← Quay lại trang sách

Chương 3 QUYẾT SÁCH

“Vậy, mọi người đều đồng ý?” Chủ tịch Cục dự trữ liên bang hỏi. Mọi người quanh bàn đều gật đầu. Việc này cũng không khó. Đây là lần thứ hai trong 3 tháng qua, Tổng thống Durling đã âm thầm thông qua Bộ trưởng Ngân Khố Hoa Kỳ cho biết rằng ông không phản đối việc tăng lãi xuất chiết khấu thêm 0.5 điểm nữa. Đó là lãi suất mà Cục Dự Trữ Liên Bang tính cho các ngân hàng mượn tiền – họ sẽ vay những khoản như vậy ở đâu khác, ngoài FED? Tất nhiên, bất kỳ điểm tăng nào trong đó đều ngay lập tức ảnh hưởng đến người khách hàng

Tất cả những gì nhóm đàn ông và phụ nữ ngồi quanh chiếc bàn gỗ sồi này phải làm là giữ thăng bằng liên tục. Họ kiểm soát lượng tiền trong nền kinh tế Hoa Kỳ, giống như một cửa cống trên hồ chứa, họ điều tiết lượng tiền có sẵn và cố gắng tránh cung cấp quá nhiều hoặc quá ít.

Tất nhiên, tình hình thực tế phức tạp hơn nhiều. Tiền tệ là thế giới thực rất khó nắm bắt. Cục Ấn loát Bộ ngân khố (The Bureau of Engraving and Printing) cách nơi đây chưa đến nửa dặm không có đủ giấy và cả mực in để in các tờ đô la mà Ngân hàng Dự trữ Liên bang phát hành hàng ngày. “Tiền” vẫn chủ yếu là phát hành trên điện tử, gửi một thông điệp: Thưa Quý Vị, Nhân hàng First National Bank of Podunk giờ đã có thêm 3 triệu usd cho công ty Hardware của Joe hay Gas-and Go của Jeff Brown vay, hoặc cấp cho vài chủ nhà khoản vay mua nhà trả dần trong 20 năm tiếp theo. Vài người trong số họ được trả tiền mặt – hầu hết mọi người dùng thẻ tín dụng vì ít có khả năng bị trộm hoặc cướp, và ít có khả năng bị nhân viên ngân hàng tham ô hoặc bất tiện nhất là một nhân viên phải đếm đi đêm lại, rồi đi đến một chi nhánh ngân hàng địa phương để nộp tiền vào với rút tiền ra. Kêt quả là hầu hết các giao dịch được tiến hành qua Email máy tính ma thuật hoặc máy fax, rồi được trả lại theo cách tương tự. Hình thức viết tiền này thường là một tờ séc nhỏ trên một loại giấy đặc biệt, giấy thường được trang trí bằng hình ảnh đại bàng hoặc hồ nước và thuyền đánh cá để thu hút khách hàng và được nhiều người ưa thích.

Những người trong căn phòng này có rất nhiều quyền lực, nhưng bản thân họ lại ít khi nhận ra điều đó. Chỉ cần một quyết định đơn giản của những người xung quanh bàn này có thể khiến giá cả trên khắp nước Mỹ tăng lên. Chỉ cần họ điều chỉnh tăng lãi suất, mọi khoản vay mua xe và mua nhà, và thậm chí mọi tài khoản tín dụng quay vòng sẽ trở nên đắt đỏ hơn từng tháng đối với mỗi hộ gia đình. Vì quyết định đó, mọi công ty hoặc mọi gia đình ở Mỹ có thể có thu nhập ít hơn và ít chi tiêu hơn cho phúc lợi của nhân viên hoặc quà tặng Giáng sinh. Vì vậy, một thông cáo báo chí duy nhất cũng đủ ảnh hưởng đến túi tiền của người dân trên cả nước. Giá của mọi sản phẩm tiêu dùng, từ máy tính gia đình đến kẹo cao su bong bóng, sẽ tăng lên, trong khi sức mua của người tiêu dùng giảm.

Và FED nghĩ, đó là điều tốt. Tất cả các chỉ số thống kê đều cho thấy nền kinh tế đang hơi phát triển quá nóng, vì vậy nguy cơ lạm phát gia tăng trở nên có thực. Trên thực tế, lạm phát sẽ tiếp tục, nhưng lãi suất cao hơn sẽ giới hạn nó trong một phạm vi. Giá cả luôn phải tăng, và tỷ lệ tái chiết khấu tăng sẽ thúc đẩy giá lại tăng tiếp.

Điều này giống như chữa cháy với lửa, xét trên góc độ thặng dư, tăng lãi suất đồng nghĩa với việc người dân sẽ vay ít tiền hơn, nhưng thực tế lại làm giảm tổng lượng tiền tệ lưu thông, giảm áp lực tiêu dùng, ít nhiều làm tăng giá vốn đang cần ổn định để ngăn chặn điều gì đó có hại hơn lãi suất thấp thoáng qua nhất thời.

Giống như ném một viên đá vào hồ để tạo ra một loạt các gợn sóng lan rộng, làm như vậy sẽ có những tác động khác, chẳng hạn như lãi suất tín phiếu kho bạc cao hơn, công cụ mà chính phủ sử dụng để vay tiền. Mọi người – các tổ chức như ngân hàng, quỹ hưu trí và các công ty đầu tư có xu hướng giữ tiền của khách hàng ở đâu đó, chờ cơ hội tốt để đưa nó vào thị trường chứng khoán – và cho chính phủ vay trong khoảng thời gian từ ba tháng đến 30 năm, và chính phủ phải trả lãi (tất nhiên phần lớn trong số đó được thu hồi từ thuế). Việc tăng lãi suất quỹ liên bang làm tăng lãi suất mà chính phủ phải trả – vốn được quyết định tại cuộc đấu giá. Do đó, thâm hụt liên bang cũng sẽ tăng lên, buộc chính phủ phải thắt chặt nguồn cung tiền trong nước hơn nữa, đồng thời cắt giảm số lượng các khoản vay cho các cá nhân và tập đoàn tư nhân, đồng thời tăng thêm lãi suất cho công chúng thông qua các lực lượng thị trường qua FED

Cuối cùng, việc lãi suất ngân hàng và kho bạc được nâng lên khiến thị trường chứng khoán kém hấp dẫn hơn đối với các nhà đầu tư, vì tỷ suất sinh lợi được chính phủ bảo lãnh “an toàn hơn” so với tỷ suất sinh lợi đầu cơ được dự đoán bởi một công ty có sản phẩm và / hoặc dịch vụ phải cạnh tranh trên thị trường

Tại Phố Wall, các nhà đầu tư và các chuyên gia kinh doanh bình tĩnh xem tin tức buổi tối, theo dõi chặt chẽ các chỉ số kinh tế (tin tức về việc tăng lãi suất tiền gửi liên bang thường được lên kế hoạch sau khi thị trường chứng khoán đóng cửa) và thực hiện một số ghi chép thích hợp để chuẩn bị cho một ghi chú “Go short on” (Bán) cổ phiếu của mình. Điều đó sẽ làm giảm giá trị của vô số cổ phiếu và làm nguyên nhân đẩy Chỉ số trung bình Công nghiệp Dow Johns (Dow Jones Industrial Average) xuống. Trên thực tế, nó hoàn toàn không phải là một chỉ số trung bình, mà là tổng các giá trị thị trường hiện có của 30 cổ phiếu uy tín (blue-chip), với thứ tự được liệt kê theo bảng chữ cái, Woolworth ở dưới và Merck ở giữa. Ngày nay, vai trò chính của chỉ báo này là cung cấp một số tin tức mà các phương tiện truyền thông có thể đưa tin, và hầu hết mọi người không biết nó đại diện cho điều gì. “ Chỉ số Dow” giảm sẽ khiến một số người lo lắng, dẫn đến việc bán nhiều hơn trên thị trường chứng khoán và giảm cổ phiếu, cuối cùng chứng khoán sẽ tăng trở lại, nhưng thị trường chứng khoán đã lỗ nặng rồi. Một khi ai đó cảm thấy rằng những cổ phiếu đó thực sự có giá trị cao hơn giá thị trường đã nêu, họ đã mua nhiều đến mức chỉ số Dow (và các chỉ số thị trường khác) tăng trở lại điểm cân bằng và niềm tin của nhà đầu tư được khôi phục. Tất cả những thay đổi này trong cuộc sống hàng ngày được mang tới bởi một nhóm nhỏ người trong một phòng họp được trang trí lộng lẫy ở Washington, với những cái tên mà ngay cả các nhà đầu tư chuyên nghiệp cũng không biết, chứ chưa nói đến công chúng.

Thật đáng kinh ngạc, mọi người đều nhận ra toàn bộ quá trình, trần tục như quy luật tự nhiên, mặc dù nó thực sự thanh tao như cầu vồng. Tiền không hề tồn tại, thậm chí cả tiền “thật” cũng chỉ là một loại giấy đặc biệt có mực đen ở mặt trước và hoa văn xanh ở mặt sau. Giá trị của tiền không dựa trên vàng hay bất cứ thứ gì có giá trị, mà là niềm tin chung. Vì vậy, hệ thống tiền tệ của Hoa Kỳ và các quốc gia khác trên thế giới hoàn toàn là một trạng thái của tâm trí, một thứ được trí óc ghi nhận. Điều này cũng đúng với phần còn lại của nền kinh tế Hoa Kỳ. Nếu tiền bạc chỉ là niềm tin chung thì mọi thứ khác cũng vậy. Những gì Cục Dự trữ Liên bang đã làm vào chiều hôm đó là một động thái thận trọng để làm lung lay niềm tin đó trước và sau đó xây dựng lại nó thông qua những người tin vào nó. Những người đứng đầu Cục Dự trữ Liên bang cũng là những người nắm giữ niềm tin đó, vì vậy họ thực sự hiểu nó — hoặc nghĩ rằng họ có. Họ có thể nói đùa rằng không ai thực sự hiểu nó hoạt động như thế nào, cũng như bản chất của Thượng đế là không thể biết được, nhưng cũng như các nhà thần học kiên trì trong nỗ lực xác định và truyền đạt bản chất của Thượng đế, công việc của họ là thúc đẩy nền kinh tế, cụ thể hóa niềm tin về tiền, không bao giờ thừa nhận rằng tất cả không có gì thực tế bằng đồng tiền giấy mà họ mang theo trong những thời điểm mà việc sử dụng thẻ tín dụng nhựa không thuận tiện.

Mọi người tin tưởng họ giống như tin tưởng mục sư của chính họ. Để duy trì sự tồn tại của niềm tin này, họ rao giảng về thực tế không thể nhìn thấy, nhưng thứ thực sự tồn tại chỉ là biểu hiện vật lý được tìm thấy trong tòa nhà bằng đá và những người làm việc bên trong nó. Và, họ đã tự nhủ rằng nó hoạt động rất tốt. Phải không?

Theo nhiều cách, Phố Wall là một nơi mà người Nhật ở Mỹ – đặc biệt là những người đến từ Tokyo – cảm thấy vô cùng quen thuộc và thoải mái. Những tòa nhà cao tầng bay lên tận mây mù, không nhìn thấy bầu trời; đường phố đông đúc đến mức những người ngoài hành tinh nếu đến đây có thể nghĩ rằng những chiếc xe hơi màu vàng và xe limousine màu đen là những dạng sống chính ở đây. Mọi người vội vã dọc theo vỉa hè đông đúc,, bẩn thỉu, nhìn thẳng về phía trước, chỉ nhìn đường đi, đồng thời tránh ánh mắt của các đối thủ tiềm năng hoặc những người cản đường họ. Toàn bộ đặc tính của thành phố New York là như vậy, bề ngoài thì thô ráp, hấp tấp, thờ ơ, cứng rắn, nhưng thực tế lại không phải. Cư dân ở đây sống ở một nơi năng động, hết mình vì mục tiêu cá nhân và tập thể, không bao giờ chịu thua đối thủ cạnh tranh. Theo nghĩa đó, đó là một thế giới hoàn hảo. Mọi người đều cảm thấy như nhau. Thực tế, những người làm việc ở đây đều có vợ chồng, con cái, sở thích và sở thích, ước muốn và ước mơ như bao người khác, nhưng từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, họ phải tuân thủ các quy tắc công việc. Tất nhiên, kinh doanh là tiền bạc, một sản phẩm không biết nghĩa vụ và lòng trung thành là gì. Và điều đó đúng với Six Columbus Lane trên tầng 58, tòa nhà trụ sở của Tập Đoàn Columbus Group, nơi đang diễn ra một sự thay đổi lớn

Mọi nơi trong phòng đều được trang trí đẹp mắt. Các bức tường được làm bằng gỗ óc chó chắc chắn, không ốp và được bảo trì cẩn thận bởi đội ngũ thợ thủ công được trả lương cao. Hai bức tường bằng kính nhẵn chạy dọc từ thảm đến trần nhà làm bằng tấm tiêu âm, cho tầm nhìn bao quát ra Cảng New York. Tấm thảm đủ dày để nhấn chìm giày — và vết tĩnh điện khó chịu, nhưng người làm việc ở đây đã học cách sống chung với nó. Bàn hội nghị bằng đá granit đỏ cao 40 mét, và những chiếc ghế xung quanh có giá gần 2.000 đô la mỗi chiếc.

Tập đoàn Columbus chỉ mới thành lập cách đây 11 năm, khởi đầu là một doanh nghiệp nhỏ, dần nổi lên thành ngôi sao sáng, rồi là tay chơi đích thực và trở thành doanh nghiệp dẫn đầu trong lĩnh vực kinh doanh của mình, hiện đóng vai trò như trụ cột trong các Quỹ tương hỗ. Công ty do George Winston thành lập này có đội ngũ quản lý quỹ xuất sắc. Ba đội ban đầu được gọi là Nina, Pinta và Santa Maria, vì khi Winston thành lập công ty này ở tuổi 29, anh tình cờ đọc cuốn Khám Phá của Châu Âu về Thế giới Mới (The European Discovery of the New World) của Samuel Eliot Morison và vô cùng khâm phục sự quả cảm, tầm nhìn và sự tin tưởng tuyệt đối của những nhà khám phá biển không mệt mỏi xuất thân từ trường Prince Henry, vì vậy anh quyết định noi gương họ vạch ra con đường của chính mình. Giờ anh đã 40 tuổi, giàu có hơn tất cả những giấc mơ về giàu có ngày xưa, đã đến lúc để nghỉ ngơi, ngửi hương hoa hồng và thực hiện một chuyến hành trình dài trên du thuyền dài 90 feet của mình. Trên thực tế, kế hoạch chính xcs của anh là dành vài tháng tới để học cách lái tàu Cristobol thành thạo như mọi thứ khác từng làm trong đời, và rồi tăng gấp đôi số tàu thám hiểu, vào mỗi mùa hè, cho đến khi anh tìm ra mục tiêu mới, và rồi có thể viết cuốn sách của riêng mình về nó

Dù chỉ là người có tầm vóc trung bình nhưng tính cách rất rộng rãi. Một người đam mê rèn luyện thể chất – căng thẳng chính là kẻ giết người hàng đầu ở Wall Street – Winston tỏa sáng tích cực với thai độ tự tin chính nhờ thể chất tuyệt vời của mình. Anh bước vào phòng họp đông đúc đầy người với dáng vẻ của một tổng thống đang bước vào trụ sở của mình sau chiến dịch tranh cử thành công, tốc độ bươc chân ổn định, nụ cười nhã nhặn và thẳng thắn. Vui mừng với sự nghiệp đạt đến đỉnh cao, anh thậm chí còn gật đầu chào với vị khách quan trọng nhất của mình

“Yamata-san, rất vui được gặp lại ông” George Winston đưa tay ra “ông hẳn đã đi một chặng đường dài vì chuyện này”

“Một dịp quan trọng như vậy” nhà công nghiệp Nhật Bản trả lời “Sao tôi lại không đến được chứ?”

Winston hộ tống người đàn đồng nhỏ con hơn đến chỗ ngồi của mình ở cuối bàn trước khi quay lại vị trí của mình ở đầu bàn. Ngồi giữa là nhóm luật sư và giám đốc điều hành đầu tư – thật giống như hai đội bóng theo kịch bản, Winston nghĩ, khi sải bước dài dọc theo bàn, cố gắng che dấu cảm xúc của mình

Chết tiệt, đây là lối thoát duy nhất, Winston tự nhủ. Không còn cách nào khác hiệu quả hơn. 6 năm đầu tiên điều hành nơi này từng là những ngày đầy cảm hứng nhất trong cuộc đời. Bắt đầu công việc kinh doanh của mình với chưa đầy 20 khách hàng, anh đã tạo dựng được vị thế tài chính và danh tiếng vững chắc. Anh nhớ, khi làm việc ở nhà, tốc độ suy nghĩ nhanh hơn nhiều so với loanh quanh trong phòng, một chiếc máy tính và một đường dây điện thoại, lo lắng về việc nuôi gia đình, luôn được sự ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện của người vợ thân yêu dù cô lần đầu mang thai – sinh đôi, và đến giờ cô vẫn chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội thể hiện tình yêu và sự tin tưởng của mình vào kỹ năng và bản năng của anh sẽ chắp cánh đến thành công. Ở tuổi 35, anh đã thành danh, thực sự. Trong một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố, anh có hai tầng, 1 làm văn phòng sang trọng của riêng mình, và một dành cho nhóm các “nhà khoa học tên lửa” trẻ tuổi sáng giá hỗ trợ giải quyết chi tiết. Đó là khi anh bắt đầu nghĩ đến nghỉ việc

Tất nhiên, khi đầu tư xây dựng quỹ khách hàng, anh cũng đầu tư thêm cả tiền của riêng mình, 675 triệu usd sau khi trừ thuế. Chủ nghĩ bảo thủ cố hữu không cho phép anh để lại tiền trong công ty sau khi rút di, hơn nữa, anh lo ngại không biết thị trường sẽ đi về đâu và vì vậy anh rút nó ra, chuyển nó thành tiền mặt và choc ho một nhà quản lý bảo thủ hơn. Đây dường như là một động thái kỳ lạ ngay cả với bản thân anh, nhưng anh chỉ không muốn lo lắng về công việc kinh doanh nữa. Hướng tới “bảo thủ” là một điều ngu ngốc, và chắc chắn có thể mất đi nhiều cơ hội trong tương lai, nhưng nhiều năm nay anh luôn tự hỏi: Điều này có nghĩa gì? Anh sở hữu 6 dinh thự nguy nga, mỗi nơi có hai ô tô cá nhân, 1 máy bay trực thăng và anh thuê một máy bay chuyên bay nhanh dành cho công tác, Cristobol là đồ chơi của riêng anh. Anh đã có mọi thứ mình muốn, và ngay cả với những danh mục đầu tư thận trọng, tài sản cá nhân của của anh vẫn sẽ tăng nhanh hơn tốc độ lạm phát, bởi vì thu nhập hàng năm vì anh không có nhu cầu cá nhân chi tiêu hết số tiền kiếm được hàng năm đó. Vì vậy, anh đã chia số tiền của mình thành các nhóm trị giá 50 triệu đô la và đầu tư vào tất cả các ngành trên thị trường thông qua các đối tác đầu tư, những người không đạt được thành công cá nhân nhưng là những người mà anh tin tưởng vì sự khéo léo và tính cách của họ.

Việc chuyển nhượng đã âm thầm được tiến hành trong ba năm và anh đang tìm kiếm một người thừa kế tốt của Tập đoàn Columbus. Thật không may, người duy nhất nổi bật là tên khốn nhỏ bé này.

Tất nhiên “quyền sở hữu” là thuật ngữ sai. Những người chủ thực sự của tập đoàn này là các nhà đầu tư cá nhân đã đưa tiền của họ cho anh giám sát và đây là niềm tin mà Winston sẽ không bao giờ quên. Ngay cả khi anh đã có quyết định thì lương tâm vẫn cắn rứt. Họ đã tin tưởng vào anh và đội ngũ, nhưng trên hết là vì tên tuổi của anh. Sự tin tưởng của rất nhiều người là gánh nặng mà anh từng vui lòng gánh vác với sự tự hào và kỹ năng của mình, nhưng bây giờ đã đủ. Đã đến lúc anh phải đáp ứng yêu cầu của chính gia đình mình, 5 đứa trẻ và một người vợ tận tụy đang dần mệt mỏi vì phải “thấu hiểu” vì sao bố luôn phải vắng nhà thường xuyên. Đó là nhu cầu của nhiều người và nhu cầu của số ít, nhưng số ít đó lại gần với anh hơn, phải không?

Raizo Yamata đang đầu tư rất nhiều tài sản tư nhân và quỹ tương hỗ trong nhiều lĩnh vực mà ông điều hành để bù đắp cho số tiền mà Winston đã rút ra. Trong khi Winston hy vọng rằng động thái lấy tiền của anh sẽ diễn ra một cách lặng lẽ và thực sự có thể hiểu được đối với bất kỳ ai quan tâm đến kinh doanh, nó vẫn còn gây tranh cãi. Vì vậy, người thay thế anh cần đầu tư tiền của chính mình thay vào đó. Hành động này sẽ ổn định một niềm tin đang lung lay. Nó cũng sẽ củng cố sự tích hợp chặt chẽ giữa hệ thống tài chính Nhật Bản và Mỹ. Winston theo dõi các tài liệu đã được ký để “kích hoạt” chuyển tiền, trong khi giám đốc các ngân hàng quốc tế ở sáu quốc gia chờ đợi tại văn phòng tương ứng của họ. Raizo Yamata là một người đàn ông có tài sản cá nhân khổng lồ

Chà, Winston tự sửa, một tài sản sản thanh khoản cá nhân khổng lồ. Kể từ khi rời Học viện Wharton, anh đã gặp rất nhiều nhà điều hành thông minh và sáng suốt, tất cả họ đều sắc sảo và khôn ngoan, luôn cố gắng che giấu bản chất ích kỷ của mình đằng sau vẻ ngoài thanh thoát và thân thiện. Nhưng bạn sẽ nhanh chóng phát triển trực giác để nhận ra điều đó. Cũng đơn giản thôi. Có lẽ Yamata nghĩ tài sản của ông ta khiến ông ta khó nắm bắt hơn, không nghi ngờ gì ông ta nghĩ mình thông minh hơn mấy con gấu Mỹ – hoặc trong trường hợp này là mấy con bò Mỹ (Chú thích: Trên thị trường chứng khoán, bear/gấu có thể chỉ những người bán khống, trong khi bull/bò dùng để chỉ những người mua khống), Winston cười thầm trong lòng. Có lẽ thế, hoặc có lẽ không, anh thầm nghĩ khi nhìn dọc theo chiếc bàn dài 40 feet, Tại sao lại không thấy người đàn ông này hào hứng chút nào vậy? Người Nhật cũng có cảm xúc. Những người Nhật mà anh gặp trong kinh doanh rất hòa nhã và sẽ hạnh phúc như những người khác sau một thành công lớn ở Phố Wall. Sau khi uống chút rượu, họ sẽ chẳng khác gì người Mỹ, thực vậy. Ồ, họ dè dặt hơn, nhút nhát hơn, có thể, nhưng luôn lịch sự và đó là điều anh thích nhất ở họ, cách cư xử tốt của họ rất được người dân New York ưa thích. Winston nghĩ, đúng là vậy. Yamata lịch sự, nhưng không chân thành. Lịch sự chỉ là một hình thức đối, và sự lịch sự giả tạo của ông ta không liên quan gì đến nhút nhát. Giống như một con rô bốt nhỏ.

Không, cũng không đúng Winston nghĩ khi tập tài liệu được chuyển về phía ông ta dọc theo bàn. Bức tường phòng thủ của Yamata dày hơn bình thường, che dấu cảm xúc tốt hơn. Tại sao ông ta lại tạo dựng bức tường phòng thủ dày thế? Ở đây không cần thiết phải làm điều đó, đúng không? Trong căn phòng này, ông ta bình đẳng với tất cả mọi người, còn hơn thế, ông ta giờ là một trong những đối tác. Giống như rất nhiều người khác, ông ta vừa ký một khoản thanh toán để đưa tài sản riêng của mình lên cùng một con thuyền. Với gần 200 triệu đô la chuyển nhượng, ông ta hiện sở hữu hơn một phần trăm quỹ do Tập đoàn Columbus điều hành, khiến ông ta trở thành nhà đầu tư cá nhân lớn nhất của tổ chức. Với trạng thái này, ông ta sẽ kiểm soát mọi đồng dollar, cổ phiếu, và quyền chọn của quản lý quỹ. Mặc dù Tập đoàn Columbus vẫn chưa phải là đội mạnh nhất ở Phố Wall, nhưng nó chắc chắn đứng đầu. Mọi người đến với Tập đoàn Columbus vì những ý tưởng và xu hướng đầu tư. Yamata không chỉ mua một ngôi nhà kinh doanh, ông ta giờ đã có vị trí thực sự trong hệ thống phân cấp của các nhà đầu tư Mỹ. Mãi đến gần đây, tên tuổi của ông ta mới dần được biết đến ở Mỹ, và mỗi khi nhắc đến tên ông ta, người ta không khỏi trầm trồ. Winston nghĩ, điều này đáng nhẽ phải mang lại một nụ cười trên khuôn mặt ông ta. Nhưng không

Tài liệu cuối cùng được chuyển cho Winston là từ một cấp dưới. Và khi Winston đã ký nó, giờ nó đã thuộc về Yamata. Thật dễ dàng. Một chữ ký, một chút mực xanh được sắp xếp theo một hình thức nào đó, sẽ kết thúc cuộc đời mười một năm của anh. Một chữ ký đã chuyển công việc kinh doanh của anh cho một người mà anh không biết

Chà, mình không phải làm việc nữa, phải không? Anh đã cố gắng kiếm tiền vì mình và người khác, giống như mình. Winston lấy bút ra, ký tên mình mà không nhìn lên. Tại sao lại không nhìn trước nhỉ?

Nghe thấy tiếng nút chai bật ra khỏi chai rượp champagne, anh nhìn lên và thấy nụ cười trên khuôn mặt của những nhân viên cũ. Sau khi thực hiện thỏa thuận, anh đã trở thành một biểu tượng cho họ. Một người đàn ông 40 tuổi giàu có, thành công, nghỉ hưu, có thể theo đuổi giấc mơ vui vẻ của đời mình từ bây giờ mà không phải lo lắng về công việc nữa mãi mãi về sau. Đây là mục tiêu riêng của tất cả mọi người làm việc ở một nơi như thế này. Dù tất cả mọi người ở đây đều thông minh sáng láng, nhưng có rất ít người có cố gắng can đảm để làm được như thế. Thậm chí, hầu hết họ đều thất bại, Winston tự nhắc mình, nhưng anh là bằng chứng sống cho thấy điều đó là có thể. Cũng cứng rắn và tàn nhẫn như những nhà đầu tư chuyên nghiệp — hoặc giả vờ — có cùng một ước mơ sâu thẳm trong trái tim họ, đó là làm giàu và sau đó bước đi, thoát khỏi sức nặng của đống giấy tờ lộn xộn khi tìm kiếm cơ hội trong hàng đống báo cáo và phân tích giấy, để đưa ra các nhà đầu tư thông thường có cơ hội bỏ tiền vào và làm điều gì đó tốt cho họ và bản thân sau khi họ đã tạo dựng được tên tuổi – và sau đó rời đi. Hũ vàng nằm bên trong cầu vồng, và cuối cầu vồng là một lối ra. Có một chiếc thuyền buồm, có một biệt thự ở Florida, có một cái ở Virgins, một cái khác ở Aspen … có khi ngủ đến tám giờ và chơi gôn. Đây là một viễn cảnh tương lai có sức cám dỗ mạnh mẽ đối với Winston

Nhưng tại sao không phải là bây giờ?

Chúa ơi, anh đã làm gì thế này? Sáng mai anh sẽ thức dậy và không biết làm gì. Liệu có thể quay lại được không?

George, hình như hơi muộn rồi, anh tự nhủ, với lấy một ly sâm panh Moet và nhấp một ngụm. Anh nâng ly để nâng ly chúc mừngYamata, dù khá miễn cưỡng. Rồi anh nhìn thấy một nụ cười, thật bất ngờ nhưng đúng mong đợi. Đó là nụ cười của một người chiến thắng. Tại sao lại thế? Winston tự hỏi. Ông ta phải trả một đống tiền. Đây không phải kiểu giao dịch có người “thắng” hay “thua”. Winston rút tiền của mình ra, Yamata bù tiền của mình vào. Nhưng còn nụ cười đó.Nó là một tín hiệu cảnh báo, còn hơn thế nữa là anh lại không hiểu được nguyên do. Bộ não của anh chạy đua nước rút trong khi chất rượu sủi bọt lăn tăn xuống cổ họng. Nếu chỉ là nụ cười thân thiện và hòa nhã thì thật tuyệt, nhưng đây không phải. Ánh mắt họ gặp nhau, cách xa 40 feet, trong cái nhìn mà không ai hiểu người kia đang nghĩ gì. Không có chiến tranh ở đây, và không có người chiến thắng rõ ràng, nhưng có vẻ như một cuộc chiến khác đang diễn ra.

Tại sao? Bản năng. Winston ngay lập tức thư giãn. Có một thứ gì đó ở Yamata..cái gì nhỉ? Loại người coi mọi thứ như cuộc chiến. Chẳng phải anh cũng từng như vậy sao? Nhưng giờ anh đã thoát khỏi việc đó. Cạnh tranh luôn khốc liệt nhưng cần văn minh. Tại Phố Wall, mọi người đều cạnh tranh với những người khác, vì an toàn, lời khuyên, yến kiến và cạnh tranh. Mọi thứ đều khốc liệt nhưng thân thiện miễn là tất cả đều chơi theo quy tắc giống nhau

Nhưng ông không chơi loại trò chơi đó, phải không? Anh muốn hỏi ông ta, nhưng quá muộn rồi

Winston cố thử một cách tiếp cận mới, hứng thú với trò chơi vốn bất ngờ bắt đầu. Trong khi những người còn lại trong phòng trò chuyện, anh ta nâng ly và lặng lẽ nâng ly chúc mừng người kế nhiệm. Yamata trở lại lịch sự như cũ, bộ dạng thực ra trở nên kiêu ngạo hơn, thể hiện sự khinh bỉ với tên ngốc vừa bán hết tài sản cho ông ta

Ông thực sự rất giỏi che dấu cảm xúc của mình trước đây, tại sao bây giờ lại không? Ông thực sự nghĩ mình che dấu được bản chất, rằng ông đã làm được thứ gì đó…vĩ đại hơn những gì tôi biết, phải không. Đó là cái gì?

Winston đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nước trên bến tàu phẳng như gương. Anh đột nhiên cảm thấy chán nản với trò chơi này, không quan tâm đến bất kỳ cuộc cạnh tranh nào mà thằng khốn bé nhỏ ấy tưởng mình đã thắng. Khỉ thật, anh tự nhủ, mình đã thoát khỏi đây. Minh chẳng mất gì cả. Mình đã dành lại được tự do. Mình có tiền, có mọi thứ. OK, được rồi, ông có thể điều hành văn phòng này và kiếm tiền, có một cái ghế trong bất kỳ CLB hay nhà hàng nào trong thành phố bất cứ khi nào đến đây và tự nhủ với bản thân rằng mình quan trọng thế nào và nếu ông nghĩ đó là chiến thắng thì cứ để thế đi. Nhưng Winston kết luận, đó không phải chuyện thắng thua với bất kỳ ai

Winston nghĩ về mọi thứ như bình thường và phân tích tất cả các yếu tố phù hợp, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, anh ấy không thể làm đúng. Thật tệ quá. Nhưng cũng không thể trách anh được. Anh hoàn toàn hiểu trò chơi của chính mình, chỉ là đang nhầm tưởng rằng bên kia cũng đang chơi trò chơi giống mình.

Chet Nomuri không làm việc đủ chăm chỉ để trở thành một công dân Hoa Kỳ. Anh thuộc thế hệ thứ 4 của gia đình chuyển đến Mỹ – thế hệ đầu tiên của gia đình đến đây ngay sau cuộc chuyển giao thế kỷ và trước khi “Thỏa thuận Quý Ông” giữa Nhật và Mỹ hạn chế nhập cư (Ghi chú: Gentlemen’s Agreement/ Thỏa thuận quý ông hoặc Thỏa thuận không nuốt lời là một thỏa thuận hoặc giao dịch không chính thức, được đưa ra chỉ bằng sự thống nhất chung về mặt quan điểm của các đối tác tham gia. Một thỏa thuận như vậy thường không chính thức, chỉ là thoả thuận miệng và không có tính ràng buộc về mặt pháp lí). Anh cảm thấy xấu hổ mỗi khi nghĩ về chuyện này. Nhục nhã hơn nữa là những gì đã xảy ra với cha mẹ và ông bà cố của anh ta ở Hoa Kỳ, mặc dù có đầy đủ quốc tịch. Ông của anh không thể chờ đợi để nắm bắt cơ hội thể hiện lòng trung thành với đất nước và gia nhập Đội chiến đấu của Trung đoàn 442, trở về nhà với 2 Trái Tim tím và cấp bậc trung sỹ chỉ huy chỉ để thấy cơ sở kinh doanh của gia đình – đồ dùng văn phòng- bị mang đi bán rẻ và gia đình bị gửi đến trại thực tập. Với sự kiên nhẫn khắc nghiệt, ông đã làm lại tất cả, xây dựng lại công việc kinh doanh của gia đình dưới một cái tên mới và rõ ràng, Veteran’s Office Furniture, và nhờ đó kiếm đủ tiền cho ba cậu con trai học xong đại học. Cha của Chet là một bác sỹ phẫu thuật mạch máu, người đàn ông nhỏ con vui tính sinh ra trong sự quản thúc của chính phủ và bố mẹ, vì nguyên nhân đó – và để vui lòng cho mẹ – đã bảo tồn một số truyền thống Nhật Bản, như là ngôn ngữ

Và ông làm nó rất tốt. Nomuri nghĩ. Anh khắc phục được vấn đề trọng âm của mình trong vài tuần và giờ, ngồi trong một nhà tắm công cộng ở Tokyo, mọi người xung quanh đều tự hỏi anh chàng nói giọng hoàn hảo này đến từ đâu. Nomuri có nhiều danh tính khác nhau trên giấy tờ, là sỹ quan hiện trường của CIA và được Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ chỉ định, còn Bộ Ngoại Giao thì không biết gì về nhiệm vụ của anh. Một trong những điều anh học được từ cha mình, một bác sĩ phẫu thuật, là nhìn về phía trước, những gì anh có thể làm, hơn là quay lại với những sự thật không thể thay đổi. Đây là cách gia đình Nomuri đã lặng lẽ, không kịch tính mua quốc tịch Hoa Kỳ thành công, Chet tự nhủ khi ngồi đó để nước nóng chảy quanh cổ

Các quy tắc đi tắm rất đơn giản. Bạn có thể nói về bất cứ điều gì ngoài kinh doanh, thậm chí bạn có thể nói về kinh doanh, nhưng chỉ để tán gẫu, không phải những điều cụ thể như cách bạn kiếm tiền, bạn kinh doanh như thế nào. Ngoài những hạn chế này, hầu hết mọi thứ đều có thể được nói về một cách cởi mở trong một xã hội có tổ chức nhất. Nomuri đến đó vào cùng thời điểm mỗi ngày, và chuyện này diễn ra trong thời gian đủ dài để mọi người anh gặp cùng lịch đó đều biết và thoải mái với anh. Anh đã biết mọi thứ cần phải biết về vợ và gia đình họ, cũng như họ biết điều đó về anh – hay đúng hơn là cốt chuyện giống “tiểu thuyết” mà anh tạo ra cho bản thân và bây giờ, nó trở nên có thực đối với anh ấy như khu vực Los Angeles nơi anh ấy lớn lên

“Tôi cần một tình nhân” Kazuo Taoka nói, cũng không phải lần đầu tiên “Vợ tôi, kể từ khi sinh con trai ra, cô ta chẳng làm gì khác ngoài việc xem TV”

“Tất cả những gì họ từng làm chỉ là than phiền” Một nhân viên văn phòng khác đồng ý. Những người đàn ông khác trong bể cũng đồng thanh càu nhàu

“Một tình nhân rất đắt đỏ” Nomuri nói từ góc bồn tắm, tự hỏi những bà vợ đang than phiền gì trong bồn tắm của mình “Cả tiền bạc và thời gian”

Trong số hai thứ này thì thời gian quan trọng hơn. Mỗi quản lý trẻ – chà, không thật sự là thế, nhưng ở Nhật Bản, không giống như ở Mỹ, nơi ranh giới giữa một thư ký và một người ra quyết định thực sự bị xóa nhòa – đều có cuộc sống sung túc, nhưng cái giá phải trả là sự ràng buộc chặt chẽ với công ty như một trong những công nhân khai thác than của Tennessee Ernie Ford. Họ thường dậy trước bình minh, bắt tàu từ những vùng ngoại ô hẻo lánh đến nơi làm việc, miệt mài làm việc trong những văn phòng đông đúc đến khuya, thường thấy vợ con đã ngủ khi về đến nhà. Trước khi đến đây, Nomuri đã học hỏi rất nhiều từ truyền hình và các báo cáo nghiên cứu, nhưng anh vẫn ngạc nhiên khi biết rằng áp lực công việc thực sự có thể đang phá hủy kết cấu xã hội của đất nước, cũng như kết cấu của chính gia đình. Và tổ tiên anh đã vượt qua những trở ngại của sự phân biệt chủng tộc ở Hoa Kỳ với sự gắn kết bền chặt của gia đình Nhật Bản, và cuối cùng đã đạt được thành công trong sự nghiệp càng khiến anh ngạc nhiên hơn

“Đắt đỏ, đúng thế” Taoka ảm đạm đồng ý “nhưng một người đàn ông còn có thể tìm thấy thứ mình cần ở đâu chứ?”

“Đúng thế” một giọng khác nói từ phía bên kia bể tắm. Chà, đây không thực sự là bể tắm, chỉ là một cái bồn cực lớn mà thôi

“tốn rất nhiều tiền, nhưng còn gì đáng giá hơn với một người đàn ông chứ?”

“Đối với ông chủ dễ dàng dàng hơn nhiều” Nomuri nói, tự hỏi chủ đề không biết dẫn đến đâu. Còn quá sớm để bắt đầu nhiệm vụ, anh vẫn đang xây dựng cơ sở xung quanh, hãy cứ bình tĩnh, như Ed và Mary Pat đã ra lệnh

“Cậu nên xem Yamata-san đã làm được gì” một nhân viên văn phòng khác cười khúc khích

“Ồ?” Taoka hỏi

“Ông ấy rất thân thiện với Goto” Người đàn ông tiếp tục với cái nhìn đầy âm mưu

“Chính trị gia đó- à, vâng, tất nhiên rồi!”

Nomuri ngả người ra sau, nhắm mắt lại, đắm mình trong làn nước hơn 100 độ F trong bồn tắm, vờ không quan tâm trong khi bộ não của anh đang hoạt động như máy ghi âm “Chính trị gia” anh buồn ngủ lẩm bẩm “Hừm”

“tháng trước tôi phải đến giao một số tài liệu cho Yamata-san, một nơi khá yên tĩnh không xa đây. Giấy tờ về công việc kinh doanh vừa được giao dịch hôm nay, thực tế, Goto đang giải trí cho ông ấy. Họ để tôi vào, tôi đoán Yamata-san muốn tôi nhìn kỹ cô gái cùng với họ…” giọng anh ta trở nên có chút ngạc nhiên “Cao và tóc vàng, bộ ngực vô song”

“Có thể mua một tình nhân Mỹ ở đâu?” Một người đàn ông khác hỏi

“Và cô ta rất tự giác biết mình” người đàn ông buôn chuyện tiếp tục “Cô ta ngồi đó trong khi Yamata-san đọc giấy tờ, chờ đợi kiên nhẫn. Cô ta không hề xấu hổ. Bộ ngực thật đáng yêu” người đàn ông kết luận

Nomuri nghĩ, vậy là mấy câu chuyện về Goto là có thật. Làm thế quái nào mà mấy người như thế có thể tiến xa trong chính trị? Viên sỹ quan hiện trường tự hỏi. Chỉ một giây sau anh đã tự trách mình về câu hỏi ngu ngốc. Thủ đoạn của các chính trị gia có từ thời Chiến tranh thành Troy hoặc thậm chí còn lâu hơn

“Anh không thể dừng lại nửa chừng” Taoka dí dỏm nài nhỉ. Người đàn ông không dừng lại, anh ta còn đang muốn khoe khoang về điều đó, thu hút sự chú ý của người khác, tất cả họ đều biết về mấy thông tin liên quan của những bà vợ của mọi người ở đây và đang vô cùng thích thu lắng nghe miêu tả về cô gái “mới” thật chi tiết

“Ai quan tâm về họ chứ?” Nomuri nhắm mắt lại, nói qua “Họ quá cao, chân quá to, cách cư xử tệ và…”

“Để anh ấy kể câu chuyện xem nào” một giọng nói háo hức cất lên. Nomuri nhún vai, tỏ vẻ không muốn trì hoãn mong muốn của nhóm, trong khi bộ não tiếp thu từng từ. Nhân viên văn phòng này có một con mắt tinh tường, và trong vòng chưa đầy một phút, Nomura đã có một bản mô tả cơ thể hoàn chỉnh. Báo cáo này sẽ được chuyển đến trụ sở CIA thông qua trạm trưởng. CIA có một hồ sơ về thói quen cá nhân của tất cả các chính trị gia trên thế giới. Mặc dù Nomuri muốn có nhiều thông tin hữu ích hơn là bệnh hắc lào của Goto, nhưng không có thông tin gì hoàn toàn vô dụng cả

Cuộc họp chính thức được tổ chức ở Trang Trại, được biết với cái tên chính thức là Trại Peary, một cơ sở đào tạo của CIA đặt tại ngoài Xa lộ Liên tiểu bang 64 giữa Williamsburg và Yorktown, Virginia. Mấy lon đồ uống lạnh nhanh chóng được uống cạn ngay khi mở ra, trong khi 2 người đàn ông nhìn vào bản đồ, giải thích nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc ở đất nước đó trong sáu tuần. CNN đưa tin Corp sẽ bị đưa ra tòa xét xử vào tuần tới. Không còn nghi ngờ gì về kết quả. Ở một nơi nào đó trên đất nước gần xích đạo kia, ai đó đã mua một sợi dây gai dầu dày 15 feet, dày 75 inch, nhưng hai nhân viên CIA vẫn không biết họ lấy gỗ ở đâu để làm giá treo cổ. Clark nghĩ, có lẽ phải chuyển đến bằng thuyền. Họ thường chẳng nhìn thấy mấy cái cây ở đó

“Chà” Mary Patricia Foley nói sau khi nghe trình bày xong “Nghe có vẻ gọn gàng đó, các chàng trai”

“Cảm ơn ma’am” Ding lịch sự trả lời “John chắc sẽ tìm ra được đường BS tốt cho mọi người”

“Đó là kinh nghiệm quý cho cậu đấy” Clark khúc khích “Ed thế nào rồi?”

“Đang làm quen” vị Phó giám đốc phụ trách chiến dịch hiện trường cười tươi trả lời. Cả cô và chồng đều được huấn luyện tại Trang Trại và Clark từng là một trong những người hướng dẫn của họ. Họ từng là đôi vợ chồng tốt nhất mà CIA có và hóa ra Mary Pat có bản năng hoạt động hiện trường tốt hơn và Ed giỏi lập kế hoạch hơn. Trong trường hợp này, vị trí của Ed lẽ ra phải cao hơn, nhưng từ quan điểm chính trị, việc để Mary Pat vào vị trí này rõ ràng là phù hợp hơn với mong muốn của chính phủ trong việc đề cao tài năng nữ, dù sao thì họ cũng làm việc cùng nhau và do vậy có thêm một đồng phó giám đốc, dù chức danh thật của Ed hơi mơ hồ “Hai người nên nghỉ ngơi một thời gian đi, nhân tiện, hai người có lời ngợi khen chính thức gửi từ phía bên kia bờ sông (Ý là Nhà Trắng ấy)” Đây không phải lần đầu tiên họ nhận được lời ngợi khen này “John, anh biết đấy, đã đến lúc anh phải quay lại bên trong rồi” Ý cô muốn nói rằng quay lại vị trí đào tạo ở Virginia Tidewater. CIA đang tăng cường đào tạo các nhân viên tình báo – chính thức là tăng số lượng các sỹ quan hiện trường (được gọi là điệp viên tại các nước thù địch với Mỹ) triển khai đến các cơ sở hoạt động. Mrs. Foley muốn Clark hỗ trợ đào tạo họ. Dù sao thì anh đã huấn luyện rất tốt cô và chồng 20 năm trước

“Không, trừ khi cô muốn tôi giải nghệ. Tôi thích ở ngoài đó hơn”

“Ông ấy ngốc theo cách đó đấy ma’am” Chavez cười ranh mãnh “tôi đoán là do tuổi tác”

Mrs. Foley không tranh cãi. Hai người này nằm trong nhóm đặc vụ hiện trường giỏi nhất của cô và cô khong muốn ép quá nhanh để phá vỡ chuỗi thành công này “Được rồi, các anh. Chúng ta kết thúc cuộc họp ở đây. Oklahoma và Nebraska sẽ thi đấu vào buổi chiều nay”

“Bọn trẻ thế nào, MP?” Đó là nickname hoạt động của cô, dù không phải ai cũng có quyền gọi nói

“Ổn cả, John, cảm ơn anh quan tâm” Mrs. Foley đứng dậy và bước qua cửa. Một chiếc trực thăng đang chờ đưa cô quay lại Langley. Cô cũng muốn xem kịp trận đấu

Clark và Chavez nhìn nhau trao tín hiệu nhiệm vụ hoàn thành. Chiến dịch WALKMAN giờ đã được cho vào trong sách, chính thức được Cục và cả Nhà Trắng khen ngợi

“Đến lúc thư giãn rồi, Mr. C”

“Tôi đoán cậu muốn quá giang, hả?”

“Nếu vậy thì tốt quá, sir” Ding trả lời

John Clark liếc qua viên đồng nghiệp. Phải, cậu ta đã trải chuốt. Mái tóc đen cắt ngắn và gọn gang, lớp râu đen và dày nuôi ở Châu Phi giờ đã bị cạo sạch. Dưới chiếc áo khoác vest, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt. Clark nghĩ trang phục này như dành cho buổi hẹn hò, anh nhớ rằng Ding đã từng là một người lính, và những chiến binh trở về từ chiến trường luôn thở dài rằng sự tàn nhẫn chuyên nghiệp còn lại trên họ đã bị xóa bỏ. Chà, anh khó mà phàn nàn khi cậu bé đã cố gắng làm cho mình trông tử tế, phải không? Bất kể Ding đã phạm lỗi gì, John tự nhủ, cậu ta luôn cư xử rất tốt

“Đi nào” Chiếc xe gia đình hãng Ford của Clark vẫn đậu chỗ cũ và 15 phút sau họ trở lại nhà anh, nằm bên ngoài Trại Peary, một ngôi nhà cao tầng bình thường, giờ càng trống trải hơn. Con gái lớn Margaret Pamela Clark xa nhà đi học đại học Marquette University. Patricia Doris Clark chọn một trường gần nhà hơn, William và Mary ở Williamsburg gần đó, nơi cô theo học trước đây. Patsy đã đứng ở cửa, nhận thấy họ đang về

“Daddy!” tiếp theo là một cái ôm, hôn, tiếp theo là một cái gì đó khiến nó chỉ quan trọng phần nào

“Ding!” lần này chỉ là một cái ôm, Clark thấy, nhưng anh không hề bị lừa

“Chào, Pats!” Ding bước vào nhà, nắm chặt tay cô.