← Quay lại trang sách

Chương 11 BIỂN ĐỘNG

Đạo luật Cải Cách Thương Mại (Trade Reform Act -TRA) hiện nhận được sự ủng hộ của 200 người ở cả lưỡng đảng. Phiên điều trần diễn ra ngắn ngủi bất thường vì ít người có can đảm lên tiếng phản đối. Đáng chú ý, một công ty quan hệ công chúng lớn ở Washington đã cắt đứt hợp đồng với một tập đoàn Nhật Bản. Vì là một công ty PR, hãng đã tổ chức một buổi họp báo để thông báo về việc kết thúc mối quan hệ đối tác 14 năm. Kết nối sự kiện Oak Ridge với những lời bỡn cợt được trích dẫn liên tục của Al Trent tại hành lang quốc hội khiến cho cuộc sống của những nhà vận động hành lang cho nước ngoài trở nên khó khăn. Các nhóm vận động hành lang không hề ngăn cản dự luật thông qua, họ chỉ báo cáo với những người thuê họ rằng dự luật đơn giản sẽ được thông qua và không thì có thể lật ngược kết quả được hết, điều duy nhất có thể làm giờ là phải có cái nhìn dài hạn và cố gắng vượt qua bão tố. Một ngày nào đó, những người bạn bên Quốc Hội có thể sẽ lại ủng hộ họ, nhưng không phải bây giờ

Không phải bây giờ sao? Định nghĩa về một chính khách tốt của Nhật Bản cũng mỉa mai như Hoa Kỳ: Một người hầu, đã mua được một lần thì sẽ mua được mãi mãi. Những người thuê lobby nghĩ về đất cả số tiền đóng góp cho rất nhiều quỹ tranh cử, những bữa tối trị giá hàng ngàn usd vốn chả có gì nổi bật, các chuyến đi chơi golf, các trò giải trí khi đến tìm hiểu Nhật Bản và các chuyến du lịch chỉ với yêu cầu duy nhất là có sự tham gia của các nghị sỹ – và nhận ra rằng khi cần đến các mối quan hệ này thì nó chả có gì. Về cơ bản, Hoa Kỳ khác với Nhật Bản. Các nhà lập pháp Mỹ cảm thấy không có nghĩa vụ phải đền đáp và các nhà vận động hành lang, cũng được mua chuộc và trả tiền, nói với họ rằng chuyện phải xảy ra theo cách đó, họ không làm được gì nhiều. Vậy, họ tiêu nhiều tiền như vậy để làm gì?

Tầm nhìn dài hạn? Tầm nhìn dài hạn thì tốt đấy, miễn là viễn cảnh trước mắt dễ chịu và không hỗn loạn. Nhật Bản đã có một tương lai tươi sáng trong gần 40 năm. Nhưng bây giờ đã khác. Vào thứ 4, Đạo Luật Cải Cách Thương Mại được thông qua, chỉ số Nikkei giảm xuống còn 12.841, giảm gần 1/3, sự hoảng loanj đã trở thành sự thật ở quốc gia này

“Hoa Đào nở rộ, các nàng vui mừng nào nhiệt đi mua khăn tay mới trong các phòng nhà thổ”

Những từ này có thể khá nên thơ khi nói bằng tiến Nhật – đây là bài haiku nổi tiếng – nhưng chẳng có ý nghĩa gì khi dịch sang tiếng Anh, Clark nghĩ. Ít nhất là anh chẳng thấy có nghĩa gì, nhưng nó lại ảnh hưởng đến người đàn ông đang ngồi trước mặt anh đây “Oleg Yurievich gửi lời chào”

“Đã lâu lắm rồi” người đàn ông lắp bắp sau 5 giây có lẽ che dấu sự hoảng sợ kỹ càng

“Mọi thứ ở nhà thật khó khăn” Clark giải thích, nhẹ giọng

Isamu Kimura là quan chức cấp cao thuộc Bộ Công Thương quốc tế (Ministry for International Trade and Industry – MITI) từng được gọi là “Japan, Inc” (Công Ty Nhật Bản), đóng vai trò trung tâm cho các công ty Nhật mở rộng ra thế giới. Với vai trò của mình, ông ta thường xuyên gặp gỡ người nước ngoài, đặc biệt là các phóng viên nước ngoài, vì vậy ông ta chấp nhận lời mời của Ivan Sergeyevich Klerk, mới từ Moscow đến Nhật, cới mtooj phóng viên đang chụp ảnh ở đâu đó

“Có vẻ như đất nước ông cũng đang trong thời gian khó khăn” Klerk nói thêm, tự hỏi phản ứng dành cho những lời này sẽ như thế nào. Anh phải cứng rắn hơn với gã này mới được. Ông ta có thể khăng khăng từ chối nối lại mạng lưới điệp viên sau 2 năm trời gián đoạn. Nếu vậy, chính sách KGB là làm cho rõ ràng, một khi họ có được bạn, bạn đừng hòng mà thoát. Tất nhiên, đây cũng là chính sách của CIA

“Đúng là ác mộng” Kimura nói sau khi suy nghĩ vài giây, uống một ngụm sake

“Nếu ông nghĩ người Mỹ đối xử không tốt thì ông nên là một người Nga. Đất nước nơi tôi lớn lên, đã nuôi dưỡng và đạo tạo tôi- giờ không còn nữa. Ông có thấy là tôi phải thực sự dựa vào công việc của mình ở Interfax để hỗ trợ bản thân? Tôi thậm chí không thể dành toàn bộ thời gian của mình cho nhiệm vụ” Clark lắc đầu ngán ngẩm và uống cạn ly

“Tiếng Anh của anh rất tuyệt”

Viên “người Nga” lịch sự gật đầu, coi như đây là dấu hiệu đầu hàng của người đàn ông ngồi bên kia bàn “Cảm ơn, tôi đã làm việc nhiều năm ở New York, đưa tin tức của U.N cho Pravda (Tờ báo của Đảng CS Liên Xô). Gồm nhiều thứ khác nữa” anh nói thêm

“Thật sao?” Kimura hỏi “Anh biết gì về công việc kinh doanh và chính trị Mỹ?”

“Tôi chuyên về mảng thương mại. Hoàn cảnh thế giới cho phép tôi cống hiến nhiều sức lực hơn cho lĩnh vực đó và các dịch vụ của ông được đất nước tôi đánh giá cao. Chúng tôi có thể trả cho ông mức thù lao cao hơn trong tương lai, bạn của tôi”

Kimura lắc đầu “Lúc này tôi không có thời gian cho việc đó. Văn phòng của tôi dang rối tung lên, rõ ràng là thế”

“Tôi hiểu. Cuộc gặp này là để chúng ta hiểu nhau. Chúng tôi không yêu cầu anh làm bất cứ điều gì ngay lúc này”

“Và Oleg khỏe không?” vị quan chức MITI hỏi

“Ông ấy giờ đang có một cuộc sống tốt, một vị trí rất thoải mái, nhờ công việc xuất sắc mà ông đã làm cho ông ấy” Điều này không phải là lời nói dối. Lyalin – vẫn còn sống sau khi suýt chết tại tầng hầm trụ sở KGB. Người đàn ông này là điệp viên đã cung cấp thông tin cho Lyalin mà nhờ đó họ đã đến Mexico kịp thời (Xem cuốn ‘Nỗi sợ hãi tột cùng’ ). Clark cảm thấy hơi xấu hổ vì không thể đích thân cá nhân cảm ơn người đàn ông trước mặt “Vậy hãy nói cho tôi biết, với tư cách là một phóng viên: Mối quan hệ với Hoa Kỳ tệ đến mức nào? Ông thấy đấy, tôi cũng cần có một câu chuyện để viết” Câu trả lời và giọng điệu kịch liệt khiến anh ngạc nhiên

Isamu Kimura nhìn xuống “Nó khiến chúng tôi sụp đổ”

“thực sự tệ đến mức đó cơ à?” ‘Klerk’ ngạc nhiên hỏi, lấy tập ghi chú ra như một phóng viên giỏi

“Nó sẽ có nghĩa như một cuộc chiến tranh thương mại” người đàn ông chỉ có thể nói ra một câu như vậy

“Chà, một cuộc chiến như vậy sẽ làm tổn hại lợi ích cho chả hai quốc gia, phải không?” Clark đã nghe nhiều đó thường xuyên đến mức anh thực sự tin chuyện đó

“Chúng tôi đã nói điều đó trong suốt nhiều năm, nhưng đó là lời nói dối. Thật sự rất đơn giản” Kimura tiếp tục nói, cho rằng người Nga này cần một chút giáo dục về lối sống tư bản, mà không biết rằng anh ta thực ra là người Mỹ “Chúng tôi cần thị trường của họ để bán sản phẩm. Anh có biết một cuôc chiến thương mại có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là họ sẽ dừng mua hàng của chúng tôi, rằng họ sẽ giữ lại tiền của mình. Số tiền đó sẽ dành cho các ngành công nghiệp của họ, từ đó sẽ trở nên hiệu quả hơn, sau khi chúng tôi đã đào tạo rèn luyện họ. Những ngành công nghiệp dó sẽ phát triển và thịnh vượng, và dần dần sẽ gặm nhấm miếng bánh thị trường mà chúng tôi đã cố gắng thống trị trong suốt 20 năm qua. Nếu chúng tôi mất thị trường ở đó thì chúng tôi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa”

“Và tại sao vậy?” Clark hỏi, ghi chép điên cuồng và cảm thấy thích thú

“Khi chúng tôi tiến vào thị trường Mỹ, giá trị của đồng yên bằng 1/3 so với ngày nay, điều này khiến chúng tôi có lợi thế cạnh tranh về giá. Tiếp theo, khi chúng tôi đã tạo dựng được vị thế trên thị trường Hoa Kỳ, chúng tôi bắt đầu danh tiếng thương hiệu, vì vậy chúng tôi có thể tăng giá mà vẫn giữ được thị trường. Ngay cả khi đồng yên tăng giá, chúng tôi vẫn có thể mở rộng thị trường sang nhiều lĩnh vực. Nhưng ngày nay, để đạt được điều tương tự khó hơn rất nhiều so với quá khứ”

Tin tuyệt vời, Clark nghĩ trong khi nét mặt tỏ rõ sự chăm chú học hỏi “Nhưng liệu họ có thể thay thế tất cả các sản phẩm mà các ông cung cấp cho họ?”

“Do chính công nhân của họ làm? Tất cả các sản phẩm? Có lẽ là không. Nhưng họ không cần phải làm thế. Năm ngoái, ô tô và các sản phẩm liên quan đến ô tô chiếm 61% tỷ trọng xuất khẩu sang Mỹ. Người Mỹ biết cách sản xuất ô tô thế nào – những gì họ không biết thì chúng tôi đã dạy họ” Kimura nói, nghiên người về phía trước “Trong các lĩnh vực khác, ví dụ như camera, giờ chúng được sản xuất khắp nơi, Singapore, Hàn Quốc, Malaysia. Các sản phẩm điện tử tiêu dùng cũng thế. Klerk-san, không ai thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra hết”

“Người Mỹ thật cự có thể khiến các ông thiệt hại nhiều đến thế à? Chuyện đó có thể sao?” Mẹ kiếp, Clark nghĩ, có thể đấy

“Hoàn toàn có thể. Đất nước tôi chưa bao giờ đối mặt với khả năng này từ năm 1941” Kimura buột miệng nói ra, rồi nhận ra mình đã sơ sót

“Tôi không thể đưa câu nay vào bài báo. Nó quá chấn động”

Kimura nhìn lên “Đây không phải là thông tin để viết báo. Tôi biết cơ quan anh có các đầu mối liên lạc với người Mỹ. Phải có. Giờ họ sẽ không nghe chúng tôi đâu. Có lẽ họ sẽ nghe các anh. Họ đang đẩy chúng tôi đi quá xa. Các zaibatsu đang thực sự tuyệt vọng. Chuyện xảy ra quá nhanh và đi quá xa. Đất nước anh sẽ phản ứng thế nào khi kinh tế bị tấn công như vậy?”

Clark ngả người ra sau, nghiêng đầu và nheo mắt nhìn như cách người Nga thường làm. Trong lần đầu tiên gặp Kimura anh không có ý định thu thập thông tin tình báo thực sự, nhưng bất ngờ đã chuyển sang tình huống này. Dù có chuẩn bị hay không thì anh quyết định vẫn tiếp tục. Người đàn ông trước mặt có vẻ là một nguồn quan trọng và vẻ mặt tuyệt vọng của ông ta càng khẳng định thêm điều đó. Hơn nữa, ông ta có vẻ là một công chức tốt và tận tâm và nếu điều đó có vẻ đáng buồn thì cũng là một phần của ngành tình báo

“Họ cũng đã làm điều đó với chúng tôi, vào những năm 1980. Họ xây dựng vũ khí, kế hoạch điên rồ để đưa hệ thống phòng thủ vào không gian và tổng thống Reagan đã chơi trò chơi liều lĩnh nhất. Ông có biết là tôi tham gia vào Dự án RYAN khi tôi làm việc ở New York không? Chúng tôi đã nghĩ là họ có kế hoạch tấn công chúng tôi và tôi đã mất 1 năm để tìm kiếm những kế hoạch kiểu như thế” Đại tá I.S. Klerk giờ đây đã tự coi mình là Đặc vụ nước ngoài người Nga, nói chuyện như người Nga, nhẹ nhàng, điềm tĩnh, gần như đang giảng bài “Nhưng chúng tôi đã tìm sai chỗ – không, không phải thế. Nó ở ngay trước mặt chúng tôi suốt thời gian đó, chỉ là chúng tôi đã không nhìn thấy. Họ buộc chúng tôi phải chi tiêu nhiều hơn và phá hủy nền kinh tế trong quá trình đó. Nguyên soái Ogarkov đã có bài phát biểu, yêu cầu tăng thêm ngân sách để có thể đuổi kịp Hoa Kỳ, nhưng làm gì có tiền mà tăng. Để trả lời ngắn gọn cho câu hỏi của ông, Isamu, chúng tôi có lựa chọn đầu hàng hoặc chiến tranh. Chiến tranh rất khủng khiếp….và vì thế, giờ tôi đang ở đây, Nhật Bản, đại diện cho đất nước mới của mình”

Tuyên bố tiếp theo của Kimura đã làm rõ ý hơn “Nhưng các anh bị thiệt hại ít hơn. Người Mỹ có vẻ không hiểu điều đó” ông ta đứng dậy, để lại tiền trên bàn thanh toán. Ông biết rằng người Nga hầu như không đủ tiền để thanh toán một bữa ăn tại Tokyo

Chết tiệt, Clark nghĩ, nhìn người đàn ông đó rời đi. Cuộc gặp này hoàn toàn mở, vì vậy không đòi hỏi phải tiến hành các quy trình che dấu cẩn thận. Điều đó có nghĩa là anh chỉ việc đứng dậy và rời đi. Nhưng anh không làm thế. Isamua Kimura là một điệp viên cấp cao, viên sỹ quan CIA tự nhủ, uống nốt rượu sake. Ông ta là người chỉ đứng sau một nhân vật nữa trong bộ và sau nữa là thủ tướng. Giống như một trợ lý ngoại trưởng, ông ta có quyền truy cập vào mọi thứ. Ông ta đã từng chứng minh điều đó, bằng cách giúp họ đến Mexico, nơi John và Ding bắt giữ Ismael Qati và Ibrahim Ghosn (xem cuốn ‘Nỗi sợ hãi tột cùng’) Chỉ càn lý do đó thôi, Mỹ nợ người đàn ông này một món nợ danh dự. Tuyệt vời hơn, điều đó khiến ông ta trở thành nguồn cung cấp thông tin cấp cao tuyệt hảo. CIA gần như tin mọi thứ ông ta nói. Nội cung cuộc gặp này không lên kế hoạch trước, nhưng suy nghĩ và nỗi sợ hãi của ông ta là có thật, và Clark biết ngay rằng họ phải nhanh chóng gửi nó về Langley.

Những người thực sự biết Goto sẽ không quá ngạc nhiên khi thấy ông ta là một kẻ yếu đuối. Dù đây là lời nguyền với các vị nguyên thủ quốc gia nước ông, nhưng giờ lại trở thành lợi thế của Yamata

“Tôi sẽ không trở thành thủ tướng” Hiroshi Goto thông báo với giọng như một diễn viên sân khấu “để trở thành một kẻ phá hoại nền kinh tế của đất nước” lời nói của ông ta giống như trong buổi biểu diễn Kabuki, đầy phong cách và chất thơ. Các nhà công nghiệp quen biết đều biết ông ta là một người đàn ông thích thơ văn, nghiên cứu lịch sử và nghệ thuật trong thời gian dài, nhưng giống như nhiều chính trị gia, ông ta chỉ chú ý đến bề nổi hơn là nội dung sâu bên trong. Và giống như những người yếu đuối, ông ta tôn thờ sức mạnh và quyền lực cá nhân. Đó là lý do vì sao ông ta thường chung phòng này với cô gái tên Kimberly Norton. Cô ta đang học hỏi cách trở thành tình nhân của một người quan trọng, ngồi lặng lẽ, rót rượu sake hoặc trà rồi kiên nhẫn chờ Yamata-san rời đi, rồi sau đó, rất rõ ràng, Goto sẽ quan hệ tình dục với cô gái này. Không nghi ngờ gì, ông ta luôn nghĩ điều này sẽ gây ấn tượng mạnh với vị khách của mình. Đúng là ngu xuẩn khi suy nghĩ bằng thằng nhỏ bên dưới chứ không phải bằng bộ não. Chà, cũng được thôi. Yamata sẽ trở thành bộ não của ông ta

“Đó chính xác là những gì chúng ta đang phải đối mặt” Yamata thẳng thắn trả lời, đôi mắt hướng về phía cô gái, phần vì tò mò, phần vì muốn Goto nghĩ rằng ông ta đang ghen tị với vị tình nhân trẻ. Đôi mắt của cô ta cho thấy cô ta chẳng hiểu hai người đang nói gì. Liệu cô ta có thực sự ngu xuẩn như ông ta nghĩ không nhỉ? Khá dễ dàng khi dụ cô ta đến nơi này. Đó là việc của Yakuza và vài đồng nghiệp của ông ta cũng tham gia vào. Sử dụng cô ta để thiết kế Goto – một cách gián tiếp; Yamata không tự xem mình như một ma cô, chỉ đảm bảo tìm đúng người để đưa ra đề nghị đúng đắng cho vị chính trị gia cao cấp này – một bước đi thông minh, dù tính tình yếu đuối của Goto đã được nhiều người biết đến và dễ dàng xác nhận. Người Mỹ hay nói thế nào về việc này nhỉ? “Để người khác dắt mũi”? Đây chính là điều Yamata đã làm, một ẩn dụ thông minh hiếm có của bọn gaijin

“Chúng ta có thể làm được gì?” Vị thủ lĩnh phe đối lập – tạm thời trong lúc này- cất tiếng hỏi

“chúng ta có hai lựa chọn” Yamata tạm dừng lại, nhìn cô gái, ước rằng Goto có thể bảo cô ta ra ngoài. Dù sao thì đây cũng là một chủ đề rất nhạy cảm. Thay vào đó, Goto vuốt mái tóc vàng của cô ta và cô ta mỉm cười. Chà, ít nhất trước khi ông ta đến, Goto vẫn còn kiên nhẫn không lột trần cô ta, Yamata nghĩ, giống như ông ta đã làm điều đó vài tuần trước. Yamata đã từng nhìn thấy mấy bộ ngực thế này, thậm chí còn to hơn, và vị zaibatsu biết rõ Goto đã làm gì với cô ta sau lưng ông

“Cô ấy không hiểu gì đâu” vị chính trị gia bật cười

Kimba-chan mỉm cười và nụ cười đó khiến Yamata chú ý. Một ý nghĩ băn khoăn: Liệu có phải cô ta chỉ lịch sự đáp lại tiếng cười của chủ nhân hay còn có ý gì khác? Cô gái này bao nhiêu tuổi nhỉ? Tầm 20, có lẽ thế, nhưng ông ta không giỏi ước tính tuổi của người nước ngoài. Rồi ông ta nhớ tới một điều: đất nước ông ta cũng thỉnh thoảng cung cấp gái cho các vị khách nước ngoài, như Yamata đã từng làm trong công việc kinh doanh. Hành vi này đã có từ rất lâu trong lịch sự, vừa để các thỏa thuận tiềm tăng được tiến bước dễ dàng hơn – một người đàn ông được giao cho một gái điếm giỏi sẽ ít khó chịu với đối tác của mình – vì một người đàn ông đã tháo lỏng thắt lưng thì tâm trí cũng thả lỏng. Goto đã nói những gì với cô gái này? Cô ta có thể sẽ nói với ai khác? Đột nhiên, Yamata nhân jra ông ta có vẻ không thông minh lắm khi kết nối mối quan hệ này

“Làm ơn, Hiroshi, hãy để tôi nói riêng lần này” Yamata thận trọng nói

“Ồ, được rồi” Ông ta tiếp tục nói bằng tiếng Anh “Kimba-chan, bạn của tôi và tôi cần nói chuyện riêng trong vài phút”

Yamata nhận thấy, cô lịch sự đứng dậy và không phản đối, nhưng nét mặt tỏ vẻ thất vọng. Điều này có nghĩa rằng cô ta được đào tạo để không phản ứng, hay được đào tạo để ra vẻ một cô gái không đầu óc? Và việc loại bỏ cô ta có vấn đề gì không? Liệu Goto có kể mọi thứ cho cô ta chứ? Ông ta có bị cô ta mê hoặc đến mức đó không? Yamata không biết, không rõ ràng lắm, vào lúc này, ông ta cảm thấy bất an

“Tôi yêu chịch với người Mỹ” Goto thô tục khi cánh cửa kéo ra. Thật lạ, dù có văn hóa tốt nhưng giờ đây ông ta lại nói như một tên đầu đường xó chợ.Đây rõ ràng là một điểm yếu lớn và đáng lo ngại

“Tôi rất vui khi nghe điều đó, bạn của tôi, anh sẽ cơ hội làm điều đó sớm thôi” Yamata trả lời, tự mình ghi nhớ vài điều trong lòng

Một giờ sau, Chet Nomuri nhìn lên từ chiếc máy trò chơi pachinko của mình, quan sát Yamata rời đi. Như thường khi, ông ta có một người tài xế và một người đàn ông khác, trông nghiêm túc hơn nhiều, không nghi ngờ gì là một vệ sỹ hoặc nhân viên an ninh. Nomuri không biết tên hắn ta, nhưng có thể biết hắn thuộc loại nào. Vị zaibatsu nói gì đó với hắn, mệnh lệnh ngắn gọn và không gì thêm. Rồi cả 3 lên xe rời đi. 90 phút sau, Goto xuất hiện, tươi tỉnh như thường lệ. Đến lúc này, Nomuri đã dừng chơi trò pinball và đổi chỗ đến một khu nhà khác. 30 phút sau, cô gái tên Norton bước ra. Lần này, Nomuri đi trước cô, rẽ vào một góc, rồi đợi cô đuổi kịp. Được rồi, 5 phút sau anh nghĩ, giờ thì anh chắc chắn cô gái này sống ở đó tòa nhà đó. Cô ta mua ít thức ăn và mang nó vào. Tốt

“Chào buổi sáng, MP” Ryan vừa về sau cuộc họp giao ban thường ngày với Tổng Thống. Mỗi buổi sáng anh dành 30 hoặc 40 phút để đọc các báo cáo của các cơ quan an ninh, rồi tóm tắt thông tin cho vị ngồi ở Phòng Bầu Dục. Sáng nay, anh vừa báo với Sếp rằng không có gì phải lo lắng vào lúc này

“SANDALWOOD” cô nói ngay khi mở cửa

“Nó làm sao?” Jack hỏi, dựa lưng trên ghế

“Tôi có một ý tưởng và đã áp dụng”

“Đó là gì?” vị Cố Vấn An Ninh Quốc Gia hỏi

“Tôi nói với Clark và Chavez khởi động lại THISTLE, mạng lưới cũ của Lyalin tại Nhật”

Ryan hấp háy mắt “Chị đang nói với tôi rằng chưa từng ai…”

“Ông ấy đang thu thập thông tin thương mại và chúng ta có Lệnh Hành Pháp từ Tổng thống, nhớ không?”

Jack kìm nén tiếng phàn nàn. THISTLE đã phục vụ cho Mỹ một lần và đó không phải mục đích thương mại “Được rồi, vậy chuyện gì đang xảy ra?”

“Cái này” Mrs. Foley chuyển giao một bản báo cáo đánh máy, khoảng 500 từ trong 1 trang, có thể nhìn thấy ngay khi mở trang đầu

Ryan nhìn lên ngay khi đọc dòng đầu tiên “MITI hoảng loạn đến thế à?”

“Đó là những gì người đàn ông đó nói. Đọc tiếp đi” Jack cầm lấy một cái bút, cẩn thận dò từng chữ

“Được rồi,còn gì nữa?’

“Chính phủ của họ sắp sụp rồi. Chắc chắn luôn. Khi Clark đang nói chuyện với gã này, Chavez kiểm tra một nguồn khác. Bộ ngoại giao có thể nhận được tin tức này sau 1 hoặc 2 ngày, nhưng có vẻ chúng tôi là người đầu tiên nhận được sự thay đổi này”

Jack cúi người về phía trước. Đây không phải là điều đáng ngạc nhiên. Brett Hanson đã cảnh báo về khả năng này. Thực ra, Bộ ngoại giao là cơ quan duy nhất trong chính phủ nghi ngờ về TRA, dù mối nghi ngờ này mới chỉ trong nội bộ, chưa công khai

“Còn gì nữa không?”

“Chà, còn. Chúng tôi đã tìm ra cô gái mất tích đó. Có vẻ đúng là cô Kimberly Norton, và chắc chắn hơn, cô ta đang liên quan đến Goto, và ông ta sẽ là vị Thủ tướng Nhật tiếp theo” cô mỉm cười kết luận

Tất nhiên, chuyện thật sự chẳng có gì vui vẻ đến thế, tùy thuộc vào quan điểm của bạn, phải không? Giờ đây nước Mỹ có thứ gì đó để lợi dụng Goto và Goto được cho là vị P.M tiếp theo. Nó không hẳn là một điều xấu

“Tiếp tục nói xem nào” Ryan ra lệnh

“Chúng ta có lựa chọn để cô ta về nhà miễn phí, hoặc chúng ta có thể…”

“MP,câu trả lời là không” Ryan nhắm mắt. Anh đang nghĩ về nó. Trước đây, anh là người có tầm nhìn tách biệt, nhưng anh đã nhìn thấy bức ảnh cô gái, và dù anh cố giữ tầm nhìn tách biệt đó, nhưng nó bị xóa nhòa khi anh về nhà và nhìn thấy bọn trẻ nhà mình. Có lẽ, đây là điểm yếu, nhưng là điểm yếu mà lương tâm anh cho phép, và anh không nghĩ sử dụng mạng sống của mọi người để thực hiện các mục tiêu quốc gia. Nếu vậy, lương tâm anh sẽ cắn rứt suốt đời. Bên cạnh đó “Có ai nghĩ cô ấy có thể hoạt động như một điệp viên được đào tạo chứ? Chúa ơi, cô ấy chỉ là một cô gái quậy phá, trốn nhà vì điểm kém ở trường”

“Jack, nhiệm vụ của tôi là đưa ra các lựa chọn, nhớ không?” Tất nhiên, mọi chính phủ trên thế giới sẽ làm việc đó, kể cả Mỹ, ngay cả trong thời đại nữ quyền lên ngôi thế này. Họ là những cô gái đẹp, ai cũng nói thế, thường thông minh, các thư ký trong cơ quan chính phủ, nhiều trong số họ đều làm việc cho các cơ quan tình báo, giúp chính phủ kiếm được nhiều tiền. Ryan không có thông tin chính thức về mấy hoạt động này và anh cũng không muốn biết. Nếu anh ấy biết mà không lên tiếng phản bác, vậy thì anh là loại người gì? Rất nhiều người tin rằng đạo đức của các quan chức chính phủ cấp cao đã máy móc hóa, sẵn làm làm những việc không hề e ngại lương tâm để phục vụ đất nước. Có lẽ có thể đúng với vài người – thậm chí nhiều người – nhưng nó là ở đâu đó, còn đối với Jack Ryan, con trai của một sỹ quan cảnh sát thì đó là điều không chấp nhận được

“Cô chính là người đề cập đến chuyện này đầu tiên, nhớ không? Cô gái đó là một công dân Mỹ có thể đang cần giúp đỡ. Chúng ta sẽ không ngồi yên một chỗ, ok? Clark và Chavez sẽ giải quyết việc này nhé?”

“Được rồi”

“Tôi nghĩ chúng ta cần phải thận trọng, nhưng sẽ đề xuất một vé về nhà nhà cho cô ta. Nếu cô ta nói không, vậy thì chúng ta có thể xem xét một khả năng khác nhưng đừng ép buộc. Cô ấy xứng đáng có một vé về nhà” Ryan nhìn xuống bản báo cáo tóm tắt của Clark và đọc nó cẩn thận hơn. Nếu bản báo cáo được viết bởi người khác, anh sẽ không coi trọng đến thế, nhưng anh biết John Clark và có thời gian để tìm hiểu mọi thứ. Cần vài ngày để có một cuộc trò chuyện thú vị

“Tôi sẽ giữ bản báo cáo này. Tôi nghĩ có thể Tổng Thống cũng cần đọc nó”

“Tất nhiên rồi” vị DDO trả lời

“Có có điều gì khác về vấn đề này….”

“Cậu sẽ được biết” Mary Pat hứa

“Ý tưởng về THISTLE rất hay”

“Tôi muốn Clark…chà, tiếp cận chặt chẽ hơn và xem liệu chúng ta có thể tìm thấy những quan điểm tương tự hay không”

“Chấp thuận” Ryan nói ngay “Cứ làm như chị muốn”.

Chiếc máy bay cá nhân của Yamata là một con G-IV Gulfstream cũ. Dù đã được trang bị thêm thùng nguyên liệu phụ thì nó cũng không thể bay thẳng từ Tokyo sang New York. Viên phi công nói với ông ta, hôm nay thì khác. Chiếc phản lực bay qua Bắc Thái Bình Dương với cường độ gió 190 hải lý/giờ và sẽ tiết kiệm được vài giờ. Điều đó sẽ tăng tốc độ của chiếc phản lực lên 782 dặm/giờ và tiết kiệm được 2 giờ so với thông thường

Yamata đang vui vẻ. Thời gian rất quan trọng. Ông ta vẫn chưa viết ra dòng nào về kế hoạch đang nghĩ trong đầu, vì vậy không có kế hoạch nào chi tiết cả. Hiện đang kiệt sức sau những ngày làm việc liên tục kéo dài nhiều tuần nhưng ông ta vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Dù là người ham đọc sách, nhưng ông ta không quan tâm đến những cuốn sách về máy bay. Hiện ông ta chỉ có một mình, không người nói chuyện cùng. Không có gì để làm có vẻ kỳ lạ đối với Yamata. Chiếc G-IV đang bay ở độ cao 41000 feet, bên dưới là bầu trời buổi sáng rực rỡ. Ông ta có thể nhìn thấy rõ mặt biển Bắc Thái Bình Dương, những con sóng vô tận, một số điểm xuyết những bông hoa trắng, bị gió mạnh đẩy trên biển. Biển Bất Tử. Trong suốt cuộc đời ông ta, biển này như chiếc hồ riêng của Hoa Kỳ, bị hải quân của bọn họ thống trị Biển có biết điều đó không? Biển có biết điều này sắp thay đổi không?

Thay đổi ư, Yamata tự càu nhàu. Vài giờ sau khi ông ta đến New york, sự thay đổi sẽ bắt đầu

“Đây là cuộc gọi cuối của Bud, tôi còn 8000 pound nhiên liệu” Đội trưởng Sanchez báo cáo ra radio. Anh là chỉ chỉ huy đơn vị máy bay trên tàu USS John Stennis (CVN-74), chiếc F/A-18F đang lái là chiếc cất cánh đầu tiên trên tàu. Thật kỳ lạ, là phi công có chức vụ cao nhất trên tàu nhưng anh vẫn là tân binh khi lái chiếc Hornet, vì gần như toàn bộ sự nghiệp bay gắn với chiếc F-14 Tomcat. Nhẹ hơn và nhanh nhẹn hơn, Hornet hiện giờ vẫn đủ nhiên nhiên liệu cất cánh bay ngon lành lần nữa, bay vòng quanh tàu và đáp lại xuống (có vẻ thế), anh đã dành gần như toàn bộ sự nghiệp cho máy bay 2 ghế ngồi và thích thú trải nghiệm cơ hội bay trên chiếc máy bay có 1 ghế ngồi. Cuối cùng thì mấy kẻ ngốc bên Không Quân cũng có một ý tưởng hay..

Phía trước mặt, trên sàn đáp khổng lồ của con tàu mới, các binh sỹ đã chỉnh độ căng của dây cáp đánh chặn cân bằng với trọng lượng rỗng của máy bay thêm trọng lượng nhiên liệu anh báo cáo. Lúc nào cũng phải làm điều này. Sàn đáp lớn, anh nghĩ, khoảng nửa dặm. Đối với những người đứng trên boong thì nó lớn thật, nhưng đối với Sanchez thì nó như một gói diêm. Anh điều chỉnh suy nghĩ, tập trung vào nhiệm vụ. Chiếc Hornet bị ảnh hưởng bởi nhiễu động khi bay qua cấu trúc khổng lồ của con tàu, khiến thân máy bay rung nhẹ. Tuy nhiên, mắt của viên phi công vẫn dán chặt vào “meatball/ quả bóng thịt” một đèn đỏ phản chiếu trong gương giữ cho nó chính giữa màn hình. Một số người gọi Sanchez là “Mister Machine/Quý ngài máy móc” vì trong hơn 1600 lần hạ cánh – bạn phải ghi nhật ký từng chuyến – chưa đến 50 lần bỏ lỡ điểm hạ cánh tốt nhất ở đường dây cáp số 3

Nhẹ nhàng nào, nhẹ nhàng nào, anh tự nhủ, kéo cần cần điều khiển trở lại bằng tay phải, điều khiển ga bằng tay trái, cũng chú ý đến tốc độ giảm xuống của mình và…được rồi. Anh có thể cảm thấy chiếc máy bay chiến đấu giật khỏi đường đánh chặn – số 3, anh chắc chắn – và giảm tốc độ. Cuối cùng thì anh cũng dừng lại, cách mép của tấm thép mặt đen vài inch, mặc dù chiếc máy bay lao về phía mép boong góc cạnh, như thể nó sẽ rơi khỏi mép, thật vậy, nó chỉ cách chưa đầy 100 feet. Sanchez buông cú móc đuôi để dây chằng kéo trở về vị trí. Một thủy thủ boong bắt đầu ra hiệu cho anh, nói với anh làm cách nào để đến nơi chỉ định và chiếc máy bay đắt đỏ quay lại, được 1 cái xe kéo nhỏ đưa đến bãi đậu đất nhất thế giới. 5 phút sau, động cơ đã tắt và xích dây vào đúng vị trí, Sanchez mở mái che và leo xuống chiếc thang thép mà thủy thủ màu áo khoác nâu đã đặt sẵn

“Chào mừng lên tàu, đội trưởng. Có vấn đề gì không?”

“Hầu như không? Sanchez kéo chiếc mũ bảo hiểm ra và trèo lên đảo điều khiển. 3 phút sau, anh nhìn thấy những người khác lên tàu

Johnnie Reb đã trở thành biệt danh con tàu, theo tên của một thượng nghị sỹ kỳ cựu ở Mississippi, cũng là một người bạn trung thành của hải quân. Con tàu thậm chí vẫn còn mùi sơn mới, Sanchez nghĩ, nó mới ra khỏi xưởng đóng tàu Newport News Shipbuilding cách đây không lâu. Nó đã hoàn thành chuyến đi qua Bờ biển phía đông, vòng qua Mũi Hải Vọng đến Trân Châu Cảng. Người chị em mới nhất của nó, United States, chuẩn bị sẵn sàng cho các cuộc thử nghiệm trên biển trong vòng một năm, và một con tàu khác đang bắt đầu quá trình đóng. Ít nhất, một đơn vị nữa của Hải quân đang thực hiện chương trình đóng tàu, đó là điều đáng mừng

Máy bay trong đội của anh lần lượt hạ cánh, mỗi chiếc cách nhau khoảng 90 giây. 2 phi đội, mỗi phi đội có 12 con F-14 Tomcat, thêm 2 phi đội nữa cũng có số lượng F/A-18 Hornet bằng từng đó. Ngoài ra còn có một phi đội máy bay cường kích hạng trung với 10 con A-6E Intruder, và vài máy bay đặc biệt, 3 con E-3C Hawkeye cảnh báo sớm, 2 con vận tải cơ C-2, 4 con máy bay tác chiến điện tử EA-6B….và từng đó, Sanchez nghĩ, vẫn không đủ như anh mong đợi

Johnie Reb có thể dễ dàng chứa thêm 20 con máy bay khác nữa, nhưng đội bay của tàu không còn lớn như trước nữa, Sanchez nghĩ, nhớ ra đội bay đã từng đông đúc thế nào. Tin tốt là giờ đây việc di chuyển máy bay trên boong đã dễ dàng hơn. Tin xấu là sức tấn công thực tế của đội anh giờ chỉ bằng 2/3 so với trước. Tệ hơn nữa, việc cắt giảm sức mạnh bay của hải quân trong thời kỳ khó khăn đã trở thành một bình thường. Việc thiết kế Tomcat đã bắt đầu vào những năm 1960 – Sanchez lúc đó đang học trung học và mong chờ được lái một chiếc ô tô. Chiếc Hornet bay lần đầu vào những năm 1970 có tên là YF-I7. Chiếc Intruder (máy bay đột nhập) bắt đầu xuất hiện từ những năm 1950, khi Bud vẫn còn đang ngồi trên nôi, lúc đó còn chưa có máy bay mới nào của hải quân trên đường bay. Hải quân đã tận dụng cơ hội để giới thiệu công nghệ tàng hình hai lần, lần đầu tiên bằng cách không mua chương trình F-117 của Không quân, và sau đó là đầu tư vào máy bay tấn công A-12 Avenger, sau này hóa ra đã chứng minh là nó có khả năng tàng hình tuyệt vời, nhưng chương trình này đang chưa đâu vào đâu. Và giờ đây, viên phi công máy bay chiến đấu, sau 20 năm phục vụ trên tàu sân bay, hiện đang ở đỉnh cao sự nghiệp, được trao quyền lãnh đạo, nhưng sức mạnh bay đã bị giảm đáng kể so với người tiền nhiệm. Tình hình của Emterprise, đang đỗ cách đây 50 dặm về phía đông, cũng diễn ra tương tự

Nhưng con tàu này vẫn là nữ hoàng biển cả. Ngay cả khi sức mạnh bị suy yếu, Johnie Reb vẫn mạnh hơn 2 tàu Ấn cộng lại và Sanchez đánh giá không quá khó khăn để kìm chế Ấn không quá tự phụ. Một điều tốt khốn khiếp hiếm hoi

“Được rồi” Đội trưởng phụ trách cơ sở bay nói khi chiếc AE-6B mắc vào dây cáp đánh chặn số 2 “Hoàn thành việc trở về tàu. Người của cậu tốt đất, Bud”

“Chúng tôi vẫn đang làm việc để tốt hơn, Todd” Sanchez đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hướng tới cabin của mình, dự định tắm rửa sách sẽ trước khi tham dự buổi họp đầu tiên của các đội trưởng phi đội, và rồi với các chỉ huy chiến đấu để lên kế hoạch cho tập trận DATELINE PARTNERS. Sanchez nghĩ, sẽ diễn ra tốt đẹp thôi. Anh đã dành phần lớn thời gian sự nghiệp cho hạm đội Đại Tây Dương, đây là cơ hội đầu tiên chạm trán Hải quân Nhật và anh tự hỏi ông nội mình sẽ nghĩ gì về điều này. Henry Gabriel “Mike” Sanchez phục vụ cho nhóm CAG của Không quân Mỹ USS Wasp vào năm 1942, chiến đấu chống lại quân Nhật trong chiến dịch Guadalcanal. Anh tự hỏi không biết Mike Lớn sẽ nghĩ gì về cuộc tập trận sắp tới

“Coi nào, anh phải cho tôi thông tin gì đó chứ” Nhà vận động hành lang nói. Đây là dấu hiệu cho thấy tình hình rất nghiêm trọng, khi mà những người thuê ông ta nói rằng có thể họ phải cắt giảm chi tiêu ở D.C. Đây đúng là tin chả vui vẻ gì. Chắc không phải mình đâu chứ nhỉ, vị cự dân biểu bang Ohio tự nhủ. Ông ta có một văn phòng 20 người cần phải trả lương và họ cũng là người Mỹ, phải không? Và vì vậy ông ta cẩn thận chọn mục tiêu tiếp cận. Vị thượng nghị sỹ trước mặt đây đang có khó khăn, ông ta có một đối thủ là ứng cử viên thực sự trong cuộc bỏ phiếu sơ bộ và một đối thủ mạnh ngang hàng trong cuộc bỏ phiếu phố thông. Ông ta sẽ cần một quỹ vận động lớn hơn để chơi, vì vậy có thể có lý do để mở mồm. Có lẽ thế

“Roy, tôi biết chúng ta đã làm việc cùng nhau suốt 10 năm, nhưng nếu tôi bỏ phiếu chống TRA, tôi sẽ chết, ok? Chết đấy, chông xuống đất, với thanh gỗ cắm thẳng vào tim, quay trở lại Chicago để dạy các khóa học như mứt về các hoạt động chính phủ và bán ảnh hưởng của mình cho những người trả giá cao nhất” Thậm chí là có thể có kết cục giống anh bây giờ, nhưng viên thượng nghị sỹ không nói thẳng ra. Ông ta không cần phải nói thì người nghe cũng hiểu. Thong điệp đã khá rõ ràng rồi.Đây không phải là suy nghĩ dễ chịu gì. Gần 12 năm trên Đồi (Capital) và ông ta thích ở đó. Ông ta thích đám nhân viên, thích cuộc sống này, đặc quyền đậu xe và máy bay miễn phí bay về Illinois, được đã ngộ đặc biệt ở bất kỳ đâu có mặt. Ông ta đã là thành viên của “CLB Thứ Ba- Thứ Năm”, bay về nhà vào mỗi tối thứ 5 để tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần dài, phát biểu tại các tổ chức từ thiện Elks & Rotary Club địa phương, xuất hiện tại các cuộc họp phụ huynh (PTA) và cắt băng khánh thành mỗi công trình mới có tham gia gây quỹ, tham gia các chiến dịch tranh cử, làm việc chăm chỉ để có được công việc cmn hàng đầu ở nơi làm việc hàng đầu. Thật không dễ chịu khi phải bắt đầu lại từ đầu. Sẽ càng không dễ chịu hơn khi làm mà biết rõ chỉ tốn thời gian. Ông ta phải bầu cho TRA. Roy chả nhẽ không biết điều đó sao?

“Tôi biết điều đó, Ernie. Nhưng tôi cần gì đó” Nhà vận động hành lang khăng khăng. Thật không giống với làm việc trên Đồi. Hồi đó ông ta cũng có từng đó nhân viên, chỉ khác là bây giờ ông ta không thể lấy tiền thuế của dân ra trả lương. Giờ, ông ta phải thực sự làm việc để trang trải chi phí “tôi luôn là bạn anh, phải không?”

Đây không thực sự là câu hỏi. Mà như một lời tuyên bố kèm theo lời đe dọa và hứa hẹn ngầm. Nếu Thượng nghị sỹ Greening không tiết lộ điều thì đó, thì, có lẽ Roy sẽ làm, lặng lẽ tiếp cận với một trong những đối thủ của ông. Nhiều khả năng là cả hai. Viên thượng nghị sỹ biết Roy là người khá thoải mái với việc hai mang. Ông ta có thể loại bỏ Ernest Greening vì tổn thất và bắt đầu tìm kiếm một hoặc hai người hữu ích. Cứ gieo tiền bạc, như người ta nói, như một khoản đầu tư có thể mang lại lợi nhuận dài hạn, vì người Nhật hướng tới tương lai lâu dài hơn. Mọi người đều biết điều đó. Mặt khác, nếu giờ ông ta miễn cưỡng tiết lộ gì đó…

“Coi này, tôi không thể thay đổi lá phiếu của mình” thượng nghị sỹ Green lặp lại

“Còn sửa đổi thì sao? Tôi có một ý tưởng có thể…”

“Không thể, Roy. Anh có thể thấy các ủy viên đang làm việc thế nào với dự luật này. Trời đất ơi, chủ tịch giờ đang ngồi trên đống lửa, làm việc cật lực để hoàn thành các chi tiết cuối cùng. Anh phải nói rõ với các bạn anh rằng chúng ta thực sự đang làm tất cả để hoàn thành dự luật này”

“Còn gì khác không?” Roy Newton hỏi, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc cá nhân. Chúa ơi, mình có khi phải quay lại Cincinnati hành nghề luật sư lại không?

“Chà, không có gì quan trọng nữa” Greening nói “nhưng có vài điều thú vị đang xảy ra, ở phía đầu kia”

“Đó là gì?” Newton hỏi. Ông ta nghĩ, chỉ cần những gì tôi cần thôi. Hẳn là vài tin đồn thông thường. Khi ông ta còn là thượng nghị sỹ, cuộc sống đã rất thú vị, nhưng bây giờ…

“Có thể sẽ có phiên điều trần luận tội chống lại Ed Kealty”

“Đùa sao” nhà vận động hành lang thở ra, suy nghĩ của ông ta dừng lại giữa chừng “Đừng nói với tôi là ông ta lại bị bắt vì không kéo khóa quần đấy nhé?”

“Hãm hiếp” Greening trả lời “Không đùa đâu, là hãm hiếp đấy. FBI đã điều tra vụ này được một thời gian rồi. Anh biết Dan Murray chứ?”

“Con chó trung thành của Shaw?”

Viên thượng nghị sỹ gật đầu “Đúng là ông ta. Ông ta đã thông báo cho Ủy Ban Tư Pháp của quốc hội, nhưng rồi vụ lộn xộn thương mại này bùng lên và tổng thống đang kìm nó lại. Bản thân Kealty vẫn chưa biết, ít nhất là không biết cho đến thứ 6 tuần trước – thông tin vụ này được giữ khá kín – nhưng vị trợ lý cấp cao của tôi đã đính hôn với chánh văn phòng của Sam Fellow và thật quá phấn khích đến khó mà giữ được bí mật vụ này, phải không?”

Chuyện cũ ở Washington, Newton cười nhếch mép. Nếu hai người trở nên biết chuyện thì chuyện không còn gì bí mật nữa

“Nghiêm trọng đến mức nào?”

“Từ những gì tôi nghe thì Ed Kealty sẽ bị chôn sâu trong cứt đấy. Murray đã thể hiện rất rõ quan điểm. Ông ta muốn cho Eddie-boy vào phía sau song sắt. Có cả người chết liên quan vụ này”

““Lisa Beringer!” nếu có bất kỳ điều gì mà chính trị gia giỏi thì đó là ghi nhớ những cái tên

Greening gật đầu “Tôi thấy là trí nhớ vẫn chưa phản lại anh”

Newton gần như huýt sao, nhưng là cựu nghị sỹ, ông ta vẫn cố tình thờ ơ “Không có gì ngạc nhiên khi ông ta muốn giữ bí mật. Các trang báo đầu không đủ lớn, phải không?”

“Vấn đề đó đấy. Nó sẽ không ảnh hưởng thông qua đến dự luật đâu – chà, có lẽ là thế – nhưng ai muốn hỗn loạn chứ? TRA, cả chuyến đi Moscow nữa. Tiên tiêu rất thông minh, chắc chuyện này sẽ được thông báo khi tổng thống từ Moscow quay về”

“Ông ta sẽ đẩy Kealty ra ngoài”

“Roger chưa bao giờ thích ông ta. Ông ấy đưa Ed vào nội các vì khả năng lập pháp giỏi, nhớ không? Tổng thống cần ai đó hiểu biết rõ hệ thông. Chà, ngay cả nếu được trắng án thì ông ta giờ cũng giúp ích được gì đâu? Chưa kể, tiền án này sẽ gây xấu cho chiến dịch tái tranh cử. Đây là cảm quan chính trị rồi” Greening nói thẳng “ ông ta cần phải từ chức ngay bây giờ, đúng không? Ít nhất, sớm ngay khi mọi thứ còn giải quyết được”

Thật thú vị, Newton nghĩ, yên lặng vài giây. Chúng ta không thể ngừng TRA. Mặt khác, sẽ thế nào nếu loại Durling khỏi nhiệm kỳ tổng thống tiếp theo? Một chính phủ mới sẽ hành động các bước vội vàng, với hướng dẫn phù hợp và ban nội cách mới thành lập….

“OK, Ernie. Đúng là có gì đó thật”