Chương 10 CÁM DỖ
“Tôi đồng ý là nó không tốt” Chris Cook nói
Nagumo đang nhìm chằm chằm xuống tấm thảm phòng khách. Anh ta bị choáng trước những sự kiện xảy ra trong vài ngày gần đây đến mức quên cả tức giận. Nó giống như việc phát hiện ra ngày tận thế sắp đến mà mình chẳng làm gì được. Có tin cho rằng anh ta chỉ quan chức ngoại giao cấp trung và không “đóng vai trò gì” trong những cuộc đàm phán cấp cao. Nhưng tư cách ngoại giao chỉ là vỏ bọc, nhiệm vụ của anh ta là tạo ra các khung xác định vị trí đàm phán của quốc gia mình, thêm vào đó, thu thập thông tin tình báo về những gì người Mỹ thực sự nghĩ, để cấp trên biết chính xác vị thế cần đạt được và họ có thể ép đối thủ được bao xa. Nagumo thực chất là một sỹ quan tình báo, dù không thuộc tổ chức. Trong vai trò đó, mối quan tâm với quá trình này mang tính cá nhân và nhiều cảm xúc. Seiji tự nhận mình là người bảo vệ đất nước cũng như người dân Nhật, và là cầu nối trung thành giữa hai quốc gia. Anh ta muốn Hoa Kỳ đánh giá cao con người và văn hóa Nhật, muốn họ chia sẻ các sản phẩm của Nhật, muốn Hoa Kỳ coi đất nước ông là một người bạn tốt, bình đẳng và có thể học hỏi. Người Mỹ là những người bốc đồng, thường không ý thức được nhu cầu thực sự của bản thân – như chuyện từng xảy ra với những người quá kiêu ngạo và nuông chiều. Lập trường thương mại hiện tại của Mỹ, bề ngoài là thế, giống như bị vả vào mặt bởi chính đứa con mình. Họ không biết rằng mình cần Nhật và sản phẩm của Nhật sao? Chẳng phải chính anh đã đích thân đào tào các quan chức thương mại của Mỹ trong nhiều năm qua sao?
Cook ngồi soắn lại trên thế. Anh ta cũng là một nhà ngoại giao kỳ cựu và có thể đọc được cảm xúc qua nét mặt người đối diện. Dù sao thì họ cũng là bạn, và quan trọng hơn, Seiji là tấm hộ chiếu cho cuộc sống sung túc sau thời gian làm việc cho chính phủ của anh ta
“Cứ chờ đến ngày 13 và anh sẽ cảm thấy tốt hơn”
“Hả?” Nagumo nhìn lên
“Đó là ngày họ phá hủy lô tên lửa cuối cùng. Nhớ chuyện anh nhờ chứ?”
Nagumo chớp mắt, từ từ nhớ lại vấn đề đã hỏi lúc trước “Vậy thì sao?”
“Tổng Thống sẽ đến Moscow. Họ còn có ít tên lửa bây giờ. Tôi không biết số chính xác, nhưng ít hơn 20 mỗi bên. Họ sẽ dành cái cuối cùng cho ngày thứ 6 tới. Một sự trùng hợp kỳ lạ, nhưng đó là cách là lịch vẫn diễn ra. Bên truyền hình đã được thông báo chuẩn bị, nhưng họ phải giữ bí mật. Sẽ có camera quay ở cả hai nơi và họ sẽ cho nổ – ý tôi là phá hủy- hai cái cuối cùng” Cood dừng lại “Vậy buổi lễ mà anh nói đó, dành cho ông anh, sẽ là ngày đó”
“Cảm ơn, Chris” Nagumo đứng dậy và tự mình đến tủ rượu rót một ly khác cho mình. Anh ta không biết tại sao Bộ lại muốn thông tin đó, nhưng đó là một mệnh lệnh và anh ta đã làm được “Vậy, bạn của tôi, chúng ta có thể làm gì về điều này?”
“Không nhiều, Seiji, ít nhất không phải ngay lập tức. Tôi đã nói với anh về mấy cái bình xăng chết tiệt đó, nhớ không? Tôi đã nói với anh rằng Trent không phải người các anh nên đối đầu. Ông ta đã đợi cơ hội thế này nhiều năm nay. Coi này, tôi đã ở Đồi chiều nay, nói chuyện với mọi người. Chưa bao giờ thấy nhiều thư với điện tín như thế và CNN chết tiệt sẽ không bao giờ bỏ qua mấy chuyện thế này”
“Tôi biết” Nagumo gật đầu. Nó giống như mấy phim kinh dị. Câu chuyện đầu đề tin tức hôm nay là Jessica Denton. Cả nước -theo đó là rất nhiều nơi trên thế giới – theo dõi sự phục hồi của cô bé. Bé vừa thoát khỏi “danh sách tử thần”, nhưng đánh giá thương tật “rất nghiêm trọng”. Ngoài khu chăm sóc đặc biệt của bé đầy những hoa, như một khu vườn với đủ màu sắc. Tin tức nóng thứ hai trong ngày hôm nay là tang lễ của bố mẹ và chị em của bé, bị hoãn lại do các vấn đề y tế và pháp lý cần giải quyết. Hàng trăm người đã tham gia, bao gồm mọi dân biểu bang Tennessee. Chủ tịch hãng ô tô cũng muốn tham dự để tỏ lòng thành kính và đích thân xin lỗi gia đình, nhưng không được phép vì lý do an ninh
Thay mặt công ty, ông ta đã gửi lời xin lỗi chân thành trên TV và hứa sẽ chịu mọi chi phí y tế và chi phí học tập cho Jessica, nói rằng ông ta cũng có con gái, nhưng bằng cách nào đó, điều này không có tác dụng. Một lời xin lỗi chân thành có thể có tác dụng ở Nhật, một thực tế là Boeing đã trả tiền khi một trong những chiếc máy bay 747 của họ giết vài trăm công dân Nhật, nhưng cách này không có tác dụng ở Mỹ, Nagumo đã thông báo với chính phủ mình về việc đó, nhưng vô ích. Luật sư của gia đình Denton, một nhà tranh tụng nổi tiếng có năng lực đã cảm ơn lời xin lỗi của vị chủ tịch và lạnh lùng chỉ ra rằng trách nhiệm của công ty với những người đã chết giờ đã được ghi nhận công khai, đơn giản hóa quá trình chuẩn bị tranh tụng của ông. Giờ chỉ còn vấn đề các con số. Đã có tin đồn rằng ông ta đòi 1 tỷ usd
Deerfield Auto Parts hiện đang đàm phán với mọi nhà máy lắp ráp ô tô Nhật Bản và Nagumo biết điều kiện cho công ty Massachusetts sẽ rất hào phóng, nhưng anh ta cũng thông báo với Bộ ngoại giao về một câu châm ngôn Mỹ: Mất bò mới lo làm chuồng (nghĩa gốc: ngựa chạy rồi mới đóng cửa chuồng/ closing the barn door alter the horse had escaped). Điều này hoàn toàn không kiểm soát được tổn thất, nó chỉ tiến thêm một bước và thừa nhận sai lầm, điều mà trong môi trường pháp lý Hoa Kỳ thì chỉ là một động tác sai lầm mà thôi
Sau một thời gian, ảnh hưởng của tin tức từ từ biến mất. Mặc dù vụ tai nạn xe hơi này rất kinh hoàng, nhưng so với vụ tai nạn máy bay Boeing 747 thì nhạt nhòa và bình luận viên trên kênh NHK đã sử dụng vụ tai nạn máy bay 747 để minh họa rằng tai nạn có thể xảy ra và rằng người Mỹ đã khiến công dân Nhật Bản phải chịu một nỗi đau tương tự, nhưng sâu sắc hơn. Tuy nhiên, trong mắt người Mỹ, câu chuyện của Nhật chỉ là biện minh hơn là so sánh khách quan và những công dân Mỹ ủng hộ chuyện này chính là những kẻ hám tiền của Nhật. Chuyện dần đi xa hơn. Báo chí bắt đầu xem xét các danh sách các cựu quan chức chính phủ được Nhật thuê, so sánh kinh nghiệm và mức lương của họ với số tiền họ được trả bây giờ để thấy sự chênh lệch. “Lính đánh thuê” là từ tử tế nhất được dùng đến, còn thường xuyên họ bị gọi là “kẻ phản bội”, từ được các công đoàn và dân biểu đặc biệt ưa chuộng khi đối mặt với kỳ bầu cử
Hoàn toàn không thể nói lý với những người này
“Chris, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Cook đặt cái ly lên bàn, cân nhắc tình hình hiện tại và lo lắng cho vận rủi của mình. Anh ta đã bắt đầu cắt các mối quan hệ liên quan đến chính trị, chờ đủ năm để nhận lương hưu – anh ta đã tính toán từ vài tháng trước rồi. Seiji đã cho anh ta biết từ mùa hè năm ngoái rằng thu nhập thuần của anh ta khởi đầu sẽ tăng gấp 4 lần và anh ta tin tưởng tuyệt đối vào khoản lương hưu này, cộng với việc anh ta sẽ không mất đi khoản lương hưu liên bang nữa, phải không? Và vì vậy Cood đã bắt đầu mở đường cho tương lai. Báo cáo lên cấp trên bằng những từ ngữ sắc bén, cố tình để những người khác biết quan điểm của mình rằng anh ta nghĩ chính sách thương mại của đất nước hiện đang do những kẻ ngu thực hiện, biết rằng quan điểm của anh ta sẽ được báo cáo lên cấp trên nữa, sẽ có một loạt các biên bản ghi lại điều tương tự bằng một giọng văn chính thức được lựa chọn kỹ càng. Anh ta phải chuẩn bị sớm để sự ra đi của mình không gây bất ngờ và khiến người khác sẽ nghĩ anh ta làm việc đó theo nguyên tắc, không phải là sự cám dỗ ngu ngốc. Vấn đề là, khi làm như vậy, tức là anh ta đã hủy hoại hoàn toàn tương lai chính trị của mình. Nếu tiếp tục ở lại Bộ ngoại giao, anh ta đừng mong được thăng chức…trừ khi là đại sứ cho Siera Leone, hoặc Bộ tìm ra nơi nào hoang vắng hơn, có lẽ là Guinea cận xích đạo. Nhiều bọ hơn
Cook tự nhủ, mày đang bị mắc kẹt rồi, anh ta thở một hơi thật sâu, nhấp một ngụm rượu khác trong khi suy nghĩ
“Seiji, chúng ta phải nhìn xa hơn một chút về cái TRA này” – anh ta không thể gọi thẳng nó là Đạo Luật Cải Cách Thương Mại, không phải lúc này “TRA sẽ được thông qua trong thời gian chưa tới 2 tuần và Tổng Thống sẽ ký. Các nhóm Công tác Kinh doanh tại Bộ Tư pháp và Bộ Tư pháp đã và đang soạn thảo dự luật, và tất nhiên Bộ Ngoại giao cũng tham gia. Họ đã gửi điện tín tới nhiều đại sứ quan để yêu cầu bản sao luật thương mại trên khắp thế giới…”
“Không chỉ có của Nhật sao?” Nagumo ngạc nhiên
“Họ sẽ so sánh luật thương mại của đất nước anh với luật của các quốc gia khác có quan hệ thương mại với Mỹ….không phải là điều bàn cãi vào lúc này” Cook chú ý đến từ ngữ, vì anh ta đang cần người này. “ý tưởng là họ có thể so sánh luật của nước anh, dù sao thì cũng mất thời gian để làm việc này, Seiji” Cook muốn nói rằng, nó cũng không phải toàn điều xấu. Dù sao thì nó cũng giúp giữ được việc, nếu anh ta muốn đổi nơi công tác
“Anh sẽ tham gia vào nhóm làm việc này chứ?”
“có lẽ thế”
“Chris, sự hỗ trợ của anh đúng là vô giá” Nagumo bình tĩnh, suy nghĩ cực nhanh “Tôi có thể giúp anh giải thích luật của chúng tôi…tất nhiên là riêng tư” anh ta nói thêm, cố gắng nắm bắt cơ hội
“Tôi không có kế hoạch ở lại Bộ Ngoại Giao lâu hơn nữa, Seiji” Cook ngập ngừng “tôi và vợ đã quyết định tìm một ngôi nhà mới và….”
“Chris, chúng tôi cần anh ở đúng nơi anh ở. Chúng tôi cần…cần sự hỗ trợ của anh để giảm leo thang tình hình trở nên nghiêm trọng. Chúng ta đang có một tình huống khẩn cấp, tình huống có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng cho cả hai quốc gia chúng ta”
“Tôi hiểu điều đó, nhưng….”
Tiền, Nagumo nghĩ, với những người này luôn là tiền
“tôi sẽ sắp xếp hợp lý” anh ta nói, với sự bốc đồng khó chịu hơn là suy nghĩ cân nhắc. Chỉ ngay sau khi lời thốt ra, anh ta mới nhận ra mình đã làm gì nhưng rồi anh ta quan tâm đến việc Cook sẽ phản ứng thế nào
Viên trợ lý ngoại trưởng chỉ ngồi đó suy nghĩ. Anh ta bị phân tâm về các sự kiện đến mức gần như không nghe thấy lời gợi ý của Nagumo. Anh ta chỉ gật đầu, không hề ngửng đầu lên nhìn vào Nagumo
Nhìn lại, bước đầu tiên – chuyển thông tin tình báo quốc gia – là bước khó khăn nhất và bước thứ hai lại dễ dàng hơn nhiều, đến mức Cook thậm chí không để ý rằng anh ta giờ đã vi phạm luật liên bang. Anh ta vừa đồng ý cung cấp thông tin tình báo cho chính phủ nước ngoài để lấy tiền. Trong hoàn cảnh này, các bước đi này cũng hợp logic. Họ đã muốn có ngôi nhà ở Potomac đó và không lâu nữa họ còn phải trả tiền cho mấy đứa con học đại học
Người ta vẫn sẽ nhớ về chỉ số Nikkei Dow vào buổi sáng hôm đó trong thời gian lâu nữa. Sẽ mất thời gian dài để mọi người có thể đánh giá đúng những gì Seiji Nagumo biết ngày hôm nay – rằng lần này người Mỹ không hề đùa. Không những chỉ là không còn lương thực, không chip máy tính, không còn ô tô và các linh kiện, không còn thiết bị liên lạc hay các hợp đồng xây dựng hay điện thoại di động. Thực ra, tất cả những điều này là sự bất mãn và tức giận đã bị kìm nén trong hai mươi năm, một số là chính đáng, một số thì không, nhưng tất cả đều bùng phát trong cùng một thời điểm. Ban đầu, các biên tập viên ở Tokyo chỉ đơn giản là không tin vào những thông tin người bên Washington và New York gửi về, và soạn thảo các bản tin phù hợp với kết luận của chính mình, nhưng sau khi nghiền ngẫm lại thông tin họ mới nhận ra tình thế khó khăn của mình. Đạo Luật Cải Cách Thương Mại, được công bố 2 ngày trước, vốn bị coi chỉ là mời lời nói suông, là sự bất mãn tự nhiên của một bộ phận nhỏ những người lâu nay lầm lạc và thù địch với Nhật Bản, giờ lại là câu chuyện khác. Hôm nay đã chuyển thành tình thế không may nhất, khả năng nó sẽ được đưa vào Luật Liên Bang, chứ không hoàn toàn bị coi nhẹ
Ngôn ngữ Nhật rất tinh tế trong việc chuyển tải thông tin. Ở Mỹ thì tiêu đề các báo rõ ràng hơn nhiều, đặc điểm của gaijin là tính bộc trực rõ ràng. Ở Nhật người ta nói vòng vo hơn nhưng thông điệp cũng rõ ràng như thế thôi. Hàng triệu công dân dân Nhật đang sở hữu cổ phiếu đọc cùng tờ báo, nghe cùng bản tin và ra cùng kết luận. Vì vậy ngay khi đi làm, họ đều nhấc máy điện thoại và quay số
Chỉ số Nikkeu từng leo lên mức 30.000. Vào đầu những năm 1990, chỉ số này đã giảm một nửa, và khoản lỗ tích lũy tiền mặt do “phá giá” gây ra nhiều hơn toàn bộ khoản nợ của chính phủ liên bang Hoa Kỳ vào thời điểm đó, môt sự thật không mấy được chú ý ở Hoa Kỳ – nhưng không phải là những người đã rút tiền ra khỏi ngân hàng và đặt nó vào thị trường chứng khoán trong nỗ lực kiếm được lợi tức lớn hơn lãi suất 2%/năm nếu đặt tiền gửi ở ngân hàng. Những người đó đã mất một phần khá lớn số tiền tiết kiệm được trong đời mà không biết phải đổ lỗi cho ai.
Tất cả họ đều nghĩ, không phải lần này. Giờ là lúc rút tiền ra khỏi thị trường cổ phiếu và đưa trở lại ngân hàng – các tổ chức tài chính lớn, an toàn vì họ biết cách bảo vệ người gửi tiền. Ngay cả khi lãi ít thì vẫn không mất gì, phải không?
Các phóng viên phương tây sẽ dùng những thuật ngữ “tuyết lở” hoặc “tan chảy” để mô tả những gì bắt đầu xảy ra khi máy tính bật lên. Toàn bộ quá trình theo đúng thứ tự. Các ngân hàng thương mại lớn, thường được kết hợp với các tập đoàn lớn, nhận tiền từ người gửi tiền qua cửa trước và chuyển ra cửa sau để bảo toàn giá cổ phiếu của công ty. Họ không có lựa chọn, thực sự là thế. Họ phải mua càng nhiều cổ phiếu trong danh mục đầu tư càng tốt, nhưng hóa ra đi vào ngõ cụt, vô ích. Chỉ số Nikkei mất đi gần 1/6 giá trị thị trường chỉ trong một ngày giao dịch, bất chấp tuyên bố đầy tự tin của các nhà phân tích rằng thị trường bị định giá dưới giá trị thực và một sự điều chỉnh kỹ thuật lớn là không thể tránh khỏi, thì mọi người đều nghĩ rằng nếu luật thực sự được Hoa Kỳ thông qua thì thị trường cho các sản phẩm Nhật sẽ tan biến như sương sớm. Quá trình này sẽ không dừng lại, và dù không ai nói ra, thì mọi người đều biết. Điều này đặc biệt rõ với các chủ ngân hàng
Tại Phố Wall, mọi thứ khác hẳn. Nhiều tiếng than thở về sự can thiệt của chính phủ vào thị trường, rồi họ nghĩ lại. Suy cho cùng, nếu ngành ô tô Nhật Bản gặp khó khăn khi thông quan, nếu chiếc Cresta vốn đang bán chạy nhất không thể thoát khỏi cái bóng của vụ tai nạn- điều ít người quên tai nạn ô tô- thì xe ô tô Mỹ sẽ bán được nhiều hơn, và đó lại là điều tốt. Tốt cho Detroit, thủ phủ sản xuất xe hơi Mỹ và tốt cho Pittsburgh, nơi có các nhà máy thép, tốt cho tất cả các thành phố Mỹ (cả Canada và Mexico) nơi sản xuất hàng ngàn linh kiện. Xa hơn, tốt cho những công nhân sản xuất các bộ phận và lắp ráp xe ô tô, họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, và chi tiêu vào những thứ khác. Tốt như thế nào? Chà, phần lớn thâm hụt thương mại với Nhật Bản đến từ ô tô, vì vậy 300 tỷ USD có thể chảy hoàn toàn vào nền kinh tế Mỹ trong 12 tháng tới. Hầu hết các chuyên gia thị trường không cần năm giây để suy nghĩ về điều này, vì vậy họ đều cho rằng triển vọng là rất tốt, phải không? Theo những ước tính thận trọng htif 30 tỷ usd sẽ chảy vào các công ty khác nhau, và tất cẩ số tiền đó, bằng cách này hay cách khác, sẽ xuất hiện trên bảng báo cáo lợi nhuận của các tập đoàn Mỹ. Thậm chí khoản thuế thu thêm từ lợi nhuận của những công ty này sẽ giúp làm giảm thâm hụt liên bang, từ đó giảm nhu cầu dự trữ và hạ giá trái phiếu chính phủ. Nền kinh tế Mỹ sẽ được hưởng lợi gấp đôi. Gây chút ngạc nhiên cho các đối tác Nhật, mọi người đều chuẩn bị cho một ngày giao dịch khởi sắc trước khi Phố Wall mở cửa
Họ sẽ không thất vọng. Tình hình Tập đoàn Columbus trở nên đặc biệt hứa hẹn. Cách đây vài ngày, họ đã mua tất cả cổ phiếu có thể mua của các công ty ô tô lớn và hứa hẹn sẽ kiếm được lợi nhuận lớn khi chỉ số Dow tăng 120 điểm.
Ở Washington, Cục Dự Trũ Liên Bang cũng rất quan tâm đến diễn biến này. Họ ở vị trí gần với quyền lực chính phủ và có thể nhận được thông tin nội bộ từ Bộ Ngân khố về cách thức hoạt động của dự luật cải cách thương mại, và rõ ràng sẽ tạm thời xảy ra tình trạng thiếu xe cho đến khi Detroit bổ xung thêm dây chuyền sản xuất. Cho đến khi các công ty ô tô Mỹ tiếp quản thị trường trống, sẽ xảy ra việc phải chi nhiều tiền hơn để sắm ô tô. Đây là dấu hiệu của lạm phát, vì vậy sau đó trong ngày, FED thông báo tăng 0,25% lãi suất tái chiết khấu – chỉ là tạm thời, họ thông báo thế, nhưng đây là thông báo không được ghi lại trong hồ sơ và không được bảo đảm. Tuy nhiên, Ủy Ban của FED cho rằng về dài hạn, tình hình chung là lạc quan. Quan điểm này của họ rõ là thiển cận, nhưng đó là điều kiện chung toàn thế giới lúc này
Triển vọng dài hạn đã được thảo luận trước khi quyết định được đưa ra. Việc thảo luận diễn ra trong bồn tắm lớn nhất của nhà tắm, vốn đóng cửa vào ban đêm để phục vụ đặc biệt cho các quý ông giàu có này. Các nhân viên phục vụ thường xuyên không được có mặt. Các khách hàng được phục vụ bởi trợ lý riêng của mình, nhưng cũng phải giữ khoảng cách. Thực ra, công đoạn phải tắm trước khi bước vào bồn cũng bị cắt luôn. Mọi người nói chuyện phiếm, sau đó cởi áo khoác và cà vạt, ngồi quanh sàn nhà, không muốn phí thời gian làm mấy việc chuẩn bị như thường lệ
“Ngày mại thâm chí sẽ còn tệ hơn” một ông chủ ngân hàng chỉ ra. Đó là tất cả những gì ông ta phải nói
Yamata nhìn quanh căn phòng, cố hết sức để không phá ra cười. Các dấu hiệu đã rõ như thế từ 5 năm trước, khi công ty ô tô lớn đầu tiên lặng lẽ dừng chính sách làm việc trọn đời. Những người tinh ý hẳn phát hiện ra rằng sự phát triển tự do của thương mại Nhật Bản trên thực tế đã kết thúc vào thời điểm đó. Những người còn lại thì đều biện minh đó là “bất thường” tạm thời, từ ngữ yêu thích của họ, nhưng việc thiếu tầm nhìn xa của bọn họ hoàn toàn giúp ích cho Yamata. Cú sốc đang xảy ra hiện tại hoàn toàn có lợi cho ông ta. Thất vọng, nhưng không ngạc nhiên, chỉ có vài người trong phòng hiểu bản chất những gì đang diễn ra, nhưng bọn họ lại là cộng sự thân cận nhất của Yamata-san
Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta hoặc bọn họ không bị ảnh hưởng bởi thảm họa đã đưa tỷ lệ thất nghiệp của đất nước lên gần 5%, chỉ khác là họ đã giảm thiểu thiệt hại bằng các biện pháp được cân nhắc cẩn thận. Dù vậy, những biện pháp này cũng đủ chứng minh bộ óc của những người làm kế hoạch nhạy bén đến mức nào
“có một câu châm ngôn từ Cách Mạng Hoa Kỳ” một trong số họ khô khốc lên tiếng. Ông ta nổi tiếng là một người trí thức “Tôi tin đó là từ Benjamin Franklin.ông ta nói, chúng ta hoặc đoàn kết cùng nhau, hoặc sẽ bị treo cổ từng người một. nếu chúng ta không đứng cùng nhau bây giờ, các bạn, thì chúng ta sẽ bị nghiền nát. Một người vì tất cả hoặc tất cả vì một người, thì tình hình sẽ ổn”
“Và cùng với đất nước của chúng ta” ông chủ nhà băng nói, nhận được thái độ tán thành của Yamata
“Còn nhớ khi nòa họ cần chúng ta không?” Yamata hỏi “Họ cần căn cứ của chúng ta để đấu cờ với người Nga, hỗ trợ người Hàn Quốc, để sửa chữa tàu của họ. Chà, các bạn, giờ họ cần gì ở chúng ta nữa?”
“Phải, và chúng ta cần họ” Matsuda lưu ý
“Tốt lắm, Kozo” Yamata cay đắng trả lời “Chúng ta cần họ đến mức chúng ta ssex phá hủy nền kinh tế quốc gia của chính mình, phá hủy con người và văn hóa của chúng ta, biến quốc gia của chúng ta trở thành chư hầu của họ một lần nữa”
“Yamata-san, không phải lúc nói chuyện đó” Một chủ tịch công ty khác lịch sự cắt ngang “Đề xuất của anh trong cuộc gặp gần đây của chúng ta rất táo bạo và nguy hiểm”
“Tôi là người đã yêu cầu cuộc gặp lần này” Matsuda tự trọng nói ra
“Thứ lỗi cho tôi, Kozo” Yamta cúi đầu xin lỗi
“Đây là khoảng thời gian khó khăn, Raizo” Matsuda trả lời, chấp nhận lời xin lỗi. Rồi ông nói thêm “Tôi thấy mình đang dần tiến tới quan điểm giống anh”
Yamtaa hít một hơi thật sâu, tự trách mình vì đã hiểu sai ý của người đàn ông này. Kozo đã đúng. Đây là khoảng thời gian khó khăn “Bạn tôi, hãy cho cho chúng tôi biết suy nghĩ của anh”
“Chúng ta cần người Mỹ…hoặc chúng ta cần một cái gì đó khác” Trừ một người cúi đầu thì Yamata đều thấy mọi cái đầu tỏ vẻ đồng ý. Yamata đọc nét mặt của họ, kiềm chế sự phấn khích của mình, ông ta nhận ra đây chính là thứ ông ta muốn được nhìn thấy. Đây không phải là mơ mộng hay ảo tưởng. Nó thực sự là thế “Những gì chúng ta phải nghĩ đến bây giờ là một canh bạc lớn, tuy nhiên tôi sợ rằng đó là một canh bạc mà chúng ta phải thực hiện và chấp nhận rủi ro”
“Chúng ta có thực sự làm được không?” một ông chủ nhà băng tuyệt vọng hỏi
“có” Yamata nói “Chúng ta có thể làm được. Tất nhiên là có yếu tố rủi ro, tôi không lảng tránh điều đó, nhưng nếu làm được thì có ích rất nhiều cho chúng ta”. Ông ta ngạc nhiên khi thấy không ai phản bác quan điểm của mình lần này. Nhưng vẫn còn đó những câu hỏi, có cái có lý, có cái vô lý. Đối mặt với những câu hỏi này, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trả lời chúng, nhưng lần này, không ai phản đối. Một số người chắc chắn sẽ lo lắng, thậm chí kinh hoàng, nhưng ông ta đã nhận ra một sự thật đơn giản rằng họ còn sợ những gì sẽ xảy ra trong sáng mai hơn, và ngày tiếp và ngày tiếp nữa. Bọn họ đã nhìn thấy đường kết thúc của cuộc đời mình, những đặc quyền mất đi, mất uy tín cá nhân và điều dó khiến bọn họ hoảng sợ hơn bất cứ thứ gì khác. Quốc gia này nợ họ vì tất cả những gì họ đã làm, vì quãng thời gian dài leo lên những nấc thang của công ty, vì tất cả công việc và sự siêng năng của họ, vì tất cả những quyết định đúng đắn mà họ đã đưa ra. Và vì vậy quyết định được đưa ra – không nhiệt tình – nhưng vẫn phải làm thế
Nhiệm vụ đầu tiên của Mancuso trong buổi sáng là xem xét lại thứ tự công việc. Asheville và Charlotte sẽ phải tạm dừng công việc cực kỳ hữu ích của mình, theo dõi mấy con cá voi ở Vịnh Alaska, để gia nhập cuộc tập trận DATELINE PARTNERS, cùng với John Stennis, Enterprise và hàng ngàn nhân viên khác. Cuộc tập trận này tất nhiên đã được lên kế hoạch từ vài tháng trước. Thật trùng hợp, việc bố trí hoạt động có liên quan đến hoạt động mà một nửa Hạm đội Thái Bình Dương đang chuẩn bị. Vào ngày 27, hai tuần sau cuộc tập trận PARTNERS, Stennis và Big-E sẽ triển khai về phía tây nam đến IO (Ấn Độ Dương), chỉ dừng lại ở Singapore để thay thế tàu Ike và Abe
“Anh biết đấy, họ giờ đông hơn chúng ta” Chỉ huy (sắp được thăng chức lên thuyền trưởng) Wally Chambers nhận xét. Vài tháng trước anh ta đã chuyển giao quyền chỉ huy tàu USS Key West và Mancuso đã đề nghị anh làm sỹ quan chiến đấu của mình. Việc chuyển giao diễn ra từ Groto, nơi Chambers được bố trí làm nhân viên, tới Honolulu không phải là đòn giáng vào lòng tự trọng của sỹ quan hải quan gì. Nếu là 10 năm trước, Wally sẽ có thể được thăng chức làm chỉ huy một tàu ngầm tên lửa đạn dạo, hoặc có thể là một tàu tiếp liệu cho tàu ngầm, hoặc có thể là một phi đội. Nhưng giờ thì làm gì còn cơ hội nữa, chỉ còn ba tàu mẹ hỗ trợ còn hoạt động, tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo không còn phục vụ nữa và phi đội thì đã đủ chỗ. Điều này đặt Chambers vào trạng thái chờ cho đến khi có chỗ trống cho chức “chỉ huy chính” và cho đến lúc đó thì Mancuso muốn anh quay lại. Việc một sĩ quan hải quân chán nản trở về đơn vị cũ không phải là chuyện hiếm
Chuẩn đô đốc Mancuso nhìn lên, không tỏ ra quá ngạc nhiên trước sự thật đó. Wally đã đúng. Hải quan Nhật có 28 tàu ngầm, sử dụng năng lượng thông thường, thuộc lớp SSK ( tàu ngầm tấn công chạy bằng diesel-điện) còn anh chỉ có 18 chiếc
“Còn bao nhiêu chiếc đang hoạt động bình thường?” Bart hỏi, cố gắng tìm hiểu chu kỳ của chúng từ khi đại tu đến khi đưa vào vận hành.
“22, theo như những gì tôi thấy hôm qua. Chúa ơi, tướng quân, bọn họ đưa ra 10 bài diễn tập, bao gồm cả Harushios. Từ những thông tin nhận được từ Fleet Intel, bọn họ đang để mắt đến chúng ta đấy” Chambers dựa lưng và ghế và mân mê bộ râu của mình. Anh mới để râu vì có khuôn mặt trẻ con quá, và anh nghĩ một sỹ quan chỉ huy nên trông già dặn hơn mới phải. Vấn đề là bộ râu trông lạc lõng quá”
“Mọi người đều nói với tôi là bọn họ khá giỏi đấy” vị chỉ huy ComSubPac (Hạm đội tàu ngầm Thái Bình Dương) lưu ý
“Anh vẫn chưa đi nghỉ, đúng không?” Sub-Ops hỏi. Viên tướng lắc đầu
“Dự kiến là hè năm sau”
“Chà, đúng ra họ còn hơn là khá giỏi” Chambers nghĩ. 5 con tàu ngầm của Mancuso sẽ tham gia vào cuộc tập trận lần này. 3 chiếc sẽ them gia vào nhóm tàu tấn công, còn Asheville và Charlotte hoạt động độc lập, nhưng tất nhiên trên thực tế thì không hoàn toàn độc lập. Họ sẽ chơi trò trốn tìm với 4 tàu ngầm Nhật ở vùng biển cách Kure Atoll (Đảo san hô Kure) 500 dặm về phía tây bắc, giả vờ săn tìm và tiêu diệt đội tầm ngầm tuần tra
Cuộc tập trận rất giống những gì họ dự kiến sẽ làm ở Ấn Độ Dương. Hải quân Nhật Bản, cơ bản gồm một số tàu khu trục phòng thủ, khinh hạng và tàu ngầm diesel sẽ cố gắng chống đỡ cuộc tấn công của hai nhóm tác chiến tàu sân bay. Nhiệm vụ của họ là anh dũng hy sinh – có vẻ đó là thứ người Nhật làm tốt nhất trong lịch sử, Mancuso tự nhủ với nụ cười gượng gạo – nhưng họ cũng sẽ cố gắng thể hiện thật tốt. Họ hẳn sẽ thông minh hết sức có thể, lén lút áp sát các tàu khu trục và bắn tên lửa chống hạm Harpoon và chăc chắn các tàu khu trục mới của họ sẽ có cơ hội sống sót tốt. Chiếc tàu Kongos có nền tảng khá tốt, chiếc tàu của Nhật này có thể so sánh với con lớp Arleigh Burke của Mỹ vốn được trang bị hệ thống tên lửa/radar Aegis. Những con tàu đắt tiền này đều lấy theo tên của chiến hạm từ Thế chiến thứ hai. Nếu Mancuso nhớ chính xác thì con Kongo nguyên bản đã bị hạ bởi một chiếc tàu ngầm Mỹ, Sealion II. Tên này cũng được đặt cho một trong những con tàu ngầm mới của Mỹ vừa được chuyển giao cho Hạm đội Đại Tây Dương. Mancuso chưa có con tàu lớp Seawolf nào dưới quyền cả. Dù sao thì các phi công cũng phải tìm ra cách để đối phó với một con tàu có hệ thống Aegis và đây không phải là điều thích thú gì, phải không?
Nhìn chung, đây sẽ là một bài kiểm tra tốt cho Hạm đội 7. Họ cần nó. Ấn Độ đang thực sự ngày điên cuồng. giờ anh đang có 7 taù hoạt động cùng với Mike Dubro, cộng với các tàu cử đi tham gia cuộc tập trận DATELINE PARTNERS, đó là tổng số những con tàu trong tay. Vị chỉ huy ComSubPac suy nghĩ xem làm thế nào mà một kẻ hùng mạnh gục ngã. Chà, đó là những gì mà kẻ hùng mạnh thường làm.
Thủ tục gặp mặt phức tạp như nghi thức tán tỉnh giữa mấy con thiên nga. Bạn phải xuất hiện tại một địa điểm định trước vào thời gian định trước, lần này tay trái cầm một tờ báo- gấp lại, không được cuộn tròn- cố tình nhìn về phía cửa sổ đầy máy ảnh và đồ dùng gia đình, giống như một người Nga đến Nhật Bản lần đầu tiên và nhìn thấy những mặt hàng xa xỉ vốn dành cho những khách hàng tiêu ngoại tệ mạnh. Nếu anh ta bị theo dõi – về mặt lý thuyết là có thể nhưng hầu như không mấy khi xảy ra – thì hành vi này tỏ ra bình thường. Một lúc sau, chính xác vào giờ đã định, có một người chạm vào anh
“Xin lỗi” một giọng noi tiếng Anh và điều này cũng bình thường, vì người mà anh ta chạm vào rõ ràng là gaijin
“Không sao đâu” Clark trả lời với giọng có âm sắc, không nhìn
“Lần đầu tiên tới Nhật?”
“Không, nhưng là lần đầu tiên tôi tới Tokyo”
“OK, ra vậy” người đàn ông lại va phải anh lần nữa trên đường xuống phố. Clark đợi thêm 4 hoặc 5 phút trước khi đi theo. Điều này quả thực là hơi rườm rà, nhưng cần thiết. Nhật Bản không phải là lãnh thổ thù địch, không giống như khi anh làm việc ở Leningrad (trong suy nghĩ đen tối của anh thì tên thành phố đó sẽ không bao giờ thay đổi; bên cạnh đó, trọng tâm tiếng Nga của anh giờ chính là của vùng này) hoặc Moscow, nhưng hành động an toàn nhất là vẫn cứ giả vờ trên lãnh thổ đối phương. Dù có thể không cần thiết. Có rất nhiều người nước ngoài trong thành phố này đến mức nếu lực lượng an ninh Nhật mà phải theo dõi hết thì chắc phát điên lên mất
Thực ra, đây đúng là lần đầu tiên Clark đến Tokyo, không tính đến một lần đổi máy bay và một lần nối chuyến ở đây. Anh chưa bao giờ nhìn thấy đám đông trên đường phố như vậy; thậm chí New York cũng không đông đúc đến thế. Chiều cao nổi bật cũng khiến anh không thoái mái. Với một sỹ quan tình báo, không gì tệ hơn khi không thể trà trộn với mọi người, nhưng chiều cao 6.1 feet (1.85m) khiến anh trở nên lạc lõng, ngay cả người buôn bán đầu phố đối diện cũng có thể nhìn thấy anh. Và Clark để ý thấy nhiều người để ý anh đến mình. Điều khiến anh ngạc nhiên hơn là mọi người đều nhường đường cho anh,đặc biệt là phụ nữ và trẻ em thì tránh ngay khỏi đường của anh cứ như thể anh là Godzilla quay lại tàn phá thành phố họ. Vậy là thông tin đã đúng. Anh đã nghe nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ tin. Những kẻ man rợ đầy lông lá. Gaijin. Thật buồn cười, mình chưa bao giờ nghĩ bản thân theo cách đó, John tự nhủ, khi bước vào cửa hàng McDonald. Nó thật đông đúc trong giờ ăn trưa và sau khi quay đầu nhìn ngó, anh phải ngồi cùng với một người đàn ông khác. Anh nghĩ, Mary Pat đã đúng. Nomuri đúng là giỏi
“Vậy mọi chuyện là thế nào?” Clark hỏi giữa nhà hàng ăn nhanh đông đúc
“Chà, tôi đã có ID của cô ta và biết tòa nhà nơi cô ta sống”
“Làm nhanh đấy”
“Cũng không khó lắm. An ninh của bạn chúng ta không biết chống giám sát là cái mứt gì”
Clark chỉ nhìn chứ không nói ra, cậu trông giống đám đông xung quanh còn gì, đám nhân viên văn phòng có cuộc sống căng thẳng, vội vàng ăn xong bữa trưa và quay lại văn phòng việc. Chà, điều đó không bao giờ dễ dàng với một tình báo hiện trường, phải không? Đâu có khó để thể hiện căng thẳng trong các tình huống hành động hiện trường. Phần khó, như được nhấn mạnh tại Trang Trại, là thể hiện nét mặt sảng khoái kìa
“OK, vậy tất cả những gì tôi phải làm là xin phép để tiếp tục đón người” Và cả những điều khác. Nomuri không được phép biết về công việc của mình có liên quan đến THISTLE. John tự hỏi liệu lệnh có thay đổi không
“Sayonara/ tạm biệt” và Nomuri rời đi trong khi Clark tiếp tục tấn công bát cơm. Không tệ. Anh nghĩ, thằng nhóc này rất có triển vọng. Suy nghĩ tiếp theo của anh là, McDonal cũng bán cơm à?
Các tài liệu giao ban trên bàn không liên quan gì đến nhiệm kỳ Tổng Thống, nhưng liên quan chặt chẽ đến nhiệm kỳ kế tiếp và vì lý do đó, chúng luông được xếp lên đầu đống hồ sơ. Durling nghĩ, động thái gia tăng tài liệu xin được phê duyệt…rất triển vọng. Nó là dấu hiệu cho thấy các cử tri – số lượng thực sự được đóng đếm – tán thành với các chính sách ông đưa ra, bao gồm cả chính sách đối nội và đối ngoại, đã tăng thêm khoảng 10% so với tuần trước. Nói chung, cảm giác cũng giống như học sinh lớp 4 dành điểm cao hào hứng mang về nhà khoe với bố mẹ. Tuy nhiên, người phụ trách thăm dò cho rằng tỷ lệ 10% chỉ là con số ban đầu, vì tác động của chính sách cần độ trễ thời gian. Big Three đã công khai thảo luận về việc tuyển dụng lại khoảng 700.000 công nhân vốn đã bị sai lại trong suốt vài thập kỷ qua và con số đó mới chỉ là lượng công nhân lắp ráp. Rồi còn các công ty sản xuất phụ tùng, công ty sản xuất lốp, kính, pin…điều đó sẽ khởi động lại sức sống cho Rust Belt (các thành phố trong vành đai công nghiệp) vốn đang trì trệ, và thu hút thêm các lá phiếu.
Rõ ràng, hay nói đúng hơn là điều này sẽ không chỉ giới hạn tác động đến ngành ô tô. Không thể. Công đoàn công nhân ngành ô tô (The United Auto Workers- UAW), bao gồm ô tô và các linh kiện liên quan trông đợi sẽ thu hút được thêm hàng ngàn thành viên trả phí. Hiệp hội công nhân kỹ thuật điện quốc tế (The International Brotherhood of Electrical Workers), bao gồm TV và VCR cũng sẽ không để mình chậm chân phía sau, và còn rất nhiều công đoàn khác bắt đầu xem xét chia sẻ miếng bánh. Nói một cách đơn giản, Đạo Luật Cải Cách Thương Mại, giống như nhiều đạo luật khác, báo hiệu thay đổi mạnh mẽ trong cách thức kinh doanh của Mỹ. Tổng Thống Durling nghĩ ông hiểu khái niệm này nhưng điện thoại trên bàn đã sớm nổ chuông. Nhìn điện thoại, ông nghĩ mình biết đầu dây bên kia là ai, và chẳng cần phải suy nghĩ ông cũng biết họ sẽ nói gì, lập luận gì và hứa hẹn gì. Ông có thể chấp nhận những lời hứa này
Ông chưa bao bao giờ thực sự lên kế hoạch trở thành tổng thống Hoa Kỳ, như Bob Fowler đã lên kế hoạch cả đời để ngồi vào vị trí này, ngay cả khi cái chết của người vợ đầu tiên cũng không khiến ông ta đi chệch hướng. Mục tiêu cao nhất của Durling chỉ là trở thành thống đốc bang California, và ông đứng được đề nghị vị trí đứng thứ 2 sau Fowler vì lòng yêu nước và mong muốn chân thành làm những điều cho ích cho quốc gia. Tuy nhiên, ngay cả với những cố vấn thân cận nhất ông cũng chưa bao giờ tiết lộ suy nghĩ đó, vì lòng yêu nước là cái gì đó lỗi thời trong giới chính trị hiện đại, nhưng Roger Durling cảm thấy ngay cả như vậy thì ông vẫn nhớ những khuôn mặt công dân bình thường đều có tên và mặt mũi, nhớ rằng có nhiều người trong số họ đã chết dưới lệnh của ông trong chiến tranh Việt Nam, vì những ký ức đó, ông nghĩ mình phải làm những điều tốt nhất để phục vụ đất nước
Nhưng điều tốt nhất là gì? Ông lại tự nhủ, tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần. Phòng Bầu Dục là một nơi cô đơn. Đây là nơi thường xuyên có nhiều khách, từ các nguyên thủ nước ngoài đến học sinh đạt giải quốc gia, nhưng khi tất cả họ rời đi thì vị tổng thống vẫn phải làm việc của mình trong cô độc. Lời tuyên thệ nhậm chức của ông đơn giản đến mức đã làm mất đi ý nghĩa của nó “Trung thành thực hiện nhiệm vụ….với tất cả khả năng, để duy trì, bảo vệ và phòng vệ…” những từ ngữ tao nhã, nhưng chúng có nghĩa là gì? Có lẽ Madison và những người khác tin vào điều đó. Có lẽ vào năm 1789, mọi người đã tin – và hiểu- nhưng đó là hơn 200 năm trước, nhưng vì lý do nào đó, họ quên chi chép để hướng dẫn những thế hệ tương lai
Tệ hơn là, luôn có nhiều người sẵn sàng cho bạn biết những dòng đó có nghĩa gì, và khi bạn cộng tất cả những lời khuyên này với nhau thì 2 cộng 2 lại thành 7. Người lao động và nhà quản lý, khách hàng và nhà sản xuất, người đóng thuế và người nhận cứu trợ. Tất cả họ đều có yêu cầu. Tất cả họ đều có danh sách những việc cần làm, ý kiến riêng và các nhà vận động hành lang giỏi để lobby chính sách và điều đáng sợ hơn nữa là mỗi tổ chức đều có lập luận hợp lý theo cách này hay cách khách, đủ để nhiều người tin 2 cộng 2 thành 7. Cho đến khi bạn công bố kết quả, thì luôn có bên không hài lòng. Xét cho cùng, chính sách nhà nước không thể phục vụ cho tất cả lợi ích cụ thể của mọi nhóm người được.
Trên hết, nếu bạn muốn hoàn thành bất cứ điều gì, bạn phải đến được một điểm nhất định và khi đến đó, bạn phải ở lại đó, điều đó có nghĩa là phải thực hiện một số lời hứa.Ít nhất là một số trong số tất cả lời hứa. Và tại nơi nào đó trong quá trình thực hiện, nhà nước và hiến pháp bị lạc đường, và cuối cùng những gì bạn đang duy trì, bảo vệ và phòng vệ….là cái gì?
Không ngạc nhiên khi mình chưa bao giờ thực sự muốn làm công việc này, Durling tự nhủ, ngồi đó một mình, nhìn xuống một đống hồ sơ khác. Vị trí này đúng là tình cờ, thực sự là thế. Bob đã cần sự hỗ trợ từ California và Durling là người chủ chốt, một thống đốc trẻ, cánh hữu, bình dân. Nhưng giờ ông là tổng thống Hoa Kỳ, và nỗi sợ về trách nhiệm công việc vẫn bủa vây lấy ông. Sự thật đáng buồn là không một người nào có thể hiểu được toàn bộ công việc của một tổng thống thực sự là gì. Ví dụ, kinh tế có lẽ là công việc ông cần ưu tiên nhất lúc này, kể từ khi Liên Xô sụp đổ, nhưng đó cũng là lĩnh vực mà ngay cả những người thực thi nó lại đặt ra những quy tắc mà ngay cả người giỏi nhất cũng không thể hiểu được tường tận
Chà, nhưng ít nhất ông cũng hiểu được tầm quan trọng của công việc. Thà hiểu được nó còn hơn không. Nói chung, một quốc gia tự sản xuất sẩn phẩm vẫn tốt hơn là đầu tư tiền ra nước ngoài thuê sản xuất. Đây là nguyên tắc ông có thể hiểu, thậm chí ông còn có thể giải thích được nguyên tắc này cho người khác, và vì những người ông nói chuyện là người Mỹ nên họ cũng sẽ đồng ý. Điều này sẽ khiến các tổ chức công đoàn hài lòng, các nhà quản lý điều hành hài lòng -và một chính sách khiến cả hai bên đều hài lòng không phải là một chính sách tốt sao? Nó chắc chắn là vậy, phải không? Các nhà kinh tế học cũng sẽ hài lòng, phải không? Hơn nữa, ông tin rằng người lao động Mỹ cũng giỏi như bất kỳ quốc gia nào trên thế giới, sẵn sàng cạnh tranh trên một sân chơi bình đẳng với các quốc gia khác và đó là điều mà chính sách của ông đang hướng tới…phải không?
Durling xoay người trên chiếc ghế xoay đắt tiền, nhìn Đài Tưởng niệm Washington qua lớp kính cửa sổ dày. Công việc này hẳn dễ dàng hơn nhiều với George. Được rồi, đúng vậy, ông ấy là tổng thống đầu tiên và ông ấy đã phải đối phó với Cuộc Nổi Dậy Whiskey (Cuộc nổi dậy Whiskey (còn được gọi là Cuộc khởi nghĩa Whiskey ) là một cuộc biểu tình về thuế ở Hoa Kỳ bắt đầu vào năm 1791 và kết thúc vào năm 1794 dưới thời tổng thống của George Washington) điều mà ngày nay khi nhìn vào sách lịch sử thì thấy không nghiêm trọng như vậy và đã đặt ra khuôn mẫu cho các đời tổng thống tương lai. Trước đó, nguồn thuế duy nhất là thuế hải quan và thuế tiêu thụ đăc biệt – xấu xí và lạc hậu so với tiêu chuẩn ngày nay, nhưng chỉ có mục đích là ngăn chặn nhập khẩu và ngăn mọi người uống quá nhiều. Durling không phải đang cố gắng dừng hoạt động ngoại thương, chỉ muốn làm cho nó trở nên công bằng. Kể từ thời Nixon, chính phủ Hoa Kỳ đã nhượng bộ những người đó, đầu tiên là vì chúng ta cần căn cứ tại nước họ (như thể Nhật Bản có thể liên minh với các đối thủ truyền kiếp của mình!), sau đó thì bởi vì…tại sao? Bởi vì tình hình thay đổi? Có ai thực sự biết không? Chà, giờ đã đến lúc phải thay đổi và mọi người biết tại sao
Hay nói đúng hơn, Durling tự sửa, họ nghĩ rằng mình biết tại sao. Có thể những người hoài nghi đã đoán ra lý do thực sự, và suy nghĩ đó có phần đúng
Văn phòng thủ tướng tại Tòa nhà quốc hội Nhật Bản – một kiến trúc xấu xí trong một thành phố cũng không nổi tiếng vì kiến trúc đẹp – nhìn ra một không gian xanh mát, nhưng người đàn ông ngồi trong chiếc ghế xoay đắt tiền không buồn quan tâm nhìn ra không gian bên ngoài trong lúc này. Không lâu sau nữa, ông sẽ rời khỏi đây và khi đó ông có thể nhìn không gian đó từ bên ngoài
30 năm, ông nghĩ, thật dễ dàng để khác đi. Khi sắp bước sang tuổi 30, Đảng Dân chủ Tự do cầm quyền khi đó đã hơn một lần đề nghị ông một vị trí thoải mái và đảm bảo sự thăng tiến trong tương lai, vì trí tuệ của ông thể hiện rõ lợi thế, đặc biệt trước các đối thủ chính trị. Và vì vậy họ tiếp cận ông theo cách thân thiện nhất, khêu gợi lòng yêu nước và tầm nhìn của ông về tương lai đất nước, sử dụng tầm nhìn đó để thuyết giảng cho các nhà lý tưởng trẻ tuổi khác. Sẽ cần thời gian, họ với ông ông, nhưng một ngày nào đó, ông sẽ có cơ hội ngồi ở bất cứ ghế nào ở bất kỳ văn phòng nào ông muốn. Họ đảm bảo. Tất cả những gì ông phải làm chơi tốt, trở thành một phần của đội, hợp sức…
Ông vẫn còn nhớ câu trả lời của mình, luôn là như vậy, cùng một giọng, cùng từ ngữ, cho đến khi cuối cùng họ nhận ra ông sẽ không nhượng bộ nữa, và cuối cùng họ rời khỏi ông, lắc đầu, không hiểu lý do tại sao
Tất cả những gì ông muốn thời điểm đó là biến Nhật Bản trở thành một đất nước dân chủ thực sự theo đúng nghĩa của từ này, không bị chi phối bởi đảng phái chính trị, với vài người quyền lực thay nhau nắm quyền. Ngay tại 30 năm trước, các dấu hiệu tham nhũng đã rất rõ ràng đối với bất kỳ ai quan tâm, nhưng các cử tri, những con người bình thường vốn đã quen sự chấp nhận trong hơn 2000 năm, cứ để mọi thứ diễn ra theo chiều hướng đó, vì ở đây, cội nguồn của nền dân chủ cạn như rễ lúa mọc trong ruộng cạn. Đó là lời nói dối lớn nhất trong tất cả những lời nói dối, vĩ đại đến mức tất cả trong đất nước ông và cả nước ngoài đều tin. Văn hóa của đất nước ông không thực sự thay đổi gì cả. Ồ, phải, có vài thay đổi về tô son trét phấn. Giờ thì phụ nữ có thể đi bầu, nhưng giống như phụ nữ ở các quốc gia khác, họ bỏ phiếu cho túi tiền của mình, cũng giống như đàn ông. Và họ, cũng giống như đàn ông, cũng là môt phần văn hóa cúi đầu ngoan ngoãn, chấp nhận những gì trên cao truyền xuống và vì thế, những người dân của ông dễ dàng bị thao túng
Điều cay đắng nhất đối với vị thủ tướng là ông đã thực sự nghĩ mình có thể thay đổi được điều này. Lý tưởng thực sự của ông, ông không bao giờ tiết lộ nó với bất kỳ ai, là thay đổi thực sự và căn bản đất nước mình. Bằng cách nào đó, vào thời điểm đó, nó không có gì là cường điệu cả. Khi vạch trần và chống tham nhũng quan liêu, ông muốn cho người dân thấy người đứng đầu đất nước không phụ sự mong đợi, đồng thời cũng để họ biết rằng những người bình thường cần có phẩm giá và trí thông minh để lựa chọn cuộc sống và lựa chọn chính phủ đáp ứng trực tiếp nhu cầu của mình
Mày thực sự tin vào điều đó, ông tự nhủ, đúng là ngu ngốc, mắt dán vào chặt vào chiếc điện thoại. Rốt cuộc, những ước mơ và lý tưởng thời tuổi trẻ đã biến mất, phải không? Tất cả những gì ông thấy sau đó vẫn không hề thay đổi. Chỉ là giờ ông đã biết là không thể làm được điều đó với công sức của một người và một thế hệ. Giờ thì ông biết rằng muốn thay đổi thì phải cần nền kinh tế ổn định và sự ổn định đó lại phụ thuộc vào trật tự cũ vốn tham nhũng và thối nát. Trớ trêu hơn, ông lên nắm quyền vì sự cố của hệ thống cũ, nhưng ông cần khôi phục lại hệ thống cũ để duy trì sự ổn định trước khi có thể loại bỏ nó. Điều đó làm ông bối rối. Hệ thống cũ đã gây sức ép quá lớn lên người Mỹ, thu về những lợi ích kinh tế cho đất nước ông, điều mà Những Con Rồng Đen chưa từng mơ tới và khi người Mỹ phản ứng, một số theo cách công bằng và một số không công bằng và thấp hèn, đã tạo nên những điều kiện thuận lợi để ông lên nắm quyền. Nhưng các cử tri ủng hộ ông, cùng ông lập chính phủ liên minh mong ông nhanh chóng cải thiện mọi thứ, và để làm được điều đó thì ông không thể nhượng bộ người Mỹ hơn nữa, nếu không sẽ gây khó khăn cho nền kinh tế Nhật. Và vì vậy, ông phải cố gắng một bên thì ông phải xây tường bảo vệ, một bên thì phải buôn bán, và giờ ông biết không thể làm hai việc đó cùng lúc. Đây là nhiệm vụ bất khả thi
Và các kẻ thù của ông cũng biết điều đó. Từ 3 năm trước khi ông thành lập chính phủ liên minh họ đã biết, kiên nhẫn chờ đợi ông mắc sai lầm, thất bại với lý tưởng của mình. Các hành động của Hoa kỳ chỉ thúc đẩy thời điểm đó đến sớm hơn mà thôi
Giờ thì ông có thể sửa chữa được không? Chỉ cần nhấc điện thoại, ông có thể liên lạc ngay với Roger Durling và nhân danh bản thân kiến nghị ngăn cản thông qua luật này của Mỹ và nhanh chóng đàm phán. Nhưng chuyện đó sẽ không hiệu quả, phải không? Nếu làm thế thì Durling sẽ mất mặt và dù người Mỹ coi chuyện mất mặt chỉ là khái niệm độc đáo của người Nhật thì sâu bên trong họ cũng cảm thấy thế thôi. Thậm chí tệ hơn nữa, Durling sẽ không tin vào sự chân thành của ông. Nước đã bị ô nhiễm bởi một thế hệ đàm phán bằng những lời dối trá mất uy tín trong quá khứ, đến mức người Mỹ sẽ nghĩ không có lý do gì để lần này sẽ khác cả – và thực tế đúng là thế, ông có lẽ cũng không thể thực hiện được lời hứa. Những nhượng bộ của ông sẽ rất có hại cho chính phủ liên minh, vì ảnh hưởng đến thị trường việc làm. Tỷ lệ thất nghiệp của đất nước ông đang ở mức cao, trên 5%, và ông không còn có thể chấp nhận rủi ro chính trị rằng tỷ lệ thất nghiệp sẽ tiếp tục tăng. Ông sẽ không thể tồn tại được trước tác động chính trị từ đề nghị này, thậm chí còn tệ hại hơn, và ông sẽ không còn có thể hoạt động chính trị được nữa. Vấn đề chỉ là, vấn đề thật sự, là liệu ông sẽ tự tay phá hủy sự nghiệp chính trị của mình hay để ai đó khác làm nó thay ông? Điều nào sẽ nhục nhã hơn? Ông không biết
Ông biết rõ mình không thể tự mình gọi cho đồng cấp Mỹ bên kia. Nó hoàn toàn vô vọng, giờ thì ông đã nhận ra, giống như toàn bộ sự nghiệp của ông bây giờ, Cuốn sách đã được viết xong rồi. Hãy để ai đó viết nốt chương cuối.