← Quay lại trang sách

Chương 13 GIÓ VÀ THỦY TRIỀU

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì thế này”

“Nhưng đất nước anh có thể làm ra hàng ngàn cái này” vị giám đốc PR phản đối

“Đúng là thế” Klerk đồng ý “Nhưng các nhà máy đó không mở cửa cho công chúng, ngay cả cho các nhà báo Liên Xô”

John Clark nghiêm túc để ý thấy Chavez vẫn đang làm công việc của nhiếp ảnh gia và đóng vai người hầu điêu luyện, đi xung quanh những người công nhân mặc áo yếm trắng và đội mũ cứng, xoay phải, xoay trái, ngồi xổm với chiếc máy ảnh Nikon áp chặt vào mặt, cứ vài phút lại thay cuộn phim, chụp hàng trăm bức ảnh về dây chuyền sản xuất tên lửa. Chắc chắn cmn đây là dây chuyền sản xuất tên lửa SS-19. Clark biết về các thông số kỹ thuật và đã xem nhiều hình ảnh tại Langley để biết nó trông thế nào – đủ để thấy có một số thay đổi cục bộ. Các model của Liên Xô bên ngoài thường có màu xanh lục. Mọi thứ sản xuất cho quân đội đều phải sơn ngụy trang, ngay cả tên lửa để trong hầm chứa nằm dưới đáy hầm cũng phải sơn màu xanh hạt đậu mà họ thích giống như trên xe tăng. Nhưng những tên lửa này không được sơn như thế. Vì lớp sơn cũng có trọng lượng và không cần thiết phải tốn thêm nhiên liệu đẩy đẩy thêm vài kg sơn theo vận tốc đúng quỹ đạo, vì vậy thân của những tên lửa này vẫn để nguyên lớp thép sáng bóng. Các khớp và mối nối của những tên lửa này trông cũng tinh tế hơn những tên lửa anh thấy trong nhà máy sản xuất tên lửa của người Nga

“Các anh đã sửa đổi thiết kế ban đầu của họ, phải không?”

“Đúng vậy” gã phụ trách PR mỉm cười “Thiết kế nguyên bản rất tuyệt vời. Các kỹ sư của chúng tôi rất ấn tượng,nhưng chúng tôi có những tiêu chuẩn khác và có các chất liệu tốt hơn. Mr. Klerk, ông có con mắt tuyệt vời. Cách đây không lâu, một kỹ sư NASA của Mỹ cũng có nhận xét tương tự như ông vậy” người đàn ông đó dừng lại “Họ Klerk trong tiếng Nga có nghĩa là gì?”

“Đó không phải tiếng Nga” Clark nói, tiếp tục viết nguệch ngoạc vào sổ ghi “Ông tôi là người Anh, một đảng viên cộng sản, họ là Clark. Vào những năm 1920 ông đến Nga để them gia vào cuộc thử nghiệm mới” một nụ cười ngượng ngùng “tôi nghĩ, dù có trên trời, ông hẳn đã rất thất vọng”

“Và đồng nghiệp của ông thì sao?”

“Chekov? Cậu ta từ Crimea. Chắc chắn có dòng máu tartar đang chảy, phải không? Vậy các anh định sản xuất bao nhiêu?”

Chavez trèo lên đỉnh thân tên lửa ở cuối dây chuyền. Vài công nhân lắp ráp giận dữ nhìn anh và anh nghĩ mình thật sự thành công trong vai một phóng viên tọc mạch và khó chịu. Công việc cũng khá dễ dàng. Để hỗ trợ công nhân thực hiện nhiệm vụ dễ dàng, hệ thống giá kệ cuẩ nhà máy được đèn chiếu sáng rực rỡ và dù anh có sử dụng đền chiếu của mình để cho ra vẻ chuyên nghiệp thì thực ra con chip cảm biến máy ảnh cũng cho thấy là đã đủ ánh sáng rồi. Chiếc máy ảnh F-20 hiệu Nikon này thực ra là dòng máy ảnh bình thường. Ding thay phim. Anh đang sử dụng cuộc phim màu loại ASA-64 – tất nhiên là dòng Fuji Film – vì nó cho độ bão hòa màu sắc tốt hơn, Chúa biết điều đó có nghĩa là gì

Vào đúng thời điểm. Mr. C bắt tay đại diện nhà máy và tất cả họ đi về phía cửa. Chavez – giờ là Chekov – tháo ống kính ra khỏi máy ảnh và cho mọi thứ vào túi. Những nụ cười thân thiện và cúi chào trên đường đi. Khi lên xe, Ding cho một chiếc CD vào ổ và tăng âm lượng. Điều này khiến cuộc nói chuyện trở nên khá khó khăn nhưng John luôn là tay chơi đúng luật. Và anh đã đúng. Không ai có thể biết liệu chiếc xe thuê của họ có bị nghe lén hay không. Chavez quay đầu sang phải và gần như phải hét lên

“John, có phải lúc nào cũng dễ dàng thế này không?”

Clark muốn cười lắm, nhưng anh không cười. Anh vừa mới kích hoạt thêm 1 thành viên của nhóm THISTLE vài giờ trước, người đã khăng khăng yêu cầu anh và Ding nhìn qua tầng lắp ráp

“Cậu biết đấy, tôi đã từng thường nhiều lần đến Nga, nhưng vẫn phải cần thêm hộ chiếu và thẻ American Express”

“Để làm gì?”

“Phần lớn để đưa người ta thoát ra. Đôi khi để lấy vài túi dữ liệu. Có đôi lần tôi phải thay thế các dụng cụ nho nhỏ. Cảm giác cô đơn, cảm giác đáng sợ” Clark lắc đầu. Chỉ có vợ anh biết màu tóc thực của anh, chỉ một chút thôi, vì anh không thích tóc bạc “Cậu có biết chúng tôi đã phải trả giá bao nhiêu nỗ lực để đến được…Plesetsk, tôi nghĩ thế, đó là nơi họ làm ra những thứ này, Phòng thiết kế Chelomei Design Bureau”

“Họ thức sự muốn chúng ta nhìn thứ đó”

“Chắc chắn cmn rồi” Clark đồng ý

“Tôi nên làm gì với đống ảnh này?”

John gần như muốn nói rằng hãy vứt chúng đi, nhưng đây là dữ liệu và họ có được chúng trong giờ làm việc. Anh phải soạn thảo báo cáo và gửi bài báo tới Interfax để duy trì vỏ bọc – anh tự hỏi liệu có ai muốn xuất bản bài báo này không. Nó chỉ là một đống vô nghĩ, anh lắc đầu nghĩ ngợi. Tất cả những gì họ đang làm, thực sự, chỉ là bài tập khởi động, trong lúc chờ lệnh và cơ hội để gặp Kimberly Norton. Anh quyết định cho các bức ảnh và bài báo vào túi ngoại giao. Nếu không có gì khác thì đây cũng là bài luyện tập tốt cho Ding – và cho cả chính anh nữa, Clark công nhận

“Tắt cái âm thanh khó chịu này đi” anh nói và họ chuyển sang nói tiếng Nga. Cách luyện tập ngôn ngữ tốt

“Tôi nhớ mùa đông ở nhà” Chekov nhận xét

“Tôi thì không” Klerk trả lời “Cậu lấy ở đây cái gu thưởng thức âm nhạc Mỹ tệ thế này?” anh gầm gừ hỏi

“Voice of America” Chekov trả lời, rồi cười lớn

“Yevgeniy Pavlovich, cậu không có sự tôn trọng người lớn tuổi chút nào hết. Tai của tôi không thể thẩm nổi cái âm thanh ồn ào chết tiệt đó. Cậu không còn thứ nào khác nữa sao?”

“Thứ gì cũng tốt hơn cái loại nhạc này” viên kỹ thuật viên lẩm bẩm khi nghe headphone và lắc đầu loại bỏ tiếng ồn gaijin chết tiệt. Tệ hơn nữa, con trai ông ta cũng thích nghe loại nhạc rác rưởi này

Bất chấp những lời phủ nhận trong vài tuần qua, thực tế đã bày ra trước mắt rằng điều này sẽ xảy ra. Các con tàu chở ô tô khổng lồ, xấu xí neo đậu ở nhiều cảng khác nhau là nhân chứng im lặng cho các bản tin phát trên kênh truyền hình NHK (của Nhật). Các công ty sản xuất xe hơi Nhật sở hữu tổng cộng 119 con tàu như thế, chưa tính đến những con tàu treo cờ nước ngoài dưới dạng cho thuê giờ đang hướng về các cảng quê nhà của chúng. Những con tàu thường vội vã rời bến với một đống ô tô giờ như những tảng băng trôi lững lờ vô nghĩa, làm tắc nghẽn các bến cảng. Các con tàu đang chờ chỗ trống trong cảng Hoa Kỳ cũng sẽ mất vài tuần mới dỡ được hàng. Đám thủy thủ tận dụng cơ hội để làm việc bảo trì,nhưng họ cũng biết là khi hoàn thành xong những công việc có chủ đích này thì thực sự hết việc

Hiệu ứng lan truyền như hòn tuyết lăn. Việc sản xuất ô tô giờ không còn ý nghĩa gì nữa vì có xuất xưởng được đâu. Trên thực té thì cũng chẳng còn nơi nào để trữ được hàng nữa. Một khi các kho hàng khổng lồ của cầu cảng đầy ô tô, các đoàn tàu chở ô tô đầy ô tô, ngay cả bãi chứa xe của nhà máy lắp ráp cũng chật kín thì đơn giản là chẳng còn lựa chọn nào khác. Có khoảng nửa tá phóng viên truyền hình đang có mặt khi trưởng dây truyền sản xuất của nhà máy Nissan đưa tay ra nhấn nút. Nút bấm đó chuông rung lên và xuống dây chuyền. Nút thường được nhấn khi có sự cố nhà máy trong quá trình lắp ráp, nhưng lần này, nó đồng nghĩa với việc dây chuyền lắp ráp ngừng hoạt động. Từ đầu dây chuyền lắp ráp (nơi đặt khung thân trên băng chuyền) đến cuối dây chuyền – nơi một chiếc ô tô màu xanh nước biển đang đậu mở sẵn cửa chờ tài xế lái xe ra khỏi tòa nhà – tất cả công nhân đều đứng yên, người nọ nhìn người kia. Họ tự nhủ rằng điều này đáng nhẽ không bao giờ có thể xảy ra. Đối với họ là có mặt đi làm, thực hiện các công việc theo đúng chức năng mô tả, lắp ráp các bộ phận, kiểm tra, đánh dấu – hiếm khi phát hiện ra vấn đề – và lặp lại các quy trình vô tận, đơn điệu nhưng được trả lương hậu hĩnh. Nhưng vào lúc này, trái đất dường như đã ngừng quay. Họ đã biết tình hình rất tệ. Báo chí và truyền hình, các tin đồn nâng lên đặt xuống còn nhanh hơn ô tô và bảng thông báo từ ban quản lý. Dù có biết tất cả những tin tức đó, nhưng giờ đây họ vẫn đứng cạnh dây chuyền lắp ráp với bộ mặt như bị tát thẳng một cú đau điếng

Trên sàn chứng khoán Tokyo, các nhà giao dịch đều có chiếc TV nhỏ cầm tay – loại mới của Sony có thể gập lại và bỏ gọn vào túi đeo bên hông. Họ nhìn thấy người đàn ông đó bấm chuông và thấy đám công nhân ngừng việc. Tệ hơn cả, họ thấy hết nét mặt của đám công nhân đó. Và các nhà giao dịch biết, đây chỉ là khởi đầu. Các nhà cung cấp linh kiện cũng sẽ dừng sản xuất vì nhà máy lắp ráp đâu còn mua sản phẩm của họ nữa. Ngành công nghiệp kim loại sẽ chững lại đáng kể vì các khách hàng chính đều đóng cửa không sản xuất. Các công ty cơ điện tử cũng sẽ chậm lại do mất cả thị trường trong và ngoài nước. Đất nước của họ toàn toàn phụ thuộc vào ngoại thương, và HoaKyf là đối tác thương mại lớn nhất, 170 tỷ usd xuất khẩu mỗi năm cho riêng thị trường Hoa Kỳ, nhiều hơn tổng xuất khẩu toàn Châu Á, nhiều hơn tổng xuất khẩu toàn Châu Âu. Họ nhập khẩu từ Hoa Kỳ số lượng hàng hóa giá trị khoảng 90 tỷ usd, nhưng thặng dư, thuộc về mặt lợi nhuận trên bảng kết toán sổ cái chung, là hơn 70 tỷ usd, và đây là số tiền cần để vận hành nền kinh tế, số tiền họ định sử dụng cho nền kinh tế quốc dân, năng lực sản xuất kinh tế Nhật được thiết kế để đáp ứng

Đối với công nhân cổ xanh trên TV, thế giới như dừng lại. Đối với những nhà giao dịch chứng khoán ở đây, thế giới có lẽ đã kết thúc. Vẻ mặt của họ không phải sốc mà là tuyệt vọng. Sự im lặng kéo dài chưa đầy 30 giây. Cả nước đã xem cùng cảnh tương tự trên TV và cảm thấy cùng tâm trạng hoang mang khủng khiếp được chế ngự bởi sự hoài nghi cố chấp. Rồi điện thoại lại bắt đầu nổ chuông. Vài bàn tay run rẩy với lấy điện thoại. Chỉ số Nikkei lại giảm tụt quần ngày hôm đó, xuống còn 6540, chỉ bằng khoảng 1/5 so với vài năm trước đó.

Đoạn phim tương tự cũng đang chạy trên kênh truyền hình Hoa Kỳ và tại Detroit, ngay cả các công nhân UAW vốn tư mình chứng kiến nhà máy của mình từng đóng cửa cũng nhìn thấy những nét mặt đó, nghe âm thanh đó và nhớ lại cảm giác của chính mình. Dù họ có thông cảm cho hoàn cảnh hiện tại của đồng nghiệp trong các công ty Nhật, nhưng tình hình này cũng hứa hẹn về việc họ sẽ được tái tuyển dụng. Cơ hội việc làm của họ từng bị người Nhật lấy đi, giờ là lúc những người lao động Mỹ đảo cờ. chỉ vài người trong số họ thực sự hiểu rằng mình cũng chỉ là nạn nhân của các thế lực bên trên tranh đấu

Phản ứng của Phố Wall gây ngạc nhiên cho những người có đầu óc đơn giản. Trên lý thuyết, đạo luật mang lại lợi ích cho kinh tế Mỹ, nhưng Đạo Luật Cải Cách Thương Mại giờ cũng gây ra vấn đề ngắn hạn. Nhiều công ty Mỹ ít nhiều phụ thuộc vào các nhà cung cấp Nhật và trong khi người lao động và công ty Mỹ trên lý thuyết có thể từng bước lấp chỗ trống thì mọi người đều nghi ngờ liệu TRA có được thực hiện nghiêm túc toàn bộ các điều khoản. Nếu chúng thực sự được thực hiện lâu dài thì các nhà đầu tư sẽ bỏ tiền vào các công ty có kỳ vọng lấp đầy thị trường bằng cách mặt hàng hiện có trong thời gian ngắn và họ sẽ thu được lợi nhuận đáng kể. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chính phủ chỉ thực hiện nó trong thời gian ngắn như là công cụ để mở cửa thị trường Nhật và người Nhật sẽ nhanh chóng đưa ra nhượng bộ để giảm thiệt hại tổng thể? Trong trường hợp đó, họ sẽ cần bỏ tiền vào các công ty khác vốn sẵn sàng đưa sản phẩm lên kệ hàng tại Nhật. Điều quan trọng là xác định công ty nào có thể đáp ứng được cả hai mục tiêu trên, vì nếu chỉ 1 trong hai mục tiêu thì dễ trở thành tay thua lớn, đặc biệt là khi thị trường chứng khoán bắt đầu bốc đầu. Chắc chắn đồng usd sẽ tăng giá so với đồng yen, nhưng các nhà kỹ thuật trên thị trường bond nhận thấy các ngân hàng nước ngoài đã phản ứng nhanh chóng, mua vào rất nhiều trái phiếu chính phủ Mỹ và thanh toán bằng đồng yen, đặt cược lớn vào giá trị đồng yen sẽ thay đổi và tin rằng mình sẽ kiếm được lợi nhuận ngắn hạn

Tuy nhiên, sự sụt giảm đột ngột và bất ngờ của giá chứng khoán Mỹ đã khiến nhiều nhà đầu tư trên Phố Wall bất ngờ. Cổ phiếu của cổ đông được xử lý bởi một công ty ủy thác, bởi vì nhà đầu tư nhỏ lẻ khó nắm bắt được sự lên xuống của cổ phiếu, vì vậy an toàn hơn nhiều là hãy để các ‘chuyên gia’ xử lý tiền của bạn. Kết quả là hiện nay có nhiều công ty đáng tin cậy trên Sàn giao dịch chứng khoán New York hơn là các công ty giao dịch công khai, tất cả đều được điều hành bởi các kỹ thuật viên với công việc là hiểu điều gì đang diễn ra trên thị trường kinh tế hỗn loạn và khó lường nhất trên thế giới.

Lúc đầu, cổ phiếu đã ở mức ổn định sau khi giảm 50 điểm nhờ thông báo chính thức của 3 công ty ô tô thuộc Big Three tuyên bố công khai rằng họ tự chủ cung cấp được tất cả các bộ phận trong hạng mục bảo trì, cảm ơn, và thậm chí có thể tăng sản xuất ô tô nội địa. Dù vậy, nhưng các kỹ thuật viên thuộc những công ty thương mại lớn thì lại vò dầu bứt tai trong các quán cà phê để bàn bạc xem có cách nào giải quyết tình huống này? Lý do duy nhất khiến chỉ có một nửa số người đặt câu hỏi vì 1 nửa còn lại chỉ biết lắng nghe và lắc đầu bất lực. Chết tiệt, không có cách nào cả

Tại trụ sở của FED ở Washington, có những câu hỏi khác, nhưng hầu như không có câu trả lời dứt khoát. Cái bóng của lạm phát vẫn chưa biến mất, và trong tình hình hiện nay, gần như không có khả năng loại bỏ. Vấn đề cấp bách và rõ ràng nhất lúc này sẽ là – chết tiệt, một trong những thành viên trong ủy ban nhân thấy, nó đã xảy ra cmn rồi!- cầu đang vượt cung. Điều có có nghĩa là sẽ có một làn sóng lạm phát khác và dù đồng usd chắc chắc tăng giá so với đồng yen, nhưng điều đó cũng có nghĩa là sự suy giảm của đồng yen trong khoảng thời gian cũng khiến đồng usd thực sự giảm so với các đồng tiền khác trên thế giới. Và họ không thể để điều đó diễn ra. Họ quyết định tăng thêm ¼ lãi suất chiết khấu (+0.25 %) có tác dụng ngay lập tức khi đóng cửa sàn giao dịch. Điều này sẽ làm gián đoạn thị trường giao dịch phần nào, nhưng không quan trọng vì FED biết mình phải làm gì

Tin tốt duy nhất là làn sóng tăng mua Trái phiếu kho bạc. Có lẽ là các ngân hàng Nhật Bản, chẳng cần hỏi cũng biết, đang cố gắng trong tuyệt vọng để bảo vệ mình. Tất cả đều thừa nhận, đây là bước đi thông minh. Các nhà giao dịch Mỹ có sự tôn trọng chân thành với những đồng nghiệp Nhật và không bị ảnh hưởng bởi sự bất thường hiên tại, tất cả bọn họ đều mong muốn sẽ vượt qua được sớm

“Chúng ta đồng ý chứ?” Yamata hỏi

“Chúng ta giờ không thể dừng lại được nữa rồi” một chủ ngân hàng nói. Ông ta có thể nói thêm rằng cả quốc gia giờ đang ở bên mép vực thẳm không đáy, nhưng rồi lại thôi. Tất cả bọn họ đều đang ở cùng bên mép vực, nhìn xuống và không hề thấy chiếc bàn sơn son đang ngồi, thay vào đó là đáy sâu hun hút với cái chết đang đợi sẵn dưới đó

Những người ngồi quanh bàn gật đầu đồng ý. Sau một hồi im lặng, Matsuda cất tiếng

“Chính xác thì chúng ta sẽ vượt qua chuyện này thế nào?”

“Bạn của tôi, đây là điều trong thể tránh” Yamata-san nói, với giọng buồn bã “Đất nước của chúng ta giống như…giống như một thành phố không có nông thôn, giống như một cánh tay mạnh mẽ nhưng không có trái tim đủ khỏe để bơm máu nuôi. Trong nhiều năm, chúng ta tự nhủ đây là chuyện bình thường- nhưng không phải vậy và giờ hoặc chúng ta phải cứu vãn tình hình, hoặc bị diệt vong”

“Chúng ta đang đặt cược vào một canh bạc lớn”

“Hai/ đúng thế” ông ta không thể kìm chế một nụ cười

Trước bình minh, họ sẽ ra khơi khi thủy triều lên. Toàn bộ quá trình đang diễn ra một cách lặng lẽ. Một số gia đình đến bến tàu, chủ yếu là để đưa những thủy thủ qua đêm ở nhà lên tàu

Tên của các con tàu rất truyền thông, giống như hầu hết các lực lượng hải quân trên thế giới có truyền thống lâu đời. Tàu khu trục lớp Aegis mới, Kongo và các chị em của nó mang tên thiết giáp truyền thống, chủ yếu là tên cổ của những vùng chúng được đóng. Người Phương Tây sẽ thấy thật kỳ quặc khi đặt cho một con tàu chiến cái tên kỳ quái như thế, nhưng để phù hợp với truyền thống thơ ca của đất nước, nhiều tên của những con tàu chiến có hàm ý trữ tình và chủ yếu được phân nhóm theo lớp. Theo truyền thống, tên của các tàu khu trục đều kết thúc bằng – kaze, diễn tả một loại gió; ví dụ, Hatukaze, có nghĩa là làn gió ban mai (Morning Breeze). Các tàu ngầm thì được đặt tên logic hơn. Tất cả đều kết thúc bằng -ushio, có nghĩa là “thủy triều”

Những con tàu này về cơ bản là đẹp, thủy thủ đoàn giữ gìn hết mức để không làm hỏng vẻ ngoài đẹp đẽ đó. Từng bước bột, họ đốt các động cơ tuabin phản lực, rời khỏi bến tàu và tiến vào kênh. Thuyền trưởng và hoa tiêu nhìn những con tàu bị kẹt ở Vịnh Tokyo, bất kể họ nghĩ gì đi nữa thì lúc này đây mối nguy hiểm cho các chuyến đi của họ lại đang được thả neo ở đó một cách bừa bãi. Bên dưới, các thủy thủ hoặc đang làm nhiệm vụ hoặc đang chăm sóc thiết bị hoặc túc trực tại các vị trí tương ứng. Radar đã được bật để hỗ trợ cho khởi hành – hầu như chẳng cần thiết vì thời tiết sáng nay rất tuyệt vời, nhưng đây là cơ hội tốt tiến hành luyện tập cho các thủy thủ thuộc các Trung Tâm Tình Huống (Combat Information Centers). Dưới sự chỉ huy của các sĩ quan hệ thống chiến đấu, các dữ liệu liên kết được kiểm tra, trao đổi dữ liệu tình báo chiến thuật giữa các tàu. Trong phòng điều khiển động cơ, những “kẻ sai vặt” – một thuật ngữ truyền thống để chỉ những kỹ sư bẩn thỉu đầy dầu mỡ – ngồi trên những chiếc ghế xoay thoải mái, nhâm nhi tách trà và theo dõi kết quả đầu ra của máy tính.

Soái hạm là con tàu khu trục mới Mutsu. Cảng cá Tateyame giờ đã ở trong tầm mắt, thành phố cuối cùng họ sẽ đi qua trước khi rẽ ngoặt tiến về phía đông

Chuẩn đô đốc/ thiếu tướng Yusuo Sato biết các tàu ngầm đã sẵn sàng ở đó, nhưng ông vẫn thông báo sơ bộ cho các chỉ huy. Gia đình ông đã có truyền thống phục vụ quân đội lâu đời- thậm chí còn hơn thế- trong hải quân. Cha ông chỉ huy một khu trục dưới thời Raizo Tanaka, một trong những viên tướng vĩ đại nhất và chú ông từng là một trong những “wild eagles” giỏi nhất của Yamamoto, phi công tàu sân bay bị giết trong trận chiến Santa Cruz. Các thế hệ sau đều tiếp bước đi theo con đường đó. Anh trai của Yusuo, Tarajiro Sato, từng lái máy bay chiến đấu F-86 trong Lực Lượng Phòng Vệ Nhật Bản, rồi rời quân ngũ vì ghê tơm trước sự thấp kém bên lực lượng không quân, hiện là cơ trưởng cấp cao của hãng hàng không for Japan Air Lines. Con trai Shiro của anh ấy nối tiếp theo nghiệp cha và giờ là một thiếu tá trẻ rất đáng tự hào, lái máy bay chiến đấu với cơ sở vật chất ổn định hơn. Không quá tệ. Tướng Sato nghĩ, cha một gia đình không có dòng máu Samurai. Một người anh khác của Yusuo là chủ nhà băng. Sato đã được thông báo đầy đủ về những gì sắp diễn ra

Vị tướng đứng dậy, mở cánh cửa kín nước trên tàu Mutsu và đi về phía mạn phải. Các thủy thủ đang làm việc ở đó đều gật đầu kính cẩn, rồi tiếp tục quan sát bờ, điều chỉnh ví trí tàu. Sato nhìn về đuôi và để ý thấy 16 tàu gần như xếp thành một hàng dọc hoàn hảo, cách nhau đúng 500m, có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường trong ánh nắng ban mai đỏ cam rực rỡ. Đây chắc chắn là một dấu hiệu tốt, viên tướng nghĩ. Trên đỉnh cột cờ của mỗi con tàu đều treo lá cờ giống với lá cờ cha ông từng phục vụ. Trong rất nhiều năm, đất nước ông không có tàu chiến, nhưng giờ đã được khôi phục, lá cờ mặt trời kiêu hãnh nằm ngay giữa nền trắng

“Lệnh nhổ neo ra khơi” giọng của thuyền trưởng vang lên thông báo trên hệ thống loa. Cảng quê nhà đã biến mất dưới đường chân trời, và rất nhanh không còn nhìn thấy cả mũi đất về phía cảng

16 tàu, Sato nghĩ. Đây là lực lượng lớn nhất ra biển trong vòng…50 năm? Ông phải nghĩ về chuyện này. Chắc chắn đây là lực lượng mạnh nhất, không một tàu nào có tuổi đời quá 10 năm, tất cả đều đắt giá, kiêu hãnh với những cái tên rất tự hào. Nhưng cái tên mà ông rất muốn đi cùng sáng nay, Kurushio, “thủy triều đen”/ Black Tide, đó là con tàu khu trục của cha ông, đã từng đánh chìm 1 tàu tuần dương của Mỹ trong trận chiến Tassafaronga, nhưng thật không may cái tên đó được đặt cho một con tàu ngầm mới, đang chờ sẵn ngoài biển. Vị tướng đặt ống nhòm xuống và khó chịu càu nhàu. Black Tide cũng là cái tên thơ mộng hoàn hảo cho một con tàu chiến. Thật tiếc vì cái tên đó lại bị lãng phí đặt cho một con tàu ngầm

Kurushio/ Black Tide và các chị em của nó đã rời cảng 36 giờ trước. Con tàu mới hàng đầu này đang hướng đến khu vực tập trận với tốc độ cao 15 hải lý/giờ. Sức mạnh của nó đến từ một động cơ diesel lớn, hiệu suất cao, hiện đang hoạt động bằng cách hút không khí từ ống. Thủy thủy đoàn gồm 10 sỹ quan và 60 thủy thủ luôn đặt trong tình trạng cảnh giác cao. Một sĩ quan boong và cấp dưới luôn túc trực quan sát trong phòng điều khiển tàu ngầm. Một sỹ quan máy cùng với 24 thuộc cấp luôn sẵn sàng ở vị trí. ác thành viên của đội phóng ngư lôi luôn bận rộn giữa trạm trung chuyển, tiến hành các cuộc thử nghiệm điện tử trên mười bốn ngư lôi Type 89-Mod C và sáu tên lửa chống hạm Harpoon. Nói cách khác, mọi thứ vẫn bình thường và không ai để ý đến sự thay đổi lẻ tẻ. Thuyền trưởng, trung tá Tamakia Ugaki, là một người tỉ mỉ và luôn huấn luyện lính nghiêm khắc, dù vậy các thủy thủ vẫn vui vì tàu của mình lúc nào cũng trong tình trạng tốt. Viên thuyền trưởng thường nhốt mình trong cabin và đám thủy thủ hiếm khi biết ông ta đang ở trên tàu, chỉ trừ dấu hiệu duy nhất về sự hiện diện của ông là ánh sáng yếu ớt dưới cửa và khói thuốc lá bay ra từ các lỗ thông hơi. Đám thủy thủ nghĩ thuyền trưởng của mình chắc chắn đang đưa ra các kế hoạch và quy trình hoạt động cho cuộc tập trận sắp tới chống lại tàu ngầm Mỹ. Lần trước họ đã làm rất tốt, lập kỷ lục 3 lần ‘giết’ được tàu địch trong 10 lần đối đầu. Đó là một thành tích hiếm hoi. Chỉ có Ugaki là cảm thấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, và các sỹ quan cấp dưới thường mang chuyện này ra đùa trên bàn ăn. Ông ta có suy nghĩ như một samurai thực thụ, không bao giờ muốn đứng ở vị trí thứ hai.

Ryan đã xây dựng thói quen ngay trong tháng đầu tiên đi làm là dành mỗi tuần dành 1 ngày ở Lầu Năm Góc. Anh giải thích với các phóng viên rằng, dù sao thì mình không thể làm việc chỉ trong 4 bức tường của văn phòng mà cần phải sử dụng thời gian hiệu quả hơn mọi người. Nếu là vài năm trước thì có khi lại có một bài báo về chuyện đó, nhưng giờ thì không ai làm vậy nữa. Mọi người đều biết chức danh Cố vấn an ninh là một thứ gì đó của dĩ vãng. Các phóng viên đều tin Ryan là một sự thay thế phù hợp cho vị trí ngồi ở góc Nhà trắng này vì anh là một gã không màu mè. Nổi tiếng với việc luôn tìm cách tránh xa “sân khấu” Washington như thể sợ bị lây bệnh phong, ngày nào anh cũng xuất hiện ở văn phòng đúng giờ, hoàn thành công việc trong thời gian ngắn nhất có thể, hiếm khi quá 11 giờ/ngày – và trở về nhà như một viên chức bình thường. NGười ta biết rất ít về công việc anh từng làm ở CIA và dù phong thái dân sự của anh với tư cách là một viên chức chính phủ thì ai cũng biết, nhưng đó là tin cũ. Kết quả là ngay cả khi Ryan chạy quanh phố trên chiếc xe chính phủ dành riêng cho mình thì cũng hiếm khi thu hút sự chú ý. Mọi thứ về người đàn ông này quá bình thường và Jack đang cố gắng giữ tình trạng như thế. Các phóng viên hiếm khi để ý đến một con chó không sủa. Có lẽ, họ không đọc đủ để cần biết nhiều hơn

“Bọn họ đang định làm gì đó” Robby nói ngay khi Ryan ngồi xuống ghế trong Trung Tâm Chỉ Huy Quân Sự Quốc Gia, chỉ tay trên bản đồ đã được đánh dấu

“Tiến về phía nam à?”

“200 dặm. Chỉ huy hạm đội là V.K.Chandraskatta, tốt nghiệp Học viện Hải quân hoàng gia Dartmouth, đứng thứ 3 trong lớp và thăng cấp nhanh. Vài năm trước ông ta có theo học lớp nâng cao tạị Newport, đứng số 1 trong lớp” tướng Jackson tiếp tục “có rất nhiều mối quan hệ chính trị tốt. Gần đây ông ta dành rất nhiều thời gian rời hạm đội, liên tục đến và đi….”

“Đi đâu?” Ryan hỏi

“Chúng tôi đoán đến và đi New Delhi, nhưng thực sự thì chúng tôi không biết. Jack, đây chính là vấn đề tồn tại từ lâu”

Ryan cố gắng kìm chế không rên rỉ. Đây vừa là một vấn đề cũ, nhưng cũng là vấn đề mới. Không có sỹ quan quan đội nào nghĩ mình được cung cấp đủ thông tin tình báo, và chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng vào chất lượng thông tin mình nhận được. Ở trong trường hợp này, lời phàn nàn cuả Jackson hoàn toàn chính đáng: CIA vẫn không có bất kỳ sỹ quan hiện trường nào hoạt động tại Ấn Độ. Ryan vẫn nhớ mình phải nói chuyện với Brett Hanson về Đại sứ. Đây không phải lần đầu tiên, phong cách cư xử này cua anh thường được cách nhà tâm lý học gọi là “hung hăng thụ động”, nghĩa là anh không phản kháng cũng không hợp tác. Điều khiến Ryan ngạc nhiên là những người trưởng thành đóng vai trò quan trọng lại thường có cách cư xử như trẻ lên 5

“Mối liên hệ giữa mấy chuyến công tác với hành động của ông ta là gì?”

“Không rõ ràng” Robby lắc đầu trả lời

“Thu thập tin tức qua tín hiệu (Sigint) hay liên lạc (comint) thì sao?” Jack hỏi, tự hỏi Cơ quan An Ninh Quốc Gia vốn chịu trách nhiệm trinh sát viễn thông bên quân đội, đã cố gắng theo dõi liên lạc radio của hạm đội Ấn hay không

“Chúng tôi có vài tin tức thông qua Alice Springs và Diego Garcia, nhưng cũng chỉ là tin tức thông thường, chủy yếu là lệnh di chuyển tàu, không có lệnh hành động quân sự cụ thể nào”

Jack cố gắng không lên tiếng càu nhàu chuyện các cơ quan tình báo quốc gia chưa bao giờ cung cấp ngay lập tức những thông tin mình mong muốn, nhưng nguyên nhân thực sự cũng rất đơn giản: Thông tin anh muốn thường có thể giúp nước Mỹ chuẩn bị, xử lý các vấn đề sắp xảy ra. Những gì bị bỏ quên có xu hướng phát triển thành một cuộc khủng hoảng, và nó bị bỏ quên bởi vì có một thứ quan trọng hơn – cho đến khi nó bùng nổ

“Vậy tất cả những gì chúng ta có ở đây là từ mô hình dàn quân của họ”

“Và đây nữa” Robby bước về phía biểu đồ

“buộc chúng ta rời đi”

“Buộc đô đốc Dubro phải hành động. Bước đi khá thông minh, thực sự. Đại dương rất lớn, nhưng nó sẽ trở nên nhỏ hơn nhiều nếu hai hạm đội cùng có mặt di chuyển cùng lúc. Ông ấy không yêu cầu ROE (quy tắc tham gia) mới nhất, nhưng đây là thứ gì đó chúng ta cần phải bắt đầu suy xét”

“Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đưa lữ đoàn đó đổ bộ?”

Một đại tá quân đội, dưới quyền Robby, trả lời “Sir, nếu tôi đang chỉ huy hạm đội này thì chuyện đó thực sự đơn giản. Họ đã có sẵn quân đội trên bộ, đang chiến đấu với Tamil. Điều này khiến họ làm chủ được các bãi biển, vì vậy cuộc đổ bộ chỉ là thủ tục hành chính. Đổ bộ hàng loạt là phần khó khăn nhất của bất kỳ cuộc xâm lược nào, nhưng theo tôi thấy thì họ đã thực hiện được rồi. Lữ đoàn Thiết giáp Số 3 là một đơn vị rất mạnh. Nói tóm lại, người Sri Lanka hoàn toàn không có hy vọng kìm chân, chứ đừng nói chặn lại. Bước tiếp thoe là chiếm vài sân bay và đưa bộ binh vào. Bọn họ có rất nhiêu quân nhân, bỏ 50 ngàn bộ binh vào chiến dịch này không phải vấn đề lớn lao gì

“Tôi đoán đất nước này có thể suy thoái và rơi vào tình trạng nổi dậy kéo dài” viên đại tá tiếp tục “trong những tháng đầu tiên Ấn Độ sẽ dành được ưu thế với việc hải quân của họ có thể cô lập được hòn đảo, chà, quân nổi dậy chẳng có nổi nguồn lực tiếp tế để chống lại họ. Biết mình biết ta, người Ấn thắng”

“Phần khó hơn là về chính trị” Ryan trầm ngâm “UN sẽ phản ứng….”

“Nhưng đặt cược vào khu vực đó đúng là ngu ngốc” Robby nói thẳng “Sri Lanka chẳng có bất kỳ đồng minh truyền thống nào ngoại trừ Ấn Độ. Họ không có thẻ tôn giáo hay chủng tộc để đặt cược lên bàn chơi. Cũng chẳng có tài nguyên hay nguồn lực gì khiến thế giới đặc biệt quan tâm hay lo lắng”

Ryan tiếp tục suy ngẫm “Tin tức xuất hiện trên các trang đầu trong vài ngày, nhưng nếu người Ấn thông minh, họ sẽ biến Ceylon trở thành bang thứ 51…”

“Khả năng là tỉnh thứ 26, sir” viên đại tá nói “hoặc vì lý do chủng tộc, biến nơi đó thành 1 huyện lân cận Tamil Nadu. Làm như vậy thậm chí còn giúp người Ấn tránh rơi vào thế khó xung đột với người Tamil. Tôi đoán giữa họ đã có vài liên lạc”

“Cảm ơn” Ryan gật đầu với viên đại tá vốn hẳn đã chuẩn bị sẵn ‘bài tập về nhà’ “Nhưng ý tưởng ở đây là họ đã chuẩn bị sẵn về mặt chính trị để biến nơi này thành lãnh thổ quốc gia mình, bao gồm quyền công dân và mọi thứ khác, và bất ngờ gạo nấu thành cơm. Xuất sắc” Ryan nhận xét “Tuy nhiên, họ cần một lời bào chữa chính trị trước khi làm điều đó. Lời bào chữa đó phải đến từ một cuộc nổi dậy của Những con hổ giải phóng Tamil – tất nhiên, tiền đề là họ có thể kích động nó”

“Đó sẽ là tín hiệu cho chúng ta” Jackson đồng ý “Nhưng trước khi chuyện đó diễn ra, chúng ta cần phải báo cho Mike Dubro biết ông ta sẽ được phép làm gì”

Và sẽ không phải là cuộc gọi dễ dàng, Ryan nghĩ, nhìn về phía biểu đồ. Nhóm hoạt động 77.1 đang hướng về phía tây nam, giữ khoảng cách với hạm đội Ấn, nhưng dù có cả một không gian là đại dương để hoạt động, thì không xa về phía tây là dãy dài các đảo san hô, cuối dãy là căn cứ Diego Garcia của Mỹ một sự an ủi nhưng chẳng mấy hữu ích

Vấn đề với một trò lừa bịp là đối thủ có thể nhìn thấu và trò chơi này không dễ chơi như poker. Người Mỹ chiếm thế thượng phong về sức chiến đấu nhưng chỉ khi họ muốn và có cơ hội sử dụng. Đây là khu vực của người Ấn. Mỹ thực sự không có lợi ích trong khu vực này. Nói gì thì nói, Hạm đội Mỹ ở Ân Độ Dương về cơ bản là để giám sát vịnh Ba Tư, nhưng bất kỳ sự bất ổn nào diễn ra ở khu vực này cũng có thể lây lan, đặc biệt là khi mọi người cảm thấy lo lắng về những chuyện như vậy và tác động trực diện rất tàn khốc. Phòng bệnh hơn chữa bệnh áp dụng cho mọi tình huống, điều này có nghĩa là chiến thuật hù dọa của Mỹ phải thực tế hơn

“Mọi thứ đang trở nên phức tạp, phải không Rob?” Jack mỉm cười tỏ ra thích thú

“Sẽ tốt hơn nếu chúng ta biết bọn họ đang nghĩ gì”

“Sẽ ghi nhận vấn đề này, tướng quân. Tôi sẽ cho người xúc tiện chuyện đó”

“Còn ROE (Roles of Engagement)/ Quy tắc tham gia?”

“ROE vẫn như cũ, Robby, cho đến khi Tổng Thống đưa ra mệnh lệnh khác. Nếu Dubro cho rằng mình bị tấn công, ông ấy có thể tự lo liệu. Tôi đoán ông ấy có đội máy bay chiến đấu trên tàu”

“Trên tàu ư, chúa ơi, nó phải ở trên bầu trời rồi, Ryan, sir”

“Tôi sẽ xem có thể khiến ông ta tiến nhanh như thế không” Jack hứa hẹn

Điện thoại vang lên. Một sỹ quan hành chính – một sỹ quan hải quân lục chiến vừa được thăng cấp lên thiếu tá – cầm lấy và gọi Ryan

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

“Cuộc gọi từ Nhà Trăng, sir” viên sỹ quan đang trực trả lời “Thủ tướng Koga vừa nộp đơn từ chức. Đại sứ dư đoán Goto sẽ được yêu cầu thành lập chính phủ mới”

“Chuyện đó nhanh quá. Gọi ngay cho bộ ngoại giao phụ trách Nhật Bản gửi cho tôi những thông tin liên quan. 2 giờ nữa tôi sẽ quay lại” Ryan gác máy

“Koga ra đi rồi à?” Jackson hỏi

“Có ai đó vừa cho anh viên thuốc thông minh sáng nay à Rob?”

“Không, nhưng tôi có thể nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. tôi nghe nói chúng ta sẽ không được chào đón ở đó”

“Chuyện đó sẽ đến nhanh hơn một chút đấy”

Các bức ảnh được chuyển phát bằng đường ngoại giao. Trong quá khứ, túi thư sẽ được mở tại sân bay đến, nhưng trong thời kỳ bình yên và thân thiện hơn này, nhân viên công vụ lâu năm sẽ chất các túi thư lên xe có logo chính thức ngay tại sân bay Dulles và lái xe đến tận Foggy Bottom. Tại đó, túi thư sẽ được mở ra trong phòng an ninh, phân loại theo mức độ ưu tiên và các phòng ban, rồi chuyển tận tay đến địa chỉ nhận. Phong bì dán kín có 7 cuộn phim âm bản được chuyển tận tay cho nhân viên CIA, người đi thẳng ra ngoài xe và lái xe về phía 14 Street Bridge. 40 phút sau, các băng ghi được mở trong phòng rửa ảnh vốn được thiết kế dành cho microfilm và nhiều hệ thống phức tạp khác, nhưng cũng có thể xử lý được mấy thứ trần tục thế này

Người kỹ thuật viên thích film “thật” hơn – vì nó dễ dàng mua bán, dễ xử lý hơn nhiều và thích hợp với các thiết bị tiêu chuẩn, thân thiện người dùng – và đã lâu lắm rồi anh ta không xem hình ảnh ngoại trừ kiểm tra để chắc chắn đã hoàn thành đúng công việc. Lần này, độ bão hòa màu sắc đã nói với anh ta tất cả. Fuji film, anh nghĩ. Ai nói nó tốt hơn Kodak chứ? Các phim âm bản được cắt ra, và sau đó đặt từng mảnh vào các hộp đựng bìa cứng có điểm khác biệt duy nhất so với các cuộn phim mà các bậc cha mẹ chụp để làm kỷ niệm cuộc gặp gỡ đầu tiên đứa con mới biết đi với chuột Mickey là có chữ ‘Top Secret’ / tuyệt mật, sau khi đã được đánh số thứ tự, rồi cuộn lại với nhau và đặt trong một chiếc hộp đóng gói bỏ vào một phong bì và đặt trong thùng ngoài của phòng thí nghiệm. 30 phút sau một thư ký xuống lấy đi

Cô bước vào tháng máy lên tầng 5 của Old Headquarters Building vốn được xây dựng đã gần 40 năm. Các hành lang tối om và sơn trên tường đã ngả sang màu vàng bệnh hoạn. Tầm quan trọng của nơi này cũng ngày càng giảm, đặc biệt là Văn Phòng Nghiên Cứu Vũ Khí Chiến Lược (Office of Strategic Weapons Research- OSWR). Nó từng một thời là văn phòng quan trọng nhất của CIA, nhưng giờ OSWR chỉ tồn tại vất vưởng

OSWR có các nhà khoa học tên lửa mà miêu tả công việc đúng y như tên gọi. Công việc của họ là xem xét các tên lửa do nước ngoài sản xuất và xác định xem khả năng thực sự của chúng là gì. Điều đó có nghĩa là họ phải làm rất nhiều công việc lý thuyết và đến gặp các nhà thầu chính phủ khác nhau và so sánh những gì họ có với những gì bản thân đã biết. Thật không may, ICBM và SLBM (tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm) là hai loại tên lửa mà OSWR hiểu biết nhất, là nghề kiếm cơm, thì giờ đã gần như tuyệt chủng và những bức ảnh treo trên văn phòng giờ đã là một phần lịch sử. Bây giờ những người học vật lý cũng phải nghiên cứu các thuốc thử sinh học và hóa học vốn là vũ khí hủy diệt hàng loạt ở các nước nghèo. Nhưng không phải hôm nay

Chris Scott, 34 tuổi, đã bắt đầu làm việc ở OSWR từ khi nó còn ở thời đỉnh cao. Tốt nghiệp Rensselaer Polytechnic Institute, anh từng tự mình suy luận về khả năng hoạt động của tên lửa SS-24 của Liên Xô sử dụng nhiên liệu rắn hai tuần trước khi một điệp viên cấp cao bí mật lấy được thông tin đó và được Giám đốc William Webster khi đó đánh giá cao. Nhưng giờ SS-24 đó đã hết đời và tài liệu họp buổi sáng nay cho thấy họ chỉ còn 1 con SS-19 đang chờ ở Minot, North Dakota kết hợp với 1 tên lửa Minuteman-III bị phá hủy; và anh không thích nghiên cứu hóa học. Kết quả là, những bức ảnh từ Nhật Bản chuyển đến lại là thông tin may mắn

Scott không việc gì phải vội vàng. Anh có rất nhiều thời gian. Mở chiếc hộp, anh đặt các bức ảnh vào khay để nhìn và xoay đi xoay lại và ghi chú từng bức. Chuyện đó tốn mất khoảng 2 giờ và đã đến giờ ăn trưa. Anh đóng gói lại các slides và khóa chúng trong tủ trước khi bước đến nhà ăn ở tầng một. Chủ đề được mọi người bàn tán rôm rả hôm nay là thời kỳ xuống dốc của đội Washington Redskins và khả năng thay chủ sở hữu mới. Scott để ý thấy mọi người đang ăn trưa chậm rãi và không ai trong số nhân sự cấp cao có chuyện lớn để làm. Hành lang chính trong tòa nhà hiện giờ đông đúc hơn ngày xư và người ta chưa bao giờ dừng lại để xem mảng lớn của Bức Tường Berlin được mang tới trưng bày đã vài năm ở đó. Đặc biệt là các cựu chiến binh, Scott cảm thấy mình cũng ở trong số đó. Chà, ít nhất hôm nay anh vẫn có việc để làm, đó đúng là sự thay đổi đáng hoan nghênh

Trở lại văn phòng, Chris Scott đóng rèm và tải các slide vào máy trình chiếu. Anh có thể chỉ chọn những bức có ghi chú đặc biệt, nhưng đây là công việc cả ngày của anh – có lẽ là cả tuần nếu muốn – và anh lên lịch làm việc nghiêm túc như mọi khi, so sánh những gì anh thấy với báo cáo của mấy gã NASA

“Tôi có thể xem cùng cậu không?” Betsy Fleming thò đầu qua cửa. Bà cũng là một trong số cựu chiến bình, sắp lên chức bà ngoại, khởi đầu với vai trò thư ký tại DIA (Cơ quan Tình báo Quốc phòng), tự trang bị kỹ năng phân tích hình ảnh và kỹ thuật tên lửa đầy đủ, kinh nghiệm của bà bắt đầu từ thời kỳ Khủng hoảng Tên lửa Cuba. Dù thiếu bằng cấp chính quy nhưng chuyên môn của bà trong lĩnh vực này rất đáng gờm

“Được chứ” Scott không ngại phải gián đoạn công việc. Betsy cũng là một lão làng trong văn phòng này

“Người bạn cũ của chúng ta SS-19” bà nhận xét, lấy chiếc ghế ngồi xuống “wow, tôi thích những gì họ làm với nó”

“Trông nó không giống thật phải không?” Scott nhận xét, vươn vai xua đi cơn buồn ngủ sau bữa trưa

Những gì đã từng trông khá xấu giờ lại trở nên đẹp đẽ. Thân tên lửa bằng thép không gỉ được mài hoàn hảo, cho phép họ có thể quan sát cấu trúc kỹ hơn. Màu sơn xanh của người Nga xưa kia trông thật ngu ngốc. Giờ đây trông nó giống như một tên lửa phóng không gian với vẻ ngoài sáng sủa, bóng bẩy hơn, nhìn tổng thể thậm chí còn ấn tượng hơn

“NASA nói rằng họ đã giảm được rất nhiều trọng lượng trên thân tên lửa, vật liệu tốt hơn, đại loại thế” Scott nhận xét “Giờ thì tôi thực sự tin đấy”

“Tiếc là họ không thể làm điều đó với cái mấy cái thùng xăng xe chết tiệt của mình” Bà Fleming nhận xét. Scott càu nhàu đồng ý. Anh cũng có một chiếc Cresta và giờ vợ anh từ chối lái xe đó cho đến khi thay thùng xăng. Đại lý xe thông báo, thời gian sẽ phải mất khoảng hai tuần. Trong thời gian đó, phía công ty xe sẽ thuê cho anh 1 chiếc xe thay thế trong nỗ lực lấy lại thiện cảm từ phía người tiêu dùng. Điều đó cũng có nghĩa rằng anh phải có một thẻ đậu xe mới và phải trả lại nó trước khi trả lại chiếc xe thuê Avis

“Chúng ta có biết người chụp mấy bức ảnh này không?” Betsy hỏi

“Một người của chúng ta, tôi chỉ biết thế” Scott chuyển sang 1 slide khác “Thay đổi nhiều quá. Nó trông như được trang điểm thêm” anh nhận xét

“Bọn họ dự định tiết kiệm được bao trọng lượng chứ?” Mrs. Fleming nghĩ, cậu ta nói đúng. Trên bề mặt thép vẫn còn thấy các vết đánh bóng, gần giống như chiếc bulong làm bằng ngọc trên khẩu súng trường

“Theo NASA thì tiết kiệm được 1200 pound trên thân tên lửa….” anh lại nhấn vào điều khiển từ xa

“Hừm, nhưng không phải ở đó” Betsy lưu ý

“Lạ nhỉ”

Mũi tên lửa được sử dụng để chứa đầu đạn, và SS-19 được thiết kế để mang một chuỗi đầu đạn. Chúng là những vật thể dày đặc, tương đối nhỏ và nặng, và cấu trúc của tên lửa phải thỏa mãn điều này. Bất kỳ tên lửa liên lục địa nào cũng tăng tốc từ khi bắt đầu bay cho đến khi động cơ dừng hẳn và đạt gia tốc cực đại trước khi động cơ dừng. Lúc này, phần lớn nhiên liệu đã được đốt cháy, tốc độ tăng lên cực đại, gia tốc trọng trường sẽ tăng lên gấp mười lần. Vì độ cứng kết cấu của thùng nhiên liệu là giá trị thiết kế tối thiểu, nên kết cấu đỡ đầu đạn phải vừa rắn chắc vừa có khối lượng lớn để có thể chia đều trọng lượng quán tính của trọng tải do gia tốc trọng trường tăng lên.

“Không, họ không thay đổi điều đó, phải không?” Scott nhìn lên đồng nghiệp

“Tôi tự hỏi tại sao? Con chim này giờ được dự kiến dùng phóng vệ tinh lên quỹ đạo…”

“Hạng nặng, họ nói, để liên lạc…”

“Phải, nhưng hãy nhìn vào phần đó…”

Toàn bộ phần mang đầu đạn phải mạnh. Về cơ bản, bệ đỡ vệ tinh liên lạc là một vòng thép mỏng trông giống như một chiếc donut, phẳng và dường như quá nhẹ để thực hiện được nhiệm vụ của nó. Nhưng chiếc này trông giống như một bánh xe goòng nặng bất thường. Scott mở một ngăn kéo hồ sơ và lấy ra một bức ảnh gần đây về chiếc SS-19 do đội kiểm tra của Hoa Kỳ ở Nga chụp. Anh không bình luận gì, đưa nó qua cho Mrs. Fleming

“Nhìn đây, đó là một cấu trúc tiêu chuẩn, cách người Nga thiết kế, có lẽ làm bằng thép tốt hơn, đánh bóng sáng hơn, Họ đã thay đổi hầu hết mọi thứ, phải không?” Fleming hỏi “Tại sao cái này lại không?”

“Đối với tôi mà nói, nếu giữ theo cách này thì…thế nào nhỉ? Giảm được 100 pounds, có thể hơn?”

“Chuyện đó thật vô lý, Chris. Đây sẽ phải là là nơi đầu tiên cậu muốn giảm trọng lượng. Mỗi kg cậu giảm được ở đây có giá trị tương ứng 4 hay 5kg ở tầng thứ nhất” Cả hai đứng dậy và tiến tới màn hình “Chờ một chút…”

“Phải, cái này để chở được 1 xe buýt. Họ không hề thay đổi nó. Không có chỗ đặt cho một vệ tinh. Họ không hề thay đổi gì cả” Scott lắc đầu

“Chị có nghĩ là họ chỉ giữa lại thiết kế để đảm bảo giao đoạn chuyển tiếp?”

“Ngay cả thế, họ không cần phải tải tất cả tại đỉnh, phải không?”

“Có vẻ như họ muốn giữ nguyên phần này”

“Phải. Tôi tự hỏi tại sao lại thế”.