← Quay lại trang sách

- 6 -

Thu Vân, em là gì của anh?

Vẻ buồn vô hạn hiện ra trên mặt người chồng hờ của nàng, khiến Thu Vân đâm lo. Trước đó, ông Nhì không bao giờ dám buồn, dám giận khi đến đây, mà dầu có buồn hay giận, nàng cũng cóc cần. Khi khổng khi không kia mà nàng còn làm bộ hờn dỗi, nhõng nhẽo để ông Nhì phải dỗ, thì biết ông ta cưng người yêu lắm rồi.

Giờ thì nàng có tịch nên mới rình ông ta, mới thấy được sự lộ ra của tình cảm của ông ta, và mới lo lắng.

Tuy nhiên, nàng vẫn không thể đoán được ông Nhì muốn đi đến đâu khi hỏi câu đó.

– Anh hỏi lạ, nàng vừa đáp vừa cười, em là người yêu của anh chớ còn gì nữa.

Ông Nhì nghiêm sắc mặt mà rằng:

– Không phải vậy. Em rán nhớ lời giao ước giữa em và anh, lúc ta mới bắt đầu yêu nhau.

Thu Vân nhớ rõ lắm, lời giao ước đó, nhưng nàng không dè ông Nhì muốn bắt nàng nhắc lại. Bỗng nhiên nàng tủi thân hết sức và nghe chua xót trong lòng như bụng đói mà ăn phải xoài non. Thỉnh thoảng ông Nhì cũng đã bắt nàng lặp lại câu giao ước đó, nhưng để cười chơi thôi, vui biết bao, rồi nàng quẹt vào mũi ông, chế nhạo ông, thật là trẻ con. Nhưng giờ thì khác hẳn rồi. Ổng không bảo cà rỡn nữa, mà nghiêm nghị hỏi và như ra lịnh phải trả lời cho đúng. Đây là một cuộc tra vấn và người cật vấn không ngại mà đưa uy quyền của y ra.

Tuy nhiên Thu Vân cũng nhẫn nại đáp:

– Em là vợ bí mật của anh.

– Vợ bí mật, khác vợ bé như thế nào?

– Là ta không ra mặt là vợ chồng với nhau, đối với bên anh.

– Nhưng như thế là nhơn tình với nhau rồi.

– Không là nhơn tình với nhau, và em có bổn phận.

– Bổn phận của em như thế nào?

– Em phải trọn đạo làm vợ. Đạo nầy gồm nhiều …

Tội nhơn khai đến đây rồi òa lên khóc ngất. Nhưng người tra vấn vẫn lạnh lùng tiếp:

– Khi trưa em đi xem chiếu bóng với ai ở rạp Khải Hoàn?

Thu Vân bị bắt bí, tức giận ngưng khóc ngay, và hỏi lại giọng sân si:

– Anh muốn gì?

– Anh muốn biết sự thật.

– Để chi?

– Để chi rồi hẵng hay.

Nói xong câu nầy, ông Nhì hơi sợ. Ông chỉ muốn vạch lỗi bạn ra, khiển trách nàng, rồi tha thứ. Ông dư biết thẳng dây thì dễ đứt, và không muốn dây đứt chút nào. Thấy Thu Vân bí lối, toan đâm liều, ông hoảng lắm nên đáp câu sau cùng không được cương quyết bao nhiêu.

Thu Vân chưa phạm tội trọng. Hôm gặp Thăng tại nhà y, họ chỉ đã thân mật đến đó thôi. Thăng thì muốn tỏ ra mình không thiếu thốn về xác thịt, không yêu mù quáng vì nhu cầu sanh lý, Thu Vân thì thích được chinh phục cam go trong mối tình cuối cùng, nên cả hai đều giữ mình được.

Trưa hôm nay, nàng đi xem chiếu bóng với Thăng cũng chưa phải là cái tội, nếu xét việc ấy chỉ riêng với nó thôi. Nhưng nàng đã cam kết với ông Nhì là không có bạn trai nữa, và nếu có thì việc ấy bị xem như là một cuộc ngoại tình.

Biết Thu Vân bướng bỉnh và đã tới lúc nàng sắp cố lì, ông Nhì đấu dịu:

– Thu Vân em, em nhớ chăng? Anh đã long trọng hứa gả chồng cho em một khi em gặp nơi phải chỗ. Em đã tin lời anh, như vậy còn phiêu lưu làm gì?

– Không phải hễ cứ đi với bạn trai là phiêu lưu đâu.

– Nhưng theo ước lệ giữa ta thì như thế là phiêu lưu.

Ông Nhì gằn từng tiếng câu nói ấy. Thu Vân cũng xẳng giọng mà rằng:

– Anh hứa! Phải, anh hứa, nhưng không vì lòng tốt, mà chỉ để dùng lời hứa ấy làm một hàng rào ngăn em ngoại tình. Anh có bao giờ tin em đâu. Và em tin rằng chẳng bao giờ anh gả chồng cho em. Anh dại gì mất em.

Ông Nhì bị đoán trúng tim đen phần nào, cụt hứng, ông ôm chầm lấy bạn mà nói, giọng run run:

– Em, em, quả thật có thế. Nhưng điều ấy chứng tỏ rằng anh yêu em không bờ bến. Nhưng chuyện gả chồng thì phần chắc, nếu quả có người muốn cưới em. Anh sẵn sàng hy sinh mình. Thà là thế còn hơn để em lăng nhăng, khổ cho anh và cũng chẳng tốt gì cho em.

– Có người thì em vẫn có. Nhưng em không bằng lòng chấp thuận đề nghị của người ta. Anh có biết rằng vì anh mà em làm thế hay không?

– Cám ơn em. Anh chàng đi xem chớp bóng với em đó à? Sao em bảo là bạn của Tuyết?

– Vâng, nhưng rồi hắn đòi đánh bạn với em.

– Hắn săn đuổi có ráo riết lắm không?

– Kể ra thì không. Nhưng hắn lại có tuổi trẻ về bên phía hắn, nhứt là hắn độc thân.

– Thu Vân có thành thật hay không trong những câu chuyện Thu Vân kể với anh từ nãy đến giờ về Thu Vân và hắn.

– Em không đến hèn hạ mà nói láo.

– Anh tin Thu Vân đó. Thôi thì Thu Vân cứ tùy liệu. Sao anh cũng vui lòng theo cả.

Đêm ấy đôi vợ chồng tạm bợ nầy không có yêu nhau. Trước một viễn ảnh dứt tình, ông Nhì còn vui sướng gì để ấp yêu bạn. Nhưng sự lạnh lạt của ông bắt nguồn thật nơi nỗi ghê gớm cho tình cảm của Thu Vân đối với Thăng, tình cảm mới bắt đầu đâm lộc; nhưng đủ lắm rồi cho ông hờn.

Lòng người đờn bà nầy thế là không còn tinh khiết trong lúc nầy. Nàng không bao giờ yêu ông, đành là thế, nhưng nàng cũng chưa yêu ai, từ lâu rồi. Nay thì đã khác hẳn.

Thu Vân thì nghe một rổng không kỳ lạ quanh nàng. Hình như là một động cơ đang rồ từ thuở giờ bỗng dưng ngừng chạy. Nàng đã quen với sự rồ máy ấy từ lâu, nay nó im thình lình, hồn nàng chới với như một đứa bé sơ sinh quen trong tả bó, giựt mình chới với khi được tháo tả ra.

Sự rồ máy nói trên là sự ấp yêu của người chồng tạm bợ nầy, sự ấp yêu mà nàng không thích lắm, nhưng đêm nay nó vắng mặt thì nàng nghe bơ vơ.

Nằm gát tay lên trán, Thu Vân có cảm giác bị cô lập hai lần. Nàng không được ấp yêu. Nàng lại không thể cho tình cảm của nàng lưu thông qua phía ông Nhì được. Ông Nhì cũng chỉ nằm vắt tay lên trán, có vẻ tư lự nhiều, chỉ có thế thôi. Nếu ông ghen, nàng sẽ được dịp tạ tội với ông; xin lỗi được tha lỗi cũng là một cách giúp tình cảm sinh nở. Nếu ông đau khổ, nàng sẽ được dịp an ủi ông bằng chính sự âu yếm của nàng. Đằng nầy ông chỉ lo âu và bình thản thì tình cảm nàng như bị cạn hết và nàng đang nằm trong một sa mạc đầy cát khô.

Giây lâu, Thu Vân liếc nhìn ông Nhì, và thấy ông ta nằm yên, nàng tức giận ngồi dậy thật mạnh. Nhưng nàng cụt hứng vì không thể nào khi không mà tấn công một người làm thinh được.

Bấy giờ nàng mới nghe tủi hổ quá sức, muốn giận mà cũng chẳng có dịp mà giận, nghe mình thua trận một cách chua cay, nên nàng ngả người trở xuống rồi òa lên khóc.

Ông Nhì day lại hỏi:

– Em làm sao đó, anh có nặng nhẹ gì em đâu!

Thu Vân nuốt nghẹn mà rằng:

– Anh không yêu em!

– Em nhõng nhẽo để xí xóa câu chuyện hay nói thật?

– Nếu anh yêu em thì anh đã ghen, đã đau khổ sau khi anh bắt gặp em đi với Thăng. Đằng nầy …

Ông Nhì ôm đầu bạn trong nách ông rồi nói:

– Em nghĩ sai. Anh đã ghen và anh không ngờ đến tuổi nầy mà anh còn đau khổ đến thế vì tình. Nhưng anh quyết định để yên em.

– Hay là anh hèn nhát?

– Anh hèn nhát?

– Phải, người khác, có lẽ họ sẽ rầy ngay khi bắt gặp người yêu của họ đi với một người có thể là tình địch.

– Ha… ha… anh hèn nhát! Nhưng nếu anh đã làm rầy thì chắc em bảo rằng anh đê tiện! Anh khổ quá, tự nhiên anh biến thành kẻ có lỗi trong vụ nầy!

Ông Nhì nói xong câu đó, đứng lên đi thay y phục. Thu Vân biết rằng ông đi. Nàng có thể giữ ông lại dễ dàng nhưng nàng không làm. Nàng chỉ khóc vì giận lẫy, vì tức mình không được ông dỗ và vì nhiều tình cảm hỗn độn khác mà nàng chưa phân chất xem nó thuộc loại nào.

Xế hôm ấy lúc bốn giờ rưỡi, ông Nhì từ trên Văn Khoa đại học đi xuống đại lộ Lê Lợi, thấy Thăng đang giải khát cùng vài người bạn tại bàn ngoài của một quán giải khát kia.

Ông cố ý tìm người con trai nầy hỗm nay nhưng không gặp, hôm nay may mắn đưa ông đến đây, nên ông định tạt vào để xin y một buổi hẹn.

Bận nhìn hắn, ông chạm phải một phụ nữ đi trên vĩa hè, rối rít xin lỗi cô ta trong vài giây, chừng ngó lại thì Thăng đã biến mất.

Thăng ngỡ mình bảnh lắm, nhưng thật ra chàng chỉ bản lĩnh hơn cậu học trò một tí thôi. Mặc dầu nghĩ rằng mình yêu Thu Vân không tội lỗi gì cả, chàng vẫn hoảng hốt khi con người mà chàng quả quyết không có quyền đối vớí Thu Vân, nhìn chàng.

Chàng lại khủng khiếp khi người ấy toan đi đến chàng, vì thế chàng chuồn, sau khi vội vàng xin lỗi bạn.

Tiệm giải khát nằm tại góc đường.

Thăng thoát ra bằng cửa hông trổ ra đường phía bên kia, kêu xe bảo chạy một mạch về nhà. Vào nhà xong mà chàng còn chưa hết sợ hãi.

Tiếng gõ cửa bên ngoài càng làm chàng hồi hộp thêm. Chàng dại dột ngỡ ai cũng tìm được nhà chàng cả, và chắc trong bụng là lão Nhì đã rượt theo chàng bén gót.

Chàng rón rén đi ra cửa, định hễ dòm mà thấy ông ấy là chàng khóa cửa lại là thoát, không lẽ ông dám đập phá như ăn cướp ở thôn quê.

Nhưng một mẫu áo phụ nữ lộ qua khe cửa làm chàng mừng rỡ hết sức. Chàng quên nghĩ rằng đó là Tuyết, vội mở cửa mau lẹ và may mắn thay, chính Thu Vân là người khách đang đợi bên ngoài.

Thu Vân ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ sợ hãi còn lưu lại trên mặt Thăng, mỉm cười hỏi:

– Thăng sợ chuột hay sợ gì vậy?

Mặc dầu cô ấy mỉm cười, Thăng cũng tế nhận được nỗi buồn trên mặt cô.

– Mời Thu Vân vào. Tôi không ngờ Thu Vân đến đây.

– Chỉ vì vậy mà Thăng sợ à?

– Không, tôi đi bộ về, mới tới nhà nên hơi mệt đó thôi.

Thu Vân bây giờ là một người đờn bà mất hết nhanh nhẹn của ngày thường, khiến Thăng ngạc nhiên hết sức. Nàng uể oải ngồi xuống ghế như người thân trong nhà, không đợi Thăng mời. Nàng nói ngay:

– Ổng đã biết rồi Thăng à!

Thăng giựt nẩy người vội hỏi:

– Biết chuyện gì?

– Biết tất cả mọi ý định của Thăng.

– Thu Vân tiết lộ à? Bậy lắm, ích lợi gì đâu. Hèn chi …

– Hèn chi làm sao?

Thăng ấp úng rồi nói trớ đi:

– Hèn chi trông Thu Vân buồn bã lắm. Nhưng nếu ổng biết tất cả thì càng hay. Ta chưa có gì quấy với nhau kia mà! Sao Thu Vân lại tiết lộ làm chi …

– Không phải vô cớ mà Thu Vân tiết lộ chuyện lòng của Thăng. Tại ổng bắt gặp ta đi xi-nê hôm nọ.

– Dầu sao, ta cũng chưa có gì với nhau. Thu Vân không giải thích được à?

– Khổ lắm! Ổng nghe, ổng tin Thu Vân ngay.

– Nhưng sao lại khổ?

– Thăng có biết phản ứng của ổng như thế nào không?

– Ổng đập phá, hay hăm dọa đi đánh Thăng?

– Không, ổng không làm, không nói gì hết.

– Thu Vân nghĩ rằng sự bất động ấy báo trước một cơn bùng nổ dữ dội à?

– Không.

– Chớ làm sao?

Thu Vân ôm đầu làm thinh, lâu lắm, Thăng nóng lòng vì tò mò, và nỗi buồn khổ của Thu Vân làm chàng đau xót, nên chàng dậm chơn hỏi lại:

– Chớ làm sao?

Thu Vân đáp trong nước mắt đã chảy nãy giờ mà Thăng không hay:

– Thấy rõ là ổng không yêu Thu Vân lắm như Thu Vân đã ngỡ.

Thăng ngạc nhiên hết sức trước những lời nầy, rồi cơn ghen tức nổi lên đùng đùng, chàng hét làm như chàng là người yêu của Thu Vân rồi:

– Thu Vân thất vọng lắm à, yêu ổng lắm à?

Nói ra được nỗi lòng, Thu Vân thôi khóc, ngước lên mà rằng:

– Tình cảm của Thu Vân đối với ổng thật khó lòng mà nói nó thuộc loại nào.

Rồi đột ngột nàng hỏi:

– Thănh có xem tuồng cải lương “Người bến Trữ La” hay không?

– Không, nhưng cải lương ăn chịu gì với tình cảm Thu Vân đối với ổng.

– Màn chót của vở tuồng ấy bị các báo và khán giả chê dữ lắm, cho là thiếu động tác. Nhưng theo Thu Vân thì màn chót ấy tế nhị vô cùng, không thua gì các vở kịch danh tiếng quốc tế. Trong màn ấy, Tây Thi ôm xác Ngô Vương mà khóc, chỉ có một việc ấy thôi, nhưng nói được cả một tâm trạng của con người. Làm sao Tây Thi khỏi xót thương người đã có công nịch ái nàng từ bao lâu nay. Chắc chắn là trong giây phút đó, Tây Thi đã yêu Ngô Vương lần đầu, mà cũng là lần chót.

– Ở đây, khi ổng thấy là ổng sắp bại trận, Thu Vân cũng đã yêu ổng?

– Phải, Thu Vân nghe như là yêu ổng, và rất khổ mà thấy ổng dửng dưng trước tiết lộ của Thu Vân.

Thăng nắm hai tay chàng thật chặt như muốn đấm ai. Chàng cắn răng, trợn mắt, nhưng bỗng thấy mình lố bịch, chàng bình tỉnh trở lại, cố bình tỉnh bên ngoài nhưng sự sôi nổi bên trong tràn trề ra nơi hai tay run rẩy của chàng. Chàng cố dịu giọng nói:

– Như vậy, vấn đề đã khác rồi. Nếu Thu Vân yêu ổng, thì Thăng xin rút lui, mà cả Thu Vân cũng không có bài toán nào khó giải lý làm bận trí Thu Vân nữa.

– Phải, khác, nhưng rắc rối hơn. Trước Thu Vân không nghe gì cả đối với ổng, nên mới để tình yêu Thăng len lỏi vào lòng Thu Vân. Nay tình yêu ấy đã vào đến nơi thì lạ thay, Thu Vân lại bỗng dưng nghe yêu ổng.

Chàng kéo ghế, ngồi trước mặt bạn, cầm tay Thu Vân mà nói nho nhỏ:

– Thu Vân có thật! Có thật như vậy hay không?

– Nếu không, Thu Vân đã không đau khổ.

– Như vậy thì tình thế đã khác lời Thu Vân rồi.

– Chưa chắc Tây Thi đã yêu Ngô Phù Sai. Thăng tin rằng Tây Thi hồi đó, và Thu Vân bây giờ, chỉ thương xót một người tốt bụng thôi. Thu Vân nè …

– Sao đó Thăng?

– Thăng thú thật rằng hồi nãy Thăng đã sợ hãi. Thăng bị ổng rượt…

– Vậy à? Thu Vân nhảy nhỗm lên. Vậy thì ổng điên lắm. Thu Vân khích ổng, nói ổng hèn nhát, sợ tình địch, nói bậy bạ vậy thôi, và Thu Vân tức sự dửng dưng của ổng lắm. Thế mà ổng làm thật à? Bộ ổng tưởng làm như vậy Thu Vân sẽ phục ổng hơn sao mà!

– Không biết. Nhưng việc ấy đã thay đổi tánh chất tình yêu nơi Thăng nhiều lắm. Trước Thăng yêu Thu Vân một cách đàng hoàng vì quan niệm rằng Thu Vân sống tự do, không bổn phận. Mặc dầu Thăng yêu chơn thật, nhưng thật là ít thú vị. Bây giờ thì khác rồi… Thăng nghe là Thăng yêu ngang trái, nên tình yêu của Thăng bỗng đâm vị ra. Thăng đã si Thu Vân rồi. Bây giờ nết Thu Vân mà hất hủi Thăng chắc Thăng không sống được nữa.

– Hèn chi mà khi nãy Thăng đã nói “Hèn chi” khi Thu Vân thuật chuyện ổng biết cả rồi.

Thăng không theo hướng câu chuyện ấy mà tiếp:

– Thu Vân nè, bây giờ Thu Vân là trái cấm rồi, Thăng nghe yêu Thu Vân hơn bao giờ cả.

Thăng siết tay bạn thật mạnh khiến Thu Vân đau điếng. Nàng nhìn cặp mắt dữ tợn của Thăng rồi đâm sợ. Người con trai nầy trước đã yêu, nhưng trấn tĩnh mà yêu. Bây giờ hắn đã đến mức liều rồi đây. Nhưng chính vì cái liều ấy mà Thu Vân bị chàng thu hút mạnh hơn khi trước nhiều. Thăng nghe thích thú bao nhiêu tình yêu giấu giếm nguy hiểm, thì Thu Vân cũng nghe thích thú bấy nhiêu trước sự cuồng bạo của một kẻ yêu điên. Tình của Thăng bây giờ gợi nhớ lại mối tình của người yêu đầu của nàng. Nàng lén lút cha mẹ mà yêu, và chàng bất kể bao sự hiểm nguy, dám đương đầu với cả anh Phong của nàng, liều mạng một cách rất kiếm hiệp khiến nàng như say cái điên ấy.

– Thu Vân! Nếu Thu Vân hất hủi Thăng thì Thăng …

Thu Vân rợn người lên trước những lời bạn không dám thốt ra ấy. Không, Thăng không có ý muốn nói: “… thì Thăng sẽ tự tử”. Bằng vào gương mặt ác thú của chàng thì rõ là chàng muốn nói: “… thì Thăng giết Thu Vân”.

Thu Vân rợn người có một giây thôi, rồi không kinh sợ nữa, mà như là một con nhái bị rắn thôi miên, nàng say sự kinh sợ, một cơn say từa tựa như một cơn say chất ma túy, không dữ dội như say rượu mà lâng lâng như nhiễm ê-te.

Nàng ngã đầu vào ngực Thăng và khóc ra những giọt lệ sung sướng:

– Thăng ơi! Dầu sao, Thăng cũng đã dùng chiếc đũa phép nhiệm mầu đưa Thu Vân lùi về thời con gái của Thu Vân.

Người ta chỉ yêu được một lần thôi. Phải, người ta chỉ yêu điên dại được một lần thôi. Những lần sau đó, người ta yêu mà ý thức nhiều quá. Nhưng Thu Vân đã yêu điên dại đến hai lần… kệ rồi ra sao thì ra…

– Không có sao cả Thu Vân à! Có lẽ ta sẽ nghèo khổ trong vài năm, nhưng suốt thời gian ấy, ta được tình yêu bù lại cho. Đôi ta sẽ có con, gia đình ta sẽ ấm cúng như bất kỳ gia đình nào.

– Đừng nói gì hết, đừng nói đến tương lai nó làm cho Thu Vân phải suy nghĩ và hoài nghi. Lý trí sẽ bôi xấu tình cảm điên cuồng của Thu Vân hôm nay đi.

Thăng vâng lời bạn, không phải để vừa lòng ai, mà chính vì chàng cũng không có gì trong lòng để nói nữa cả.

Quanh chàng, không còn gì nữa hết. Mọi vật đều như sắc sắc không không, mà chính Thu Vân, chính chàng cũng đều như tan trong không khí.

Có nhiều người quả quyết rằng hễ khéo kín đáo thì giữ nhẹm được mối tình thầm lén. Họ cứ tưởng thế thôi.

Thu Vân và Thăng vẫn khéo kín đáo vì họ rất ý thức. Nhưng Tuyết tự nhiên mà thấy rõ được cả tấn bi kịch nơi nhà Thăng nó xô chị nàng và Thăng vào tay nhau.

Có gì đâu, nhưng ta không nói ra, tự nó đã tố cáo tất cả. Chính những điều không nói lại hay cung khai bởi vì đó là cái im lặng bất thường, trái hẳn với thói quen.

Chẳng hạn như Thăng tự nhiên mà hết lo sợ phản ứng của Thu Vân, hết hỏi đon hỏi ren Tuyết về phản ứng ấy, chằng hạn như Thu Vân tự nhiên mà không hỏi:

– Ủa, lâu quá sao không thấy Thăng đến chơi kìa.

Và sự kín đáo của Tuyết cũng không ngăn được chị nàng đọc thấu tim óc nàng. Thu Vân đã biết rằng Tuyết biết, mặc dầu Tuyết không hỏi vặn gì cả.

Nàng lại biết rằng Tuyết đau khổ. Nàng bắt chợt được cái âu sầu trên mặt Tuyết và thường nghe Tuyết thở dài trong đêm vắng.

Thu Vân không đau niềm đau của em, mà trái lại đâm ra giận con bé nầy. Ừ, nếu Thăng không yêu nó thì Thăng, và nhứt là nàng có lỗi gì đâu. Chính nàng đã mong mỏi hai đứa yêu nhau kia mà.

Giờ đây nàng đang chơi vơi trong hố mộng, niềm đau kia là cái trần mây đen che mờ nắng xuân soi ấm hố mộng của nàng thì có đáng giận hay không?

Thu Vân tức nhứt là sự thông cảm giữa ông Nhì và Tuyết. Mỗi lần ông Nhì đến là Tuyết săn sóc ông nhiều hơn bao giờ cả, ổng, một người vô thưởng, vô phạt đối với nó, mặc dầu ổng hay biếu nó những món qua đáng giá.

Một hôm nàng đang ngồi đọc báo, bỗng nghe Tuyết reo lên:

– A, anh Ba lại. Trời, tay anh làm sao vậy?

Hỏi xong, nó nhảy xuống đi văng một cái đụi, chạy vội ra đón ngay ông Nhì từ ngoài cửa, hỏi lăng xăng:

– Sao anh lại bị thương, có sao không? Trời ơi, ghê quá, nơi cổ tay, nơi có mạch máu lớn!

Cổ tay trái ông Nhì quả được băng to lên, chứng tỏ rằng dưới băng độn gòn rất nhiều, và chứng tỏ rằng vết thương quan trọng.

Đọc tiểu thuyết, Tuyết được nghe nói đến nhiều vụ tự tử mà kẻ quyên sinh dùng dao cạo cắt đứt mạch máu nơi tay họ. Nàng nghĩ ngay đến một vụ tự tử như thế của ông Nhì nên mới hoảng hốt muộn màng như vậy.

Ông Nhì nhìn cô em vợ, mỉm cười hiền lành và hơi thương xót nó. Ông biết ngay sự đoán thầm của nó, nhưng không thể cãi chánh được.

Không, không bao giờ ông tự tử vì Thu Vân cả. Khi bắt đầu yêu Thu Vân, ông đã tiên liệu trước một ngày như thế, và cầm bằng như mất Thu Vân bất kỳ lúc nào ông già, đã đành. Ông lại có bổn phận, thì Thu Vân, dầu có muốn an phận bao nhiêu với một ông chồng già, cũng không thể an phận được. Biết thế, ông làm quen với cái ý mất Thu Vân cho nó sờn lòng và đỡ đau khổ lúc mất nàng thật sự. Đỡ đau khổ nhưng không phải dửng dưng, đau khổ vừa chừng, nhưng không đến tự tử.

Ông thương xót vì ông biết Tuyết đau khổ thật sự. Ông đáp:

– Không sao, anh không sao hết. Chỉ vì cái “ma-ni-quen” nó trả.

– Cái “ma-ni-quen” gì mà trả anh?

– Cái tay quay những chiếc xe hơi cũ, đã hỏng “đề-ma-rơ” tự động; chiếc xe “cam-nhông-nết” ở nhà ấy mà: Anh có việc gấp, không muốn thằng tài xế nó xuống xe; sợ mất thì giờ của nó; anh tự quay lấy, và nó trả lại nên anh bị thương.

– Sao nó lại trả lại, anh?

– Nó không quay suông sẻ thì trả lại chớ sao. Ấy, “ma-ni-quen” hay phản trắc như vậy đó!

Cả Thu Vân và Bạch Tuyết đều hiểu rằng ông Nhì nói bóng nói gió vì sự gì. Nhưng ông Nhì nói thật thôi.

Tuyết bước đến rờ rẫm cái băng và hỏi:

– Đụng chạm có đau thêm không anh?

Thu Vân ăn ở với Nhì đã năm năm rồi, hồi Tuyết còn bé con, mới mười lăm tuổi thôi. Ông Nhì đã xem cô gái ấy là một đứa bé con và chính nó đến ngày nay cũng còn tự nghe mình bé con trước mặt ông anh rể già.

Tuy nhiên, con bé con hay nhận quà sang trọng của ông già ấy, từ bao lâu rồi, không thân thiết với ông ta bao nhiêu. Nó chỉ xem ông ta là một ông chồng tạm bợ của chị nó thôi và đạo đức nơi nó không tán thành lắm ông chồng bỏ bê bổn phận chánh nầy.

Ông Nhì hiểu ngay là đồng bịnh tương thân và cũng nghe nó là một người bạn mới, hiểu nỗi lòng của ông qua nỗi lòng của nó.

Ông đáp bằng tiếng Pháp, hơn thế, bằng thơ Pháp:

“Một cánh quạt chạm sơ, nó nứt rạn.

Nó đã vỡ, đừng mó đến.”

Bạch Tuyết mỉm cười chua xót và nói:

– Anh nên trở về với gia đình anh, rồi quên đi.

– Nếu được dễ dàng như vậy! Em quên ngay được không?

– Em còn trẻ tuổi, yêu dại lắm, nhưng sự trẻ tuổi của em tha thứ được mọi điên cuồng …

Bạch Tuyết nói tới đây rồi ôm mặt chạy vào buồng, chắc để mà khóc.

Thu Vân nãy giờ ngồi đó, buồn thi có buồn nhiều lắm thật đó, nhưng nàng không xấu hổ chút nào. Ông Nhì đã biết câu chuyện và nàng đã thú thật thì nàng không còn e thẹn nữa. Đó là một lẽ, nhưng cái lẽ chánh là vì nàng là đờn bà. Đờn bà họ e lệ nhiều, giấu giếm kỹ lúc họ sắp phạm tội, họ đâm ra cố lì và bướng bỉnh.

Thu Vân đã cố lì cho đến đỗi Thăng phải hoảng lên. Nàng đòi công khai đi với Thăng cùng khắp mọi nơi: rạp chiếu bóng, hiệu ăn, hiệu giải khát, trà thất, vũ trường, xem như ông Nhì không có ở Sàigòn, và không có bạn hữu ở Sàigòn.

Biết Thu Vân không nói gì, ông mở lời trước:

– Tháng nầy em có cần thêm gì hay không?

– Dạ không.

– Như vậy thì anh chỉ biếu em số tiền thường thôi.

Nói xong, ông rút tập séc ra, viết, ký tên, rồi trao cho bạn.

Thu Vân không tiếp lấy tờ ngân phiếu mà hỏi:

– Anh vẫn biếu tiền em như cũ à?

– Sao lại không? Em đã nói là thôi anh đâu …

– Nhưng sao anh lại không nói điều nầy?

– Vì anh mong em trở về!

– Anh còn hy vọng đó à? Cái gì đã làm anh hy vọng?

– Sự làm thinh của em.

– Em không muốn phụ anh nên không thể nói được. Nhưng mà …

– Nhưng mà không nói mà cứ phụ!

– Không.

– Em quan niệm sự phụ rãy lạ quá. Anh thì cứ ngỡ em không nói vì em thoáng thấy rồi sẽ trở về. Vì vậy mà anh hy vọng.

– Anh nên bỏ em đi là hơn.

– Rồi em sẽ ra sao?

– Mặc em. Em đã liều thì nếu phải khổ, cũng là đáng tội lắm.

– Thu Vân! Anh không nỡ! Mà thôi, để xem! Cứ mỗi tháng anh đến thăm gia đình em một lần, trong vòng một năm như vậy, rồi hẳng hay. Thôi anh đi em nhé.

– Anh nè!

Thu Vân gọi ông Nhì khi ông bước ra tới thềm:

– Gì đó em?

– Anh nên lấy lại ngân phiếu.

– Anh biếu hai em gái và cháu Trường đó, nếu riêng em, em từ chối.

– Anh không giận em lắm chớ?

– Nếu anh giận được em!

– Anh nên nhớ cho rằng em đã báo trước rằng em không yêu anh …

– Và anh cũng rất nhớ là anh đã hứa gã chồng cho em, khi nào có nơi phải chỗ. Em tự chọn lấy cũng tốt. Nhưng mà nơi nầy, có phải chỗ hay không?

– Mỗi người một quan niệm, khó lòng mà đáp câu hỏi của anh.

– Thôi anh về rồi hẳn hay.