Chương 4 HÀNH ĐỘNG
“Các yêu cầu của chúng tôi khác thế này” nhà đàm phán nhấn mạnh
“Khác nhau như thế nào?” đối phương kiên nhẫn hỏi
“Loại thép, thiết kế của thùng, đều là độc nhất vô nhị.Tôi không phải là kỹ sư, nhưng những người thiết kế đã nói với tôi điều đó, và nói rằng việc sử dụng các bộ phận thay thế khác sẽ gây ra thiệt hại cho sản phẩm” anh ta kiên nhẫn tiếp tục “Bây giờ, hiện có vấn đề về tính đồng nhất giữa các thông số kỹ thuật giữa các chi tiết. Như anh biết, rất nhiều ô tô lắp ráp ở Kentucky đang phải chuyển về Nhật để bán và nếu có bộ phận bị hỏng hay cần được thay thế thì phải có sẵn tại địa phương để thay thế tức thì. Nếu chúng tôi chỉ sử dụng các bộ phân sản xuất tại Hoa Kỳ như ông đề nghị, thì chuyện này không làm được”
“Seiji, chúng ta đang nói về thùng nhiên liệu. Nó được sản xuất từ…cái gì nhỉ? 5 miếng thép mạ kẽm, uốn cong và hàn lại với nhau, với tổng thể tích bên trong là 19 gallon. Không có bộ phận nào chuyển động hết” viên quan chức Bộ Ngoại Giao nói thẳng, tự mình xen vào cuộc nói chuyện đúng với vai trò được trả lương của anh. Anh ta thậm chí còn giả vờ tức giận gọi tên đối phương, một nước đi xuất sắc
“À, nhưng bản thân thép, công thức, tỷ lệ các nguyên liệu khác nhau trong hợp kim, phải được sửa đổi để đáp ứng yêu cầu kỹ thuật của nhà sản xuất…”
“Cái đó đã được tiêu chuẩn hóa trên toàn thế giới”
“Thật đáng tiếc, trường hợp này không phải thế. Tiêu chuẩn của chúng tôi khắt khe nhất, hơn xa các thông số kỹ thuật của các công ty khác và tôi rất tiếc phải nói rằng, nó thậm chí còn khắt khe hơn cả Deerfield Auto Parts Company. Vì lý do đó, chúng tôi rất tiếc phải từ chối yêu cầu này của các ông” Đây là dấu chấm dứt cho giai đoạn đàm phán này. Bộ vest của Brooks Brothers và cà vạt Pierre Cardin trên người nhà đàm phán Nhật Bản nổi bật, tựa lưng vào ghế, cố gắng che giấu vẻ tự mãn của mình. Ông ta có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này và rất giỏi: luôn có con bài chốt trên bàn. Ngoài ra, trò chơi này cũng trở nên dễ dàng hơn, không có gì khó hơn cả
“Thật đáng thất vọng” đại diện của Bộ Thương Mại Mỹ nói. Tất nhiên, ông ta cũng chẳng mong đợi kết quả khác và lật qua danh sách của hiệp định quy định hàm lượng nội địa trong sẩn phẩm (Domestic Content Negotiations). Ông tự nhủ, nó giống như trong vở kịch Hy Lạp cổ đại, ở đâu đó giữa bi kịch của của Sophoclean và hài kịch Aristophanes. Bạn biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra ngay từ ban đầu. Trong trường hơp này ông đã đúng nhưng vẫn phải làm
Nội dung vở kịch đã được diễn từ vài tháng trước, từ lâu trước khi mấy cuộc đàm phán kiểu này phát sinh vấn đề, và khi nhìn lại những bộ óc tỉnh táo chắc chắn sẽ coi đó là một tai nạn, chỉ là một sự trùng hợp tuyệt vời khác đã quyết định số phận của một số quốc gia và các nhà lãnh đạo của họ. Như hầu hết các sự kiện kiểu này xảy ra, nó luôn bắt đầu bằng những trục trặc đơn giản, dù đã được chú ý tối đa. Đầu tiên, một dây đất làm giảm dòng điện đến bể mạ điện, làm giảm điện tích trong chất lỏng mà tấm thép được nhúng. Kết quả là hiệu quả của mạ kẽm bị giảm sút. Mặc dù tấm thép trên thực tế chỉ được mạ một lớp mỏng nhưng nhìn vẫn như thường. Các tấm không mạ kẽm được chất đống trên các pallet, được quấn bằng các dải thép để ổn định và được phủ bằng nhựa. Trong quá trình thành phẩm và lắp ráp, lỗi này sẽ được che đi từng lớp.
Nhà máy xảy ra chuyện này không thuộc tập đoàn. Giống như các công ty ở Hoa Kỳ, các nhà lắp ráp ô tô lớn – hịu trách nhiệm thiết kế và xây dựng thương hiệu ô tô – mua hầu hết các bộ phận linh kiện từ các công ty nhỏ hơn. Ở Nhật Bản, mối quan hệ giữa công ty lớn và công ty nhỏ cũng ổn định và tàn khốc như mối quan hệ giữa cá lớn và cá nhỏ. Các công ty nhỏ luôn chịu áp lực từ các công ty lớn hơn đe dọa chuyển hoạt động kinh doanh của họ cho các công ty khác, mặc dù không chắc tình trạng đó sẽ được nêu ra một cách công khai. Họ chỉ nói lan man, thường bằng cách khen ngợi một công ty nhỏ khác, tham chiếu đến những đứa con sáng giá của chủ sở hữu một công ty như vậy, hoặc nói cho bạn biết bạn đã gặp ai vào tuần trước trên sân, hoặc trong phòng thay đồ bên bờ sông. Bản thân các từ ngữ không liên quan. Điều quan trọng là thông điệp ẩn chứa trong sự khoa trương, rõ ràng nhất. Kết quả là, các công ty linh kiện nhỏ không phải là nơi trưng bày ngành công nghiệp nặng của Nhật Bản mà các nước đã thấy trong các chuyến thăm hoặc xem trên TV. Công nhân không mặc đồng phục của công ty, không ăn trong các nhà ăn sang trọng, và không làm việc trong các nhà máy lắp ráp sạch sẽ, được tổ chức tốt. So với mức lương cao của công nhân lắp ráp thì lương của những công nhân này còn thua xa, và mặc dù giao ước việc làm suốt đời đang trở thành viễn tưởng ngay cả đối với những công nhân ưu tú, nhưng nó chưa bao giờ tồn tại đối với những công nhân ở chỗ khác
Tại một nhà máy sản xuất kim loại tấm sang trọng, các bó tấm mạ kẽm bị lỗi được mở ra và từng tấm được đưa bằng tay vào máy tuyển. Các tấm thép hình vuông được cắt, gọt đẽo và mài vụn. Sau khi lượng dư thừa được thu gom, nó được gửi trở lại nhà máy thép để tái chế – sao cho mỗi mảnh phù hợp với kích thước do thiết kế xác định, luôn có dung sai nhỏ hơn một milimét. Ngay cả với sản phẩm thô sơ này, người dùng có thể không nhận ra khác biệt. Các miếng cắt lớn hơn được chuyển sang một máy khác để nung nóng, uốn cong, và sau đó làm nguội thành các hình trụ hình bầu dục. Ngay sau đó, các mảnh cuối cắt hình bầu dục được hàn tại chỗ. Tất cả được xử lý bởi một chiếc máy chỉ cần một công nhân trông coi. Lắp một ống qua lỗ đã khoan sẵn ở một bên và ống này đi đến tận nắp bộ lọc – có một lỗ khác ở dưới cùng cho đường dẫn đến động cơ. Trước khi xuất xưởng, thân hộp được phun sơn gốc sáp epoxy để bảo vệ thép tấm không bị han gỉ. Lớp phủ bám dính vào tấm thép, tạo ra một liên kết bền vững của các vật liệu khác nhau để ngăn chặn vĩnh viễn sự ăn mòn của bồn chứa và sự cố tràn xăng. Một sản phẩm trang nhã và khá điển hình của kỹ thuật tuyệt vời của Nhật Bản, chỉ là trong trường hợp này, nó bị lỗi khi chất lượng của dây dẫn trong nhà máy thép có vấn đề.
Mặc dù bên trong nó đủ chắc chắn để giữ hình dạng trong quá trình kiểm tra bằng mắt thường, nhưng lớp mạ kẽm không thực sự dính vào thép, và ngay sau đó nó được đưa đến nơi đóng gói ở đầu kia của phân xưởng bộ phận nhỏ thông qua băng chuyền. Tại đây, các thùng nhiên liệu được đóng vào các thùng carton vốn sản xuất từ một nhà máy khác và chuyển đến nhà kho. Một nửa số bồn chứa nhiên liệu trong kho sẽ được chất lên xe tải và chuyển đến nhà máy lắp ráp, nửa còn lại sẽ được chất vào các thùng hàng có cùng kích thước, vận chuyển đến Hoa Kỳ bằng các tàu chở hàng, sau đó được chất lên ô tô bằng cùng một nhà máy đa quốc gia. Mặc dù những chiếc xe đều trông giống nhau, nhưng chúng được sản xuất tại một nhà máy của Mỹ ở chân đồi Kentucky, chứ không phải ở Nhà máy Kanto bên ngoài Tokyo, Nhật Bản.
Tất cả những điều này xảy ra vài tháng trước khi các cuộc đàm phán Domestic Content Negotiations diễn ra. Hàng nghìn chiếc ô tô được lắp những thùng nhiên liệu bị lỗi như vậy và chúng đã vượt qua sự kiểm soát chất lượng vốn tưởng là nghiêm ngặt tuyệt vời của một nhà máy lắp ráp cách đó 6.000 dặm. Nếu được lắp ráp tại Nhật Bản, những chiếc xe sẽ được đặt trên các giá phẳng và chất vài con tàu xấu xí nhất từng được chế tạo. Khi con tàu chở hàng chậm rãi đi qua cơn bão mùa thu Bắc Thái Bình Dương, độ mặn của nước biển trong không khí sẽ đi vào toa qua hệ thống thông gió của con tàu. Điều đó không quá tệ. Nếu tàu chạy qua phía trước, khi nhiệt độ đột ngột thay đổi từ thấp lên cao, độ ẩm tương đối bên trong và bên ngoài thùng nhiên liệu thay đổi, và khí nước muối sẽ được tạo ra giữa tấm thép và tấm mạ kẽm. Sau đó, muối ngay lập tức phát huy tác dụng và bắt đầu ăn mòn, làm gỉ tấm thép mỏng của bình xăng chứa xăng 92 octan
Ryan thấy rằng bất kể Corp có làm sai gì thì hắn cũng được chết một cách đường hoàng. Anh vừa xem xong một đoạn clip mà CNN cho là không phù hợp để đưa tin thường kỳ. Sau khi Corp phát biểu, bản dịch dài hai trang đã có sẵn trên đùi anh, chiếc thòng lọng cuốn quanh cổ hắn và kéo lên trên. Nhóm quay phim CNN tập trung vào cơ thể hắn cho đến khi cơn co giật dừng lại. Mohammed Abdul Corp, kẻ giết người lạnh lùng và buôn ma túy, đã chết như thế
“Tôi chỉ mong chúng ta không tạo ra một người mang danh tử vì đạo” Brett Hanson nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng làm việc của Ryan
“Ngài Ngoại trưởng” Ryan nói, quay đầu thấy vị khách của mình đang đọc bản dịch lời chăng chối của Corp “Tất cả những kẻ tử vì đạo đều có một đặc điểm chung”
“Là gì, Ryan?”
“Tất cả họ đều chết” Jack tạm dừng lại để tăng hiệu ứng của câu nói “Gã này không chết vì Chúa hay quốc gia. Hắn chết vì bị buộc tội. Họ không treo cổ hắn vì giết người Mỹ, họ treo cổ hắn vì hắn đã giết chính người dân nước mình và buôn bán ma túy. Đó không phải thứ cấu thành nên một kẻ tử vì đạo. Vụ này đã đóng lại” Jack kết luận, ném mấy tờ bài phát biểu chưa đọc vào sọt rác “Giờ, chúng ta có tin gì từ Ấn Độ?”
“Theo ngôn ngữ ngoại giao, không có gì”
“Mary Pat?” Jack hỏi đại diện CIA
“Các bức ảnh vệ tinh mà chúng tôi chụp hai ngày trước cho thấy một lữ đoàn hạng nặng đang tiến hành huấn luyện quân sự ở phía nam, như thể đó là một đơn vị tập trận”
“Sỹ quan tình báo/ Humint thì sao?”
“Không có ai hoạt động ở đó” Mrs. Foley thừa nhận, truyền tải câu nói đã trở thành thần chú của CIA “Xin lỗi, Jack, sẽ phải mất nhiều năm trước khi chúng tôi có thể triển khai đủ người khắp mọi nơi mình muốn”
Ryan thầm càu nhàu. Ảnh vệ tinh rất hữu ích để xác định mọi thứ, nhưng xét cho cùng thì chúng cũng là ảnh chụp. Các bức ảnh chỉ cung cấp hình dạng, chứ không phải quan điểm. Ryan cần quan điểm. Mary Pat đang làm tất cả những gì có thể để sửa lỗi đó
“Theo những gì bên hải quân báo cáo, hạm đội Ấn Độ có các hoạt động thường xuyên. Đánh giá về đội hình, nó dường như đang thực hiện một nhiệm vụ che chắn” Các bức ảnh vệ tinh cho thấy hải quân Ấn Độ đã lắp ráp các tàu chiến đổ bộ để tạo thành hai đội. Một đội đang luyện tập trên biển cách căn cứ khoảng 200 dặm. Một đội khác ở gần căn cứ hải quân đó để sửa chữa. Căn cứ cách khá xa lữ đoàn hạng nặng đang tiến hành cuộc tập trận, nhưng lại có đường sắt nối giữa căn cứ lục quân và căn cứ hải quân. Các nhà phân tích hiện đang điều tra việc vận chuyển tàu hàng ngày giữa hai căn cứ. Ít nhất thì dữ liệu vệ tinh cũng hữu ích trong vấn đề này
“Brett, không muốn nói gì sao? Chúng ta có một đại sứ rất giỏi ở đó, theo tôi nhớ”
“Tôi không ông ấy quá vội vàng. Nó có thể gây ra ảnh hưởng xấu và tác động đến những cái chúng ta đang có” ngoại trưởng thông báo. Mrs Foley cố ngồi thẳng lưng, không mắt tròn mắt dẹt
“Ngài ngoại trưởng” Ryan kiên nhẫn nói “ xét tình huống hiện tại chúng ta đều không có tin tức hay ảnh hưởng gì lúc này cả, bất kể ông ta có làm gì thì đều có lợi cả. Ông có muốn tôi phải đích thân gọi hay là ông?”
“Ông ây làm việc cho tôi tôi, Ryan”
Jack đợi vài giây trươc khi đáp trả sự khiêu khích này. Anh ghét phải tranh dành quyền lực, dù như đây có vẻ là môn thể thao yêu thích của mấy cơ quan chính phủ
“Ông ta làm việc cho Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ. Hoặc thay thế nói rằng ông ta làm việc cho Tổng Thống. Công việc của tôi là nói cho Tổng Thống biết những gì đang diễn ra ngoài kia và tôi cần thông tin. Cũng không cần phải làm khó quá cho ông ta. Ông ta có một sỹ quan CIA làm việc dưới quyền, có 3 người theo dõi tuyệt vời. Tôi muốn tất cả họ bắt đầu làm việc. Mục đích của cuộc tập trận này phải làm rõ cái nhìn của bên hải quan và tôi rằng liệu có phải là sự chuẩn bị xâm lược một quốc gia độc lập có chủ quyền nào đó hay không. Chúng ta muốn ngăn chặn điều này”
“Tôi không thể tin rằng Ấn Đô thực sự sẽ làm một điều như thế” Brett Hansen đùa cợt “tôi đã ăn tối với Bộ trưởng ngoại giao của họ vài lần và ông ta chưa bao giờ đưa ra bất kỳ tín hiệu gì….”
“Được rồi” Ryan ngắt lời cuộc trò chuyện một cách bình tĩnh để giảm bớt căng thẳng mà anh ta định phản bác lại “Được rồi, Brett. Nhưng các ý định thường thay đổi và họ chỉ dấu hiệu cho thấy muốn hạm đội của chúng ta chuyển đi. Tôi muốn thông tin đó. Tôi đang yêu cầu ông để đại sứ Williams dò đường. Ông ấy thông minh và tôi tin vào đánh giá của ông ta. Đó là phần tôi yêu cầu thế. Tôi có thể báo cáo Tổng Thống để ra lệnh. Tùy ông, ngài ngoại trưởng”
Hanson cân nhắc các lựa chọn và gật đầu đồng ý với mức độ tỏ ra nghiêm túc nhất có thể. Ryan vừa giải quyết một tình huống ở Châu Phi đã gặm nhấm nỗi đau của Roger Durling suốt 2 năm và thời điểm này đang là nhân viên sáng giá nhất trong tòa nhà này. Không phải ngày nào một nhân viên chính phủ cũng giúp tăng cơ hội tái cử cho tổng thống như anh ta. Giới truyền thông từ lâu đã nghi ngờ CIA nhúng tay vào vụ Corp và phòng họp báo của Nhà Trắng nhẹ nhàng bác bỏ. Đây không phải là chính sách đối ngoại vì vấn đề đó sẽ được chiến đấu trên một chiến trường khác
“Giờ đến nước Nga” Ryan nói tiếp theo, kết thúc một cuộc bàn luận và bắt đầu một cuộc bàn luận khác
• • •
Viên kỹ sư làm việc tại căn cứ phóng vũ trụ Yoshinobu biết rõ rằng anh ta không phải là người đầu tiên chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cái ác. Chắc chắn không phải ở đất nước anh, nơi sự bùng nổ chế tạo thủ công trên toàn quốc có thể bắt nguồn từ tình yêu đối với thanh kiếm, một thanh kiếm katana của samurai dài một mét. Trong quá trình đúc lại, họ dùng búa đập thép, gấp lại và dùng búa đập đi đập lại khoảng hai mươi lần, kết quả là thép có hàng nghìn lớp từ vật đúc ban đầu. Trong quá trình đúc một thanh kiếm samurai, chủ nhân tương lai cần phải kiên nhẫn chờ đợi, thậm chí phải cúi đầu thường xuyên và hỏi người thợ về tiến độ sản xuất. Ở Nhật thời xưa kiếm rất hiếm và Samurai thì cần kiếm và chỉ những thợ thủ công lành nghề mới có thể làm ra chúng
Nhưng ngày nay đã khác. Samurai ngày nay – Nếu có thể gọi anh ta là như thế – sử dụng điện thoại và cần kết quả ngay tức thì. Chà, anh vẫn sẽ phải đợi, viên kỹ sư nghĩ, khi chằm chằm nhìn vào vật trước mặt
Thật ra, thứ trước mắt là đồ giả công phu, được thiết kế khéo léo đến mức khiến bản thân anh ta vừa ngưỡng mộ vừa cảm phục. Ổ cắm kết nối ở bên cạnh là giả, tuy nhiên, chỉ có sáu người ở đây biết về nó. Kỹ sư là người cuối cùng trong số họ biết chuyện đó khi đi cầu thang xuống từ đỉnh bệ phóng tên lửa xuống tầng tiếp theo. Sau đó, họ đi thang máy đến căn cứ bê tông. Một chiếc xe chờ sẵn đưa họ đến phòng điều khiển. Trong xe, viên kỹ sư cởi bỏ mũ bảo hiểm bằng nhựa cứng màu trắng và bắt đầu nghỉ ngơi. Mười phút sau, anh ta đã ngồi trên ghế xoay thoải mái uống trà. Sự hiện diện của anh ta ở đây và trên giấy tờ là không cần thiết, nhưng khi bạn chuẩn bị xây dựng một thứ gì đó, bạn phải xem xét toàn bộ quá trình và ngoài ra, Yamata-san kiên quyết muốn vậy
Bộ tăng áp H-11 mới. Đây là lần kiểm tra đánh lửa thứ hai. Trên thực tế, tên lửa đẩy này được chế tạo dựa trên công nghệ của Liên Xô và là ICBM cuối cùng được chế tạo trước khi Liên Xô sụp đổ và Yamata-san đã mua bản quyền thiết kế với giá rẻ (dù bằng đồng tiền mạnh), sau đó giao toàn bộ bản vẽ thiết kế và dữ liệu cho người của mình để chỉnh sửa và hoàn thiện. Nó không khó. Những cải tiến về vỏ thép và việc sử dụng thiết bị điện tử trong hệ thống dẫn đường đã làm giảm tổng trọng lượng 1.200 kg, và những cải tiến hơn nữa về nhiên liệu lỏng cũng dẫn đến hiệu suất của tên lửa trên lý thuyết tăng 17%. Những động thái đầy tham vọng này của nhóm thiết kế đã đủ để thu hút sự quan tâm của các kỹ sư NASA. Trong phòng điều khiển, có ba kỹ sư đến từ Hoa Kỳ. Đây không phải chuyện cười hay sao?
Việc đếm ngược đang diễn ra theo đúng kế hoạch. Bệ phóng tên lửa đã quay trở lại quỹ đạo và những ánh sáng mạnh đã chiếu sáng toàn bộ tên lửa. Tên lửa đặt trên bệ, giống như một tượng đài, nhưng không phải là kiểu tượng đài mà người Mỹ tưởng tượng.
“Có rất nhiều thiết bị hạng nặng trên đó, phải không?” một kỹ sư NASA để ý
“Chúng tôi muốn chứng minh khả năng đưa trọng tải nặng lên quỹ đạo” Một trong những kỹ sư tên lửa đơn giản trả lời
“Chà, bắt đầu nào….”
Tên lửa bốc cháy đột ngột làm màn hình TV sáng lên khiến người ta không nhìn rõ, họ điều chỉnh độ sáng của màn hình
Tên lửa đẩy H-11 lao thẳng lên trên đỉnh một cột lửa và để lại một vệt khói.
“Các anh đã làm gì với nhiên liệu vậy?” viên kỹ sư NASA hỏi nhỏ
“Hóa chất tốt hơn” đối tác Nhật trả lời, thay vì nhìn vào màn hình, anh ta nhìn vào đồng hồ đo “kiểm soát chất lượng tốt hơn, oxy tinh khiết hơn, đại khái thế”
“Chúng chưa bao giờ tốt đến thế” người Mỹ đồng ý
Anh ta chỉ đơn giản là không hiểu những gì anh ấy đang nhìn thấy, cả hai viên kỹ sư tự nhủ. Yamata- san đã đúng. Kêt quả tuyệt vời
Các camera dẫn đường bằng radar đã theo dõi quá trình bay lên của tên lửa cho đến khi bầu trời quang đãng. H-11 leo lên cao khoảng một nghìn mét theo chiều thẳng đứng, sau đó từ từ vẽ một đường cong duyên dáng. Tại thời điểm này, nó quá nhỏ chỉ còn lại một chiếc đĩa màu vàng tươi. Đường bay ngày càng nằm ngang, cho đến khi tên lửa tăng tốc gần như bay khỏi ống kính máy ảnh.
“BECO” viên kỹ sư NASA thì thầm. BECO có nghĩa là booster-engine cutoff (tắt máy tăng cường), vì anh ta đang suy đoán dựa trên quy tắc phóng tên lửa không gian “và tách ra..và bắn ở tầng thứ hai….” Anh ta đã hoàn toàn đúng. Một trong các camera đã theo dõi phần đầu tiên của tên lửa, phần vẫn còn phát sáng do quá trình đốt cháy nhiên liệu còn sót lại, trước khi lao xuống biển.
“Sẽ phục hồi được nó chứ?” người Mỹ hỏi
“Không”
Sau khi tên lửa khuất dần khỏi tầm nhìn, mọi người đều chuyển sự chú ý đến các chỉ số đo từ xa. Tên lửa tiếp tục tăng tốc, bay chính xác và êm ái trên quỹ đạo, hướng về phía đông nam. Các màn hình điện tử khác nhau hiển thị trạng thái hành trình của H-11 bằng số và đồ họa
“Quỹ đạo hơi cao, phải không?”
“Chúng tôi muốn một quỹ đạo thấp” viên quản lý dự án giải thích “Khi chúng tôi đã xác nhận rằng chúng tôi có thể đưa một thứ gì đó nặng lên quỹ đạo và chứng minh rằng nó được thực hiện với độ chính xác cao, trọng tải hạ xuống trong vài tuần. Chúng tôi không muốn thêm bất kỳ chất thải nào vào không gian
“Tốt đấy. Tất cả những thứ trên đó, ngày càng trở thành mối quan tâm cho các nhiệm vụ có người lái của chúng tôi” người bên NASA dừng lại, rồi đưa ra câu hỏi nhạy cảm
“Trọng tải lớn nhất của các anh là bao nhiêu?”
“5 tấn, giới hạn tối đa”
Anh ta huýt sáo “Các anh nghĩ có thể tải được từng đó trên con chim này?” 10.000 pound là một con số thần kỳ. Nếu bạn có thể đặt được khối lượng từng đó lên quỹ đạo, thì bạn có thể đặt các vệ tinh liên lạc không đồng bộ địa lý. 10.000 pound sẽ cho phép tên lửa tự mang vệ tinh và sức mạnh tên lửa bổ sung cần thiết để đến các địa điểm cao hơn. “Giai đoạn chuyển đổi của các anh hẳn phải có gì đó quan trọng lắm”
Lần đầu tiên, câu trả lời là một nụ cười “đó là bí mật thương mại”
“Chà, tôi đoán chúng tôi sẽ xem nó trong 90 giây” Người Mỹ quay ghế lại và nhìn vào số đếm. Phải chăng người Nhật đã nắm được điều gì đó mà anh và các đồng nghiệp không hiểu? Anh không nghĩ vậy, nhưng để chắc chắn, NASA đã bố trí một camera quan sát H-11. Tất nhiên, người Nhật không biết điều đó. NASA có cơ sở theo dõi khắp mọi nơi trên thế giới để giám sát các hoạt động không gian của Mỹ, tuy nhiên họ thường không làm gì, mà chỉ yên lặng tiến hành theo dõi đủ thứ. Thiết bị theo dõi mới được lắp đặt trên Đảo Johnston và Jwajelein Atoll vốn ban đầu được sử dụng để thử nghiệm SDI (Strategic Defense Initiative- sáng kiến phòng thủ chiến lược) và theo dõi các vụ phóng tên lửa của Liên Xô
Camera theo dõi trên đảo Johnston được gọi là Amber Ball (Quả cầu hổ phách) và 6 thành viên đang theo dõi H-11 khi nhận được tín hiệu phóng từ vệ tinh thuộc Chương Trình Hỗ trợ Quốc phòng, vốn được thiết kế để giám sát các vụ phóng tên lửa đạn đạo của Liên Xô. Tất cả bọn họ đều tự nhủ, đó là sản phẩm từ thời đại khác
“Chắc chắn nó giống như A-19” một kỹ thuật viên cao cấp đồng ý với đa số
“Cung đường cũng tương tự” một người khác nói sau khi kiểm tra phạm vi và lộ trình
“Giai đoạn 2 đóng và tách, phần tải trọng và phần tải trọng rời … quỹ đạo được điều chỉnh một chút- wow!”
Màn hình chuyển sang màu trắng
“Tín hiệu mất, tín hiệu đó từ xa mất!” một giọng nói vang lên từ phòng điều khiển phóng
Viên kỹ sư cao cấp người Nhật gầm lên và đại diện NASA nghĩ rằng anh ta đang chửi rủa điều gì đó, anh ta cúi đầu, mắt đảo qua màn hình điều khiển đồ họa. Một vài phút sau khi nút tải trọng kích hoạt, tín hiệu sẽ biến mất. Nó chỉ có thể có nghĩa là một điều.
“Chuyện đó xảy ra với chúng tôi hơn một lần rồi” người Mỹ thông cảm nói. Vấn đề nằm ở nguyên liệu tên lửa đẩy, đặc biệt là nhiên liệu lỏng được sử dụng cho lần phóng cuối cùng, vì nó rất dễ nổ. Có chuyện gì? NASA và quân đội Hoa Kỳ đã dành hơn bốn thập kỷ để xác định mọi nhược điểm có thể xảy ra.
Viên kỹ sư vũ khí không bị mất trí như viên sỹ quan điều khiển máy bay và việc người Mỹ ngồi bên cạnh nhắc nhở anh ta cần bình tĩnh để hành động chuyên nghiệp. Tuy nhiên, người Mỹ không biết anh ta là một kỹ sư vũ khí. Thực tế, cho đến nay mọi thứ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch. Nhiên liệu phần có trọng tải chứa nhiên liệu dễ nổ, nổ ngay sau khi phần có trọng tải được tách ra.
Tải trọng là một hình nón, rộng 180 cm ở đáy và cao 206 cm, được làm bằng uranium 238, mà các đại diện của NASA đã được cảnh báo. Uranium 238 là một kim loại cứng với mật độ cao và khả năng chống cháy tuyệt vời, có nghĩa là nguyên tố này có khả năng chịu nhiệt tốt. Các vật liệu tương tự được sử dụng trong tải trọng của các cơ sở lắp đặt không gian của Hoa Kỳ, nhưng không có cơ sở nào trong số đó là của NASA. Thay vào đó, các vật thể có hình dạng và kích thước rất giống nhau nằm trên số ít vũ khí chiến lược có đầu đạn hạt nhân còn lại mà Hoa Kỳ đang tháo dỡ theo hiệp ước với Nga. Ngay từ 30 năm trước, một kỹ sư của AVCO đã chỉ ra rằng vì U-238 là vật liệu chịu nhiệt tuyệt vời để tên lửa đạn đạo bay vào lại bầu khí quyển, và nó cũng là vật liệu tốt nhất cho phần thứ ba của nhiệt hạch, tại sao lại không chế tạo phần thân RV của quả bom? Điều này luôn khiến các kỹ sư tò mò, vì vậy ý tưởng này ngay lập tức được thử nghiệm và xác nhận và từ những năm 1960 đây đã trở thành một bộ phận tiêu chuẩn của vũ khí chiến lược Hoa Kỳ
Bộ phận của tên lửa đẩy gần H-11 nhất thực sự là một mô hình của đầu đạn hạt nhân. Hình nón uranium rơi trở lại mặt đất khi Amber Ball và các thiết bị do thám khác đang theo dõi phần còn lại của phần chứa tải trọng, mảnh hình nón uranium này đã rơi xuống. Đây không phải vấn đề các camera Mỹ quan tâm, vì suy cho cùng nó chỉ là phần thử nghiệm trọng tải lên quỹ đạo và nó đã thất bại vì không đạt được tốc độ cần thiết để quay quanh trái đất.
Người Mỹ cũng không biết rằng tàu MV Takuyo, đang neo đậu giữa Đảo Phục Sinh và bờ biển Peru, không tham gia vào các hoạt động đánh cá như họ tưởng. Cách Takuyo 2km về phía đông là một bè cao su có gắn máy định vị GPS và radio. Bản thân con tàu không được trang bị radar có khả năng theo dõi các mục tiêu đạn đạo đang quay trở lại, bởi vì RV (quá trình bay lại khí quyển) đã rất dễ nhận thấy vào sáng sớm, và do ánh sáng thiêu đốt tạo ra do ma sát với bầu khí quyển, nó trông giống như một thiên thạch, kéo theo một đuôi, khiến người xem trên cầu không khỏi giật nảy mình. Mặc dù họ đã được thông báo trước rằng điều này sẽ xảy ra, nhưng vẫn khiến họ bị ấn tượng. Mọi người nhanh chóng quay đầu lại xem nó rơi xuống, vết văng chỉ còn cách bè cao su 200 m. Các tính toán sau đó cho thấy điểm hạ cánh thực tế cách xa chính xác 260 m so với điểm do máy tính tính toán. Nó không hoàn hảo, và hơi đáng thất vọng. So với các tên lửa mới nhất của Hoa Kỳ, nó kém hơn, nhưng so với mục đích của cuộc thử nghiệm, nó là khá đủ. Và tuyệt vời hơn, cuộc thử nghiệm này đã được tiến hành trước sự chứng kiến của toàn thế giới và vẫn chưa ai phát hiện ra bí ẩn đằng sau. Một lúc sau, đầu đạn phóng ra một quả bóng bơm hơi, đưa nó lên gần mặt nước. Một con thuyền phóng ra từ tàu Takuyo đã sẵn sàng trên đường kéo dây để có thể khôi phục RV và quay trở lại phương tiện, phân tích dữ liệu được ghi lại bởi thiết bị.
“Đây là vụ rất khó khăn, phải không?” Barbara Linders hỏi
“Phải, sẽ như thế” Murray không muốn nói dối cô. Họ đã trở nên thật sự thân thiết trong suốt 2 tuần qua, thực tế là thân thiết hơn cả mối quan hệ giữa cô Linders với vị bác sỹ tâm lý. Trong thời gian này, họ thảo luận về tất cả các chi tiết liên quan đến vụ hiếp dân hơn 10 lần, với băng ghi âm ghi lại từng từ, nghiền ngẫm từng câu trong cuốn băng, sau đó sắp xếp nội dung của cuốn băng và in ra để phân tích sâu nội dung của cuốn băng. Mọi thứ đều được kiểm tra kỹ lưỡng, ngay cả những bức ảnh về văn phòng của cựu nghị sĩ để có thể kiểm tra màu sắc của đồ nội thất và thảm. Ồ, đã có một vài khác biệt, nhưng chỉ một số ít, và tất cả chúng đều nhỏ. Nội dung của vụ án không bị ảnh hưởng. Nhưng tất cả những điều đó sẽ không thể thay đổi sự thật rằng, phải, sẽ rất khó.
Murray trực tiếp phụ trách vụ án này, hành động như đại diện riêng của Giám đốc FBI Bill Shaw. Dưới Murray có 28 đặc vụ, 2 trong số đó là điều tra viên tại trụ sở, trong khi những người còn lại gần bốn mươi tuổi, nhân viên giàu kinh nghiệm, được lựa chọn theo chuyên môn khác nhau (cũng có nửa tá đặc vụ trẻ chạy công việc lặt vặt). Bước tiếp theo là sẽ gặp với một vị công tố viên liên bang. Họ đã chọn được người ưng ý, Anne Cooper, 29 tuổi, J.D từ Đại học Indiana, chuyên về các vụ bạo lực tình dục. Một người phụ nữ thanh lịch, cao, da đen và là một nhà hoạt động nữ quyền nổi tiếng, đam mê những vụ án kiểu này nên không quan trọng bị cáo là ai. Đó là phần dễ dàng của vụ án
Giờ thì đến phần khó khăn. “Bị cáo” trong trường hợp này là Phó Tổng Thống Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ, và được hiến pháp quy định không thể bị đối xử như một công dân bình thường. Trong trường hợp của ông ta “đai bồi thẩm đoàn” sẽ là Ủy ban Tư pháp của Hạ viện Hoa Kỳ (Committee on the Judiciary). Anne Cooper sẽ làm việc về mặt kỹ thuật với sự hợp tác của chủ tịch và các thành viên ủy ban, nhưng thực tế cô thực sự đang tự mình xử lý vụ việc, với việc các thành viên ủy ban “giúp đỡ” bằng những điều hoành tráng và rò rỉ tin cho báo chí
Chậm rãi nhưng bình tĩnh, Murray giải thích về cơn bão sắp bắt đầu, khi chủ tịch ủy ban được thông báo chuyện sắp xảy ra. Nội dung của vụ kiện sẽ được công khai, đó là khía cạnh của chính trị hoàn toàn không thể tránh khỏi. Phó tổng thống Edward J. Kealty sẽ rất tức giận và từ chối mọi thủ tục tố tụng, đội ngũ luật sư bào chữa của ông ta sẽ mở cuộc điều tra riêng về Barbara Linders. Họ sẽ khám phá ra những thứ mà Murray đã nghe từ chính miệng cô kể, nhiều người trong số họ sẽ chống lại cô. Lúc đầu, công chúng sẽ không biết câu chuyện bên trong. Nạn nhân của những vụ hãm hiếp này, đặc biệt là những người không khai báo, bị căng thẳng tột độ, thường biểu hiện bằng hành vi tình dục bất thường (khi được biết gã đàn ông chỉ muốn thỏa mãn tình dục từ họ, họ thường tìm cách kích thích tình dục nhiều hơn để cố gắng lấy lại sự tự tin mà kẻ bạo hành đã lấy đi, nhưng tất cả đều thất bại). Barbara Linders đã trải qua quá trình đó, đang điều trị bằng thuốc chống trầm cảm, thay đổi sáu hoặc bảy công việc và bị sẩy thai hai lần. Đây là kết quả khi cô ấy trở thành nạn nhân, không phải hành vi sai trái. Tất cả những sự thật này đều phải đứng trước ủy ban vì cô ấy không thể tự bào chữa hay bảo vệ mình trước công chúng một khi nó được công khai. Các luật sư và điều tra viên đối lập sẽ nắm bắt mọi cơ hội để tấn công cô một cách liều lĩnh và thâm độc. Tuy nhiên, cô ấy vẫn ở trên cao hơn nhiều so với Ed Kealty. Các phương tiện thông tin đại chúng sẽ thấy điều đó
“thật không công bằng” cuối cùng, cô nói
“Barbara, đó là công bằng, đó là cần thiết” Murray bình tĩnh nói “Cô biết vì sao không? Vì khi chúng tôi kiện tên khốn này, chúng tôi hoàn toàn chắc mình đi đúng hướng. Phiên tòa quốc hội chỉ là thông lệ. Sau đó, chúng tôi có thể đẩy ông ta đến tòa án quận liên bang thực sự để chứng minh tội lỗi của ông ta. Chuyện xảy ra sẽ khó khăn với cô, nhưng khi ông ta vào tù, thì ông ta còn khó khăn hơn nữa. Đó là hệ thống pháp luật làm việc. Nó không hoàn hảo, nhưng là cái tốt nhất chúng ta đang có. Và khi tất cả chuyện này kết thúc, Barbara, cô sẽ lấy lại phẩm giá của mình và không ai, không một ai, có thể lấy nó đi từ tay cô lần nữa”
“Tôi sẽ không chạy trốn nữa, Mr. Murray” cô đã trải qua rất nhiều điều trong 2 tuần qua. Giờ lưng cô thẳng như được làm bằng kim loại. Có lẽ nó không có cấu tạo bằng kinh loại, nhưng nó mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Ông tự hỏi liệu nó có đủ mạnh mẽ để chống chịu cơn bão sắp tới hay không. Về xác suất thành công, ông tính vào khoảng 65%
“Hãy cứ gọi tôi là Dan. Bạn bè tôi thường gọi như thế”
“Có điều gì mà cô không muốn nói trước mặt Brett?”
“Chúng ta có một người ở Nhật…”Mrs Foley bắt đầu, không nhắc đến tên Chet Nomuri. Cô trình bày trong vài phút. Việc này cũng không chính xác gây ngạc nhiên. Ryan đã đưa ra đề xuất này vài năm trước, ngay ở đây trong Nhà Trắng với người sau này…tổng thống Fowler. Có rất nhiều nhân viên chính phủ đã rời bỏ công việc và trở thành chuyên gia tư vấn cho các nhóm doanh nghiệp Nhật Bản và thậm chí cả chính phủ Nhật Bản, hoặc đi lại giữa hai nước với tư cách là người vận động hành lang. Họ đang hưởng mức lương cao, cao hơn những gì người đóng thuế Mỹ phải trả. Sự thật này khiến Ryan gặp khó khăn. Dù điều này không bất hợp pháp, nhưng làm như vậy là không phù hợp. Và hơn nữa, những người vận động hành lang này thậm chí không chuyển văn phòng, nhưng thu nhập của họ đã tăng lên gấp 10 lần. Như với tất cả các hình thức gián điệp, nhân viên tình báo được tuyển dụng cần đưa ra bằng chứng rõ ràng rằng anh ta có khả năng mang lại một thứ gì đó có giá trị. Và đối với những quan chức chính phủ mong muốn có được mức lương cao, tất cả những gì họ có thể làm là cung cấp một số thông tin nhạy cảm cao trong khi họ vẫn đang làm việc cho chính phủ. Đây là tội gián điệp, một trọng tội theo Điều 18 của Luật Liên bang (Title 18 of U.S. Code). CIA và FBI đã cùng hành động và đang điều tra riêng để xem liệu họ có thể phát hiện ra điều gì hay không. Chiến dịch này được gọi là SANDALWOOD (Chiến dịch Đàn hương) và đó là cách mà nhiệm vụ của Nomuri được thực hiện
“Vậy chúng ta đã có được gì rồi?”
“Chưa có gì rõ ràng” Mary Pat trả lời “nhưng chúng tôi đã có vài thông tin thú vị về Hiroshi Goto. Ông ta có vài thối quen xấu” cô kể chi tiết
“Ông ta không thích chúng ta lắm, phải không?”
“Ông ta thích phụ nữ Mỹ đấy, nếu anh có thể gọi là thế”
“Không thích hợp để chúng ta lợi dụng điểm yếu của ông ta” Ryan dựa vào ghế. Việc này khá xấu hổ, đặc biệt là đối với người có con gái lớn sắp bước vào tuổi hẹn hò “Có rất nhiều người kia đã mất linh hồn, MP, và chúng ta không thể cứu được tất cả bọn họ” Jack nói với giọng điệu không thuyết phục lắm
“Jack, có mùi trong chuyện này”
“Sao cô nói thế?”
“Tôi không biết. Có thể là tôi hơi cẩu thả. Gã này có thể là Thủ Tướng của Nhật trong vài tuần tới. Ông ta nhận được rất nhiều hậu thuẫn của zaibatsu. Chính phủ hiện tại đang lung lay. Ông ta đang nhẽ nên đóng vai trò là chính khách và không lăn lộn với phụ nữ như thế này…”
“Văn hóa khác nhau, quy tắc khác nhau” Ryan nhắm đôi mắt mệt mỏi lại trong một lúc và khi anh nhắm mắt, một hình ảnh người Mỹ xuất hiện trong tâm trí anh, người phù hợp với những gì Mrs. Foley đã nói. Jack, cô ta là một công dân Mỹ. Họ là người đã trả lương cho mày. Anh mở bừng mắt ra “Nhân viên tình báo của cô giỏi đến mức nào?”
“Rất sắc sảo. Đã ở Nhật được 6 tháng”
“Đã tuyển dụng ai chưa?”
“Chưa, cậu ta được ra lệnh tiến hành chậm rãi. Anh phải làm thế ở đó. Xã hội của họ có tiêu chuẩn khác. Cậu ta bị coi là kẻ lang bạt bất hạnh và đang chờ thời”
Yamata và Goto….nhưng chuyện đó thật vô lý, phải không? Yamata có vẻ chỉ quan tâm đến việc kinh doanh với Tập đoàn Columbus ở Wall Streeet. Công ty của George Winston. Tôi biết George”
“Quỹ tương hỗ?”
“Đúng thế. Anh ta vừa bán nó và Yamata tiếp quản vị trí. Chúng ta đang nói về một doanh nghiệp lớn đó, MP, với phí tham gia ít nhất là trăm triệu usd. Và cô vừa nói với tôi rằng có một chính trị gia nổi tiếng không thích nước Mỹ lại có mối quan hệ với một nhà công nghiệp vừa gắn bó hôn nhân với hệ thống tài chính của chúng ta. Chúa ơi, có lẽ Yamata đang cố gắng giải thích sự thật cuộc sống cho gã này”
“Cậu biết gì về Mr. Yamata này?” cô hỏi
Câu hỏi khiến Jack giật mình “tôi? Không nhiều, chỉ nghe tên. Ông ta điều hành một tập đoàn lớn. Ông ta là một trong những mục tiêu của cô à?”
“Đúng vậy”
Ryan nhíu mày ranh mãnh “MP, cô có chắc vụ này đủ phức tạp không đấy? Hay là đặt cược vào mục tiêu khác?”
Tại Nevada, mọi người đang chờ mặt trời lặn để bắt đầu các cuộc tập trận hàng ngày vốn đã lên kế hoạch, dù có vài điều chỉnh vào phút cuối. Các chuẩn úy quân đội đều là những người có kinh nghiệm, nhưng vẫn bị choáng váng khi nhớ về chuyến thăm chính thức đầu tiên tới “Dreamland”, đây là tên các sỹ quan không quân vẫn gọi cơ sở đào tạo bí mật của mình ở Hồ Groom. ó là nơi các máy bay tàng hình được thử nghiệm, và vùng này được lắp radar và các hệ thống khác nhau dày đặc để xác định xem mấy cái máy bay tàng hình đó hoạt động tốt đến mức nào. Khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống, họ lái máy bay để thử nghiệm vài ban đêm. Nhiệm vụ tối nay là bay đến Căn cứ Không quân Nellis, giao đạn dược cho các đơn vị hậu cần và quay trở lại Hồ Groom, toàn bộ quá trình phải không để bị phát hiện. Đó là nhiệm vụ khá khó khăn
Jackson, với chức vụ của phòng J-3, đang quan sát chiếc máy bay tàng hình mới. Chiếc Comanche có bước đột phá mới trong lĩnh vực này, hơn nữa trong hoạt động đặc biệt, nên nhanh chóng trở thành hàng ‘hot’ trong Lầu Năm Góc. Bên quân đội nói rằng họ đã có một màn ảo thuật thực sự đang xem và anh đến đây để quan sát…
“Súng, súng, súng!” viên chuẩn úy nói qua kênh bảo vệ 90 phút sau. Rồi, trong hệ thống liên lạc nội bộ “Chúa ơi, cảnh đẹp quá!”
Đường băng tại Căn cứ Không quân Nellis được sử dụng bởi cánh máy bay chiến đấu lớn nhất của Không quân Hoa Kỳ. Hôm nay họ bố trí 2 phi đội chiến đấu tham gia cuộc tập trận Red Flag đang diễn ra này. Điều này cũng cung cấp hơn 100 mục tiêu cho khẩu súng 20 ly của chiếc Comanche. Các phi công dùng đại bác bắn vào các máy bay số chẵn, sau đó quay đầu và đi về hướng nam. Các sòng bạc của Las Vegas lọt vào tầm nhìn khi anh bay vòng quanh, Sau đó nhường vị trí cho hai chiếc Comanches khác, anh hạ thân máy bay xuống độ cao năm mươi độ trên nền cát thô, và bay về hướng đông bắc
“Đang bị tấn công lần nữa. vài con Eagle đang vây bắt chúng ta” phi công ở ghế sau báo cáo
“Khóa mục tiêu?”
“Chắc chắn đang cố và…chúa ơi….”
Một chiếc F-15C lao vút qua đỉnh thân máy bay, và chiếc Comanche chao đảo. Rồi một giọng nói vang lên từ kênh bảo vệ
“Nếu đây là một chiếc Echo, tôi đã thọc vào mông anh rồi”
“Tôi vừa biết bên lực lượng không quân các cậu thích thế. Hẹn gặp ở nhà chứa máy bay”
“Đã rõ. Out” ở hướng 12h, viên phi công tắt đốt sau để chào
“tin xấu và tin tốt, Sandy” phi công ghế sau nhận xét
Mặc dù là máy bay tàng hình nhưng nó không hẳn là biến mất. Thiết bị công nghệ tầm nhìn thấp gắn trên tàu Comanche có thể thoát khỏi sự theo dõi của radar dẫn đường tên lửa, nhưng nếu gặp máy bay cảnh báo sớm trên không với bộ xử lý tín hiệu và ăng ten cực lớn, nó có thể không thoát. Tin tốt là F-15C, được trang bị Radar theo dõi siêu tên lửa, không thể khóa chặt Comanche bằng các tên lửa không đối không tầm trung tiên tiến của nó (AMRAAM). Tuy nhiên, F-15E với tầm nhìn ban đêm thì khác, và khẩu pháo 20mm của nó chắc chắn sẽ bắn hạ được. Rốt cuộc thì mọi thứ không hoàn hảo nhưng Comanche vẫn là chiếc trực thăng tốt nhất từng được chế tạo.
CWO-4 Sandy Richter nhìn lên. Trên sa mạc khô lạnh, anh có thể nhìn thấy đèn nhấp nháy của AW ACS (bộ điều khiển cảnh báo sớm trên không) E-3A bay xung quanh. Không quá xa, khoảng 30.000 feet. Bất chợt anh nảy ra một ý tưởng thú vị. Viên sỹ quan hải quân đó trông có vẻ thong minh và có lẽ nếu anh trình bày ý tưởng của mình đúng cánh, có thể có cơ hội để thử…
“Tôi đang cảm thấy mệt mỏi vì điều này” Tổng thống Durling đang nói chuyện trong văn phòng mình ở Cánh Tây, chéo với văn phòng Ryan. 2 năm bình yên trôi qua và giờ chỉ trong vài tháng, mọi thứ bắt đầu thay đổi “Hôm nay là gì?”
“Mấy cái thùng nhiên liệu” Marty Caplan trả lời “Bộ phận linh kiện ô tô hãng Deerfield ở Massachusetts vừa phát minh ra cách chế tạo thùng nhiên liệu với mọi hình dạng và kích cỡ bằng thép tiêu chuẩn. Họ làm việc đó một cách tự động, hiệu quả rất cao. Họ từ chối cấp phép điều đó cho người Nhật…”
“Quận bầu cử của Al Trent à?” Tổng thống cắt ngang
“Đúng thế”
“Xin lỗi, cứ tiếp tục đi” Durling với lấy tách trà. Giờ ông hơi mệt khi uống cà phê buổi chiều “Tại sao họ từ chối cấp phép?”
“Nó là một trong những công ty gần như đánh bại mọi đối thủ nước ngoài. Công ty này được quản lý bởi một đội ngũ quản lý già, nhưng họ thông minh hơn, thuê một đội ngũ kỹ sư thiết kế trẻ trung sáng giá và có động lực thăng tiến. Họ đã có được nửa tá đổi mới quan trọng với chi phí hiệu quả và lợi ích tối đa. Họ khẳng định rằng ngay cả khi họ tự sản xuất thùng nhiên liệu của mình và vận chuyển đến Nhật Bản, chi phí vẫn rẻ hơn so với thùng nhiên liệu sản xuất tại Nhật Bản và chất lượng tốt hơn. Nhưng chúng ta không thể khiến bên kia chấp nhận sử dụng chúng ngay cả trong những nhà máy họ đặt ở đây. Vụ này lại giống vụ chip máy tính” Caplan kết luận
“Nhưng làm thế này họ có thể vận chuyện mấy thứ này qua…”
“Tàu, thưa tổng thống” Capla ngắt lời “Họ vận chuyển ô tô qua đây bằng tàu biển và hầu hết đều trống khi quay về Nhật. Đưa mấy thứ này lên tàu đó sẽ không tốn chi phí bao nhiêu và hàng hóa có thể được chuyển trực tiếp đến nhà ga của công ty. Deerfield cũng đã thiết kế một hệ thống xếp dỡ để giảm thời gian chậm trễ
“Sao anh không gây áp lực thêm vào?”
“Thật kỳ lạ khi ông ta không hề cảm thấy áp lực” Christopher Cook nhận xét.
Họ đang ở trong một biệt thự tư nhân cao cấp trên đường Kalorama Road, khu vực đắt đỏ thuộc quận Columbia, nơi tập trung nhiều người trong cộng đồng ngoại giao, cùng với các viên chức chính phủ tại Washington, các nhà vận động hành lang, luật sư và tất cả những ai muốn ở gần, nhưng không quá gần khu downtown
“Deerfield sẽ chỉ còn cách cấp phép bằng sáng chế của họ” Seije thở dài “chúng ta đã đề nghị một cái giá rất hời”
“Đúng thế” Cook đồng ý, rót đầy cho mình một ly rượu mạnh. Ông ta muốn nói, nhưng Seiji, đây là phát minh của họ và họ muốn kiếm tiền, nhưng rồi ông ta không nói gì cả “Tại sao người của anh không…”
Lần này đến lượt Seije Nagumo thở dài “Người của các anh rất thông minh. Họ đã thuê một luật sư rất giỏi ở Nhật để bảo vệ sáng chế của mình” Ông ta rất muốn nói thêm rằng ông ta hơi xấu hổ khi một công dân nước mình hám lợi như vậy, nhưng lời nói thế có vẻ không thích hợp trong hoàn cảnh này “Chà, có lẽ rồi bọn họ sẽ hiểu ra”
“Seiji, nhượng bộ có thể là ý kiến hay. Ít nhất, sẽ có lợi cho ông”
“Tại sao, Chris?”
“tổng thống đang quan tâm đến việc này” Cook tạm dừng này, thấy Nagumo có vẻ vẫn chưa hiểu. Ông ta vẫn còn là người mới trong lĩnh vực này. Ông ta chỉ biết về khía cạnh công nghiệp, chứ chưa biết về khía cạnh chính trị “Deerfield nằm trong khu vực bầu cử của thượng nghị sỹ Al Trent. Trent rất cso quyền lực trong Quốc Hội. Ông ấy là chủ tịch Ủy Ban Tình báo”
“Và?”
“Và không có gì sai khi hòa hợp với Trent”
Nagumo xem xét ý kiến trong khoảng 1 phút, nhấp một ngụm rượu và nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ. Nếu ông ta biets chuyện này sớm hơn hôm nay thì ông ta nên sớm đồng ý ở điểm này, nhưng ông ta không hề biết điều đó và đã không làm gì. Thay đổi điều này giờ có nghĩa là nhận sai và Nagumo không thích làm điều đó như bất cứ người nào khác trên thế giới. Ông ta quyết định đưa ra những đề nghị tốt hơn về quyền bản quyền- Tuy nhiên, ông ta không biết rằng để cứu vãn thể diện của mình, quyết định của ông ta sẽ dẫn đến một hậu quả khác, mà ông ta không bao giờ tưởng tượng được và cũng không bao giờ muốn đối mặt.