- 5 -
Thu Vân không thông ngoại ngữ. Nàng chỉ lật quyển sách mà Tuyết đã mượn của Thăng, để khỏi buồn tay thôi.
Cái địa chỉ của Thăng ghi trên đó khiến nàng suy nghĩ rất lâu. Thì ra Tuyết đã biết nhà Thăng, và có thể đã đến nơi ấy. Tình cảm của em nàng đối với Thăng như thế nào? Hai đứa nó có thể yêu nhau, và đó là điều tốt. Thăng rất có tương lai về sự nghiệp; mặc dầu hắn sẽ không giàu, hắn cũng đủ sức lập gia đình. Được một người chồng như thế, Tuyết không “sa vào hủ nếp” nhưng cũng không tệ lắm về ngày sau.
Như thế, nàng có nên tùng đảng với người con trai điên dại nầy để đưa hắn đi lạc đường hay không?
Những ý nghĩ của Thu Vân, sau câu hỏi nầy, rất là lờ mờ và hỗn độn. Nàng không có can đảm khơi cho nó sáng tỏ ra, vì cuộc xâu xé giữa lý trí và tình cảm của nàng đang hăng và nàng thì lại thích để cho tình cảm thắng.
Thu Vân đứng lên khỏi đi văng, đi lại bàn viết lấy giấy, biên vội vàng bức thư ngắn sau đây:
“Thăng,
Thăng cứ đến chơi, không có gì đâu mà ngại. Tình bạn vẫn không thay đổi, mặc dầu tôi không nghĩ sao cả về chuyện lòng của Thăng.
Thu Vân”
Thư nầy, nàng không gởi mà đem đến tận nhà Thăng vào một giờ, nàng đoán là Thăng đi vắng.
Quả, Thăng đi vắng thật. Thu Vân rất mừng tránh được sự gặp gỡ khó chịu, vội vã nhét thư vào kẽ lá sách cửa, đẩy mạnh cho nó rơi vào bên trong, và bươn bả đi như đi trốn.
Mặc dầu ngỡ mình bảnh lắm, Thăng chưa kinh nghiệm bao nhiêu về đờn bà. Khi đi dạy học về, bắt gặp bức thư của Thu Vân, chàng sợ điếng hồn.
Chàng đinh ninh rằng chính Tuyết đã cho chị nàng biết địa chỉ của chàng và hai chị em đã cho biết chuyện riêng của họ, bàn tán với nhau về tình yêu buồn cười của chàng và chắc là họ đã chế nhạo chàng dữ lắm.
Sợ, nhưng cũng khá can đảm nên nằm nhà ba hôm, chàng nhứt quyết đến thăm gia đình của ba chị em gái.
Người khách trẻ tuổi bước vào với một bó hoa hồng đỏ sậm, gói bằng giấy kiếng có mang hiệu hàng hoa in chữ mạ vàng.
Chàng hồi hộp cứ lo Thu Vân đi vắng và bó hoa không tặng được trực tiếp như ý muốn. Nhưng hôm đó cả ba chị em đều có mặt.
Nguyệt còn ngây thơ, ngỡ tặng hoa cho phụ nữ chỉ là một cử chỉ lịch sự suông của đờn ông con trai thôi. Nhưng Tuyết, đã biết ngôn ngữ riêng của bông hoa, cứ lấy làm lo mà thấy Thăng càng ngày càng tiến tới. Tuy nhiên hắn đã dám đến, thì đó là điều tốt rồi.
Thu Vân cười ngả nghiêng ngả ngửa mà rằng:
– Nịnh đầm thế à?
– Tôi thấy ngày nào cũng có hoa trong lọ, nên đoán Thu Vân thích hoa lắm.
– Thế nào, nhà điêu khắc đã có dịp tạc đá chưa?
– Chỉ mới có dịp uốn nắn óc trẻ con thôi. Óc mềm, nhưng lại khó tạc hơn đá cứng nhiều.
Tuyết rất thông minh, nên tìm cớ rủ em và cháu đi phố. Nàng thấy, dầu sao họ cũng gặp nhau riêng được, và giúp họ gặp sớm chừng nào hay chừng nấy, cho nó dứt khoát cho rồi một tình trạng khó chịu.
Khi cả ba đi rồi, Thăng kềm can đảm chàng bằng cả hai tay, hỏi:
– Thu Vân có được thư của tôi chớ?
– Được cả hai bức.
– Thu Vân nghĩ sao?
– Không có nghĩ sao hết.
Lần nào đáp lời Thăng, Thu Vân cũng cười ngặt nghẹo khiến Thăng tức lắm. Chàng phản đối:
– Thu Vân xem thường một điều, mà tôi cho là rất quan trọng, Thu Vân không thương hại tôi sao?
– Nếu không cảm tình với người bạn trẻ, tôi đâu có tiếp Thăng hôm nay.
– Cảm tình nhưng xem thường.
– Tôi không xem thường, nhưng làm sao khỏi buồn cười được đó Thăng. Thăng yêu như cậu học trò trung học é …
– Mặc tôi. Điều cần biết là phản ứng của Thu Vân đối với mối tình trẻ con của tôi. Nếu quả thật Thu Vân xem thường nó thì tôi đành chịu vậy. Nhưng có thật như thế hay không?
Thu Vân biết nhà tôi, do ai? Và tại sao Thu Vân lại không nhắn tin người ấy, mà viết thư riêng cho tôi? Có phải là …
Thu Vân giựt nẩy mình. Ừ, nếu quả nàng dửng dưng trước mối tình của Thăng, sao nàng lại không hành động công khai ra, mà lại như lén lút gởi thư cho Thăng?
Nàng không cười nữa, trầm ngâm rất lâu rồi nói:
– Thăng à! Cách đây mười năm, năm năm đã có nhiều người bạn trai tặng hoa cho tôi. Nhưng quả chưa bao giờ tôi bị xúc động mạnh như trước bó hoa hồng đỏ sậm nầy. Tôi cười, có lẽ để che giấu tình cảm của tôi, và Thăng quả đoán đúng.
Nhưng Thăng có biết hay không, đầu tôi sẽ bạc trước đầu Thăng. Đó là việc xa. Năm năm nữa, tôi sẽ bắt đầu già, trong khi đó thì Thăng vẫn còn đang độ thanh niên.
Tôi tin là Thăng yêu tôi chơn thật, hôm nay, nhưng ai đoán được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra. Chính Thăng cũng không biết được tình cảm của Thăng đối với tôi vài năm nữa sẽ ra sao kia mà.
– Thu Vân cần một tình yêu thật hay cần sự yên ổn của đời Thu Vân.
– Tôi cần cả hai. Vì thế tôi mới bận tâm trí trước lời tỏ tình của Thăng. Nếu tôi chỉ cần sống an nhàn thì tôi đã an nhàn rồi, khỏi phải chọn lựa nữa.
– Nhưng hiện gia đạo Thu Vân không có gì bảo đảm cả, xin Thu Vân thứ lỗi tôi đã tò mò để biết điều đó. Sở dĩ tôi dám tỏ tình với Thu Vân là cũng vì tình trạng bấp bênh của Thu Vân.
Người ta đã liều để yêu. Thu Vân khỏi liều gì cả. Cái gốc cây mà Thu Vân tựa lưng để sống, gốc cây ấy không vững cho lắm và Thu Vân có thể bỏ rơi bất cứ vào lúc nào. Thu Vân nhớ cho điều đó.
Hai người làm thinh rất lâu đoạn Thăng hỏi:
– Tôi đã dám đến thì tôi sẽ đến nữa. Tình yêu không xong, tình bạn vẫn còn mãi chớ, Thu Vân?
– Cái đó tùy, nếu Thăng đến để mà nài nỉ sự yêu đương thì tôi e tình bạn rồi cũng sẽ gãy đổ, một ngày kia.
– Thu Vân đã quyết định là ta không thể yêu nhau rồi à? Tôi giả dối, nói rằng sẽ đến vì tình bạn, nhưng thật ra tôi còn hy vọng Thu Vân sẽ đổi ý. Giờ, nếu thế thì thôi vậy. Được tình bạn của Thu Vân cũng quí lắm rồi, nhưng đó chỉ là trong lý thuyết thôi. Trên thực tế, khó lòng đổi tình yêu ra tình bạn được. Người ta cần xa nhau để quên…
Thăng nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, khiến trong giây phút, Thu Vân bỗng nghe như một phép lạ nào đột ngột làm sống dậy cái thời mười mấy năm trước, mà không biết bao nhiêu là nghẹn ngào chơn thật của đám trai trẻ đeo đuổi nàng, đã làm cho chính nàng cũng nghẹn ngào như họ.
Các bắp thịt của Thu Vân như bị ai bóp mạnh và vặn tréo thình lình, vắt nó như kẻ giặt gịa vắt vải cho ráo hết những giọt nước cuối cùng, nhưng ở đây những giọt nước ấy không chịu ra ngay nơi bị vắt mà lại vọt lên khóe mắt.
Lệ hạch của phụ nữ làm việc siêng và nhanh chóng hơn hạch nước mắt đờn ông con trai nhiều. Nước mắt của Thu Vân không cắt nghĩa được, hay chỉ có thể cắt nghĩa bằng đủ thứ nguyên nhơn: cảm động, thương xót, sung sướng được yêu, khổ sở trước một mối tình nàng muốn tránh mà tránh không xong.
Thăng bắt chợt được ngấn lệ ấy và bỗng dưng chàng hiểu: Thu Vân không thể để lý trí lên trên tình cảm – lý trí thông thường của nàng ấy, chớ thật ra yêu chàng, tức là hành động theo lý trí rồi, tức là làm lại cuộc đời đã hỏng của nàng.
Người con trai nầy thấy ngay chiến lược phải theo, nên chàng đứng lên mà rằng:
– Thôi, vĩnh biệt Thu Vân, và cám ơn Thu Vân đã không cố ý hành hạ tôi trong cuộc vỡ lòng yêu của tôi. Xin phép Thu Vân nhé.
Nói xong chàng bước lẹ ra khỏi phòng, không nhìn lại khi nghe Thu Vân gọi to:
– Thăng!
Đó là tiếng kệu tuyệt vọng của kẻ đắm thuyền, trôi giạt lên một hoang đảo nhỏ kia, kêu cứu và khủng khiếp mà thấy chiếc thuyền chạy ngang qua, thờ ơ không ghé lại.
Bốn hôm liền, Thăng không đi đâu cả, trừ đi dạy học mỗi ngày hai tiếng đồng hồ: Những lần vắng nhà ngắn ngủi ấy, luôn luôn chàng dán danh thiếp ngoài cửa trên biên mấy chữ: “đi vắng đến … giờ thì về tới”.
Chàng sợ người khách mong đợi ấy không biết lúc trở lại, nếu y có tìm chàng mà không gặp. Chàng đoán rằng người khách ấy thế nào cũng đến; vì rất tin nơi hiệu quả của chiến thuật của chàng, và lòng tin ấy lại được tiếng kêu tuyệt vọng lúc chàng ra cửa xác nhận cho.
Nhưng đến sáng thứ tư mà người ấy vẫn chưa đến khiến chàng đâm ra nghi ngờ dự đoán của chàng.
Bốn đêm không ngủ, tai luôn luôn cứ nghe ngóng và lúc nào cũng tưởng chừng như có tiếng ai bước ngoài thềm. Một con chó của ai chạy ngang qua, trong ngõ hẻm ấy cũng đủ cho chàng nhảy nhỗm lên, toan chạy ra mở cửa. Chàng chong đèn cho đến nửa đêm, cứ lo khách ngỡ chàng ngủ rồi không gõ cửa.
Bốn ngày không ăn no bụng, vì bụng cứ nghe no khi mà tim bị phấn khởi, lo sợ, giận hờn dày vò. Phấn khởi vì tiếng gọi hôm chia tay, lo sợ người ta đổi ý, và giận hờn sao người ta bắt mình đợi chờ.
Chàng quên rằng chàng chưa có quyền gì cả, vì ai có hẹn với chàng là sẽ đến đây đâu. Chàng lại không biết rằng chính người ta cũng đang giận, giận lắm. Người ta rất thích được chinh phục, nếu cuộc yêu đương xảy ra. Nhưng thế nầy thì hóa ra chính người ta là kẻ chinh phục à? Người ta tức mình nên mặc dầu nóng lòng trốn chàng như bị lửa đốt lưng, người ta cứ giận lẫy nằm nhà.
Đến hôm thứ tư ấy thì chính Thăng cũng tới lúc giận lẫy vì chàng đã quá mõi mòn rồi.
Hôm ấy đi dạy về, chàng thồn y phục vào va-li để đến ở tạm nhà một bạn đồng nghiệp trong một tuần lễ. Mặc dầu mõi mòn, chàng không tuyệt vọng và đinh ninh thế nào Thu Vân cũng mò tới đây. Chàng lánh mặt để phạt Thu Vân cho bù những ngày chàng phải băn hăn bó hó. Chàng muốn Thu Vân lo lắng, sợ hãi, đau khổ, trải qua tất cả những thứ tình mà chàng đã trải qua.
Tuy nhiên, đến phút chót, chàng vẫn còn lóng tai nghe ngóng, và …. trời ơi! ai gõ cửa kia. Tim chàng đập thình thình trong lòng ngực chàng, không phải sợ gặp mặt người mong chờ, mà lo không phải nàng, và nhứt là lo kẻ gõ cửa là Tuyết thì thật là chết.
– Thăng ơi!
Thăng muốn ngộp thở vì mừng. Ha…ha… nàng đến! Biết mà, nàng phải đến, không thể khác được. Cánh cửa chỉ khép sơ, và Thăng nói to lên:
– Ai đó, cứ vô.
Trong khi ấy thì chàng vội vàng trút y phục ra khỏi va-li rồi lại chẫm rãi sắp vào đó từ món một.
Chàng cố ý cho Thu Vân bắt chợt cảnh chuẩn bị ra đi, để thảm kịch hóa giây phút gặp gỡ nhau.
Thu Vân vào nhà, thấy tối om, vì cửa sổ đã đóng kín, kêu lên:
– Thăng đâu, Thăng ơi!
Nhận được giọng của Thu Vân, ngay sau tiếng gọi cửa đầu, Thăng cũng cứ làm bộ hỏi:
– Ai đó, cứ vào đây.
Khi Thu Vân bước nhẹ vào buồng trong, tiến đến ngay sau lưng Thăng rồi, mà Thăng vẫn cứ tiếp tục công việc, vừa làm vừa hỏi:
– Tuyết đó à? Đến chơi hay có việc gì? Thu Vân, Nguyệt, Trường có mạnh không?
– Thu Vân đây mà, Thăng không nhận được tiếng hay sao?
Thăng làm bộ giựt nẩy mình, vừa day lại, vừa để rơi chiếc áo sơ mi đang cho vào va-li. Hai người đứng nhìn nhau chết sững, cả hai đều chơn thật trong cái sững sờ ấy, Thu Vân thì điếng người vì thấy Thăng sắp đi xa, còn Thăng kinh ngạc hết sức trước vẻ bơ phờ mệt nhọc của Thu Vân. Chàng không ngờ nàng bị dày vò đến hốc hác như vậy.
Lâu lắm, Thu vân mới hỏi được:
– Thăng sắp đi? Xa không và lâu không?
– Chắc xa và lâu lắm tôi mới về.
– Sao Thăng lại làm thế. Chưa có gì đổ vỡ cả.
– Thu Vân đã quyết định rồi kia mà!
Thu Vân ngồi phệt lên tấm nệm mousse không còn trải “ra” nữa mà đậy lại bằng giấy nhựt trình để ngăn bụi lúc chủ nhơn đi vắng. Nàng không đau khổ vì Thăng đi xa, vì nàng đến kịp để ngăn hắn. Nàng chỉ chán nản quá vì thất vọng: người con trai nầy đã làm nàng mất hứng nhiều. Thảm cảnh khi nãy có vẻ kịch lắm, và nếu trong lúc hai người sững sờ nhìn nhau mà có ai dạo đàn thập lục thì rõ ràng là cải lương rồi vậy. Một trong hai người đã phải rơi vào tay người kia, rồi cả hai cùng khóc với nhau và tình duyên bắt đầu từ đó.
Nàng sẵn sàng ngã vào tay hắn, nhưng nàng đã không làm vì thấy hắn không sẵn sàng đón tiếp, và sau đó, hắn không than van, không cầu khẩn mà chỉ nói xuôi xị: “Thu Vân đã quyết định rồi kia mà!”.
Rồi không hiểu sao nàng bụm mặt mà khóc nức nở lên. Có lẽ đó là những giọt lệ tủi thân, tủi cho cái hường nhan không còn nữa, hường nhan mà năm xưa người ta quỳ lạy trước nó để ăn mày một chút xíu tình yêu. Hường nhan ấy ngày nay khuất bóng nên đến phải sắp ăn mày lại tình yêu của Thăng đây! Thật là trời trả báo cho nàng.
Nhưng lạ lùng chưa! Chính vào lúc mà Thu Vân thấy mình đại bại, sắp bị người ta chà đạp lên tự ái của mình thì đắc thắng thình lình đến.
Thăng bước tới, xoa lên đầu Thu Vân mà rằng:
– Thu Vân, tôi hiểu Thu Vân nhiều. Thu Vân muốn yêu tôi, nhưng không dám hy sinh, có phải như vậy hay không?
Thu Vân tấm tức tấm tửi nói:
– Quả đúng như vậy, nhưng trong giờ phút nầy thì khác. Nếu chỉ có thế thì Vân đã không khóc. Vân đã đau khổ, nhưng chưa đến phải khóc.
Thăng ngồi xuống cạnh bạn, cầm lấy tay nàng.
– Tôi không hiểu ý nghĩa của nhưng giọt nước mắt hôm nay, và cũng không tìm hiểu vội. Tôi chỉ xin Thu Vân một điều nầy: là liều mà yêu. Sự liều càng to, tình yêu càng cao cả. Chính tôi cũng đã liều, Thu Vân có thấy hay không?
Thu Vân siết chặt tay bạn mà rằng:
– Thấy. Nhưng cái liều của Thăng không mang hậu quả tai hại cho Thăng bao nhiêu. Trường hợp Vân thì khác … Thăng à! Vân đã yêu nhiều lần; mà không lần nào đau khổ bằng lần nầy, cái lần cuối cùng nầy…
Thu Vân lại nức nở lên mà khóc trở lại. Thăng đã biết chắc chắn là Thu Vân yêu từ lúc bàn tay của cô bóp mạnh những ngón tay chàng, thầm lặng đáp lại cử chỉ thân yêu của chàng. Nhưng những lời chót của câu nói của Thu Vân mới thật xác nhận tình cảm của nàng:
“… Không lần nào đau khổ bằng lần nầy, cái lần cuối cùng nầy …”
Tay trong tay, vai kề vai, Thăng nói:
– Thu Vân, nhìn vào mắt Thăng xem!
Bây giờ mắt trong mắt, và hồn trong hồn, đôi bạn nhìn nhau không biết trong bao lâu mà nói, mỗi người cố len sâu vào tận đáy lòng người kia, cố nói vào tâm tư người ấy cái câu cổ điển mà cỡ nói to ra thì nghe xoàng và khó tin hơn là lẵng lặng truyền giao cách cảm như thế.
Thu Vân không còn khóc nữa. Lệ sao lại làm cho mặt nàng tươi hơn? Và nàng mỉm cười, và thật lạ lùng thay, người con trai hành động lạnh như tiền từ bấy lâu nay lại nức lên mấy tiếng trong khi hắn kéo đầu bạn vào ngực hắn:
– Thu Vân ơi! Thăng yêu lần đầu! Và tôi vô cùng sung sướng!
Thu Vân như con dế nhũi, cứ muốn chui đầu thêm vào ngực bạn. Nàng cũng thổn thức nói:
– Thăng ơi! Vân yêu lần cuối cùng đây! Và cái sung sướng vô bờ bến của Vân, không biết làm sao mà giữ được cho lâu hơn mấy giây phút ngắn ngủi nầy!
Thăng hôn lên tóc bạn rồi ngẩn người hỏi:
– Lạ quá, Thu Vân dùng nước hoa gì mà hương thật là kín đáo và kỳ lạ hết sức, không thể truy ra căn cước của nó được?
– Nước hoa hỗn hợp, pha bằng nhiều thứ nước hoa khác nhau.
– Có bền hương hay không?
– Bền hơn tất cả mọi nước hoa hiện có.
– Hình như nó là sự phối hợp lạ nên nó mới bền, phải không Thu Vân?
– Có thể lắm.