← Quay lại trang sách

- 4 -

Đà lạt ngày …

Tôi đã quyết định không gọi Thu Vân bằng chị nữa. Cái vặt ấy chắc không làm Thu Vân mích lòng.

Những điều tôi nói ra sau đây, chắc cũng chẳng làm phiền Thu Vân. Thu Vân cũng không có lý do gì để cự tôi cả. Nhưng chắc là tôi không dám đến thăm Thu Vân nữa, không phải vì xấu hổ, mà vì cũng hơi ngỡ ngàng.

Mặc dầu là văn nghệ sĩ, tôi không biết nói bay bướm, nên không được đẹp trong những lời mở đầu câu chuyện của tôi sau đây.

Mà tôi chắc Thu Vân không cần được ru cho lắm. Lời ru du dương Thu Vân đã nghe đâu từ năm xưa rồi. Bây giờ Thu Vân chắc thích nghe những gì tự đáy lòng người vang lên.

Thu Vân ơi, tôi đã yêu Thu Vân rồi.

Tôi không còn biết nói gì thêm, sau thố lộ ấy. Tôi không phập phồng lắm khi toan nói ra, và nói rồi tôi không kinh sợ bao nhiêu. Tôi ở xa, có gì thì tôi cút luôn. Mặc dầu thế, tôi cũng bịt hai tai lại vì tôi cứ nghe Thu Vân cười khanh khách, một chuỗi cười không ác nhưng hơi thị đời, xem thường đứa em nhỏ. Tôi mắc cở vì sự xem thường ấy, hơi bị tự ti mặc cảm đôi phần.

Thu Vân à, tôi không xin gì cả, vì thà là không xin, không được, và sẽ sống với hy vọng hão huyền, còn hơn là xin mà bị khước từ thì làm sao yên được trong tuyệt vọng!

Không xin gì, thì để bụng có hơn không, nói ra làm chi cho Thu Vân bận lòng suy nghĩ? Tôi biết thế, lẽ phải dạy tôi như thế. Nhưng không hiểu sao tôi cứ nghe cần phải nói ra như để xì bớt hơi nó tràn ứ lòng tôi.

Thu Vân à, tôi không phải là một nam trinh mười tám tuổi mới thấy gái lần đầu là yêu ngay, mù quáng vì một nhu cầu khác hơn là ái tình thật, một nhu cầu thiển cận mà hắn ngỡ là tình yêu.

Không, tôi yêu thật, yêu sáng suốt. Tôi biết tôi muốn gì, biết tôi đi đâu và sẽ đi đến đâu. Chị đừng ngỡ rồi tôi sẽ vỡ mộng và mối tình giữa đôi ta (nếu may ra, cái may thật là mong manh, chị yêu lại tôi) sẽ là cuộc phiêu lưu mà ngõ ra như đã thấy được trước rồi.

Thật là không biết nói cách nào cho Thu Vân tin là tôi yêu Thu Vân chơn thành và nhứt là không mù quáng. Vì thế tôi không hy vọng lắm, nhưng cứ viết thư nầy, viết xong tôi nghe an lòng được phần nào.

Tôi ích kỷ lắm, cứ mong rằng bức thư an thần cho tôi sẽ làm Thu Vân bất an tâm. Thu Vân mà bị xao xuyến vì mấy lời trên đây là tôi có thể mong đợi. Bằng như Thu Vân dửng dưng cười đùa nó thì hết rồi vậy.

Chúc Thu Vân mạnh và vui. Thăm hai em Tuyết, Nguyệt và hôn Trường.

Thăng

T.B. Địa chỉ của tôi:

Nguyễn văn Thăng

Khách sạn Phú Hòa, buồng số 18

Thu Vân ngẩn người ra rất lâu khi đọc xong bức thư đó. Ôi, những bức thư xanh, những bức thư tím, những bức thư ngà thơm phức mùi nước hoa của mười lăm năm trước! Một bóng ma của loại thư ấy hiện về hôm nay và mang theo cả cái thế giới thần tiên của tuổi thanh xuân đã bị lớp bựi thời gian phủ mờ. Mười lăm năm xưa, tuổi thìếu niên nhạy cảm như đường tơ mỏng, rung vang lên khi một lời thầm thì nhẹ lướt qua.

Giờ đây, nàng cũng nghe mọc ốc y hệt như năm đó, mà bên trong thì cả tim, cả phổi, cả gan ruột như được một bàn tay non của trẻ con mơn trớn.

Thu Vân đọc lại đến năm lượt bức thư tỏ tình của người bạn trai trẻ tuổi và bỗng nhớ sực lại rằng mười lăm năm trước, nàng cũng đã làm như thế lần đầu.

Thư đọc qua là hiểu hết; nhưng lại quên ngay vì quá bối rối, quá xao xuyến.

Đọc xong năm lượt thì nhớ rõ từng đoạn thư, biết người gởi thư nói gì, nhưng lại không tin rằng y nói thế, nên đọc lại cho chắc ý.

Ngày xưa, quả Thu Vân đã bối rối hơn nhiều, khi tiếp được bức thư tình đầu tiên. Nhưng nàng ngỡ là đã hết rồi, nàng không còn xôn xao trước cuộc tỏ tình nào được cả. Giờ nếu có yêu, nàng sẽ yêu vì nghĩa, yêu người nào chơn thật và lo lắng cho nàng.

Nhưng rõ ra là chưa hết. Đêm nay, chắc là nàng ngủ không yên. Thu Vân định lấy thuốc ngủ uống, nhưng nghĩ lại nàng thôi. Trằn trọc thì khó chịu, nhưng trằn trọc vì bức thư nầy, thú biết bao nhiêu.

Nếu như là giữa ban ngày, chắc Thu Vân không làm sao giấu được niềm hân hoan nó lộ rõ trên mặt nàng. Bây giờ, nàng vui tươi dưới ánh đèn đầu giường, cái nhìn dán vào trang sách nhưng không hiểu lấy được một câu.

Nàng không nghĩ về người viết thư cho hắn, mà chỉ sống lại đời sống con gái của nàng thôi. Hương xuân như tràn ngập căn buồng nhỏ nầy mà từ lâu nàng kéo dài những ngày vô vị, không hy vọng gì về tương lai, không có lấy một tí phấn khởi để kích thích cuộc đời.

Bất giác nàng nhớ lại mối tình đầu. Người con trai ấy bảnh trai hơn Thăng nhiều và họ đã yêu nhau ngây ngất. Tuy nhiên nàng không xôn xao lắm lúc hắn lộ tình và tỏ tình. Quả trong thời thanh xuân ấy, nàng đã mơ yêu từ ngày nầy qua tháng khác. Nhưng khi tình yêu đến thì nàng thấy đó là một việc tự nhiên, phải đến vào lúc ấy.

Và nàng cũng không ý thức rõ rệt cho lắm về tình yêu, về những bước lần dò chập chửng của nó rồi về sự tiến triển của nó. Thuở ấy tâm trí nàng mơ mơ màng màng như ở trong một giấc mộng hay đang uống phải những loại thuốc có trộn ma túy.

Cái sung sướng được yêu, nàng cũng chẳng nghe rõ rệt cho lắm, tuy biết rằng nó có, có thật nhiều.

Bây giờ thì khác hẳn rồi. Tình yêu đến, lù lù như một vật chất có hình thù mà nàng thấy rõ ràng. Nàng theo dõi được bước tiến của nó, lắng nghe được cảm giác kế tiếp nhau mà nó đã gieo trong vực sâu thẩm của các tế bào nàng.

Thật là không còn gì huyền ảo nữa cả, nhưng bù lại, nàng hưởng được cái thú lòng bị xao xuyến, không thơ mộng, nhưng mà có thật.

Bây giờ Thu Vân mới săn sóc đến người con trai táo bạo là Thăng. Nàng không yêu hắn nên chỉ có mối tình của hắn là đụng chạm nàng thôi. Con người của hắn phải được tiếp rước sau.

Thu Vân hình dung một buổi đi dạo phố, và thoát hồn ra trong cuộc đi dạo ấy để ngắm đôi lứa sánh vai. Sự chênh lệch như nhảy ngay vào mắt khách qua đường. Chồng thấp, vợ cao, chồng thấp tuổi trong khi vợ cao niên. Chỉ có những kẻ không đứng đắn mới hãnh diện được sự so le như vậy.

Thu Vân xấu hổ trước mà tưởng tượng đến những mỉa mai chế nhạo của bạn hữu nàng.

Người con trai nầy kỳ dị hết sức. Xem ra hắn không khờ dại, không đần độn, thế mà sao hắn không thấy như vậy là kỳ cho hắn?

Nàng nhớ đã nghe một lần, ý nghĩ sau đây của cô bạn me Tây của nàng: “Con trai, con gái xứng đôi, yêu nhau thật là uổng? Người con trai nó vụng về và nhút nhát, nào có biết thưởng thức hương trinh đâu. Còn cô con gái cũng vụng về và nhút nhát nào được hưởng gì với người bạn dốt kia!”

Nếu người me Tây ấy mà nói đúng thì cũng không đúng về Thăng. Thăng không vụng về nhút nhát chút nào, trái lại nữa.

Nhưng mà …!

Thu Vân ngủ quên đi lúc nào không biết, với bức thư trên ngực, bức thư nhầu nát như được chuyền tay cho cả một lớp học xem.

“Sàigòn, ngày …

Thu Vân,

Tôi đã về Sàigòn, nhưng không dám đến thăm Thu Vân. Tôi mong thư Thu Vân từng giờ, mãi không thấy gì, tôi định là Thu Vân xem mối tình của tôi trẻ con, không đáng được để ý.

Vậy tôi đợi cho Thu Vân quên đi rồi hẵng hay. Đến bây giờ, ngỡ ngàng cho tôi quá, mà cũng khó xử cho Thu Vân.

Chúc…”

Đọc xong bức thư thứ nhì nầy, Thu Vân hơi lo lo. Hắn không tỏ thêm tình ý gì cả, không nài nỉ gì, cũng chẳng khóc than, van xin cầu khẩn.

Hắn thuộc vào hạng người nói gì là nói vừa đủ, rồi không nói nữa.

Nàng tức giận hết sức, vò nát bức thư. Con người sao mà ngốc quá như thế nầy. Hắn phải biết đôi chút tâm lý phụ nữ chớ. Đờn bà thì dầu sao người ta cũng thủ vai tịnh, để sáng kiến hành động cho đờn ông. Có yêu mười mươi, người ta cũng làm như thờ ơ lạnh lạt.

Nhứt là trong trường hợp của nàng. Một là nàng do dự trước con đường cong quẹo và tối om phải đi với Thăng, hay là nàng thích hưởng lại cái thú được chinh phục, cuộc chinh phục càng lâu, thú càng dài.

Đây là mối tình cuối cùng của nàng, nàng muốn cho nó thật vĩ đại, to, sâu, hơn tất cả những mối tình của thiên hạ. Nếu Thăng chỉ nói một lần thôi, rồi rút lui với nỗi tuyệt vong của y thì nàng sẽ ôm hận tới không biết đến ngày nào.

Chắc hắn không viết thư nữa mà cũng không đến chơi dạo nầy. Nàng chỉ còn một nước là tìm hắn… Nhưng hắn hay la cà những chốn nào, nàng chưa quen nhiều để biết chi tiết đó. Nàng cũng quên hỏi địa chỉ hắn để trả lời bằng thư. Địa chỉ Đà lạt thì đã không còn dùng được nữa rồi.

Suốt ngày hôm đó, Thu Vân đi rong phố đến năm lượt. Tất cả những nơi tuổi trẻ hay giới văn nghệ thường lui tới, nàng đều có soát qua, nhưng Thăng thì nàng không thấy dạng lần nào.

Nàng không cần Thăng, chưa yêu hẳn mà chỉ mới bắt đầu nghe hay hay trước tình yêu của hắn thôi. Nhưng không thể để cho một việc đứt đoạn như thế nầy được. Thu Vân giống như một con chuột lắt con, thấy bẫy thì biết sợ, nhưng cứ thèm miếng mồi bên trong, đi không nỡ mà ờ cũng không đành. Miếng mồi quyến rủ làm cho nàng cứ muốn lao đầu vào cạm bẫy rồi ra sao sẽ ra.

Hôm sau, hồi 10 giờ, từ trên nhà sách Xuân Thu đi xuống trên vỉa hè phố Tự Do, nàng bận dừng chơn lại trước Quốc Hội cho người nhiếp ảnh viên chụp hình, thì thấy Thăng từ trong phòng triển lãm hội họa đi ra. Hắn ra đến vỉa hè thì gặp ngay một chiếc tắc-xi rà sát lề, hắn thót lên đó thì xe chạy liền. Thu Vân dậm chơn bực tức.

Thăng vừa hé cửa dòm ra thì rụng rời cả tay chơn. Chàng sợ gì, chàng chưa biết rõ cho lắm, nhưng nhứt định là sợ phía bên Thu Vân.

Lúc viết thư, chàng đã suy nghĩ nhiều. Không, tỏ tình với Thu Vân không có tội gì cả, cũng chẳng xấu hổ chút nào. Nhưng thư đi rồi, chàng đâm sợ. Nay thình lình Tuyết đến, Tuyết mà chàng ngỡ không biết nhà chàng, chàng hết cả hồn vía, tưởng đâu gia đình ấy lùng kiếm chàng hôm nay.

Tuyết cười dòn lên rồi hỏi:

– Làm gì mà anh chết sững ra như vậy? Em có quyền gì đâu. Lỡ có ai trong nhà thì một là em về, hai là anh giới thiệu chúng tôi với nhau không được sao?

Thăng hoàn hồn cãi:

– Không, không có ai trong nhà hết, mời cô vô.

Tuyết vừa bước vào nhà vừa nói:

– Bây giờ thấy nhà chỉ có mình anh, em thật không hiểu được cơn sợ của anh.

– À, đêm rồi xem một phim ghê rợn, rồi về lại đọc truyện ghê rợn, đang bị ám ảnh thì cô đến.

– Nhưng em đếu có gõ cửa hẳn hòi chớ nào phải nhảy rào vào một cách kiếm hiệp đâu?

Thăng bối rối, đánh trống lấp:

– Phụ nữ hay bắt bẻ lắm, tôi chịu thua cô đó.

Tuyết đưa mắt đảo qua một vòng rồi thẳng thắn phê bình:

– Thợ rèn không dao ăn trầu! Nhà anh thật kém mỹ thuật, mặc dầu anh là một nhà mỹ thuật.

– Chính vì vậy mà tôi sợ. Tôi sợ cô bắt chợt vẻ tồi tàn ở đây.

– Hay, mới tìm ra được bài giải thích nhưng em đã bỏ qua vấn đề sợ rồi kia mà.

Thăng cười hì hì, nói qua chuyện nhà cửa:

– Tôi thấy đã luộm thuộm, cho luộm thuộm luôn. Như thế người ta ngỡ mình không cần gì. Nếu tồi tàn mà cố làm đỏm thì người ta biết ngay là mình muốn sang, lại không tiền.

– Nhưng thật ra thì sao?

– Thật ra thì, một ngày tôi chỉ ở nhà có một hai tiếng đồng hồ. Tối, thì khuya lắm mới về cái chỗ dùng để nghỉ lưng trong lúc tắt đèn mà tốn tiền với nó uổng lắm. Ở đây tôi chưa hề tiếp ai bao giờ. À, mà nhờ gì cô biết nhà tôi?

– Thì chính anh cho em địa chỉ.

– Vậy hả, tôi quên mất.

Nói xong câu nầy, Thăng lại nghĩ ngay đến Thu Vân nên hỏi gặn:

– Tôi cho cô địa chỉ hay cho Thu Vân?

– Cho em. Nhưng sao anh hỗn dữ vậy, dám gọi chị Thu Vân là Thu Vân?

– Chị của cô, chớ nào phải chị của tôi. Ý chết!

Lần nầy thì chính Tuyết hoảng hồn. Nàng ngó ngoáy ra sau lưng và nhảy nhỗm lên, vừa hỏi:

– Gì vậy anh?

– Bàn ghế tôi không lau đã mấy hôm rồi, cô ngồi lên đó, dơ y phục hết.

– Dữ hôn, sao không để em ra về rồi sẽ nói!

– Thôi xí xóa. Mà khổ, tôi không có gì để mời cô uống.

– Em chưa khát. Nhà nầy như là nhà hoang.

– Nhà của mấy thằng khác cũng thế.

– Các anh lôi thôi lắm.

– Tại độc thân mà.

– Sai. Em có một chị bạn già, cũng độc thân, nhưng chỉ có thiếu thốn đủ thứ như vầy đâu.

– Tại chỉ là đờn bà.

– Cái đó đúng. Phái mày râu các anh hình như là ghét nội trợ lắm. Với lại bừa bải nữa.

– À, cái đó là tại tôi nghệ sĩ.

– Nghệ sĩ phải sống bừa bải à?

– Không, không “phải”. Nhưng mà tại tánh nghệ sĩ như vậy.

– Anh mời em đi xem nhà coi nào.

– Tôi đã xấu hổ, cô còn bắt tôi xấu hổ thêm. Xin mời cô vậy.

Buồng ngoài ngăn cách buồng trong bằng một bức vách ván cao khỏi đầu người. Có khung cửa nhưng không có cửa. Gạch Tàu lót nền thì long cả xi-măng trét kẽ, và kẽ nào cũng đầy những mẫu giấy con con mà khi rác bị chổi đẩy đi qua đó, đã để rơi lại dưới ấy.

Tuyết theo sau Thăng, vừa bước tới bên trong thì kêu ố lên một tiếng dài.

– Tôi đã nói mà! Tại cô cứ đòi xem.

Hình như có ai đã đánh giặc trên giường. Sách, vở, báo nằm la liệt dưới đất với những mẫu bánh mì, những giấy gói bánh ngọt, những đôi vớ rách, những chương trình xi-nê

– Em ngộp lắm, mau mau đi ra ngoài.

Mặt chiếc ghế mà Tuyết ngồi khi nãy, bây giờ lộ rõ lên một vệt sạch giữa diện tích bụi xám; vệt sạch ấy hình hai quả núi trọc. Tuyết uể oải nói:

– Kệ bẩn, cho bẩn luôn.

Nói xong nàng thả rơi người trên đó. Trong đời nàng, nàng chưa bao giờ thấy một cảnh sống luộm thuộm như thế nầy. Chủ nhà, đi ra ngoài trông sạch sẽ tươm tất như bất kỳ ai, còn sạch sẽ tươm tất hơn họ nữa là khác, thế mà bên trong lại như thế nầy. Không rõ tâm hồn y có ngăn nắp hay là cũng rối loạn như chiếc giường, như mặt đất ở đây.

Tuy nhiên, không biết vì lẽ gì, nàng lại nghe thích cái bừa bải nó đã làm nàng khó chịu. Phải chăng là sự vô trật tự ấy nói lên rằng Thăng cô đơn lắm, thiếu và cần một người để săn sóc anh. Nàng nói:

– Anh cô đơn lắm thì phải?

– Cô nói đúng y như vậy. Nhưng cô đơn đây, không phải là cô độc ở nhà, tôi cô đơn về tâm hồn kia.

– Tâm hồn anh có hồ lốn như thế nầy hay không?

– Rất là trật tự. Tôi băn khoăn về nghệ thuật, bị nhiều quan niệm về vẻ đẹp chèo kéo tôi, nhưng không phải vì thế mà lộn xộn trong đó. Tôi bâng khuâng về tình yêu, mơ rất nhiều giấc mơ, nhưng đó là những giấc mơ trong lành mà anh con trai nào cũng mơ qua cả.

Tuyết trầm ngâm không nói, nhìn cụm lan rừng treo trên vách, trước mặt nàng, đã chết khô tự bao giờ rồi.

Trước khi đến đây, tình cảm của nàng đối với Thăng chưa có gì rõ rệt cho lắm. Nàng chỉ mới bắt chợt nàng đã ghen sơ sơ khi nàng tế nhận cái ghen với Thăng, và nhận ra rằng nàng mến người bạn trai nầy nhiều quá.

Hôm nay, nàng đến thăm hắn vì nghe thiếu hắn rất lâu, muốn gặp lại người bạn hay hay, chỉ có thế thôi.

Nhưng từ lúc vào đây đến giờ, lòng nàng như được hướng qua một nẻo khác. Người bạn hay hay càng hay hay hơn, và rất đáng tội ngiệp trong cảnh cô quạnh của hắn.

Giây lát sau, nàng hỏi:

– Thời dụng biểu của anh trong ngày ra làm sao?

– Ngày thường, tôi đi dạy hai tiếng đồng hồ vào buổi sáng …

– Đã đi dạy rồi à?

– Vâng, môn sử địa. Buổi chiều, tôi dọn bài cho ngày tới, xong, đi dạo phố gặp anh em, hoặc đi xi-nê, đi hiệu sách, đi xem các cuộc triển lãm hay đi thư viện. Tối lại thì chắc chắn là phải gặp bạn bè, uống tách cà phê, nói chuyện khào lắm khi không nói gì cả, nhưng không gặp nhau không được.

– Còn hôm nay?

– Hôm nay chúa nhựt thì khác, không nhứt định cái gì cả, cũng không chuẩn bị trước cuộc giải trí nào, gặp đâu vui đó. Có khi, chúng tôi đi về nhà quê, những cánh đồng, những vườn tược gần Sàigòn, như Lái Thiêu hay Thủ Đức chẳng hạn.

– Anh cần bạn lắm hả?

– Phải.

– Cần đủ mặt tất cả bạn hữu?

– Không, tôi chỉ cần một tâm hồn bầu bạn thôi, và an phận được với tâm hồn đó. Mấy thằng khác cũng vậy. Nên chi bọn tôi cứ thưa lần, vì thỉnh thoảng lại có một thằng cưới vợ, hoặc một thằng có người yêu.

– Ngày kia thì rã công ty?

Đôi bạn cười xòa, rồi Thăng cãi:

– Không bao giờ rã cả, vì thỉnh thoảng lại có một thằng buồn gia đạo, hoặc một thằng bị bỏ ra rìa, thế là chúng trở về với nhóm cũ.

– Như vậy, hôm nay anh đưa em đi dạo phố có được hay không?

– Sao lại không. Tôi sẽ có dịp giới thiệu cô với bạn hữu tôi.

– Đừng, em cũng thích bạn trai lắm, nhưng hôm nay em không muốn bị quấy rầy.

– Thì thôi vậy. À cô Tuyết …

– Sao anh?

Thấy Thăng do dự lâu quá, Tuyết phải hỏi thế.

– Thu Vân nói gì về Thăng?

Tuyết hiểu lầm, bảo:

– Không sao đâu, anh đừng lo, chị Thu Vân không cổ hủ lắm đâu. Chị xem việc em đi dạo phố với bạn trai là thường.

– Không …

– Em biết rồi. Em đến thăm anh, không có gì bậy cả.

– Không mà …

– Đừng lo gì hết, em đã bảo chị ấy không cổ hủ lắm đâu.

Vì sự ngộ nhận liên tiếp của Tuyết, Thăng đành cụt hứng. Nhưng chàng biết chắc rằng không có gì xảy ra trong gia đình Thu Vân cả, và Tuyết không hay biết gì về hai bức thư của chàng cả. Chỉ có một điều chàng chưa rõ được là phản ứng bên trong lòng Thu Vân với hai bức thư ấy.

Trong lúc Thăng vào trong thay đổi y phục thì Tuyết chọn sách trên ngăn kệ treo nơi vách. Nàng rút quyển Rebecca, một quyển tiểu thuyết Anh nghe đồn là rất hay mà nàng chưa được đọc.

Nơi trang hờ thứ nhì, Thăng có ghi ngày mua tại BaLê, tháng sáu năm kia. Nơi trang hờ thứ ba, ai đã ghi địa chỉ bây giờ của chàng, không biết để chi.

Cả hai đồng ra khỏi nhà, Tuyết với quyển sách mượn trên tay. Thăng nói:

– Hôm nay tôi chỉ thích nơi vắng vẻ thôi, còn cô?

Tuyết lại hiểu lầm Thăng, ngỡ chàng muốn tìm chỗ thích hạp để nói cái gì nên đáp:

– Em cũng vậy.

Và nàng chơn thật mà đáp thế. Với bạn mới, người ta cần nơi yên tịnh để buồn và phải nói nhiều. Có nói nhiều mới biết rõ được nhau.

Họ lên tắc-xi và Thăng đưa bạn vào một xó kia trong vườn bách thảo. Đó là một góc mà hình như Thăng đã thuộc làu, vì chàng đi ngay tới đó, chớ không lang thang xem cái nầy, cái nọ, rồi lạc bước đến nơi.

Đó là khoảng đất trống dựa mé sông, giữa chuồng nai và chuồng Căn-gu-ru, con vật có túi nơi bụng.

Một cây bần quỳ năm dài trên mặt nước vài trẻ con chạy trên đó, ra tới ngoài xa rồi nhảy ùm xuống rạch Bông. Nước ở đây bị giao động dữ dội, thế mà hai ba ông câu lại buông cần nơi đó. Có cả một bà câu, với một lũ con năm bảy đứa sau lưng bà ta.

Bà câu trạc băm lăm tuổi, phấn son và áo đẹp hẳn hòi như để đi xem hát, ngồi trên một chiếc ghế xếp bằng sắt ống, mặt ghế bằng bố sọc đỏ, vàng.

Có lẽ đây là một góa phụ hay một người đờn bà vắng chồng, đưa con đi hứng gió lành ở đây và đi giải trí lành mạnh.

Thăng nói:

– Y phục cô đã bẩn vì bàn ghế của tôi, thì cho nó bẩn luôn. Ta ngồi trên cỏ xem họ câu chơi.

Tuyết vừa vén áo ngồi xuống vừa ngâm nho nhỏ:

Đôi lời nhắn nhủ ông câu,

Cá ăn thì giựt để lâu hết mồi.

Thấy cảnh câu kéo, nàng nhớ đến câu hát ru em ấy một cách không hậu ý và hát ra cho vui thế thôi. Nhưng Thăng lại ngỡ nàng muốn nói khéo một cách kín đáo đến cảnh thân mật của đôi bạn hôm nay, và nhắc chàng muốn nói gì thì nên nói vào dịp hiếm có nầy. Vì thế, chàng quyết định nói, nhưng không phải nói những điều Tuyết mong đợi, mà nói những điều mà nàng không vui. Cho nó dứt khoát với Tuyết, một cô gái chỉ mới bắt đầu ngộ nhận thôi, chớ chưa tiến sâu trong nẻo yêu đương, như thế tốt hơn là để tình cảm của nàng đối với chàng rõ rệt quá rồi khó khăn ra. Với lại để cho vợi bớt ám ảnh nó đè nặng tâm tư chàng, vợi bớt áp lực của một tình yêu không chỗ san sẻ.

– Cô Tuyết nè, hôm trước, tôi đã quyết định kêu cô bằng em. Nhưng hôm nay tôi lại gọi cô bằng cô như hồi ta mới quen nhau, cô không chú ý đến chi tiết đó à?

– Có, em có để ý đến.

– Nhưng sao không nghe cô phản đối?

– Em cứ tưởng anh thích khách sáo, nên để anh tự do

– Cô Tuyết nè …

– Gì anh?

– Hổm nay Thu Vân có nói gì đến tôi không?

– Có, chị ấy nhắc nhở anh, ngạc nhiên sao anh không đến chơi.

– Chỉ có thế à?

– Chớ anh tưởng chỉ còn nói gì nữa?

– Thu Vân có đá động gì đến bức thư của tôi hay không?

– Thư gì?

– Thư tôi viết cho Thu Vân.

– Không. Ra anh có viết thư? Không, không nghe chị ấy nói gì cả.

Tuyết rất tò mò. Chắc là Thăng có việc gì quan trọng và khó nói ra lắm, nên mới làm thế. Nàng hỏi:

– Sao anh không đến nói ngay, lại viết thư như cậu học trò 16 tuổi vậy.

– Về vấn đề đó thì người đờn ông luôn luôn nhát như học trò.

Tuyết đã hiểu, chắc chắn là chuyện… yêu. Nhưng Thăng yêu ai. Nếu không bắt chợt được cơn ghen của Thăng hôm nọ, thì nàng đã tin là chàng yêu nàng. Tuy nhiên nàng chỉ hoang mang thôi chớ không đoán chắc được điều gì, vì không lẽ Thăng lại yêu chị nàng thật sự. Nàng không đoán, cũng không dám đoán vì ý nghĩ Thăng lại yêu chị nàng sẽ làm nàng buồn.

Tuyết chưa yêu Thăng cho lắm, nhưng đã bắt đầu yêu. Nàng sợ. Sợ Thăng yêu người khác, lại sợ Thăng yêu nàng, nói ra hôm nay thì không biết nàng sẽ bối rối đến bực nào. Nhưng vì quá tò mò, nên nàng hỏi để biết những điều mà nàng sợ phải nghe.

– Sao anh không đến để trả lời miệng?

– Tôi đã bảo là tôi nhút nhát.

– Chuyện gì mà anh e lệ như cậu bé vậy?

– Tuyết nè. Tôi nói ra điều nầy không biết Tuyết có nhạo báng tôi hay không …

Tuyết hồi hộp lắm, không rõ Thăng sắp nói gì đây.

– … Tuyết nè. Tôi yêu Thu Vân và đã viết thư tỏ tình với Thu Vân.

Cơn hồi hộp của Tuyết bị đứt ngang. Nàng bỗng nghe cái gì kỳ lạ quá trong tâm trí, khôn tả ra được: không phải kinh ngạc, không phải ghen, không mừng rỡ, không thất vọng, một thứ cảm nghĩ hỗn độn không rõ rệt là gì, mà có lẽ là tất cả những tình cảm vừa kể trên đều sinh ra cùng một lúc xáo trộn lại thành một mớ hỗn hợp ý tình không có tên.

Cả hai làm thinh giây lâu thì thình lình Tuyết cười dòn lên rất dài.

– Tôi đã bảo mà, Tuyết nhạo báng tôi.

– Không nhạo báng sao được, ai lại yêu như anh vậy.

– Chớ phải yêu làm sao?

– Yêu làm sao thì tùy anh. Yêu ai, mới là điều đáng hỏi. Chị Thu Vân già hơn anh, anh không biết à?

– Biết. Nhưng tôi không được phép yêu một phụ nữ cao niên hơn tôi à?

– Mỗi thế hệ, mỗi tâm hồn. Nếu cô Tố Tâm, cô Graziella sống lại, anh yêu họ được không?

– Không. Nhưng Thu Vân cùng một thế hệ với tôi, chỉ hơn tôi mười tuổi thôi, và tôi thích sự hơn tuổi ấy!

– Nhưng chị Thu Vân lại không thích sự kém tuổi của anh.

– Vậy hả?

– Tôi không biết chắc. Nhưng có thể như vậy lắm.

– Chính vì muốn biết chắc điều đó nên tôi mới băn khoăn về phản ứng của Thu Vân đối với bức thư của tôi. Thế cô thấy Thu Vân có bị xao xuyến gì hay không, hay chỉ bình thản như thường?

Tuyết lại cười dòn mà rằng:

– Chị ấy rất là xao xuyến và đang si tình anh lắm.

– Xin cô đừng đùa. Tôi rất nghiêm trang trong vụ nầy.

– Nhưng chị Thu Vân có bối rối cũng giấu chớ.

– Đành là thế, nhưng không giấu được trọn đâu, thế nào cô cũng bắt chợt được cái gì.

Tuyết bỗng giựt mình. Quả có thế. Mấy lúc nay Thu Vân có bữa tư lự có bữa vui vẻ thái quá, và sắc diện của chị nàng luôn luôn tươi hơn ngày thường.

Nàng không thấy là buồn cười nữa, mối tình kỳ cục của Thăng, mà chỉ nghe lo lo trước tình thế nầy thôi. Chị nàng quả đã bị xao xuyến và rất có thể chị sẽ lao đầu vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm đầy trời sóng gió âm u.

Thì ra, con người cứ còn yêu được mãi à, vào bất kỳ tuổi nào? Cô nữ sinh trong trắng nầy từ lúc mới bắt đầu bâng khuâng những bâng khuâng của tuổi dậy thì, thì chắc như đinh đóng vào gỗ rằng người ta chỉ yêu được có một lần thôi.

– Anh Thăng nè, anh đã chọn lựa, đã so sánh, đã cân nhắc, hay là mới gặp người vừa mắt lần đầu là yêu ngay đó?

– Tôi đã so sánh nhiều người. Tôi chọn kỹ Tuyết à.

– Nếu em yêu một người đờn ông băm hai tuổi thì anh bảo sao?

– Tôi chẳng bảo sao cả. Trái lại tôi còn tán thành nữa là khác. Con trai chỉ học yêu thôi, chớ chưa biết yêu, cô yêu đờn ông cao niên hơn cô là khôn đó.

– Ha… ha… như thế anh còn đang học yêu và muốn được chị Thu Vân dạy học à?

– Không, tôi có phải là con trai mười chín đâu.

– Dầu sao, chị Thu Vân vẫn lỡ, vì cứ theo quan niệm của anh thì càng cao niên càng sành yêu.

– Chất nghệ sĩ của tôi bù cho sự kém tuổi tác của tôi.

Lần nầy, tiếng cười của Tuyết nghe mỉa mai rõ rệt. Nàng cười đến gần sặc sụa, lâu lắm mới nói được.

– Anh làm như nghệ sĩ là một loài riêng biệt, một loài siêu nhân, cái gì cũng hơn người ta…

– Không phải cái gì cũng hơn người ta, trái lại nữa. Nghệ sĩ hơn người khác ở một hai điểm thôi. Về các điểm khác, nghệ sĩ kém xa người thường.

– Em có đọc một tiểu thuyết ngoại quốc, kể chuyện một cậu học sinh mười bảy, mê một cô đào xiếc. Đó là một mối tình trẻ con, rồi ai cũng quên đi, cho đến cả cậu con trai ấy nữa.

– Tôi cũng đã mê các cô đào cải lương lúc tôi mười lăm, chưa du học. Nhưng bây giờ thì chính tôi cũng đã quên những mối tình trẻ con ấy rồi. Thế nghĩa là tôi không yêu bằng một mối tình trẻ con nữa.

Tuyết chưa yêu Thăng cho lắm. Nhưng không hiểu sao, từ lúc Thăng thố lộ bí mật của chàng, nàng nghe tình yêu ấy thành hình rõ rệt trong lòng nàng. Nàng thương xót Thăng quá vì thấy Thăng lầm lạc, nhưng không biết làm thế nào để cho người bạn trai nầy hồi tỉnh lại.

Nàng đoán chắc Thăng cô đơn lắm, cần một tình yêu và vớ níu bất kỳ tấm ván nào, như một kẻ chết đuối. Đoán thế, nàng nghe thương bạn vô cùng.

– Anh nên đến chơi nhà em thường.

– Tôi không dám.

– Sao anh bảo anh không còn trẻ con nữa. Người lớn thì cứ dám. Chị Thu Vân không yêu lại anh thì thôi, chớ có ăn thịt anh đâu mà anh sợ dữ vậy. Em dám chắc, anh mà tới thường thì ý định anh sẽ rõ rệt hơn. Chừng đó, anh thật yêu hay không, anh mới biết chắc.