lái xe ngó đi ngó lại rồi huơ tay ra hiệu cho mọi người ra khỏi xe. Hắn xuống sau cùng, bước từng bước lười nhác đến chỗ tảng đá sau đó lại nhìn lên vách núi.

Tảng đá lăn từ trên ấy xuống, với độ cao chóng mặt như thế nó lại không nhảy quách xuống vực cho rồi mà lại nằm chềnh ềnh ở đây.

- Liệu có qua được không?

Hắn nheo mắt hỏi. Lái xe không đáp, trở lại nổ máy xe và dò dẫm nhích đến phần đường còn lại. Lốp xe chỉ cách mép đường có nửa gang tay, đúng nửa gang tay. Trang không dám nhìn, day mặt đi chỗ khác. Gần như thành xe bên này cọ nhè nhẹ vào tảng đá, là mình có cảm giác thế, còn bánh xe bên kia thì bấu chặt lấy mép đường một cách hoảng hốt. Những vụn đá lở ra, rơi hút xuống vực với tốc độ chóng mặt. Mình thoáng tiếc là không mang theo cuốn sổ của anh ra khỏi xe. Có mệnh hệ gì thì nó sẽ biến mất cùng với chiếc xe đó. Lẽ ra mình phải ý thức rằng ở cái chốn này mọi sự không bao giờ chắc chắn cả. Có thể đùng một cái xe sẽ lăn hàng trăm vòng, đùng một cái xe xẹp dí dị dưới tảng đá khổng lồ như thế kia, đùng cái một vạt đất hàng nghìn tấn từ ta-luy trượt xuống ào qua xe. Nếu như những điều ấy xảy ra thì tối qua cũng sẽ là nỗi ân hận lớn bởi mình đã không làm tình với Trang. Nghĩ thế, rồi mình lại rủa mình ích kỷ, không nghĩ tới tính mạng của lái xe mà lại lo cho cái cuốn sổ mà mình đã thuộc làu. Hai ý nghĩ cứ giành giật vật lộn nhau cho tới khi chiếc xe thoát được sang bên kia thì chúng cùng lúc biến mất. Lái xe bước xuống, rút thuốc ra châm lửa hút phì phèo nhìn lại thành quả của mình. Anh ta chỉ vết bánh xe, nói, khiến mồm phun ra những đụn khói:

- Tị ti nữa thì chịu, không lách được.

Mồ hôi rịn ra trên trán và cằm anh ta. Trang nhìn lái xe cảm phục. Mình thú thật với lái xe rằng nhìn cái bánh xe bám vào mép đường mà tim cứ đứng phắc lại.

Lái xe nghe mình nói, càng phun khói mạnh hơn ra hai lỗ mũi, sau đó chìa bao thuốc cho hắn. Hắn từ chối. Có gì đó ở bên mép vực thu hút sự chú ý của hắn. Một mảnh vải, chính xác hơn là một cái áo màu xanh nõn chuối phủ hờ lên bụi cây xấu hổ. Cái áo rách tướp, thân trải trên bụi nhưng một ống tay lại thõng xuống cho nên trông như người ngã úp mặt. Hắn tò mò lấy cành cây khều cái áo lên và kêu:

- Ái dà.

Cái áo dây những vết thẫm như vết máu khô. Và ruồi vo vo chỗ nào đó khoảng bên dưới bụi cây. Hắn vứt cành cây, phủi tay, ra hiệu cho mọi người lên xe. Mình thắc mắc:

- Ông có vẻ sợ cái áo?

Hắn đăm chiêu nói:

- Chắc chắn có một vụ án. Nhưng mà thôi, không nên dây vào việc này, coi như mình không nhìn thấy gì.

Trang bảo:

- Chỉ là một cái áo rách bị vứt.

Hắn không đáp, nhưng lái xe thì nói luôn:

- Vết rách trông giống như bị dao đâm. Dân ở đây không vứt áo bừa thế đâu.

Hắn ư hừ, gõ gõ lưng ngón tay trỏ lên kính xe, mặt ra chiều toan tính, nghĩ ngợi. Tất cả đều nhìn thẳng phía trước, chỉ còn lại tiếng lốp ràn rạt trên mặt đường nhựa phẳng lừ. Mình với cái ba lô lục lấy cuốn sổ. Trang tò mò liếc sang nhưng không hỏi.

Xe cứ bon bon, êm ru. Mình ngó qua rồi gấp cuốn sổ lại, đặt nó lên đùi. Một phần con người anh đang ở đây, đang nhăm nhe thì thầm với mình. Thoạt đầu hai tai mình nóng rực, nhưng sau đó nó nguội đi rất nhanh. Trang ngửa hẳn người ra sau ngực vươn lên đầy gợi cảm. Ở phụ nữ, vú là thứ gợi cảm, dễ lôi cuốn, nhưng khi vào cuộc làm tình thì sức hút bí ẩn nhất của họ với đàn ông lại chính là cái tai. Tai Trang trắng xanh, những viền nhỏ, mảnh, chạy vòng vèo như con đường dẫn vào cõi mê. Mình lại nhìn tai hắn, nó rám nắng, ngả màu nâu hơi lấm tấm vết ố, trông như một cái nấm chưa khô hẳn. Hắn không biết mình quan sát tai hắn, vẫn cứ nói làm cái tai giật lên, giật xuống đến tức cười. Hắn đang nói tới những đơn vị của phía bên kia tham gia cuộc xâm lăng và mình chỉ nhớ được cái tên Ðại quân khu Côn Minh. Rồi hắn đột ngột im lặng như đài mất nguồn điện. Lái xe ậm à trong cổ, có vẻ muốn tham gia, lại có vẻ như đang âm thầm phán xét lời hắn. Trên tay Trang có ánh sáng nhấp nháy và lúc ấy mình mới biết Trang đang nghe héc-phôn bằng một bên tai.

- Phỉ có hay cắt tai người ta không?

Mình ngớ ngẩn hỏi. Hắn gần như không quan tâm tới câu hỏi ấy. Hắn đang đăm đăm ngó về phía trước. Sự im lặng của hắn làm mình ngạc nhiên bởi vì từ khi học với hắn mình thấy hắn là người ít nghĩ ngợi, gần như không bao giờ nghĩ ngợi. Tiếng nhạc lanh canh thoang thoảng từ héc-phôn của Trang. Nắng chiếu vào trong xe từ lúc nào mà chẳng ai để ý. Những dẻ nắng xòa xuống làm dãy núi phía trước xanh óng, ngân vang, mê ly.

- Chắc ở nhà quỳnh nở hết rồi.

Hắn nói, không nhằm vào ai, giọng tiếc nuối. Hắn thích hoa quỳnh, mình biết từ hồi còn cùng học. Mình cũng thích quỳnh. Trang lại ghét. Trang bảo nó là loại hoa vô duyên, nở lén lút về đêm. Ðó là một cách phản biện và mình cho rằng nó không có ý nghĩa gì hết. Mình đã thấy khóm quỳnh nhà hắn, thấy ngay khi bước vào ngõ. Khóm quỳnh trồng chính giữa mảnh vườn nhỏ ngay trước cửa, có rất nhiều nụ. Hôm ấy những cái nụ còn bọc kín, nay thì chắc đã nở hết.

- Trên này cũng trồng được quỳnh ấy ạ?

Trang bỏ tai nghe héc-phôn ra, ngạc nhiên hỏi hắn. Hắn cười độ lượng:

- Em khinh cái đất này quá đấy nhé.

Giọng hắn vui vẻ, có lẽ vui vẻ nhất từ khi khởi hành chuyến đi. Trang cười giòn giã, cũng là tiếng cười sảng khoái nhất từ lúc gặp hắn:

- Em tưởng ở đây nhiều sương thì quỳnh không mọc được.

- Bậy - Hắn xì ra - quỳnh ở đây đẹp hơn bất cứ nơi nào khác. Em biết vì sao không? Vì ngày nắng, nhưng đêm lại nhiều sương. Hoa quỳnh nở trong sương chắc là em chưa từng được xem, đúng không?

Trang gật đầu. Hắn lại gây sang mình:

- Ông cũng chưa thấy, đúng không? - Mình không đáp. Hắn nói - đó là khoảnh khắc đẹp nhất trần đời. Không đâu có đâu.

Vùng này quỳnh đẹp nhất lúc tảng sáng vì ánh mặt trời khó khăn lắm mới lọc qua được sương mù cho nên quỳnh giã biệt sự sống từ từ. Là hắn nói thế.

- Anh đã chứng kiến một chậu quỳnh nở đến bốn mươi bông. Trĩu cong cả cành em ạ.

Cây quỳnh bốn mươi bông ấy là của ông anh rể hắn. Mình bảo:

- Hồi xưa, bụi quỳnh của nhà tôi một đêm nở đúng chín mươi chín bông.

Hắn hơi chưng hửng, làu nhàu:

- Chắc không đấy. Chín chín bông là nhiều lắm đấy.

Mình bảo rất thơm, thơm đến mức bây giờ thi thoảng mình vẫn ngửi thấy mùi hương ấy. Mặt lái xe như tảng đá, không có cảm xúc gì với chủ đề hoa quỳnh.

Mình nhớ rất rõ cái đêm ấy.

Trong khi chờ lệnh tập trung tân binh thì mọi người kéo sang nhà mình xem hoa nở. Tầm chín rưỡi thì hoa đồng loạt mở cánh. Khóm cây như người lên đồng, chao đảo, run bần bật. Những cái cánh hoa trắng muốt được bọc bởi lớp vỏ hồng hồng giờ rung rung hé lộ bên trong những chiếc nhụy vàng mơ, nhòa nhạt, lẩy bẩy như những cánh tay vươn lên từ trong bóng tối sâu thẳm nhưng sạch sẽ. Mỗi bông quỳnh như một đám mây trắng đính trên chậu quỳnh lá vàng xanh cong cong.

Mùi thơm ngào ngạt, ngây ngất tỏa ra. Bố ngồi khoanh chân bằng tròn trên cái chiếu, cùng nhiều người khác, khói thuốc bay mịt mờ. Thấy chưa, nó rung kìa, bố thì thầm khe khẽ, lạc cả giọng. Lâu lắm mình mới thấy bố trở lại thái độ hồi hộp mơ màng như thế. Cả đám người đê mê, thiêm thiếp trong mùi hương ngọt ngào của những đóa quỳnh thì bỗng nhiên từ phía nhà anh vang lên tiếng trẻ khóc, tiếng khóc không giống chút nào với tiếng người mà như tiếng mèo đói kêu. Thế là Hằng đã sinh. Ai thúc vào lưng, mình loạng choạng đứng dậy lao sang nhà anh. Tới nơi thì mình dừng lại thở sau đó ghé mắt nhìn vào nhà. Hằng nằm trên giường, nhợt nhạt lỏng lẻo, bên cạnh là đứa trẻ nằm ngửa tím bầm như củ khoai lang sống, hai chân hai tay nó vồn vã ai đó vô hình trước mặt. Anh cúi xuống nói với Hằng:

- Ðến lúc phải đi rồi.

Hằng hỏi:

- Nhìn kỹ mặt con chưa?

Anh không đáp. Hằng hồi hộp:

- Giống không?

Mình thấy anh vung tay định nói gì đó, nhưng lại nhấc chiếc ba lô mới tinh xốc lên vai và bước thẳng ra cửa. Thấy mình, anh nói ngay:

- Nó đẻ rồi, con trai. Mày sang báo cho bố biết.

Mình nói bố đã biết vì ở nhà cũng nghe thấy tiếng khóc.

- Có đẹp không?

Anh hỏi. Mình không hiểu anh muốn hỏi gì. Anh nhắc lại:

- Quỳnh nở có đẹp không?

Mình gật đầu:

- Ðẹp, đúng chín mươi chín bông.

- Sao lại chín chín, một trăm chứ?

Anh ngạc nhiên vặn lại. Mình gân cổ nói mình đã đếm kỹ, chín mươi chín bông cả thảy.

Anh lẩm bẩm:

- Thế mà tao cứ nghĩ đúng một trăm bông. Thôi, tao đi đây.

Anh nói rồi rảo bước. Mình ngỡ ngàng:

- Không chào bố một câu à?

Anh lắc đầu lao đi cuốn theo bao nhiêu là trăng làm cho không khí quanh mình loãng nhạt, dễ thở hơn. Vậy là anh đã đi thật. Mình cố với theo:

- Nhớ ghi tất cả mọi thứ vào sổ cho em đọc nhé.

- Ðược rồi.

Giọng anh hun hút phía trước. Không còn tiếng trẻ khóc nữa mà chỉ có tiếng trăng rì rầm vỗ vào thân thể mình với hương quỳnh thơm day dứt đưa lại.

Lòng dạ bâng khuâng, mình hết nhìn trời lại nhìn vào nhà. Bà Trinh với Hằng đang ở trong đó loay hoay với đứa bé. Mình đuổi theo anh ra bãi tập trung. Những con chó sủa như điên dại dọc theo thị xã. Một luồng sáng to bằng cái bát chiếu thẳng vào mặt anh kèm theo tiếng quát:

- Sao ra muộn thế?

Anh hổn hển chạy vào hàng đầu, nói:

- Vợ đẻ.

Người vừa quát, dịu giọng:

- Có thật vợ đẻ không hay lại tiếc của giời cố làm một cái nữa?

Anh đáp thật thà:

- Ðúng vợ đẻ.

Người kia hỏi:

- Trai hay gái?

Anh đáp:

- Trai.

Ánh sáng lảng đi sau đó lại chiếu thẳng vào mặt anh:

- Trai à, nếu thế cũng không khôi ngô cho lắm.

Cả hàng quân cười ồ lên. Một người giục:

- Ði nhanh thôi, đứng đúng phải tổ kiến, bị đốt sưng bố nó lên đây này.

Người cầm đèn pin bảo:

- Thấy chưa, các đồng chí thấy chưa, đến kiến nó cũng sốt ruột thúc chúng ta lên đánh vỡ mặt bọn bành trướng ấy đi đấy. Tất cả lên xe, chuẩn bị xuất phát.

Xe nổ máy, những âm thanh rền vang và đèn gầm quét mặt đường vàng đục. Mình thấy anh nghển cổ ngoái nhìn về nhà nhưng chắc là không thể nhìn thấy vì bị che lấp bởi những lớp mái lô xô.

Có một chi tiết khi mình đọc lại cuốn sổ, anh ghi anh đã cầm một bông hoa quỳnh ở trên xe. Mình ngạc nhiên hỏi anh tại sao lại có bông quỳnh đó thì anh kể chính anh cũng không hiểu. Anh chỉ biết khi xe chuyển bánh được một lúc thì thấy hơi lành lạnh, hơi bồn chồn. Anh ngoái sang trái, giật mình thấy có kẻ nhìn anh chằm chằm. Xe đi một đoạn dài, bất ngờ kẻ ấy quờ tay vào ánh trăng ngắt lấy một bông hoa trắng nhói chìa về phía trước. Anh vươn tay đón bông hoa và khi tay anh nắm được nó thì kẻ ấy biến mất. Anh bàng hoàng, buột miệng gọi:

- Này.

Người ngồi ghế đối diện với anh hỏi:

- Gọi tôi à?

Anh không đáp, nhìn quanh thấy những khuôn mặt mờ mờ nhấp nhô dưới trăng, còn cảnh vật nhòe đi hai bên. Người ngồi đối diện lại bắt chuyện:

- Nghe nói vợ ông vừa đẻ phải không. Thế là còn phúc bảy mươi đời nhà ông, ông còn được nhìn mặt con, được biết nó là trai hay gái - Người ấy chép miệng nói tiếp, giọng nhỏ như lỗ xâu kim - tôi còn đau hơn ông, vợ mới chửa được tháng rưỡi. Bây giờ có khi nó chỉ bằng cái móng tay.

Dường như tự thấy quá ủy mị nên người ngồi đối diện ngừng lại không nói nữa, anh ta nhìn bông hoa lắc lư trên tay anh, kinh hoàng thốt lên:

- Ði oánh nhau mà mang hoa quỳnh à?

Nếu cộng bông hoa đó vào thì vừa đủ một trăm như anh nói.

Thằng nhỏ được tám tháng tuổi thì mất vì viêm phổi. Cứ như mình tính thì có thể nó mất vào đúng dịp anh bị bắt ở Tà Vần. Sau đó Hằng bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Sau đó nữa bác Lâm gái bảo nghe đồn Hằng dính với một thằng cha nào đó là thợ sửa xe máy ở Phổ Yên.

Khóm quỳnh tự nhiên lụi tàn và chết rất khó hiểu. Bố bảo có lẽ do nó nở quá nhiều hoa nên kiệt sức.

Một toán dân tộc lầm lụi đi bộ ngược lại. Bốn người đàn ông, một người đàn bà và hai đứa trẻ con. Hai đứa trẻ lủn tủn như hai con chó con, còn bốn người đàn ông giống bốn tảng đá lụ cụ di chuyển. Người đàn bà nổi bật lên bởi bộ váy hoa sặc sỡ, xòe rộng và sóng sánh. Ðó là người Lô Lô. Người Lô Lô ít ra đường, gặp được họ là may mắn. Hắn kể, năm trước có một bản Lô Lô bị điên. Cán bộ xã đến thấy cả bản nhộn nhạo đi lại, cười nói huyên thuyên mà chẳng ai hiểu ai. Ðến bây giờ vẫn chưa hiểu điều gì đã xảy ra với cái bản Lô Lô đó. Khi xe đi ngang qua đám Lô Lô, mình nhìn thấy bốn người đàn ông đều đeo dao cán cong, một người còn khoác thêm khẩu súng dài ngoẵng sau lưng. Người đàn bà ngước nhìn xe, chị ta khó đoán tuổi nhưng thật đẹp, đẹp đến mức Trang cũng phải thốt lên khen. Lái xe bấm còi chào đám dân tộc rồi thản nhiên bảo:

- Ðàn bà Lô Lô ai cũng đẹp thế.

Những người đẹp luôn giống nhau. Mình lẩn thẩn nghĩ không hiểu ai trong số bốn người đàn ông kia sở hữu người đàn bà ấy. Dù là ai thì họ cũng không xứng đáng vì chị ta quá đẹp. Nếu ở dưới xuôi cuộc đời chị ta sẽ rực rỡ hơn rất nhiều. Mình nói với lái xe điều ấy.

Lái xe lắc đầu lý sự nếu ở dưới xuôi chưa chắc chị ta đã đẹp. Trên này khí hậu tốt, vô lo, vô nghĩ, ăn toàn những thứ rau củ lành mạnh, lại lao động luôn chân luôn tay cho nên mới được thế. Mình nhận thấy chân người và gốc cây ở đây có nét tương đồng. Những cái gốc bị kẹt trong đá, teo tóp chẳng ăn nhập gì với phần lá ngút ngát phía trên. Còn những bàn chân nứt nẻ, đen nhẻm xỏ trong những đôi dép lê rẻ tiền làm từ nhựa tái sinh cũng chẳng ăn nhập gì với vẻ sặc sỡ, tinh tế của áo quần. Ý nghĩ này mình giữ riêng, không nói ra.

Trong lúc gà gật chợp mắt trên xe, mình thấy người đàn bà Lô Lô ấy gằm gằm tiến lại phía mình, mỗi bước chân của chị ta làm chiếc váy lắc lư, chao đảo như một đám mây lưỡi trai. Khi chị ta ngước lên nhìn mình thì không phải khuôn mặt đẹp, mà là khuôn mặt được đẽo ra từ khúc gỗ cháy lam nham. Vân Ly. Mình thoát khỏi giấc ngủ, trán lạnh toát. Và kín đáo soạn một tin nhắn gửi vào số máy của Vân Ly. Vẫn không hồi âm.

Hắn ngoái về sau, nheo nheo mắt chìa bao thuốc ra mời nhưng mình lắc đầu. Thấy mình từ chối, hắn cũng ngại ngùng không hút nữa. Một quãng đường bị bóc hết nhựa, trơ cốt đất đỏ lừ với những mô đá trắng làm xe liên tục nảy lên tụt xuống. Có tin nhắn. Mình thở phào nghĩ Vân Ly đã trả lời. Tin của chị Thu: “di vui khong?” Mình bấm trả: “kung vui. Cq co di khong?” Lập tức chị Thu nhắn lại: “van the.” Lòng mình rạo rực, không rõ vì tin của chị Thu hay vì được ở trong cái không khí khoáng đạt của vùng rừng núi hoang vu. Mình mạnh dạn nhắn: “rat nho.”

- Anh nhìn kìa, sợ chưa.

Trang chỉ tay ra ngoài. Hai bên đường, đá chất đống như những quả núi nhỏ và xe chạy giữa nhấp nhô đá, lăn lóc đá. Rồi bất chợt cả một khoảng núi đỏ lộ ra ngang tầm mắt, sau đó là những cụm cây đổ chỏng chơ vùi lẫn với đất đá thành cả một vệt tùm lum. Lái xe nói:

- Sạt núi.

Xe chạy cả quãng dài mà không thấy tin nhắn trả lời. Mình vừa ngượng vừa hoang mang, mấy lần định bấm máy gọi thẳng cho chị Thu. Hình như mình đã sai lầm. Mình vừa nói chuyện với hắn, vừa giỏng tai chờ tín hiệu máy, lại vừa đặt ra bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Có phải mình làm cho chị xúc động không? Hay làm chị tự ái?

- Ghé vào Phổ Ba nhé.

Hắn dặn lái xe. Hắn muốn giới thiệu cái khu phố cổ nhất của vùng này, nhưng mình cũng không thấy thú vị nữa. Cuộc Bảy chín chắc chiến sự không lan tới đây.

- Không có đánh nhau, nhưng chỗ này lại có người đàn bà từng nổi tiếng khắp cả Ðông Dương. Mỗi khi gặp bà ấy, tất cả phỉ lớn, phỉ bé, phỉ bố, phỉ con đều phải quỳ xuống.

Hắn lại đọc ý nghĩ của mình và nói để khuyến khích. Mình cũng biết tới người đàn bà này, qua mấy cuốn sách anh Thuận cho mượn, nhưng lại quên béng mất bà ở Phổ Ba. Tóm lại là phải có đàn bà thì sự man dại của đám lục lâm thảo khấu mới tới đáy của nó được. Lại một con dốc nữa. Mình vỗ vai Trang đánh thức.

Trang choàng tỉnh, gạt mấy sợi tóc bám lấy mắt, miệng ư hừ.

- Dậy đi, em sẽ gặp một người đàn bà oanh liệt nhất trong số những người đàn bà oanh liệt.

Hắn nói với Trang bằng cái giọng vênh vác, kẻ cả. Lái xe nghiêm giọng bảo:

- Bà ấy chết lâu rồi.

Hắn nhổm lên:

- Chết rồi à?

- Chết rồi.

Lái xe xác nhận lại, chắc nịch. Một con chim lớn bay lờ đờ ở khoảng trời phía trước.

- Ðám ma có to không?