← Quay lại trang sách

- 3 -

Tôi thích ăn trong Chợ Lớn hơn.

Thoạt tiên Thăng tức giận khi nghe Thu Vân nói như vậy. Chợ Lớn là nơi họp mặt lén lút của những cặp nhơn tình ngang trái hay không xứng đôi. Ở đó, họ rất ít có dịp gặp người quen biết, và sự xấu khó có cơ bị phổ biến.

Thu Vân muốn trốn à? Người trốn phải là chàng, vì nếu có xấu thì chỉ có chàng là mang xấu thôi, chàng, một anh con trai nheo nhẻo lại đi bắt bồ với một phụ nữ trên ba mươi. Thu Vân phải hãnh diện đã chinh phục được một trinh nam.

Thăng đứng tần ngần giây lâu, rồi thoạt tìm ra được một điều lạ, chàng vui vẻ trở lại. Thu Vân không đĩ tánh. Tuy đời nàng hỏng, nàng còn biết tự trọng, không ham cái hãnh diện trật búa kia, mà chỉ hãnh diện được với những gì được điều chỉnh thôi. Nàng không ham có tình nhơn trai trẻ, nhưng nàng sẽ thích mà lấy chàng trai trẻ. Hiện giờ thì Thăng không phải chồng nàng.

Ngồi trên xe tắc-xi, Thăng nghe một mặc cảm kỳ lạ. Chàng nghe mình lép vế trước cái ông thương gia chủ xe Volkswagen. Thu Vân đi ăn, đi dạo mát, thường bằng xe đó. Đi tắc-xi, chắc nàng kém vui, và dầu sao cũng bớt mến người bạn nghèo. Chàng hỏi:

– Chị có xấu hổ hay không trên chiếc xe nầy?

– Không, sao cậu hỏi lạ vậy?

– Chị sang trọng quá, và khi bước xuống xe, người ta sẽ chú ý. Xe và người không xứng nhau, chị có tủi hay không?

Thu Vân cười dòn lên mà rằng:

– Xe nhà hay tắc-xi gì, đối với tôi cũng như nhau; vì cả hai đều không phải của tôi.

– Nhưng đi xe nhà, người ta ngỡ của chị, chị sẽ được hãnh diện.

– Tôi không cần dư luận, cái dư luận tầm phào ấy.

Nhà hàng Đào Viên, bữa cơm trưa ít khách. Phòng ăn lớn có một cái đeo bên cạnh rất kín đáo như một buồng ăn của các tửu lâu Trung Hoa.

Đôi bạn ngồi nới đó, tự do như ở nhà.

Thu Vân đọc thực đơn rồi hỏi:

– Cậu ăn món “bà già đút lò” hay không?

Thăng ngạc nhiên chồm tới để dòm vào “mơ nuy” thì thấy dưới dấu ngón trỏ của Thu Vân, hàng chữ sau đây: Vieille au four ……. 55$

Đôi bạn cười ngất. Thì ra Thu Vân còn trẻ tánh, đùa được với bất kỳ cái gì. Nàng già về mặt khác thì quý, nhưng nếu tánh nàng cũng lụ cụ, lẩm cẩm, đạo mạo thì buồn chết.

– Tại sao chị không thích ăn ngoài Sàigòn? – Thăng hỏi đột ngột như vậy.

Đây là một anh con trai ương ngạnh, thích đẩy người ta vào ngõ bí, để giải trí hoặc để trả thù. Thu Vân chơn thật đáp:

– Tôi không muốn ổng làm rầy vì một chuyện không có gì cả.

– Chỉ có thế thôi à? Thăng ngạc nhiên thật tình.

–???

Thăng không đáp vội vì đây là một câu khó nói ra. Chàng không muốn thế nào cả. Nhưng chàng cứ lo Thu Vân sợ xấu mặt phải đi với chàng. Làm thinh giây lát, người con trai lại hỏi:

– Ổng ghen lắm à?

– Cố nhiên, và rất chánh đáng. Cố nhiên vì tôi trẻ, ổng già, vì tôi đẹp, đẹp theo hạng già của tôi.

– Không, chị đẹp hơn cả những cô gái trẻ, đẹp hơn cô Tuyết nữa kia.

– Nịnh đầm vô ích.

– Tôi không nịnh đâu.

– À, tôi nói gì … À ổng ghen vì thế, cố nhiên. Ổng lại chánh đáng trong sự ghen tương của ổng, vì tôi với ổng chưa có tình nghĩa gì nhiều, ổng cứ lo sợ mất tôi.

– Xin lỗi chị, tôi hơi tò mò.

– Tại tôi nói chuyện riêng của tôi cho cậu nghe. Nhưng ta nên thẳng thắn với nhau là hơn. Cậu là bạn của các cậu kia, tôi cũng thế, thì ta là bạn nhau rồi.

– Cám ơn chị. Đã tò mò, tôi xin tò mò luôn. Thế ổng có yêu chị hay không?

– Cậu hỏi lạ. Cố nhiên là ổng yêu tôi nhiều lắm.

– Còn chị?

– Tôi rất mến ổng, rất quý ổng, vì ổng là người tốt bụng, thành thật. Có lẽ rồi tôi cũng sẽ yêu ổng ngày kia. Thôi, nói chuyện người khác là hơn. Cậu thấy con Tuyết thế nào?

– Về phương diện nào?

– Tánh tình.

– Tôi chỉ nói chuyện với cô ấy có hai lần, một lần tại nhà chị, và một lần đi ăn cơm với cô ấy. Cô ấy rất thông minh, hơi đa cảm, và rất đoan trang.

– Về sắc đẹp?

– Thú thật là chưa đẹp lắm.

– Phải, tôi đoán, biết quan niệm của cậu về sắc đẹp. Chưa tức là sẽ…

– Vâng, nhưng không thể nào cô ấy sẽ đẹp bằng chị đâu.

– Còn về tâm hồn?

– Khó lòng mà biết được khi mới quen nhau.

Nhưng Thu Vân muốn hỏi khi thấy người bạn trẻ do dự nhưng nàng chỉ mỉm cười mà nhìn không nháy mắt con người rắc rối nầy, y không giống ai cả về cảm nghĩ và cố nhiên quan niệm rất lôi thôi.

Nàng có bạn văn nghệ sĩ rất nhiều, nhưng không anh nào hay ho bằng cậu bé nầy. Bây giờ nàng mới có dịp quan sát người bạn mới lần đầu.

Thăng đẹp trai. Nhưng nơi chàng, có cái gì khác lạ hơn ở người khác. Cái càm vuông của chàng tố giác một ý chí cương quyết vô song, cương quyết trong bất kỳ việc nào chớ không phải chỉ trong sự hành động không mà thôi đâu. Chẳng hạn, anh ta sẽ cương quyết trong tình yêu, trong sự giận hờn v.v…

Lại còn đôi mắt nữa, đôi con mắt trầm trầm, lì lì, quan sát sâu, xét đoán kỹ lưỡng, đủ mơ mộng mà không mơ hảo, rất có thể si mà không điên.

Đây là người con trai mà Thu Vân đã mơ ước hồi thuở nàng còn thanh xuân. Vị hoàng tử đẹp trai ấy đến trễ quá, nàng không bị xúc động, nhưng không thể không chú ý đến y.

Không, Thu Vân không phải là gái lẳng. Đời nàng đã hỏng, đành thế, nhưng không cứ hễ hỏng là vì lẳng đâu. Thu Vân không lẳng nên không chạy theo những mối tình nông cạn, chơi chơi cho vui. Nàng đã yêu nhiều bận, nhưng lần nào cũng chơn thành. Bây giờ nàng không dịp yêu nữa, vì đã dính líu với ông thương gia mà nàng không muốn phản bội là một lẽ, nhưng lẽ chính là vì nàng không gặp người đúng lý tưởng, vừa xứng đôi.

Anh con trai nầy có thể là người lý tưởng của nàng, nhưng hắn lại còn bé con đối với tuổi của nàng.

Nàng không bị xúc động, nhưng làm sao mặt nước của lòng nàng khỏi gợn một tí sóng tình lăn tăn khi ngồi đối diện với một người con trai như thế một nơi lạ như là một chỗ hẹn hò với tình nhân? Và nhứt là làm sao khỏi bối rối nhớ lại lần gặp mặt đầu với người tình đầu, giây phút thần tiên đã ngủ yên từ lâu trong ký ức nàng?

Khi Thăng giành lấy dĩa thịt bò nướng của nàng để xắc giùm nàng, thì Thu Vân bỗng dưng sống lại những buổi đi ăn với người tình đầu, sung sướng được săn sóc đến. Trong giây phút, thời gian như trôi lùi về xưa, ngừng lại nơi một bữa ăn như thế.

Thu Vân quên phứt nàng bây giờ, ngỡ như mình là cô gái xuân mười năm trước, cùng người bạn tình đồng lứa đang lén lút gặp nhau nơi một hiệu ăn ở ngoại ô.

Thăng vừa xắc thịt vừa nói:

– Món Chateaubriand ở đây dai như một con nợ cố lì.

Thu Vân sực tỉnh cười hỏi:

– Nhưng sao món nầy lại mắc tiền hơn thịt bò bít tết, cậu?

– Họ bán theo trong sách. Theo sách dạy nấu ăn thì món nầy phải làm bằng thịt trái thăng, khi chiên phải kẹp giữa hai miếng thịt bắp đùi, không cho nó đụng chảo. Chiên xong vứt hai miếng thịt ngoài đi, tốn kém lắm.

Thình lình, Thu Vân nghe mũi giày của Thăng chạm phải giày nàng. Một sự ớn lạnh kỳ lạ mà từ lâu nàng không còn nghe nữa như chạy trên xương sống nàng từ trên ót xuống đến eo. Nàng thừ người ra lắng nghe cái đê mê huyền ảo ấy và rình rập hành động kế tiếp của Thăng.

Nhưng mũi giày đã dang ra và không bao giờ trở lại nữa. Thật là kỳ lạ, tại sao nàng chờ đợi nó trở lại? Nàng có muốn phiêu lưu mạo hiểm trên đường tình đâu? Và thật là kỳ lạ. Tại sao Thăng lại làm thế? Người con trai nầy, thuộc vào hạng hễ yêu thì thẳng thắn nói ra. Không, có lẽ đây chỉ là một rủi ro thôi.

Dù sao, Thu Vân cũng vừa bắt chợt được lòng nàng. Tình yêu chưa chết hẳn nơi nàng và nàng bị rung động trước người con trai nầy.

Nàng bật cười khiến Thăng ngạc nhiên hỏi:

– Chị vui vì cái gì?

Thu Vân đáp láo:

– Nhai mãi mìếng thịt bò dai, tôi nhớ một câu chuyện khôi hài của Pháp mà một thực khách đã kể cho tôi nghe trong một bữa tiệc kia: “Một thực khách đánh rơi xuống đất một miếng thịt bò dai như thế nầy và y cúi xuống mò kiếm mãi. Chủ nhà nói: “Thưa ông, để tôi dọn một dĩa khác thay vào, xin ông cứ ngồi thẳng lên”. Khách đáp: “Không phải. Một chìếc răng vàng của tôi đã dính vào miếng thịt bò rớt, tôi phải tìm lại mới được”.

Thật ra Thu Vân tức cười vì tình cảm của nàng. Thiếu chi người xứng đôi vừa lứa, bảnh có thua gì Thăng đâu, thế mà …

Đột ngột nàng hỏi:

– Cậu Thăng nè, cậu đã yêu lần nào chưa?

Thăng không bị bắt chợt, nên rất bình thản đáp:

– Những mối tình hão của tuổi dậy thì, chắc không gọi được là yêu, phải không chị. Chưa, tôi vẫn cứ còn bâng khuâng như lúc thiếu niên. Lòng tôi còn lang thang chưa cặm vào nơi bến nào cả, nhưng tôi có cảm giác rằng tôi sắp yêu thật sự đây.

– Đã gặp nàng rồi à?

– Đã gặp, chỉ ngoài mặt thôi.

– Ngoài mặt đã đủ rồi. Không yêu theo lối bị sét đánh sao?

– Rất tiếc là không. Tiếng sét ái tình rất kỳ thú. Nhưng tôi đã bị méo mó nghề nghiệp, bị sự huấn luyện về mỹ thuật nó bắt tôi suy luận về nhan sắc nên sét đánh không được. Thành ra không bao giờ tôi được hưởng cái kỳ thú đo. Rất là đáng tiếc. Ngoài mặt đã đủ à? Vâng thì cũng đủ, nhưng phải ngắm cái mặt cho lâu mới biết nó đẹp hay không.

– Tôi cứ ngỡ con nhà mỹ thuật thì thấy ngay, thấy mau lẹ hơn bọn phàm phu như chúng tôi.

– Không đâu. Họ có thể thấy mau lẹ hơn người thường, nhưng họ ý thức nên hay sợ thấy sai, thành ra họ phải ngắm lâu.

– Lý trí quá, chắc bớt thú nhiều lắm.

– Xét nét một sắc đẹp, không phải là yêu bằng lý trí đâu chị à. Khi xét nét xong và ưng bụng, tôi có thể nhắm mắt mà yêu càng bừa mặc dầu …

– Mặc dầu sao?

– Mặc dầu nàng kém đạo đức, hoặc không xứng đôi vừa lứa với tôi.

Thu Vân bỗng nghẹn ngào vì cảm xúc quá mạnh. Tay nàng run lên và chiếc nĩa đánh nhịp liên hồi trên bờ dĩa kêu leng keng như chú khách cà rem lắc chuông rao hàng.

Sự ám chỉ của người bạn trai trẻ tuổi nầy rõ ràng quá, không còn ngờ gì được nữa cả. Đây là một thanh niên táo bạo một cách có cân nhắc, chớ không liều mạng một cách điên cuồng. Nếu ra làm chánh trị, hắn sẽ trở thành lãnh tụ ngay sau vài năm hoạt động.

Có cân nhắc, phải. Hắn ám chỉ mà như là nói thẳng ra. Đó là một đòn dò dẫm, không sỗ sàng vô lễ, cũng không quá úp mở cho người ta nghi ngờ. Người bị dọ tức khắc hiểu ngay, và tức khắc có ngay phản ứng cần thiết cho hắn dùng để làm tài liệu hành động, nhưng người nầy không thể mích lòng được vì y không vô lễ.

Thu Vân choáng váng như say rượu, lảo đảo muốn té xuống đất. Quả nàng đã bắt chợt nàng đang bị xúc động trước anh con trai nầy. Nhưng nàng không mong đợi gì cà với người đó. Sự so le về tuổi tác quá rõ rệt để một cuộc tình duyên có thể xảy ra. Vì không hy vọng nên nàng phải kinh ngạc đến ngộp thở trước ám chỉ của Thăng.

Qua mấy giây cảm xúc, nàng cảm nghe như một dòng máu trẻ chảy trong các huyết quản nàng, thay thế cho khối máu già đang nguội. Những hột hồng huyết cầu hình như thắm hơn, nuôi nấng đột ngột các tế bào, các thớ thịt nó rung chuyển nhè nhẹ một cách kỳ thú.

Thăng thì bình thản lạ lùng. Anh ta không hổ thẹn trốn cái nhìn của Thu Vân sau khi mở hé cửa lòng cho nàng thấy, cũng không đắc chí một cách vô lễ đã lắc được quả tim một phụ nữ mà không bị cự.

Người trai trẻ nầy bước những bước rất chậm nhưng bước nào vững vàng bước nấy, biết rõ ràng y muốn đi đến đâu, và đường hoàng tiến tới đích một cách lạnh lùng. Có lẽ lòng y đang sôi nổi mặc dầu sự lạnh lùng bên ngoài ấy, sôi nổi còn hơn nơi người khác nữa kia, nhưng đây là một cây si khoa học, trồng và mọc lên có phương pháp hẳn hòi.

Có biết bao nhiêu là anh em trai thơ ngây mê đờn bà đứng tuổi, nhưng các anh ấy mê vì lẽ khác hẳn. Con trai còn nhát chưa đủ bản lĩnh đi săn. Đờn bà đứng tuổi là những con mồi dạn đèn, hai điểm trái ngược ấy bổ túc cho nhau, nên kéo hai đàng lại gần nhau dễ dàng. Trường hợp của Thăng không phải thế.

Kể từ giây phút đó đến mãn bữa ăn, Thu Vân nghe sự quan hệ giữa Thăng và nàng khác trước nhiều. Nàng không còn miễn cưỡng nhận lời mời của một cậu bé con nữa, và khỏi phải nhẫn nại làm một người khách bất đắc dĩ cho lịch sự

Người con trai ngồi trước mặt nàng cũng chẳng còn là một chú em rể hờ mà nàng định câu. Đó là người bạn trai đầu thuở nàng vừa bước đến thềm tuổi dậy thì. Hắn chưa tỏ tình, nhưng nàng biết chắc được rằng hắn sẽ đến đó.

Cho đến 10 giờ đêm, Thu Vân vẫn còn sung sướng cái nỗi vui mới lạ nhứt trong đời người con gái mà nàng vừa được sống lại trong bữa ăn. Đêm nay “ổng” không đến, và nàng hoàn toàn tự do để nâng niu mầm hạnh phúc của nàng.

– Cái chị nầy, sao mà vui như mới trúng số!

Thấy chị khác thường, Nguyệt hỏi như trên. Con bé không có ẩn ý gì cả, nó chỉ nhận xét thế thôi, nhưng bấy nhiêu đó đủ làm cho Thu Vân giựt mình.

Không, nàng không sợ ai đọc được những ý nghĩ thầm kín của nàng, hay nhìn thấu lòng nàng, nhưng lời Nguyệt đã lôi nàng về thực tế. Em nàng, Thăng! Hai nhơn vật ấy liên hệ với nhau, không thể người nầy không nhắc đến người kia, và không nhắc đến sự liên hệ đó. Nàng đã cố tâm chọn chồng cho em, đang trong vòng dò dẫm hỗm nay. Những điều nàng vừa nhớ lại, lại nhắc tới một điểm then chốt nầy là sở dĩ nàng toan đưa Thăng vào gia đình nàng là vì Thăng xứng đôi vừa lứa với em nàng, tức là không xứng đôi vừa lứa với nàng.

Vấn đề đã được đặt ra, và băn khoăn đầu, nổi lên. Có nên mạo hiểm trong một nẻo quặn quẹo như thế hay không?

Thu Vân thở dài đột ngột đứng lên vào buồng để ngủ, không, để nằm mà nghiền ngẫm một mình băn khoăn của nàng. Thật là ngắn ngủi, những giờ vui sướng. Tuy nhiên những giờ ấy rụng đi mà không gieo thảm rắc sầu. Đến như sự phù du của mối tình thoáng thấy đây, nó sẽ mang đến bao nhiêu là đau thương!

Băn khoăn mà không giải quyết được, Thu Vân trốn nó như đà điểu trong sa mạc, chui đầu vào cát mỗi khi có nguy. Nàng sống trở lại giây phút thần tiên trong bữa ăn, lòng dịu êm một mơn trớn thoáng qua, mân mê cái sung sướng của nàng như một cô nữ sinh nội trú ngày chúa nhựt ra thành phố, gặp người bạn trai đầu, đêm vào trường ứa lệ vì phấn khởi.

Lạ quá, nàng nghĩ, tình yêu sao mà như là con rắn lột da, con cua thoát vỏ, lâu lâu được hoàn đồng một lần khi sắp cỗi. Nàng tế nhận thấy lòng nàng rung động y như thuở mới vở lòng yêu. Từ ấy những nay, nàng đã lắm phen phiêu lưu trong thế giới yêu đương, đã bị sóng dập gió vùi nhiều bận, và lần nầy, nếu yêu là yêu lần cuối cùng đây, thế mà ái tình trễ muộn nầy vẫn còn đầy đủ hương vị kỳ ảo của nó.

Yêu lần cuối cùng? Phải, nàng đã băm hai rồi. Sắc đẹp của người đờn bà đủ sức khỏe toàn thịnh nơi tuổi nầy, sự lộng lẫy chỉ lên tới độ tột cùng trong giai đoạn nầy thôi, rồi thì là xế bóng! Nếu một người đờn bà được yêu nhiều, thì lần cuối cùng là lần nầy, không sao khác được.

Mối tình cuối cùng? Thu Vân thừ người ra. Đã cuối cùng rồi à? Đời mình, mình chỉ sống một lần nữa thôi à?

Sự tiếc rẻ, sự sợ hãi tự nhiên đánh bạt nỗi băn khoăn vừa mới nhóm khi nãy. Thu Vân chưa bao giờ xem trọng đạo đức trong tình trường, nên nàng không hốt hoảng trước một sa ngã, mà lại quýnh lên trước một dịp hụt yêu.

Đứng trước hai sự việc, phải chọn một, nàng chọn ngay mối tình so le và dẹp hẳn hy vọng làm lại cuộc đời.

“Ổng” là một người rất tốt bụng và đáng tin cậy. “Ổng” đã long trọng hứa gả chồng cho nàng khi “ổng” tìm được một chỗ tốt. Đó là dịp làm lại cuộc đời mà không phải dễ tìm ra.

Như thế, không đứng đắn trong lúc kết duyên hờ với “ổng” thì nguy. Vậy mà người đờn bà đứng tuổi và đáng lẽ ra nhiều lý trí nầy lại chọn con đường mạo hiểm, điên dại trong tình cảm y như là một cô gái mười sáu tuổi.

– Nhưng mà cũng chưa có gì,- Thu Vân lẩm bẩm một mình như để gỡ tội.- Hắn có thể đổi ý, và mình khỏi phải băn khoăn.

– Chị Thu Vân đi vắng à?

Tuyết hơi ngạc nhiên trước vẻ thất vọng của Thăng. Nàng cứ ngỡ Thăng đến là vì nàng. Thăng lại đến hồi chín giờ sáng như thế nầy thì lại càng là vì nàng lắm. Hạng người đờn bà như Thu Vân, tức là hạng người có tiền mà không công việc thường đi phố suốt buổi sáng, sau khi ăn lót dạ.

Các bạn ngạc nhiên sao họ dùng đồ, toàn thứ đẹp không thôi. Ấy, không phải vì họ nhiều tiền, mà nhiều thì giờ để chọn. Lắm khi họ mất đến tám hôm chỉ để chọn màu cho một chiếc áo dài độc nhứt. Mua một cái xắc ư? Họ đi hết những con phố Tự Do – Lê Lợi – Lê Thánh Tôn, căn nào cũng vào, tủ nào cũng lục thì làm gì mà không chọn được món hàng đẹp nhứt.

Thăng không biết chương trình đờn bà, nên mới tới vào giờ đó. Chàng hỏi thêm:

– Cô có biết chị Thu Vân bao giờ về hay không?

– Chỉ có trời mà biết. Nhưng chưa khi nào chỉ đi vắng quá một ngày.

– Cô nói đùa chớ?

– Cố nhiên là nói đùa.

Thấy Thăng thất vọng và bực dọc, Tuyết ngạc nhiên lắm. Không biết chàng có gì quan trọng và cấp bách cần nói ngay với chị mình, nàng hỏi:

– Nếu anh đợi không được, để lại ba chữ …

Thăng bật cười, thì ra Tuyết không đoán biết được tình cảm của chàng. Nhưng bỗng chàng thừ người ra. “Ừ, tại sao không viết thư cho Thu Vân?”. Chàng không nhát gái, và thích nói ngay mặt hơn, bất kỳ điều gì với ai, nhưng chỉ viết thư mới nói cặn kẽ được những gì sôi nổi trong lòng chàng. Lòng chàng là một nồi canh hầm, bên trong sôi ùn ục, nhưng người ta không thấy được gì cả vì cái vung đậy nồi rất kín. Vì vậy mà món nấu, là mối tình mới nhóm, chín nhừ mau quá. Mới có mấy hôm mà chàng nghe là chàng đã yêu sâu đậm lắm rồi.

An lòng được với giải pháp viết thư vừa tìm ra, Thăng bình tỉnh hẳn lại, vui vẻ nói với Tuyết:

– Cô Tuyết nè, – chàng hỏi- sau khi đậu tú tài II rồi, cô theo ngành nào?

– Thật là khó nghĩ anh à. Cửa vào, tương đối hiếm, mà cửa ra càng hiếm hơn.

– Cửa ra là thế nào?

– Thí dụ như học xong Nông Lâm Mục, em sẽ làm gì? Các xí nghiệp ít oi. Em thấy là nên sống với hiện tại như bạn hữu của em, như vậy khỏe trí hơn. Các chị ấy thì thi đậu xong, các chị mới nghĩ đến việc tìm nẻo mà chui.

– Được, ta sống với hiện tại vậy. Trước hết, tôi xin phép cô từ đây tôi được kêu cô bằng em …

Tuyết nhảy lên reo:

– Vạn hạnh, vạn hạnh! Tại anh chớ, anh khách sáo như ông cụ.

Tuyết không biết rằng tiếng em mà Thăng quyết định dùng, có nghĩa là em vợ, chớ không phải tiếng em âu yếm mà bạn trai thân dùng gọi bạn gái rất thân. Nàng nũng nịu:

– Chiều nay đưa em đi xem chiếu bóng nha anh.

– Hết cả tiền rồi.

– Thì đi dạo mát vậy.

– Để xem.

– Sao lại để xem? Xem cái gì? Có cần xin phép ai hay không?

– Để xem tôi có đến được hay không. Lắm hôm vừa ngủ trưa thức dậy thì bạn hữu nó đến kéo đầu tôi đi mãi đến tối.

– Nhưng nếu anh tha thiết đưa em đi dạo mát thì dầu ở trong tù anh cũng trốn thoát được kia mà.

Thăng muốn đáp bằng một câu tàn nhẫn cho xong, câu ấy là “đúng như thế” nhưng chàng không nỡ. Không, chàng không tiếc nếu mất tình bạn của Tuyết, nhưng quả thật khó mà làm buồn một cô gái.

– Chiều nay em đợi anh, anh mà không đến sẽ biết tay em.

– Tay của công chúa Bạch Tuyết nấu xúp khéo lắm. Bảy chú lùn đã ghiền thứ xúp đó. Tôi cũng mong được ăn một bữa gì đây.

– Em chuyên môn món gỏi bao tử heo. Anh biết nhậu hay không?

– Cũng lai rai.

– Chúa nhựt mời anh ăn cơm trưa ở đây.

– Còn chị Thu Vân chuyên môn món gì?

– Chị Ba em giỏi nội trợ lắm, nấu ăn khéo có tiếng…

– Nhưng sao lại …

Tuyết hiểu ngay câu nói mà Thăng bỏ dở chừng, không dám thốt ra luôn, sợ vô lễ xen vào đời tư của người ta. Nàng hiểu những lời không thốt ra ấy, và hiểu luôn e ngại của Thăng nữa. Nhưng đã có cảm tình với anh con trai nầy nhiều lắm rồi, nàng xem anh ta như kẻ có quyền được nghe tâm sự của mỗi người trong gia đình nàng. Vì thế nàng đáp:

– Phải, chị Ba em thật vô phước. Chị đã được tạo hóa và má em võ trang đầy đủ để bước vào trận đời, ai cũng ngỡ là chị thắng, nhưng chị lại đại bại. Em thương chị Ba em lắm.

– Còn cô, cô được võ trang tới mức nào? Đại liên hay tiểu liên.

– Tiểu liên. Em nói nhiều quá, nên chị Ba em cho em cái tục danh tiểu liên ấy. Anh không biết cái không khí của trường Marie Curie, không khí rất trẻ, vì là trường đầm. Đầm bây giờ rất hiếm hoi, nhưng không khí ngày xưa vẫn còn.

– Tôi biết; học ở Âu châu về mà! Thiếu nữ Âu châu không trầm lặng như thiếu nữ ta.

Thăng hơi lo lo. Tuyết đã cho rằng chị nàng đại bại. Nhưng đó là cái bại yên thân, và dầu sao nhà nàng cũng đang no ấm. Nếu vạn nhứt Thu Vân dấn thân vào một cuộc mạo hiểm tình cảm nào thì đại bại có thể xoay thành thảm bại.

Như thế Tuyết sẽ nghĩ sao, sẽ phản ứng ra sao khi biết được tình cảm chàng và nhứt là khi chàng thố lộ tình cảm ấy và lôi Thu Vân vào cuộc phiêu lưu. Phải, rất phiêu lưu, không phiêu lưu, vì sự so le tuổi tác (chàng mà có yêu thì chắc không phụ ai, vì tình chàng có cân nhắc) nhưng phiêu lưu, vì chàng là một gã không xu.

Thăng vừa nghĩ đến đó thì Tuyết hỏi:

– Khi học ngành điêu khắc, anh có biết xứ ta không có đất dung thân cho môn ấy không?

– Có biết. Nhưng một là tôi yêu ngành ấy quá, hai là tôi ngỡ sống ở ngoại quốc được.

– Sao không sống ở ngoại quốc được?

– Cô tính, bên La Mã người ta thừa thãi điêu khắc gia cho đến xuất cảng họ đi các nơi khác, mà các nơi khác cũng thế, thì làm sao mà sống.

– Vậy anh định làm gì?

– Cố nhiên là chắc tôi phải đi dạy trường tư. Cô Tuyết nè, nhà nầy tiêu phí mỗi tháng bao nhiêu. Tôi thì chỉ có một thân, mỗi ngày xin được hai giờ dạy học là đủ sống rồi.

Thăng làm bộ như muốn so sánh hai tổn phí sanh hoạt nên hỏi thế, chớ thật ra chàng tò mò về gánh nặng mà một người đờn ông phải chở cho gia đình nầy.

– Em không biết rõ được vì chị Ba em xuất phát. Nhưng chắc là chúng em tiêu pha nhiều lắm.

– Nếu bớt tiêu pha, cô có nghe khó lắm không?

Tuyết chỉ mến Thăng thôi, mến nhiều lắm, và rất sung sướng vì tình bạn mới giữa hai người. Có thể rồi nàng sẽ yêu Thăng, nhưng chưa hề nàng nghĩ đến mối tình như vậy. Con gái ngày nay giao thiệp rộng nên không phải hễ cứ quen với con trai là yêu họ ngay.

Tuy nhiên, nàng không khỏi nghĩ đến một cuộc dọ hỏi của Thăng với ý định lập gia đình. “Sao hắn lại hỏi thế, định cưới mình à, và lo thiếu ăn à?”.

Tuyết tự hỏi thế rồi nhìn lại Thăng và buồn cười hết sức. Nàng cùng tâm trạng, cùng với quan niệm người con gái của thế hệ bây giờ: Một bạn trai mới, đâm ra yêu họ thì họ xem là tự nhiên. Nhưng nếu anh bạn trai ấy chưa yêu mà muốn cưới họ thì họ thấy buồn cười.

– Cái đó cũng tùy, nàng đáp, khổ thì đành là khổ, nhưng vấn đề phải đặt như thế nầy: em chịu đựng sự khổ có được hay không, và có lý do gì để phải chịu đựng như thế hay không?

Tuyết đặt vấn đề rất đúng, Thăng nghe như vậy, và tự nhiên chàng nghĩ đến Thu Vân. Thu Vân đã được võ trang đầy đủ để chinh chiến trong trận đời. Như vậy nàng chịu khổ dễ dàng. Nàng có lý do gì hy sinh sung sướng vật chất hay không? Có, nàng được dịp làm lại cuộc đời với một người chưa vợ. Người ấy trẻ, khỏe mạnh, có học, và có thể có tương lai. Đúng lý ra thì như thế, nhưng biết Thu Vân có nghĩ như vậy hay không?

Trong khi Thăng nghĩ vẩn vơ thì Tuyết đã mở tủ sách lấy ra một tập lưu bút, thứ bán trên thị trường mà cô nữ sinh nào cũng có. Nàng mở tập ra, chìa trước mặt Thăng mà đòi:

– Anh cho ba chữ làm kỷ niệm.

– Tôi giỏi tạc đá, nhưng viết rất tồi.

– Không hề gì, miễn có chữ ký của nhà điêu khắc là đủ lắm rồi.

– Tôi chưa nổi danh và chắc không bao giờ nổi danh

Cầm bút suy nghĩ để viết một câu ý nhị, Thăng lại nghĩ miên man đến Thu Vân. Chàng để bút trong tập nầy vào trang kế chót. Tập vở của Bạch Tuyết đã bị người ta bôi mực lọ lem gần hết, và tập vở đời của Thu Vân cũng thế. Nhưng vì chỉ là tập vở thôi, nên Bạch Tuyết còn chọn lựa. Nếu Bạch Tuyết ngày kia có yêu chàng chăng nữa, thì tình yêu ấy cũng không tuyệt đối cho lắm. Còn chán vạn thanh niên mà Tuyết có thể thấy là hơn chàng.

Thu Vân thì khác. Nàng đã sống thật sự trong bao nhiêu trang đầu của tập vở đời nàng, đã biết rõ những kẻ đề bút, đã thất vọng về họ, đã đau khổ vì họ. Không, Thu Vân sẽ không còn tiếc đã hụt lấy ai, và không ao ước ai nữa. Nàng sẽ yêu chàng bằng thứ tình cặn, và chính vì nó là cặn, nó không còn lắng xuống nữa, nó sẽ năm yên dưới đáy cốc.

Đã hơn mười giờ sáng rồi. Thăng đến đây hồi chín giờ kém mười lăm, kể ra đợi chờ trong bao lâu đó cũng là nhẫn nại lắm rồi.

Chàng bắt đầu sốt ruột và ngó ra cửa rất thường, khiến Tuyết cũng sốt ruột lây. Người reo lên trước tiên không phải là chàng mà là Tuyết. Tuyết reo như em nhỏ mừng mẹ đi chợ về:

– A! Chị Ba về!

Thăng không nói gì nhưng xô ghế kêu một cái rột, đứng lên như mông bị phỏng lửa, khiến trong giây phút, Tuyết chợt thoáng hiểu được tình cảm của anh con trai nầy đối với chị nàng.

Không hiểu vì sao, nàng bỗng nghe hơi khó chịu nơi lòng.

Sự vui mừng của Thăng phù du như xe hơi qua cửa. Chàng cụt hứng một giây vì theo sau bén gót Thu Vân là một người đờn ông cùng lứa với nàng. Người nầy ôm kè kè nào là hộp giấy, nào là giỏ dây ni-lông. Chắc hắn thấy Thu Vân cồng kềnh nên theo đưa về nhà.

Thình lình một ý nghĩ khiến cho Thăng sa sầm nét mặt lại. Thu Vân đã nói là có ký hiệp ước với “ổng” không có bạn traì nữa, và nàng chỉ xé rào một lần vì chàng. Thế người nầy bà con à?

Chàng bối rối đến đỗi quên cả lịch sự, không đáp cái chào vui vẻ của Thu Vân, mà cũng không chào người khách mới.

Thăng đang bắt chợt lòng chàng hồ nghi và ghen. Ừ, chàng ghen.

– A, ha, thế ra mình đã yêu rồi đây! Chàng reo thầm lên như vậy.

Đồng thời Bạch Tuyết cũng bắt chợt được tâm trạng đó nơi nàng, khi tế nhận cơn ghen của Thăng, và biết chắc là hắn yêu chị nàng, tức là không yêu nàng.

Tình yêu đang phôi thai nơi lòng đôi bạn trẻ, chưa chín muồi và chính họ cũng không dè, được hai cơn ghen làm cho trưởng thành một cách đột ngột, đốt giai đoạn khiến họ kinh ngạc cho lòng họ hết sức.

Đây là giây phút đầu tiên trong đời họ mà họ nghe một niềm đau xót vô ngần dày vò tim non của họ. Cả hai đều mới vở lòng yêu, và đều vở lòng đau khổ vì yêu.