Chương 5
ÁNH dọn dẹp trên bàn giấy, sắp sửa ra về, bỗng có chuông điện thoại reo. Ánh nhắc ống máy lên nghe, liền mỉm cười đáp:
- Dạ, em đây... Dạ... Dạ...cám ơn ông, em đã dọn nhà rồi ạ... Dạ.. Dạ... Dạ, mẹ em đã về ở đấy rồi... Dạ.
Luôn luôn trên môi Ánh nở một nụ cười duyên dáng, hiền từ, trong lúc Ánh chăm chú nghe trong máy nói. Ánh hơi do dự một tí rồi tiếp tục trả lời:
- Dạ... Dạ, em xin tán thành... Ồ!... Thế thì chắc sẽ thích thú lắm!... Dạ... 5 giờ chiều về thì vừa... Em hoàn toàn đồng ý... Dạ. Em cám ơn ông... Dạ.
Giọng nói của Ánh trở lại rất khẽ, hơi bẽn lẽn và thân mật hơn.
- À demain! (xin hẹn đến ngày mai)
Ánh đặt nhẹ ống nói xuống máy, với nụ cười vui vẻ.
Câu cuối cùng, Ánh trả lời bằng tiếng Pháp của ông Ngọc Minh. Vì người nói trong điện thoại chính là ông giáo sư mà bây giờ là bạn thân của Ánh.
Ông Ngọc Minh mời Ánh sáng ngày mai, chủ nhật, đi bãi biển Vũng Tàu hóng gió. Ông đề nghị đi thật sớm, 5 giờ sáng ông sẽ lái xe đến đón Ánh rồi đi thẳng ra Cấp, và đến Cấp trước lúc mặt trời mọc để ngắm cảnh bình minh trên mặt biển, Tắm biển và dạo chơi trên núi đến 5 giờ chiều sẽ trở về Sàigòn.
Lúc đầu Ánh hơi do dự vì là lần thứ nhất Ánh nhận lời đi chơi xa với ông Ngọc Minh, cả một ngày chủ nhật. Nhưng rồi Ánh bằng lòng ngay, vì với ông Ngọc Minh Ánh chẳng có gì lo ngại cả.
Hai người đã hiểu nhiều quá rồi. Tuy tuổi tác, địa vị, hoàn cảnh khác biệt nhau, nhưng cả một dĩ vãng năm sáu năm đã liên kết hai tâm hồn cảm thông mật thiết với nhau thành một tình bạn đầy thân ái và hoàn toàn tin tưởng.
Sáu năm qua, họ đã cùng nhau sống biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm, mỗi ngày mỗi ràng buộc thêm bao nhiêu lưu luyến. Họ đã cùng nhau chịu đau khổ, chịu nhục nhã nữa, vì luân lý, xã hội, vì trở lực gia đình, vì thành kiến giai cấp, nhưng, mặc, họ vẫn giữ nguyên vẹn mối tình lý tưởng, hoàn toàn trong trắng, thanh cao.
Đã đành tâm sự hai người có hơi khác nhau. Ông giáo sư Ngọc Minh đã hoàn toàn yêu Ánh, chỉ có Ánh là người yêu duy nhất của ông. Ông sẽ cưới Ánh khi nào Ánh ưng thuận. Ông không đếm xỉa đến những thành kiến gia đình và xã hội, nhưng ông sẽ khôn khéo sắp đặt cho mọi việc đều vui vẻ tốt đẹp, cho Ánh được chính thức là vợ của ông, người yêu của ông, được hết thảy mọi người quý mến, không còn ai dám khinh khi rẻ rúng. Ông tin rằng ông sẽ thành công, đối với cả Minh Tú là em gái của ông nữa. Ông cho rằng tình ông yêu Ánh là mối tình đẹp nhất trên đời.
Nhưng Ánh thì dè dặt hơn. Bởi hoàn cảnh của Ánh rất khó khăn. Tâm sự của Ánh rất phức tạp. Ánh yêu ông Ngọc Minh cũng tha thiết chân thành không kém. Ánh tự thú nhận rằng càng ngày Ánh càng yêu ông nhiều hơn. Ái tình mạnh hơn Ánh, chi phối Ánh, ngự trị trong tâm hồn Ánh như một vị Thần linh. Nhưng, nếu bây giờ Hoàng từ đâu hiện về, âu yếm đưa hai tay ra đón Ánh, chắc chắn là Ánh sẽ ngã liền trong tay Hoàng, không bao giờ buông ra nữa. Không phải là Ánh yêu Hoàng nhiều hơn. Nhưng trên con đường phiêu lưu vô định, giả sử Ánh gặp một lâu đài đồ sộ nguy nga và một túp nhà tranh cũ kỹ, chắc chắn Ánh sể không do dự bước vào tủp □hà tranh cũ kỹ, nơi đây hợp tình hợp cảnh hơn. Ánh thích phạm vi bé nhỏ, nghèo nàn. Ánh ưa sự êm đềm của đơn sơ, yên tĩnh...
Ánh do dự sáu năm nay, không bồng bột nhận lĩnh hạnh phúc cao siêu diễm tuyệt mà ông giáo sư triết học thiết tha tặng Ánh, chính vì bẩm tính từ tốn khiêm nhượng của Ánh, cô gái nhà nghèo, và mối tình thương nhớ bóng người xưa còn vương vấn trong tim bao nhiêu khổ hận..
Sáu năm qua, thực ra Ánh không còn hy vọng gặp lại Hoàng. Có lẽ Hoàng đã phiêu bạt nơi nào. Có lẽ Hoàng sống một cuộc đời khác với một người đàn bà nào khác. Ánh vẫn chờ mong, mặc dầu biệt vô âm tín.
Ánh không vì xa mà quên hẳn, không vì tuyệt vọng mà bỏ hẳn, Ánh nhẫn nại ỉo tự sức mình xây dựng đời sống thực tẽ hằng ngày. Ánh cố gắng dành dụm tiền sang một căn nhà ở riêng, để Ánh khỏi trọ nhà bà Cô nữa, để Ánh mời mẹ về ở với Ánh. Ánh không muốn để mẹ ở trong tay một kẻ vũ phu ghê tởm. Ánh muốn nuôi mẹ, ở bên cạnh mẹ, săn sóc mẹ trong những ngày già yếu.
Và Ánh đã thực hiện ý muốn ấy, nhờ tiện tặn và kiên nhẫn trong sáu năm trời với số lương thư ký.
Ông Ngọc Minh cũng đã biết rõ từ lâu ý định tốt đẹp của cô bạn thân yêu. Ông đã thành thật trao Ánh một món tiền lớn để Ánh sang một căn nhà rộng rãi, trang hoàng để Anh ở với mẹ, nhưng Ánh từ chối. Ba lần ông tha thiết yêu cầu Ánh vui lòng nhận món tiền ấy cho ông mừng. Ba lần Ánh cảm ơn tấm thịnh tình chân thật của ông, nhưng nhất thiết Ánh từ chối. Lần cuối cùng ông Ngọc Minh cầu khẩn mãi, Ánh bảo:
- Cử chỉ của ông cao thượng vô cùng, lòng ông yêu em thật là vô lượng vô biên. Em cảm động và biết ơn ông, không thể nào nói hết được. Nhưng chính em lại muốn được một niềm vui trọn vẹn của em, là tự sức mình đã thành công được một việc gì. Ông có lòng chân thành giúp đỡ một kẻ nghèo và tỏ ý muốn săn sóc chu đáo đến việc nhà cửa và gia đình của mẹ em và em, chỉ một ý nghĩ ấy cũng đã quý giá biết ngần nào rồi, Nhưng em muốn có một chút thỏa mãn riêng trong tâm hồn em, là em đã cứu được mẹ em ra khỏi bàn tay kẻ ác phu, và từ nay được nuôi dưỡng mẹ em với chính đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình. Đấy, em thưa thành thật với ông như thế, ông thông cảm với em, ấy là ông yêu em.
Ánh nói thế, bảo ông Ngọc Minh không yêu say mê Ánh sao được? Ông rưng rưng nước mắt, âu yếm nhìn Ánh:
- Ánh không phải một cô gái tầm thường. Ánh là một Thần nữ rất diệu lành.
Những người quen biết ông Ngọc Minh bảo ông là một thi sĩ, một nhà triết học, một chàng mơ mộng, Không phải, Ngọc Minh chẳng phải là gì như thế cả. Tại Thượng đế sinh ra ông là một tâm hồn đa cảm đa sầu. Tại ông gặp Ánh cũng là một tâm hồn đa sầu đa cảm. Ông có bao giờ nghe một thiếu nữ nói những lời như Ánh nói, làm những việc như Ánh làm, đẹp như Ánh, hiền lành như Ánh, đau khổ như Ánh, và thanh cao trong trắng như Ánh đâu! Không ngờ ở trên đời, một cô gái nhà nghèo trước kia đi ở mướn, và một ông giáo sư Văn chương Triết học có thể có hai tâm hồn cùng chung với nhau một rung cảm sâu đậm, cùng gặp nhau trong một ngấn lệ!
Gần 5 giờ sáng, thành phố Sàigòn còn ngủ say sưa, ông Ngọc Minh đã lái xe đến cạnh một ngõ hẻm dường Lê văn Duyệt, cách xa chợ Hòa Hưng độ vài ba trăm mét.. Ông bước ra xe, vào trong ngõ định đi tìm nhà Ánh. Nhưng Ánh đã từ trong đường hẻm tối tăm, chật hẹp, lanh lẹ đi ra. Ánh tươi cười, khẽ bảo Ngọc Minh:
- Em sợ ngủ dậy trễ! Nhờ có má em gọi.
- Ánh đưa tôi vào thăm nhà một tí và thăm bác, rồi chúng ta hãy ra đi cũng không muộn.
Ánh dịu dàng đáp:
- Dạ, thôi, nhà em dọn dẹp chưa xong, còn bề bộn lắm. Chủ nhật sau, em sẽ mời ông đến khánh thành!
- Sẽ có tiệc khao tân gia chứ?
- Dạ, dĩ nhiên rồi.
Ông Ngọc Minh mở cửa xe mời Ánh vào ngồi cạnh ông. Ông rồ máy, lái xe chạy về hướng Gia định. Ông hỏi:
- Ánh đã ăn điểm tâm gì chưa?
- Dạ chưa. Còn ông?
- Tôi cũng chưa. Mà tôi cũng không đem theo bánh mì hay đồ ăn đồ uống gì cả.
- Em cũng thích thế. Chừng nào chúng ta đói, sẽ tìm quán ăn.
- Hai đứa mình đến cái ăn cũng giống nhau nhỉ. Gặp đâu ăn đấy, gặp gì ăn nấy. Không cần quan tâm đến chuyện đó. Phải không, Ánh?
- Hoàn toàn đồng ý.
Ông Ngọc Minh cười lớn lên như cậu hoc trò:
- Ha há! Cuộc du lịch của chúng mình hôm nay chắc vui đấy.
Ánh cũng cười:
- Bắt đầu đã vui rồi.
Một lát, Ánh hỏi:
- Có điều em ngạc nhiên, từ nãy đến giờ ông không hút thuốc.
- Cảm ơn Ánh nhắc... Tôi sợ Ánh vừa ngủ dậy còn cay mắt, tôi hút thuốc rồi khói vào mắt Ánh mặc sức Ánh khóc.
- Em quen khói thuốc Minty của ông rồi. Em không chảy nước mắt đâu.
- Nếu Ánh cho phép, thì tôi hút một điếu.
- Ông đưa gói thuốc và hộp quẹt em lấy đốt cho.
Ngọc Minh thò tay trong túi quần, tìm mãi không có. Suy nghĩ một lát ông sực nhớ, phì cười:
- Gói thuốc chắc đã giẹp lép rồi.
Ánh không hiểu:
- Ông để đâu?
- Ánh đang ngồi đè trên nó.
Ánh mắc cỡ, rối rít, vội vàng ngồi nhổm dậy, đưa tay sờ kiếm trên ghế da. Quả nhiên, lúc nãy ông Ngọc Minh đã để gói thuốc và quẹt đá ngay nơi chỗ ghế trống bên cạnh ông mà ông không nhớ. Trời tối, Ánh vào ngồi, không để ý. Gói thuốc đã giẹp lép. Ngọc Minh cười:
- Không hề gì. Hút thuốc điếu giẹp càng ngon.
Ánh lấy một điếu khẽ bóp cho tròn lại, rồi đánh quẹt châm, đưa ông Ngọc Minh.
Hai người còn cười mãi...
Khi hai người đã yêu nhau tha thiết, hoặc đã thông cảm với nhau khắn khít rồi, chính những câu chuyện lặt vặt vô nghĩa lý như thế lại ghi một kỷ niệm thích thú, sâu đậm, trong tâm trí của họ mà ba bốn chục năm sau, có khi suốt cả đời, họ không bao giờ quên được.
Người ngoài cuộc có thể phì cười chế nhạo họ, như họ có thể cho rằng phải chăng ông giáo sư Triết quá mê cô Ánh, đến đổi Ánh trao cho điếu thuốc bị đè giẹp như thế mà cũng hút, và cũng khen ngon! Hoặc họ cho rằng. Ánh thật kém lịch sự, đã vô ý ngồi đè lên gói thuốc Minty của ông giáo mà còn lấy thuốc ấy đưa cho ông hút. Nhưng họ không nghĩ rằng tâm lý của hai người yêu nhau là chỉ biết yêu nhau mà thôi, đâu còn câu nệ vì những chuyện khách sáo tầm thường, giả dối. Tình yêu nên thơ ở chỗ đó, ở những chỗ thân mật tự nhiên, không cần gìn giữ mà vẫn còn, không cần che đậy mà vẫn nguyên vẹn. Và khi họ dâng cho nhau, là họ dâng cho nhau tất cả.
Trên đường dài thăm thẳm hãy còn vắng bóng người,- chiếc xe của ông Ngọc Minh chạy êm ru, không mau không chậm. Ông muốn trời đừng sáng vội, - trên vòm trời còn đầy đặc ngôi sao, - để ông được hưởng với Ánh một cuộc du lịch ái tình trong tĩnh mịch cô liêu. Vì tình yêu chân chính chỉ nẩy nở trong im lặng và sống trong yên lặng. Những cặp tình nhân vĩ đại đều là những kẻ không muốn có thế giới nào khác hơn là thế giới riêng biệt của mình, không có một vũ trụ nào khác ngoài vũ trụ rạo rực say mê của mình. Chung quanh Ngọc Minh và Ánh, kế tiếp nhau là những cánh đồng mơ, những cánh rừng mơ, Trước mắt Ngọc Minh và Ánh là một chân trời rực rỡ các vì tinh tú.
Ngọc Minh nghe tiếng nói dịu dàng của Ánh:
- Ngôi sao gì sáng rực ở đằng xa kia nhỉ?
Ngón tay nõn nà của Ánh chỉ một ngôi sao đang lấp lánh phía Đông Nam. Ngọc Minh đáp:
- Sao Trinh Nữ... La Vierge... Ngôi sao nầy thường hiện trong khoảng tháng Chín, tháng Mười, trên vùng Xích đạo gần lúc mặt trời mọc. Bên Tây phương, theo truyền thuyết từ thời Thượng cổ, sao Trinh nữ là biểu hiệu cho cô gái hái nho, la Vendangeuse. Bên Đông phương nó là cô Thôn nữ đang cầm liềm gặt lúa. Kìa, Ánh xem kỹ, bên cạnh sao Trinh nữ xít xuống cạnh dưới một tí, một ngôi sao nhỏ hơn, màu vàng, đấy là sao L’Épi,ta gọi là sao Bông Lúa.
Chòm sao ấy có tất cả 110 ngôi sao, mà Trinh Nữ và Bông Lúa là sáng hơn cả. Trong Thần thoại Hy Lạp, sao Trinh Nữ là vị thần của mùa lúa chín, mùa gặt hái, là nhựa sống ngào ngạt men trinh. Chốc nữa, mặt trời rạng đông, tất cả các Tinh tú đều biến mất, Ánh sẽ còn thấy phía bên kia, gần sát chân trời, là sao Vệ Nữ (Vénus) phía bên nầy, cao hơn một tí, là sao Trinh Nữ.
- Sao Vệ Nữ ở đâu?
- Kia kìa, ngôi sao sáng ngời hơn cả. Màu xanh xanh, như bích ngọc, Ánh thấy không? Trong khoa học, gọi là Kim Tinh Thiên văn Tàu gọi là sao Thái Bạch. Ta gọi là Sao Mai. Vénus là ngôi sao của tình yêu.
Ánh mỉm cười:
- Của tình yêu nào?
- Của tình yêu mênh mông, không bờ không bến... Tình yêu vô tận, không có không gian, thời gian.
- Còn ngôi sao kia, ở xa tít đằng kia, bên tay phải, đặc biệt một màu tim tím?
- Đấy là La Crix du Sud, dịch theo danh từ Thiên văn Tây phương là chòm sao Thập tự, ta gọi là sao Nam Tào. Nó đối chiếu với chòm sao Bắc đẩu ở sau lưng chúng ta. Nó là ngôi sao của Hy vọng.
Ánh mơ màng nhìn các vì sao lấp lánh:
- Em yêu tất cả những vì sao ấy! Hình như mỗi một tinh tú đều ôm ấp trong thâm cung một chuyện tâm tình, và vũ trụ là một quyển sách vĩ đại của tình yêu. Bao nhiêu tia sáng đang rung động kia là bấy nhiêu trái tim đang hồi hộp. Ông có thấy đẹp không?
- Chính vì nó đẹp nên nó sáng ngời muôn thuở.
- Ồ!Ước gì em được biết tên tất cả những vì sao đẹp!
- Một ngày nào đó, Ánh nhắc tôi, tôi sẽ đưa Ánh đi du lịch trên khu vườn Tinh tú rực rỡ muôn màu muôn sắc kia. Tôi sẽ giới thiệu Ánh những hoa khôi kiều diễm nhất, và Ánh sẽ nghe những bâng khụâng hồi hộp trong mỗi lòng Hoa.
- Em yêu ánh sáng dịu huyền của những khung trời mộng ảo. Em yêu cảnh yên lặng rực rỡ muôn sao. Có lẽ chỉ có thế giới thực tại của chúng ta đang ở là đầy khổ hận. Em thường nghĩ rằng nếu quả thật trong vũ trụ có một Thiên đường và một Địa ngục thì có lẽ thế giới của chúng ta đang sống đây chính là Địa ngục chăng?
Ông Ngọc Minh mỉm cười, lái xe chầm chậm qua một chiếc cầu hư đang sửa chữa. Qua khỏi cầu, ông nhờ Ánh châm cho ông một điếu thuốc, ông nói:
- Mỗi cuộc du lịch ngắn ngủi như chúng mình đang đi đây, là một thoát ly. Địa ngục có lẽ là trần gian như Ánh nói, nhưng Thiên đường cũng không cần kiếm đâu xa.
Ánh vừa bóp nhè nhẹ điếu thuốc Minty cho tròn trong hai ngón tay mũm mỉm, vừa nói:
- Dạ, em cũng thấy thế. Thiên đường, tự mình tìm thấy nó trong hạnh phúc tuyệt vời của Tình yêu, Tình yêu khắn khít giữa hai tâm hồn cảm thông với nhau, và tình yêu rộng lớn khắn khít giữa ta và muôn loài.
Ánh quẹt lửa châm thuốc trao Ngọc Minh. Ông giáo sư cầm điếu thuốc:
- Cám ơn Ánh...
Xe đến tỉnh lỵ Bà rịa, dường phố đã lao xao đông người. Ngọc Minh quay ngó Ánh:
- Chúng mình ngừng đây ăn điểm tâm nhé.
- Dạ.
Ngọc Minh lái xe chậm chậm:
- Kiếm quán nào vắng vẻ một tí thì hơn.
- Dạ, nên ra xa xa, ngoài châu thành.
Xe đỗ trước quán cà phê cách tỉnh lỵ độ vài trăm thước. Hai người vào ăn tô hủ tiếu, và uống một ly cà phê sữa, như phần đông khách hàng, hầu hết là bình dân.
Mười lăm phút sau, hai người lên xe. Đến Vũng Tàu, trời vừa ửng sáng, ông Ngọc Minh ngừng xe nơi Bãi Sau.
Hai người xuống xe, ra ngồi kề nhau trên bãi cát, riêng biệt một nơi.
Ánh vui sướng nhìn mặt biển:
- Lần đầu tiên em đến đây!
Ngọc Minh châm điếu thuốc hút:
- Tôi là lần thứ mười, nhưng cũng là lần đầu tiên.
Ông đùa nghịch, hốt một bụm cát gieo nhẹ trên bàn chân trắng đẹp của Ánh. Ánh cười:
- Lần đầu tiên ông ngồi đây với em còn những lần trước?
- Tôi luôn luôn ngồi một mình, có một vài chuyến- tôi đi với Minh Tú và gia đình, nhưng ngồi đây cũng chỉ một mình thôi...
Ngọc Minh hỏi Ánh:
- Ánh muốn lên núi không? Leo lên ngồi trên sườn núi xem mặt trời mọc, đẹp hơn là ngồi ở đầy.
- Dạ, Đi
Ánh vui vẻ, tha thướt, bên cạnh Ngọc Minh, và lúc lên núi, Ánh hồi hộp sung sướng khẽ nắm bàn tay ông để leo lên, vừa nghe ông nói chuyện.
Nửa giờ sau, đôi bạn đã lên đến giữa sườn núi và tìm một nơi khoáng đạt, đứng kề nhau, cheo leo hai chiếc bóng. Ánh leo núi hơi mệt, đôi má ửng đỏ lên, càng đẹp hồng hào. Môi Ánh không đánh son vẫn đỏ tươi, vài sợi tóc mai buông lơ đểnh trên thái dương, phất phơ trong gió sớm. Tà áo hoa của Ánh nằm vất trên cánh tay Ngọc Minh, Ánh không để ý, đang mê mãi ngắm vừng chân trời nhuộm đỏ.
Không có cảnh nào tuyệt mỹ như trời mây non nước buổi rạng đông. Vừng thái dương vừa xuất hiện ngoài khơi, từ từ nhô lên trong khung cửa Đại dương, gieo một vùng kim tuyến long lanh trên mặt sóng.
Ánh reo lên:
- Ồ, đẹp quá Ị... Đẹp quá!...
Những tia nắng mới rực rỡ tung khắp bầu trời, nhuộm các áng mây, tràn ngập trên cỏ cây non nước. Ngọc Minh và Ánh đứng yên lặng trong ánh nhiệm mầu của Thượng đế, như muốn dâng trọn vẹn lên Ngài hai tâm hồn thanh khiết, và hai trái tim hòa nhịp với hơi thở thiêng liêng của vũ trụ.
Một lúc khá lâu, hai người say mê ngắm cảnh, không nói một lời.
Rồi Ngọc Minh bảo Ánh cùng ngồi xuống một tảng đả lớn gần đấy:
- Cứ mỗi lần ở Sàigòn tôi thấy chán nản, buồn phiền, đau khổ, tôi đến đây trong giây phút nầy, để chứng kiến mặt trời mọc trên sóng biển. Và lần nào tôi cũng có cảm giác như ánh vàng huyền diệu kia gội rửa hết cả cuộc đời đầy khổ lụy.,..
- Nếu đời người được sống trong lý tưởng nhiều hơn trong thực tế thì đẹp biết bao nhỉ!
- Chính vì thế nên khi người ta tìm được một lý tưởng, ta muốn giữ lấy nó, không muốn mất nó... Mất nó là mất tất cả... đời người sẽ rỗng không, vô hương, vô vị…
Ánh thấy nôn nao trong lòng quá. Mỗi lần nghe chuyện ông Ngọc Minh, Ánh đều có cảm giác êm đềm mạo hiểm như một cuộc phiêu lưu quyến rủ trong thế giới suy tư.
Ông Ngọc Minh dứng dậy:
- Chúng ta đi xuống bãi bể vọc nước chơi.
Ông đưa tay ra đỡ Ánh.
Đôi bạn vừa xuống núi, vừa nói chuyện.
- Ánh thích tắm biển không?
- Em chưa tắm biển lần nào, và hôm nay đi, em rất tiếc không có dự bị mua áo may-ô (maillot)... Chắc ông tắm biển thường lắm nhỉ?
- Vâng. Tắm nước biển và nắng biển là bồi bổ sức khỏe trong người. Chúng ta ở Sàigòn như nghẹt thở, mỗi lần ra biển là được tiếp tế nhiều thêm hồng huyết cầu.
- Ông biết bơi không?
- Thỉnh thoảng tôi thích bơi, không phải là để bơi, mà để ôm ấp nô đùa với sóng, giỡn với sóng, vui lắm, Ánh ạ. Những khi tôi lao mình vào Đại dương đang hồi hợp dâng lên, thì những cánh tay mềm mại đón tôi, ghì chặt lấy tôi, không muốn buông ra, Tôi say mê... say mê... thể xác và tâm hồn buông trôi theo nhạc sóng. Nhưng ở đây biển cạn, sóng... vỗ nhè nhẹ, êm êm, không như biển Nha Trang sóng mạnh lắm, tôi không dám bơi xa. Biển Đồ Sơn ở Bắc Việt, biển Sầm Sơn ở Thanh Hóa, cũng thế. Sóng mạnh, bơi xa hơi nguy hiểm.
Ánh cười:
- Ông thích đùa với sóng mà ông sợ sóng ư? ông ‘‘say mê’’ sóng biển. Biển là cô tình nhân của ông cơ mà!
- Biển là cô tình nhân hay ghen: Những lúc nàng ghen, nổi lên cơn thịnh nộ với người yêu.
- Biển muốn chiếm lấy một mình, giấu cất trong lòng biển những kẻ nào hụp lặn trong ái, đắm đuối, si mê...
- Ồ, thế thì Đại dương tàn nhẫn quá nhỉ! Biển rộng bao la, sao lòng biển lại hẹp thế?
Ánh và Ngọc-Minh ngồi xuống bãi cát. Ngọc Minh nhìn Ánh, hỏi:
- Ánh không biết ghen ư?
Ánh nhoẻn một nụ cười duyên dáng:
- Ghen?... Ghen là thế nào nhỉ? Em chưa hề biết ghen là gì.
- Để tôi chỉ cho Ánh cái ghen nhé.
Ngọc Minh đứng dậy, đi vài bước đến chỗ cát vừa bị sóng tạt vào, ngay trước mặt hai người. Ông cúi xuống lấy ngón tay viết trên mặt cát ướt bằng những nét đậm:
‘‘ÁNH - NGỌC MINH’’
Xong, ông trở lại ngồi bên Ánh. Một làn sóng từ ngoài biển tiến vào rất nhanh, tung lên một đám bọt trắng xóa, phủ ngập mặt cát, rồi rút lui ra biển. Hai cái tên do Ngọc Minh vừa viết, không còn dấu vết nữa. Sóng biển đã hốt lùa đi mất. Ngọc Minh cười bảo:
- Ghen là thế đấy!...
Ánh cũng cười:
- Ồ, cái ghen xấu xa quá nhỉ! Nếu em là ngọn sóng Đại dương...
- Thì sao?
- Thì,..
Nhưng Ánh mắc cở, cười không nói. Ngọc Minh tiếp lời:
- Tôi hiểu. Nếu Ánh là ngọn sóng Đại dương, chắc Ánh sẽ reo lên bản nhạc diễm huyền đón chào hai cái lên...đang...âu yếm kề nhau... có phải thế không, Ánh?
Ánh không trả lời, nhưng mỉm cười, gật đầu:
Bãi biển đã dông đặc những người đi tắm. Đủ các hạng người, Việt-Nam lẩn lộn với ngoại quốc, đàn ông, đàn bà, trai, gái, trẻ em, nô đùa vui vẻ, có đến vài trăm người. Hầu hết các thiếu phụ và thiếu nữ đều mặc may- dô, bơi tắm ngoài biển, hoặc vào ngồi trên các ghế nhà dù, hay nằm trên cát phơi nắng, cười đùa với bạn bè rất tự nhiên. Đàn ông và thanh niên cũng thế. Ánh mặc áo dài ngồi chơi đấy, tự thấy rnình không hợp thời, hợp cảnh.
Ánh không muốn thiên hạ để ý đến y phục của mình, và không lẽ từ Sàigòn ra Vũng Tàu hóng gió mà cử nịt mãi trong mình chiếc áo dài của đô thị? Ánh đánh bạo nói với Ngọc Minh:
- Eiu muốn cởi áo dài, mặc áo bà ba cho mát.
- Đúng lắm.
Ông Ngọc Minh hiểu ý đứng dậy đi ra xa, để Ánh bước ra sau mấy cụm đá lớn, không ai trông thấy. Ánh cởi áo ngoài ra chỉ còn đeo ‘’áo nịt’’ che bộ ngực nở vun, đầy đặn, rồi vội vàng mặc vào chiếc áo bà ba lụa màu hồng mà Ánh có đem theo trong chiếc giỏ mây. Ông Ngọc Minh cũng đã cởi sơ mi, và quần dài, mặc quần đùi để tắm như các người đàn ông khác. Ông trở lại gần Ánh, bỏ đống áo quần của ông cạnh chiếc giỏ mây.
Ông ngồi xuống chỗ cũ ngay bên Ánh. Lần đầu tiên, Ánh ngồi với một người đàn ông ở trần, mặc quần đùi. Trên bãi biển, đàn ông ai cũng phục sức như thế. Nhưng Ánh vẫn e thẹn. Tuy hai người chưa dám ngồi kề sát vào nhau lắm, không có sự đụng chạm vào thân thể, Ánh vẫn bẽn lẽn, còn muốn ngồi xít ra một tí nữa. Nhưng Ánh sợ làm như thế kém lịch sự với người bạn đàn ông luôn luôn nhã nhặn và lễ phép. Ánh vẫn giữ điệu bộ tự nhiên, không muốn để ông Ngọc Minh nhìn thấy sự bối rối của mình. Ngọc Minh hỏi:
- Ánh không tắm?
- Dạ, không. Em không có may dô. Ông cứ đi tắm. Em ngồi đây coi chừng đồ đạc.
- Ánh tha lỗi nhé.
Ông đứng dậy, chạy ra biển bơi lội, lẫn trong đám đông người. Ngồi một mình trên cát trắng. Ánh không ngờ ông giáo sư triết học có bộ ngực nở nang khỏe mạnh như thế.
Ánh mỉm cười trông thấy ông đôi lúc có những cử chỉ rất tự nhiên gần như ngây thơ, như cậu học trò. Ông bơi đùa với mấy chàng thanh niên chuyện trò với họ vui vẻ thân mật như bạn bè. Ông đùa với các em bé chín mười tuổi, để các em tát nước tung toé vào người ông, và ông lặn xuống nước để chúng đi tìm. Ông vào gần bờ với một đám năm sáu đứa, ngồi xuống nước đưa hai bàn tay ra thi đua hứng những con cá nhỏ bơi rất nhanh không bao giờ bắt được một con.
Ánh thấy ông Ngọc Minh chơi vui vẻ với đám con nít, cũng muốn xuống nước tham gia các trò chơi. Ánh đi chân không, vén ống quần lên đến đầu gối và reo lên:
- Cho em chơi bắt cá với nhé!
- Xuống đây, Ánh! Suýt nữa mình bắt được một con!
- Nhờ áo bà ba ngắn tay, Ánh tha hồ vọc nước, cũng không khác gì các em bé mười tuổi, Té ra ở đây không còn ai là người lớn nữa cả! Ai cũng chơi đùa như trẻ nít, quây quần nhau hăng hái, người đào cát, kẻ vát mương, đắp thành, xây nhà, dựng lên một nhà lầu, bằng cát để rồi nhìn ngọn sóng ùa vào phá tan hết cả! Ánh, Ngọc Minh và lũ trẻ nít đều cười vang lên, giọng cười hồn nhiên, trong trẻo, như một cặp vợ chồng Tiên với bầy Tiên con nô đùa trong bến Đào Nguyên. Dù giữ gìn thế nào, áo bà ba và quần lụa trắng của Ánh cũng bị nước bắn vào ướt nhẹp. Ánh cười hăng hắc, chạy lên nằm phơi nắng trên bãi cát khô. Ánh lấy một tờ nhật trình gấp làm đôi tủ lên trên mặt che mặt trời.
12 giờ, Ngọc Minh và Ánh vào mấy nhà dù, dùng món ăn trưa và giải khát. Xong, đôi bạn dắt nhau leo lên núi. Dưới bãi biển còn đông đặc những người, lô nhô lúc nhúc, cười nói ồn ào nhộn nhịp. Riêng nơi đây, chỉ có hai người cheo leo trên sườn núi. Tìm được một đám cỏ mát dưới bóng tàn cây xào xạc gió, Ngọc Minh và Ánh sắp đặt một nơi ngồi nghỉ trưa hoàn toàn tĩnh mịch. Ánh xem chừng đã mệt, vì nắng, vì leo núi, và có gió biển mát rượi, Ánh dựa vào gốc cây, lim dim buồn ngủ …
Ngọc Minh lấy chiếc khăn tắm của ông, phơi nắng đã khô, trải ra trên cỏ, vừa một người nằm. Ông khẽ bảo cô bạn gái:
- Ánh nằm tạm đây nghỉ một chút.
- Dạ.
Ngọc Minh đứng dậy đi xa xa để cho Ánh được tự đo khỏi ngượng. Ông chẳng biết mệt nhọc gì cả. Trái lại, ông ưa đi lang thang trên bìa núi, tìm những bông hoa rừng.
Ánh một mình, nằm xuống nghỉ. Gió biển mát và khỏe lạ thường, không như gió nóng nực ở Sàigòn. Ánh nằm nghe vài tiếng chim chi chít trên cây, rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Mãi đến xế chiều, Ánh sực tỉnh dậy, thấy ông Ngọc Minh ngồi dựa gốc cây bên cạnh, đang xem một cuốn sách- Ánh vội ngồi dậy, đôi má thẹn thùng đỏ ửng:
- Ồ, em xin lỗi ông…
Ngọc Minh, hiền lành, cười:
- Ánh ngủ trưa ngon giấc không?
- Dạ... em chóng mặt, nằm ngủ lúc nào không hay.... Thưa ông, mấy giờ' rồi ạ?
- 3 giờ.
- Ồ, em đã ngủ hơn hai tiếng đồng hồ!...
Ngọc Minh làm bộ bí mật:
- Đố Ánh, biết tôi muốn tặng Ánh một món gì không?
Ánh khẽ lắc đầu cười:
- Dạ không.
Ngọc Minh đưa tay ra phía sau lưng, lấy một chùm hoa màu tím đẹp vô cùng. Ông trao Ánh:
- Trong lúc Ánh nghỉ, tôi đi hái được một cành hoa này trên đỉnh núi...
Ánh cảm động quá, hai gò má ửng hồng lên, đẹp làm sao... Ánh âu yếm nhìn ông Ngọc Minh:
- Em đem cành hoa nầy về Sàigòn, ép vào sách để giữ làm kỷ niệm cuộc đi chơi hôm nay.
Ánh lại hỏi:
- Ông xem quyển sách gì đấy?
Ông đưa Ánh xem bìa:
- ‘‘The Soviet spies’’ (các thám tử Nga sô). Tác giả Richard Hirsch, là Trung Tá phụ trách ban Trinh Thám của Bộ chiến tranh Mỹ. Nhiều tài liệu hay quá.
- Lúc nãy ông lên núi với em, sao em không thấy ông cầm sách theo?...
- Lúc Ánh nghỉ, tôi trèo xuống núi lấy sách trong xe... Để hôm nào tôi xem hết, sẽ kể chuyện cho Ánh nghe... Đây là những chuyện rất ly kỳ xảy ra trong kỳ đệ nhị thế chiến ở Âu châu... Bây giờ chúng ta xuống ngồi trên bãi biển một lúc 5 giờ về Sàigòn nhé...
- Dạ.
Ông Ngọc Minh nắm tay đỡ Ánh bước thong thả xuống sườn núi.
X
X X
Chiều mát, ông Ngọc Minh lái xe chậm chậm về đến Sàigòn gần 8 giờ. Ông đề nghị với Ánh ghé lại dùng cơm tại một nhà hàng mát mẻ trên bờ sông trước khi ông đưa Ánh về Hòa Hưng. Ánh vui vẻ nhận lời. Giờ nầy nhà hàng rất đông khách, nhưng may mắn còn một bàn trống ở góc xa, Ngọc Minh và Ánh đến ngồi hai ghế đối diện, nhìn nhau tủm tỉm cười. Một người chiêu đãi viên cầm bút chì và sổ con đến lễ phép hỏi:
- Thưa ông bà dùng chi?
Ánh thẹn đỏ mặt, e lộ cúi xuống tấm thực đơn. Ông Ngọc Minh bảo chiêu đãi viên:
- Anh cho hai ly nước cam tươi trước đã.
Không phải lần đầu tiên Ánh ăn cơm ở nhà hàng, Ánh thuộc về hạng người không có nhiều tiền cho lắm, mỗi tháng chỉ lãnh được số lương thư ký khá nhất là ba nghìn đồng, lại còn phải tiện tặn để dành tiền sang một căn nhà nho nhỏ ở ngoại ô, nên không bao giờ dám xài hoang phí. Nhưng đã có nhiều cơ hội Ánh đi dự các tiệc cưới của các bạn đồng nghiệp, hoặc các buổi lễ liên hoan trong sở, anh chị em góp tiền nhau để tổ chức các bữa tiệc tại nhà hàng. Tuy nhiên, Ánh đâu có quen gọi các món ăn Tây, Tàu, và đây là lần đầu tiên Ánh đi ăn nhà hàng một mình với một người đàn ông, lại là một giáo sư sang trọng. Ánh bối rối, ngượng nghịu, không biết gọi thế nào, nhìn vào các món ăn ghi trong thực đơn, chẳng biết món nào ngon món nào dở.
Ánh hỏi lại ông Ngọc Minh:
- Ông dùng chi, để em gọi?
Nhưng Ánh không ngờ ông giáo sư Triết lại còn ngớ ngẩn hơn Ánh nữa. Đi ăn nhà hàng không biết mấy trăm lần mà ông tuyệt nhiên không để ý đến món ăn nào cả. Ngó vào thực đơn ông cũng mù tịt chỉ biết mỗi một món duy nhất ‘‘Chateaubriant’’ mà thôi. Ánh cười!
- Em gọi ‘‘Chateaubriant’’ nhé?
Ông Ngọc Minh mỉm cười gật đầu.
Người bồi bưng đến hai ly nước cam tươi rồi lại hỏi Ánh:
- Thưa ông bà kêu món chi?
Ánh cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Anh cho hai cái Chateaubriant... 10 cái bì cuốn.
- Dạ, còn món chi nữa không?
- Thôi, cám ơn, chốc nữa cần gì sẽ gọi thêm.
- Dạ.
Ánh ngượng quá, vì chiêu đãi viên cứ gọi Ánh bằng ‘‘Bà’’, ngượng với ông Ngọc Minh, nhưng ông giáo sư nói chuyện với Ánh hình như không để ý đến chi tiết nhỏ nhặt kia.
- Ở đây gió mát lạnh nhỉ!
- Dạ, cũng gần như ở Vũng Tàu.
- Ánh uống nước cam đi.
Ánh nâng ly nước cam cùng một lúc với ông Ngọc Minh, uống vài hớp rồi đặt ly xuống cùng lúc với Ngọc Minh.
Ngọc Minh châm điếu thuốc hút rồi bảo:
- Cuộc chơi Vũng Tàu hôm nay là một cuộc du ngoạn hứng thú nhất trong đời tôi... Đẹp nhất trong đời tôi...
- Một ngày vừa qua, thoáng như một giấc mơ ấy nhỉ?
- Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm...không thể nào quên được!
Ánh mở bóp lấy nhè nhẹ ra mấy cành hoa rừng của ông Ngọc Minh hái tặng lúc chiều, Ánh mơn trớn hoa với mấy ngón tay mủm mỉm, khẽ bảo:
- Hoa nầy màu tím đẹp quá,
- Hôm nay tôi muốn gọi cánh hoa nầy là cánh hoa Tim...cánh hoa Tim...tím?
Ánh mỉm cười:
- Thi sĩ lúc nào cũng có những chữ đầy thú vị,
- May là tôi không phải thi sĩ. Và tôi không mnốn làm thi sĩ,
- Tại sao ạ?
- Thi sĩ là một hạng người luôn luôn bị người đời chế nhạo. Đôi khi tôi nhìn thấy thi sĩ hình như lố bịch... Phải thế không, Ánh?
Ánh mỉm cười:
- Em thấy ông là một người rất vui vẻ và cũng rất đứng đắn... Ông như cành hoa tím nầy, càng thanh cao, càng khiêm nhượng.
Người bồi bưng lên một dĩa bì cuốn và nước mắm tỏi
ớt...
Ngay lúc ấy, ở một bàn cách xa, lẫn lộn trong các bàn khác đông nghẹt khách, có một gia đình cũng đang ăn. Một đứa nhỏ khẽ cúi xuống sát vào má nó và bảo thầm bên tai:
- Má ơi, ai ngồi bàn ngoài kia, ở mé sông, giống cậu Hai quá, với chị Ánh, má à.
Thiếu phụ, chính là Minh Tú. Bà quay mặt ra tìm kiếm qua các bàn nhỏ những người ngồi ăn dưới ánh điện sáng lờ mờ xanh dịu.
Minh Tú tái mặt, quay lại nói với chồng:
- Mình ngó ra phía mé sông, chỗ cái bàn nhỏ hai người, có phải anh Hai với con Ánh đấy không?
Người chồng trông thấy, gật đầu:
- Phải.
Minh Tú tức giận, toan đứng dậy đến nơi đó ‘‘chộ mặt’’ con đầy tớ cũ với người anh ruột của cô. Nhưng chồng cô kéo tay bảo ngồi xuống:
- Em đừng làm thế giữa nơi công cộng, Bất lịch sự.
- Em không muốn thấy mặt con đĩ ngựa đó. Em muốn đến đánh cho nó một tát tay!
- Em có quyền gì đánh người ta? Em định làm nhục anh Hai giữa nơi đông người hả?
- Cho nhục! Ai biểu ảnh mê con mặt thớt ấy chi?
- Im đi! Em không được hỗn với anh Hai.
Bị chồng ngăn cản và rầy, Minh Tú nói quạu:
- Em đi về đây.
Một đứa con của Minh Tú, đứa nhỏ nhất, muốn chạy đến mừng cậu Hai của nó, mà nó rất yêu mến, thường nhắc đến luôn, nhưng Minh Tú níu nó lại. Cô trừng mắt ngó con và la nó:
- Không có cậu cháu gì nữa hết... sửa soạn đi về con!
Bữa ăn chưa xong, còn dở dang, nhưng Minh Tú nhất định bỏ đi về một mình, lôi cả đứa nhỏ theo. Thầy Năm ngồi ăn một mình, với đứa con lớn. Thầy rất bất mãn về thái độ nóng nảy và vô lễ của vợ.
Ngọc Minh và Ánh không hay biết chuyện gì cả. Ăn xong, Ngọc Minh cùng Ánh ra về. Chỗ chật, phải len qua các hàng ghế, ông nhường Ánh đi trước, ông đi sau, không dè có người em rễ đang ngồi nơi bàn xa ngó ông với Ánh, trong đám đông khách ăn uống và trò chuyện vui vẻ náo nhiệt ấy.
Ngọc Minh và Ánh đã ra ngoài đường, thầy Năm còn nhìn theo, ra vẻ thông cảm và thích thú lắm. Đứa con thầy Năm hỏi:
- Sao cậu Hai đi với chị Ánh, hả ba?
Thầy Năm tủm tỉm cười:
- Không phải chị Ánh đâu. Mợ hai của con đấy.
Đứa bé trố mắt ngó ba nó, không hiểu gì hết.