← Quay lại trang sách

- 8 -

Không ăn sáng, đói quá Thu Vân ơi.

– Ta bơi xuồng đi chơi để quên đói nè.

– Ừ, ý hay đó.

Dựa phía vách trong tận cùng có dựng hai cây giầm mà bụi bám vào đó một lớp dày không biết mấy ly mà nói.

Lâu lắm mới có một du khách vào đây bơi xuồng, từ khi cảnh nầy bị tàn phá. Chiếc xuồng nan cột trước nhà là một món quến khách, nên người giữ khu rừng nầy cứ hằng năm lại đem nó lên khô, trét lại bằng phân trâu hai lượt, nên nó không hư, không mục.

Thăng lấy giầm, hối Thu Vân thay áo tắm, còn chàng thì chỉ mặc quần đùi. Chàng mở dây cột xuồng và níu xuồng lại cho Thu Vân bước lên.

Chiếc xuồng nan chồng chành như cái trứng vịt, nhưng Thu Vân là một phụ nữ thể thao nên không sợ hãi la hoảng. Nàng ngồi khéo léo để lấy thăng bằng lại cho chiếc xuồng hết bất kham.

Thăng đưa lần xuồng lên ngược dòng nước bằng tay và khi đuôi xuồng ngang chỗ chàng ngồi, chàng thót lẹ lên đó.

Thu Vân lanh trí và mau tay hạ gầm xuống bơi liền vì nước chảy mạnh quá, hở một chút là xuồng trôi băng băng.

Bây giờ Thăng cũng đã ngồi vững và đôi bạn nỗ lực bơi ngược dòng. Họ phải phí sáu nhát giầm đầu, xuồng mới đứng lại được không trôi nữa. Khi nhát giầm thứ bảy chém xuống nước, xuồng mới nhích tới được vài phân.

Thăng bơi đằng lái, Thu Vân bơi đằng mũi, nàng bơi ngược nên ngồi đối diện với bạn được.

Lần đầu tiên, Thăng ngắm bạn trong một dáng điệu mới lạ khiến chàng như vừa khám phá thêm được một nét đẹp nữa trong Thu Vân. Thiếu phụ mặc mai-dô trước mặt chàng, chàng đã thấy một lần lúc tắm trên Hàn Ông Sâm. Nhưng đây là một Thu Vân hơi khác, một Thu Vân khoe nước da đen như tượng đồng dưới nắng sớm mà chàng gặp lại mấy tháng sau ngày tắm Hàn, nhưng với những cử động “chưa hề xuất bản” bao giờ. Mỗi lần bơi, Thu Vân chồng chờn ngã người ra sau, hai cánh tay rắn chắc, những bắp thịt vừa nổi to lên trong sức cố gắng chống sự chảy mạnh của nước suối.

Hình ảnh ấy, Thăng nhớ đến một cô đào chiếu bóng Âu châu mà chàng quên mất tên, nhưng rất thích cô ta vì tác phong thể thao của cô.

– Thường ngày Thu Vân tập thể thao ở đâu, chơi môn gì? Thăng nhìn bạn giây lâu rồi hỏi như vậy.

– Vân không chơi môn thể thao nào cả. Vân chỉ tập luyện thân thể ngay trên giường ngủ, một ngày hai bận, theo phương pháp Thụy sĩ.

– Thu Vân có biết nhờ gì Thu Vân đẹp hay không?

Thu Vân cười ngặc nghẹo rồi đáp:

– Nhờ trời cho hay nhờ cha sanh mẹ đẻ ra thế.

– Nhưng nhờ nhứt là thể dục. Thu Vân đã đẹp, lại không già. Thể dục là phương thuốc trường xuân…

– Nhưng rồi ngày kia cũng phải già…

Bây giờ xuồng đả qua khỏi quãng trống rộng lớn trước chòi tranh và chui vào cái hang cây lớn hai bên bờ. Ở đây cây giao nhành và tàng lá dày mịt khiến ánh sáng không lọt vào được. Xa xa mới có một giọt nắng chảy xuống hòa với dòng suối, soi sáng tận đáy xanh thẩm những cỏ rong.

Nhánh cây thấp quá, qua nhiều nơi, họ phải cúi đầu không thôi bị nó gạt rơi xuống nước. Thăng không bơi nữa, vịn một nhánh cây, bịn cho xuồng ngừng lại để nghỉ tay. Thu Vân cũng làm y như vậy.

– Không, Thu Vân không thể già được. Thu Vân sẽ trẻ như thế nầy mãi mãi vì Thăng đã gởi mua đá để tạc tương Thu Vân.

Thu Vân lần nhánh cây, đi trên xuồng để lùi ra phía sau, tới chỗ Thăng ngồi. Nàng cũng ngồi xuống với bạn, vịn cổ tay bạn mà rằng:

– Thăng đừng nói đến sự già nữa, Vân sợ lắm…

– Thăng nói rằng Thu Vân sẽ không già thêm kia mà!

Nhưng Thăng lại định tạc tượng Vân để ghi hình ảnh bây giờ của Vân trong pho tượng đá ấy, thế nghĩa là Thăng cũng dự liệu rằng ngày kia Vân không còn được như vậy nữa…

– Thăng nè, trước đây, cái già chưa hề léo hánh gần trí não Vân. Nhưng từ khi ta yêu nhau, Vân cứ bị nỗi lo sợ già ám ảnh mãi.

Nàng nắm chặt cổ tay bạn, siết mạnh và thêm:

– Thăng ơi, Vân muốn thời gian ngừng lại nơi đây, rồi cả hai ta thành tượng đá y như những con hóa thạch bị chôn vùi dưới tro núi lửa hay dưới một trận địa chấn nào …

– Thu Vân nói nhảm. Nếu nước suối nầy không chảy thì nó hóa ra nước tù, còn gì là đẹp nữa đâu.

– Nhưng nháy mắt là nước khác đã trôi qua đây và nước khi nãy đi mất dạng. Nước cũ chỉ đẹp một vẻ đẹp phù du thôi Thăng à.

– Như thế còn hơn là không bao giờ đẹp được. Nếu ngăn suối chảy thì nước từ trên nguồn đến đây đều yên ổn cho đến khi cạn hết kiếp nước, trong một cảnh sống khép kín và lu mờ.

Thăng đứng dậy khiến chiếc xuồng lại chòng chành muốn lật úp. Chàng nắm sợi dây cột xuống kéo lên rồi buộc vào một nhánh cây sà.

– Leo lên đây chơi Thu Vân.

Nói xong chàng thót lên nhánh cây khiến chiếc xuồng lại suýt lật và khiến Thu Vân chới với mấy cái mới thăng bằng lại được.

Thu Vân vừa chợt hiểu qua câu chuyện vừa rồi, tâm trạng của môt người trẻ tuổi. Hắn chỉ nghĩ đến hiện tại, và quyết tận hưởng những cái đang có trong tay, không lo sợ thời gian trôi đi, vì thời gian chưa mang theo được cái gì của hắn cả.

Bây giờ nàng lại vừa chợt thấy tác phong của một người chồng trẻ tuổi. Hắn rời vú mẹ thì cần ngay sự nuông chiều của một người đờn bà khác. Không, hắn chưa trưởng thành năm hăm mốt tuổi như pháp luật đã định đâu! Hắn chỉ trưởng thành lúc hắn trên ba mươi thôi, khi mà hắn hết cần sự nưng niu của đờn bà và quay lại bảo vệ họ.

Đáng lý thì Thăng đỡ nàng lên cây trước rồi mới nhảy theo… Nhưng thôi.

Thu Vân bùi ngùi vài giây rồi cũng thót lên nhánh cây theo bạn.

Thăng cứ chuyền từ nhánh dưới lên nhánh trên, vừa chuyền vừa nói:

– Đố Thu Vân bắt được Thăng.

Thu Vân vốn trẻ tính, ham vui, nên lăn xả vào cuộc chơi, quen ngay nỗi bùi ngùi vừa thoáng cảm qua khi nãy.

Họ rượt nhau trên nhánh cây, cười chéc chéc như hai con khỉ. Lắm lúc hai nhánh nằm cách nhau xa quá, không vói tới, Thăng phải phóng mình qua bên kia như một con sóc. Thu Vân ráng phóng theo và níu lấy cổ chơn Thăng. Anh chồng trẻ tuổi hoảng sợ đeo chặt vào nhánh cây vừa bám được trong khi cô vợ tinh nghịch đánh tòn teng nơi chơn chàng và xích đu như một cô đào xiếc.

Ở đây, rủi sút tay té xuống cũng không can gì nên họ chơi nhiều trò rất ghê rợn mà người ta chỉ được thấy trong các rạp xiếc thôi. Có một lần Thu Vân đu mình qua nhánh kế cận rồi níu nhánh ấy bằng hai bàn chơn của nàng rồi buông hai tay bên nây ra, đầu thòng xuống như một con vượn.

Thăng đề nghị:

– Ở đây khá cao, ta lông rông vài hiệp rồi về thì vừa, đói lắm rồi, cần nghỉ kẻo mệt lả.

– Hông, Thu Vân không dám đâu. Đáy nước tối om, Vân sợ lắm.

– Thu Vân thì cứ sợ cái gì hơi lạ một chút. Trước sợ không dám gần Thăng. Yêu rồi, có thấy cái gì ghê hay không?

– Có.

– Gì?

– Vân sợ mối tình của ta không bền.

– Cứ cái dĩa hát đó quay lại mãi. Thu Vân cần nó to hay cần nó bền?

– Cần cả hai.

– Tham lam quá.

Hai người ngồi cạnh nhau, trên một nhánh tương đối nhỏ khiến nhánh nầy oằn xuống. Thăng nhún mình thì nhánh cây nhún theo, cả hai bị dồi lên, hụp xuống như ngồi trên nệm lò xo, Thăng nói:

– Mối tình, hạnh phúc, càng mong manh càng thú. Nếu nhánh cây nầy mà không yếu, ta ngồi đây còn thích hơn ở chỗ nào.

Thu Vân ngã đầu xuống vai Thăng mà rằng:

– Quả như vậy. Nhưng làm sao khỏi lo sợ cho được nó Thăng.

– Bậy lắm, khi không Thu Vân lại bôi lọ lem những trang nhựt ký của ta, đáng lý ra nó phải đẹp như một quyển cảo thơm. Ừ, thôi đã đen tối, cho nó đen tối luôn. Nếu chẳng may, ta không yêu nhau nữa thì chắc hẳn ta đã chán nhau rồi, còn nuối tiếc cái gì.

– Nuối tiếc tình yêu, chớ có phải nuối tiếc nhau đâu.

– Thì chừng ấy ta tìm tình yêu khác.

Thu Vân nấc lên:

– Thăng không làm sao cảm thông được với Vân cả. Vân yêu lần cuối cùng đây, không còn tình yêu nào sau mối tình nầy nữa cả.

– Lại khóc. Thăng lông rông trước. Thu Vân không làm theo, ngồi đấy một mình, cọp nó ăn thì chịu lấy.

Nói xong, nhà điêu khắc giáo sư nhảy dù nhắm nhía xem ở dưới có nhánh cây ngăn trở không, đoạn đứng lên thật lẹ.

Nhánh cây đưa qua đưa lại như chiếc võng, khiến chàng đứng không vững. Nhưng chàng lại chấp tay trên đầu rồi gập mình lại phóng liều xuống nước.

Thu Vân nhìn mặt con suối sâu khép lại, vùi lấp bạn nàng, rồi có cảm tưởng như đấy là một vĩnh biệt và người con trai ấy bị không gian lôi đi, không bao giờ trở lại với nàng nữa.

Nàng bối rối lắng đợi, lâu lắm, bỗng nghe Thăng kêu từ xa:

– Thu Vân ơi, dưới đáy cỏ rong êm như nệm mousse vậy, không có gì đâu mà sợ.

Thăng vừa nói, vừa vuốt mặt nhễ nhại những nước vì chàng mới trôi lên khỏi mặt suối. Chàng bị nước cuốn đi nên vuốt mặt xong, cố lội ngược dòng để lên chặn trên là nơi cột xuồng.

– Thăng đã đi xa, nhưng mình thì ở lại, Thu Vân lẩm bẩm. Trên đường đời cũng thế, chàng sẽ đi, và mình sẽ ngồi trong cảnh già của mình để mà nhơi lại những ngày vui đã mất.

– Thu Vân coi chừng con trăn.

Nghe lời báo động ấy, Thu Vân hoảng hốt ngã đại xuống nước. Nàng rơi nằm ngang trên mặt suối, và sự va chạm ấy làm nàng rát da trên khắp cả thân thể và làm nàng tức dội nơi ngực vì nước bị chạm mạnh như vậy hóa ra cứng như vật rắn.

Bấy giờ Thăng đã lội đến nơi, và cũng hoảng lên khi thấy bạn thả rơi thiếu phương pháp như vậy. Chàng đưa tay ra níu lấy Thu Vân rồi ôm nàng mà hỏi:

– Thu Vân có sao không?

Được bạn săn sóc đến, Thu Vân cảm động và sung sướng lắm. Nàng quên cả rát da và tức ngực, nói:

– Không có gì đáng lo.

Đôi bạn bị nước cuốn đi nên cố lội trở lên. Thu vân hỏi:

– Con trăn đâu?

– Xí gạt cho Thu Vân chịu lông-rông chơi, chớ có trăn rắn gì đâu.

– Mắc dịch nà!

Bây giờ họ đã lội tới cột chiếc xuồng nan. Thu Vân vừa toan lên xuồng thì Thăng đã lẹ tay nhận nó chìm đi.

– Sao lại nhận chìm xuồng?

– Để dạy Thu Vân cái nầy. Chiếc xuồng không chìm hẳn, không nhờ sợi dây cột, treo nó lên, cũng không phải nhờ nó làm bằng nan rất nhẹ. Xuồng đóng bằng gỗ nặng cũng thế…

– Sao lạ vậy?

– Tại một luật vật lý học kia, cắt nghĩa rất dông dài. Thu Vân chỉ cần biết là nó đầy ngập nước rồi linh đinh như thế nầy. Muốn nó nổi trở lại, ta tát nước ra.

– Nhưng tát ra, nước ngoài lại tràn vào.

– Ậy, thì cứ làm như vầy …

Nói xong, Thăng níu chiếc xuồng mà lắc. Xuồng nghiêng một bên kia, mỗi lần như thế là nước bị đổ ra ngoài một ít mà nước ngoài không kịp tràn vào vì Thăng đã trả nó về vị trí ngay ngắn mau lẹ quá.

Lắc được vài mươi cái thì quả xuồng nổi lên và nước trong xuồng không còn bao nhiêu. Thăng vịn xuồng cho bạn lên trước rồi nói:

– Nếu bị chìm xuồng giữa dòng mà xuồng lật úp cũng không nên buông ra. Cứ bám lấy nó lại rồi làm như thế ấy. Thu Vân chỉ quen lội ở các hồ tắm thôi, không biết khóe đó cũng không lạ.

Chàng mở dây và lấy giầm lái cho xuồng xuống ngay. Chàng chỉ lái thôi, còn Thu Vân thì ngồi yên, thế mà xuồng trôi bon bon như xuồng máy chạy.

– Có phải ta đi trên dòng sông vĩnh biệt không Thăng?

– Theo nghĩa đen thì không, vì ta có thể chèo ngược dòng bất cứ lúc nào.

– Còn theo nghĩa bóng?

– Ta yêu nhau, và cứ như thế nầy đi trọn đường trần, không mong quay trở về được nữa.

– Về đâu?

– Về ngày ta mới gặp nhau, những ngày ta mơ tưởng đến nhau, những ngày ta xốn xang vì nhau.

Thu Vân thì nghĩ khác. Nàng thấy rằng không còn làm sao trở về với ông Nhì được nữa, vì nàng đã gặp chân hạnh phúc.

Anh Bảy gác sở tiêu đã về đến nhà lúc họ ghé bến. Nhìn bóng thì họ biết rằng đã quá ngọ rồi. Tuy đói quá nên hết biết đói; họ cũng ngạc nhiên mà thấy bếp lạnh teo.

Nhưng thật là sung sướng khi họ nhìn thấy bữa ăn sắp dọn, bày ra nơi xó bếp bánh tráng, rau sống và nem.

Anh gác sở, coi bộ thì lù khù mà thông minh quá. Anh ta biết rằng đi chợ về trễ thì không làm sao mà thổi nấu kịp cả, nên cho ăn những món ăn khỏi phải nấu nướng lôi thôi.

– Hay,- Thu Vân khen-. Đã được ăn ngay lại được đổi món, chắc bữa nay ngon miệng lắm.

Theo bản năng đờn bà, nàng đem rau ra bờ suối để rửa và lặt, xong đâu đó, lại trở vào lấy bánh tráng đi nhúng nước.

– Ý chết. Nàng kêu lên khi đâu đó xong cả! Nhà không có nước mắm, làm sao.

Anh gác sở cười hề hề, lấy một đùm lá chuối, mở gút, nghiêng đùm xuống một cái tộ, vừa rót vừa nói:

– Có thấy cô lên chơi, nên tôi có mua một chai nước mắm. Nhưng ăn nem thì ăn với nước mắm tương ớt riêng trong đùm nầy.

Mùi tương ớt bay lên làm cho nước miếng của ai cũng chảy ra cã.

Họ cùng ngồi ngay dưới đất mà ăn, lần nầy thì tay ba, và người rừng tuy ít nói, cũng hóa ra lắm lời vì anh ta bị hỏi về đủ thứ việc.

– Sao lại không săn được thịt? Thăng băn khoăn về điều ấy.

– Có bắn được hai con trong hai đêm. Nhưng theo đến dọc đường thì mất vết máu.

– Anh đi săn một mình?

– Không, đi với một người nữa. Va ở xa lắm, trong kia, va có đền khí đá…

– Có nguy hiểm lắm không?

– Cũng có khi gặp “ông thầy”. Nhưng mình không giành thịt với ổng thì thôi.

Câu chuyện đi săn không hạp với Thu Vân. Nàng nghe mà hơi bực mình, và đợi họ ngưng nói, xen vô:

– Tôi quên hỏi thăm anh về việc chị Bảy. Vậy chớ chị Bảy ở đâu? Lần đầu lên đây, vào đầu năm 1945, tôi có thấy chị Bảy kia mà.

– Vợ tôi đã chết trong mấy năm giặc giả…

– Chết về gì?

– Chết bịnh.

– Anh không tục huyền à?

Anh gác sở ngơ ngác không hiểu tục huyền là gì, Thu Vân phải cắt nghĩa bằng một câu hỏi khác:

– Anh không cưới vợ khác sao?

– Không.

– Sao vậy?

Anh nầy bối rối trông thấy. Anh ta không bao giờ tự đặt câu hỏi đó cả. Nếu ở làng mạc, người làng sẽ gợi giùm anh ta ý đó, rồi anh ta nghĩ tới nó và thực hiện ý ấy khi nào có dịp.

Ở đây, anh ta chỉ nghĩ đến mưu sinh, no ấm mà thôi. Thu Vân thấy anh không đáp, lại hỏi:

– Anh có nghe buồn không?

– Cũng quen đi rồi.

– Anh thật lạ lùng. Tôi thì không có một người bạn đi cạnh tôi trên đường đời, chắc tôi buồn chết đi.

Câu suy nghĩ trên đây, mặc dầu đối thoại cùng người gác sở, nhưng thật ra là Thu Vân nói với Thăng. Thăng tự nhiên đáp lại, như là chính chàng đang trò chuyện với Thu Vân:

– Thăng cũng vậy.

Bữa đi chợ hôm nay, chủ nhà mua gạo, muối, nước mắm, cá khô, trứng vịt, mỡ heo, hành, tiêu, bún tàu, tương, đậu phộng, những thứ gia vị để làm những món ăn ngon bằng thịt rừng mà anh sắp săn được. Anh lại có mua đường và đậu, chắc để nấu chè ăn cho vui miệng vào những buổi trưa hay đầu hôm.

Thu Vân soát lại tất cả những thứ ấy và thấy số lượng và loại thực phẩm dự trữ thật là đầy đủ để đôi bạn có thể nghỉ nơi đây một thời gian mà không khổ lắm.

Người gác sở báo trước:

– Tối nay, tôi lại đi, thầy cô cứ ở yên đây, bao lâu tùy ý.

– Anh đi, anh đi đâu?

Đôi bạn ngạc nhiên vì sự ra đi ngay sau khi mới về nầy, chớ họ không thất vọng vì điều ấy. Một người lạ xen vào cuốc sống thân mật của họ, sẽ làm những ngày diễm ảo của họ bớt kỳ thú đi.

– Tôi cần tiền mua vải và vài thứ khác nên muốn săn vài con nai. Đã hụt thì phải đi nữa. Nhưng từ đây tới tối, tôi sẽ tìm những con vật nho nhỏ như gà rừng, trúc, nhím để đãi thầy cô một bữa. Những ngày sau thì thầy cô ăn cơm với trứng vịt luộc cũng tiện.

Anh chủ nhà nầy, mới trông có vẻ man rợ quá, nhưng rõ ra anh ta là người hiếu khách và tử tế lắm đây.

Tự nhiên đôi bạn nghe có thiện cảm với anh ta lắm và muốn anh ta ở nhà, mặc dầu họ cần được tự do.

Người gác sở, lấy một chiếc đệm cuốn, mở dây cột ra rồi trải lên mặt đất.

Hắn nằm dài lên đó, không cần gối, mới được độ hai phút là ngáy pho pho.

Thu Vân nhìn hắn rồi cười, nói với Thăng:

– Hắn vậy mà hạnh phúc hơn ta nhiều, phải không Thăng?

– Cái đó tùy. Nếu chỉ kể về chuyện lo nghĩ không mà thôi thì hắn hoàn toàn hạnh phúc thật đó. Nhưng hắn hưởng đời không bao nhiêu.

– Vân chỉ muốn được như hắn, không ham hưởng đời lắm.

– Thu Vân chán sống lắm sao?

– Chưa chán, Vân còn yêu đời lắm. Nhưng cứ lo sợ mãi thì …

– Lo sợ về gì?

Thu Vân kéo cổ bạn và nói:

– Vân cứ lo mất Thăng.

Đó là một sự thay bực đổi ngôi rõ rệt. Thường thì chỉ có nam mới sợ mất nữ. Nhưng người nữ ở đây lại ở trong tình thế bất lợi nên chính nàng phải lo.

Thăng cười hề hề, rồi lôi bạn nằm xuống chõng.

– Ta đánh một giấc như hắn rồi sẽ hay.

Thăng tuy không ngủ dễ quá như cái người đờn ông râu ngạnh trê nằm dưới đất chớ cũng an giấc sau năm bảy phút lim dim. Chỉ có Thu Vân là trằn trọc.

Chốn nầy là nơi nàng đã vỡ lòng yêu trong những tháng đầu của năm khói lửa xa xôi kia. Thuở ấy nàng không ý thức một tí nào vè việc đời nên đã hoàn toàn chìm đắm trong bể ái. Những buổi đi dạo với người tình trên đường mòn ven suối, sao mà thơ mộng tuyệt vời.

Con đường mòn ấy ngày nay cỏ mọc rậm rì và mối tình ngày nay sao mà cũng đầy gai cỏ như con đường yêu thương ngày xưa.

Tuy nhiên chính nhờ lo âu mà tình nàng ngày nay đậm vị hơn xưa nhiều. Đây là một nồi chè, một tô nước dừa có gia thêm một tí muối, hay là một trách cá kho có gia thêm một tí đường, không ngọt suông, cũng chẳng mặn suông và chắc chắn là không trơ trẻn vì làn lạt.

Day lại nhìn Thăng ngủ, nàng thấy gương mặt ngây thơ của Thăng dễ thương lạ. Nàng hôn nhè nhẹ lên má bạn một cái rồi úp mặt vào tóc Thăng để ngửi cho sâu, hầu có thể nhớ mãi cái mùi đặc biệt của người con trai nầy.

Mười năm sau, nếu có xa nhau trong một phút vui buồn nào đó của đời nàng, mùi hương hôm nay sẽ dấy lên, ngào ngạt một dĩ vãng êm đẹp mà nàng muốn nhốt lại cho đến bạc đầu. Mối tình cuối cùng!

Từ đây nàng sẽ không còn dịp nào yêu nữa. Những kỷ niệm về mùa nầy là vưu vật duy nhứt, nó sẽ an ủi nàng vào lúc phấn lạt hương phai của nàng. Một ngày xa xôi kia, soi gương đỡ ngậm ngùi nhìn những đường nhăn trên trán, nàng sẽ nhơi lại dĩ vãng nầy cho đỡ lạnh lùng.

Con gà mái xem chừng già, nên chủ nhà nấu cháo. Con gà trống tơ thì xào lăn, ăn bánh nướng trừ cơm. Ý! giống gà rừng nó đẹp làm sao. Lông con gà trống phải được tả bằng tĩnh từ téc-ni cô-lo mới đúng. Màu sắc của bộ lông tuy nhiều, nhưng kết hợp rất khéo nên không gai mắt.

Thu Vân gom hết lông nầy lại, tính về Sàigòn kết làm một món đồ chơi để đầu giường, rồi phụ với chủ nhà làm bếp.

Anh Bảy, chừng như nhớ đến viễn ảnh được thịt nên vui tươi hơn hết. Lần đầu tiên anh nói chuyện mà không đợi ai hỏi:

– Hồi trước, ngày nào cũng có khách xa vô đây chơi. Nhưng từ ngày có giặc tới giờ thì cả năm mới có khách một lần, làm tôi cũng buồn. Thầy cô có con chưa sao không dắt theo?

– Thằng Trường của chúng tôi bận học, Thăng đáp hớt. Lần sau có lẽ sẽ đưa nó lên đây.

Thu Vân cảm động trông thấy. Thăng đã mặc nhận con của nàng và nay thì là xác nhận rồi đó. Tuy nhiên, sự công nhận ấy chỉ dính dáng đến tình yêu của hắn đối với nàng thôi. Nên chi, sự cảm động nầy chỉ tố nhắc lại nỗi lo âu của nàng.

Đây là một bữa ăn to tại lâm trại nầy từ hơn mười lăm năm nay. Từ khi có chiến tranh, ở đây vắng chủ trại mà cũng vắng khách như người gác sở đã nói. Hắn chỉ ăn cơm với cá khô, từ ngày nầy qua ngày khác, lười săn thú nhỏ, mà có săn được, cũng nướng bậy bạ để ăn qua loa vì lười nấu nướng.

Hắn có mua cả một xị rượu công-xi mà Vân và Thăng không hay biết. Giờ hắn lấy ra nhậu với thịt gà xào lăn, Thăng nghe thèm lắm, cũng ké với hắn một phần tư xị.

Người con trai nầy vừa xong bữa thì đi nằm ngay vì rượu đã làm cho đầu và mí mắt chàng nặng trịu, chàng không cưỡng lại sự buồn ngủ được.

Khi chủ nhà xách ná ra đi thì Thu Vân nghe mình trơ trọi quá. Mặc dầu nắng chưa tắt trên đầu rừng, nàng cũng hoảng sợ vội vàng đi kéo tấm vĩ tre để đóng cửa lại.

Nàng rửa chén bát bằng nước uống trong khạp và tạt nước dơ qua lỗ vĩ tre và lần đầu tiên nàng thoáng nghe cảm giác mơ hồ rằng mình bị bỏ rơi.

Rửa chén xong, không biết làm gì, Thu Vân lấy củi chụm vào bếp. Chủ nhà đã có mua hộp diêm cho nàng và để hắn bỏ theo túi lúc đi săn. Mặc dầu vậy, Thu Vân cũng nghe cần nuôi lửa. Đêm nay Thăng ngủ say ít lắm cũng tới nửa đêm và suốt thời gian đó, nàng sẽ cô đơn vô cùng, sẽ nhờ ánh lửa vui làm bậu bạn cho.

Chụm lửa xong, Thu Vân đi lại chõng. Nàng leo lên đó nhưng không nằm. Ngoài kia hoàng hôn xuống đặc không gian, và những tiếng bí mật của đêm rừng bắt đầu thức dậy.

Trong ánh lửa, nàng nhìn mãi gương mặt dễ mê của người bạn tình mà nàng yêu dấu. Hắn ngủ bình thản như trẻ con, trông ngây thơ lạ. Và như trẻ con, hắn không bận tâm tới kẻ khác bao nhiêu.

Thu Vân nhớ lại từng chi tiết một cái đêm ân ái của đôi bạn. Đêm ấy là đêm họ mới tới đây. Rồi nàng so sánh thái độ của hai người, ông Nhì và Thăng.

Ông Nhì chỉ yêu nàng vừa chừng thôi, làm như là không tha thiết lắm. Nhưng sự vừa chừng ấy cứ tiếp diễn mãi cho đến rất lâu sau cuộc yêu đương. Ông Nhì đã săn sóc nàng châu đáo cả những lúc ngay sau buổi ái ân mà xác thịt người đờn ông đã thỏa mãn, hắn không cần ve vản, nịnh nọt, nuông chiều nữa.

Thăng thì trái lại, yêu đương cuồng bạo và thiếu điều cầu khẩn lạy lục trước khi yêu. Nhưng một khi thể xác hắn đã dịu lại sau cuộc giải quyết, hắn lăn ra mà ngủ bỏ bạn bơ vơ.

Thu Vân tế nhận có cái gì thú vật trong tình yêu của Thăng.

Nhưng đó không phải là do ích kỷ của người đờn ông mà là bởi tánh chưa cần săn sóc của tuổi trẻ.

Người con trai rời vú mẹ đến mười mấy năm cũng còn luyến tiếc ngấm ngầm sự được nuông chiều. Họ cần được một người chị, và sau đó một tình nhơn cao niên hơn săn sóc cho.

Phải lâu lắm về sau họ mới thấy thích thú trong cuộc săn sóc một đứa em gái, một cô nhơn tình còn thơ.

Phải chăng vì ý thức được điểm tâm lý ấy mà phụ nữ Âu Mỹ chỉ ưng lấy chồng cao niên hơn họ nhiều.

Là đờn bà, Thu Vân rất cần được che chở, âu yếm và chiều chuộng. Là đờn bà đẹp rất được đờn ông săn đón, Thu Vân càng thấy nàng được quyền đương nhiên hưởng những chú ý ấy của đờn ông. Là đờn bà đã sống một đời sống không đứng đắn, chuyên làm lẽ mọn và được ấp yêu luôn, Thu Vân nghe tủi thân hơn bất kỳ người đờn bà nào khác trong cảnh gối chiếc bên cạnh một người con trai còn vướng tánh giành mến của thời thơ ấu của hắn.

Nhưng dầu sao, nàng cũng không hết yêu Thăng được, Thăng, con người đã ban cho nàng hạnh phúc to tát nhứt đời nàng, làm sống dậy lần cuối cùng tuổi thanh xuân mà nàng ngỡ không bao giờ trở lại.

Như khi trưa, nàng hôn lên má bạn. Nhưng lần nầy không sợ Thăng giựt mình thức dậy, nàng hun rất mạnh và nghe thật là đã thèm. Được trớn, nàng nựng Thăng chớ không hun nữa và cứ nghe mình muốn Thăng thức dậy ngay giữa lúc đó để cho mạch nước thương yêu giao lưu với nhau trong một cuộc hòa cảm mà hai người nghe như tan biến ra thành hơi, thành khói, thành nước rồi nhập lại làm một.

Biết rằng ước muốn không thỏa được, Thu Vân tủi thân, rưng rưng nước mắt rồi bước xuống giường, đi lại bếp lửa.

Bây giờ lửa đã mõn lần. Nàng rút thêm củi, chụm vào bếp, miệng lẩm bẩm: “Phải cho lửa ăn thêm nó mới sống dai được. Tình yêu cũng như lửa, cần thỉnh thoảng ăn thêm cái gì nó mới bền. Nhưng ăn cái gì?” Nơi nàng, tình nàng cứ phải ăn những lo sợ, và khi trở lại thành phố, có lẽ nó sẽ ghen tương, và nhờ thế nó được tái tạo mãi mãi. Nơi Thăng nó không có gì ăn cả. Thăng bây giờ là một gã đã toại nguyện, đã an lòng. Đã an lòng? Vâng! Thu Vân nghiệm ra rằng thú vị sung sướng và hạnh phúc là chính những lúc chuẩn bị, những lúc tranh đấu, những lúc chinh phục, chớ không phải là lúc được cái món mà mình ước ao. Phải chăng ăn Tết chỉ thích là lúc sắm Tết?

Thăng đã qua thời kỳ sắm Tết rồi, và bây giờ là những ngày mồng một mồng hai, và chàng nằm nhà để lắng nghe dư âm, dư hương của những ngày mua bán rộn rịp quanh chợ Bến thành.

Ngày kia, Thăng sẽ lợt lạt với nàng, nếu chàng không tán tận lương tâm đến đỗi xô nàng ra. Nàng sẽ đau biết bao nhiêu! Và cái đau nầy sẽ không được mối tình nào khác xoa dịu cho để giúp nàng quên. Nàng sẽ đau cho đến ngày mà tuổi tác chồng chất lên nhiều quá, nàng không còn tham dự vào cuộc đời được nữa, đêm đêm ngồi nhìn đèn để lắng nghe cuộc sống náo nhiệt dậy lên bên ngoài, ngậm ngùi nhớ lại ánh lửa đêm nay.

Bùi ngùi biết bao viễn ảnh nầy, đau biết bao, sự hất hủi sắp tới của Thăng, và … đẹp biết bao mối tìng cuối cùng nầy với tất cả rung động, phấn khởi, lo âu, chua xót của nó. Một mối tình không gai góc, ngọt như một múi bưởi đường, cái ngọt vô duyên, nuốt xong là không còn nghe gì nữa cả. Nhưng một mối tình nặng nề sóng gió, lại ngọt như một múi bưởi ổi Tân triều có pha chút ít, chỉ ít ít thôi, vị lạt, vị chua, khiến ta cứ muốn ngậm mà nghe và cả tiếng đồng hồ sau khi ăn, chắp miệng còn nghe dư vị.

Vì thế Thu Vân không ân hận gì cả. Chính sự mong manh của mối tình nầy đã tăng vẻ đẹp của nó.

Nàng thải củi vào bếp một lượt đến năm bảy cây. Nhánh khô bén lửa rất lẹ, và chỉ trong nháy mắt thôi là ánh sáng bừng lên, đỏ rực cả căn nhà.

Lửa vui quá, ngồi gần lửa thì sầu bao nhiêu cũng quên được. Cái màu vàng dơ bẩn của nó, nhìn thì chán mắt nhưng sự sống của nó linh động quá khiến ta cứ muốn nhảy múa như nó.

Nhưng lửa củi tàn rồi sẽ cháy lại, vui bất tận đời đời kiếp kiếp. Đến như lửa lòng nàng? …

Thăng trở mình day qua thì cánh tay chàng đè phải ngực Thu Vân. Chàng giựt mình tỉnh thức luôn, sờ tay gặp phải mặt bạn đang ướt mem lệ.

– Thu Vân sao chưa ngủ?

Vừa hỏi, Thăng vừa hôn lên má bạn và miệng và mũi chàng cũng ướt đẫm lệ của Thu Vân.

– Mà sao Thu Vân lại khóc?

Chàng kề miệng sát tai nàng mà hỏi khẽ mặc dầu ở đây có la bài hải cũng chẳng ai nghe. Có lắm điều mà ta chỉ có thể nói thầm thì thôi, cho dẫu là giữa sa mạc.

Thu Vân thổn thức và không đáp, khiến Thăng lại nỉ non:

– Thu Vân phiền Thăng điều gì? Thăng đã lỡ chén một lần, một lần nầy thôi.

– Không, Vân không quan tâm đến cái vặt ấy.

– Nhưng sao …

– Thăng không thể nào hiểu được cả đâu.

– Nhưng có giận Thăng không chớ?

– Không.

– Không mà khóc, thế là nhõng nhẽo rồi đó.

Câu sau ấy, Thăng kề môi sát quá vào tai Thu Vân mà nói, khiến nàng nhột nên cười lên, và cả hai cùng cười như bị ai cù lét.

Thu Vân choàng tay qua ôm bạn hôn lên tóc Thăng như hôn em nhỏ và nói giọng xa vắng như nói một mình:

– Ngày sau, nhớ nhau nhé!

Thăng ngạc nhiên hỏi:

– Ngày sau nào, và sao lại nhớ nhau?

– Chỉ có ý nghĩ rằng Thăng nhớ đến Vân, mới an ủi được Vân thôi.

Thu Vân tiếp tục nói với mình, không nghe và không đáp câu hỏi của bạn:

– Thu Vân, Thu Vân điên rồi sao?

– Hai mươi năm nữa, khi mà Thu Vân ngồi nhơi lại những sinh thú của cuộc đời bây giờ, Thu Vân sẽ sung sướng đến ứa nước mắt mà nghĩ rằng ở một góc trời nào đó, Thăng đang nhớ đến Thu Vân.

– Trời ơi, Thăng say rượu, chớ Thu Vân có say rượu đâu mà nói xàm như vậy.

Bây giờ Thu Vân đã trở về với thực tại. Nàng lại hôn lên tóc bạn mà rằng:

– Thăng say rượu có mệt lắm không?

– Lạ quá, Thăng đã say một lần hồi còn học ở La Mã. Lần ấy nhức đầu muốn chết. Nhưng sao bây giờ tỉnh dậy, nghe khỏe khoắn trong người vô cùng.

– Chắc nhờ không khí trong lành ở đây. Thăng nè, vì đâu mà Thăng yêu Thu Vân?

– Thăng cũng không biết nữa.

– Cố mà biết thử xem.

– Vì Thu Vân đẹp.

– Chỉ có thế thôi à?

– Có lẽ vì lẽ khác nữa, nhưng Thăng không biết, vì … Thăng cảm nghe rằng Thu Vân hiểu được Thăng.

– Nếu ngày kia Vân không còn đẹp nữa?

– Ắt hẳn còn lâu.

– Lâu, nhưng mà ngày ấy cũng phải đến.

– Chừng đó sẽ hay.

– Hông, Vân muốn biết bây giờ hè! Có phải là chừng đó Thăng sẽ hết yêu Vân hay không?

– Làm sao Thăng biết được lòng Thăng mười năm sau nầy.

– Nghĩa là Vân đoán có thể đúng.

– Nhưng nếu đúng thì đã sao?

Thu Vân véo bắp vế non của Thăng một cái khiến chàng đau điếng người mà rằng:

– Không buồn à?

– Chừng ấy sẽ buồn, tội gì lại phải buồn trước.

– Nhưng chừng ấy là Vân buồn. Còn Thăng thì đã không yêu nữa, đâu có buồn, phải không?

– Ai cũng không nên buồn cả.

– Người còn yêu phải buồn chớ!

– Người còn yêu phải nhẫn nại mà nhận sự việc với rất nhiều trìết lý và phải biết tình yêu không trường thọ được vì vì nó lệ thuộc sắc đẹp và xác thịt nhiều lắm, hai yếu tố đó rất mong manh.

– Thăng quan niệm như vậy à?

– Không, Thăng nghĩ rằng thái độ ấy hợp lý, nhưng không rõ Thăng sẽ như thế nào. Có lẽ Thăng cũng sẽ buồn …

– Nhưng chỉ trong một tuần lễ thôi, rồi đi tìm mối tình khác. Nếu Thăng là con gái, Thăng sẽ đi làm đ…

Thăng tát vào má bạn:

– Nói bậy!

– Chớ lại không à? Một người thường phải đau khổ không bao giờ nguôi. Như thế mới đẹp.

– Đẹp nhưng dại lắm, thiệt thân lắm.

– Đó là những ý nghĩ đáng lý gì là của Vân. Vân sống nhiều hơn Thăng, đã nhiều lần yêu và nhiều lần bị phụ bạc…

– Nhưng rồi Thu Vân cũng nguôi được…

– Ừ, nhưng phải ba bốn năm mới quên. Còn Thăng, Thăng chỉ mới yêu đây thôi…

– Có lẽ đó là quan niệm vay mượn, chớ không phải chính thật của Thăng.

– Vay mượn của ai?

– Của thanh niên Âu châu thời hậu chiến.

– Ở xứ ta có khối người nghĩ như Thăng. Vân thì nghĩ khác.

– Ta sẽ ra sao, chính ta cũng không biết. Nhưng như thế là hơn.

– Như thế là thế nào?

– Là cứ hễ bị bỏ rơi là quên ngay, đi tìm nguồn an ủi khác.

– Xem ra thì ta không hợp nhau lắm.

– Mà Thu Vân có yêu Thăng không nè?

Thu Vân cắn vào má Thăng đến muốn sứt thịt của chàng. Đó là câu trả lời thầm lặng mà cụ thể, nên Thăng lại nói:

– Thì yêu, cứ yêu, cần gì phải hạp hay không hạp, yêu nhau được ngày nào hay ngày nấy, miễn là yêu cho nhiều, cho say, cho sâu, cho tận cùng tình yêu là sung sướng rồi.

Gà rừng đã gáy hiệp đầu. Gà hoang đâu mà nhiều thế. Chúng gáy rân ở khắp bốn phương, nghe cứ ngỡ đang ở nơi làng mạc đông đúc.

– Thu Vân nè, Thăng nói, hễ gà gáy hiệp sau thì Thu Vân dậy nhúm lửa nấu cơm. Chắc ta không ngủ lại được thì làm việc sớm như vậy không nhọc lắm đâu.

– Phải, không nhọc.

– Nấu cho nhiều, ăn sáng còn dư trưa ăn, khỏi mất công lần nữa. Ăn sáng xong, ta vào rừng chơi.

– Biết có hề gì hay không?

– Ban ngày thì không sao.

Không đợi hiệp gà sau, Thu Vân dậy ngay vì nàng biết có nằm nướng nữa cũng chẳng ích lợi gì, chỉ tổ phải bàn luận lôi thôi, càng gợi buồn thêm. Nàng vừa đánh diêm châm vào lá khô để nhúm lửa thì Thăng đã gọi:

– Nè, gà rừng chúng nó chết đột ngột bất kỳ lúc nào, vì quanh chúng, chồn rất nhiều. Thế mà chúng nó quen được để vui sống đó. Nếu không, chịu làm sao cho thấu với nỗi lo sợ chồn chụp hằng giờ.

– Vâng, lý trí dạy ta như vậy.

Thu Vân không đáp lại bạn nhưng nàng mặc nhiên Thăng có lý và tự nguyện sẽ cố mà quên viễn ảnh của sự dứt tình về sau nầy.

Chủ nhà gọi cửa lúc nửa đêm. Lần nầy hắn về với một người bạn và cả hai khiêng một con nai bằng một cây đòn xỏ dài dưới bốn cẳng nai trói lại.

Hắn nói ngay từ ngoài cửa:

– Theo dấu nó từ đầu hôm đến giờ nó mới chịu quỵ cho.

Thăng hỏi, giọng mừng rỡ lắm:

– Mai anh đem nó ra chợ bán phải không?

– Ừ.

– Chúng tôi theo anh để về được chăng?

– Sao lại về? Thu Vân ngạc nhiên hỏi như vậy và nhìn Thăng bằng cái nhìn sợ hãi hỗm nay.

Người thợ săn đi vắng từ ba hôm nay, và đã ba hôm, họ sống hoàn toàn tự do và hoàn toàn sung sướng. Thu Vân cứ ngỡ Thăng và nàng còn nghỉ mát tại đây ít lắm cũng mười hôm nữa, theo dự định lúc ra đi.

– Sao lại về, Thu Vân lập lại câu hỏi đó.

– Thu Vân không nhớ Sàigòn sao?

– Làm như là bác nhà quê, đi xa vài bữa là nhớ nhà.

– Không nhớ nhà, nhưng nhớ đèn, nhớ sự rộn rịp, nhớ âm thanh và tiếng động của Sàigòn.

Thu Vân lẵng lặng đi lại chõng mà ngồi trong khi chủ nhà đánh diêm nhúm lửa.

Nhà hắn không đèn, và mỗi lần muốn được sáng, hắn nhúm lửa lên. Hôm nay Thăng và Thu Vân đã làm thế.

Con nai săn được nằm yên ngoài sân. Nhờ trời sáng sao nên Thăng đoán thấy được nó khá to. Chàng hỏi:

– Cỡ bán được chừng bao nhiêu?

– Lối hai ngàn. Tôi bán nguyên con cho một người quen, họ sẽ bán lẽ lại từng kí lô, lời lắm.

– Độ mấy giờ sáng anh đi?

– Nghỉ một lát rồi đi liền.

– Sao lại đi khuya?

– Nếu đi tay không, cũng tốn trên một tiếng đồng hồ, đó là đi băng rừng theo đường tắt. Nhưng khiêng nặng, phải nghỉ nhiều chặng, ba giờ khuya đi chưa chắc năm giờ sáng mà đến nơi.

– Như vậy, tôi phải đi thu xếp ngay.

Cũng chẳng có gì để thu xếp. Vài bộ quần áo dơ mà Thu Vân chưa muốn giặt, vì tính còn ở lâu nơi đây. Chàng thồn một cái là vào hết trong va-li.

Nhưng Thăng thấy là cần an ủi bạn. Chàng cũng lại chõng ngồi rồi nói:

– Thu Vân không nhớ nhạc ở trà thất à?

– …

– Thu Vân không thích xem người ta dạo phố à?

Chàng cầm lấy tay bạn bóp mạnh rồi nói thì thầm:

– Thăng cứ ngỡ ở đâu Thu Vân cũng vui được miễn ta gần nhau.

– Đúng như vậy.

– Sao Thu Vân lại buồn?

– Vì Thăng mau chán quá. Và bây giờ thì rõ ra vì Thăng còn trẻ tánh quá, còn ham, còn nhớ những cái mà cách đây mười năm Vân đã ham, đã nhớ.

– Bây giờ Thu Vân chán đời à?

– Không, Vân còn thích những cuộc vui trên đời, nhưng chỉ thích vậy thôi.

– Nhưng nếu phải về hôm nay, Thu Vân có khổ lắm hay không?

– Không khổ vì phải về, nhưng buồn vì … thôi, ta thu xếp là hơn. Anh hãy về, khi tôi trở lên đây, anh Bảy chắc còn ở đây chớ?

– Tôi ở đây tới chết. Tôi không còn giòng họ bà con ở đâu nữa hết.

– Thu Vân định chừng nào trở lên đây?

– Chừng nào ta dứt tình với nhau, Thu Vân đáp bằng tiếng Pháp. Vân đã vỡ lòng yêu ở đây, yêu lần cuối cùng ở đây, và chắc sẽ làm ma cho tình cảm Thu Vân ở đây.

– Không ai mà điên như Thu Vân. Trời nắng chang chạng lại gọi mây tới để che rợp cả cảnh vườn đang tươi tốt.

Thu Vân không nói nữa. Nàng nhìn hai cái mặt của người rừng trông nghiêng dưới ánh lửa, cả hai đều ngậm trên môi một điếu thuốc vấn lối ổ sâu kèn, vì khói thuốc bay lên làm ngạt mũi họ, nên họ táp gió để thổi khói trông thật là đặc biệt. Cả hai đều nhìn lửa mà làm thinh, không rõ họ nghĩ gì trong trí họ.

“Hình ảnh nầy, sáu tháng nữa, một năm nữa mình sẽ thấy lại. Chừng đó mình sẽ nhớ đến đêm hôm nay, cũng như đêm hôm nay mình đã nhớ đến một ngày mười mấy năm về trước. Đêm hôm nay, mình ân hận sao thuở ấy không yêu cho thật nhiều, và ngày kia chắc mình sẽ ân hận sao đêm nay không yêu cho thật nhìều để rồi phải tức.”

Nghĩ đến đó, Thu Vân chụp lấy vai Thăng rồi cười hí hí khiến Thăng ngạc nhiên quá không hiểu sao bạn chàng lại giở chứng lạ như thế, mới suýt khóc đây thì cười được ngay.

– Thăng nè, có đói bụng không?

– Đói, thức khuya đói lắm.

– Đói thì rán mà chịu. Tang tảng sáng, ra đến chợ, ta mới có hủ tiếu cà phê mà ăn.

– Mấy giờ xe chạy xuống Sàigòn?

– Lối 7 giờ.

– Về tới dưới lối 9 giờ chớ gì. Rồi làm gì cho đến trưa?

– Đi xi-nê

– Với hai chiếc va-li nầy?

– Sao lại không được chớ. Buổi xế Vân về nhà, Vân thăm Tuyết, Nguyệt và Trường, chiều ta đi chơi mát đâu đó, rồi Vân đãi Thăng một bữa gân bò đặc biệt.

– Ở đâu?

– Trong Chợ Lớn, tại một ngõ hẻm rất có vẻ thơ Đường: ngõ Ô Y Hang. Nè, nó nấu gân ngon tuyệt diệu, cái nước lèo cứ muốn húp hết tô nầy đến tô khác, đến no nước thôi.

– Lạy bà, đừng nói nữa, càng nghe càng đó thêm lên.