Chương 12 CÁC THỦ TỤC CHÍNH THỨC
Sẽ phải có mấy bài phát biểu. Tệ hơn, phải có nhiều bài phát biể. Với sự kiện lớn thế này, 435 đại biểu từ 435 khu vực bầu cử đều phải xuất hiện trước ống kính để tỏ rõ quan điểm
Một nghị sỹ từ Bắc Carolina đã mang theo Will Snyder, tay anh vẫn còn đang băng bó và được xếp chỗ ngồi đầu để bà ta có thể phát biểu khen ngợi vì lòng dũng cảm của anh. Đầu tiên ca ngợi tính cách cao đẹp của tổ chức công đoàn và các thành viên công đoàn, sau đó đề xuất Quốc hội tuyên dương hành vi anh hùng của Snyder
Tiếp theo, mộ vị dân biểu đến từ quận đông Tennessee có lời tri ân tương tự đối với cảnh sát đường cao tốc của tiểu bang và nghiên cứu khoa học của Phòng thí nghiệm Quốc gia Oak Ridge – kết quả này mang lại lợi ích cho nhiều người và ORLB (Oak Ridge National Laboratory) sẽ nhận được hàng triệu usd tài trợ. Văn phòng Ngân sách Quốc hội (Congressional Budget Office) đã ước tính số thuế có thể thu được từ việc gia tăng sản xuất ô tô của Hoa Kỳ, và các nghị sỹ chia xẻ điều này giống như những con chó của Pavlov khi nghe tiếng chuông (Chú thích: Vào năm 1927, Ivan Pavlov đã thử nghiệm với những con chó chủ đề đào tạo tâm lý – cụ thể là có điều kiện kích thích và phản ứng. Ông thấy rằng khi ông lắc chuông mỗi lần trước khi anh ta cho chó ăn, con chó không còn chảy nước miếng để đáp ứng với thức ăn, mà đến với chuông -> Mô tả về việc phản xạ có điều kiện.)
Một dân biểu từ Kentucky rất nỗ lực để làm rõ rằng chiếc Cresta sẽ là chiếc xe do Mỹ sản xuất, với các bộ phận xe được sản xuất tại Mỹ bổ xung vào thiết kế nên nó sẽ được coi là made in America (sau nhiều lần đàm phán và thương lượng với nhà sản xuất, cuối cùng điều này cũng đã được thực hiện) và ông hy vọng những người công nhân trong khu vực bầu cử của mình sẽ không phải chịu trách nhiệm trước tai nạn thương tâm này, dù sao thì, cái bình xăng cũng không phải do Mỹ sản xuất. Nhà máy Kentucky Cresta, ông nhắc nhở mọi người, là nhà máy sản xuất ô tô hiệu quả nhất thế giới và là điển hình về cách mà Mỹ và Nhật có thể hợp tác hiệu quả cùng nhau. Ông cũng sẽ ủng hộ dự luật này chỉ vì muốn hai nước hợp tác chặt chẽ hơn. Các đồng nghiệp của ông ta thì nghĩ, lời phát biểu này đúng là làm hài lòng cả hai bên
Với những gì đang diễn ra, các biên tập viên của Roll Call, tạp chí địa phương đưa tin về Quốc Hội, tự hỏi ai dám bỏ phiếu chống TRA
“Hãy nhìn coi” Roy Newton nói với khách hàng chủ chốt “Các anh sắp dính đòn, ok? Không ai có thể thay đổi điều đó. Hãy coi như xui xẻo đi, nhưng chết tiệt, nó đã xảy ra rồi”
Tông giọng của ông ta khiến người kia ngạc nhiên. Newton gần như thô lỗ. Ông ta không xin lỗi vì thất bại của mình trong việc thay đổi chính sách, việc mà ông ta được trả tiền để làm, vì đã hứa sẽ làm được điều đó khi được thuê làm nhà vận động hành lang cho Japan, Inc. Thật là thô lỗ khi nói chuyện với người trả tiền cho mình theo cách này, nhưng người Mỹ không hiểu điều đó, bạn thuê họ làm một việc và họ…
“Nhưng có vài việc khác đang xảy ra và nếu các anh kiên nhẫn có cái nhìn dài hạn hơn..” Đã cố mà nhìn xa rồi và Newton vui mừng trước thực tế rằng khách hàng của ông ta có trình độ ngoại ngữ tốt để nắm bắt được câu này có hàm ý khác….”có những lựa chọn khác để xem xét”
“Và đó có thể là gì?” Binichi Murakami cay đắng hỏi. Ông ta khó chịu và sắp nổi cơn thịnh nộ. Thật là quá sức chịu đựng. Ông ta đến Washington với hy vọng mình có thể xoay chuyển được cái dự luật thảm khốc đó, nhưng chỉ thấy mình mắc kẹt với đám phóng viên mà câu hỏi của bọn cho chỉ làm rõ thêm nhiệm vụ của mình thất bại nặng nề. Vì nhiệm vụ này mà ông ta đã vắng nhà vài tuần, bất chấp hàng loạt yêu cầu phải quay trở lại Nhật để tham dự vài phiên họp gấp với người bạn Kozo Matsuda của mình
“thay đổi chính phủ” Newton trả lời, vài phút giải thích thêm
“Với việc bình thường như vậy?”
“anh biết dấy, ngày nào đó chuyện này cũng sẽ xảy ra ở đất nước anh thôi. Anh sẽ tự dối lòng khi nghĩ khác” Newton không hiểu sao họ lại không hiểu ra điều quá rõ ràng như vậy. Chắc chắn đám marketing của họ phải nói cho họ biết có bao nhiêu xe được phụ nữ Mỹ mua, chưa kể doanh số bán máy cạo lông tốt nhất trên thế giới. Chúa ơi, một trong những công ty con của Murakami có làm cái này. Hầu hết những chiến dịch marketing của họ nỗ lực thu hút sự chú ý của khách hàng nữ trong khi bọn họ lại coi như nữ quyền chưa bao giờ xảy ra ở đất nước mình. Newton nghĩ, đây đúng là điểm mù lạ lùng, gây tò mò
“Vụ này thực sự có thể lật đổ được Durling à?” Tổng Thống rõ ràng gặt hái đủ loại lợi ích từ TRA
“Chắc chắn, nếu được sắp xếp thích hợp. Hiện ông ta đang chặn một vụ điều tra tội phạm lớn, phải không?”
“Không theo như những gì ông nói thì ông ta chỉ yêu cầu hoãn lại vì…”
“Vì các lý do chính trị, Binichi” Newton không thường gọi khách hàng bằng tên. Gã này không thích đều đó. Một tên ngu kiêu ngạo. Nhưng hắn ta trả hậu, phải không? “Binichi, anh sẽ không muốn bị bắt gặp dính líu đến các vấn đề tội phạm, đặc biệt là vì các lý do chính trị đâu. Nhất là khi dính líu đến lạm dụng phụ nữ. Đây là hiện tượng kỳ lạ của hệ thống chính trị Hoa Kỳ đấy” ông ta kiên nhẫn giải thích
“Chúng ta không thể can thiệp được, phải không?” Đây là một câu hỏi có hàm lượng chất xám thấp. Dù sao, ông ta chưa bao giờ can thiệp vào cấp độ thế này trước đây
“thế anh nghĩ anh trả tiền cho tôi vì điều gì?”
Murakami dựa lưng vào ghế, châm điếu thuốc. Ông ta là người duy nhất được phép hút thuốc trong văn phòng này “Chúng ta sẽ tiến hành thế nào?”
“Cho tôi vài ngày làm việc đó được chứ? Bây giờ, hãy bắt chuyến bay tiếp theo về nhà đi. Anh sẽ chỉ khiến mình bị tổn thương khi ở đây thôi, ok?” Newton ngừng lại “Anh cũng phải hiểu, đây là dự án phức tạp nhất tôi từng làm cho anh. Cũng rất nguy hiểm nữa” nhà vận động hành lang nói thêm
Đúng thằng lính đánh thuê! Murakami thầm mắng ẩn sau đôi mắt trầm ngâm và suy tư. Chà, ít nhất ông ta cũng có chút hiệu quả
“Một trong những đồng nghiệp của tôi đang ở New York. Tôi dự kiến đến thăm anh ấy và bay về nhà từ đó”
“Được rồi. Chỉ là hãy giữ kín chuyện này, ok?”
Murakami đứng dậy và rời văn phòng, bên ngoài có một trợ lý và một vệ sỹ đang đợi. Ông ta là một người đàn ông đẹp trai, cao to so với tiêu chuẩn người Nhật, 1.78m, mái tóc đen nhánh và trông trẻ trung so với tuổi 57. Ông ta cũng có hồ sơ làm ăn với người Mỹ tốt hơn trung bình, điều này khiến ông ta càng thêm khó chịu với tình hình hiện tại. Trong thập kỷ qua, ông chưa bao giờ mua các sản phẩm Mỹ trị giá dưới trăm triệu đô la mỗi năm và thỉnh thoảng lặng lẽ lên tiếng về việc cho phép Mỹ tiếp cận nhiều hơn với thị trường thực phẩm của Nhật. Là con và cháu trai của gia đình nông dân, ông ta khá ngạc nhiên khi có nhiều người ở Nhật muốn làm loại công việc này. Dù sao thì nó quá cmn kém hiệu quả và người Mỹ, tuy lười biếng, nhưng lại là những nghệ sỹ thực thụ trong ngành trồng trọt. Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi họ không biết cách quản lý vườn sao tử tế, một sở thích khác trong cuộc đời của Murakami
Tòa nhà văn phòng này nằm trên PHố 16, chỉ cách Nhà Trắng vài tòa nhà. Ông ta bước ra khỏi tòa nhà, ngước nhìn các tòa nhà nguy nga xung quanh. Không phải lâu đài Osaka, nhưng thể hiện sức mạnh thống trị
“Mày, thằng Nhật khốn nạn!”
Murakami quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt, da trắng và giận dữ, thuộc tầng lớp công nhân đang nhìn mình, ông ta quá ngạc nhiên đến mức quên phản kháng. Vệ sỹ nhanh chóng di chuyển chặn giữa ông chủ và người Mỹ đó
“Mày sẽ nhanh chóng nhận hậu quả, thằng khốn!” người Mỹ nói, rồi bỏ đi
“Đợi đã, tôi đã làm gì hại đến anh?” Murakami hỏi, vẫn quá ngạc nhiên đến quên cả tức giận
Nếu ông ta biết rõ về người Mỹ hơn, hẳn sẽ nhận ra đó là đó là một trong những người vô gia cư ở Washington, và giống như hầu hết những người vô gia cứ khác, hắn có vấn đề, như người này là vấn đề nghiện rượu đã khiến hắn mất cả công việc và gia đình và mối liên hệ duy nhất với thực tế là mấy cuộc nói chuyện vô bổ với những người thuộc tầng lớp tương tự. Vì vậy, bất kỳ cảm xúc nào đều dễ dàng bị phóng đại lên. Cái cốc nhựa đang uống là loại bia rẻ tiền và vì hắn nhớ mình từng làm trong nhà máy lắp ráp ô tô Chrysler ở Newark, Delaware, hắn quyết định trút giận chuyện mất việc bằng cách chấp nhận mất cốc bia. Hắn quay lại, đổ cốc bia lên 3 người đàn ông trước mặt rồi quay đi không nói lời nào, tự hào với việc mình làm mà không quan tâm chuyện vừa mất đồ uống
Viên vệ sỹ bắt đầu đi theo hắn. Nếu ở Nhật, hắn sẽ bị hét lên là bakayaro (thằng ngu). Một cảnh sát sẽ được gọi tới để bắt thằng ngu này, nhưng viên vệ sỹ biết anh ta đang ở trên đất lạ và lùi lại, rồi quay lại để xem liệu đó có phải là thủ thuật đánh lạc hướng anh ta, tổ chức một cuộc tấn công nghiêm trọng không. Anh ta thấy ông chủ vấn đang đứng đó, khuôn mặt đờ đẫn vì kinh ngạc, sốc, rồi giận dữ. Chiếc áo khoác rẻ tiền của ông ta ướt đẫm loại bia rẻ tiền, vô vị. Không nói một lời, Murakami bước tới chiếc xe đang đợi, hướng tới Sân Bay Quốc Gia Washington. Viên vệ sỹ cũng đang trong trạng thái bị sỉ nhục ngồi cứng lại trên ghế trước
Là một người đàn ông đạt được mọi thứ bằng sự nỗ lực bản thân, Murakiami nhớ lại cuộc sống trong một trang tại trồng rau nhỏ. Để có một chỗ ở Đại học Tokyo, ông đã phải chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác, bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất và làm việc chăm chỉ để leo lên đỉnh cao. Thường cảm thấy khó hiểu và hay chỉ trích người Mỹ, nhưng Murakami tự cho mình là người có cách tiếp cận công bằng và hợp lý để giải quyết các tranh chấp thương mại. Tuy nhiên, như thường lệ trong cuộc sống, một sự kiện nhỏ đã thay đổi suy nghĩ của ông ta
Đúng là bọn man rợ, ông ta tự lẩm bẩm trên đường bước tới chiếc máy bay riêng thuê bay đến New York.
“Thủ tướng Nhật sắp sụp rồi” Cùng lúc đó, cách vài tòa nhà, Ryan đang nói chuyện với Tổng thống
“Làm thế nào chúng ta chắc chắn chuyện này?”
“Chắc chắn nhất trong khả năng” Jack trả lời, ngồi xuống ghế “Chúng ta có vài sỹ quan hoạt động hiện trường đang làm việc ở đó và đó là thông tin nghe được”
“Bên ngoại giao chưa nói gì về chuyện đó” Durling nhẹ nhàng phản đối
“Tổng thống, hiện giờ họ chưa nói thôi” Ryan nói, đặt tập tài liệu lên đùi “ngài biết chuyện này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng mà. Ngài biết Koga đang ngồi lên vị trí này dựa trên liên minh 6 đảng phái và chẳng mất nhiều thời gian để mọi người đổ lỗi cho ông ta” và cả chúng ta nữa, Jack không nói thêm vào
“Được rồi. Vậy thì sao?” Durling trầm ngâm, đang cầm trên tay dữ liệu thăm dò mới nhất
“Vậy thì cái gã có khả năng thay thế ông ấy nhất là Hiroshi Goto, vốn không thích chúng ta lắm. Chưa bao giờ”
“Ông ta nói chuyện rất kiêu ngạo và cứng rắn” Tổng thống nói “nhưng lần tôi gặp ông ta thì trông ông ta là kẻ đào hoa điển hình. Yếu đuối, tự phụ và thiếu quyền lực”
“Và còn một điều nữa” Ryan báo cáo về một trong những điểm mới trong chiến dịch SANDALWOOD
Nếu trong trường hợp khác, Roger Durling hẳn sẽ cười, nhưng Ed Kealty đang ngồi cách ông chưa đầy 100 feet
“Jack, đàn ông khó mà không ngoại tình sao lưng vợ sao?”
“Không phải tôi” Jack trả lời “Tôi lập gia đình với một bác sỹ phẫu thuật, ngài nhớ không?” Tổng thống bật cười, rồi trở nên nghiêm túc
“Chúng ta có thể làm vài điều để chống lại thằng khốn đó, phải không?”
“Vâng, sir” Ryan không phải nói thêm, câu trả lời chỉ là bày tỏ sự lo lắng lớn nhất, vì loại chuyện này liên quan đến bộ mặt của đất nước, nên sẽ gây ra cơn bão lớn hơn vụ tai nạn tại Oak Ridge. Niccolo Machiavelli (tác giả của The King) đã cảnh báo mấy kiểu chuyện này rồi
“Chúng ta có kế hoạch gì với cô gái tên Norton này?” Durling hỏi
“Clark và Chavez…”
“Là hai người đã bắt Corp đó phải không?”
“Vâng, sir. Hiện giờ họ đang ở đó. Tôi muốn họ gặp cô gái và đề nghị một vé về nhà miễn phí”
“sẽ phỏng vấn khi cô ta trở lại đây?”
Ryan gật đầu “Đúng vậy, sir”
Durling mỉm cười “Tôi thích ý tưởng đó. Làm tốt lắm”
“Tổng thống, chúng ta sẽ đạt được những gì chúng ta muốn, có thể còn nhiều hơn một chút so với những gì chúng ta thực sự muốn” Jack cảnh báo “Vị tướng Trung Quốc Sun Tzu/ Tôn Vũ (người viết binh pháp Tôn Tử) từng viết rằng bao vây quân địch thì nên chừa một lối thoát – địch khốn thì không nên quá bức bách”
“Trong cuốn sách One-Oh-One, họ lại dạy chúng ta hãy diệt hết kẻ địch và đếm xác” Tổng thống cười toe toét. Ông thật vui khi Ryan giờ đã vững vàng tại vị trí của mình để thoải mái đưa ra lời tư vấn thiện chí “Jack, đây không phải lĩnh vực chuyên môn của cậu, cũng không phải là vấn đề an ninh quốc gia”
“Vâng, sir, tôi biết. Coi này, vài tháng trước dây tôi vẫn còn làm trong lĩnh vực kinh doanh tài chính. Tôi có vài kinh nghiệm với kinh doanh quốc tế”
Durling gật đầu xác nhận “Được rồi, cậu nói tiếp xem. Có vẻ như tôi vẫn chưa nghe được bất kỳ lời khuyên nào chống dự luật đó, nhưng tôi nghĩ mình nên lắng nghe”
“Chúng ta không muốn Koga bị lật, sir. Đối phó với ông ta dễ dàng hơn nhiều so với Goto. Có lẽ có thể để vị đại sứ ở Nhật đưa ra tuyên bố nhẹ nhàng về cách dự luật cải cách thương mại trao quyền cho ngài hành động, nhưng….”
Tổng Thống ngắt lời “Nhưng tôi sẽ không thực sự hành động kiên quyết?” ông lắc đầu “cậu biết là tôi không thể làm điều đó. Chuyện đó sẽ cắt cổ chân Al Trent và tôi không thể làm điều đó. Nếu làm chuyện đó thì tôi sẽ thành kẻ có lời nói và việc làm không thống nhất, và tôi không thể”
“Ngài có thực sự muốn thực hiện đầy đủ TRA?”
“Có, tôi dự định thế. Nhưng chỉ trong vài tháng. Jack, tôi vài làm cho mấy tên khốn đó sốc thì thôi. Sau hai thập kỷ bị siết, chúng ta sẽ có một thỏa thuận thương mại công bằng, nhưng bọn họ sẽ phải hiểu rằng chúng ta đang nghiêm túc. Điều đó sẽ khiến bọn họ gặp khó khăn, nhưng chỉ vài tháng nữa là bọn họ sẽ phải hiểu ra thôi và rồi bọn họ có thể sửa luật của mình 1 chút, và chúng ta cũng làm tương tự, sau đó mọi thứ sẽ ổn định và khi đó hoàn toàn công bằng cho tất cả các bên”
“Ngaifcos thực sự muốn nghe ý kiến của tôi không?”
Durling lại gật đầu “tôi trả lương cậu để làm điều đó mà. Cậu nghĩ chúng ta đang ép họ quá gắt”
“Vâng, sir. Chúng ta không muốn Koga bị hạ bệ thì chúng ta phải đưa cho ông ta sợi cỏ cứu mạng. Nếu ngài muốn nghĩ về dài hạn thì ngài phải xem xét ai là người ngài muốn làm đối tác”
Durling đưa ra một bản ghi nhớ trên bàn “Brett Hanson cũng nói với tôi điều tương tự, nhưng ông ta lại không lo lắng về Koga như cậu”
“Vào giờ này ngày mai” Ryan hứa “ông ấy sẽ nói thôi”
“Ở đây anh thậm chí không thể đi bộ trên phố” Murakami giận dữ
Yamata dành riêng toàn bộ 1 tầng Tháp Plaza Athenee cho bản thân và các nhân viên. Hai nhà tư bản công nghiệp tụ tập riêng trong phòng khách, không mặc vét hay đeo cà vạt, chai whiskey để trên bàn
“Đúng vậy, Binichi” Yamata trả lời “Ở đây chúng ta là gaijin. Cậu dường như chưa bao giờ nhớ ra điều đó”
“Anh biết tôi đã đầu tư kinh doanh bao nhiêu ở đây, tôi đã mua hàng ở đây bao nhiêu không?” người doanh nhân trẻ tuổi hơn nói. Ông ta vẫn còn nhớ tới cái mùi bia đó. Ông bị hất bia cả vào áo sơ mi, nhưng quá giận dữ đến mức không buồn thay quần áo, muốn nó gợi nhớ đến bài học mà ông ta vừa học được cách đây vài giờ
“Và còn tôi thì sao?” Yamata hỏi “Trong vài năm gần đây, tôi đã đổ 6 tỷ yen vào một công ty thương mại tại đây. Nhắc để cậu nhớ là tôi mới chỉ hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cách đây không lâu. Giờ tôi không biết liệu có thể thu hồi vốn được không đấy”
“Họ sẽ không làm điều đó đâu”
“Sự tin tưởng của cậu vào những con người này thật khiến người ta cảm động và cả đống tài sản đầu tư của cậu ở đây nữa” vị chủ nhà nhận xét “khi nền kinh tế của quê hương cậu xụp đổ, liệu cậu chắc họ sẽ để tôi qua đây quản lý đống tài sản Mỹ của tôi không? Năm 1941 họ đã đóng băng tài sản của chúng ta ở đây đấy”
“Giờ không phải là năm 1941”
“Không, giờ không phải là năm 1941, Murakami-san. Ngày nay còn tồi tệ hơn. Không lâu nữa, chúng ta sẽ kết thúc”
• • •
“Làm ơn đi” Chavez nói, uống cạn cốc bia “Năm 1941 ông tôi đang chiến đấu với quân phát xít ngoài St. Peterburg….”
“Leningrad, tên khốn cậu!” Clark gầm gừ, ngồi kế bên “Những người trẻ tuổi này, họ quên mất các bài học quá khứ” anh giải thích cho hai vị chủ nhà
Một trong hai người là trưởng phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Mitsubishi Heavy Intrustries. Người kia là giám đốc bộ phận máy bay của tập đoàn
“Please,” Chavez said, draining the last of his beer. “In 1941 my grandfather was fighting Fascists outside St. Petersburg —”
“Đúng vậy” Seigo Ishii đồng ý “Anh biết không, các thành viên trong gia đình tôi đã hỗ trợ thiết kế máy bay chiến đấu cho hải quân Nhật. Tôi đã từng gặp Saburo Sakai và Minoru Genda”
Ding mở mấy chia bia khác, rót bia như một người hầu phục vụ chu đáo chủ nhân, Ivan Sergeyevich Klerk. Bia ở đây ngon thật, đặc biệt khi được chủ nhà trả tiền, Chavez nghĩ, ngậm miệng xem chủ nhân làm việc
“Tôi biết những cái tên này” Clark nói “Các chiến binh vĩ đại, nhưng…”anh giơ một ngón tay lên “Họ đã chiến đấu chống lại đồng hương tôi, và tôi cũng nhớ điều đó”
“50 năm rồi” nhân viên PR nói “và mọi thứ ở đất nước anh giờ đã rất khác”
“Đúng thế, bạn của tôi, đúng là thế” Clark công nhận, nghiêng đầu sang một bên. Chavez nghĩ anh ấy đang quá say
“Lần đầu tiên anh đến Nhật, phải không?”
“Đúng là thế”
“Ấn tượng thế nào?” Ishii hỏi
“tôi yêu các vần thơ. Nó rất khác so với thơ của chúng tôi. Cậu biết không, tôi có thể viết một cuốn sách về Pushkin. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ viết, nhưng vài năm trước tôi bắt đầu đọc thơ Nhật. Cậu biết đấy, thơ của chúng tôi thể hiện 1 loạt ý tưởng tổng thể – thường là kể một câu chuyện phức tạp – nhưng thơ của đất nước các cậu tinh tế hơn hiều, kiểu như – tôi phải nói thế nào nhỉ? Như một bức tranh thoáng qua, phải không nhỉ? Có lẽ có câu này mà các cậu có thể giải thích giúp tôi. Tôi có thể nhìn bức tranh đó, nhưng không hiểu nó có nghĩa là gì. Nó xuất phát như thế nào vậy?” Clark tự hỏi mình trong cơn say “Ah, đúng rồi, ‘hoa mận đang nở, các cô nàng háo hức đi mua khăn mới trong phòng nhà thổ’” giờ anh quay sang anh chàng phụ trách PR (quan hệ công chúng) “Nó có nghĩa là gì thế?”
Ánh mắt của Ding và Ishii chạm nhau, theo cách ngạc nhiên thú vụ. Thoạt đầu bối rối, rồi bạn có thể thấy đối phương mở to mắt như thể bị một thanh kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua khi nghe câu này. Ánh mắt của Sasaki dán chặt vào Clark, rồi để ý thấy Ding vẫn tiếp tục duy trì giao tiếp bằng ánh mắt
Đúng vậy. Các cậu phải quay lại với trò chơi rồi, người anh em
“Chà, anh thấy đấy, đó là sự tương phản” viên PR giải thích “trong câu thơ thú vị này, những gì cô em gái xinh đẹp đang làm là – ồ, nói thế nào nhỉ? Đó là đồ phụ nữ. Cuối cùng, anh sẽ thấy họ trong nhà thổ, bị mắc kẹt trong một…..”
“Nhà tù” Ishii nói, đột nhiên tỉnh táo “Họ bị mắc kẹt trong nhà tù do chính họ tạo ra và bức tranh vì vậy không dễ chịu chút nào”
“À, đúng vậy” Clark mỉm cười “Tôi đã hiểu hoàn toàn. Cảm ơn” Một cái gật đầu thân thiện, cảm ơn vì bài học quan trọng
Mẹ kiếp, nhưng Mr. C hành động đúng mượt, Chavez nghĩ. Thằng gián điệp này đúng là có thời gian đầy cảm xúc. Ding gần như cảm thấy tiếc nuối cho Ishii, nhưng nếu thằng con hoang này đã từng phản bội đất nước trước đây, chà, không lý gì phải rơi lệ cho hắn lúc này. Phương châm của CIA rất đơn giản: Một khi là kẻ phản bội thì mãi mãi là phản bội. FBI thì còn có một châm ngôn tương tự nhưng thậm chí còn tàn nhẫn và kỳ lạ hơn. Một khi là một thằng khốn thì mãi mãi là thằng khốn
“Liệu có thể không?” Murakami hỏi
“Có thể? Nó chỉ là trò chơi trẻ con”
“Nhưng hậu quả…” Ý tưởng của Yamata rõ là đáng tin cậy, nhưng…
“Hậu qua rất đơn giản. Thiệt hại cho nền kinh tế sẽ khiến bọn họ không thể phát triển ngành công nghiệp để thay thế các sản phẩm của chúng ta. Khách hàng của họ sẽ phục hồi sau cú sốc ban đầu và cần những sản phẩm mà các công ty của bọn họ không thể sản xuất, họ sẽ lại phải mua từ chúng ta thôi” Nếu Binich nghĩ rằng ông ta sẽ hiểu toàn bộ câu chuyện thì ông ta đã nhầm to
“tôi nghĩ là không. Anh đang đánh giá thấp sự tức giận của người Mỹ về tai nạn đáng tiếc này. Anh cũng phải xem xét khía cạnh chính trị….”
“Koga coi như xong rồi. Chuyện đó đã được quyết định” Yamata lạnh lùng cắt ngang
“Goto à?” Murakami hỏi. đây cũng không hẳn là một câu hỏi. Ông ta cũng có nhận thức chính trị nước mình như bất kỳ ai
“Tất nhiên”
Một cử chỉ giận dữ “Goto là một thằng ngu. Bất kỳ nơi nào ông ta bước vào đều dí dương vật vào đó. Tôi không tin ông ta có thể điều hành trang trại của cha tôi nữa kìa”
“Cậu có thể nói câu đó về bất kỳ nhà chính trị nào. Ai đang thực sự điều hành công việc nước ta? Chúng ta còn có thể đòi hỏi gì hơn ở một thủ tướng, Binichi?” Raizo cười hỏi
“Họ cũng có một người như thế trong chính phủ của mình” Murakami đen tối nói, rót thêm cho mình một ly Chivas và nghĩ về những gì Yamata đang nói “Tôi chưa từng gặp người đó, nhưng nghe nói đó là một tên khốn”
“ai đấy?”
“Kealty, phó tổng thống. Anh biết không, Tổng thống của bọn họ cũng đang che đậy chuyện này”
Yamata dựa vào ghế “Tôi không hiểu”
Murakami kể cho ông ta nghe chi tiết. Vị chủ nhà để ý thấy rượu whiskey không cản trở chút gì đến trí nhớ người đang nói. Chà, ông ta là một người cẩn trọng nhưng thường xuyên quá hào phóng khi giao dịch với người nước ngoài, một trong số ít người có thể ngồi ngang hàng với Yamata, dù họ thường xuyên bất đồng về nhiều chuyện, nhưng giữa họ luôn có sự tôn trọng lẫn nhau
“Thật thú vị, người của cậu định làm gì?”
“Đang nghĩ” Binichi nhướng mày đáp đầy ẩn ý
“Cậu tin người Mỹ về mấy chuyện này? Người tốt nhất trong số họ là ronin ( Ronin là những samurai không còn chủ tướng trong thời kì phong kiến ở Nhật Bản. Một Samurai mất chủ tướng do chủ của ông ta bị chết, bị mất quyền lực, hoặc chỉ do mất đi sự tin tưởng của chủ tướng. Từ khi 1 Ronin không còn phục vụ cho ai, ông ta không còn là 1 Samurai nữa.) và cậu biết người tệ nhất là…” rồi Yamata-san dừng lại và mất vài giây để hiểu thông điệp “Bạn thân mến, nếu người Mỹ có thể hạ Koga…”
Murakami cúi đầu xuống một lúc. Mùi bia bị hắt vẫn còn nồng. Thằng khốn trên đường phố đó thật xấc xược! Về chuyện đó, sự xấc xược của tổng thống là gì? Ông ta có thể khiến một quốc gia có thể bị tê liệt bởi sự phù phiếm và sự tức giận giả tạo của mình. Vì lý do gì? Một tai nạn, hết. Chả nhẽ công ty không phải đã phải nhận trách nhiệm rồi sao? Chẳng phải coogn ty đã hứa chăm sóc những người sống sót rồi sao?
“Bạn thân mến, anh đang đề xuất một điều lớn lao và nguy hiểm đấy”
“Nếu không làm gì thì thậm chí còn nguy hiểm hơn”
Murakami xem xét một lúc
“Anh muốn tôi làm gì?”
“tốt nhất là cậu có thể cung cấp thông tin cho tôi về Kealty và Durling”
Murakami thực hiện một cuộc điện thoại, và trong vòng vài phút, thông tin sẽ được gửi đến máy fax bí mật trong phòng của Yamata. Có lẽ Raizo có thể sử dụng chúng hữu ích, ông ta nghĩ. Một giờ sau, xe đưa ông ta tới phi trường Kennedy International, tại đó ông ta lên máy bay JAL bay về Tokyo.
Chiếc máy bay phản lực tư nhân khác của Yamata cũng là một chiếc G-IV khác. Nó sẽ rất bận rộn. Đầu tiên là bay đến New Delhi, ở lại đó trong 2 giờ, rồi cất cánh bay về hướng đông
“Có vẻ như có thay đổi tuyến bay” sỹ quan điều hành hạm đội nói “đầu tiên chúng tôi nghĩ họ chỉ thực hiện vài hoạt động bay mở rộng, nhưng rồi tất cả các máy bay của bọn họ đều cất cánh và…”
Tướng Dubro gật đầu đồng ý khi nhìn chằm chằm xuống màn hình Link -11 trong Trung Tâm Thông Tin Tác Chiến tàu sân bay. Nó được chuyển tiếp kết nối với máy bay trinh sát E-2C Hawkeye. Đội hình vành đai đang hướng về phía nam với tốc độ 18 hải lý/giờ. Lực lượng phòng thủ xung quan tàu sân bay gồm các tàu khu trục và tàu tuần dương được trang bị tên lửa, được che chắn bởi các tàu khu trục hạm phía trước. Tất cả các radar đều vào chế độ hoạt động, vài cái trong số đó vừa được trang bị mới. Các tàu Ấn Độ được quảng cáo tung hô là sự hiện diện của họ sẽ tạo thành những ‘bong bóng’ mà bất kỳ ai đi ngang qua cũng không thoát được sự theo dõi nhận diện
“Đang tìm kiếm chúng ta đấy, cậu có đề nghị gì không?” viên tướng hỏi
“Nếu không có gì nữa, bọn họ sẽ dồn chúng ta vào một khu vực giao tranh nào đó. Chúng ta có thể ở phía tây nam hoặc đông nam của bọn họ, nhưng nếu họ tiếp tục đi theo hướng này thì ý đồ của họ sẽ rõ ràng hơn, sir”
Dubro nghĩ, có lẽ bọn chọ chỉ mệt mỏi vì liên tục bị theo dõi. Có thể hiểu được điều đó. Họ có một hạm đội khá giỏi với những lính được đào tạo bài bản trong vài tháng đã hoàn thành nhiệm vụ trong vài tháng qua. Họ lại vừa đủ đầy bình nhiên liệu và có tất cả số nhiên liệu mình cần để….làm gì?
“Thông tin tình báo nói sao?”
“Không đề cập gì về ý định của họ” Trung tá Harrison trả lời “Lực lượng đổ bộ vẫn ở bến tàu. Chúng tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin lo lắng gì bên tình báo J-2. Thời tiết đã rất tệ trong vài ngày qua”
“Lũ tình báo chết tiệt” Dubro gầm gừ. CIA phụ thuộc quá nhiêu vào các báo cáo vệ tinh đến mức mọi người nghĩ các máy camera có thể nhìn xuyên đám mây. Tất cả những gì họ phải làm là đặt vài nhân viên trên mặt đất…chẳng lẽ ông là người duy nhất tin vào điều này hay sao?
Hình ảnh do máy tính tạo ra được hiển thị trên một tấm kính phẳng, một thiết bị mới được lắp đặt trên tàu chỉ vào năm ngoái.Nó phức tạp hơn các hệ thống trước đây, tạo ra bản đồ và dữ liệu biểu đồ chi tiết, đồng thời chỉ ra vị trí của tàu và máy bay bằng điện tử. Ưu điểm lớn của hệ thống này là nó có thể phân định chính xác tất cả các chi tiết. Tuy nhiên, nó không thể cung cấp nhiều thông tin hơn thế và Dubro cần dữ liệu chính xác hơn để đưa ra quyết định.
“Đã có ít nhất 4 máy báy của họ hướng về phía nam trong 8 giờ qua. Dựa trên bán kính hoạt động, tôi đoán chúng không mang theo tên lửa không đối không và các bình nhiên liệu phụ để đạt sức bền tối đa. Vậy thì họ phải đang tham gia vào hoạt động do thám quy mô lớn. Mấy con Harrier của bên đó có radar nhìn xuống Black Fox mới và Hummer đã thu được một số tín hiệu. Họ đang cố gắng mở rộng khu vực tìm kiếm nhiều nhất có thể, sir. Tôi cần được chấp thuận đưa Hummer về phía nam thêm vài trăm dặm nữa để nó được che chắn tốt hơn”Theo ý này thì chiếc máy bay giám sát sẽ chỉ được bật radar vào một số giờ nhất định và thay vào đó sẽ theo dõi thụ động quá trình di chuyển của hạm đội Ấn, từ lượng phát radar của chính người Ấn
“Không” Tướng Dubro lắc đầu “Hãy cứ để bọn họ tưởng mình thông minh và tự mãn một thời gian” ông quay lại kiểm tra tình trạng đội bay. Tàu của ông có đủ sức mạnh chiến đấu để đối phó với mối đe dọa này, nhưng đó không phải là vấn đề. Nhiệm vụ của ông không phải là đánh bại hải quân Ấn trong chiến đấu, mà khiến cho bọn họ sợ không dám làm những điều khiến người Mỹ phiền lòng. Và nhiệm vụ của bên Ấn cũng không phải là chiến đấu với hải quân Hoa Kỳ, phải không? Không, chuyện đó thật điên rồ. Không, họ không thể chiến thắng, trừ khi họ có một chỉ huy hạm đội cực kỳ xuất sắc và gặp rất nhiều may mắn mới có thể đánh bại đối thủ đen đủi và ngu ngốc của Mỹ, nhưng Dubro không có ý định để chuyện đó xảy ra. Nhiều khả năng, cũng giống như nhiệm vụ của ông là khiến họ sợ hãi, thì nhiệm vụ của họ cũng là khiến người Mỹ sợ hãi. Nếu họ có thể buộc hạm đội Mỹ đi về phía Nam thì…họ không thể ngu đến mức đó chứ, phải không? Câu hỏi là giờ ông nên chơi bài của mình thế nào
“Họ đang buộc chúng ta phải công nhận, Ed, dù sao thì cũng đang cố làm điều đó” Dubro nghiên người về phía trước, đặt một tay lên màn hình bản đồ và dùng tay kia vẽ lên đó “Bọn họ có lẽ nghĩ chúng ta đang ở phía đông nam. Nếu đúng như vậy, di chuyển về phía nam, bọn họ sẽ khóa chúng ta dễ dàng hơn và họ biết chúng ta có lẽ phải duy trì khoảng cách để tránh lọt vào tầm bắn. Mặt khác, nếu bon họ nghi ngờ chúng ta ở đây bây giờ, họ cũng có thể làm điều tương tự, hoặc đối mặt buộc chúng ta phải lựa chọn vòng qua tây bắng để kiểm soát Vịnh Mannar. Nhưng điều đó có nghĩa rằng chúng ta sẽ tiến vào phạm vi tấn công của máy bay chiến đấu xuất phát từ đất liền, với hạm đội của họ ở phía nam của chúng ta và chỉ có đường thoát duy nhất là hướng tây. Kế hoạch chiến đâu không tệ đâu” Vị chỉ huy nhóm chiến đấu thừa nhận “Chỉ huy hạm đội này vẫn là Chandraskatta?”
Vị sỹ quan tác chiến của hạm đội gật đầu “Vâng, sir. Ông ta quy lại sau một lúc trên bãi biển. Người Anh đã viết một cuốn sách về gã này.Họ nói ông ta không phải là kẻ ngu”
“Tôi nghĩ đến lúc này tôi hoàn toàn đồng ý với nhận định đó. Cậu nghĩ bọn họ có bao nhiêu thông tin về chúng ta?”
Harrison nhún vai “họ biết chúng ta đã ở đây bao lâu. Họ phải biết chúng ta đang mệt mỏi thế nào” viên sỹ quan tác chiến của hạm đội hàm ý tất cả mọi người trên tàu đều thế. Các tàu trong Task Force hiện giờ đều đang có vấn đề về vật chât. Tất cả các tàu đều có chi tiết thay thế nhưng tàu ở biển lâu vẫn phải cho vào xưởng để sửa chữa. Ăn mòn do muối trong không khí, sóng gió chuyển động liên tục và quá trình sử dụng lâu dài đồng nghĩa với việc các thiết bị hệ thống trên tàu không thể tồn tại mãi mãi. Rồi còn yếu tố con người nữa. Hiện giờ lính trên tàu đang rất mệt mỏi sau thời gian ở biển quá dài. Công việc bảo trì gia tăng càng khiến họ mệt mỏi hơn. Thuật ngữ hiện tại trong quân đội cho các vấn đề kết hợp kiểu này là “thách thức khả nâng lãnh đạo”, một thuật ngữ lịch sự mô tả các sĩ quan chỉ huy tàu và nhân viên đôi khi không biết chính xác phải làm gì
“Cậu biết không, Ed, ít nhất thì người Nga còn có thể đoán trước được” Dubro đứng thẳng lên, nhìn xuống và ước gì ông vẫn còn thuốc trong tẩu “Được rồi, hãy gọi cho người này. Nói với Washington rằng có vẻ như bọn họ đang bắt đầu hành động”
“Vậy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”
“Rất hân hạnh, sir” Chuck Searls, kỹ sư máy tính, biết rằng bộ đồ suits 3 mảnh va mái tóc cắt gọn gàng của anh ta đang làm người đàn ông này sửng sốt. Anh ta chìa tay và gật đầu với ân nhân thay cho lời chào mà anh ta cho là thích hợp
“Người của tôi nói anh là người rất có năng lực”
“Ông thật tốt khi nghĩ thế. Tôi đã làm việc này vài năm và tôi nghĩ mình có chút năng khiếu” Searls đã đọc sách về Nhật Bản
Và cũng rất tham lam, Yamata nghĩ, nhưng rất lịch sự không biểu hiện ra. Ông ta biết cách giữ trong lòng chuyện đó. Nói chung, đây cũng là sự tình cờ may mắn. Ông ta đã mua lại hãng của ngươi đàn ông này 4 năm trước và theo thói quen giữ lại ban quản lý, ông ta phát hiện ra người này có năng lực thực sự. Cấp trên của Searls báo cáo anh ta gần như là một thiên tài hiếm có và dù chức danh của anh chàng người Mỹ này không thay đổi thì lương vẫn đều đặn tăng. Vài năm trước, Searls nói rằng anh ta cảm thấy mệt mỏi vì công việc…..
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chứ?”
“Vâng, sir. Bản cập nhật phần mềm gốc đã được cài đặt cách đây vài tháng. Họ thích nó”
“Và…”
“Quả trứng phục sinh, ông Yamata. Đó là tên chúng tôi gọi nó”
Raizo chưa bao giờ nghe nói đến thuật ngữ này. Ông ta đề nghị giải thích và hiểu..nhưng nó cũng chẳng có nghĩa gì lắm với ông ta
“Khó thực hiện đến thế nào?”
“Đó chính là phần thông minh” Searls nói “Nó chốt trên 2 cổ phiếu. Nếu General Motors và Merck đi qua hệ thống giá trị mà tôi xây dựng, 2 lần và cùng phút, quả trứng sẽ được kích hoạt, nhưng chỉ vào các ngày thứ Sáu, như ông dặn, và chỉ bắt đúng chu kỳ năm phút”
“Ý anh là điều này chỉ xảy ra một cách tình cờ” Yamata ngạc nhiên hỏi lại
“Về lý thuyết, đúng vậy. Tuy nhiên, giá kích hoạt của cổ phiếu nằm ngoài phạm vi giao dịch hiện tại và tỷ lệ tất cả những điều này xảy ra một cách tình cờ là 30 triệu ăn 1. Đó là lý do tại sao tôi chọn phương pháp này để ấp trứng. Tôi đã chạy máy tính tìm kiếm các mẫu giao dịch và….”
Một vấn đề khác của những kẻ đánh thuê là họ không bao giờ dừng nói với bạn rằng bọn họ thông minh như thế nào. Dù nó có là sự thật đi nữa thì Yamata cũng thấy khó mà ngồi nghe lải nhải mấy thứ này. Dù vậy ông ta vẫn làm. Đó là phép lịch sự đỏi hỏi
“Và những sắp xếp cá nhân của anh?”
Searls chỉ gật đầu. Chuyến bay đến Miami. Các chuyến nối tiếp đến Antigua, qua Dominica và Grenada. Mỗi vé có một tên khác nhau và thanh toán bằng thẻ tín dụng khác nhau. Anh ta có hộ chiếu mới, danh tính mới, có tài sản trên hòn đảo Caribbean. Dù sẽ mất cả ngày để đến đó nhưng rồi anh ta sẽ ở đó là không có kế hoạch rời đi
Về phần mình, Yamata không bao giờ biết, hoặc cũng không muốn biết Searls dự định làm. Nếu đây là một bộ phim thì ông ta raatrs muốn kết liễu cuộc sống của người đàn ông này, nhưng chuyện đó trong thực tế sẽ rất nguy hiểm. Có thể có nhiều hơn một quả trứng trong tổ chim, phải không? Phải, nhất định là thế. Ngoài ra, cũng phải tính đến chuyện danh dự. Toàn bộ cuộc phiêu lưu này là về danh dự
“2/3 quỹ này sẽ được chuyển vào sáng mai. Lúc đó, tôi đề nghị ông thực hiện kế hoạch của mình” Ronin, Yamata nghĩ, nhưng vài người trong bọn họ vẫn đáng tin cậy ở mức độ nào đó
“Các thành viên”, vị Chủ tịch Hạ Viện phát biểu, s-Sau khi Al Trent kết thúc bài phát biểu của mình “sẽ bỏ phiếu điện tử”
Trên C-SPAN (Được đồng tài trợ và điều hành bởi các kênh truyền hình cáp lớn ở Hoa Kỳ, đồng thời phát sóng các cuộc thảo luận và điều trần công khai của Thượng viện và Hạ viện) thời điểm này cho phát các bản nhạc kinh điển. Trong buổi hôm nay là bản Concerto của Bach. Mỗi thành viên hạ viện đều có một tấm thẻ nhựa – nó giống như chiếc thẻ ATM, thực tế là thế. Các phiếu bầu được đếm bằng máy tính và hiển thị trên các màn hình tivi trên khắp thế giới. Cần 218 phiếu bầu để dự luật được thông qua, và chưa cần đến 10 phút đã đạt đến số phiếu này. Rồi hàng loạt các phiếu “đồng ý” được bổ sung khi các nghị sỹ từ các phiên điều trần ủy ban và Hôi đồng lập hiến vốn đang làm việc, đổ vào nghị viện
Trong suốt quá trình đó, Al Trent vẫn ở trên bục, dành phần lớn thời gian trò chuyện với một thành viên phe lãnh đạo thiểu số, bạn ông Sam Fellows. Cả hai đều ngạc nhiên khi thấy giữa họ có nhiều điểm chung. Một gã gay theo chủ nghĩa tự do từ New England và một người theo chủ nghĩa bảo thủ Mormon ở Arizona mà hầu như chẳng tìm thấy mấy điểm khác biệt
“Lần này sẽ dạy cho mấy thằng khốn lùn đó một bài học” Al nhận xét
“Dự luật của anh chắc chắn sẽ được thông qua” Sam đồng ý. Cả hai đều đang tự hỏi tác động lâu dài của đự luật đến tỷ lệ việc làm trong khu vực bầu cử của mình
Các quan chức bên ĐSQ Nhật ít vui mừng hơn, khi phải gọi về Bộ Ngoại Giao Báo cáo kết quả ngay sau khi âm nhạc dừng lại và chủ tịch Hạ Viện thông báo “ HR-12313, the Trade Reform Act/ Đạo Luật Cải Cách Thương Mại, đã được thông qua”
Dự luật sẽ được trình lên Thượng viện tiếp theo, nhưng theo họ báo cáo, cũng chỉ là hình thức. Những người có khả năng bỏ phiếu chống là những nghị sĩ không có khả năng tái tranh cử. Vào lúc 9.00 giờ địa phương, Bộ trưởng ngoại giao nhận được thông tin từ cấp dưới và báo cáo lên Thủ tướng Koga ở Tokyo. Vị thủ tướng cũng đã chuẩn bị sẵn bức thư từ chức trình lên Nhật Hoàng. Những người khác có thể đã rơi nước mắt vì giấc mơ tan vỡ, nhưng Thủ tướng thì không. Nhìn lại thì ông đã có nhiều ảnh hưởng với tư cách là một nghị sĩ đối lập hơn là hiện tại với tư cách là thủ tướng. Nhìn ra cửa sổ và thấy mặt trời trên cao vào buổi sáng, ông nhận ra rằng, sau tất cả, cuộc sống của ông sẽ vui vẻ hơn sau khi nghỉ việc
Hãy để Goto xử lý việc này
“Anh biết không, có vài thứ rất tốt chúng em sử dụng tại Wilmer là do người Nhật sản xuất” Cathy Ryan nói trong bữa tối. Giờ thì dụ luật sắp được thông qua, cũng là lúc cô bày tỏ ý kiến của mình
“Ồ?”
“Hệ thống laze lưỡng cực mà chúng em sử dụng đối với bệnh đục thủy tinh thể chính là do người Nhật sản xuất. Họ mua lại công ty của Mỹ phát minh ra máy đó. Các kỹ sư của họ thực sự biết cách nâng cao chất lượng máy. Thực tế là phần mềm được cập nhật mỗi tháng”
“Công ty đó ở đâu?” Jack hỏi
“Đâu đó ở California”
“Vậy thì nó là sản phẩm do Mỹ sản xuất rồi, Cathy”
“Nhưng không phải tất cả các bộ phận trong máy” vợ anh nói
“Coi này, luật này cho phép các ngoại lệ đặc biệt được dùng chế tạo những thứ có giá trị độc nhất mà…”
“Chính phủ sẽ đưa ra luật đó, phải không?”
“Đúng rồi” Jack thừa nhận “Đợi chút, em kể với anh rằng bác sỹ Nhật…”
“Em chưa bao giờ nói họ ngu ngốc, chỉ là họ cần sáng tạo hơn, anh biết đấy” cô nói thêm “giống như các cơ quan chính phủ”
“Anh đã nói với Tổng Thống rằng ý tưởng đó không hoàn hảo đến vậy. Ông ấy nói luật này sẽ chỉ thực hiện đầy đủ trong vài tháng thôi”
“Em sẽ tin khi chứng thực nhìn thấy”